Ông Chủ Khó Tính
Chương 26: Đừng mong thoát
Bác sĩ riêng của nhà họ Vương đến rất nhanh và cũng rời đi rất nhanh. Trước khi đi, chỉ để lại cho Hiểu Lan Yên và bác Trần vài câu dặn dò.
Hiểu Lan Yên ngồi trên sofa vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn cả người. Cơ hồ, chỉ nghe rõ duy nhất một lời: Vết thương ở tay của cô, có thể để lại sẹo do dấu hiệu nhiễm trùng.
Bác Trần cũng im lặng theo, nhìn cô với ánh mắt xót xa vô cùng. Băng thuốc đã được thay mới, Hiểu Lan Yên lẳng lặng thở dài, cảm thấy mình thật thảm thương, thật chẳng ra làm sao cả. Bởi vốn dĩ nơi đây đâu phải là nơi cô nên thuộc về, ngay từ đầu khi ngu ngơ mà bước chân tới, cô đã khởi đầu cho những chuỗi sai lầm của đời mình rồi.
Bóng người cao lớn kiêu ngạo nơi cầu thang, đơn giản chỉ là cứ đứng đó. Từng lời dặn dò của bác sĩ không một câu nào là không được thu gọn vào tai Vương Hàn. Hắn định bước chân xuống bậc cầu thang, lại do dự mà thu về, đi thẳng vào phòng làm việc, khóa cửa.
Vương Hàn từ sáng chưa ăn gì, có chăng cũng chỉ là điên cuồng làm việc. Trời cũng đã về chiều, không gian qua ô cửa kính rộng lớn của biệt thự xa hoa, ngả bóng tối tăm mơ hồ không rõ. Hắn ngẩng đầu nghĩ nghĩ một lát, lại cúi xuống tiếp tục làm việc, bỏ qua cả tiếng bác Trần mời xuống nhà ăn cơm từ bao giờ.
Cho tới khi hắn quyết định tạm nghỉ, thì đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ tối. Không ngờ lại muộn tới như vậy, hồ sơ chất đống hồ sơ, mà hắn cơ hồ cứ không ngừng làm việc, dường như là để khỏi phải bận tâm suy nghĩ bất kì việc gì khác.
Nhưng dù có yêu công việc, sống chết vì sự nghiệp tới mức nào, Vương Hàn vẫn chỉ là con người, đương nhiên cũng biết mệt biết đói. Hắn điềm tĩnh bước xuống tầng một, thấy không gian im ắng, ánh đèn chùm màu vàng quý phái vẫn thường được bật mỗi đêm. Giờ này mọi người trong nhà đều đã đi ngủ. Chợt nhớ tới những đêm có một con nhóc người hầu vẫn thường thức khuya để đợi hắn về, mệt tới nỗi ngủ gà ngủ gật trên sofa, Vương Hàn vô thức mà kéo lên một đường cong hoàn mĩ nơi khóe môi bạc.
Thật y như rằng, cứ dời công việc gò ép ra, trong tâm trí hắn lại hiện lên cái bóng dáng bé nhỏ, gương mặt ngờ nghệch ngốc nghếch ấy... Dù có bị người ta áp bức, cũng chẳng bao giờ biết mở miệng tìm cách chống trả, cứ lẳng lặng mà chịu thiệt hại khổ sở cho mình. Như vậy thì không nói đi, nhưng vì sao nhất thiết phải là ở bên Tịch Hình Long? Chẳng lẽ cái quá khứ thanh mai trúc mã ấy có giá trị lớn lao với cô tới nỗi khắc cốt ghi tâm như vậy?
Phòng bếp yên ắng không một tiếng động. Vương Hàn mở đèn, tiến lại gần tủ lạnh. Chẳng hiểu vì cớ gì, mà một tổng tài cao cao tại thượng như hắn, giờ đây lại phải tự mình mò xuống bếp tìm đồ ăn? Cảm xúc khó hiểu đan xen vài phần không chấp nhận, nhưng cũng chẳng hề bộc lộ trên gương mặt băng lãnh. Cũng có thể, hắn chưa nhận ra, lời thốt ra thì ngập tràn vô tâm tàn khốc, nhưng trong lòng thì chẳng hề muốn đánh thức giấc ngủ của ai kia.
Thức ăn gần như vẫn còn nguyên, có lẽ là bác Trần cố ý để lại đề phòng hắn kêu hâm lại để mang lên. Ấy thế mà, tay hắn lại vô thức, tìm tới cái nồi áp suất kia. Canh rau củ hầm móng giò vẫn còn rất nhiều. Hắn múc một bát canh lớn, điềm nhiên ngồi xuống bàn ăn sang trọng tinh tế thưởng thức, lại nhìn rau củ trong bát miếng to miếng nhỏ, nghĩ tới bàn tay tội nghiệp của con nhóc nào đó, cảm xúc vừa buồn cười lại tới khó chịu xót xa.Mùi vị không tệ...
Xem ra đúng là đã có năng lực đầu bếp rồi! Rau củ cùng móng giò rất mềm, gia vị nêm nếm đậm đà, ăn rất vừa miệng. Vương Hàn khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, sau khi đem bát để xuống bồn rửa, liền nhẹ nhàng đi lên gác. Tình cờ khi đi qua phòng Hiểu Lan Yên, thấy cửa phòng con nhóc hé mở, lại không kìm được mà khẽ tiến vào.
Thế nhưng trái với dự định sẽ thấy gương mặt tròn tròn trắng nõn kia yên lặng ngủ, trước mặt hắn lại là cảnh Hiểu Lan Yên cả người run lên bần bật, mồ hôi vã ra như vừa tắm. Hắn vội vàng lao tới bên giường, bàn tay to rộng có phần thô ráp nhẹ đặt lên trên vầng trán nhỏ. Nóng như lửa đốt! Lẽ nào vì vết thương lúc trưa mà giờ phát sốt rồi?
Lo lắng cùng hối hận dù cố gắng thế nào cũng không áp chế nổi, hắn lập tức vớ lấy điện thoại, định gọi bác sĩ, nghĩ nghĩ điều gì lại đặt máy xuống, vào phòng tắm lấy ra khăn lạnh ẩm. Khốn khiếp, sốt cao tới mức này một tiếng cũng không biết kêu lên, hắn lau người cho, ngoài mấy tiếng rên khó chịu nho nhỏ cũng không có phản ứng gì, có phải hay không là hôn mê rồi? Vương Hàn càng nghĩ càng cuống, càng tức giận, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, làm Hiểu Lan Yên nằm dưới vì đau mà phát ra tiếng kêu khẽ, đồng thời lại làm tâm can Vương tổng như bị bóp nghẹt...
Đặt thêm chiếc khăn khác lên trán cô, lặng yên ngồi trên giường mà cẩn thận xem xét từng biểu cảm trên gương mặt con nhóc. Hiểu Lan Yên đang sốt, trong người nóng lạnh bất thường, lúc này bị xốc chăn ra để thay quần áo thì lạnh đến rùng mình, trong cơn mê sảng buột miệng kêu lên mấy tiếng:
- Ba... mẹ...
Vương Hàn biết cô nói mơ, tay vô thức mà đưa lên khuôn mặt đáng yêu của cô véo nhẹ. Cảm xúc non nớt mềm mại trong lòng bàn tay thật làm người ta lưu luyến chẳng muốn rời. Biết rằng cô đang bệnh, nhưng lại không tự chủ mà cúi xuống cắn nhẹ vào hai cánh môi mọng của cô, cứ như có thứ mật ngọt vô hình chảy nơi khóe miệng hai người, Vương Hàn từ khi nào đã tham lam quấn lấy làm Hiểu Lan Yên ngạt thở vô cùng.
Bỗng như mơ thấy điều gì, Hiểu Lan Yên sợ hãi kêu lên:
- Anh Long...
Hai tiếng này, thành công đem nhu tình của Vương Hàn đập tan thành từng mảnh. Gương mặt tuấn mĩ như sáng lên giữa đêm bởi lớp lớp tầng tầng hàn khí. Hiểu Lan Yên mơ hồ cũng run lên, lại thấy cánh môi mình vô cùng đau đớn. Cơn đau như kéo cô thanh tỉnh, hai mi mắt he hé mở ra, lập tức bắt gặp gương mặt tuấn mĩ nhưng cực phẩm lạnh lẽo, phóng đại ở ngay trước mắt.
Cô giật mình, vừa khó hiểu vừa sợ hãi, muốn lùi lại để tránh đi bờ môi tà ác của hắn, lại phát hiện ra mình đang nằm bẹp trên giường, trong người lại rất mệt mỏi rã rời, thật sự là không có đường lui nữa!
Sau một hồi rung trời chuyển đất, Hiểu Lan Yên quả thực muốn ngất đi ngay lập tức, Vương Hàn mới buông tha cho cô. Nhưng chưa hẳn, bàn tay to lớn của hắn đưa lên gương mặt trắng trẻo của cô bóp mạnh, làm Hiểu Lan Yên đau tới muốn rơi nước mắt, lại chẳng thể mở miệng hỏi bất kì lời nào. Có lẽ đây chỉ là giấc mơ của cô chăng? Nhưng tại sao nó lại là cơn ác mộng kì quặc thế này? Cậu chủ tại sao lại đang tức giận với cô chứ? Không, cô phải cố thanh tỉnh mình, cô không muốn cứ mê muội thế này.
Một tiếng “Hàn” ngọt ngào, tràn đầy mong ngóng tới mức làm lòng người rung động, nhưng lại vĩnh viễn chỉ có thể nuốt vào trong mà không thể thốt ra thành lời, tâm tình cô hầu nhỏ tội nghiệp cứ dần dần vỡ vụn, tan thành mây khói trong tuyệt vọng, khó khăn...
Trước khi tiếp tục ngất đi vì mệt mỏi, rõ ràng bên tai Hiểu Lan Yên đã được truyền tới những tiếng gằn đầy tức giận:
- Em, đừng mong thoát khỏi tôi.
---
Vương Hàn thấy cô thiếp đi, rất lo lắng nhưng lại không thể để mình quan tâm, bởi lửa giận trong lòng vì hai chữ “anh Long” kia mà bừng bừng không cách nào dập tắt. Hắn bước ra khỏi phòng Hiểu Lan Yên, lập tức tiến về phòng mình, đồng thời, lại thấy điện thoại di động trên tay đổ chuông.
Vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, hắn liền lập tức điều chỉnh lại tinh thần, khôi phục bộ dáng lạnh lẽo bình thường trong phút chốc. Bấm nút chấp nhận, trong giọng nói còn mang nhiều phần nhẹ nhàng lễ phép:
- Mẹ?
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, từng tiếng từng lời phát ra vừa ngắt quãng vừa lo sợ, lại đầy gấp gáp. Vương Hàn nghe xong, lên tiếng chấn an Vương phu nhân, chỉ sau vài giây suy nghĩ liền trả lời, câu nói mang ý quyết định, vững vàng như núi:
- Được, vậy mẹ hãy tổ chức đám cưới vào ngay đầu tuần sau đi.
Sau lời chào tạm biệt cùng dặn dò Vương phu nhân, Vương Hàn đặt di động xuống, tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, tay xoa nhẹ mi tâm. Sau vài phút, lại nhấc điện thoại lên gọi cho vài đàn em chuẩn bị công việc.
Vương Thiên Nhi xinh đẹp gợi cảm, đứng đằng trước cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng của Vương Hàn từ bao giờ, định bước vào, lại vì cuộc nói chuyện điện thoại vừa nãy mà khựng lại. Lời có thể chưa cụ thể, nhưng ý nhị thì đương nhiên cô rất hiểu. Đám cưới... lại là đám cưới chết tiệt ấy... Là Vương Hàn, là ba mẹ đã ép cô phải hành động... Móng tay màu đỏ tinh xảo, vì tức giận mà run lên, cắm vào da thịt như sắp bật máu, răng ngọc cắn chặt bờ môi đỏ mọng: Vương Thiên Nhi cô, quyết không thể để chuyện này diễn ra được!
*
End chap 26
Chào các cậu:v tớ đã đọc tất cả các cmt, thấy có vài bạn bắt đầu phàn nàn vì sự rề rệt lê lết của tớ rồi:( Tớ cũng muốn đánh bản thân mình lắm, nhưng ý tưởng chưa đến nên cũng đành bất lực. Xin lỗi đã để các cậu đợi lâu, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ
Hiểu Lan Yên ngồi trên sofa vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn cả người. Cơ hồ, chỉ nghe rõ duy nhất một lời: Vết thương ở tay của cô, có thể để lại sẹo do dấu hiệu nhiễm trùng.
Bác Trần cũng im lặng theo, nhìn cô với ánh mắt xót xa vô cùng. Băng thuốc đã được thay mới, Hiểu Lan Yên lẳng lặng thở dài, cảm thấy mình thật thảm thương, thật chẳng ra làm sao cả. Bởi vốn dĩ nơi đây đâu phải là nơi cô nên thuộc về, ngay từ đầu khi ngu ngơ mà bước chân tới, cô đã khởi đầu cho những chuỗi sai lầm của đời mình rồi.
Bóng người cao lớn kiêu ngạo nơi cầu thang, đơn giản chỉ là cứ đứng đó. Từng lời dặn dò của bác sĩ không một câu nào là không được thu gọn vào tai Vương Hàn. Hắn định bước chân xuống bậc cầu thang, lại do dự mà thu về, đi thẳng vào phòng làm việc, khóa cửa.
Vương Hàn từ sáng chưa ăn gì, có chăng cũng chỉ là điên cuồng làm việc. Trời cũng đã về chiều, không gian qua ô cửa kính rộng lớn của biệt thự xa hoa, ngả bóng tối tăm mơ hồ không rõ. Hắn ngẩng đầu nghĩ nghĩ một lát, lại cúi xuống tiếp tục làm việc, bỏ qua cả tiếng bác Trần mời xuống nhà ăn cơm từ bao giờ.
Cho tới khi hắn quyết định tạm nghỉ, thì đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ tối. Không ngờ lại muộn tới như vậy, hồ sơ chất đống hồ sơ, mà hắn cơ hồ cứ không ngừng làm việc, dường như là để khỏi phải bận tâm suy nghĩ bất kì việc gì khác.
Nhưng dù có yêu công việc, sống chết vì sự nghiệp tới mức nào, Vương Hàn vẫn chỉ là con người, đương nhiên cũng biết mệt biết đói. Hắn điềm tĩnh bước xuống tầng một, thấy không gian im ắng, ánh đèn chùm màu vàng quý phái vẫn thường được bật mỗi đêm. Giờ này mọi người trong nhà đều đã đi ngủ. Chợt nhớ tới những đêm có một con nhóc người hầu vẫn thường thức khuya để đợi hắn về, mệt tới nỗi ngủ gà ngủ gật trên sofa, Vương Hàn vô thức mà kéo lên một đường cong hoàn mĩ nơi khóe môi bạc.
Thật y như rằng, cứ dời công việc gò ép ra, trong tâm trí hắn lại hiện lên cái bóng dáng bé nhỏ, gương mặt ngờ nghệch ngốc nghếch ấy... Dù có bị người ta áp bức, cũng chẳng bao giờ biết mở miệng tìm cách chống trả, cứ lẳng lặng mà chịu thiệt hại khổ sở cho mình. Như vậy thì không nói đi, nhưng vì sao nhất thiết phải là ở bên Tịch Hình Long? Chẳng lẽ cái quá khứ thanh mai trúc mã ấy có giá trị lớn lao với cô tới nỗi khắc cốt ghi tâm như vậy?
Phòng bếp yên ắng không một tiếng động. Vương Hàn mở đèn, tiến lại gần tủ lạnh. Chẳng hiểu vì cớ gì, mà một tổng tài cao cao tại thượng như hắn, giờ đây lại phải tự mình mò xuống bếp tìm đồ ăn? Cảm xúc khó hiểu đan xen vài phần không chấp nhận, nhưng cũng chẳng hề bộc lộ trên gương mặt băng lãnh. Cũng có thể, hắn chưa nhận ra, lời thốt ra thì ngập tràn vô tâm tàn khốc, nhưng trong lòng thì chẳng hề muốn đánh thức giấc ngủ của ai kia.
Thức ăn gần như vẫn còn nguyên, có lẽ là bác Trần cố ý để lại đề phòng hắn kêu hâm lại để mang lên. Ấy thế mà, tay hắn lại vô thức, tìm tới cái nồi áp suất kia. Canh rau củ hầm móng giò vẫn còn rất nhiều. Hắn múc một bát canh lớn, điềm nhiên ngồi xuống bàn ăn sang trọng tinh tế thưởng thức, lại nhìn rau củ trong bát miếng to miếng nhỏ, nghĩ tới bàn tay tội nghiệp của con nhóc nào đó, cảm xúc vừa buồn cười lại tới khó chịu xót xa.Mùi vị không tệ...
Xem ra đúng là đã có năng lực đầu bếp rồi! Rau củ cùng móng giò rất mềm, gia vị nêm nếm đậm đà, ăn rất vừa miệng. Vương Hàn khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, sau khi đem bát để xuống bồn rửa, liền nhẹ nhàng đi lên gác. Tình cờ khi đi qua phòng Hiểu Lan Yên, thấy cửa phòng con nhóc hé mở, lại không kìm được mà khẽ tiến vào.
Thế nhưng trái với dự định sẽ thấy gương mặt tròn tròn trắng nõn kia yên lặng ngủ, trước mặt hắn lại là cảnh Hiểu Lan Yên cả người run lên bần bật, mồ hôi vã ra như vừa tắm. Hắn vội vàng lao tới bên giường, bàn tay to rộng có phần thô ráp nhẹ đặt lên trên vầng trán nhỏ. Nóng như lửa đốt! Lẽ nào vì vết thương lúc trưa mà giờ phát sốt rồi?
Lo lắng cùng hối hận dù cố gắng thế nào cũng không áp chế nổi, hắn lập tức vớ lấy điện thoại, định gọi bác sĩ, nghĩ nghĩ điều gì lại đặt máy xuống, vào phòng tắm lấy ra khăn lạnh ẩm. Khốn khiếp, sốt cao tới mức này một tiếng cũng không biết kêu lên, hắn lau người cho, ngoài mấy tiếng rên khó chịu nho nhỏ cũng không có phản ứng gì, có phải hay không là hôn mê rồi? Vương Hàn càng nghĩ càng cuống, càng tức giận, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, làm Hiểu Lan Yên nằm dưới vì đau mà phát ra tiếng kêu khẽ, đồng thời lại làm tâm can Vương tổng như bị bóp nghẹt...
Đặt thêm chiếc khăn khác lên trán cô, lặng yên ngồi trên giường mà cẩn thận xem xét từng biểu cảm trên gương mặt con nhóc. Hiểu Lan Yên đang sốt, trong người nóng lạnh bất thường, lúc này bị xốc chăn ra để thay quần áo thì lạnh đến rùng mình, trong cơn mê sảng buột miệng kêu lên mấy tiếng:
- Ba... mẹ...
Vương Hàn biết cô nói mơ, tay vô thức mà đưa lên khuôn mặt đáng yêu của cô véo nhẹ. Cảm xúc non nớt mềm mại trong lòng bàn tay thật làm người ta lưu luyến chẳng muốn rời. Biết rằng cô đang bệnh, nhưng lại không tự chủ mà cúi xuống cắn nhẹ vào hai cánh môi mọng của cô, cứ như có thứ mật ngọt vô hình chảy nơi khóe miệng hai người, Vương Hàn từ khi nào đã tham lam quấn lấy làm Hiểu Lan Yên ngạt thở vô cùng.
Bỗng như mơ thấy điều gì, Hiểu Lan Yên sợ hãi kêu lên:
- Anh Long...
Hai tiếng này, thành công đem nhu tình của Vương Hàn đập tan thành từng mảnh. Gương mặt tuấn mĩ như sáng lên giữa đêm bởi lớp lớp tầng tầng hàn khí. Hiểu Lan Yên mơ hồ cũng run lên, lại thấy cánh môi mình vô cùng đau đớn. Cơn đau như kéo cô thanh tỉnh, hai mi mắt he hé mở ra, lập tức bắt gặp gương mặt tuấn mĩ nhưng cực phẩm lạnh lẽo, phóng đại ở ngay trước mắt.
Cô giật mình, vừa khó hiểu vừa sợ hãi, muốn lùi lại để tránh đi bờ môi tà ác của hắn, lại phát hiện ra mình đang nằm bẹp trên giường, trong người lại rất mệt mỏi rã rời, thật sự là không có đường lui nữa!
Sau một hồi rung trời chuyển đất, Hiểu Lan Yên quả thực muốn ngất đi ngay lập tức, Vương Hàn mới buông tha cho cô. Nhưng chưa hẳn, bàn tay to lớn của hắn đưa lên gương mặt trắng trẻo của cô bóp mạnh, làm Hiểu Lan Yên đau tới muốn rơi nước mắt, lại chẳng thể mở miệng hỏi bất kì lời nào. Có lẽ đây chỉ là giấc mơ của cô chăng? Nhưng tại sao nó lại là cơn ác mộng kì quặc thế này? Cậu chủ tại sao lại đang tức giận với cô chứ? Không, cô phải cố thanh tỉnh mình, cô không muốn cứ mê muội thế này.
Một tiếng “Hàn” ngọt ngào, tràn đầy mong ngóng tới mức làm lòng người rung động, nhưng lại vĩnh viễn chỉ có thể nuốt vào trong mà không thể thốt ra thành lời, tâm tình cô hầu nhỏ tội nghiệp cứ dần dần vỡ vụn, tan thành mây khói trong tuyệt vọng, khó khăn...
Trước khi tiếp tục ngất đi vì mệt mỏi, rõ ràng bên tai Hiểu Lan Yên đã được truyền tới những tiếng gằn đầy tức giận:
- Em, đừng mong thoát khỏi tôi.
---
Vương Hàn thấy cô thiếp đi, rất lo lắng nhưng lại không thể để mình quan tâm, bởi lửa giận trong lòng vì hai chữ “anh Long” kia mà bừng bừng không cách nào dập tắt. Hắn bước ra khỏi phòng Hiểu Lan Yên, lập tức tiến về phòng mình, đồng thời, lại thấy điện thoại di động trên tay đổ chuông.
Vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, hắn liền lập tức điều chỉnh lại tinh thần, khôi phục bộ dáng lạnh lẽo bình thường trong phút chốc. Bấm nút chấp nhận, trong giọng nói còn mang nhiều phần nhẹ nhàng lễ phép:
- Mẹ?
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, từng tiếng từng lời phát ra vừa ngắt quãng vừa lo sợ, lại đầy gấp gáp. Vương Hàn nghe xong, lên tiếng chấn an Vương phu nhân, chỉ sau vài giây suy nghĩ liền trả lời, câu nói mang ý quyết định, vững vàng như núi:
- Được, vậy mẹ hãy tổ chức đám cưới vào ngay đầu tuần sau đi.
Sau lời chào tạm biệt cùng dặn dò Vương phu nhân, Vương Hàn đặt di động xuống, tiếp tục ngồi vào bàn làm việc, tay xoa nhẹ mi tâm. Sau vài phút, lại nhấc điện thoại lên gọi cho vài đàn em chuẩn bị công việc.
Vương Thiên Nhi xinh đẹp gợi cảm, đứng đằng trước cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng của Vương Hàn từ bao giờ, định bước vào, lại vì cuộc nói chuyện điện thoại vừa nãy mà khựng lại. Lời có thể chưa cụ thể, nhưng ý nhị thì đương nhiên cô rất hiểu. Đám cưới... lại là đám cưới chết tiệt ấy... Là Vương Hàn, là ba mẹ đã ép cô phải hành động... Móng tay màu đỏ tinh xảo, vì tức giận mà run lên, cắm vào da thịt như sắp bật máu, răng ngọc cắn chặt bờ môi đỏ mọng: Vương Thiên Nhi cô, quyết không thể để chuyện này diễn ra được!
*
End chap 26
Chào các cậu:v tớ đã đọc tất cả các cmt, thấy có vài bạn bắt đầu phàn nàn vì sự rề rệt lê lết của tớ rồi:( Tớ cũng muốn đánh bản thân mình lắm, nhưng ý tưởng chưa đến nên cũng đành bất lực. Xin lỗi đã để các cậu đợi lâu, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ
Bình luận truyện