Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y
Chương 42: Tay rút ra một nhánh cỏ
Cừu Hành tức giận, sau khi về nhà, anh mình vào phòng làm việc trên tầng hai.
Chu Miểu khóc không ra nước mắt nhìn Giải Dương.
Giải Dương nhìn lại: ủa làm sao vậy?
“Cậu chủ, cậu, sao tự nhiên lại chọc tức ông chủ dị, ly hôn sao có thể nói ly hôn là có thể ly….”
“Hôn nhân có thể nói kết thúc thì kết thúc, sao lại không thể nói ly hôn mà không ly hôn được? Mà hơn nữa, ly hôn cũng không có nghĩa là tôi sẽ rời đi, tôi sẵn sàng cùng Cừu Hành tiếp tục làm ——”
“Làm cái gì?” Cừu Hành không từ khi nào xuất hiện trên cầu thang ở tầng hai, hỏi một cách ảm đạm.
Giải Dương ngẩng đầu nhìn
Giải Dương, dứt khoát đổi lời nói: “Làm bạn”
Khưu Hành dùng ánh mắt thật sâu nhìn Giải Dương.
“Không phải là bạn, nhưng ít nhất cũng là đối tác kinh doanh và bạn cùng phòng mà.” Giải Dương chân thành hỏi “Vậy có được thương lượng gì về việc cúp điện không dợ?”
Cừu Hành trầm mặc một lúc, trên dưới đánh giá Giải Dương, Lạnh lùng cong môi, gằn từng chữ: “Không thương lượng gì hết. Giải Dương à tôi còn ở đây cả đời cũng không được thức đêm đâu”, Nói xong liền sải bước quay trở lại phòng làm việc.
Giải Dương hỏi Chu Miểu: “Tòa nhà phía sau anh ở có bị cắt điện vào ban đêm không?”
Người Chu Miểu chấn động, vội vàng gật đầu, mạnh mẽ gật đầu rồi từ từ lùi lại: “Cắt, cắt, cắt! Bị cắt điện giống bên này ạ..! Và, và phòng của tôi rất nhỏ, tôi không thể, không thể cho cậu ở cùng được ”, nói xong bỏ chạy như bị lửa đốt vào mông.
Cuộc sống sinh hoạt tuyệt vọng.
Giải Dương chấp nhận số phận của mình và trở về phòng.
Ở bữa trưa, Cừu Hành đột nhiên sửa lời nói: “Cuối tuần có thể không cắt điện.”
Giải Dương dùng đũa ăn cơm, nghi ngờ mình nghe lầm, liền hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”
Cừu Hành ăn xong. Anh đặt đũa xuống, lau miệng rồi đứng dậy, nhìn Giải Dương từ trên cao xuống, nói: “Nếu tôi phát hiện em lại thức đêm …”
Giải Dương biết nghe lời: “Vậy thì anh tiếp tục cắt điện.. “
Cừu Hành hài lòng, quay người rời đi, đi được hai bước rồi dừng lại, hỏi: “Em có biết người ca sĩ giống em… nữ minh tinh tên Mộc Chu Dịch gì đó không?”
Nữ Chính thực sự khiến Cừu Hành chú ý.
“Tôi không biết, Có cần tôi tìm hiểu cho anh không?”
Cừu Hành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lạnh lùng lắc đầu: “Quên đi, nếu Thanh Lâm không một người phụ nữ nhìn cũng không rõ, thì tôi đây không cần thiết phải giúp nó nhọc lòng chuyện này chuyện kia” Sau đó anh ấy thực sự đi.
Giải Dương nhìn Cừu Hành rời đi, tay đang nắm chặt đũa từ từ thả lỏng.
Bây giờ Cừu Hành sẵn sàng buông để nam chính tự đi rồi, anh cũng không còn chú ý đến những người xung quanh nam chính nữa … Hiệu ứng bươm bướm cuối cùng cũng bắt đầu đóng vai trò trong mạch truyện chính.
…
Buổi chiều Giải Dương đang tâm trạng tốt đi gặp Quý Trạch Huy tâm trạng không tốt liền đổi ý, đề nghị Quý Trạch Huy tự trèo lên từ chỗ mình bị ngã, rồi thu âm một phiên bản solo của “Sóng Dữ” để cho những người bởi vì “Sóng Dữ” đặt câu hỏi về kỹ năng ca hát của Quý Trạch Huy, để không phải nghi ngờ gì nữa.
Quý Trạch Huy thực sự muốn vả mặt những ai đặt câu hỏi về kỹ năng ca hát của anh ta, sẵn sàng chấp nhận hiểu lời đề nghị của Giải Dương.
“Bắt đầu luôn đê, chuẩn bị tinh thần tốt vào. Vì tôi đang giúp anh thu âm bài hát, nên anh phải nghe lời tôi. Tôi rất nghiêm khắc đấy lúc đó đừng kêu khổ”
Quý Trạch Huy trong lòng bí mật chế nhạo.Yêu cầu có thể khắt khe đến mức nào chứ, có bằng tên Long Thụ Vưu biến thái kia không?
Ba giờ sau, Quý Trạch Huy thấy mình còn ngây thơ quá.
Nếu tên Long Thụ Vưu biến thái bắt bẻ, thì Giải Dương chính là con quỷ xoi mói!
Giải Dương bóp chết kỹ sư thu âm, lạnh lùng nói với Quý Trạch Huy trong phòng thu: “Vừa rồi anh hát cái gì vậy? Nông thôn vui quá à? Có phải hát nhiều quá quên mất cách dùng giọng không, bắt đầu lại!”
Quý Trạch Huy hít một hơi thật sâu: “Giải Dương, đừng quá——”
“Nghĩ đến những người trên mạng mắng mỏ anh và hỏi về kỹ năng ca hát của anh, hãy nghĩ đến tất cả các đối thủ cạnh tranh của anh. Họ đang cố gắng hết sức để kéo anh xuống bùn, muốn anh ngã xuống, muốn ném anh xuống biểnnhư bài Sóng Dữ ấy. Nói cho tôi biết, anh có muốn bị họ đè bẹp, bị họ đánh bại rồi bị họ dẫm dưới chân hoàn toàn không?”
Quý Trạch Huy nắm chặt tay.
“Lại đây, bắt đầu đi!”
Quý Trạch Huy nghe đoạn dạo đầu gấp gáp gần như muốn nôn mửa, nghĩ đến những lời lăng mạ và nghi ngờ trên mạng, nghĩ đến những lời nói ác độc của đám người anti fans kia, lại nhìn vẻ mặt muốn đánh người của Giải Dương bên ngoài, chỉ cảm thấy lồng ngực có thứ gì đó đang nhanh chóng mở rộng ra, đưa tay cầm micro, nhắm mắt mở giọng hát.
……Không! Không ai có thể kéo anh ta xuống!
Quý Trạch Huy hát “Sóng Dữ” một lượt, đầy cảm xúc, điêu luyện, có sức truyền cảm cao.
Tiêu Kim đến tìm Quý Trạch Huy có chuyện, nghe thấy tiếng hát của Quý Trạch Huy, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Tiếng nhạc dừng lại, Quý Trạch Huy ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại nhưng nét mặt rất vui vẻ.
Giải Dương đưa tay lên và vỗ vào lòng bàn tay hai lần và nói: Hoàn hảo, qua. Nghỉ ngơi chút rồi thu âm “Nhất Kiếm Bình Xuân Thu”.
Quý Trạch Huy hoàn toàn thả lỏng, gần như trượt xuống đất.
Giải Dương bước vào, đứng trước mặt Quý Trạch Huy và hỏi: “Hát bằng cả trái tim có thấy hay không?” Quý Trạch Huy từ từ điều chỉnh nhịp thở mà trả lời.
“Hứa Thần Hạo nói với tôi điều này khi anh ấy quyết định lui về phía sau hậu trường, vẻ phồn hoa quyến rũ mê người ở trước sân khấu, anh ấy sợ rằng ở trước sân khấu sẽ không bao giờ viết được giai điệu hay. Quý Trạch Huy, bây giờ tôi tặng cho anh câu này cho anh, Sân khấu phía trước phồn hoa có làm cho người ta lưu luyến thật, nhưng đừng vì thế mà phụ lòng giọng của anh”
Giải Dương rời khỏi phòng thu âm, Quý Trạch Huy đột nhiên giơ tay nặng nề lau mặt.
Tiêu Kim đẩy cửa vào một bước, kinh ngạc nhìn Quý Trạch Huy và nói: “Trạch Huy, cậu thực sự thử nghe “Sóng Dữ” mà cậu vừa hát đi. Thật tuyệt, nhiều năm tôi chưa nghe cậu hát hay và hoàn hảo như vậy”
Quý Trạch Huy không nói gì.
“Tôi vừa nói chuyện với kỹ sư âm thanh, anh ấy nói rằng Giải Dương rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp hơn cả anh ấy. Bây giờ tôi rất vui vì chúng ta không còn là địch với Giải Dương, cũng may mắn được hợp tác với Giải Dương” Tiêu Kim ngồi xổm xuống. Nhìn Quý Trạch Huy, nghiêm túc nói “Trạch Huy à, bất kể cậu nhìn như nào, tôi hy vọng cậu có thể giải quyết tốt mối quan hệ với Giải Dương”
“Nhất Kiếm Bình Xuân Thu” thu so với “Sóng Dữ” thuận lợi hơn rất nhiều, cảm xúc Quý Trạch Huy đột nhiên lắng đọng lại xuống dưới, hát mỗi một câu rất đều nghiêm túc, ngay cả khi nó không hoàn hảo, cũng có thể nghe ra được dụng tâm của anh ta.
Giải Dương hơi nhướng mày mỉm cười.
Sau khi tất cả các bài hát được thu âm, Quý Trạch Huy đề nghị mời Giải Dương đi ăn tối.
Giải Dương từ chối, nói rằng cậu sẽ về nhà ăn cơm với gia đình.
“Chờ một chút.” Quý Trạch Huy lại lấy điện thoại ra. “ Cậu là người mới chắc không hiểu c Tốt nhất chụp ảnh đi nếu muốn phá tan tin đồn, chụp một tấm?”
Giải Dương Dương nhìn Quý Trạch Huy biểu cảm khô khan, gật đầu.
Tiêu Kim lấy điện thoại chụp ảnh chung của hai người, Quý Trạch Huy đưa tay lên nắm lấy vai Giải Dương, nhưng lại bị Giải Dương chán ghét mà hất tay ra.
Quý Trạch Huy: “…”
Sau khi chụp ảnh xong, Quý Trạch Huy đưa Giải Dương đi địa điểm thu âm là trong một phòng thu phòng dưới ở Hoàng Thiên, khi đến bãi đậu xe, họ đụng phải một dòng người khác của Hoàng Thiên đang đi xuống từ thang máy bên cạnh.
Quý Trạch Huy nhìn sang, sau đó cau mày nói với vẻ xui xẻo.
Giải Dương nhìn theo tầm mắt của Quý Trạch Huy, nhìn thấy một người đàn ông cao và gầy với một người phụ nữ mặc váy dài, người phụ nữ mặc váy dài bên cạnh người đàn ông cao và gầy … Nữ Chính, thật trùng hợp, cô ta không phải nên ở chỗ Phong Thanh Lâm à?
Người đàn ông và nữ chính cũng nhìn thấy Quý Trạch Huy và Giải Dương, nữ chính sững sờ, ánh mắt rơi vào Giải Dương, Người đàn ông thì nhìn Quý Trạch Huy, chủ động chào hỏi: “Quý Trạch Huy, tôi nghe nói anh mất hai cái đại ngôn, có chuyện gì vậy, sao bất cẩn thế?”
Quý Trạch Huy mặt lạnh phản kích: “Nguyên Bàng, tôi nghe nói cậu hát bài chủ đề của bộ phim mới của đạo diễn Hồ Tranh, rồi bị fans điện ảnh chê ra mặt, sao lại thế hả, cậu cũng không phải như thế mà muốn nói lời tạm biệt với bài hát chủ đề phim đi”
Người đàn ông cao gầy Nguyên Bàng cười nhạt:”Trạch Huy, mọi người đều thuộc cùng một công ty, nói như thế không tốt đâu”
Quý Trạch Huy không nói gì cười một tiếng.
Nữ Chính Mộc Chu Dịch nhanh chóng ra làm hòa, sau đó chào Quý Trạch Huy: “Anh Quý, thật trùng hợp gặp nhau ở đây.” Sau đó nhìn Giải Dương gật đầu chào hỏi.
Giọng nữ trầm thấp mềm mại có chút quạnh quẽ như dưới tầng hầm trống trải, âm thanh không lớn, nhưng như là đâm thẳng vào màng nhĩ của một người.
Giải Dương chuyển động ngón tay, giơ tay đè cái mũ trên đầu, gật đầu chào nữ chính.
Giọng nói này … Hẳn là đã dùng bàn tay vàng chỉnh sửa qua
Quý Trạch Huy chắc cũng có giao tình với nữ chính, nghe vậy kìm nén biểu cảm cùng nữ chính nói chuyện vài câu. Giải Dương nghe đối thoại giữa hai người biết được lý do tại sao nữ chính Mộc Chu Dịch với Nguyên Bàng cùng nhau xuất hiện tại đây bởi vì là đồng ý làm vai chính MV mới của Nguyên Bàng.
Ánh mắt của Nguyên Bàng đột nhiên chuyển hướng nhìn người Giải Dương, nhìn kỹ hơn, hỏi: “ Cậu là Giải Dương?”
Giải Dương gật đầu lịch sự: “Chào tiền bối Nguyên”
Ánh mắt Nguyên Bàng chuyển giữa Giải Dương và Quý Trạch Huy, không rõ ý, cười nói: Chào cậu
Hai bên chào hỏi xong thì giải tán, chuẩn bị rời đi. Không biết là trùng hợp hay sao mà Mộc Chu Dịch đang đi bên cạnh Nguyên Bàng, đột nhiên bước đến chạm vào ở người Giải Dương.
