Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 171: Những Năm Qua Thật Khó Khăn





Kết thúc.
Lần cuối cùng Giải Dương nhìn thấy tên của Đào Ương xuất hiện trên Internet, là khi cảnh sát đưa ra thông báo rằng Đào Ương đã bị bắt.
Lúc đó đã ba ngày trôi qua kể từ khi Đào Ương bị bắt, trên mạng tràn ngập không khí như ăn tết, những gì Đào Ương làm đêm đó không bị vạch trần.
Thông báo của cảnh sát rất đơn giản, ở chỗ nào đó bắt được Đào Ương đang định ‘làm gì đó’
Đào Ương gần đây tự mình ăn dưa bở, ngay sau đó, một chủ đề có nội dung # Đào Ương bảo lãnh# đã leo lên đuôi hot search.
Giải Dương định ấn vào chủ đề này để xem náo nhiệt, ấn vào lại thấy hot search này biến mất.
Cậu dừng ngón tay lại, sau đó nhập tên của Đào Ương vào ô tìm kiếm, sau đó rất nhiều tin tức về những người có cùng tên và họ với Đào Ương hiện lên.

Ví dụ như ông Đào Ương, 65 tuổi ở thành phố M nhặt được tiền, Đào Ương 23 tuổi từ thành phố H, hành động dũng cảm, cô Đào Ương 28 tuổi ở thành phố K đánh tơi bời kẻ biến thái ở tàu điện ngầm …tin nào cũng có, một số tin tức thậm chí còn hai hoặc ba năm trước.
Nhiều Đào Ương như vậy, lại không có không có diễn viên cộng với nhà thiết kế Đào Ương.
Giải Dương nhận ra điều gì đó, cậu liếc về hướng sân, rồi không nhìn nữa, bấm vào dòng trên cùng của tin tức việc chú Đào Ương nhặt được tiền, mở chỗ bình luận ra, chọn sắp xếp theo thời gian.
Một hàng lớn các bình luận dấu chấm hỏi mới xuất hiện, giống như Giải Dương đoán.
Hot search với hot search bị xoá quả nhiên không phải ảo giác của cậu.
Cậi gõ điện thoại di động, tạm gác dưa qua một bên, tiếp tục xem lại đánh giá của (tôi thấy Tức Hiên Viên) của các nhà làm phim chuyên nghiệp.
Phim đã ra mắt được vài ngày, mức độ thảo luận trên mạng ngày càng nhiều, nhiều nhà làm phim lần lượt đưa ra những đánh giá chuyên môn, fan của cậu đánh giá cũng quá không khách quan, Giải Dương muốn xem một số bình luận sắc bén để tỉnh táo lại.
Chỉ sau khi xem hai bài phê bình phim đánh giá kỹ năng diễn xuất của cậu là “hào quang, nhưng chưa trưởng thành, tốt hơn tưởng tượng” và “biểu hiện cảm xúc rất hoàn hảo, nhưng lời thoại còn thiếu sót”, Giải Dương phát hiện ra rằng có một nội dung khác #Sao hot search của Đào Ương lại không có# đã leo lên đầu hot search.
Cậu nhướng mày bấm vào, thì tin chú Đào Ương nhặt được của rơi lại xuất hiện.
Những người ăn dưa:? ? ?
Giải Dương nhịn không được bật cười.
Việc đốt tiền bằng cách nhìn chằm chằm vào Weibo chỉ để rút hot search này hẳn là do con chuột nhà cậu làm.
Cậu đứng dậy, đi về phía sân, vừa mở cửa đã nghe thấy hai cậu cháu đang xúc tuyết cũng nhắc đến Đào Ương.
“Cậu, cháu tưởng cậu rất muốn mua hot search Đào Ương sao chép cơ mà, nhưng không ngờ chỉ là để kích thích cậu ta.”
Bạp!
Có tiếng xúc tuyết lớn, tiếp theo là giọng nói lạnh lùng của Cừu Hành: “Cậu ta không đáng để tôi tiêu tiền.”
“Nhưng xoá hot search cũng mất tiền——”
“Tập trung vào công việc.”

