Ông Bố Siêu Phàm

Chương 54: Hồ Hồng xin Lục Trần tha thứ



Tin tức về công nghệ Di Kỳ đã giành được dãy núi phía nam Mã Yên Sơn với 25 triệu đã làm rung động cả Du Châu.

Điều khiển mọi người sốc là, theo các nguồn tin chính thức, công nghệ Di Kỳ sẽ xây dựng một viện công nghệ chỉ đứng sau viện công nghệ ở thôn Quan Đông ngay thủ đô.

Vì vậy, mọi người đang tìm hiểu về nguồn gốc của Công nghệ Di Kỳ.

Tại sao Tập đoàn quân Duyệt tan rã một cách khó hiểu, Công nghệ Di Kỳ lại đứng ra ra tay hành động.

Điều này có liên quan đến việc giải thể Tập đoàn Quân Duyệt không?

Một ngày sau khi miếng đất được mua về, toàn bộ giới kinh doanh truyền thông cũng tìm hiểu về tin tức của Công nghệ Di Kỳ.

Lúc này, Lục Trần lái chiếc xe Audi của mình và chở theo Đỗ Phi và hài cốt của vợ anh trở về huyện Kỳ Giang.

"Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi. Sau khi học xong trung học, cô ấy đi làm ở Du Châu. Lúc đó, cô ấy đang làm phục vụ bàn

Hoa Anh Đào." Đỗ Phi chạm vào bia mộ vừa dựng lên nói.

Lục Trần châm điếu thuốc cho anh, rồi anh cũng châm một điếu, ngồi trên hòn đá cạnh anh, lắng nghe lời kể của Đỗ Phi.

"Tôi nhớ ngày đó, Chu Lập rất thích cô ấy, muốn cô ấy phục vụ, nhưng bị cô ấy từ chối, sau đó cô ấy bị người của Chu Lập đưa vào phòng của tôi. Tôi đã cứu cô ấy, và cô ấy trở thành vợ của tôi."

"Vào ngày cưới, tôi đã nói rằng tôi là một người xấu, có thể tôi không cho cô ấy hạnh phúc được. Cô ấy nói rằng được ở bên tôi là niềm hạnh phúc lớn nhất."

"Sau đó, cô ấy nói rằng cô ấy sợ. Tôi đã dẫn theo cô ấy rút lui khỏi giang hồ."

"Nhưng cô ấy vẫn chết vì tôi từng là dân giang hồ."

Đỗ Phi vừa nói vừa búng điếu thuốc, đầu thuốc theo một đường cong vẽ nên một quỹ đạo rất đẹp rồi rơi xuống đất.

"Bởi vì anh không đủ mạnh, nên cô ấy mới chết." Lục Trần nói nhẹ nhàng.

"Đúng, nếu tôi không rút khỏi giang hồ, chắc sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tôi có thể bảo vệ cô ấy tốt hơn." Đỗ Phi gật đầu, suy nghĩ sâu sắc.

Anh ấy đã hiểu. Nhưng có những chuyện đã quá muộn.

"Con đường trong cuộc sống, lúc thắng lúc trầm, quãng đường phía sau còn rất dài, mà tiếc nuối, chỉ là một phong cảnh trên con đường đi đến trạm cuối, những gì chúng ta phải làm, là luôn tin rằng ngày mai mặt trời sẽ mọc, dũng cảm tiến lên và không rút lui.".

Lục Trần cũng hết tàn thuốc ra ngoài, vẫy tay ra xe bên đường.

"Thủy Hử Tam Kiệt gọi anh là Lục thiếu gia, anh không định giấu thân phận nữa à?" Đỗ Phi đuổi theo Lục Trần, trước đây anh có phát hiện Lục Trần không phải là người tầm thường, không ngờ thật đúng là một cái đầu kỳ lân vàng.

"Tôi chưa bao giờ che giấu, chẳng qua trước đây không có dáng dấp đại gia thôi." Lục Trần mỉm cười nói.

Anh muốn nói đến trước khi thừa kế tài sản của gia đình.

Lúc đó, anh thực sự rất nghèo. Vì chữa trị cho con gái, anh cũng đã vay 50 nghìn từ Đỗ Phi.

Đỗ Phi nhướn mày, không nói gì thêm.

Sau khi trở về Du Châu, Đỗ Phi bắt đầu tích cực cải tạo lại Câu lạc bộ Thanh Long. Lục Trần cũng kêu gọi những người bên dưới bắt tay xây dựng viện công nghệ.

Tất nhiên, trong thời gian này, hầu hết thời gian của anh chủ yếu mời các ông lớn trong thành phố dùng bữa.

Mặc dù ông lớn trong thành phố lúc trước đã nói sẽ bật đèn xanh cho công nghệ Di Kỳ, anh vẫn mời ông lớn của các ban ngành khác dùng cơm, còn đầu thì giao cho Vương Duy và Hứa Thư Đình liên lạc.

Khi Lục Trần ra ngoài mời các ông to bà lớn dùng cơm, Hồ Hồng ngày nào cũng đến trước cửa Điện tử Đông Giai để chờ Lục Trần.

Bởi vì Thủy Hử Tam Kiệt mỗi ngày đều phải người đến quậy phá siêu thị của nhà hắn, nào là hàng giả, hàng ôi thiu, nào là tin thất thiệt, nào là đánh nhau trong siêu thị, lại còn đủ các loại tin tức tiêu cực làm mất uy tín của siêu thị.

Thậm chí chỉ trong vài ngày, siêu thị của hắn đã lên trang đầu trên mạng xã hội, không phải nổi tiếng, mà là bị bôi nhọ danh tiếng.

Các diễn đàn trực tuyến lớn, tin tức Weibo, v.., tất cả đều đưa tin tức tiêu cực từ Siêu thị Hồ Gia.

Thậm chí còn có những người đập phá siêu thị. Trong những ngày này, Siêu thị gia đình họ Hồ không dám mở cửa kinh doanh.

Tại thời điểm này, Hồ Hồng mới nhận ra rằng Lục Trần nói rằng để cho siêu thị của mình đóng cửa không phải là chém gió, mà anh làm được thật.

Hắn muốn khẩn cầu Lục Trần nương tay tha cho Hồ gia lần này.

Nhưng hắn đã đợi ở trước cửa của Điện Tử Đông Giai trong ba ngày liền, mà vẫn không thấy Lục Trần xuất hiện.

Đột nhiên nhìn thấy một chiếc Audi A6, đôi mắt của Hồ Hồng sáng lên, anh nhớ rằng lần trước Lục Trần đã mua chiếc xe này, và vội vã chạy lên.

Lâm Di Quân mới đi làm về, đột nhiên thấy Hồ Hồng chặn đầu xe của mình, bất giác cau mày.

Cô hạ kính xe xuống và hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Sau khi trải qua sự cố lần trước, Lâm Di Quân giờ không còn bất cứ cảm tình nào với Hồ Hồng.

"Xin chào chị Di Quân, chị có biết Anh Lục đang ở đâu không?" Hồ Hồng hỏi gấp.

"Anh Lục? Lục Trần?" Lâm Di Quân nhướn mày. Cô biết rằng Hồ Hồng luôn coi thường Lục Trần. Cô cảm thấy rằng Hồ Hồng hôm nay có vẻ hơi kỳ lạ.

"Vâng, Anh Lục Trần, xin hỏi anh ấy vẫn còn ở công ty chứ?" Hồ Hồng gật đầu.

"Tôi không biết, cậu tự đi mà gọi anh ấy." Lâm Di Quân thấy nực cười, nổ máy xe và rời khỏi công ty.

Cái nhìn khẩn cấp của Hồ Hồng chắc hẳn đã có chuyện khẩn cầu Lục Trần.

Chỉ là, Lục Trần có bản lĩnh gì để cho cậu ta khẩn cầu chứ? Không lẽ lại là Vương Duy sao?

Nghĩ vậy, Lâm Di Quân đột nhiên thấy rằng Lục Trần cũng rất có bản lĩnh ít ra Lục Trần đã kết bạn với những người có năng lực. Nếu Lục Trần kinh, doanh thêm lần nữa, cô tin rằng Lục Trần sẽ thành công. Ít nhất cũng sẽ không tồi tệ như lần trước.

"Phải rồi, những ngày này Lục Trần dường như đều có mùi rượu trên người. Anh ấy đang làm gì mà không đi làm? Anh ấy không phải có một ít tiền trên người, rồi cứ uống rượu mỗi ngày chứ?" Lâm Di Quân đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi lại cau mày.

"Tối nay phải tìm anh ấy nói chuyện mới được. Dạo này không để ý tới anh, không biết anh đang tìm việc hay đang chuẩn bị khởi nghiệp nữa." Lâm Di Quân nghĩ, vô thức đến trường mẫu giáo của Kỳ Кỳ.

"Di Quân, cô đang làm gì vậy?"

Ngay sau khi Lâm Di Quân xuống xe, cô thấy một phụ nữ khoảng hai từ hai lăm tuổi đang đến gần mình.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, mặc dù không quyến rũ bằng Lâm Di Quân, nhưng cũng là một trong những người đẹp hiếm có.

"Vu Lệ? Cô đang đón con à?" Lâm Di Quân nghi ngờ nhìn người phụ nữ xinh đẹp hỏi.

"Ừm, đón cháu gái của tôi, phải rồi, cô đang làm ở đâu?" Vụ Lê lắc đầu và hỏi.

"Điện tử Đông Giai." Lâm Di Quân nói.

"Cuộc sống ổn chứ? Chồng cô thì sao, tôi nghe nói rằng anh ta đã thất bại trong việc khởi nghiệp trước khi đi châu u, giờ đã vực lại được chưa?" Vu Lệ cười nói.

Cô cũng thích Lục Trần khi còn học đại học, nhưng Lục Trần không có chút hứng thú nào với cô cả, điều đó khiến cô luôn có chút thù địch với Lục Trần.

Khi Lục Trần thất bại trong việc khởi nghiệp, cô cũng gọi điện thoại đến để chế giễu.

"Cũng ổn thôi, Lục Trần đã quen biết một số nhân vật lớn, cuộc sống vẫn rất ổn." Tất nhiên, Lâm Di Quân sẽ không coi thường Lục Trần trước mặt người khác, ngay cả khi cô ấy không biết liệu Lục Trần có thực sự ổn hay không.

"Vậy thì ok rồi, phải rồi, bạn trai tôi tối nay mời Lý Văn Quang ăn cơm, gọi luôn Lục Trần đi cùng nhé. Mấy năm không gặp anh ấy rồi." Vu Lệ nói.

"Lý Văn Quang cũng đi chứ?" Đôi mắt của Lâm Di Quân sáng lên. Lý Văn Quang là người giỏi giang nhất trong trường đại học của họ. Nghe nói anh ấy được thăng chức trưởng phòng, chú anh ấy còn là phó cục trưởng nữa cơ.

Lục Trần đã từng có một chút không vui vẻ với Lý Văn Quang. Nếu Lục Trần muốn bắt đầu kinh doanh lần này, anh ấy phải nhờ cậy Lý Văn Quang.

Nhân cơ hội này, để xem liệu họ có thể xóa bỏ những chuyện không vui đó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện