Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi
Chương 13
Lại một lần nữa mất đi cơ hội hẹn hò, Liêu Bắc Bắc ngồi xếp bằng ở
trên bờ cát, vừa nhai xiên mực nướng, vừa nhìn pháo hoa ngũ sắc, mặc dù
cô đơn chiếc bóng không phải chỉ một mình cô, nhưng lúc này rất thích
hợp cho đám tình nhân nói chuyện yêu đương.
Hồi tưởng lúc cô gọi điện cho Phan Hiểu Bác, giọng nói của Phan Hiểu Bác hiển nhiên có chút mất hứng, hỏi thăm có phải là cô không hài lòng với anh, cho nên ra sức khước từ không gặp mặt. Liêu Bắc Bắc tất nhiên bác bỏ nghi vấn của Phan Hiểu Bác, nhưng do tính tình con gái nội tâm khó chịu nhưng ngoài mặt rụi rè, cô lại không thể biểu đạt tâm ý một cách trắng trợn, chỉ có thể nói cho Phan Hiểu Bác —— anh rất tốt, đừng suy nghĩ nhiều.
Mà ở bếp nướng bên cạnh, trước mặt của đầu bếp nướng thịt không có mấy người ghé, ngược lại chỗ người nướng thịt không chuyên nghiệp thì đầy đầu người. Liêu Bắc Bắc liếc mắt nhìn lại, nhóm nữ nhân viên bán hàng trang điểm xinh đẹp đang vây quanh Đường Diệp Trạch bốn phía, Đường Diệp Trạch thì đem xâu thịt nướng xong đưa cho bọn họ.
Liêu Bắc Bắc theo lẽ thường liền hiểu Đường Diệp Trạch tại sao lại muốn đứng ở trước chỗ nướng thịt đầy khói này, hừ, làm bộ bình dị gần gũi, không phải là vì có thể gần gũi các mỹ nữ à.
Lúc này, điện thoại Liêu Bắc Bắc giắt ở trước ngực rung lên.
Đường Diệp Trạch: muốn ăn cái gì, tôi nướng giúp cô.
Liêu Bắc Bắc đối với việc xin phép thất bại mà ghi hận trong lòng, cô cắn răng nhe răng trả lời: tôi muốn ăn thịt anh nướng.
Đường Diệp Trạch: ha hả, nói mau.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, trả lời: đều tại anh không giúp tôi, Phan Hiểu Bác hình như tức giận, 555.
Đường Diệp Trạch: hẹp hòi như vậy, chia tay đi.
Liêu Bắc Bắc: anh. . . . . . . tôi còn chưa cùng anh ta chính thức hẹn hò đâu, chia tay cái đầu anh.
Đường Diệp Trạch: lần đầu tiên hẹn hò lại mời cô đến nhà, cô vui hả?
Liêu Bắc Bắc: ừ? Tại sao không vui, chứng tỏ anh ấy không xem tôi là người ngoài a.
Đường Diệp Trạch: ai, con heo nhỏ ngu ngốc.
Liêu Bắc Bắc bỏ điện thoại di động cất trong túi quần, cô phủi phủi cái mông đi về phía chỗ thịt nướng, nhưng cô chen thế nào cũng không thể đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, chỉ đành phải duỗi cánh tay báo cáo: “Anh, tôi muốn cá nướng.”
Vừa dứt lời, Đường Diệp Trạch để cánh gà còn chưa nướng chín xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra đủ loại cá biển, không hỏi cô muốn ăn loại nào, đồng thời đổi một tấm lưới nướng sạch sẻ, mặt mỉm cười yên lặng lật nướng.
Vù, vù, vù. . . . . . Các ánh mắt tập trung những tia hâm mộ ghen tỵ cùng hận thù ném tới cô.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả thật không nghĩ tới Đường Diệp Trạch lại nướng giúp cô, hơn nữa là nướng chen ngang.
Cô trợn mắt nhìn Đường Diệp Trạch một cái, anh để cho mình đi cửa sau không cần xin phép, mặc kệ khiến cho công chúng căm phẫn mà anh thì rất thích thú “Cống hiến sức lực” chứ sao.
Ba phút đồng hồ sau
“Xong rồi.” Đường Diệp Trạch đem một xâu nướng xong đưa cho cô trước. Liêu Bắc Bắc cúi người chào và cảm ơn, không đợi Đường Diệp Trạch nói chút gì, cô nhận lấy xâu cá nướng bỏ chạy, tiện đà đứng ở sau một khối đá ngầm từ từ ăn.
Nhưng là cô còn không ăn được hai miếng, Thư ký Triệu cách đá ngầm kêu cô: “Liêu tiểu thư, đốt pháo hoa không? Bên này có rất nhiều.”
“Được, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc giơ xâu cá nướng lên, còn không có tìm được Triệu Diệu thì đã thấy Đường Diệp Trạch trước. Đường Diệp Trạch nắm hai chuỗi cá nướng đang tìm tìm cái gì, nếu như không đoán sai, Đường Diệp Trạch thật giống như đang tìm cô, cho nên cô ngồi chồm hổm tại chỗ, gởi tin nhanh nói cho Đường Diệp Trạch vị trí của mình.
Đường Diệp Trạch dựa theo chỉ dẫn của cô tiếp tục tìm kiếm, càng đi càng lệch khu vực ánh trăng có thể chiếu đến, khi anh còn chưa có thấy rõ hướng cụ thể của Liêu Bắc Bắc, đã bị Liêu Bắc Bắc kéo xuống phía sau đá ngầm.
“Này.” Đường Diệp Trạch ngồi dựa đá ngầm bên cạnh, hướng phía trước đưa tay mời cá nướng thơm ngào ngạt.
“Tôi nói anh, anh đừng hãm hại tôi có được hay không? Coi như là tôi van cầu anh.” Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêng, hai tay buông lỏng.
“À. . . . . .” Đường Diệp Trạch không có nghe tiếng cô càm ràm gì, nhưng tinh tường cảm nhận được, cảm thấy đau đớn vì có vật nhọn đâm lên trán anh.
Liêu Bắc Bắc cũng không có nghe anh phát ra tiếng rên, liên tục khẩn cầu Đường Diệp Trạch để mình một con đường sống. Nghĩ đến, Đường Diệp Trạch không có đáp lại, nên phối hợp khom người xoa trán.
“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có thể để ý tôi một chút sao? . . . . . . A. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nói rồi ngẩng đầu, mặc dù ánh sáng có hạn, nhưng cô mơ hồ thấy một thứ chất lỏng theo cánh tay Đường Diệp Trạch chậm rãi chảy xuống.
Liêu Bắc Bắc thoáng nhìn qua mí mắt, kinh ngạc thấy trên xâu nướng còn lưu lại một vết máu mới, cô nhẹ giọng la, lập tức để thức ăn xuống, luống cuống tay chân lấy từ trong túi quần bao khăn giấy, rút ra mấy tờ đặt lên trán Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch nhìn cô khoát tay ý bảo không có chuyện gì, nhưng là Liêu Bắc Bắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Diệp Trạch, nửa quỳ trước người anh xử lý vết thương.
“Trên tay anh có vi khuẩn.” Liêu Bắc Bắc dù sao cũng tốt nghiệp trường sư phạm mầm non, sơ cứu khẩn cấp cũng học qua một chút.
Liêu Bắc Bắc mượn ánh sáng điện thoại di động quan sát thương thế, có lẽ là đâm trúng mạch máu, hơn nữa ghim khá sâu, máu từ trong vết thương nhỏ chảy ra từ từ. Liêu Bắc Bắc đầu tiên giúp anh nặn ra máu bẩn ở dưới da, lại đem ba lô nhỏ ném cho Đường Diệp Trạch: “Băng dán cá nhân kẹp trong hộp công cộng.”
“Bên trong ba lô cô có nhiều thứ riêng tư, tôi không tiện tìm kiếm.”
“Ai nha, bây giờ là lúc lễ phép sao? Bảo anh tìm thì anh tìm đi.” Liêu Bắc Bắc ra lệnh.
“À.” . . . . . . Đường Diệp Trạch mở khóa kéo ba lô nhỏ, mò tới một món đồ hình vuông, móc ra nhìn thoáng qua. . . . . . Giống như sét đánh kịp bưng tai mà rút trở về, đơn giản cái anh lấy ra chính là. . . . . . Băng vệ sinh.
“Hay là. . . . . . cô tới tìm đi.” Đường Diệp Trạch một tay chận vết thương, một tay đem ba lô nhỏ trả lại cho cô, Liêu Bắc Bắc lo lắng nắm ba lô nhỏ, vừa chỉ trích anh đần vừa khom người tìm kiếm.
Đường Diệp Trạch nhìn cô chăm chú một lát, để cho cô tiện tìm đồ, tiện tay giúp cô nâng ba lô nhỏ lên. Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc cuối cùng từ trong đám ngổn ngang tìm được hộp kẹp, cô mở hộp lấy bang dán cá nhân ra dán, vô ý thức ra lệnh: “Dùng di động chiếu sáng một chút.” Cô đem dây buột điện thoại giắt trước cổ lần lượt đưa về phía trước.
“Được.” Đường Diệp Trạch rất nhanh chuẩn bị phát sáng màn hình, theo như chỉ thị của cô chiếu vào vị trí cái trán, trước sau vẫn mỉm cười.
Đừng thấy cuộc sống Liêu Bắc Bắc không có gì mạch lạc, cũng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cô cho là vết thương nhỏ như vậy không cần dán cả miếng bắng dán cá nhân, cho nên từ trong túi trang điểm trong ba lô lấy ra cây kéo tỉa lông mày, mượn ánh sáng điện thoại di động cắt cho nhỏ lại.
“Đừng có gấp, tôi sợ dán miếng băng quá lớn trên trán sẽ xấu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không quên trấn an người bị hại.
“Tôi không sao, cô cũng đừng gấp gáp.” Đường Diệp Trạch đã thấy cô thần sắc bất an, nên an ủi lại.
“Bắc Bắc, cha cô làm nghề gì?”
“Thầy chủ nhiệm lớp mười trung học. Anh hỏi cái này làm cái gì?” Liêu Bắc Bắc thuận miệng trả lời.
“Không có gì. . . . . . Tùy tiện hỏi thôi.” Đường Diệp Trạch thu nụ cười, xem ra cô hoàn toàn quên anh. Bất quá cũng không thể trách Liêu Bắc Bắc nhận không ra mình, biến hóa của anh từ khi rời trung học mới bắt đầu, khi đó phụ thân đem anh đưa đến Anh quốc du học, nhớ ngày anh học xong về nước, ngay cả anh trai cũng không thể nhận ra anh.
Về chuyện thay đổi hoàn toàn hình dáng của Đường Diệp Trạch, là nhở công của một người bạn anh quen khi du học. Cô tên là Phạm Phỉ, Phạm Phỉ luôn gọi anh là “Con mọt sách”, Đường Diệp Trạch cũng chỉ cười một tiếng. Chính Phạm Phỉ một tay chế tạo Đường Diệp Trạch hôm nay. Có lẽ Phạm Phỉ cũng không nghĩ đến, trải qua một phen tỉ mỉ cải tạo, Đường Diệp Trạch —— đeo kính sát tròng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cho hợp thời trang, ngũ quan anh tuấn không chỉ hết lãng phí sau cặp mắt kiếng khó coi, hơn nữa còn tản mát ra khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, phong độ chỉ có ở một vị vương tử. Bất quá cũng là từ ngày đó, Đường Diệp Trạch trên đường đi gặp các mỹ nữ “Bao vây tán tỉnh”. Song, anh tự thân cũng không cảm thấy hưởng thụ gì hết, thậm chí cảm thấy phiền não, nhưng là vì không muốn để cho bạn tốt Phạm Phỉ thất vọng, anh chỉ có cách giữ vững hiện trạng, dần dà cũng thành thói quen.
Nói như thế nào đây, Đường Diệp Trạch thừa nhận mình là người không giỏi nói, thích thông qua chữ viết để hiểu rõ thế giới này hơn, lại dùng chữ viết và nét vẽ để nhắn nhủ tâm tình của mình.
. . . . . .
Liêu Bắc Bắc cắt xong miếng dán, đầu tiên rửa sạch máu trên vết thương, sau đó lại gần sát Đường Diệp Trạch, bảo anh ngẩng đầu lên hết cỡ, Đường Diệp Trạch làm theo, Liêu Bắc Bắc thì cận thận dán từng ly từng tí.
“Đừng lo lắng, nếu không mặt mày sẽ xấu à nha. . . . . .” Giọng Liêu Bắc Bắc nói ôn nhu nhỏ nhẹ tựa như đối đãi với bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.
Đường Diệp Trạch cười không nói. Liêu Bắc Bắc quỳ gối trên bờ cát, đợi dán xong xuôi, cô theo bản năng nhấc đầu gối tiến về phía trước một bước, hi vọng giúp anh dán chặt hơn chút, nhưng đầu gối không cẩn thận đặt lên một con ốc biển gai, cô cảm thấy đau nhói, hí mắt nghiêng người đồng thời, một tay đặt tại trên người Đường Diệp Trạch để chống đở thân thể. Đường Diệp Trạch thấy cô sắp ngã, tay anh vốn đang cầm điện thoại di động chiếu sáng, ngay sau đó buông ra, giữ eo của cô.
Ánh sáng này vừa tắt, Liêu Bắc Bắc không rõ phương hướng, đầu gối chợt nhấc. . . . . . . hung hăng đụng ngay vào bụng Đường Diệp Trạch.
“Ách. . . . . .”
“A. Thật xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhanh chóng thu hồi chân, theo phản xạ lộn xộn giúp anh xoa bụng.
Tóc đuôi ngựa của cô quét trên gương mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch chà chà lỗ mũi, thuận tay vén tóc của cô. Nhưng anh vừa ngẩng đầu, sát bên cô … Lúc chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, hơi ấm cùng vật mềm mại đụng vào, dính sát vào nhau hợp chung một chỗ.
Trong phút chốc, hai người ngây dại, im bặt.
“? .” . . . . . . Là môi?
“? .” . . . . . . Nụ hôn đầu của tôi? .
Liêu Bắc Bắc không thể tin được nụ hôn đầu cứ như vậy không còn, cô run rẩy nâng ngón tay lên, chạm lên môi mình để nghĩ đến tột cùng là hương vị gì. . . . . . Dĩ nhiên, lừa mình dối người không phải là tốt.
Hai người đại khái hóa đá trong ba giây. . . . . .
Phút chốc, tách nhau ra.
Liêu Bắc Bắc ngồi ngây ở trong bóng tối, hai tay ôm mặt, khóc không ra nước mắt, cô thật xin lỗi bạn trai hơn nữa cũng thật xin lỗi mình.
Đường Diệp Trạch thì liếm liếm đôi môi, nghe được tiếng nức nở nho nhỏ an ủi: “Đừng khóc. . . . . . Đây không tính là hôn môi. . . . . .”
“Miệng đối miệng còn không coi là hôn môi sao? Mặc dù không thể trách anh, nhưng đây là nụ hôn đầu của tôi nha, tôi rất khổ sở nha. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch mân môi, áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Liêu Bắc Bắc khóc nức nở tay nhặt lên những vỏ ốc nhỏ bên cạnh quăng về phía Đường Diệp Trạch, đem tất cả lửa giận phát tiết ra ngoài, nhưng giọng nói của cô vốn mềm mại, nên lớn tiếng ồn ào cũng không có lực sát thương gì.
“Tôi thật lòng muốn làm bạn bè với anh, nhưng còn anh, một lần lại một lần hãm hại tôi, hiện tại các đồng nghiệp, đại lý phân phối đều hiểu lầm quan hệ chúng ta. Dân chúng nhỏ bé cũng là người a, anh là anh lớn lại đem chuyện khi dễ tôi làm niềm vui, tôi trông dễ khi dễ như vậy sao? Hiện tại nụ hôn đầu cũng không còn rồi, biết anh xem như bản thân tôi không gặp may.” Vừa nói, cô khó khăn đứng lên, quay đầu khẽ hừ, “Tôi muốn tuyệt giao.”
Đường Diệp Trạch thấy cô muốn đi, thì kéo cổ tay của cô, nhưng không biết tại sao, anh càng gấp gáp càng nói không ra một câu đầy đủ, cuối cùng chỉ nhảy ra một chữ.
“Đừng. . . . . .”
“Hừ. Sau này anh đi đường quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Liêu Bắc Bắc lắc lắc cổ tay, nhưng Đường Diệp Trạch nắm chặt không tha. Nếu không phải nghĩ anh là ông chủ, cô thật muốn giơ chân đạp một phát.
Đường Diệp Trạch nheo nheo mắt, ôm thân thể của cô, kéo cô lại cho quả đấm đánh lồng ngực của mình. . . . . .
“Cho cô đánh, nguôi giận mới thôi.”
Hồi tưởng lúc cô gọi điện cho Phan Hiểu Bác, giọng nói của Phan Hiểu Bác hiển nhiên có chút mất hứng, hỏi thăm có phải là cô không hài lòng với anh, cho nên ra sức khước từ không gặp mặt. Liêu Bắc Bắc tất nhiên bác bỏ nghi vấn của Phan Hiểu Bác, nhưng do tính tình con gái nội tâm khó chịu nhưng ngoài mặt rụi rè, cô lại không thể biểu đạt tâm ý một cách trắng trợn, chỉ có thể nói cho Phan Hiểu Bác —— anh rất tốt, đừng suy nghĩ nhiều.
Mà ở bếp nướng bên cạnh, trước mặt của đầu bếp nướng thịt không có mấy người ghé, ngược lại chỗ người nướng thịt không chuyên nghiệp thì đầy đầu người. Liêu Bắc Bắc liếc mắt nhìn lại, nhóm nữ nhân viên bán hàng trang điểm xinh đẹp đang vây quanh Đường Diệp Trạch bốn phía, Đường Diệp Trạch thì đem xâu thịt nướng xong đưa cho bọn họ.
Liêu Bắc Bắc theo lẽ thường liền hiểu Đường Diệp Trạch tại sao lại muốn đứng ở trước chỗ nướng thịt đầy khói này, hừ, làm bộ bình dị gần gũi, không phải là vì có thể gần gũi các mỹ nữ à.
Lúc này, điện thoại Liêu Bắc Bắc giắt ở trước ngực rung lên.
Đường Diệp Trạch: muốn ăn cái gì, tôi nướng giúp cô.
Liêu Bắc Bắc đối với việc xin phép thất bại mà ghi hận trong lòng, cô cắn răng nhe răng trả lời: tôi muốn ăn thịt anh nướng.
Đường Diệp Trạch: ha hả, nói mau.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, trả lời: đều tại anh không giúp tôi, Phan Hiểu Bác hình như tức giận, 555.
Đường Diệp Trạch: hẹp hòi như vậy, chia tay đi.
Liêu Bắc Bắc: anh. . . . . . . tôi còn chưa cùng anh ta chính thức hẹn hò đâu, chia tay cái đầu anh.
Đường Diệp Trạch: lần đầu tiên hẹn hò lại mời cô đến nhà, cô vui hả?
Liêu Bắc Bắc: ừ? Tại sao không vui, chứng tỏ anh ấy không xem tôi là người ngoài a.
Đường Diệp Trạch: ai, con heo nhỏ ngu ngốc.
Liêu Bắc Bắc bỏ điện thoại di động cất trong túi quần, cô phủi phủi cái mông đi về phía chỗ thịt nướng, nhưng cô chen thế nào cũng không thể đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, chỉ đành phải duỗi cánh tay báo cáo: “Anh, tôi muốn cá nướng.”
Vừa dứt lời, Đường Diệp Trạch để cánh gà còn chưa nướng chín xuống, từ trong tủ lạnh lấy ra đủ loại cá biển, không hỏi cô muốn ăn loại nào, đồng thời đổi một tấm lưới nướng sạch sẻ, mặt mỉm cười yên lặng lật nướng.
Vù, vù, vù. . . . . . Các ánh mắt tập trung những tia hâm mộ ghen tỵ cùng hận thù ném tới cô.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả thật không nghĩ tới Đường Diệp Trạch lại nướng giúp cô, hơn nữa là nướng chen ngang.
Cô trợn mắt nhìn Đường Diệp Trạch một cái, anh để cho mình đi cửa sau không cần xin phép, mặc kệ khiến cho công chúng căm phẫn mà anh thì rất thích thú “Cống hiến sức lực” chứ sao.
Ba phút đồng hồ sau
“Xong rồi.” Đường Diệp Trạch đem một xâu nướng xong đưa cho cô trước. Liêu Bắc Bắc cúi người chào và cảm ơn, không đợi Đường Diệp Trạch nói chút gì, cô nhận lấy xâu cá nướng bỏ chạy, tiện đà đứng ở sau một khối đá ngầm từ từ ăn.
Nhưng là cô còn không ăn được hai miếng, Thư ký Triệu cách đá ngầm kêu cô: “Liêu tiểu thư, đốt pháo hoa không? Bên này có rất nhiều.”
“Được, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc giơ xâu cá nướng lên, còn không có tìm được Triệu Diệu thì đã thấy Đường Diệp Trạch trước. Đường Diệp Trạch nắm hai chuỗi cá nướng đang tìm tìm cái gì, nếu như không đoán sai, Đường Diệp Trạch thật giống như đang tìm cô, cho nên cô ngồi chồm hổm tại chỗ, gởi tin nhanh nói cho Đường Diệp Trạch vị trí của mình.
Đường Diệp Trạch dựa theo chỉ dẫn của cô tiếp tục tìm kiếm, càng đi càng lệch khu vực ánh trăng có thể chiếu đến, khi anh còn chưa có thấy rõ hướng cụ thể của Liêu Bắc Bắc, đã bị Liêu Bắc Bắc kéo xuống phía sau đá ngầm.
“Này.” Đường Diệp Trạch ngồi dựa đá ngầm bên cạnh, hướng phía trước đưa tay mời cá nướng thơm ngào ngạt.
“Tôi nói anh, anh đừng hãm hại tôi có được hay không? Coi như là tôi van cầu anh.” Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêng, hai tay buông lỏng.
“À. . . . . .” Đường Diệp Trạch không có nghe tiếng cô càm ràm gì, nhưng tinh tường cảm nhận được, cảm thấy đau đớn vì có vật nhọn đâm lên trán anh.
Liêu Bắc Bắc cũng không có nghe anh phát ra tiếng rên, liên tục khẩn cầu Đường Diệp Trạch để mình một con đường sống. Nghĩ đến, Đường Diệp Trạch không có đáp lại, nên phối hợp khom người xoa trán.
“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có thể để ý tôi một chút sao? . . . . . . A. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nói rồi ngẩng đầu, mặc dù ánh sáng có hạn, nhưng cô mơ hồ thấy một thứ chất lỏng theo cánh tay Đường Diệp Trạch chậm rãi chảy xuống.
Liêu Bắc Bắc thoáng nhìn qua mí mắt, kinh ngạc thấy trên xâu nướng còn lưu lại một vết máu mới, cô nhẹ giọng la, lập tức để thức ăn xuống, luống cuống tay chân lấy từ trong túi quần bao khăn giấy, rút ra mấy tờ đặt lên trán Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch nhìn cô khoát tay ý bảo không có chuyện gì, nhưng là Liêu Bắc Bắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Diệp Trạch, nửa quỳ trước người anh xử lý vết thương.
“Trên tay anh có vi khuẩn.” Liêu Bắc Bắc dù sao cũng tốt nghiệp trường sư phạm mầm non, sơ cứu khẩn cấp cũng học qua một chút.
Liêu Bắc Bắc mượn ánh sáng điện thoại di động quan sát thương thế, có lẽ là đâm trúng mạch máu, hơn nữa ghim khá sâu, máu từ trong vết thương nhỏ chảy ra từ từ. Liêu Bắc Bắc đầu tiên giúp anh nặn ra máu bẩn ở dưới da, lại đem ba lô nhỏ ném cho Đường Diệp Trạch: “Băng dán cá nhân kẹp trong hộp công cộng.”
“Bên trong ba lô cô có nhiều thứ riêng tư, tôi không tiện tìm kiếm.”
“Ai nha, bây giờ là lúc lễ phép sao? Bảo anh tìm thì anh tìm đi.” Liêu Bắc Bắc ra lệnh.
“À.” . . . . . . Đường Diệp Trạch mở khóa kéo ba lô nhỏ, mò tới một món đồ hình vuông, móc ra nhìn thoáng qua. . . . . . Giống như sét đánh kịp bưng tai mà rút trở về, đơn giản cái anh lấy ra chính là. . . . . . Băng vệ sinh.
“Hay là. . . . . . cô tới tìm đi.” Đường Diệp Trạch một tay chận vết thương, một tay đem ba lô nhỏ trả lại cho cô, Liêu Bắc Bắc lo lắng nắm ba lô nhỏ, vừa chỉ trích anh đần vừa khom người tìm kiếm.
Đường Diệp Trạch nhìn cô chăm chú một lát, để cho cô tiện tìm đồ, tiện tay giúp cô nâng ba lô nhỏ lên. Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc cuối cùng từ trong đám ngổn ngang tìm được hộp kẹp, cô mở hộp lấy bang dán cá nhân ra dán, vô ý thức ra lệnh: “Dùng di động chiếu sáng một chút.” Cô đem dây buột điện thoại giắt trước cổ lần lượt đưa về phía trước.
“Được.” Đường Diệp Trạch rất nhanh chuẩn bị phát sáng màn hình, theo như chỉ thị của cô chiếu vào vị trí cái trán, trước sau vẫn mỉm cười.
Đừng thấy cuộc sống Liêu Bắc Bắc không có gì mạch lạc, cũng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cô cho là vết thương nhỏ như vậy không cần dán cả miếng bắng dán cá nhân, cho nên từ trong túi trang điểm trong ba lô lấy ra cây kéo tỉa lông mày, mượn ánh sáng điện thoại di động cắt cho nhỏ lại.
“Đừng có gấp, tôi sợ dán miếng băng quá lớn trên trán sẽ xấu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không quên trấn an người bị hại.
“Tôi không sao, cô cũng đừng gấp gáp.” Đường Diệp Trạch đã thấy cô thần sắc bất an, nên an ủi lại.
“Bắc Bắc, cha cô làm nghề gì?”
“Thầy chủ nhiệm lớp mười trung học. Anh hỏi cái này làm cái gì?” Liêu Bắc Bắc thuận miệng trả lời.
“Không có gì. . . . . . Tùy tiện hỏi thôi.” Đường Diệp Trạch thu nụ cười, xem ra cô hoàn toàn quên anh. Bất quá cũng không thể trách Liêu Bắc Bắc nhận không ra mình, biến hóa của anh từ khi rời trung học mới bắt đầu, khi đó phụ thân đem anh đưa đến Anh quốc du học, nhớ ngày anh học xong về nước, ngay cả anh trai cũng không thể nhận ra anh.
Về chuyện thay đổi hoàn toàn hình dáng của Đường Diệp Trạch, là nhở công của một người bạn anh quen khi du học. Cô tên là Phạm Phỉ, Phạm Phỉ luôn gọi anh là “Con mọt sách”, Đường Diệp Trạch cũng chỉ cười một tiếng. Chính Phạm Phỉ một tay chế tạo Đường Diệp Trạch hôm nay. Có lẽ Phạm Phỉ cũng không nghĩ đến, trải qua một phen tỉ mỉ cải tạo, Đường Diệp Trạch —— đeo kính sát tròng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cho hợp thời trang, ngũ quan anh tuấn không chỉ hết lãng phí sau cặp mắt kiếng khó coi, hơn nữa còn tản mát ra khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, phong độ chỉ có ở một vị vương tử. Bất quá cũng là từ ngày đó, Đường Diệp Trạch trên đường đi gặp các mỹ nữ “Bao vây tán tỉnh”. Song, anh tự thân cũng không cảm thấy hưởng thụ gì hết, thậm chí cảm thấy phiền não, nhưng là vì không muốn để cho bạn tốt Phạm Phỉ thất vọng, anh chỉ có cách giữ vững hiện trạng, dần dà cũng thành thói quen.
Nói như thế nào đây, Đường Diệp Trạch thừa nhận mình là người không giỏi nói, thích thông qua chữ viết để hiểu rõ thế giới này hơn, lại dùng chữ viết và nét vẽ để nhắn nhủ tâm tình của mình.
. . . . . .
Liêu Bắc Bắc cắt xong miếng dán, đầu tiên rửa sạch máu trên vết thương, sau đó lại gần sát Đường Diệp Trạch, bảo anh ngẩng đầu lên hết cỡ, Đường Diệp Trạch làm theo, Liêu Bắc Bắc thì cận thận dán từng ly từng tí.
“Đừng lo lắng, nếu không mặt mày sẽ xấu à nha. . . . . .” Giọng Liêu Bắc Bắc nói ôn nhu nhỏ nhẹ tựa như đối đãi với bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.
Đường Diệp Trạch cười không nói. Liêu Bắc Bắc quỳ gối trên bờ cát, đợi dán xong xuôi, cô theo bản năng nhấc đầu gối tiến về phía trước một bước, hi vọng giúp anh dán chặt hơn chút, nhưng đầu gối không cẩn thận đặt lên một con ốc biển gai, cô cảm thấy đau nhói, hí mắt nghiêng người đồng thời, một tay đặt tại trên người Đường Diệp Trạch để chống đở thân thể. Đường Diệp Trạch thấy cô sắp ngã, tay anh vốn đang cầm điện thoại di động chiếu sáng, ngay sau đó buông ra, giữ eo của cô.
Ánh sáng này vừa tắt, Liêu Bắc Bắc không rõ phương hướng, đầu gối chợt nhấc. . . . . . . hung hăng đụng ngay vào bụng Đường Diệp Trạch.
“Ách. . . . . .”
“A. Thật xin lỗi. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhanh chóng thu hồi chân, theo phản xạ lộn xộn giúp anh xoa bụng.
Tóc đuôi ngựa của cô quét trên gương mặt Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch chà chà lỗ mũi, thuận tay vén tóc của cô. Nhưng anh vừa ngẩng đầu, sát bên cô … Lúc chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, hơi ấm cùng vật mềm mại đụng vào, dính sát vào nhau hợp chung một chỗ.
Trong phút chốc, hai người ngây dại, im bặt.
“? .” . . . . . . Là môi?
“? .” . . . . . . Nụ hôn đầu của tôi? .
Liêu Bắc Bắc không thể tin được nụ hôn đầu cứ như vậy không còn, cô run rẩy nâng ngón tay lên, chạm lên môi mình để nghĩ đến tột cùng là hương vị gì. . . . . . Dĩ nhiên, lừa mình dối người không phải là tốt.
Hai người đại khái hóa đá trong ba giây. . . . . .
Phút chốc, tách nhau ra.
Liêu Bắc Bắc ngồi ngây ở trong bóng tối, hai tay ôm mặt, khóc không ra nước mắt, cô thật xin lỗi bạn trai hơn nữa cũng thật xin lỗi mình.
Đường Diệp Trạch thì liếm liếm đôi môi, nghe được tiếng nức nở nho nhỏ an ủi: “Đừng khóc. . . . . . Đây không tính là hôn môi. . . . . .”
“Miệng đối miệng còn không coi là hôn môi sao? Mặc dù không thể trách anh, nhưng đây là nụ hôn đầu của tôi nha, tôi rất khổ sở nha. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“. . . . . .” Đường Diệp Trạch mân môi, áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Liêu Bắc Bắc khóc nức nở tay nhặt lên những vỏ ốc nhỏ bên cạnh quăng về phía Đường Diệp Trạch, đem tất cả lửa giận phát tiết ra ngoài, nhưng giọng nói của cô vốn mềm mại, nên lớn tiếng ồn ào cũng không có lực sát thương gì.
“Tôi thật lòng muốn làm bạn bè với anh, nhưng còn anh, một lần lại một lần hãm hại tôi, hiện tại các đồng nghiệp, đại lý phân phối đều hiểu lầm quan hệ chúng ta. Dân chúng nhỏ bé cũng là người a, anh là anh lớn lại đem chuyện khi dễ tôi làm niềm vui, tôi trông dễ khi dễ như vậy sao? Hiện tại nụ hôn đầu cũng không còn rồi, biết anh xem như bản thân tôi không gặp may.” Vừa nói, cô khó khăn đứng lên, quay đầu khẽ hừ, “Tôi muốn tuyệt giao.”
Đường Diệp Trạch thấy cô muốn đi, thì kéo cổ tay của cô, nhưng không biết tại sao, anh càng gấp gáp càng nói không ra một câu đầy đủ, cuối cùng chỉ nhảy ra một chữ.
“Đừng. . . . . .”
“Hừ. Sau này anh đi đường quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.” Liêu Bắc Bắc lắc lắc cổ tay, nhưng Đường Diệp Trạch nắm chặt không tha. Nếu không phải nghĩ anh là ông chủ, cô thật muốn giơ chân đạp một phát.
Đường Diệp Trạch nheo nheo mắt, ôm thân thể của cô, kéo cô lại cho quả đấm đánh lồng ngực của mình. . . . . .
“Cho cô đánh, nguôi giận mới thôi.”
Bình luận truyện