Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 19



Đối với công nhân YC mà nói, điểm tốt nhất của ông chủ Hoắc Vũ Thần duy nhất chính là thưởng phạt phân minh.

Hoắc Vũ Thần cùng Đường Học Khiêm không giống nhau, Đường Học Khiêm làm người có vẻ âm nhu, đối đãi cấp dưới quen dùng chiến thuật tâm lý, luôn ngoằn ngoèo quanh co đánh vào chỗ sơ hở của đối phương. Tâm lý đề phòng luôn là thủ pháp quen thuộc mà Đường Học Khiêm thường dùng. Tâm lí quanh co âm trầm gần giống phụ nữ như Đường Học Khiêm so với vẻ nham hiểm của Hoắc Vũ Thần hiển nhiên có vẻ thực tế hơn rất nhiều. Một khi bị chọc giận trực tiếp thực hành thủ đoạn không bạo lực không thể giải quyết được. Xuống chức, trừ lương lương hoặc là trực tiếp chạy lấy người, nhưng ngược lại, nếu cấp dưới thực hợp ý của hắn, tiền lương tiền thưởng như thị trường chứng khoán tăng vùn vụt, thậm chí 6000 điểm cũng có khả năng.

Căn cứ vào nét đặc sắc này của Hoắc Vũ Thần, toàn thể nhân viên cao thấp của YC, hiệu suất công tác chỉ có thể dùng một từ hình dung: Kinh hãi.

Thí dụ như hiện tại, trong trường quay quảng cáo một mảnh khí thế ngất trời. Nhân viên hóa trang làm việc cật lực, lăng xăng chuẩn bị trang phục cho diễn viên, nhà tạo hình cứ so sánh mãi những bộ trang phục trong tay. Nhân viên đạo cụ thì cầm các loại vật phẩm bận rộn chạy tới chạy lui, nhân viên ánh sáng một lần lại một lần điều chỉnh góc độ tấm phản quang, còn có nhân viên quảng cáo công tác tay chân không đếm được càng không ngừng bận rộn.

Nhân viên YC khổ cực cật lực đương nhiên là do sự quản lí áp bức của ông chủ đã trở thành thói quen. Đối với tiết tấu công nhanh tác như vậy đã thích ứng, mỗi một sự kiện đều làm chặt chẽ cẩn thận. Nếu so sánh lại, có một người hiển nhiên theo không kịp tiết tấu.

Mái tóc dài mềm mại màu nâu nhạt hơi bồng bềnh, dưới ánh thái dương rực rỡ buông từng chùm tia nắng qua bóng cây rải rác trên người nàng.

Màu đỏ cánh hoa hồng lẳng lặng mở ra.

Một ít đóa hoa điêu tàn dừng ở trên bãi cỏ.

Nàng cứ đứng như vậy, trong mắt hầu như đã hóa thành bảy sắc cầu vồng. (Hoa mắt)

Nhịn lại nhịn, nhịn rồi lại nhịn nữa, Kiều Ngữ Thần rốt cuộc không nhịn được, gần như mang theo điểm nghiến răng nghiến lợi, miệng ra tiếng chất vấn: “…. Em nói, anh không thể để em mặc một bộ quần áo bình thường hay sao?”

Hoắc Vũ Thần đang thắt lại dây lưng cho nàng.

Nghe được câu hỏi của nàng khẽ ngẩng đầu quét nàng liếc mắt một cái, dáng vẻ lười biếng khóe miệng nhếch lên: “Bộ y phục này không bình thường sao?”

Làm sao cũng không bình thường!

Kiều Ngữ Thần thật sự rất muốn cứ nói trắng ra như vậy cho hắn biết, nhưng thái độ đúng mực được rèn luyện từ bé đã làm cho nàng ngượng ngùng không để cho nàng nói trực tiếp như vậy, chỉ có thể dùng một loại hàm súc, tận lực không đả thương lòng tự trọng của hắn, nhìn như khen ngợi kì thực phê bình, lời nói quanh co vòng vèo. “Y phục này rất long trọng, rất xa hoa, rất phú quý, rất tốn kém…”

“Tốn kém một chút cũng không sao.” Hoắc Vũ Thần đầu cũng không ngẩng, “Anh cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền.”