Giải Dương híp mắt.
Sao chép gì?
Cậu thu chân lại, dựa vào cửa bắt đầu lắng nghe.
Hai cậu cháu lặng lẽ xúc đất, sau đó giọng nói Thanh Lâm lại vang lên.
“Cậu, cậu còn muốn giấu diếm cậu nhỏ sao?”
Bạp bạp!
Tiếng xúc tuyết lớn hơn.
Cừu Hành hung hăng bạp bạp: “Mấy chuyện này không được làm phiền em ấy.”
“……Vâng.”
Giọng Cừu Hành lại dịu đi: “Cảm ơn vì lần này cháu đã làm việc chăm chỉ.”
“Không sao đâu.

Vậy, các hot search liên quan ở nước ngoài có nên rút lại không? Khi nào thì rút?”
“Rút cho đến khi không còn ai nhớ đến kẻ sát nhân này nữa thì thôi.

Sau này đừng nói chuyện với Đào Ương và Mộc Chu Dịch trước mặt cậu nhỏ của cháu nữa.

Lần này em ấy đã rất sợ rồi.”
Sợ á?
Giải Dương đầy dấu chấm hỏi.
Hai cậu cháu vẫn đang nói chuyện.
“Cậu nhỏ sợ hãi?” Phong Thanh Lâm hiển nhiên cũng đầy dấu hỏi, giọng điệu thăm dò, mang theo không tin và nghi ngờ, “Cậu cháu sợ thật á?”
Cừu Hành nghiêm túc: “Ừ.

Tôi phải dỗ dành mãi mới ngủ, tỉnh lại không thấy tôi cũng sốt ruột…dù sao thì, sau này đừng nói chuyện Đào Ương với Mộc Chu Dịch trước mặt em ấy, nghe chưa?”
“……Nghe thấy rồi.”
Giải Dương: “…”
Cậu mở cửa nhìn cậu cháu ngoài sân: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Cừu Hành đứng hình, quay đầu nhìn qua rồi vứt xẻng dọn tuyết rồi sải bước quay lại, ôm Giải Dương rồi nhét cậu vào nhà, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sao mặc thế này mà đã ra rồi? đi vào, không phải chơi điện thoại di động sao? Đừng lo lắng, Thanh Lâm và tôi đang ở bên ngoài, không cách em quá xa.”
Trước khi bị nhét trở lại nhà, Giải Dương đã nhìn rõ ánh mắt của Phong Thanh Lâm toát một câu – cậu nhỏ đúng là đồ yếu ớt.
“…”
Cửa đã đóng.
Giải Dương nhướng mắt nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành cởi khăn quàng cổ và áo khoác, lấy tay lau khăn ở cửa sau khi cởi ra, đặt lên cổ mình để kiểm tra nhiệt độ, sau đó vươn tay xoa đầu Giải Dương.
“Có chán không? Đói bụng? có muốn chú Liêu làm đồ ăn vặt cho em không?”
Nhìn dáng vẻ quan tâm của Cừu Hành, tâm trạng buồn cười vì bị “vu oan” của Giải Dương bỗng chốc tan biến.
Ai sợ hãi cơ?
Cậu kéo tay Cừu Hành xuống nắm rồihỏi, “Tuyết rơi nhiều thế này có muốn em giúp không?”
“Không, Ngô Thủy với người khác xúc tuyết ở sân sau.

Thanh Lâm và tôi ở sân trước là đủ rồi.” Cừu Hành nắm tay Giải Dương, kéo Giải Dương về phía trước, lại hỏi.

