Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép
Chương 11
Ngày tiếp theo, là ngày tập đoàn Lục thị bận nhất.
Sau khi Lục Hiên Vũ kết hôn, ông nội của Lục Hiên Vũ liền về hưu, giao lại tất cả quyền lợi trong tay cho Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ mỗi ngày đi sớm về trễ, loay hoay vỡ đầu sứt trán.
Trước kia nếu bận rộn, Lục Hiên Vũ liền trực tiếp ở lại công ty.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đã kết hôn, trong nhà còn có một người phụ nữ đang chờ hắn trở lại, cho nên vô luận mỗi ngày có muộn thế nào, hắn cũng đều về nhà.
Những thứ khác không nói, chỉ là khi về nhà, có một người phụ nữ giữ lại một ngọn đèn cho hắn, không giống với khi đối mặt với căn phòng đen ngòm trước kia, hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng qua mấy ngày liền có chút bất mãn rồi, hắn bận việc công ty, không có thời gian làm việc nhà, cô cũng không có một chút ý tứ muốn làm, căn phòng trở nên vừa bẩn vừa loạn, trong nhà tắm chất đống rất nhiều quần áo hắn thay ra.
Hắn trở về từ công ty đã đủ mệt mỏi, mà Vu Linh San, liền vùi trên sô pha, xem TV, cầm trong tay một bọc khoai tây chiên ăn rất ngon lành, khắp nơi trên mặt đất đều phủ kín mảnh vỡ của khoai tây chiên.
Cô lười, cho nên chuyện nhà cũng bị hắn ôm đến thân, hắn chỉ là thử cưng chiều cô, nhưng cô lại coi đây như chuyện đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian rảnh, cô lại không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
Mâu thuẫn tựa hồ cứ như vậy đi lên.
Nhịn một ngày, nhịn không được ngày thứ hai.
Lục Hiên Vũ thích sạch sẽ, không thể ở trong căn phòng như vậy, hắn nói với cô mấy câu, cô cũng tựa hồ không có tâm tình nghe, ồ một tiếng, "Ngày mai tôi tìm người tới quét dọn."
Hắn đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nhìn cô, người phụ nữ này, ỷ vào hắn sủng ái, bộ dạng nửa sống nửa chết hiện tại này cho ai nhìn?
Hắn lập tức vào nhà tắm cầm khăn tới bắt đầu lau chùi, lau lau, lại cảm thấy tức giận, hung hăng ném khăn qua một bên, có chút tức giận giật cà vạt xuống quăng lên ghế sa lon, xoay người tiến vào nhà tắm.
Cơn tức của hắn rất lớn, cần tắm một chút để hảo hảo buông lỏng tâm tình.
Gần đây có một sản phẩm mới tung ra thị trường, vì việc này, hắn đã hơn một tuần ngủ không ngon giấc rồi, lúc này nằm trong bồn tắm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi mất.
Vu Linh San đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, trong phòng tắm mông lung, hắn nhắm chặt hai mắt, chân mày hơi nhíu, tựa hồ có chuyện phiền lòng.
Cô có chút luống cuống đứng ở cửa, hắn nhất định quá mệt mỏi, cho nên hắn mới bực mình như vậy, hắn tựa hồ hơi gầy, cô muốn giúp hắn một chút, vì vậy cô cầm khăn mặt tới lau tắm thân thể cho hắn.
Thời điểm cô tiến vào, Lục Hiên Vũ cũng đã tỉnh, nhưng hắn không muốn mở mắt, hắn muốn biết cô rốt cuộc có chút cảm giác đau lòng nào đối với hắn hay không.
Vu Linh San tỉ mỉ lau trước ngực, sau lưng, lại lau sát bắp đùi, cẩn thận tránh chỗ đó ra. Lau lau, đột nhiên phát hiện phân thân của hắn thức tỉnh, từ trong đám lông dựng lên.
Cô a một tiếng, lại nghe được thanh âm khàn khàn của hắn thổi qua từ đầu cô, "Đừng bỏ sót chỗ này." Hắn cầm lấy tay cô đi tới nơi đó của hắn, sau đó nhân lúc cô còn chưa phản ứng kịp kéo cô vào trong nước.
"A. . . . . ." Cô hét lên một tiếng, thiếu chút nữa bị sặc nước, "Này, tôi mới vừa tắm xong."
"Mấy ngày gần đây không lưu ý đến cô." Hành động của cô không có gì to tát, nhưng lại làm hắn cảm động, những chuyện nhỏ nhặt kia hắn cũng không muốn so đo cùng cô.
Hắn rên lên một tiếng, dùng môi mình phủ lên môi cô, Vu Linh San khẽ vùng vẫy, rất nhanh liền bị lạc đường trong nụ hôn của hắn, hắn nhất quyết không buông tha, hôn cô thật lâu, cơ hồ hôn đến mức cô không thở nổi, mới từ từ buông ra cô, sau đó hắn hếch mày lên, "Vu Linh San, cô đã không còn nhỏ nữa."
Cô khẽ nhếch môi, trong mắt mang theo vài phần mông lung, nghe được hắn nói như vậy, ừ một tiếng.
"Cho nên, cô phải chăm sóc mình thật tốt, tôi cũng không hi vọng điều gì ở cô, có thể không cho tôi thêm phiền phức không? Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi." Hắn cúi đầu thở dài một cái, lại hôn lên tai cô.
Vu Linh San từ nhỏ đều được xu hịnh thành quen, những lời này đối với cô mà nói có chút khó chịu.
Mấy ngày gần đây, tâm tình của cô cũng xuống thấp, bởi vì có một học sinh nhảy lầu ở tiết học của cô, chuyện huyên náo rất lớn, cô không chỉ bị hiệu trưởng phê bình, còn phải đối mặt với chỉ trích của gia đình học sinh đó.
Những thứ đó còn chưa đủ, những ngày qua luôn luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng cô, cô sống trong hoảng hốt, cũng không biết làm sao sống tiếp, cô thậm chí ngay cả trường học cũng không muốn đến, muốn tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh.
Đối với học sinh gặp chuyển không may, cô cũng rất đau lòng, nhưng cô thật sự không biết làm sao bây giờ, bình thường học sinh này quan hệ rất tốt với cô, cũng thường xuyên nói đùa với nhau, một lần thấy hắn không tập trung trong tiết học, cô chỉ tùy ý nói hắn mấy câu, cô thật không biết chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Trong lòng cô thật hối hận, thật khổ não, chuyện này hành hạ cô đến cơ hồ điên mất.
Ở trường học cô bị áp lực trầm trọng như vậy, nhà là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, cô rất muốn nói chuyện này với hắn, tâm sự với hắn, nhưng mỗi ngày hắn mệt mỏi như vậy, lại muộn như thế mới trở về, cô biết hắn cũng nỗ lực rất nhiều vì cái nhà này, cho nên cô cũng không muốn tăng thêm áp lực, tăng thêm phiền não cho hắn. . . . . .
Chẳng qua là nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên cô liền tức giận, từ trong ngực của hắn bò ra ngoài, "Tôi làm gì tăng thêm phiền phức cho anh? Tôi làm gì? Tôi cũng mệt chết đi, bằng không chúng ta tách ra một thời gian?"
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa như vậy, nhưng đáy mắt có chút thất vọng, hắn nhàn nhạt nhìn cô, cũng không nói chuyện, lành lạnh như vậy lại khiến cô có chút sợ.
Cô ra đến bên ngoài bắt đầu sửa sang lại y phục, cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh một chút.
Lúc Lục Hiên Vũ đi ra, thấy cô đã sắp xếp hành lý được một nửa, thấy cô một chút cũng không có thái độ nhận sai, còn muốn tách ra, tim của hắn đột nhiên có chút đau, người phụ nữ hắn cưng chiều đáp lại hắn như vậy sao?
"Không cần cô rời đi, tôi rời đi là được." Lục Hiên Vũ nói xong liền một mình ra cửa.
Thời điểm Lục Hiên Vũ đi ra ngoài, nước mắt Vu Linh San mãnh liệt rơi xuống, trong lòng cũng có chút tự trách miệng của mình không biết lựa lời, rồi lại ghét bỏ bộ dáng lạnh lùng kia của hắn. Vì sao hắn không thể thương yêu cô nhiều một chút? Thấy cô khác thường như vậy, không cần hỏi cô một chút sao? Nói với cô một chút lời hữu ích? Như vậy hai người cũng có thể sống yên ổn với nhau rồi.
Cô khóc cả tối hôm đó, áp lực lớn như vậy, mới vừa rồi lại cãi vã, những chuyện buồn bực trong lòng lập tức liền bạo phát ra, cô khóc đến thật đau lòng, khóc thật lâu, khóc đến mệt rồi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bởi vì không đóng cửa sổ, cũng không đắp chăn, cho nên hôm sau khi tỉnh lại, Vu Linh San bị cảm, lỗ mũi nghẹt chặt, cổ họng sưng lên khó chịu, đầu cũng đau vô cùng.
Thân thể của cô rất mệt mỏi, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn đi làm, tắt điện thoại nằm trên giường, cô trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ nhỏ đến lớn cô đều chưa chịu qua sự suy sụp nào, mặc dù cha mẹ không thể thường xuyên ở bên cạnh cô, nhưng cô là đóa hoa trong nhà kính đóa, được rất nhiều che chở, người nào dám để cô chịu tức giận? Đoạn đường này thật sự trải qua quá thuận lợi.
Cô nghĩ tới học sinh nhảy lầu kia, lại nghĩ tới sự nhục mạ của gia đình đó với cô, còn có sự trách cứ của hắn. . . . . .
Nước mắt Vu Linh San lại chảy xuống, đột nhiên có chút hối hận, hiện tại hắn cũng đi rồi, trong cả căn phòng chỉ còn lại có cô một mình, cô đơn, tư vị như vậy thật không dễ chịu.
Lần trước hắn còn nói, sau này sẽ giúp cô trải qua từng lần sinh nhật, còn nói về sau đều muốn ở bên cạnh cô, nhưng trong nháy mắt, hắn lại rời đi. . . . . .
Hắn không thích cô sao?
Vu Linh San lại nghĩ, nếu như ngày đó, cô khai thông được tâm tình của học sinh kia một chút, hiểu rõ tâm tình của hắn một chút . . . . . . Nếu như ngày đó có thể xem chừng học sinh kia, có phải cũng sẽ không xảy ra bi kịch kia hay không?
Nếu như cô không phát hỏa với Lục Hiên Vũ mà ẩn nhẫn một chút, ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại hai người có phải còn đang ôm nhau cùng ngủ hay không? Cô cũng sẽ không chỉ có một mình giống lúc này . . . . . .
Gần đây thầnh kinh có chút suy nhược rồi, từng suy nghĩ ngổn ngang lộn xộn hiện lên trong đầu cô, đầu cô đau, nước mắt như vỡ đê rơi xuống, trái tim rối rắm quặn đau.
Chuyện gì Vu Linh San cũng không muốn để ý, nơi nào cũng đều không muốn đi, cứ như vậy mê mẩn nằm trong chăn ngủ một ngày, cho đến gần tối, toát được một thân mồ hôi mới cảm thấy khá hơn một chút, cô bất động như cũ, lại như vậy ngủ cả đêm.
Cô nghĩ cô thật đói bụng, cần lấy cho mình chút gì để ăn.
Trong tủ lạnh còn một chút thức ăn sống, nhưng cô sẽ không xuống bếp, ngay cả nấu bát mì đơn giản nhất cũng không, tìm tìm, thật may là còn nửa chiếc bánh ngọt, nửa bình sữa tươi.
Bị bệnh một ngày cũng đói bụng một ngày, cô vô cùng cần thức ăn lót dạ. Cô mở TV ra, cô vừa ăn từng miếng từng miếng một, vừa xem tin tức giải trí, đột nhiên trong ti vi xuất hiện một hình ảnh rất ái muội, người đàn ông kia thoạt nhìn rất quen thuộc, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng cô có thể khẳng định, hắn là Lục Hiên Vũ!
Trên người hắn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng lúc rời khỏi nhà, trong ngực hắn ôm một người phụ nữ nóng bỏng, động tác thân mật.
Cô ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy uất ức, cô ngã bệnh nằm ở nhà, thế nhưng hắn lại ở bên ngoài tiêu dao.
Cô ta là ai? Bọn họ đang làm gì?
Đột nhiên hình ảnh chuyển một cái, là ảnh chụp thân mật của Lục Hiên Vũ cùng những người phụ nữ khác! Người phụ nữ này cô cũng biết, là người mẫu Đài Loan.
Cô đột nhiên tỉnh ngộ, trong Lục thị có rất nhiều mỹ nữ. . . . . .
Lúc này tin tức nói, Lục Hiên Vũ đang trải qua tiểu thuyết tình yêu, những bí mật này của hắn hiện tại bị người moi ra, không biết là muốn tuyên truyền thay sản phẩm mới, hay là đang châm biếm tác phong của hắn?
Cô nghĩ, hắn thật rất ưu tú, khuôn mặt đẹp trai như vậy, vóc người hoàn mỹ như vậy, thân phận cao quý như vậy. . . . . . Mỹ nữ xinh đẹp hơn cô vây quanh chỗ nào cũng có, có thể một ngày nào đó, cô sẽ bị hắn vứt bỏ hay không?
Tâm tình cô vốn đã xuống thấp, lúc này càng dễ dàng suy nghĩ lung tung hơn.
Cô càng nghĩ càng thương tâm, lần trước thời điểm sinh nhật hắn đã có người bạn trêu chọc qua, nhưng cô lại một chút cũng không lưu tâm, nghĩ tới đây, nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, bánh ngọt cũng dùng sức nhét vào trong miệng, tựa hồ muốn dùng thức ăn tới tê dại mình.
Lúc Lục Hiên Vũ trở lại, liền nhìn thất một hiện tượng như vậy.
Vu Linh San vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh cô có rất nhiều vỏ đồ ăn, sắc mặt của cô thật không đẹp mắt, cặp mắt sưng đỏ, tựa hồ còn có dấu vết đã khóc.
Hắn không nhìn đống đồ ngổn ngang bên cạnh cô, đi tới trước mặt cô sờ sờ đầu của cô, có hơi nóng, không khỏi khẩn trương nói: "Cô làm sao vậy, ngã bệnh?"
Vu Linh San dùng sức đẩy tay của hắn ra, lạnh nhạt nói: "Không cần anh lo, anh tránh ra."
Lục Hiên Vũ không khỏi nhíu mày, có chút cường thế nói: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Vu Linh San ôm hai đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một: "Lục Hiên Vũ, tôi nghĩ chúng ta vẫn là ly hôn thôi."
"Cái gì?" Lục Hiên Vũ làm như nghe không hiểu, hỏi lại.
"Tôi chọc giận anh, lại chỉ làm cho anh thêm phiền phức. Kỳ thực tôi cũng không có ưu điểm gì, so ra kém với những người phụ nữ xinh đẹp bên ngoài kia, vóc người cũng không đẹp như họ. . . . . . Trong mắt của tôi không chứa được một hạt cát, tôi không muốn chia sẻ chồng với người khác, trước hôn nhân vô luận anh có bao nhiêu phóng đãng cũng đã qua, nhưng anh đã kết hôn rồi, tôi mới không cần một đoạn hôn nhân không chung thủy."
"Vu Linh San!" Ba chữ này, Lục Hiên Vũ cắn răng nói ra, sắc mặt của hắn hết sức khó coi.
Đồng nghiệp của Vu Linh San qua nhiều người tìm được hắn, nói những chuyện gần đây của Vu Linh San cho hắn biết, còn nói hôm qua cô không đi làm, có chút bận tâm.
Lúc ấy Lục Hiên Vũ đang đi công tác, gọi điện thoại cho cô lại không gọi được, trong lòng liền nghĩ tới hôm đó có phải phát giận với cô hơi quá rồi không? Vì vậy hắn liền vô cùng lo lắng chạy về, nhưng ngược lại, hắn mới vừa trở về cô lại nói muốn ly hôn với hắn, còn nói hắn không chung thủy với hôn nhân?
Vu Linh San nói xong, liền trở về phòng kéo hành lý đã chuẩn bị tốt, cũng không để ý hình tượng lúc này của mình, một loại giọng điệu nữ vương nói: "Tôi không nán lại nơi này nổi nữa, tôi nghĩ tới một ngày có người phụ nữ khác ngủ trên giường của tôi, tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm."
Lục Hiên Vũ cho rằng mình đã buông xuống tôn nghiêm trở lại cầu hòa, cô nói như vậy lại làm cho hắn lập tức lạnh tâm, hắn thật sự không muốn ầm ĩ cùng cô, nhàn nhạt mở cửa, "Vu Linh San, cô đi rồi cũng không cần hối hận."
"Tôi sẽ không." Cô hừ một tiếng, vẻ mặt kiên cường mà thẳng bước đi ra ngoài, ở một nơi hắn không nhìn thấy rơi xuống rất nhiều nước mắt.
Lục Hiên Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi, lại cảm thấy có chút không yên lòng, muốn đuổi theo, lại cảm thấy mất mặt, hắn nghĩ cô lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, tâm tình cô không tốt, để cho cô yên tĩnh một chút, hiện tại hai người đều quá kích động, nói nhiều dễ dàng tổn thương lẫn nhau.