“……”

Kiều Ngữ Thần không biết nói gì, nàng sớm nghe nói người đàn ông Hoắc Vũ Thần này, một khi nhận công tác sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng, nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.

Kiều Ngữ Thần không biết, chiến thuật quanh co của nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể đối với Đường Học Khiêm chơi đùa, Đường Học Khiêm có vẻ âm hiểm, cho dù nhìn thấu nàng tâm tư cũng sẽ làm bộ như cái gì cũng không biết, từng bước một cùng nàng chơi tiếp tục, hơn nữa bộ mặt biểu tình đặc biệt đúng chỗ, lúc cần kinh ngạc hắn sẽ phối hợp hỏi lại một tiếng ‘Vậy sao?’, lúc cần hắn cảm thán hắn sẽ giống như bừng tỉnh đại ngộ thốt câu ‘A…..’, ngoài chữ ‘A’ hắn sẽ không biểu hiện gì khác. Kiều Ngữ Thần thường thường bị hắn đùa giỡn xoay quanh vẫn chưa hay biết gì, tự mình cảm thấy vui vẻ.

Nhưng chiêu này dùng ở trên người Hoắc Vũ Thần sẽ không dùng được rồi, Hoắc Vũ Thần làm việc phương diện có vẻ trực tiếp, nếu như nói Đường Học Khiêm là loại nham hiểm ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ’, như vậy Hoắc Vũ Thần chính là loại nham hiểm nửa vời ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ còn nói tiếng người’.

Kiều Ngữ Thần không có biện pháp rồi, đối với loại đàn ông này, chỉ có thể nói trực tiếp.

“Hoắc Vũ Thần….” Nàng đem hắn gọi vào trước mặt.

Hoắc Vũ Thần vội vàng điều chỉnh tư thế làn váy của nàng, không chút để ý đáp một câu: “….Hử?”

Kiều Ngữ Thần nói: “Anh chẳng lẽ không nghe nói qua, loại quần áo như áo cưới này, người phụ nữ cả đời chỉ có thể mặc một lần sao?”

Động tác của Hoắc Vũ Thần đang bận rộn bỗng nhiên dừng lại.

Dừng nửa phút đồng hồ sau, người đàn ông ngồi thẳng lên, hai tay vòng ở ngực đứng trước mặt nàng, động tác này thật là có cảm giác áp bách, đáng tiếc Kiều Ngữ Thần không sợ hắn.

“Em đang như vậy là đang để ý Đường Học Khiêm?”

“Cũng không phải.” Kiều Ngữ Thần không chú ý tới thái độ bỗng nhiên chuyển biến của hắn, lôi kéo góc áo cưới: “Cảm thấy mặc thành như vậy là lạ…”

Bắc Đường Lăng ở một bên nghe được lời này của nàng nhịn không được tận đáy lòng rơi lệ: Tiểu thư! Y phục này quái dị đó là khẳng định! Không kể số lượng kim cương đính trên thân áo, toàn bộ trang sức phụ kiện bên trên đều là bằng bạch kim a…..

Hoắc Vũ Thần trong lòng chợt lạnh, nhưng trên mặt ý cười cũng không biến, sờ sờ mặt của nàng trấn an nàng: “Ngoan, tin tưởng anh.”

Kiều Ngữ Thần đối với loại giọng điệu dụ dỗ này là không có nửa điểm chống cự, chỉ có thể khẽ cười, tỏ vẻ nhận.

Công tác quay chụp không hề thuận lợi giống trong tưởng tượng vậy, Hoắc Vũ Thần tự mình chỉ đạo, nhưng sau khi nhìn ảnh chụp cảm giác như còn thiếu thiếu chút gì đó.

“Đem vòng cổ trang sức toàn bộ đều lấy tới cho tôi! Trang điểm trên mặt cũng sửa cho tôi!”

Không chỉ có Hoắc Vũ Thần mới phát hiện, những người đang có mặt tại trường quay này cũng đều có thể nhìn ra vấn đề. Cổ Kiều Ngữ Thần thon dài trắng nõn, xương quai xanh tuyệt đẹp, rất khó tìm trang sức xứng đôi, Hoắc Vũ Thần cực kỳ kiên nhẫn thử từng bộ, từng bộ trang sức, buồn bực phát hiện mỗi một bộ cũng không vừa lòng.

Trong lúc Hoắc Vũ Thần chọn trang sức nhíu mày khổ sở bỗng cách đó không xa vang lên một trận âm thanh——

“Đường thiếu gia?”

**** **** ****

Kiều Ngữ Thần nghe tiếng ngẩng đầu, nhất thời khẩn trương lên.

“… Học Khiêm?”

Cô gái vui vẻ vì gặp được người trong mộng, mà Đường Học Khiêm từ nhỏ bị mọi người vây quanh nhìn ngó soi mói đã thành thói quen, nên không quan tâm đến ánh mắt mọi người.

Hắn đi về hướng nàng, không để ý đến mọi người chung quanh.

Áo sơ mi một màu trắng tinh vẫn còn mang theo hương vị của ánh mặt trời của Phương Đông, riêng biệt thuộc về hắn tràn ngập ở bốn phía. Người đàn ông này có thói quen dùng nước hoa. Loại mà hắn hay sử dụng là Mont Blanc Pressce Đông Phương, mùi hương này toát lên một vẻ ấm áp, mùi hương của cây phật thủ cam tươi mát theo thời gian trôi đi, dần dần nhạt thành mùi hương của cây đàn hương bao vây rồi lắng đọng lại, chỉ để lại một chút xạ hương tán tại bên người, hoa mắt thần mê, cũng đủ làm cho người cùng hắn cùng nhau trầm luân.

Những đóa hoa hồng chung quanh lẳng lặng nở rộ, mà xanh ấm áp của hoa cỏ càng tăng thêm vẻ mê hoặc của hắn.

“Anh đến rồi.”

Cầm hộp trang điểm qua một bên, ngày thường đạm mạc kiêu căng, gương mặt trước mắt giờ phút này thay thế thành vẻ ôn hòa nhã nhặn, phần khí chất lặng im được bảo vệ này làm cho người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Ngón tay dài cầm lấy thỏi son hiệu Kanebo quét nhẹ, Đường Học Khiêm hơi cúi người, nhẹ nhàng lướt qua mặt Kiều Ngữ Thần.

Tinh chất mềm mại bên trong mỹ phẩm sẽ không làm tổn thương da, mềm mại choáng váng mở hai gò má má hồng, hiện ra khuynh hướng cảm xúc nhu hòa.

“Anh ở đây, có làm em khẩn trương không?”

Cự ly này sao gần thế, còn mấy cm mà thôi, nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn lúc nói chuyện, trong phút chốc chân tay luống cuống.

“Không, không biết…”

Đường Học Khiêm trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn lướt qua trang phục của nàng, cúi đầu thanh âm vang lên: “Em thật xinh đẹp…”

Kiều Ngữ Thần hốt hoảng ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Người đàn ông này vốn là gặp may mắn có được mỹ mạo, hiện tại còn đứng dưới ánh sáng rực rỡ của mây trời trong xanh lại còn dùng những lời đường mật, lập trường Kiều Ngữ Thần lúc này không kiên định, đôi chân vô dụng nhất thời trở nên mềm nhũn, hoàn toàn bị tóm gọn, nói năng bắt đầu lộn xộn. “Anh cũng rất đẹp, nhìn rất đẹp….”

