Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?
Chương 34: Sự kiện chụp ảnh
Hôm sau tôi log in. Vì tôi đã có Châu Tử nên biến hình để đi chơi khắp nơi. Đến thảo nguyên Yến Khâu thì tôi thấy Tử Điệp đang khiêu vũ trong một bụi cỏ.
Cô ta là một thầy thuốc, mặc bộ thời trang Kinh Nga, múa điệu Túy Long Ngâm (1). Tuy rằng nữ thầy thuốc khiêu vũ trong trò chơi này nhìn cũng chẳng khác nhau nhưng cũng gọi là xem được. Đáng tiếc lão tử không phải kẻ thương hương tiếc ngọc, thậm chí đến là người khoan dung rộng lượng cũng không phải nốt.
Hơn nữa Sát Thủ Nguyên Hồn Châu còn là vật giết thầy thuốc và đạo sĩ cực tốt đấy! Lão tử ngó qua ngó lại một lúc, thấy chẳng có ai thì…quyết định cho Tử Điệp này thử hàng hạt châu mới của lão tử!
Đương nhiên đối với MM, lão tử luôn chịu khó giảng giải cặn kẽ trước khi ra tay. Bạn phải biết rằng nữ sinh chơi game là động vật cần được bảo vệ, nếu tôi chơi xấu đánh mà không nói lời nào thì chẳng phải là tội ác tày trời sao!!!
Vì thế lão tử quyết định chào hỏi đàng hoàng trước khi ra tay.
[Người lạ] Bạn nói với Tử Điệp: [xoay quanh] chúc mừng MM Tử Điệp, chúc mừng cô em nhận đặc quyền chết dưới ánh sáng của Sát Thủ Châu Tử của lão tử. Chết thoải mái nhé!
Gửi tin xong, lão tử ấn skill Thất Hồn Dẫn + Ngưng Tâm Quyết + Trường Hà Lạc Nhật + Thu Nguyệt Lưu Huyền + Kích Nguyệt Phá, cứ thế một vòng, MM Tử Điệp gục.
Sau đó, Mạn Đà La lại tổ chức một buổi “sát yêu” oanh liệt, nhưng lão tử lại chơi trò bám càng NPC ca ca ở khu Thái Thú thành Cửu Lê và thành Tây Lăng ở Trung Nguyên nên chẳng sao cả.
Lại sau đó, Ngoại Tinh Nhân và Phật Pháp Vô Biên và Hôi Thái Lang nhập ngũ, trước khi đi để lại sổ sách và mật khẩu, thẻ an ninh lại thế lực; còn nói rõ là để lại mỗi acc hơn một ngàn vàng để cống nộp trong một năm, nhờ Con Vịt giữ hộ.
Mọi người đều có xúc động, có người đề nghị: chúng ta chụp ảnh thế lực đi! Nhỡ có một ngày tất cả mọi người nghỉ game, game đóng cửa, wy đóng cửa, ít nhất còn có cái gì đó chứng minh mọi người đã ở bên nhau.
Cái chuyện chụp ảnh tập thể này là chuyện rất tốn công tốn sức, đương nhiên lão tử nhất quyết không chịu đi. Có điều Con Vịt lại nói nếu tôi đi thì anh ta sẽ luyện Sát Thủ Châu Tử cho tôi lên cấp 78.
Ờ, được rồi, cấp 78 quan trọng hơn.
Kịch bản do Tây Môn Xuy Cẩu biên. Đại khái là câu chuyện kể về một đám ngốc bồng bột, sau nhiều lần khổ sở cố gắng phá bỏ triều đình cũ thì lập nên một vương quốc mới; sau đó bên trong dần mục ruỗng, quyền dục ăn mòn, huynh đệ tương tàn, mọi thứ xuống dốc.
Mọi người đều tán thành vì ai cũng cảm thấy lão Thánh rất hợp đóng vai hôn quân bất tài háo sắc.
(Thánh Kỵ Sĩ: …)
Thế là cứ triển khai câu chuyện thôi.
Cảnh 1.
Một nơi tên Bách Hoa cốc, một đám trẻ con mặc váy dài bằng vải thô dành cho người chơi mới đang lao động trên đồng ruộng. Quân đội hùng hổ (khụ, đám Chân Phạm) xuất hiện đòi giao nộp lương thực tiền bạc đến hạn.
Vì dân chúng không giao được nên binh lính bắt đầu tàn sát người. Chụp xong cảnh này, lão Thánh thấy nhìn chưa đủ độc ác nên yêu cầu bọn họ lấy đầu lão tử.
Vì yêu cầu tính chân thật nên hiện trường đều phải đánh nhau PK thật. Chân Phạm đương nhiên còn dài mới lấy được đầu lão tử.
Đến lần thứ ba bị lão tử rút sạch mana thì Chân Phạm cũng phải thốt lên:
[Nguyên lão Thế lực] Chân Phạm: [khóc lớn] lão Thánh, tự anh ra tay đi
Xét thấy khả năng cường đoạt lão tử không cao, bọn họ quyết định chuyển sang cường đoạt Hoa Trư. Thế này thì đơn giản hơn nhiều.
Vì thế chúng ta có Cảnh 2. Quan sai ưng ý một người đẹp trong thôn nên sai người bắt đi.
Rồi. Cảnh 3. Mọi người trong thôn căm phẫn, mưu đồ bí mật tạo phản. Lão Thánh được đưa lên làm người cầm đầu. Có tin đồn có một vị cao nhân sống xa cách người đời trên cầu nhảy ở Hình Thiên Cốc (Gia Cát Lượng chắc?), vì thế lão Thánh dẫn đám ngốc đi tìm người đó, hy vọng được giúp đỡ.
Đoàn người ngã chết mấy lần (khinh công bay lên cầu cũng phải nhảy sao cho đẹp đó) thì cũng đến được chỗ vị cao nhân. Đương nhiên vị cao nhân này chính là Con Vịt rồi! Sau nhiều lần nói chuyện thì người này cũng đồng ý rời núi, nhận làm sư phụ của bọn họ.
Cảnh 4. Lực lượng quân khởi nghĩa càng lúc càng lớn mạnh, vô số người (thú) ùn ùn kéo đến bình nguyên Khổng Tước, hoang hỏa giáo và thiên cơ doanh rồi đợi góp sức.
Cảnh 5. Quân kháng chiến nghe lời chỉ điểm của “quân sư”, chăm chỉ rèn luyện võ nghệ, ngày càng dũng mãnh.
Sau đó, lão Thánh nói rằng cảnh chỉ có chuyện đàn ông kiên cường mạnh mẽ không được, phải có cả chuyện tình cảm, nếu không thì chỉ hấp dẫn được đám Đại lão gia mà ở đây thừa rồi thôi!
Mọi người nghe xong thì tán thành, bắt đầu ghép đôi.
Lão tử đứng mũi chịu sào, bị phân đôi với Con Vịt.
Vì thế chúng ta có Cảnh 6. Quân sư nhàn hạ đánh đàn bên bờ biển ở Kỳ Phong Thai (trò chơi có đạo cụ thổi tiêu, gõ mõ, đánh đàn), ánh mặt trời lặn huy hoàng chiếu rọi mặt biển, từng lớp sóng cuồn cuộn lướt qua góc áo bào. Với cái vẻ mặt của nam thầy thuốc như tôi thường thấy thì phải nói cảnh tượng này như sau: xa xa tưởng đóa hoa đào, nhìn gần chợt nhận ra là hoa cúc!
Theo lời kịch, lão tử nên đi đến từ phía sau, cùng anh ta xem trời chiều rồi mỗi người nói mấy câu vu vơ. Dì Quỳnh Dao ơi xin hãy tha thứ cho con, mẹ nó chứ, con nhìn kịch bản đã muốn phỉ nhổ rồi.
Vì thế lão tử tiến lên, bật đỏ, cho hắn một chiêu Úc Phong, anh ta lại tung chiêu Chỉ Hành về phía lão tử rồi nhanh chóng nhảy đến bên cạnh lão tử.
Hệ thống: Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên dịu dàng ôm bạn.
Lời thoại dài dòng ban đầu bị đổi thành: “Long nhân, đừng làm loạn.”
Trên màn hình, nam thầy thuốc ôm nữ đạo sĩ vào lòng, Lưu Ly Tiên thấp hơn hắn một cái đầu, mặt áp vào lồng ngực anh ta. Trời chiều dần tối, mặt biển lấp lánh ánh vàng, sóng gió trùng trùng, đúng là cảnh tình chàng ý thiếp đẹp đẽ nha!
Vì thế, trong những câu chuyện cũ, tình yêu nam nữ đều không có mở đầu. Trong cả kịch bản hai người chỉ có một cảnh tình cảm bên nhau này, giống như quen biết đã lâu, hiểu nhau đã lâu, cũng yêu nhau đã lâu.
Tất cả đều phát triển theo kịch bản. Vương triều được thành lập, những người cai trị dần già yếu, mong muốn xây dựng một triều đại mới cũng dần chìm xuống.
Quân sư quy ẩn, dừng lại đúng lúc.
Mà vợ của ông ta thì tiếp tục ở bên những người cầm quyền, lựa chọn bảo vệ họ.
Đến cuối cùng, khi nhắc lại Bách Hoa cốc, mọi người lại nhớ tới một đám trẻ con mặc váy dài bằng vải thô dành cho người chơi mới đang lao động trên đồng ruộng. Quân đội hùng hổ (khụ, đám Chân Phạm) xuất hiện đòi giao nộp lương thực tiền bạc đến hạn.
Đó là một câu chuyện kể rất đơn giản, nhưng vì không phải ai cũng liên tục ngồi máy được đến công cuộc kéo dài đến nửa tháng.
Lúc gửi tin, vì sân khấu đông người nên đội hình có thể coi là rất có khí thế, cảnh vật xung quanh cũng không bị xem nhẹ nên tổng thể hiệu ứng cũng có thể chấp nhận được.
Nhân thể công ty của lão tử cũng có thể làm hiệu ứng, cắt ghép biên tập các kiểu, tôi lại muốn có thời gian biên tập chỉnh sửa đoạn phim này, khụ, đương nhiên nói muốn có thời gian là Tiểu Đường có thời gian ấy…
Chuyện này thì xong nhưng chuyện cấp 78 thì mới chỉ bắt đầu nên từ đó về sau, lão tử đưa Châu Tử cho Con Vịt để hắn kiếm exp.
Bọn tôi đã thỏa thuận trước. Con Vịt là một Con Vịt đa năng: anh ta đốt một bộ Thế Giới cấp 70, ra cánh đỏ đi phụ bản và chiến trường cực tốt, mà lão tử lại không có. Phái đạo sĩ và phụ bản có rất ít mối liên hệ.
Hơn nữa lão tử vốn dùng bộ chiến trường, không đủ độ cứng.
Giết người PK còn được, nhưng chỉ thêm cánh lam đục chín lỗ bảo vệ thì không đủ cho boss âu yếm, vì thế lão tử cũng ít phụ bản.
Con Vịt là thầy thuốc, đi phụ bản bình thường như ăn cơm.
Vì thế, bình thường tôi toàn đi chiến trường, Lưu Quang, anh ta đi phụ bản – cơ hội gặp nhau không nhiều.
Nhưng bây giờ phải thường xuyên đi cùng. Anh ta nói giúp tôi nâng cấp Châu Tử lên 78, tôi đi theo hưởng exp lại chả tốt quá?!
Vì thế giờ mọi người thường xuyên thấy anh ta đánh quái, đằng sau có một nữ đạo sĩ nhàn nhã cưỡi ngựa trắng hưởng kinh nghiệm.
Ây dà, nói ra cũng thật ngại, nhưng nhiều khi đã đánh quái là đánh đến mấy tiếng liền, chưa bao giờ anh ta kêu ca một tiếng.
Dần dần lão tử cảm thấy lương tâm kêu gọi, cũng cùng đánh quái với anh ta. Từ đó về sau thường xuyên có cảnh lão tử và anh ta cùng nhau đánh quái một đội.
Ặc, không đúng. Cuối cùng là ai đánh kiếm exp cho ai!!!
╰_╯
GM, lão tử thiệt thòi thì phải!
Cô ta là một thầy thuốc, mặc bộ thời trang Kinh Nga, múa điệu Túy Long Ngâm (1). Tuy rằng nữ thầy thuốc khiêu vũ trong trò chơi này nhìn cũng chẳng khác nhau nhưng cũng gọi là xem được. Đáng tiếc lão tử không phải kẻ thương hương tiếc ngọc, thậm chí đến là người khoan dung rộng lượng cũng không phải nốt.
Hơn nữa Sát Thủ Nguyên Hồn Châu còn là vật giết thầy thuốc và đạo sĩ cực tốt đấy! Lão tử ngó qua ngó lại một lúc, thấy chẳng có ai thì…quyết định cho Tử Điệp này thử hàng hạt châu mới của lão tử!
Đương nhiên đối với MM, lão tử luôn chịu khó giảng giải cặn kẽ trước khi ra tay. Bạn phải biết rằng nữ sinh chơi game là động vật cần được bảo vệ, nếu tôi chơi xấu đánh mà không nói lời nào thì chẳng phải là tội ác tày trời sao!!!
Vì thế lão tử quyết định chào hỏi đàng hoàng trước khi ra tay.
[Người lạ] Bạn nói với Tử Điệp: [xoay quanh] chúc mừng MM Tử Điệp, chúc mừng cô em nhận đặc quyền chết dưới ánh sáng của Sát Thủ Châu Tử của lão tử. Chết thoải mái nhé!
Gửi tin xong, lão tử ấn skill Thất Hồn Dẫn + Ngưng Tâm Quyết + Trường Hà Lạc Nhật + Thu Nguyệt Lưu Huyền + Kích Nguyệt Phá, cứ thế một vòng, MM Tử Điệp gục.
Sau đó, Mạn Đà La lại tổ chức một buổi “sát yêu” oanh liệt, nhưng lão tử lại chơi trò bám càng NPC ca ca ở khu Thái Thú thành Cửu Lê và thành Tây Lăng ở Trung Nguyên nên chẳng sao cả.
Lại sau đó, Ngoại Tinh Nhân và Phật Pháp Vô Biên và Hôi Thái Lang nhập ngũ, trước khi đi để lại sổ sách và mật khẩu, thẻ an ninh lại thế lực; còn nói rõ là để lại mỗi acc hơn một ngàn vàng để cống nộp trong một năm, nhờ Con Vịt giữ hộ.
Mọi người đều có xúc động, có người đề nghị: chúng ta chụp ảnh thế lực đi! Nhỡ có một ngày tất cả mọi người nghỉ game, game đóng cửa, wy đóng cửa, ít nhất còn có cái gì đó chứng minh mọi người đã ở bên nhau.
Cái chuyện chụp ảnh tập thể này là chuyện rất tốn công tốn sức, đương nhiên lão tử nhất quyết không chịu đi. Có điều Con Vịt lại nói nếu tôi đi thì anh ta sẽ luyện Sát Thủ Châu Tử cho tôi lên cấp 78.
Ờ, được rồi, cấp 78 quan trọng hơn.
Kịch bản do Tây Môn Xuy Cẩu biên. Đại khái là câu chuyện kể về một đám ngốc bồng bột, sau nhiều lần khổ sở cố gắng phá bỏ triều đình cũ thì lập nên một vương quốc mới; sau đó bên trong dần mục ruỗng, quyền dục ăn mòn, huynh đệ tương tàn, mọi thứ xuống dốc.
Mọi người đều tán thành vì ai cũng cảm thấy lão Thánh rất hợp đóng vai hôn quân bất tài háo sắc.
(Thánh Kỵ Sĩ: …)
Thế là cứ triển khai câu chuyện thôi.
Cảnh 1.
Một nơi tên Bách Hoa cốc, một đám trẻ con mặc váy dài bằng vải thô dành cho người chơi mới đang lao động trên đồng ruộng. Quân đội hùng hổ (khụ, đám Chân Phạm) xuất hiện đòi giao nộp lương thực tiền bạc đến hạn.
Vì dân chúng không giao được nên binh lính bắt đầu tàn sát người. Chụp xong cảnh này, lão Thánh thấy nhìn chưa đủ độc ác nên yêu cầu bọn họ lấy đầu lão tử.
Vì yêu cầu tính chân thật nên hiện trường đều phải đánh nhau PK thật. Chân Phạm đương nhiên còn dài mới lấy được đầu lão tử.
Đến lần thứ ba bị lão tử rút sạch mana thì Chân Phạm cũng phải thốt lên:
[Nguyên lão Thế lực] Chân Phạm: [khóc lớn] lão Thánh, tự anh ra tay đi
Xét thấy khả năng cường đoạt lão tử không cao, bọn họ quyết định chuyển sang cường đoạt Hoa Trư. Thế này thì đơn giản hơn nhiều.
Vì thế chúng ta có Cảnh 2. Quan sai ưng ý một người đẹp trong thôn nên sai người bắt đi.
Rồi. Cảnh 3. Mọi người trong thôn căm phẫn, mưu đồ bí mật tạo phản. Lão Thánh được đưa lên làm người cầm đầu. Có tin đồn có một vị cao nhân sống xa cách người đời trên cầu nhảy ở Hình Thiên Cốc (Gia Cát Lượng chắc?), vì thế lão Thánh dẫn đám ngốc đi tìm người đó, hy vọng được giúp đỡ.
Đoàn người ngã chết mấy lần (khinh công bay lên cầu cũng phải nhảy sao cho đẹp đó) thì cũng đến được chỗ vị cao nhân. Đương nhiên vị cao nhân này chính là Con Vịt rồi! Sau nhiều lần nói chuyện thì người này cũng đồng ý rời núi, nhận làm sư phụ của bọn họ.
Cảnh 4. Lực lượng quân khởi nghĩa càng lúc càng lớn mạnh, vô số người (thú) ùn ùn kéo đến bình nguyên Khổng Tước, hoang hỏa giáo và thiên cơ doanh rồi đợi góp sức.
Cảnh 5. Quân kháng chiến nghe lời chỉ điểm của “quân sư”, chăm chỉ rèn luyện võ nghệ, ngày càng dũng mãnh.
Sau đó, lão Thánh nói rằng cảnh chỉ có chuyện đàn ông kiên cường mạnh mẽ không được, phải có cả chuyện tình cảm, nếu không thì chỉ hấp dẫn được đám Đại lão gia mà ở đây thừa rồi thôi!
Mọi người nghe xong thì tán thành, bắt đầu ghép đôi.
Lão tử đứng mũi chịu sào, bị phân đôi với Con Vịt.
Vì thế chúng ta có Cảnh 6. Quân sư nhàn hạ đánh đàn bên bờ biển ở Kỳ Phong Thai (trò chơi có đạo cụ thổi tiêu, gõ mõ, đánh đàn), ánh mặt trời lặn huy hoàng chiếu rọi mặt biển, từng lớp sóng cuồn cuộn lướt qua góc áo bào. Với cái vẻ mặt của nam thầy thuốc như tôi thường thấy thì phải nói cảnh tượng này như sau: xa xa tưởng đóa hoa đào, nhìn gần chợt nhận ra là hoa cúc!
Theo lời kịch, lão tử nên đi đến từ phía sau, cùng anh ta xem trời chiều rồi mỗi người nói mấy câu vu vơ. Dì Quỳnh Dao ơi xin hãy tha thứ cho con, mẹ nó chứ, con nhìn kịch bản đã muốn phỉ nhổ rồi.
Vì thế lão tử tiến lên, bật đỏ, cho hắn một chiêu Úc Phong, anh ta lại tung chiêu Chỉ Hành về phía lão tử rồi nhanh chóng nhảy đến bên cạnh lão tử.
Hệ thống: Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên dịu dàng ôm bạn.
Lời thoại dài dòng ban đầu bị đổi thành: “Long nhân, đừng làm loạn.”
Trên màn hình, nam thầy thuốc ôm nữ đạo sĩ vào lòng, Lưu Ly Tiên thấp hơn hắn một cái đầu, mặt áp vào lồng ngực anh ta. Trời chiều dần tối, mặt biển lấp lánh ánh vàng, sóng gió trùng trùng, đúng là cảnh tình chàng ý thiếp đẹp đẽ nha!
Vì thế, trong những câu chuyện cũ, tình yêu nam nữ đều không có mở đầu. Trong cả kịch bản hai người chỉ có một cảnh tình cảm bên nhau này, giống như quen biết đã lâu, hiểu nhau đã lâu, cũng yêu nhau đã lâu.
Tất cả đều phát triển theo kịch bản. Vương triều được thành lập, những người cai trị dần già yếu, mong muốn xây dựng một triều đại mới cũng dần chìm xuống.
Quân sư quy ẩn, dừng lại đúng lúc.
Mà vợ của ông ta thì tiếp tục ở bên những người cầm quyền, lựa chọn bảo vệ họ.
Đến cuối cùng, khi nhắc lại Bách Hoa cốc, mọi người lại nhớ tới một đám trẻ con mặc váy dài bằng vải thô dành cho người chơi mới đang lao động trên đồng ruộng. Quân đội hùng hổ (khụ, đám Chân Phạm) xuất hiện đòi giao nộp lương thực tiền bạc đến hạn.
Đó là một câu chuyện kể rất đơn giản, nhưng vì không phải ai cũng liên tục ngồi máy được đến công cuộc kéo dài đến nửa tháng.
Lúc gửi tin, vì sân khấu đông người nên đội hình có thể coi là rất có khí thế, cảnh vật xung quanh cũng không bị xem nhẹ nên tổng thể hiệu ứng cũng có thể chấp nhận được.
Nhân thể công ty của lão tử cũng có thể làm hiệu ứng, cắt ghép biên tập các kiểu, tôi lại muốn có thời gian biên tập chỉnh sửa đoạn phim này, khụ, đương nhiên nói muốn có thời gian là Tiểu Đường có thời gian ấy…
Chuyện này thì xong nhưng chuyện cấp 78 thì mới chỉ bắt đầu nên từ đó về sau, lão tử đưa Châu Tử cho Con Vịt để hắn kiếm exp.
Bọn tôi đã thỏa thuận trước. Con Vịt là một Con Vịt đa năng: anh ta đốt một bộ Thế Giới cấp 70, ra cánh đỏ đi phụ bản và chiến trường cực tốt, mà lão tử lại không có. Phái đạo sĩ và phụ bản có rất ít mối liên hệ.
Hơn nữa lão tử vốn dùng bộ chiến trường, không đủ độ cứng.
Giết người PK còn được, nhưng chỉ thêm cánh lam đục chín lỗ bảo vệ thì không đủ cho boss âu yếm, vì thế lão tử cũng ít phụ bản.
Con Vịt là thầy thuốc, đi phụ bản bình thường như ăn cơm.
Vì thế, bình thường tôi toàn đi chiến trường, Lưu Quang, anh ta đi phụ bản – cơ hội gặp nhau không nhiều.
Nhưng bây giờ phải thường xuyên đi cùng. Anh ta nói giúp tôi nâng cấp Châu Tử lên 78, tôi đi theo hưởng exp lại chả tốt quá?!
Vì thế giờ mọi người thường xuyên thấy anh ta đánh quái, đằng sau có một nữ đạo sĩ nhàn nhã cưỡi ngựa trắng hưởng kinh nghiệm.
Ây dà, nói ra cũng thật ngại, nhưng nhiều khi đã đánh quái là đánh đến mấy tiếng liền, chưa bao giờ anh ta kêu ca một tiếng.
Dần dần lão tử cảm thấy lương tâm kêu gọi, cũng cùng đánh quái với anh ta. Từ đó về sau thường xuyên có cảnh lão tử và anh ta cùng nhau đánh quái một đội.
Ặc, không đúng. Cuối cùng là ai đánh kiếm exp cho ai!!!
╰_╯
GM, lão tử thiệt thòi thì phải!
Bình luận truyện