“Đói không? Em muốn ăn nhẹ không?”
Giải Dương không đói chút nào, nhưng nhìn vẻ quan tâm tràn ngập của Cừu Hành, cậu gật đầu đáp: “Đột nhiên muốn ăn canh trứng.”
“Để tôi kêu chú Liêu đi chưng.”
Cừu Hành dắt Giải Dương trở lại phòng khách, đặt Giải Dương lại trên ghế sô pha, sau đó cúi người hôn lên mặt Giải Dương, đi ra sân sau gọi sư phụ Liêu.
Giải Dương nhìn Cừu Hành rời đi và suy nghĩ một lúc, sau khi Cừu Hành quay lại, cậu nói với anh: “A Hành, em không muốn lo nghĩ đến chuyện của Đào Ương nữa.

Anh có thể giải quyết cho em được không?”
“Được rồi.” Cừu Hành bước tới ngồi bên cạnh cậu, ôm cậu vào ngực, vuốt ve lưng cậu, “Tôi sẽ giải quyết, đừng lo lắng, cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, không thể làm hại em nữa.”
Với thái độ này, con chuột đã thực sự hoảng sợ.

Giải Dương ôm Cừu Hành, vuốt ve lưng anh: “Vâng.”

Xúc tuyết xong, bưã ăn tối được sắp xếp, Phong Thanh Lâm vào nhà.

Giải Dương tìm cớ tách ra khỏi Cừu Hành, tóm lấy Phong Thanh Lâm hỏi: “Sao chép là sao? Hai người làm gì sau lưng tôi rồi?”
Phong Thanh Lâm sững người, cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: “Sao chép gì cơ? Cậu nhỏ sao vậy?”
Giải Dương nhìn Phong Thanh Lâm: “Tôi có học diễn xuất đấy nhé, đừng giả ngu.”
“…”
“Nói thật, tôi hứa sẽ không mách Cừu Hành.”
Phong Thanh Lâm cân nhắc ưu và lợi và hại, nhìn biểu cảm của Giải Dương, ngập ngừng hỏi: “Vậy thì, cậu à, cậu có–“
“Cừu Hành mới là người sợ hãi, không phải tôi.

Anh ấy bây giờ đang trong giai đoạn quá lo lắng cho tôi sau khi bị kích thích.”
“…”
Phong Thanh Lâm liếc Giải Dương không có vẻ sợ hãi, hắn im lặng, chọn cách thú nhận kể mọi kế hoạch trước đó, việc Cừu Hành doạ Đào Ương sao chép để kích thích Đào Ương.
Nói xong liền nhanh chóng nói thêm: “Cậu có tính so đo, không có làm quá khó làm khó cảnh sát, cũng không có thật sự phá hủy những thiết kế đó cùng với mua hot search sao chép… Nhưng mà cậu đã lên kế hoạch để ngăn chặn những thiết kế đó, không cho chúng nó ló ra ngoài một lần nữa là được.”
Giải Dương cảm thấy khó tin hỏi: “Cừu Hành đánh Đào Ương?”
“Vâng, nhưng chỉ là hai quả đấm thôi.

Đừng hiểu lầm, cậu cháu không cố ý giấu diếm chuyện này với cậu nhỏ đâu, chỉ là lo lắng—”
“Đáng đánh.”
Phong Thanh Lâm nhìn Giải Dương: “——Hả?”
Giải Dương cười cười, giơ tay vỗ vỗ vai Phong Thanh Lâm: “Cháu trai, tôi muốn nhờ cháu một chuyện.”
Phong Thanh Lâm theo bản năng mà nhìn lại: “Cái gì, có chuyện gì sao?”
“Chuyện của Đào Ương và Mộc Chu Dịch có thể giúp tôi giải quyết thêm không?, tìm cách giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.

Cừu Hành vốn là người nhát gan, tôi mong những kích thích này có thể biến mất khỏi thế giới của cậu cháu càng sớm càng tốt, gặp khó khăn thì lén lút tới tìm tôi, tôi giúp cháu, nhớ rõ chưa? Phải lén lút ấy, hiểu không?”
“…”
Giải Dương liếc mắt: “Không hiểu à?”
“Đã hiểu.” Phong Thanh Lâm vội vàng gật đầu, “Cậu nhỏ, cháu hiểu rồi.”
Giải Dương hài lòng thu tay lại, nở nụ cười ấm áp: “Phong bao lì xì tết năm nay còn chưa phát nữa, lát nữa tôi sẽ đưa cho xem.”
“…Cảm ơn cậu nhỏ.”
Đêm đó, Phong Thanh Lâm lần lượt nhận được một phong bì đỏ “hối lộ” hậu hĩnh từ Cừu Hành và Giải Dương.
Sau lưng Giải Dương Cừu Hành dặn dò Phong Thanh Lâm: “Đừng nói về Đào Ương và Mộc Chu Dịch trước mặt cậu nhỏ, đừng quên đấy.”
“… Cháu sẽ không quên đâu cậu.”
Sau lưng Cừu Hành, Giải Dương nói với Phong Thanh Lâm: “Làm việc chăm chỉ, đừng có nói lung tung đấy.”
“… Vâng, cậu nhỏ.”
Vì vậy, mọi thứ đều tốt, Giải Dương và Cừu Hành cuối cùng cũng có thể đón năm mới.
Ngày mồng năm Tết, Giải Dương và Cừu Hành đã giải quyết gần hết công việc, mang theo Phong Thánh Lâm đi quét mộ cha mẹ.

Khi chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang, Phong Thanh Lâm đột nhiên nói với bia mộ: “Ông ơi, bà ơi, cháu sẽ đưa mẹ cháu về đoàn tụ với ông bà càng sớm càng tốt.”
Giải Dương nhận thấy ngón tay của Cừu Hành di chuyển đến bên cạnh mình, liền chủ động nắm lấy tay Cừu Hành, hỏi Phong Thanh: “Khi nào thì đi đón mẹ về?”
Phong Thanh Lâm không trả lời, mà nhìn sang Cừu Hành và hỏi: “Cậu nghĩ khi nào thì thích hợp?”
“Càng sớm càng tốt.” Cừu Hành nắm tay Giải Dương với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm tay Giải Dương từ từ siết chặt, anh nhấn mạnh, “Càng sớm càng tốt”
Đầu năm, Cừu Hành đưa Phong Thanh Lâm chọn ngày lành dời mộ, triển khai di dời mộ với tốc độ cực nhanh.
Ngôi mộ của Cừu Tinh nằm ở một góc rất xa của nghĩa trang Phong gia, bia mộ nhỏ và hướng không tốt.

Vẻ mặt Cừu Hành bình tĩnh đi từ nghĩa trang của phong gia, anh dừng lại khi đi ngang qua mộ của ông lão phong gia, lạnh lùng nhìn di ảnh của ông già trên bia mộ, sau đó đi thẳng qua.
Toàn bộ buổi lễ dời mộ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đám phong gia khi biết tin đã chạy tới nhưng đều bị vệ sĩ do Cừu Hành đưa đến chặn lại.
Sau khi ngôi mộ được mở ra, Cừu Hành và Phong Thanh Lâm cầm một chiếc ô, người còn lại cẩn thận lấy tro cốt của Cừu Tinh ra, rồi dùng vải bọc lại cẩn thận.
Giải Dương nhận thấy Cừu Hành đã nhìn vào chiếc bình rất lâu, sau đó cậu nhanh chóng chớp mắt.

Cậu tiến lên một bước và nhẹ nhàng chạm vào lưng Cừu Hành.
Cừu Hành quay lại nhìn Giải Dương và sắp xếp lại cảm xúc của mình.


Nhìn Phong Thanh Lâm nói “Đi thôi, về nhà.”
Mọi người quay trở lại nghĩa trang nơi tổ tiên của Cừu gia, chôn cất lại tro cốt của Cừu Tinh.

Trong vườn, có cả Lưu gia trừ Lưu Giang, một số kẻ người trung thực của nhà và Liễu Toa cùng những người khác chờ đón Cừu Tinh trở về nhà.
Đưa tro cốt và bia mộ cũ vào mộ mới, sau đó niêm phong mộ và dựng bia mộ mới.
Lưu Chúc nhìn bia mộ của chị mình, “Chị Hai, đây không phải mong ước của chị sao, bây giờ Cừu Tinh đã trở lại, chị có thể yên tâm rồi.”
Cừu Hành nhìn thẳng vào bia mới của Cừu Tinh một lúc, sau đó nắm tay Giải Dương, đưa Giải Dương về phía trước một bước và nói với bia mộ của Cừu Tinh: “Chị ơi, đây là Giải Dương.

Dương Dương, gọi chị.”
Giải Dương nhìn lông mày trên bia mộ giống với của Cừu Hành, nhưng khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều, nhìn người phụ nữ đang cười rạng rỡ gọi: “Chị.”
Cừu Hành siết chặt tay Giải Dương, sau đó ngồi xổm xuống bia mộ với Giải Dương và cùng nhau thắp hương giấy cho Cừu Tinh.
Khi đoàn người rời nghĩa trang kết thúc nghi lễ dời mộ, Phong Thanh Lâm đột nhiên nói: “Cậu, cháu muốn đổi họ.”
Cừu Hành trả lời: “Đây là quyền của cháu, tôi sẽ không ép buộc hay can thiệp vào, cứ làm điều mình muốn.”
“Vâng.”
Cừu Hành giục Giải Dương tắm rửa ngay sau khi ăn xong bữa tối hôm đó, rồi kéo cậu nằm xuống giường sớm.

Sau khi đi ngủ, anh không làm gì cả, chỉ ôm chặt cậu, không ngừng sờ gáy cậu.
Con chuột đang làm nũng.
Giải Dương nép mình vào vòng tay Cừu Hành và cố ý nói, “Em sẽ bị hói nếu anh cứ xoa gáy em như vậy đó.”
Tay Cừu Hành cứng lại, anh thực nhìn tóc sau đầu Giải Dương, sau đó ấn đầu cậu nói: “Đừng nói nhảm.”
Anh lại bắt đầu răn đe rồi, có vẻ như giai đoạn căng thẳng quá mức đã qua.
Giải Dương mỉm cười, ngẩng đầu lên và hôn Cừu Hành.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, sau đó chạm vào mặt cậu.
Giải Dương cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu có rất nhiều tóc của anh rồi nói với giọng ấm áp: “Anh đã làm hết những gì mẹ yêu cầu rồi.

Chị gái anh trở về nhà rồi, Thanh Lâm trở nên hiểu chuyện, còn nói muốn sửa họ, phong gia đã nhận quả báo, Vinh Đỉnh được anh quản lý rất tốt.

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, cúi người và hôn lên lông mày của anh và khen “A Hành thật lợi hại.”
Cừu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, lông mày từ từ dãn ra.

Anh lại ôm cậu trong ngực, xoay người vuốt ve lưng cậu, yết hầu động đậy, trầm giọng nói: “Dương Dương, mẹ sẽ rất vui.”
“Vâng.”
Cừu Hành lại siết chặt vòng tay, vùi đầu hít sâu một hơi mùi cơ thể của Giải Dương.
“Thật ra, lúc tôi còn nhỏ, chị gái tôi đã lén lút đến thăm tôi…chị quá dễ tin người, vừa quá dễ mủi lòng.

Chị thật sự không phải cố ý không hiếu thuận.”
Giải Dương nhẹ nhàng sờ đầu Cừu Hành: “Tất cả đều là lỗi của Phong Điển.”
“……Đồng ý.”
Vài phút sau, Giải Dương lùi lại, nhìn khuôn mặt đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào của Cừu Hành, cạu chạm vào lông mày của Cừu Hành không còn nhíu chặt theo bản năng nữa, rướn người lên hôn lông mày của anh.
“Cảm ơn vì tất cả những ngày tháng qua.

Chúc ngủ ngon, A Hành.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện