Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào
Chương 779: Mệt hay không chẳng phải một lúc nữa sẽ biết sao?
Editor: Quỷ Quỷ
Lăng Hi nhìn An Mộc liếc mắt một cái, gương mặt bắt đầu bừng sáng,”Lão đại, cô ấy…”
“Không được.” Lăng Hi còn chưa nói xong đã bị Phong Kiêu cắt ngang.
Lăng Hi sửng sốt, “Lão đại…”
Phong Kiêu không nói hai lời, xoay người đi về phía An Mộc.
An Mộc đứng trên bậc thang nhìn hai người, sắc mặt hoài nghi, “Làm sao vậy? Em giúp gì được không?”
“Không cần đâu.” Phong Kiêu đi tới nắm lấy tay cô, “Em ăn sáng chưa?”
An Mộc gật đầu, lúc này sắc mặt Phong Kiêu mới dịu xuống một chút.
Lăng Hi nhìn hai người, muốn nói lại thôi, lại nhớ tới tính tình của lão đại, muốn nói rồi lại thôi.
An Mộc liếc mắt nhìn Âu Dương Sát Sát.
Âu Dương Sát Sát lén gật đầu với cô.
An Mộc kéo Phong Kiêu lên lầu, cũng không hỏi vừa rồi là chuyện gì, chỉ cười nói, “Sáng sớm mà đã bận như vậy rồi, người ở trong nước có biết anh đang ở nước ngoài không?”
Phong Kiêu lắc đầu, “Không biết.”
Người ở trong nước kia chính là Phong tổng – Phong Hầu.
Mỗi lần Phong Kiêu ra nước ngoài thì Phong Hầu luôn giúp anh che giấu một chút.
Lần trước Phong Kiêu không ở trong nước, Phong Hầu đã lấy ra một Lưu Tử Kỳ làm bình phong, lần này sẽ là ai đây?
Sáng sớm Phong Kiêu đã đi ra ngoài, lúc này cũng khá mệt mỏi.
An Mộc thấy Phong Kiêu cời áo khoác, rửa sạch tay rồi đi ra, hỏi cô, “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?”
An Mộc chỉ có thể ở lại đây ba ngày, ba ngày sau phải trở về Đế đô, bằng không Ngôn Phi Thần sẽ đuổi đến tận nước Anh mất.
Vốn dĩ hai người sẽ có toàn bộ thời gian để thư giãn, nhưng Phong Kiêu không ngờ lại phát sinh ra mấy chuyện.
An Mộc nhận ra dù anh đang cố gắng tươi tỉnh, nhưng không giấu được sự mệt mỏi rõ ràng. Có lẽ trước khi về đây, anh hẳn đã rất bận rộn. Dù mệt, dù tâm trạng không tốt nhưng vẫn nhớ đưa cô ra ngoài chơi khiến cô thực sự rất cảm động.
Cô chu miệng lên, “Không đi đâu hết, em chỉ muốn ngủ thôi.”
Nói xong liền phi lên giường nắm, “Anh không biết ngày tháng quay phim vừa qua em khốn khổ thế nào đâu.”
Phong Kiêu nhếch môi cười gian xảo, cũng phi lên giường nằm cạnh An Mộc, ôm lấy hông cô, áp môi khẽ gặm vành tai cô, rồi phả hơi thở của mình vào trong, “Ý em là muốn chơi trên giường với anh chứ gì?”
An Mộc đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn, “Ai bảo?”
Cô chỉ muốn để Phong Kiêu ngủ một giấc tử tế thôi mà.
Sáng sớm đã phải ra ngoài, đêm qua còn làm lâu như vậy…
Nghĩ tới việc đêm qua trong bụi cỏ, mặt cô lại đỏ bừng.
Haizz!
Hôm qua thực sự quá kích thích!
Lúc đó thỉnh thoảng có vài ngọc cỏ xuyên qua lớp áo cọ vào da cô, đằng sau thì lạnh lẽo, đằng trước thì hừng hực lửa nóng…
Cô ho khan một tiếng, “Anh không thể nói chuyện đứng đắn hơn được sao?”
“Không thể.” Phong Kiêu xoay người, đặt cô dưới thân, nhưng An Mộc vẫn giữ khư khư cái chăn trước ngực, “Em không thấy cái chăn này rất vướng sao?”
“Không vướng.” An Mộc kêu to.
“Anh thì không nghĩ vậy.” Phong Kiêu dùng sức rút mạnh cái chăn ném xuống sàn.
An Mộc:…
Áo ngủ rất nhanh bị lột ra, Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh nói, “Anh không thấy mệt sao?”
Phong Kiêu cười nham hiểm “Mệt hay không chẳng phải một lúc nữa sẽ biết sao?”