Giải Dương đút tay vốn là ở bên hông vào túi
Giây tiếp theo, Mộc Chu Dịch như là đang không chú ý kéo túi, phất tay đập tới quần áo của Giải Dương. Mà nếu Giải Dương không đút tay vào túi, tay Mộc Chu Dịch chắc chắn sẽ đập vào tay Giải Dương.
Giải Dương rõ ràng cảm nhận được một làn sóng kỳ lạ truyền đến từ nơi bị đánh tới, dị năng mà cậu không cảm nhận sau khi xuyên qua, chợt lóe lên một dấu vết, đại não đột nhiên choáng một chút.
Giải Dương dừng lại ngay lập tức và nhìn nghiêng về phía Mộc Chu Dịch.
“Rất xin lỗi, tôi đánh cậu” Mộc Chu Dịch đầy mặt xin lỗi, biểu cảm hoàn hảo.
Giải Dương từ từ kìm nén cảm xúc, nói: “Không sao.” Cậu siết chặt ngón tay, xoay người bước đi.
… Sau bữa tối, Giải Dương không trở về phòng, mà đi tìm một nơi bên hồ nhiều nước và cỏ, ngồi xổm xuống, trong tay rút ra một mảnh cỏ. Nhưng bất kể cậu phản ứng thế nào, dị năng trung tâm đều không hề có phản ứng.
Ảo giác?
Giải Dương ngồi dưới đất, đưa tay ấn trán, khẽ cau mày.
Không giống lắm.
Nhưng việc dị năng thức tỉnh và nâng cấp sức mạnh sẽ không gây chóng mặt đột ngột mà chỉ sốt cao liên tục, chóng mặt chắc là do bị ngón tay vàng của nữ chính tác động. Nhưng rõ ràng cậu không để nữ chính chạm vào da thịt.
Hơn nữa, nữ chính thử đụng vào cậu để cậu có thiện cảm với à? Vì cái gì?
“Em ngồi ở chỗ này làm gì vậy?”
Giải Dương hoàn hồn nhìn về phía sau.
Cừu Hành đứng sau Giải Dương, thấy Giải Dương quay đầu lại, ném thẳng chiếc áo khoác trên tay lên người cậu.
Giải Dương kéo áo khoác trên người mình xuống, tự giác mặc vào, vỗ xuống chỗ đất bên cạnh: Ngồi đi
Cừu Hành ghét bỏ liếc nhìn đám cỏ đã khô vàng, bước đến chỗ Giải Dương đứng đó, đưa tay phải vào túi quần của mình, Mang ra một túi thức ăn cho cá.
Giảo Dương không tự chủ duỗi tay ra.
“… da mặt dày” Cừu Hành đổ một ít thức ăn cho cá vào tay và cảnh cáo “Em không được phép ăn thức ăn cho cá.”
Giải Dương mỉm cười, cảm thấy ngồi cho cá ăn không tiện nên đứng dậy, đi tới bên hồ ném một ít thức ăn cho cá vào. Chẳng mấy chốc cá đã bơi qua, vảy cá trắng đỏ ánh lên ánh kim sắc lạnh lẽo dưới ánh đèn hồ, nhìn rất đẹp mắt.
Cừu Hành bước đến bên Giải Dương và ném một ít thức ăn cho cá xuống hồ.
Cả hai đều không nói chuyện. Sau một lúc lâu, Giải Dương nói “Hôm nay tôi đã gặp Mộc Chu Dịch.”
Cừu Hành đang ném thức ăn cho cá thì dừng lại.
“Lúc đó, tôi và Quý Trạch Huy vừa thu âm xong bài hát và đi xuống tầng dưới. Cô ta và một ca sĩ khác của Hoàng Thiên cũng đi xuống tầng dưới. Mọi người gặp nhau ở bãi đậu xe, Quý Trạch Huy quen họ nên dừng lại và nói vài câu. Cô ta chắc nhận ra tôi, mà đúng rồi, thực ra hôm đó khi chúng ta nói chuyện với Phong Khánh Lâm, cô ta trốn ở đầu cầu thang.”
Cừu Hành không nói chuyện, đôi mắt lấp lánh trong nước, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Giải Dương muốn nói vài câu nói xấu nữ chính, nhưng suy nghĩ lại, sau đó nuốt xuống, nói: “Quý Trạch Huy khả năng biết một ít chuyện xủa Mộc Chu Dịch, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể đi giúp anh đi tìm hiểu”
“Không cần.” Cừu Hành từ chối, đem toàn bộ thức ăn cho cá rải xuống hồ, “Không cần thiết.”
Chu Miểu khóc không ra nước mắt nhìn Giải Dương.
Giải Dương nhìn lại: ủa làm sao vậy?
“Cậu chủ, cậu, sao tự nhiên lại chọc tức ông chủ dị, ly hôn sao có thể nói ly hôn là có thể ly….”
“Hôn nhân có thể nói kết thúc thì kết thúc, sao lại không thể nói ly hôn mà không ly hôn được? Mà hơn nữa, ly hôn cũng không có nghĩa là tôi sẽ rời đi, tôi sẵn sàng cùng Cừu Hành tiếp tục làm ——”
“Làm cái gì?” Cừu Hành không từ khi nào xuất hiện trên cầu thang ở tầng hai, hỏi một cách ảm đạm.
Giải Dương ngẩng đầu nhìn
Giải Dương, dứt khoát đổi lời nói: “Làm bạn”
Khưu Hành dùng ánh mắt thật sâu nhìn Giải Dương.
“Không phải là bạn, nhưng ít nhất cũng là đối tác kinh doanh và bạn cùng phòng mà.” Giải Dương chân thành hỏi “Vậy có được thương lượng gì về việc cúp điện không dợ?”
Cừu Hành trầm mặc một lúc, trên dưới đánh giá Giải Dương, Lạnh lùng cong môi, gằn từng chữ: “Không thương lượng gì hết. Giải Dương à tôi còn ở đây cả đời cũng không được thức đêm đâu”, Nói xong liền sải bước quay trở lại phòng làm việc.
Giải Dương hỏi Chu Miểu: “Tòa nhà phía sau anh ở có bị cắt điện vào ban đêm không?”
Người Chu Miểu chấn động, vội vàng gật đầu, mạnh mẽ gật đầu rồi từ từ lùi lại: “Cắt, cắt, cắt! Bị cắt điện giống bên này ạ..! Và, và phòng của tôi rất nhỏ, tôi không thể, không thể cho cậu ở cùng được ”, nói xong bỏ chạy như bị lửa đốt vào mông.
Cuộc sống sinh hoạt tuyệt vọng.
Giải Dương chấp nhận số phận của mình và trở về phòng.
Ở bữa trưa, Cừu Hành đột nhiên sửa lời nói: “Cuối tuần có thể không cắt điện.”
Giải Dương dùng đũa ăn cơm, nghi ngờ mình nghe lầm, liền hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”
Cừu Hành ăn xong. Anh đặt đũa xuống, lau miệng rồi đứng dậy, nhìn Giải Dương từ trên cao xuống, nói: “Nếu tôi phát hiện em lại thức đêm …”
Giải Dương biết nghe lời: “Vậy thì anh tiếp tục cắt điện.. “
Cừu Hành hài lòng, quay người rời đi, đi được hai bước rồi dừng lại, hỏi: “Em có biết người ca sĩ giống em… nữ minh tinh tên Mộc Chu Dịch gì đó không?”
Nữ Chính thực sự khiến Cừu Hành chú ý.
“Tôi không biết, Có cần tôi tìm hiểu cho anh không?”
Cừu Hành nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lạnh lùng lắc đầu: “Quên đi, nếu Thanh Lâm không một người phụ nữ nhìn cũng không rõ, thì tôi đây không cần thiết phải giúp nó nhọc lòng chuyện này chuyện kia” Sau đó anh ấy thực sự đi.
Giải Dương nhìn Cừu Hành rời đi, tay đang nắm chặt đũa từ từ thả lỏng.
Bây giờ Cừu Hành sẵn sàng buông để nam chính tự đi rồi, anh cũng không còn chú ý đến những người xung quanh nam chính nữa … Hiệu ứng bươm bướm cuối cùng cũng bắt đầu đóng vai trò trong mạch truyện chính.
…
Buổi chiều Giải Dương đang tâm trạng tốt đi gặp Quý Trạch Huy tâm trạng không tốt liền đổi ý, đề nghị Quý Trạch Huy tự trèo lên từ chỗ mình bị ngã, rồi thu âm một phiên bản solo của “Sóng Dữ” để cho những người bởi vì “Sóng Dữ” đặt câu hỏi về kỹ năng ca hát của Quý Trạch Huy, để không phải nghi ngờ gì nữa.
Quý Trạch Huy thực sự muốn vả mặt những ai đặt câu hỏi về kỹ năng ca hát của anh ta, sẵn sàng chấp nhận hiểu lời đề nghị của Giải Dương.
“Bắt đầu luôn đê, chuẩn bị tinh thần tốt vào. Vì tôi đang giúp anh thu âm bài hát, nên anh phải nghe lời tôi. Tôi rất nghiêm khắc đấy lúc đó đừng kêu khổ”
Quý Trạch Huy trong lòng bí mật chế nhạo.Yêu cầu có thể khắt khe đến mức nào chứ, có bằng tên Long Thụ Vưu biến thái kia không?
Ba giờ sau, Quý Trạch Huy thấy mình còn ngây thơ quá.
Nếu tên Long Thụ Vưu biến thái bắt bẻ, thì Giải Dương chính là con quỷ xoi mói!
Giải Dương bóp chết kỹ sư thu âm, lạnh lùng nói với Quý Trạch Huy trong phòng thu: “Vừa rồi anh hát cái gì vậy? Nông thôn vui quá à? Có phải hát nhiều quá quên mất cách dùng giọng không, bắt đầu lại!”
Quý Trạch Huy hít một hơi thật sâu: “Giải Dương, đừng quá——”
“Nghĩ đến những người trên mạng mắng mỏ anh và hỏi về kỹ năng ca hát của anh, hãy nghĩ đến tất cả các đối thủ cạnh tranh của anh. Họ đang cố gắng hết sức để kéo anh xuống bùn, muốn anh ngã xuống, muốn ném anh xuống biểnnhư bài Sóng Dữ ấy. Nói cho tôi biết, anh có muốn bị họ đè bẹp, bị họ đánh bại rồi bị họ dẫm dưới chân hoàn toàn không?”
Quý Trạch Huy nắm chặt tay.
“Lại đây, bắt đầu đi!”
Quý Trạch Huy nghe đoạn dạo đầu gấp gáp gần như muốn nôn mửa, nghĩ đến những lời lăng mạ và nghi ngờ trên mạng, nghĩ đến những lời nói ác độc của đám người anti fans kia, lại nhìn vẻ mặt muốn đánh người của Giải Dương bên ngoài, chỉ cảm thấy lồng ngực có thứ gì đó đang nhanh chóng mở rộng ra, đưa tay cầm micro, nhắm mắt mở giọng hát.
……Không! Không ai có thể kéo anh ta xuống!
Quý Trạch Huy hát “Sóng Dữ” một lượt, đầy cảm xúc, điêu luyện, có sức truyền cảm cao.
Tiêu Kim đến tìm Quý Trạch Huy có chuyện, nghe thấy tiếng hát của Quý Trạch Huy, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bàng hoàng.
Tiếng nhạc dừng lại, Quý Trạch Huy ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại nhưng nét mặt rất vui vẻ.
Giải Dương đưa tay lên và vỗ vào lòng bàn tay hai lần và nói: Hoàn hảo, qua. Nghỉ ngơi chút rồi thu âm “Nhất Kiếm Bình Xuân Thu”.
Quý Trạch Huy hoàn toàn thả lỏng, gần như trượt xuống đất.
Giải Dương bước vào, đứng trước mặt Quý Trạch Huy và hỏi: “Hát bằng cả trái tim có thấy hay không?” Quý Trạch Huy từ từ điều chỉnh nhịp thở mà trả lời.
“Hứa Thần Hạo nói với tôi điều này khi anh ấy quyết định lui về phía sau hậu trường, vẻ phồn hoa quyến rũ mê người ở trước sân khấu, anh ấy sợ rằng ở trước sân khấu sẽ không bao giờ viết được giai điệu hay. Quý Trạch Huy, bây giờ tôi tặng cho anh câu này cho anh, Sân khấu phía trước phồn hoa có làm cho người ta lưu luyến thật, nhưng đừng vì thế mà phụ lòng giọng của anh”
Giải Dương rời khỏi phòng thu âm, Quý Trạch Huy đột nhiên giơ tay nặng nề lau mặt.
Tiêu Kim đẩy cửa vào một bước, kinh ngạc nhìn Quý Trạch Huy và nói: “Trạch Huy, cậu thực sự thử nghe “Sóng Dữ” mà cậu vừa hát đi. Thật tuyệt, nhiều năm tôi chưa nghe cậu hát hay và hoàn hảo như vậy”
Quý Trạch Huy không nói gì.
“Tôi vừa nói chuyện với kỹ sư âm thanh, anh ấy nói rằng Giải Dương rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp hơn cả anh ấy. Bây giờ tôi rất vui vì chúng ta không còn là địch với Giải Dương, cũng may mắn được hợp tác với Giải Dương” Tiêu Kim ngồi xổm xuống. Nhìn Quý Trạch Huy, nghiêm túc nói “Trạch Huy à, bất kể cậu nhìn như nào, tôi hy vọng cậu có thể giải quyết tốt mối quan hệ với Giải Dương”
“Nhất Kiếm Bình Xuân Thu” thu so với “Sóng Dữ” thuận lợi hơn rất nhiều, cảm xúc Quý Trạch Huy đột nhiên lắng đọng lại xuống dưới, hát mỗi một câu rất đều nghiêm túc, ngay cả khi nó không hoàn hảo, cũng có thể nghe ra được dụng tâm của anh ta.
