Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y
Chương 3: Một bát mì xào đầu phố
Edit: Ry
Cừu Hành thưởng thức biểu cảm lúc này của Giải Dương một chút, nội tâm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn ung dung chữa lại: "Đùa thôi, là đồ chơi mà nhà họ Giải đưa tới, mấy năm tới sẽ ở bên cạnh tôi."
Giải Dương: "..."
Nét mặt của Phong Thanh Lâm cứng ngắc.
Đáp án này có vẻ cũng không tốt hơn "trò đùa" trước đó là mấy.
Cừu Hành thấy bọn họ không có phản ứng gì, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Không thấy buồn cười à?"
Phong Thanh Lâm vội vàng phối hợp tươi cười, y nói: "Cậu à cậu hài hước thật, giọng điệu vừa rồi của cậu dọa cháu tưởng cậu thật sự tìm một người đàn ông đến làm mợ cho cháu chứ. Nhưng sao nhà họ Giải lại đưa cậu ấy đến đây, chẳng lẽ cậu..."
"Anh hỏi nhiều quá." Không hiểu sao Cừu Hành lại trở mặt, đứng lên lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong trực tiếp quay người rời đi.
Giải Dương nhìn về phía Phong Thanh Lâm. Phong Thanh Lâm cũng chú ý tới ánh mắt của Giải Dương, bất đắc dĩ cười một tiếng, y nói: "Cậu tôi lúc nào cũng như vậy đấy, cậu... Cậu đã đến bên cạnh cậu tôi, thì hãy chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, cảm ơn."
Không hổ là người đàn ông của ảnh hậu tương lai, khả năng diễn không tồi đâu.
Giải Dương không nhận lời, mà quay người đuổi theo Cừu Hành, chờ xem màn diễn tiếp theo của nữ chính.
Theo cốt truyện của tiểu thuyết, cảnh thăm bệnh này được viết dưới góc nhìn của nữ chính. Đêm nay, sau khi đối phó với người đại diện xong, nữ chính lo lắng cho nam chính, bèn vội vàng chạy tới bệnh viện thăm, vô tình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy đối thoại của nam chính và Cừu Hành, biết một chút về thân thế của nam chính, nảy sinh sự thông cảm với nam chính, rồi không nhịn được sau này cực kì quan tâm săn sóc nam chính... Đoạn này có một tình tiết nhỏ, bởi vì nữ chính quá tập trung nghe lén nên không nhận ra Cừu Hành đột ngột đi ra ngoài, hai người chạm mặt nhau, nữ chính cuống quít chạy trốn, thành công khiến cho Cừu Hành chú ý.
Cái tình tiết rất ngôn tình đó, trước đây Giải Dương ghét vô cùng, giờ lại cực kì muốn xem.
Cừu Hành đã ra đến cửa.
Giải Dương hai tay đút túi, khống chế khoảng cách chỉ sau Cừu Hành một bước, nhìn cửa phòng bệnh.
Cừu Hành bỗng xoay người, nói với giọng điệu kì quái: "Sao đi chậm thế, không nỡ xa Thanh Lâm à?"
Giải Dương kịp thời phanh lại mới miễn cưỡng không va vào người Cừu Hành.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, sau đó là những tiếng bước chân xa dần, rồi yên tĩnh trở lại. Giải Dương lấy độ nhạy bén tôi luyện được từ tận thế ra thề, chắc chắn là nữ chính nghe thấy tiếng động nên chạy mất rồi.
Anh nhìn về phía Cừu Hành.
"Nét mặt vậy là sao, hả?" Cừu Hành cúi đầu gần sát Giải Dương, giọng điệu lạnh như một con rắn độc đang chờ thời cơ tấn công: "Không muốn đi theo tôi à?"
"..." Giải Dương dùng đuôi mắt ném cho Cừu Hành một cái ánh mắt thờ ơ, đẩy hắn ra, mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa không có một ai, quả nhiên nữ chính chạy mất rồi.
Cừu Hành hơi cúi đầu, nhìn bả vai bị đẩy của mình.
Tâm tình Giải Dương bỗng tốt lên.
Trải qua hai đoạn diễn vừa rồi anh đã xác định, mặc dù nơi này là thế giới trong truyện, nhưng dường như không phải không thể thay đổi cốt truyện, hành vi của nhân vật trong truyện cũng không bị hạn chế theo một cái khuôn mẫu cố định. Ví dụ như đoạn đối thoại vừa rồi của Cừu Hành với Phong Thanh Lâm có chút khác biệt với trong truyện, hay là lần gặp mặt này của Cừu Hành và nữ chính dưới tình huống anh không nhúng tay can thiệp cũng tự động thay đổi.
Nói cách khác, chỉ cần anh tiếp tục vỗ đôi cánh bươm bướm, bia đỡ đạn Giải Dương chưa chắc sẽ phải chết.
Đây là một thế giới có độ tự do rất cao.
Trong đầu Giải Dương đã nắm chắc.
Cừu Hành chú ý đến khóe miệng hơi nhếch lên của Giải Dương, sầm mặt phủi địa phương bị người ta đẩy, cất bước vượt qua Giải Dương, nhanh chân rời đi.
Hai người lần lượt ra khỏi bệnh viện lên xe.
Tài xế phát hiện ra sắc mặt Cừu Hành so với trước khi đi vào xấu hơn nhiều, Giải Dương thì ngược lại, mặt mày thả lỏng, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tài xế cẩn thận khởi động ô tô, liếc sang Giải Dương bên cạnh, lại nhìn Cừu Hành ngồi đằng sau, yên lặng lật đổ những đánh giá trước đó với Giải Dương là "Nhát gan, dễ bắt nạt, gia thế thấp kém, không cần để ý", lặng thầm gắn lên cho anh cái nhãn "Vật phẩm nguy hiểm".
"Đến dinh thự Thu Thủy."
Tài xế hoàn hồn, nhắc nhở: "Ông chủ, nhưng mà..."
"Im miệng, đến dinh thự Thu Thủy."
Tài xế thông qua kính chiếu hậu chạm trán với ánh mắt âm u của Cừu Hành, giật mình, vội vàng ngậm miệng, yên lặng lái xe.
Giải Dương lười đoán hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, Giải Dương biết đáp án của bí hiểm. Anh đứng dưới tầng một của căn nhà, nhìn sang Cừu Hành trên lầu.
"Nơi này chỉ có một phòng ngủ thôi, đành để cậu chịu khổ chút ngủ ở phòng khách vậy." Cừu Hành nắm lan can, cười đầy ác ý: "Hi vọng cậu có một đêm tuyệt vời." Nói xong còn liếc nhìn bả vai một cái, sau đó quay người rời đi, trước khi đi còn tắt hết đèn ở tầng một.
Giải Dương: "..."
Bị bệnh không nhẹ đâu.
Anh nhìn quanh căn phòng rõ ràng còn chưa trùng tu xong, đến mức mà cả căn phòng khách không có nổi một cái ghế sô pha, tiếp tục tìm kiếm, đi về hướng phòng tắm.
Phòng tắm rất rộng rãi, có một cái bồn tắm cực lớn, trên cái kệ bên cạnh bồn tắm có một chồng khăn tắm sạch sẽ, đồ vệ sinh cá nhân mới tinh chưa mở được đặt trên bồn rửa mặt ở cửa, có máy nước nóng và có thể dùng thoải mái. Đối với Giải Dương lăn lộn ở tận thế mà nói, loại điều kiện này đã được coi là thiên đường, anh rất hài lòng.
Anh sung sướng ngâm mình trong nước nóng, nhét quần áo bẩn vào máy giặt, chỉ quấn khăn tắm đi một vòng quanh phòng khách, may mắn tìm được một cái thảm, gấp nó lại trải trong bồn tắm đã lau khô, rồi trải thêm khăn tắm sạch sẽ lên, khóa trái cửa phòng tắm rồi thoải mái nằm ngủ.
Nửa đêm, Giải Dương bị tiếng mở cửa đánh thức, mở mắt ra lập tức đối diện với bộ mặt đen xì của Cừu Hành. Anh theo bản năng né ra sau, cả người vận sức.
Cừu Hành cười lạnh, giơ tay lên, ném một cái chăn to đùng vào mặt anh.
Rầm!
Cừu Hành dọa người xong lập tức bỏ chạy, còn xấu xa đóng cửa cho vang trời.
Giải Dương giật xuống cái chăn trên đầu, trừng mắt nhìn cửa phòng tắm, sự tốt tính được tận thế nuôi ra suýt chút nữa vỡ nát, bàn tay giật giật, kiềm chế nắm tay lại, một lần nữa nằm xuống.
Xấu tính như chó ấy, bảo sao không giành được nữ chính!
Giải Dương cả đêm gặp ác mộng ngủ tới hừng đông, sau khi rời giường tâm tình hậm hực lấy quần áo của mình từ trong máy giặt ra mặc vào, đi ra ngoài lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ, đi vào kéo hết toàn bộ rèm cửa ra.
Ánh nắng tranh nhau chen vào phòng, sáng ngời đâm vào mặt Cừu Hành. Cừu Hành nhúc nhích, mắt còn chưa mở ra miệng đã bắt đầu nhả độc: "Ai... Kéo rèm vào rồi cút đi, ngày mai không cần phải tới làm nữa!"
Giải Dương tựa ở cái bàn nhỏ trước cửa sổ, lành lạnh trả lời: "Tiếc quá, Cừu tiên sinh, tôi được mẹ ngài thuê đến để xung hỉ cho ngài, ngài không có quyền quyết định tôi đi hay ở."
Cừu Hành hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra nhìn anh, khắp người là sự tức giận khi bị đánh thức: "Là cậu..."
Giải Dương bệ vệ ngồi xuống, khiêu khích đáp: "Là tôi, làm sao, Cừu tiên sinh muốn đuổi việc tôi à?"
Cừu Hành chống người dậy nhìn anh, mấy giây sau, sự tức giận bỗng tiêu tan, hắn giơ tay vuốt tóc rũ trước trán rồi ngồi dậy, hừ một tiếng, cười nói: "Bớt tính toán đi Giải Dương, cha cậu bán cậu là bán cả đời đấy, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi." Nói xong trực tiếp đi vào phòng tắm.
Giải Dương đưa mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa phòng tắm, thu lại tư thế phách lối cố tình bày ra, khẽ nhíu mày, đứng dậy rời đi.
Bữa sáng là tài xế đưa tới, có hai phần, một phần cực kì phong phú, đủ để chứa đầy một cái hộp đựng đồ ăn cao ba tầng. Phần còn lại rất cẩu thả, là một bát mì xào trộn tương mua ở ven đường được đựng trong một cái túi nhựa, ngay cả đồ uống cũng không có.
Giải Dương tự giác cầm lấy bát mì xào trộn tương.
"Ai bảo cậu ăn cái đó?" Cừu Hành chỉ vào hộp cơm: "Ăn cái này."
Tài xế đáng đóng giả làm bức tường lập tức nhìn Cừu Hành một cái, sau đó tiến lên lấy một nửa cháo và đồ ăn kèm trong hộp cơm ra, đặt tới trước mặt Giải Dương.
Tối hôm qua Giải Dương ăn tạp, đúng lúc muốn ăn chút thanh đạm, không có ý kiến gì đẩy mì xào trộn tương ra, cầm thìa quấy bát cháo đặc quánh, đút một thìa vào miệng.
Hương gạo nguyên chất tản ra trong miệng, động tác của Giải Dương khựng lại, rũ mắt nhìn bát cháo.
Đây lại là một bát cháo trắng, một tí gia vị cũng không có, ngay cả muối cũng không cho.
Cừu Hành cười, hỏi anh: "Cơm cho bệnh nhân ăn có ngon không?"
Giải Dương nuốt miếng cháo xuống, không nói chuyện. Cháo được nấu bằng gạo thượng hạng, phương pháp nấu cũng rất tinh tế, mùi vị kia với anh mà nói... Quả thực là hưởng thụ.
Anh lại múc thêm một thìa, tinh tế nhấm nháp, gật đầu, sau đó một thìa rồi lại một thìa, mau chóng khiến bát cháo thấy đáy. Ăn cháo xong, dạ dày vẫn trống rỗng như cũ, anh tiếp tục cầm đũa, gắp một cái xíu mại da mỏng đầy nhân, cắn một cái.
Hương vị tươi mới thuần túy của hỗn hợp nguyên liệu nấu ăn tràn ra nơi đầu lưỡi, Giải Dương nhướng mày, nhìn về phía tài xế: "Mấy món này mua ở đâu vậy? Tay nghề của đầu bếp không tệ đâu." Rất hợp khẩu vị của anh.
Tài xế trợn mắt há mồm, máy móc trả lời: "Giải tiên sinh, những món này đều là đầu bếp riêng của nhà nấu cho ông chủ, ngài... Ngài ăn thật sự thấy ngon ạ?"
"Ừm, không tệ." Người khao khát đồ ăn lâu ngày sẽ không che giấu nổi sự vui sướng và thỏa mãn khi được ăn món mình thích. Lúc nói chuyện, giọng điệu của Giải Dương vẫn bình thản như cũ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là anh thật sự rất thích những món ăn trước mặt, còn ăn rất hài lòng, rất vui vẻ.
Nét mặt Cừu Hành cứng lại, hơi lộ vẻ hoài nghi nhìn bữa sáng trước mặt, chịu đựng sự ghét bỏ, múc một thìa cháo bỏ vào miệng.
Hương vị nhạt nhẽo quen thuộc tràn ngập trên đầu lưỡi, tài xế không hề lấy nhầm bữa sáng.
Hắn không thể tin nổi nhìn về phía Giải Dương: "Cậu..." Lưỡi hỏng rồi à?
Giải Dương vừa nhét một miếng xíu mại vào trong miệng, nghe tiếng thì giương mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt hờ hững, mang theo sự mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy.
"..."
"Ha." Cừu Hành đột nhiên cười, ngả người vào ghế, giọng điệu vui sướng: "Ăn nhiều một chút, cả bàn này đều là của cậu."
Giải Dương mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn sáng xong, Cừu Hành mang theo Giải Dương, xuất phát đến công ty. Tâm trạng tốt đẹp của hắn kéo dài rất lâu, cả đường đến công ty không hề lên cơn, còn rất có dáng vẻ của trưởng bối quan tâm một chút đến tình hình gần đây của Giải Dương.
"Đại học C cũng sắp khai giảng rồi, cậu định khi nào về thành phố B, có tiền đóng học chưa?"
Lúc này Giải Dương mới nhớ ra hiện giờ nguyên chủ vẫn là sinh viên, học ở đại học C thành phố B, chuyên ngành diễn viên, hiện đang là năm thứ ba đại học. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhớ ra đám người anh gặp lúc vừa xuyên đến đây hôm qua.
Xem tình huống lúc đó, hình như nguyên chủ còn là một nghệ sĩ?
Nhưng anh nhớ rõ ràng là bia đỡ đạn Giải Dương trong tiểu thuyết là một người không có việc làm, không có bạn bè, hoàn toàn là một tên ăn hại được nhân vật phản diện nuôi. Cho nên là tiểu thuyết xuất hiện bug, hay là anh sắp thất nghiệp rồi?
Cừu Hành thưởng thức biểu cảm lúc này của Giải Dương một chút, nội tâm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn ung dung chữa lại: "Đùa thôi, là đồ chơi mà nhà họ Giải đưa tới, mấy năm tới sẽ ở bên cạnh tôi."
Giải Dương: "..."
Nét mặt của Phong Thanh Lâm cứng ngắc.
Đáp án này có vẻ cũng không tốt hơn "trò đùa" trước đó là mấy.
Cừu Hành thấy bọn họ không có phản ứng gì, sắc mặt lập tức chìm xuống: "Không thấy buồn cười à?"
Phong Thanh Lâm vội vàng phối hợp tươi cười, y nói: "Cậu à cậu hài hước thật, giọng điệu vừa rồi của cậu dọa cháu tưởng cậu thật sự tìm một người đàn ông đến làm mợ cho cháu chứ. Nhưng sao nhà họ Giải lại đưa cậu ấy đến đây, chẳng lẽ cậu..."
"Anh hỏi nhiều quá." Không hiểu sao Cừu Hành lại trở mặt, đứng lên lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong trực tiếp quay người rời đi.
Giải Dương nhìn về phía Phong Thanh Lâm. Phong Thanh Lâm cũng chú ý tới ánh mắt của Giải Dương, bất đắc dĩ cười một tiếng, y nói: "Cậu tôi lúc nào cũng như vậy đấy, cậu... Cậu đã đến bên cạnh cậu tôi, thì hãy chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, cảm ơn."
Không hổ là người đàn ông của ảnh hậu tương lai, khả năng diễn không tồi đâu.
Giải Dương không nhận lời, mà quay người đuổi theo Cừu Hành, chờ xem màn diễn tiếp theo của nữ chính.
Theo cốt truyện của tiểu thuyết, cảnh thăm bệnh này được viết dưới góc nhìn của nữ chính. Đêm nay, sau khi đối phó với người đại diện xong, nữ chính lo lắng cho nam chính, bèn vội vàng chạy tới bệnh viện thăm, vô tình ở ngoài phòng bệnh nghe thấy đối thoại của nam chính và Cừu Hành, biết một chút về thân thế của nam chính, nảy sinh sự thông cảm với nam chính, rồi không nhịn được sau này cực kì quan tâm săn sóc nam chính... Đoạn này có một tình tiết nhỏ, bởi vì nữ chính quá tập trung nghe lén nên không nhận ra Cừu Hành đột ngột đi ra ngoài, hai người chạm mặt nhau, nữ chính cuống quít chạy trốn, thành công khiến cho Cừu Hành chú ý.
Cái tình tiết rất ngôn tình đó, trước đây Giải Dương ghét vô cùng, giờ lại cực kì muốn xem.
Cừu Hành đã ra đến cửa.
Giải Dương hai tay đút túi, khống chế khoảng cách chỉ sau Cừu Hành một bước, nhìn cửa phòng bệnh.
Cừu Hành bỗng xoay người, nói với giọng điệu kì quái: "Sao đi chậm thế, không nỡ xa Thanh Lâm à?"
Giải Dương kịp thời phanh lại mới miễn cưỡng không va vào người Cừu Hành.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhỏ, sau đó là những tiếng bước chân xa dần, rồi yên tĩnh trở lại. Giải Dương lấy độ nhạy bén tôi luyện được từ tận thế ra thề, chắc chắn là nữ chính nghe thấy tiếng động nên chạy mất rồi.
Anh nhìn về phía Cừu Hành.
"Nét mặt vậy là sao, hả?" Cừu Hành cúi đầu gần sát Giải Dương, giọng điệu lạnh như một con rắn độc đang chờ thời cơ tấn công: "Không muốn đi theo tôi à?"
"..." Giải Dương dùng đuôi mắt ném cho Cừu Hành một cái ánh mắt thờ ơ, đẩy hắn ra, mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa không có một ai, quả nhiên nữ chính chạy mất rồi.
Cừu Hành hơi cúi đầu, nhìn bả vai bị đẩy của mình.
Tâm tình Giải Dương bỗng tốt lên.
Trải qua hai đoạn diễn vừa rồi anh đã xác định, mặc dù nơi này là thế giới trong truyện, nhưng dường như không phải không thể thay đổi cốt truyện, hành vi của nhân vật trong truyện cũng không bị hạn chế theo một cái khuôn mẫu cố định. Ví dụ như đoạn đối thoại vừa rồi của Cừu Hành với Phong Thanh Lâm có chút khác biệt với trong truyện, hay là lần gặp mặt này của Cừu Hành và nữ chính dưới tình huống anh không nhúng tay can thiệp cũng tự động thay đổi.
Nói cách khác, chỉ cần anh tiếp tục vỗ đôi cánh bươm bướm, bia đỡ đạn Giải Dương chưa chắc sẽ phải chết.
Đây là một thế giới có độ tự do rất cao.
Trong đầu Giải Dương đã nắm chắc.
Cừu Hành chú ý đến khóe miệng hơi nhếch lên của Giải Dương, sầm mặt phủi địa phương bị người ta đẩy, cất bước vượt qua Giải Dương, nhanh chân rời đi.
Hai người lần lượt ra khỏi bệnh viện lên xe.
Tài xế phát hiện ra sắc mặt Cừu Hành so với trước khi đi vào xấu hơn nhiều, Giải Dương thì ngược lại, mặt mày thả lỏng, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tài xế cẩn thận khởi động ô tô, liếc sang Giải Dương bên cạnh, lại nhìn Cừu Hành ngồi đằng sau, yên lặng lật đổ những đánh giá trước đó với Giải Dương là "Nhát gan, dễ bắt nạt, gia thế thấp kém, không cần để ý", lặng thầm gắn lên cho anh cái nhãn "Vật phẩm nguy hiểm".
"Đến dinh thự Thu Thủy."
Tài xế hoàn hồn, nhắc nhở: "Ông chủ, nhưng mà..."
"Im miệng, đến dinh thự Thu Thủy."
Tài xế thông qua kính chiếu hậu chạm trán với ánh mắt âm u của Cừu Hành, giật mình, vội vàng ngậm miệng, yên lặng lái xe.
Giải Dương lười đoán hai người này đang chơi trò bí hiểm gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, Giải Dương biết đáp án của bí hiểm. Anh đứng dưới tầng một của căn nhà, nhìn sang Cừu Hành trên lầu.
"Nơi này chỉ có một phòng ngủ thôi, đành để cậu chịu khổ chút ngủ ở phòng khách vậy." Cừu Hành nắm lan can, cười đầy ác ý: "Hi vọng cậu có một đêm tuyệt vời." Nói xong còn liếc nhìn bả vai một cái, sau đó quay người rời đi, trước khi đi còn tắt hết đèn ở tầng một.
Giải Dương: "..."
Bị bệnh không nhẹ đâu.
Anh nhìn quanh căn phòng rõ ràng còn chưa trùng tu xong, đến mức mà cả căn phòng khách không có nổi một cái ghế sô pha, tiếp tục tìm kiếm, đi về hướng phòng tắm.
Phòng tắm rất rộng rãi, có một cái bồn tắm cực lớn, trên cái kệ bên cạnh bồn tắm có một chồng khăn tắm sạch sẽ, đồ vệ sinh cá nhân mới tinh chưa mở được đặt trên bồn rửa mặt ở cửa, có máy nước nóng và có thể dùng thoải mái. Đối với Giải Dương lăn lộn ở tận thế mà nói, loại điều kiện này đã được coi là thiên đường, anh rất hài lòng.
Anh sung sướng ngâm mình trong nước nóng, nhét quần áo bẩn vào máy giặt, chỉ quấn khăn tắm đi một vòng quanh phòng khách, may mắn tìm được một cái thảm, gấp nó lại trải trong bồn tắm đã lau khô, rồi trải thêm khăn tắm sạch sẽ lên, khóa trái cửa phòng tắm rồi thoải mái nằm ngủ.
Nửa đêm, Giải Dương bị tiếng mở cửa đánh thức, mở mắt ra lập tức đối diện với bộ mặt đen xì của Cừu Hành. Anh theo bản năng né ra sau, cả người vận sức.
Cừu Hành cười lạnh, giơ tay lên, ném một cái chăn to đùng vào mặt anh.
Rầm!
Cừu Hành dọa người xong lập tức bỏ chạy, còn xấu xa đóng cửa cho vang trời.
Giải Dương giật xuống cái chăn trên đầu, trừng mắt nhìn cửa phòng tắm, sự tốt tính được tận thế nuôi ra suýt chút nữa vỡ nát, bàn tay giật giật, kiềm chế nắm tay lại, một lần nữa nằm xuống.
Xấu tính như chó ấy, bảo sao không giành được nữ chính!
Giải Dương cả đêm gặp ác mộng ngủ tới hừng đông, sau khi rời giường tâm tình hậm hực lấy quần áo của mình từ trong máy giặt ra mặc vào, đi ra ngoài lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ, đi vào kéo hết toàn bộ rèm cửa ra.
Ánh nắng tranh nhau chen vào phòng, sáng ngời đâm vào mặt Cừu Hành. Cừu Hành nhúc nhích, mắt còn chưa mở ra miệng đã bắt đầu nhả độc: "Ai... Kéo rèm vào rồi cút đi, ngày mai không cần phải tới làm nữa!"
Giải Dương tựa ở cái bàn nhỏ trước cửa sổ, lành lạnh trả lời: "Tiếc quá, Cừu tiên sinh, tôi được mẹ ngài thuê đến để xung hỉ cho ngài, ngài không có quyền quyết định tôi đi hay ở."
Cừu Hành hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra nhìn anh, khắp người là sự tức giận khi bị đánh thức: "Là cậu..."
Giải Dương bệ vệ ngồi xuống, khiêu khích đáp: "Là tôi, làm sao, Cừu tiên sinh muốn đuổi việc tôi à?"
Cừu Hành chống người dậy nhìn anh, mấy giây sau, sự tức giận bỗng tiêu tan, hắn giơ tay vuốt tóc rũ trước trán rồi ngồi dậy, hừ một tiếng, cười nói: "Bớt tính toán đi Giải Dương, cha cậu bán cậu là bán cả đời đấy, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi." Nói xong trực tiếp đi vào phòng tắm.
Giải Dương đưa mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cửa phòng tắm, thu lại tư thế phách lối cố tình bày ra, khẽ nhíu mày, đứng dậy rời đi.
Bữa sáng là tài xế đưa tới, có hai phần, một phần cực kì phong phú, đủ để chứa đầy một cái hộp đựng đồ ăn cao ba tầng. Phần còn lại rất cẩu thả, là một bát mì xào trộn tương mua ở ven đường được đựng trong một cái túi nhựa, ngay cả đồ uống cũng không có.
Giải Dương tự giác cầm lấy bát mì xào trộn tương.
"Ai bảo cậu ăn cái đó?" Cừu Hành chỉ vào hộp cơm: "Ăn cái này."
Tài xế đáng đóng giả làm bức tường lập tức nhìn Cừu Hành một cái, sau đó tiến lên lấy một nửa cháo và đồ ăn kèm trong hộp cơm ra, đặt tới trước mặt Giải Dương.
Tối hôm qua Giải Dương ăn tạp, đúng lúc muốn ăn chút thanh đạm, không có ý kiến gì đẩy mì xào trộn tương ra, cầm thìa quấy bát cháo đặc quánh, đút một thìa vào miệng.
Hương gạo nguyên chất tản ra trong miệng, động tác của Giải Dương khựng lại, rũ mắt nhìn bát cháo.
