Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào
Chương 564: Em gần đây có hay đi bệnh viện không?
Editor: Ngạn Tịnh
An Mộc nhíu nhíu mày, “Em một thân như vậy, là thế nào?”
“Suỵt...” Phí Thính Âm vươn hai ngón tay với An Mộc, “Em rất vất vả mới đi theo người khác trà trộm vào đây, cũng không để bất kỳ ai thấy được”
An Mộc sửng sốt, “Em lén vào đây?”
Phí Thính Âm bĩu môi, “Cái gì gọi là lén chứ? Em là cực kỳ thông minh đi theo vào có được không?”
An Mộc nghiêm mặt lại, “Ba mẹ em có biết không?”
Lần trước đứa bé này còn nói cái gì ba mẹ không cần bé nữa, làm hại An Mộc còn cảm thấy cô bé rất đáng thương. Sau đó Phong Kiêu nói cho cô, ba mẹ Phí Thính Âm rất giàu. Trong khoảng thời gian cô bé biến mất đó, người nhà của cô bé tìm bé đến sắp phát điên!
An Mộc lúc ấy mới biết bản thân bị lừa.
Đứa bé này, mới bao nhiêu tuổi, đã lén trốn khỏi nhà?
Phí Thính Âm hừ lạnh một tiếng, “Chị đừng quản em, chị cũng đâu phải cha mẹ của em! Thật dong dài!”
Sắc mặt An Mộc trầm xuống, bắt lấy một cánh tay của cô bé, “Chúng ta bây giờ ra ngoài. Nói cho chị biết cha mẹ của em là ai, chị sẽ thông báo cho họ một tiếng em đang ở đây, nếu không bọn họ nhất định lại sốt ruột đi tìm!”
Phí Thính Âm nóng nảy, dùng sức rút tay nhỏ ra khỏi tay của An Mộc. Nhưng An Mộc cao hơn cô rất nhiều, cô bé cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi, làm sao có thể tránh thoát khỏi An Mộc?
Cuối cùng, mắt thấy bị An Mộc lôi kéo sắp đến cửa, Phí Thính Âm lúc này mới hô to, “Chị sao có thể làm như vậy? Em vất vả lắm mới trốn ra một chuyến chính là muốn tìm chị tâm sự, sao chị không nói không rằng liền đuổi em đi?”
An Mộc ngừng lại một chút, quay đầu lại, kinh ngạc, “Em chạy ra, chính là vì muốn đến tìm chị?”
Phí Thính Âm lập tức chu miệng, cuối cùng mạnh miệng đáp, “Không phải”
Nhưng tâm lý, đã sớm thừa nhận.
Sau khi về đến nhà, ba mẹ liền không cho bé tùy tiện ra cửa, ngay cả đi học cũng không cho. Bé biết bản thân bị bệnh, nhưng bị nhốt trong nhà như vậy thật sự là rất nhàm chán.
Bé muốn đi tìm chị, nhưng lại biết quan hệ giữa mẹ và chị ấy không tốt, nếu mình nói ra, mẹ khẳng định không cho bé đi.
Lúc này đây rất vất vả, nghe Phí Phẩm Trúc nói Ngô Tư Tư muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cho nên bé liền lên mạng tra xét. Quan hệ giữa Ngô Tư Tư và Đường Hạ rất tốt, cho nên Đường Hạ khẳng định sẽ đến. Vì thế bé liền lặng lẽ trốn trong xe, đi theo xe tiến vào.
Nhưng không ngờ cô gái này lại không thức thời chút nào, hừ!
Phí Thính Âm âm thầm thề trong lòng, sao này sẽ không vì muốn gặp người này mà mất công đến vậy nữa!
Trong lòng yên lặng thề, ngón tay lại gắt gao túm An Mộc. Nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều kia của bé, An Mộc liền mềm lòng.
Cô ngồi xổm xuống, “Chị biết rồi. Nhưng sau này nếu đi ra ngoài nhất định phải thông báo với cha mẹ một tiếng, biết không?”
Phí Thính Âm nghe giọng nói dễ nghe của cô, cảm thấy giống như được mẹ nhẹ giọng an ủi vậy, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, nhưng miệng lại ác thanh ác khí mở miệng, “Biết rồi, chị phiền thật đấy!”
Nói xong, liền chạy ra bên ngoài xem, “Bên ngoài chơi vui không? Có phải có rất nhiều người tới không?”
An Mộc giúp bé rửa sạch khuôn mặt nhỏ, liền thấy khuôn mặt nhỏ kia của bé vẫn như cũ trắng đến dọa người.
An Mộc nhăn chặt mày, làm bộ như không có việc gì hỏi, “Em gần đây có hay đi bệnh viện không?”
Phí Thính Âm lập tức mẫn cảm mở miệng, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
An Mộc ho khan một tiếng, “Lúc trước khi chị nhặt được em...”
“Cái gì mà nhặt được, là em chủ động tìm tới chị!” Phí Thính Âm sửa lại cho đúng.
Bé con này!
Còn rất sĩ diện!
An Mộc cũng không so đo với bé, “Ừm, lúc em tìm chị bị té xỉu, chị thấy thân thể của em có vẻ không tốt, hiện tại thế nào rồi?”
Nói xong, liền quan tâm nhìn về phía bé.
An Mộc nhíu nhíu mày, “Em một thân như vậy, là thế nào?”
“Suỵt...” Phí Thính Âm vươn hai ngón tay với An Mộc, “Em rất vất vả mới đi theo người khác trà trộm vào đây, cũng không để bất kỳ ai thấy được”
An Mộc sửng sốt, “Em lén vào đây?”
Phí Thính Âm bĩu môi, “Cái gì gọi là lén chứ? Em là cực kỳ thông minh đi theo vào có được không?”
An Mộc nghiêm mặt lại, “Ba mẹ em có biết không?”
Lần trước đứa bé này còn nói cái gì ba mẹ không cần bé nữa, làm hại An Mộc còn cảm thấy cô bé rất đáng thương. Sau đó Phong Kiêu nói cho cô, ba mẹ Phí Thính Âm rất giàu. Trong khoảng thời gian cô bé biến mất đó, người nhà của cô bé tìm bé đến sắp phát điên!
An Mộc lúc ấy mới biết bản thân bị lừa.
Đứa bé này, mới bao nhiêu tuổi, đã lén trốn khỏi nhà?
Phí Thính Âm hừ lạnh một tiếng, “Chị đừng quản em, chị cũng đâu phải cha mẹ của em! Thật dong dài!”
Sắc mặt An Mộc trầm xuống, bắt lấy một cánh tay của cô bé, “Chúng ta bây giờ ra ngoài. Nói cho chị biết cha mẹ của em là ai, chị sẽ thông báo cho họ một tiếng em đang ở đây, nếu không bọn họ nhất định lại sốt ruột đi tìm!”
Phí Thính Âm nóng nảy, dùng sức rút tay nhỏ ra khỏi tay của An Mộc. Nhưng An Mộc cao hơn cô rất nhiều, cô bé cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi, làm sao có thể tránh thoát khỏi An Mộc?
Cuối cùng, mắt thấy bị An Mộc lôi kéo sắp đến cửa, Phí Thính Âm lúc này mới hô to, “Chị sao có thể làm như vậy? Em vất vả lắm mới trốn ra một chuyến chính là muốn tìm chị tâm sự, sao chị không nói không rằng liền đuổi em đi?”
An Mộc ngừng lại một chút, quay đầu lại, kinh ngạc, “Em chạy ra, chính là vì muốn đến tìm chị?”
Phí Thính Âm lập tức chu miệng, cuối cùng mạnh miệng đáp, “Không phải”
Nhưng tâm lý, đã sớm thừa nhận.
Sau khi về đến nhà, ba mẹ liền không cho bé tùy tiện ra cửa, ngay cả đi học cũng không cho. Bé biết bản thân bị bệnh, nhưng bị nhốt trong nhà như vậy thật sự là rất nhàm chán.
Bé muốn đi tìm chị, nhưng lại biết quan hệ giữa mẹ và chị ấy không tốt, nếu mình nói ra, mẹ khẳng định không cho bé đi.
Lúc này đây rất vất vả, nghe Phí Phẩm Trúc nói Ngô Tư Tư muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cho nên bé liền lên mạng tra xét. Quan hệ giữa Ngô Tư Tư và Đường Hạ rất tốt, cho nên Đường Hạ khẳng định sẽ đến. Vì thế bé liền lặng lẽ trốn trong xe, đi theo xe tiến vào.
Nhưng không ngờ cô gái này lại không thức thời chút nào, hừ!
Phí Thính Âm âm thầm thề trong lòng, sao này sẽ không vì muốn gặp người này mà mất công đến vậy nữa!
Trong lòng yên lặng thề, ngón tay lại gắt gao túm An Mộc. Nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều kia của bé, An Mộc liền mềm lòng.
Cô ngồi xổm xuống, “Chị biết rồi. Nhưng sau này nếu đi ra ngoài nhất định phải thông báo với cha mẹ một tiếng, biết không?”
Phí Thính Âm nghe giọng nói dễ nghe của cô, cảm thấy giống như được mẹ nhẹ giọng an ủi vậy, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, nhưng miệng lại ác thanh ác khí mở miệng, “Biết rồi, chị phiền thật đấy!”
Nói xong, liền chạy ra bên ngoài xem, “Bên ngoài chơi vui không? Có phải có rất nhiều người tới không?”
An Mộc giúp bé rửa sạch khuôn mặt nhỏ, liền thấy khuôn mặt nhỏ kia của bé vẫn như cũ trắng đến dọa người.
An Mộc nhăn chặt mày, làm bộ như không có việc gì hỏi, “Em gần đây có hay đi bệnh viện không?”
Phí Thính Âm lập tức mẫn cảm mở miệng, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
An Mộc ho khan một tiếng, “Lúc trước khi chị nhặt được em...”
“Cái gì mà nhặt được, là em chủ động tìm tới chị!” Phí Thính Âm sửa lại cho đúng.
Bé con này!
Còn rất sĩ diện!
An Mộc cũng không so đo với bé, “Ừm, lúc em tìm chị bị té xỉu, chị thấy thân thể của em có vẻ không tốt, hiện tại thế nào rồi?”
Nói xong, liền quan tâm nhìn về phía bé.
Bình luận truyện