Lăng Hi nhìn An Mộc liếc mắt một cái, gương mặt bắt đầu bừng sáng,”Lão đại, cô ấy…”
“Không được.” Lăng Hi còn chưa nói xong đã bị Phong Kiêu cắt ngang.
Lăng Hi sửng sốt, “Lão đại…”
Phong Kiêu không nói hai lời, xoay người đi về phía An Mộc.
An Mộc đứng trên bậc thang nhìn hai người, sắc mặt hoài nghi, “Làm sao vậy? Em giúp gì được không?”
“Không cần đâu.” Phong Kiêu đi tới nắm lấy tay cô, “Em ăn sáng chưa?”
An Mộc gật đầu, lúc này sắc mặt Phong Kiêu mới dịu xuống một chút.
Lăng Hi nhìn hai người, muốn nói lại thôi, lại nhớ tới tính tình của lão đại, muốn nói rồi lại thôi.
An Mộc liếc mắt nhìn Âu Dương Sát Sát.
Âu Dương Sát Sát lén gật đầu với cô.
An Mộc kéo Phong Kiêu lên lầu, cũng không hỏi vừa rồi là chuyện gì, chỉ cười nói, “Sáng sớm mà đã bận như vậy rồi, người ở trong nước có biết anh đang ở nước ngoài không?”
Phong Kiêu lắc đầu, “Không biết.”
Người ở trong nước kia chính là Phong tổng – Phong Hầu.
Mỗi lần Phong Kiêu ra nước ngoài thì Phong Hầu luôn giúp anh che giấu một chút.
Lần trước Phong Kiêu không ở trong nước, Phong Hầu đã lấy ra một Lưu Tử Kỳ làm bình phong, lần này sẽ là ai đây?
Sáng sớm Phong Kiêu đã đi ra ngoài, lúc này cũng khá mệt mỏi.
An Mộc thấy Phong Kiêu cời áo khoác, rửa sạch tay rồi đi ra, hỏi cô, “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?”
An Mộc chỉ có thể ở lại đây ba ngày, ba ngày sau phải trở về Đế đô, bằng không Ngôn Phi Thần sẽ đuổi đến tận nước Anh mất.
Vốn dĩ hai người sẽ có toàn bộ thời gian để thư giãn, nhưng Phong Kiêu không ngờ lại phát sinh ra mấy chuyện.
An Mộc nhận ra dù anh đang cố gắng tươi tỉnh, nhưng không giấu được sự mệt mỏi rõ ràng. Có lẽ trước khi về đây, anh hẳn đã rất bận rộn. Dù mệt, dù tâm trạng không tốt nhưng vẫn nhớ đưa cô ra ngoài chơi khiến cô thực sự rất cảm động.
Cô chu miệng lên, “Không đi đâu hết, em chỉ muốn ngủ thôi.”
Nói xong liền phi lên giường nắm, “Anh không biết ngày tháng quay phim vừa qua em khốn khổ thế nào đâu.”
Phong Kiêu nhếch môi cười gian xảo, cũng phi lên giường nằm cạnh An Mộc, ôm lấy hông cô, áp môi khẽ gặm vành tai cô, rồi phả hơi thở của mình vào trong, “Ý em là muốn chơi trên giường với anh chứ gì?”
An Mộc đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn, “Ai bảo?”
Cô chỉ muốn để Phong Kiêu ngủ một giấc tử tế thôi mà.
Sáng sớm đã phải ra ngoài, đêm qua còn làm lâu như vậy…
Nghĩ tới việc đêm qua trong bụi cỏ, mặt cô lại đỏ bừng.
Haizz!
Hôm qua thực sự quá kích thích!
Lúc đó thỉnh thoảng có vài ngọc cỏ xuyên qua lớp áo cọ vào da cô, đằng sau thì lạnh lẽo, đằng trước thì hừng hực lửa nóng…
Cô ho khan một tiếng, “Anh không thể nói chuyện đứng đắn hơn được sao?”
“Không thể.” Phong Kiêu xoay người, đặt cô dưới thân, nhưng An Mộc vẫn giữ khư khư cái chăn trước ngực, “Em không thấy cái chăn này rất vướng sao?”
“Không vướng.” An Mộc kêu to.
“Anh thì không nghĩ vậy.” Phong Kiêu dùng sức rút mạnh cái chăn ném xuống sàn.
An Mộc:…
Áo ngủ rất nhanh bị lột ra, Cô chỉ có thể bất lực nhìn anh nói, “Anh không thấy mệt sao?”
Phong Kiêu cười nham hiểm “Mệt hay không chẳng phải một lúc nữa sẽ biết sao?”
Bình luận truyện