Đây lại là một bát cháo trắng, một tí gia vị cũng không có, ngay cả muối cũng không cho.
Cừu Hành cười, hỏi anh: "Cơm cho bệnh nhân ăn có ngon không?"
Giải Dương nuốt miếng cháo xuống, không nói chuyện. Cháo được nấu bằng gạo thượng hạng, phương pháp nấu cũng rất tinh tế, mùi vị kia với anh mà nói... Quả thực là hưởng thụ.
Anh lại múc thêm một thìa, tinh tế nhấm nháp, gật đầu, sau đó một thìa rồi lại một thìa, mau chóng khiến bát cháo thấy đáy. Ăn cháo xong, dạ dày vẫn trống rỗng như cũ, anh tiếp tục cầm đũa, gắp một cái xíu mại da mỏng đầy nhân, cắn một cái.
Hương vị tươi mới thuần túy của hỗn hợp nguyên liệu nấu ăn tràn ra nơi đầu lưỡi, Giải Dương nhướng mày, nhìn về phía tài xế: "Mấy món này mua ở đâu vậy? Tay nghề của đầu bếp không tệ đâu." Rất hợp khẩu vị của anh.
Tài xế trợn mắt há mồm, máy móc trả lời: "Giải tiên sinh, những món này đều là đầu bếp riêng của nhà nấu cho ông chủ, ngài... Ngài ăn thật sự thấy ngon ạ?"
"Ừm, không tệ." Người khao khát đồ ăn lâu ngày sẽ không che giấu nổi sự vui sướng và thỏa mãn khi được ăn món mình thích. Lúc nói chuyện, giọng điệu của Giải Dương vẫn bình thản như cũ, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là anh thật sự rất thích những món ăn trước mặt, còn ăn rất hài lòng, rất vui vẻ.
Nét mặt Cừu Hành cứng lại, hơi lộ vẻ hoài nghi nhìn bữa sáng trước mặt, chịu đựng sự ghét bỏ, múc một thìa cháo bỏ vào miệng.
Hương vị nhạt nhẽo quen thuộc tràn ngập trên đầu lưỡi, tài xế không hề lấy nhầm bữa sáng.
Hắn không thể tin nổi nhìn về phía Giải Dương: "Cậu..." Lưỡi hỏng rồi à?
Giải Dương vừa nhét một miếng xíu mại vào trong miệng, nghe tiếng thì giương mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt hờ hững, mang theo sự mất kiên nhẫn khi bị quấy rầy.
"..."
"Ha." Cừu Hành đột nhiên cười, ngả người vào ghế, giọng điệu vui sướng: "Ăn nhiều một chút, cả bàn này đều là của cậu."
Giải Dương mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ăn sáng xong, Cừu Hành mang theo Giải Dương, xuất phát đến công ty. Tâm trạng tốt đẹp của hắn kéo dài rất lâu, cả đường đến công ty không hề lên cơn, còn rất có dáng vẻ của trưởng bối quan tâm một chút đến tình hình gần đây của Giải Dương.
"Đại học C cũng sắp khai giảng rồi, cậu định khi nào về thành phố B, có tiền đóng học chưa?"
Lúc này Giải Dương mới nhớ ra hiện giờ nguyên chủ vẫn là sinh viên, học ở đại học C thành phố B, chuyên ngành diễn viên, hiện đang là năm thứ ba đại học. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên nhớ ra đám người anh gặp lúc vừa xuyên đến đây hôm qua.
Xem tình huống lúc đó, hình như nguyên chủ còn là một nghệ sĩ?
Nhưng anh nhớ rõ ràng là bia đỡ đạn Giải Dương trong tiểu thuyết là một người không có việc làm, không có bạn bè, hoàn toàn là một tên ăn hại được nhân vật phản diện nuôi. Cho nên là tiểu thuyết xuất hiện bug, hay là anh sắp thất nghiệp rồi?
Bình luận truyện