Giải Dương hơi nhướng mày mỉm cười.
Sau khi tất cả các bài hát được thu âm, Quý Trạch Huy đề nghị mời Giải Dương đi ăn tối.
Giải Dương từ chối, nói rằng cậu sẽ về nhà ăn cơm với gia đình.
“Chờ một chút.” Quý Trạch Huy lại lấy điện thoại ra. “ Cậu là người mới chắc không hiểu c Tốt nhất chụp ảnh đi nếu muốn phá tan tin đồn, chụp một tấm?”
Giải Dương Dương nhìn Quý Trạch Huy biểu cảm khô khan, gật đầu.
Tiêu Kim lấy điện thoại chụp ảnh chung của hai người, Quý Trạch Huy đưa tay lên nắm lấy vai Giải Dương, nhưng lại bị Giải Dương chán ghét mà hất tay ra.
Quý Trạch Huy: “…”
Sau khi chụp ảnh xong, Quý Trạch Huy đưa Giải Dương đi địa điểm thu âm là trong một phòng thu phòng dưới ở Hoàng Thiên, khi đến bãi đậu xe, họ đụng phải một dòng người khác của Hoàng Thiên đang đi xuống từ thang máy bên cạnh.
Quý Trạch Huy nhìn sang, sau đó cau mày nói với vẻ xui xẻo.
Giải Dương nhìn theo tầm mắt của Quý Trạch Huy, nhìn thấy một người đàn ông cao và gầy với một người phụ nữ mặc váy dài, người phụ nữ mặc váy dài bên cạnh người đàn ông cao và gầy … Nữ Chính, thật trùng hợp, cô ta không phải nên ở chỗ Phong Thanh Lâm à?
Người đàn ông và nữ chính cũng nhìn thấy Quý Trạch Huy và Giải Dương, nữ chính sững sờ, ánh mắt rơi vào Giải Dương, Người đàn ông thì nhìn Quý Trạch Huy, chủ động chào hỏi: “Quý Trạch Huy, tôi nghe nói anh mất hai cái đại ngôn, có chuyện gì vậy, sao bất cẩn thế?”
Quý Trạch Huy mặt lạnh phản kích: “Nguyên Bàng, tôi nghe nói cậu hát bài chủ đề của bộ phim mới của đạo diễn Hồ Tranh, rồi bị fans điện ảnh chê ra mặt, sao lại thế hả, cậu cũng không phải như thế mà muốn nói lời tạm biệt với bài hát chủ đề phim đi”
Người đàn ông cao gầy Nguyên Bàng cười nhạt:”Trạch Huy, mọi người đều thuộc cùng một công ty, nói như thế không tốt đâu”
Quý Trạch Huy không nói gì cười một tiếng.
Nữ Chính Mộc Chu Dịch nhanh chóng ra làm hòa, sau đó chào Quý Trạch Huy: “Anh Quý, thật trùng hợp gặp nhau ở đây.” Sau đó nhìn Giải Dương gật đầu chào hỏi.
Giọng nữ trầm thấp mềm mại có chút quạnh quẽ như dưới tầng hầm trống trải, âm thanh không lớn, nhưng như là đâm thẳng vào màng nhĩ của một người.
Giải Dương chuyển động ngón tay, giơ tay đè cái mũ trên đầu, gật đầu chào nữ chính.
Giọng nói này … Hẳn là đã dùng bàn tay vàng chỉnh sửa qua
Quý Trạch Huy chắc cũng có giao tình với nữ chính, nghe vậy kìm nén biểu cảm cùng nữ chính nói chuyện vài câu. Giải Dương nghe đối thoại giữa hai người biết được lý do tại sao nữ chính Mộc Chu Dịch với Nguyên Bàng cùng nhau xuất hiện tại đây bởi vì là đồng ý làm vai chính MV mới của Nguyên Bàng.
Ánh mắt của Nguyên Bàng đột nhiên chuyển hướng nhìn người Giải Dương, nhìn kỹ hơn, hỏi: “ Cậu là Giải Dương?”
Giải Dương gật đầu lịch sự: “Chào tiền bối Nguyên”
Ánh mắt Nguyên Bàng chuyển giữa Giải Dương và Quý Trạch Huy, không rõ ý, cười nói: Chào cậu
Hai bên chào hỏi xong thì giải tán, chuẩn bị rời đi. Không biết là trùng hợp hay sao mà Mộc Chu Dịch đang đi bên cạnh Nguyên Bàng, đột nhiên bước đến chạm vào ở người Giải Dương.
Giải Dương đút tay vốn là ở bên hông vào túi
Giây tiếp theo, Mộc Chu Dịch như là đang không chú ý kéo túi, phất tay đập tới quần áo của Giải Dương. Mà nếu Giải Dương không đút tay vào túi, tay Mộc Chu Dịch chắc chắn sẽ đập vào tay Giải Dương.
Giải Dương rõ ràng cảm nhận được một làn sóng kỳ lạ truyền đến từ nơi bị đánh tới, dị năng mà cậu không cảm nhận sau khi xuyên qua, chợt lóe lên một dấu vết, đại não đột nhiên choáng một chút.
Giải Dương dừng lại ngay lập tức và nhìn nghiêng về phía Mộc Chu Dịch.
“Rất xin lỗi, tôi đánh cậu” Mộc Chu Dịch đầy mặt xin lỗi, biểu cảm hoàn hảo.
Giải Dương từ từ kìm nén cảm xúc, nói: “Không sao.” Cậu siết chặt ngón tay, xoay người bước đi.
… Sau bữa tối, Giải Dương không trở về phòng, mà đi tìm một nơi bên hồ nhiều nước và cỏ, ngồi xổm xuống, trong tay rút ra một mảnh cỏ. Nhưng bất kể cậu phản ứng thế nào, dị năng trung tâm đều không hề có phản ứng.
Ảo giác?
Giải Dương ngồi dưới đất, đưa tay ấn trán, khẽ cau mày.
Không giống lắm.
Nhưng việc dị năng thức tỉnh và nâng cấp sức mạnh sẽ không gây chóng mặt đột ngột mà chỉ sốt cao liên tục, chóng mặt chắc là do bị ngón tay vàng của nữ chính tác động. Nhưng rõ ràng cậu không để nữ chính chạm vào da thịt.
Hơn nữa, nữ chính thử đụng vào cậu để cậu có thiện cảm với à? Vì cái gì?
“Em ngồi ở chỗ này làm gì vậy?”
Giải Dương hoàn hồn nhìn về phía sau.
Cừu Hành đứng sau Giải Dương, thấy Giải Dương quay đầu lại, ném thẳng chiếc áo khoác trên tay lên người cậu.
Giải Dương kéo áo khoác trên người mình xuống, tự giác mặc vào, vỗ xuống chỗ đất bên cạnh: Ngồi đi
Cừu Hành ghét bỏ liếc nhìn đám cỏ đã khô vàng, bước đến chỗ Giải Dương đứng đó, đưa tay phải vào túi quần của mình, Mang ra một túi thức ăn cho cá.
Giảo Dương không tự chủ duỗi tay ra.
“… da mặt dày” Cừu Hành đổ một ít thức ăn cho cá vào tay và cảnh cáo “Em không được phép ăn thức ăn cho cá.”
Giải Dương mỉm cười, cảm thấy ngồi cho cá ăn không tiện nên đứng dậy, đi tới bên hồ ném một ít thức ăn cho cá vào. Chẳng mấy chốc cá đã bơi qua, vảy cá trắng đỏ ánh lên ánh kim sắc lạnh lẽo dưới ánh đèn hồ, nhìn rất đẹp mắt.
Cừu Hành bước đến bên Giải Dương và ném một ít thức ăn cho cá xuống hồ.
Cả hai đều không nói chuyện. Sau một lúc lâu, Giải Dương nói “Hôm nay tôi đã gặp Mộc Chu Dịch.”
Cừu Hành đang ném thức ăn cho cá thì dừng lại.
“Lúc đó, tôi và Quý Trạch Huy vừa thu âm xong bài hát và đi xuống tầng dưới. Cô ta và một ca sĩ khác của Hoàng Thiên cũng đi xuống tầng dưới. Mọi người gặp nhau ở bãi đậu xe, Quý Trạch Huy quen họ nên dừng lại và nói vài câu. Cô ta chắc nhận ra tôi, mà đúng rồi, thực ra hôm đó khi chúng ta nói chuyện với Phong Khánh Lâm, cô ta trốn ở đầu cầu thang.”
Cừu Hành không nói chuyện, đôi mắt lấp lánh trong nước, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Giải Dương muốn nói vài câu nói xấu nữ chính, nhưng suy nghĩ lại, sau đó nuốt xuống, nói: “Quý Trạch Huy khả năng biết một ít chuyện xủa Mộc Chu Dịch, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể đi giúp anh đi tìm hiểu”
“Không cần.” Cừu Hành từ chối, đem toàn bộ thức ăn cho cá rải xuống hồ, “Không cần thiết.”
Bình luận truyện