Bỗng nhiên, Hoắc Vũ Thần chứa đựng một nụ cười công thức hoá đi tới, nhíu mày: “Bận rộn như vậy còn lại đây?”

“Đương nhiên.” Đường Học Khiêm không nhanh không chậm đáp lại: “Nếu là quảng cáo của Đường Viễn, tôi cũng nên đến hỏi một chút mới đúng.”

Hoắc Vũ Thần cười rộ lên, không có hảo ý đem vấn đề khó giải quyết vứt cho hắn: “Nếu đến đây thì nên cho chút ý kiến đi, trang sức của cô ấy rất khó chọn, không biết Đường tổng có ý kiến gì?”

Tầm mắt Đường Học Khiêm dừng ở cổ trắng nõn của Kiều Ngữ Thần, sau đó một tấc một tấc dao động gần xuống dưới. Đường Học Khiêm chuyên chú biểu tình thực động lòng người, đường cong rõ ràng quay mặt gần như làm người ta kinh diễm.

Kiều Ngữ Thần thân thể một tấc, một tấc lại nóng lên.

Người đàn ông này là tử huyệt của nàng, hắn cái gì cũng không cần làm, cũng không cần nói cái gì, chỉ cần dùng ánh mắt dao động thì có thể làm cho nàng thúc thủ vô sách. Nhiều năm như vậy, nàng cố gắng thích ứng tiết tấu của hắn, kết quả là lại phát hiện không dùng được.

Người đàn ông này đối với nàng mà nói vĩnh viễn là bí mật, hắn hiểu được che dấu, hiểu được phối hợp điểm mấu chốt của nàng, cho nên Kiều Ngữ Thần vĩnh viễn không biết tường tận Đường Học Khiêm là người như thế nào. . Ngẫu nhiên một cái khúc quanh, hắn lại dùng bộ dạng khác nàng không biết hiện ra ở trước mặt nàng, cảm giác thần bí như gần như xa, dưới tư thái tao nhã xa cách có trăm ngàn vẻ mặt, nhìn người này không thể biết được sự biến hóa muôn mặt của hắn.

Người đàn ông chậm rãi mở miệng: “Cô ấy không cần trang sức…”

Hoắc Vũ Thần phát ra một tiếng cười khẽ mỉa mai.

Đường Học Khiêm bỗng nhiên nhếch môi, vươn tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của Kiều Ngữ Thần dùng sức đem nàng mang hướng chính mình, quăng ra một quả bom: “…. Cô ấy là cần cái này.”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông xuất kỳ bất ý cúi người, cúi đầu cắn thật mạnh xuống đường cong duyên dáng xương quai xanh của nàng, đầu lưỡi tìm hiểu lượn quanh liếm da thịt ẩm ướt dưới môi, bàn tay đang ôm lấy bên hông của nàng nhịn không được buộc chặt, động tác hôn môi dần dần nhiễm mùi tình ý, lưỡi linh hoạt một đường dao động tới cổ tinh tế mút hôn, da thịt non mịn nhịn không được hắn chà đạp như thế, nhanh chóng đỏ ửng, người đàn ông trêu chọc không nhanh không chậm, vừa nặng vừa nhẹ mút hôn sau rốt cuộc buông nàng ra.

Dấu răng thật sâu, dấu hôn diễm lệ nở rộ trên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, dấu vết ướt át không kịp rút đi, dưới ánh mặt trời lóe chói mắt thủy quang, cấm kỵ, mê hoặc, đẹp đến mức không gì sánh kịp, trong phút chốc kinh diễm tâm mọi người.

Người đàn ông tuấn mỹ hơi hơi nghiêng người, nhìn về phía Hoắc Vũ Thần một bên trợn mắt há hốc mồm sắc mặt hoảng hốt, thanh âm khêu gợi vang lên: “…. Tôi nói rồi, cô ấy cần không phải trang sức. Hoắc tiên sinh, ngài nghĩ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện