Chương 24: Chương 24: Không phải chứ! Thật sự muốn xem mắt!
Đúng năm giờ rưỡi Dư Thần bước lên xe của Tống Trường Nho: “Hôm nay rốt cuộc là muốn đi đâu đây anh?”
Tống Trường Nho quét mắt nhìn Dư Thần một lượt, khuôn mặt anh biểu thị không quá hài lòng: “Không phải đã nói em ăn mặc tử tế một chút sao, sao vẫn là bộ dáng bình thường.”
“Anh cả, anh có cần cường điệu như vậy không, em không nhịn được hoài nghi là anh đang tính xếp cho em xem mắt đấy.” Dư Thần thầm nhủ, quần áo trên người như vậy, tốt xấu gì cũng sạch sẽ, chỉnh tề rồi.
Tống Trường Nho thở dài, đảo tay lái: “Làm sao, anh cũng coi như trưởng bối đi, sắp xếp xem mắt cho em cũng không tính là quá phận.”
“Anh vẫn là lo cho mình trước đi,” Dư Thần không biết nói gì hơn, “Đừng quên em còn nhỏ hơn anh vài tuổi đấy.”
Khi Tống Trường Nho dẫn Dư Thần đến bao sương, suốt cả quãng đường Dư Thần luôn nói thầm trong lòng, sẽ không phải huyền huyễn như vậy chứ? Cậu sống đến tuổi này rồi, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này. Tống đại ca đẩy đẩy em trai kế của mình ngồi xuống ghế bên cạnh, hai người đàn ông ngồi đối diện cũng lịch sự đứng lên gật đầu, ý chào hỏi.
Tống Trường Nho chỉ người đàn ông ngồi chéo đối diện Dư Thần: “Kiều Hữu Ninh, bạn cùng phòng thời đại học của anh.” Lại chỉ về vị ngồi ngay chính diện cậu kia, “Nghiêm Mặc, bạn từ nhỏ của Hữu Ninh.” Tống đại ca bắt gặp biểu tình tựa hồ bị dọa sợ của em trai nhà mình liền mỉm cười: “Đây là em trai tôi, Dư Thần, học đại học năm ba.”
Kiều Hữu Ninh đẩy đẩy mắt kính gác trên cánh mũi, trong mắt là hình ảnh Dư Thần trước mặt, tay lại như đùa giỡn thúc Nghiêm Mặc một phen: “Quen biết hơn nửa đời người rồi, nhân phẩm cam đoan, bề ngoài thì, nhìn cũng biết là không tồi rồi.”
Nghiêm Mặc chỉ cười cười hời hợt: “Tiểu Thần ngồi xuống trước đi, thích ăn cái gì thì gọi. Chúng ta vừa nói chuyện vừa chờ.”
Tống Trường Nho tựa như rất bất mãn, cằn nhằn: “Ê ê, hai người chú ý tiến độ a, nhất là ông Nghiêm Mặc, bổn đại gia tôi đây vẫn còn đứng đấy nè.”
Dư Thần thật sự không biết phải nói gì cho phải, xem tình hình này, chỉ sợ thật đúng là tai họa ập vào người rồi, mà hiển nhiên đối tượng “xem mắt” kia chính là Nghiêm Mặc. Người này ngồi đối diện nhìn qua có khí chất rất ôn hòa, nếu nói về diện mạo, cư nhiên có vài phần giống Ly Đồ mà cậu đã từng gặp mặt, loại đàn ông anh tuấn trẻ tuổi điển hình. Chính là so với Ly Đồ cao ráo, anh ta có hơi lùn một chút, lại còn đeo kính, tạo cảm giác lạnh lùng hơn, cứng rắn hơn.
Chẳng qua ….. Dư Thần dở khóc dở cười, chẳng qua vừa mới mấy ngày trước, cậu đã có bạn trai rồi a. Giờ đây lại đi xem mắt là chuyện gì đây. Hiển nhiên là Tống đại ca tốt bụng lại gây phiền toái, nhưng việc đã đến nước này, nếu nói thẳng chính mình đã có vị bạn trai “săn sóc” thần ngủ có lẽ nào sẽ bị Tống đại ca mắng cho một trận không? Chỉ có điều Dư Thần dù sao cũng không thể chối bỏ ý tốt của Tống Trường Nho, đành phải thể hiện bản thân đối với phương diện này không có hứng thú là được.
Cũng may trừ bỏ Dư Thần, ba vị kia dường như đều tương đối quen thuộc lẫn nhau, thế nên cũng không sợ bữa cơm trở nên tẻ nhạt. Thời gian chờ đồ ăn được đưa lên cứ chầm chậm trôi, Dư Thần tranh thủ đi toilet một chuyến, đào điện thoại ra ấn ấn xóa xóa nửa ngày cũng không biết nên nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nên gửi cho thần ngủ một cái tin. Cuối cùng tận đến lúc ra khỏi toilet, cậu cũng chỉ gửi cho Thần ngủ một cái tin “Anh ăn cơm chưa?”
Bữa tối của bốn người đàn ông, trong đó Tống Trường Nho và Nghiêm Mặc lái xe tới nên không tiện uống rượu. Cả bữa cơm luôn đặt đề tài trên người Dư Thần cùng Nghiêm Mặc, khiến cho cậu rất không tự nhiên, còn vị Nghiêm Mặc kia từ đầu đến cuối lại bình tĩnh ứng phó, một chút cũng không lộ ra bộ dáng ngượng nghịu.
Mãi cho đến lúc kết thúc bữa tối thì điện thoại của Dư Thần mới có động tĩnh, Thần ngủ trực tiếp gọi đến. Cậu ôm di động trốn vào một góc nghe máy. Khương Hữu tựa hồ là mệ rã rời sau khi đánh chén no nê: “Cá nhỏ …..”
“Buồn ngủ rồi?” Dư Thần bất đắc dĩ, đối với đại đa số người dân Trung Quốc, câu hỏi ân cần xã giao nhất là “ăn cơm chưa?”, nhưng luận đến người này hẳn nên đổi thành “Buồn ngủ chưa?”
“Hơi hơi, vừa mới ăn cơm chiều,” Khương Hữu ở đầu dây bên kia uể oải tựa người vào bàn máy tính, nghẹo đầu tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Em đang làm gì?”
“Em…..” Dư Thần nghĩ ngợi một lúc, đùa giỡn nói: “Bị lừa đi xem mắt!”
“………” Đại não của Khương Hữu tạm thời tải không nổi, bị chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, “Ừm, xong thì về trường sớm một chút, về muộn không an toàn.”
“………” Dư Thần cảm thấy trong ngực lộp bộp mấy tiếng, thứ tình tự tên là khổ sở chậm rãi len lỏi, chen đến từng bộ phận, lúc tìm lại được tiếng nói, thanh âm đã lãnh đạm hơn rất nhiều, “Em biết rồi.”
“Điện thoại anh hết pin rồi, đi xạc pin đã.”
Dư Thần mờ mịt nghe tiếng tút tút báo máy bận truyền ra từ điện thoại, ngơ ngác quay về chỗ ngồi. Tống đại ca đặt một chén trà đến trước mặt Dư Thần, thuận miệng hỏi: “Điện thoại của ai a?”
Đầu lưỡi uốn lượn vài vòng mới nuốt xuống được hai từ “bạn trai” đã lên đến cửa miệng, Dư Thần chán nản cúi đầu trả lời: “Bạn học, gọi em về sớm chơi Tam Quốc Sát.”
Kiều Hữu Ninh ôn hòa cười nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi sức sống tràn đầy a, Tiểu Thần, ông cụ Nghiêm Mặc này về sau còn cần nhờ em giúp đỡ nhiều.”
Biểu tình của Nghiêm Mặc có hơi không tự nhiên phụ họa gật đầu.
Vừa thấy cảnh này, trong lòng Dư Thần lại nổi lên một trận luống cuống. “Chính sách chờ xem” lúc trước tựa hồ sụp đổ rồi, không khỏi làm dấy lên nỗi hối hận không có nói thẳng ra sự tồn tại của thần ngủ trong thâm tâm cậu. Tuy rằng làm như vậy cũng thực có lỗi với một phen tâm ý của đại ca, cũng làm cho đại ca có lỗi với bạn bè, nhưng cứ lừa gạt như vậy làm cho sự không thẳng thắn lúc này lại biến thành lời dối gạt tình cảm về sau đi?
Đang lúc Dư Thần thanh thanh cổ họng, muốn mở lời nói thẳng: Không cần bồi dưỡng tình cảm gì hết, em đã có bạn trai rồi. Thì Tống đại ca lại đi trước một bước, đứng lên tuyên bố: “Ăn xong rồi, thanh toán rồi đi thôi.”
Dư Thần thiếu chút nữa sặc chính nước miếng của mình, lại nhớ đến phản ứng không chút dao động của Thần ngủ khi cậu nói mình đang đi xem mắt, nhất thời làm cậu chán nản. Lê bước theo sau ba người kia ra đến bãi đỗ xe, Tống đại ca vỗ vai Nghiêm Mặc: “Tôi cùng Hữu Ninh ở khá gần, tôi đưa Hữu Ninh, cậu đưa em tôi về trường học được không?”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn người bạn từ nhỏ, Kiểu Hữu Ninh lại trực tiếp hướng về phía xe của Tống Trường Nho mà bước. Dưới ánh đèn đường mù mờ, Dư Thần cảm giác mình thấy được khi Nghiêm Mặc gật đầu đồng ý đề nghị của đại ca, trên mặt là một mảnh âm trầm.
Trước khi rời đi, Tống đại ca thông qua cửa kính xe nói: “Nghiêm Mặc, cậu đưa em tôi đến ký túc xá, lát nữa tôi sẽ gọi điện kiểm tra đấy, đánh mất người là tôi sẽ hỏi tội cậu.”
Dư Thần chịu không nổi cái bộ dạng đang gả con gái này của đại ca nhà mình, trực tiếp lao lên đuổi người: “Anh cả, anh đi nhanh đi, em đến trường sẽ gọi điện cho anh.” Cho dù anh cả không giao phó thì cú điện thoại này cũng không gọi không được. Chuyện này để lâu, lằng nhằng rắc rối, không nói rõ ràng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thực ra Nghiêm Mặc là một người thiên về trầm mặc, cho đến tận khi hai người cùng ngồi trên một chiếc xe Dư Thần mới có thể tự mình thể hội điểm này. Trong tiếng đàn dương cầm tiết tấu thong thả bay bổng, hai người ai cũng không mở lời. Nghiêm Mặc trầm lặng lái xe, thể xác và tinh thần tựa hồ đều đặt trên tình hình giao thông, một cái liếc mắt cũng không dành cho người ngồi bên cạnh. Đối phương đối với bản thân một chút hứng thú đều không có, điều này thật sự làm Dư Thần an tâm rất nhiều, hơn nữa nói như vậy….. tình hình bên mình cũng không cần thiết phải thẳng thắn với một người xa lạ rồi?
Cứ tưởng tượng như vậy, suy nghĩ của Dư Thần bắt đầu phiêu dần, lại quay về với cú điện thoại ban nãy của Thần ngủ.
Từ mùng một đến mùng sáu, chỉ là sau ngày ngắn ngủi, chiều hôm đó Thần ngủ xòe tay trước mặt cậu, trong mắt anh tràn ngập nóng bỏng và kỳ vọng, những hình ảnh lướt qua đó vẫn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Giờ đây khoảng cách giữa hai người lại trở nên không thể nắm bắt. Dư Thần từ trước đã biết rõ tính cách của Thần ngủ, có thể sẽ không nhiệt tình và dính người như bao người, nhưng sau khi quan hệ của cậu và anh thay đổi lại chẳng khác gì trước khi bày tỏ, Dư Thần đương nhiên không thể không để ý.
Từ khi quay lại Tô Châu vào mùng ba, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên gửi cái tin nhắn hoặc gọi cuộc điện thoại, trên mạng cũng là gặp thì tán ngẫu hai ba câu, hơn nữa phân nửa là do cậu chủ động chạy tới, tiêu chuẩn trò chuyện so với lúc hai người vẫn là bạn trên mạng đơn thuần cũng không khác gì mấy. Chuyến đi này trừ bỏ xác định hình thức yêu đương, quan hệ tình nhân của hai người, cùng với thật sự ở chung ra thì chẳng có lợi ích gì khác mấy.
Lại càng không muốn nói cuộc điện thoại trước kia đã hình thành một cái gai trong tâm Cá nhỏ. Dư Thần mặc dù cũng không tin Thần ngủ sẽ nơi nơi lưu tình, nhưng cũng không thể không hoài nghi, tình hình hiện nay ….. vẫn bình thường sao?
Hoàn chương 24.
Bình luận truyện