Hắn có chút chán chường nằm trên ghế sa lon, bọn họ mới kết hôn bao lâu? Ba tháng? Trong khoảng thời gian này, hắn đều cố gắng duy trì đoạn hôn nhân này, thay đổi mình, đều cưng chiều cô, phóng túng cô, nhưng kết quả là gì, đổi lấy một câu muốn ly hôn của cô.
Người phụ nữ này!
Hắn có chút nhức đầu xoa huyệt Thái Dương của mình, gần đây thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi đến phát bực, mệt mỏi ngay cả nói cũng không muốn nói, hiện tại hắn càng thêm mệt mỏi không muốn giải thích bất cứ chuyện gì với cô.
Hắn nằm trên ghế sa lon, mới híp mắt một lát, điện thoại của Lăng Tuân liền gọi tới: "Lục Hiên Vũ, cậu thật quá đáng! Em họ tôi mới gả cho cậu bao lâu? Cậu cư nhiên đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Trước hôn nhân có mấy người phụ nữ cũng coi như bình thường, nhưng sau khi kết hôn cậu vẫn cư nhiên có người khác ở bên ngoài?"
"Có người khác ở bên ngoài, tôi đây mấy ngày nay bận bịu muốn chết, nào có thời gian có người khác ở bên ngoài?" Lục Hiên Vũ có chút tức giận nói.
"Trên TV đều đưa tin, xem tin tức tình cảm của cậu còn rất nhiều!"
"Đưa tin?"
"Đừng giả bộ cho tôi, cậu cùng cô gái hồng lâu đó là như thế nào? Cô ta đuổi theo cậu một năm, cũng không thấy cậu động tâm, nhưng sau khi kết hôn làm sao cậu có thể làm loạn như vậy?"
"Trương Yên Nhi?" Đầu óc của hắn lập tức chuyển động, trên mặt đột nhiên mang theo mấy phần tức giận, "Vừa vặn ngày đó cô ta đụng vào tôi, tôi đỡ cô ta, tôi nghĩ tôi đại khái bị thiết kế rồi."
"Tốt nhất là như vậy, nếu không tôi không tha cho cậu."
Bất cứ người mẫu nào dính vào hắn đều nổi tiếng rất nhanh, ban đầu, Trương Yên Nhi theo đuổi hắn vì tiền của hắn, danh tiếng của hắn, tâm tư của người phụ nữ kia bất chính, hắn vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, chính là là mấy ngày trước đụng phải cô ta ở câu lạc bộ đêm, cô ta đột nhiên đâm vào hắn, chính mình không thấy rõ ràng liền đỡ cô ta.
Sau khi Lục Hiên Vũ kết hôn, ông nội của Lục Hiên Vũ liền về hưu, giao lại tất cả quyền lợi trong tay cho Lục Hiên Vũ, Lục Hiên Vũ mỗi ngày đi sớm về trễ, loay hoay vỡ đầu sứt trán.
Trước kia nếu bận rộn, Lục Hiên Vũ liền trực tiếp ở lại công ty.
Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đã kết hôn, trong nhà còn có một người phụ nữ đang chờ hắn trở lại, cho nên vô luận mỗi ngày có muộn thế nào, hắn cũng đều về nhà.
Những thứ khác không nói, chỉ là khi về nhà, có một người phụ nữ giữ lại một ngọn đèn cho hắn, không giống với khi đối mặt với căn phòng đen ngòm trước kia, hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng qua mấy ngày liền có chút bất mãn rồi, hắn bận việc công ty, không có thời gian làm việc nhà, cô cũng không có một chút ý tứ muốn làm, căn phòng trở nên vừa bẩn vừa loạn, trong nhà tắm chất đống rất nhiều quần áo hắn thay ra.
Hắn trở về từ công ty đã đủ mệt mỏi, mà Vu Linh San, liền vùi trên sô pha, xem TV, cầm trong tay một bọc khoai tây chiên ăn rất ngon lành, khắp nơi trên mặt đất đều phủ kín mảnh vỡ của khoai tây chiên.
Cô lười, cho nên chuyện nhà cũng bị hắn ôm đến thân, hắn chỉ là thử cưng chiều cô, nhưng cô lại coi đây như chuyện đương nhiên, hiện tại hắn không có thời gian rảnh, cô lại không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ.
Mâu thuẫn tựa hồ cứ như vậy đi lên.
Nhịn một ngày, nhịn không được ngày thứ hai.
Lục Hiên Vũ thích sạch sẽ, không thể ở trong căn phòng như vậy, hắn nói với cô mấy câu, cô cũng tựa hồ không có tâm tình nghe, ồ một tiếng, "Ngày mai tôi tìm người tới quét dọn."
Hắn đột nhiên có chút tức giận, lạnh lùng nhìn cô, người phụ nữ này, ỷ vào hắn sủng ái, bộ dạng nửa sống nửa chết hiện tại này cho ai nhìn?
Hắn lập tức vào nhà tắm cầm khăn tới bắt đầu lau chùi, lau lau, lại cảm thấy tức giận, hung hăng ném khăn qua một bên, có chút tức giận giật cà vạt xuống quăng lên ghế sa lon, xoay người tiến vào nhà tắm.
Cơn tức của hắn rất lớn, cần tắm một chút để hảo hảo buông lỏng tâm tình.
Gần đây có một sản phẩm mới tung ra thị trường, vì việc này, hắn đã hơn một tuần ngủ không ngon giấc rồi, lúc này nằm trong bồn tắm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi mất.
Vu Linh San đợi lâu như vậy cũng không thấy hắn ra ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, trong phòng tắm mông lung, hắn nhắm chặt hai mắt, chân mày hơi nhíu, tựa hồ có chuyện phiền lòng.
Cô có chút luống cuống đứng ở cửa, hắn nhất định quá mệt mỏi, cho nên hắn mới bực mình như vậy, hắn tựa hồ hơi gầy, cô muốn giúp hắn một chút, vì vậy cô cầm khăn mặt tới lau tắm thân thể cho hắn.
Thời điểm cô tiến vào, Lục Hiên Vũ cũng đã tỉnh, nhưng hắn không muốn mở mắt, hắn muốn biết cô rốt cuộc có chút cảm giác đau lòng nào đối với hắn hay không.
Vu Linh San tỉ mỉ lau trước ngực, sau lưng, lại lau sát bắp đùi, cẩn thận tránh chỗ đó ra. Lau lau, đột nhiên phát hiện phân thân của hắn thức tỉnh, từ trong đám lông dựng lên.
Cô a một tiếng, lại nghe được thanh âm khàn khàn của hắn thổi qua từ đầu cô, "Đừng bỏ sót chỗ này." Hắn cầm lấy tay cô đi tới nơi đó của hắn, sau đó nhân lúc cô còn chưa phản ứng kịp kéo cô vào trong nước.
"A. . . . . ." Cô hét lên một tiếng, thiếu chút nữa bị sặc nước, "Này, tôi mới vừa tắm xong."
"Mấy ngày gần đây không lưu ý đến cô." Hành động của cô không có gì to tát, nhưng lại làm hắn cảm động, những chuyện nhỏ nhặt kia hắn cũng không muốn so đo cùng cô.
Hắn rên lên một tiếng, dùng môi mình phủ lên môi cô, Vu Linh San khẽ vùng vẫy, rất nhanh liền bị lạc đường trong nụ hôn của hắn, hắn nhất quyết không buông tha, hôn cô thật lâu, cơ hồ hôn đến mức cô không thở nổi, mới từ từ buông ra cô, sau đó hắn hếch mày lên, "Vu Linh San, cô đã không còn nhỏ nữa."
Cô khẽ nhếch môi, trong mắt mang theo vài phần mông lung, nghe được hắn nói như vậy, ừ một tiếng.
"Cho nên, cô phải chăm sóc mình thật tốt, tôi cũng không hi vọng điều gì ở cô, có thể không cho tôi thêm phiền phức không? Tôi thật sự vô cùng mệt mỏi." Hắn cúi đầu thở dài một cái, lại hôn lên tai cô.
Vu Linh San từ nhỏ đều được xu hịnh thành quen, những lời này đối với cô mà nói có chút khó chịu.
Mấy ngày gần đây, tâm tình của cô cũng xuống thấp, bởi vì có một học sinh nhảy lầu ở tiết học của cô, chuyện huyên náo rất lớn, cô không chỉ bị hiệu trưởng phê bình, còn phải đối mặt với chỉ trích của gia đình học sinh đó.
Những thứ đó còn chưa đủ, những ngày qua luôn luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng cô, cô sống trong hoảng hốt, cũng không biết làm sao sống tiếp, cô thậm chí ngay cả trường học cũng không muốn đến, muốn tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh.
Đối với học sinh gặp chuyển không may, cô cũng rất đau lòng, nhưng cô thật sự không biết làm sao bây giờ, bình thường học sinh này quan hệ rất tốt với cô, cũng thường xuyên nói đùa với nhau, một lần thấy hắn không tập trung trong tiết học, cô chỉ tùy ý nói hắn mấy câu, cô thật không biết chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Trong lòng cô thật hối hận, thật khổ não, chuyện này hành hạ cô đến cơ hồ điên mất.
Ở trường học cô bị áp lực trầm trọng như vậy, nhà là nơi duy nhất cô có thể dựa vào, cô rất muốn nói chuyện này với hắn, tâm sự với hắn, nhưng mỗi ngày hắn mệt mỏi như vậy, lại muộn như thế mới trở về, cô biết hắn cũng nỗ lực rất nhiều vì cái nhà này, cho nên cô cũng không muốn tăng thêm áp lực, tăng thêm phiền não cho hắn. . . . . .
Chẳng qua là nghe được hắn nói như vậy, đột nhiên cô liền tức giận, từ trong ngực của hắn bò ra ngoài, "Tôi làm gì tăng thêm phiền phức cho anh? Tôi làm gì? Tôi cũng mệt chết đi, bằng không chúng ta tách ra một thời gian?"
Hắn lạnh lùng nhìn cô, không hiểu vì sao cô phát hỏa như vậy, nhưng đáy mắt có chút thất vọng, hắn nhàn nhạt nhìn cô, cũng không nói chuyện, lành lạnh như vậy lại khiến cô có chút sợ.
Cô ra đến bên ngoài bắt đầu sửa sang lại y phục, cô nghĩ, có lẽ cô nên tìm một chỗ hảo hảo trốn tránh một chút.
Lúc Lục Hiên Vũ đi ra, thấy cô đã sắp xếp hành lý được một nửa, thấy cô một chút cũng không có thái độ nhận sai, còn muốn tách ra, tim của hắn đột nhiên có chút đau, người phụ nữ hắn cưng chiều đáp lại hắn như vậy sao?
"Không cần cô rời đi, tôi rời đi là được." Lục Hiên Vũ nói xong liền một mình ra cửa.
Thời điểm Lục Hiên Vũ đi ra ngoài, nước mắt Vu Linh San mãnh liệt rơi xuống, trong lòng cũng có chút tự trách miệng của mình không biết lựa lời, rồi lại ghét bỏ bộ dáng lạnh lùng kia của hắn. Vì sao hắn không thể thương yêu cô nhiều một chút? Thấy cô khác thường như vậy, không cần hỏi cô một chút sao? Nói với cô một chút lời hữu ích? Như vậy hai người cũng có thể sống yên ổn với nhau rồi.
Cô khóc cả tối hôm đó, áp lực lớn như vậy, mới vừa rồi lại cãi vã, những chuyện buồn bực trong lòng lập tức liền bạo phát ra, cô khóc đến thật đau lòng, khóc thật lâu, khóc đến mệt rồi, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bởi vì không đóng cửa sổ, cũng không đắp chăn, cho nên hôm sau khi tỉnh lại, Vu Linh San bị cảm, lỗ mũi nghẹt chặt, cổ họng sưng lên khó chịu, đầu cũng đau vô cùng.
Thân thể của cô rất mệt mỏi, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn đi làm, tắt điện thoại nằm trên giường, cô trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ nhỏ đến lớn cô đều chưa chịu qua sự suy sụp nào, mặc dù cha mẹ không thể thường xuyên ở bên cạnh cô, nhưng cô là đóa hoa trong nhà kính đóa, được rất nhiều che chở, người nào dám để cô chịu tức giận? Đoạn đường này thật sự trải qua quá thuận lợi.
Cô nghĩ tới học sinh nhảy lầu kia, lại nghĩ tới sự nhục mạ của gia đình đó với cô, còn có sự trách cứ của hắn. . . . . .
Nước mắt Vu Linh San lại chảy xuống, đột nhiên có chút hối hận, hiện tại hắn cũng đi rồi, trong cả căn phòng chỉ còn lại có cô một mình, cô đơn, tư vị như vậy thật không dễ chịu.
Lần trước hắn còn nói, sau này sẽ giúp cô trải qua từng lần sinh nhật, còn nói về sau đều muốn ở bên cạnh cô, nhưng trong nháy mắt, hắn lại rời đi. . . . . .
Hắn không thích cô sao?
Vu Linh San lại nghĩ, nếu như ngày đó, cô khai thông được tâm tình của học sinh kia một chút, hiểu rõ tâm tình của hắn một chút . . . . . . Nếu như ngày đó có thể xem chừng học sinh kia, có phải cũng sẽ không xảy ra bi kịch kia hay không?
Nếu như cô không phát hỏa với Lục Hiên Vũ mà ẩn nhẫn một chút, ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại hai người có phải còn đang ôm nhau cùng ngủ hay không? Cô cũng sẽ không chỉ có một mình giống lúc này . . . . . .
Gần đây thầnh kinh có chút suy nhược rồi, từng suy nghĩ ngổn ngang lộn xộn hiện lên trong đầu cô, đầu cô đau, nước mắt như vỡ đê rơi xuống, trái tim rối rắm quặn đau.
Chuyện gì Vu Linh San cũng không muốn để ý, nơi nào cũng đều không muốn đi, cứ như vậy mê mẩn nằm trong chăn ngủ một ngày, cho đến gần tối, toát được một thân mồ hôi mới cảm thấy khá hơn một chút, cô bất động như cũ, lại như vậy ngủ cả đêm.
Cô nghĩ cô thật đói bụng, cần lấy cho mình chút gì để ăn.
Trong tủ lạnh còn một chút thức ăn sống, nhưng cô sẽ không xuống bếp, ngay cả nấu bát mì đơn giản nhất cũng không, tìm tìm, thật may là còn nửa chiếc bánh ngọt, nửa bình sữa tươi.
Bị bệnh một ngày cũng đói bụng một ngày, cô vô cùng cần thức ăn lót dạ. Cô mở TV ra, cô vừa ăn từng miếng từng miếng một, vừa xem tin tức giải trí, đột nhiên trong ti vi xuất hiện một hình ảnh rất ái muội, người đàn ông kia thoạt nhìn rất quen thuộc, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng cô có thể khẳng định, hắn là Lục Hiên Vũ!
Trên người hắn còn mặc chiếc áo sơ mi trắng lúc rời khỏi nhà, trong ngực hắn ôm một người phụ nữ nóng bỏng, động tác thân mật.
Cô ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy uất ức, cô ngã bệnh nằm ở nhà, thế nhưng hắn lại ở bên ngoài tiêu dao.
Cô ta là ai? Bọn họ đang làm gì?
Đột nhiên hình ảnh chuyển một cái, là ảnh chụp thân mật của Lục Hiên Vũ cùng những người phụ nữ khác! Người phụ nữ này cô cũng biết, là người mẫu Đài Loan.
Cô đột nhiên tỉnh ngộ, trong Lục thị có rất nhiều mỹ nữ. . . . . .
Lúc này tin tức nói, Lục Hiên Vũ đang trải qua tiểu thuyết tình yêu, những bí mật này của hắn hiện tại bị người moi ra, không biết là muốn tuyên truyền thay sản phẩm mới, hay là đang châm biếm tác phong của hắn?
Cô nghĩ, hắn thật rất ưu tú, khuôn mặt đẹp trai như vậy, vóc người hoàn mỹ như vậy, thân phận cao quý như vậy. . . . . . Mỹ nữ xinh đẹp hơn cô vây quanh chỗ nào cũng có, có thể một ngày nào đó, cô sẽ bị hắn vứt bỏ hay không?
Tâm tình cô vốn đã xuống thấp, lúc này càng dễ dàng suy nghĩ lung tung hơn.
Cô càng nghĩ càng thương tâm, lần trước thời điểm sinh nhật hắn đã có người bạn trêu chọc qua, nhưng cô lại một chút cũng không lưu tâm, nghĩ tới đây, nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, bánh ngọt cũng dùng sức nhét vào trong miệng, tựa hồ muốn dùng thức ăn tới tê dại mình.
Lúc Lục Hiên Vũ trở lại, liền nhìn thất một hiện tượng như vậy.
Vu Linh San vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh cô có rất nhiều vỏ đồ ăn, sắc mặt của cô thật không đẹp mắt, cặp mắt sưng đỏ, tựa hồ còn có dấu vết đã khóc.
Hắn không nhìn đống đồ ngổn ngang bên cạnh cô, đi tới trước mặt cô sờ sờ đầu của cô, có hơi nóng, không khỏi khẩn trương nói: "Cô làm sao vậy, ngã bệnh?"
Vu Linh San dùng sức đẩy tay của hắn ra, lạnh nhạt nói: "Không cần anh lo, anh tránh ra."
Lục Hiên Vũ không khỏi nhíu mày, có chút cường thế nói: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Vu Linh San ôm hai đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một: "Lục Hiên Vũ, tôi nghĩ chúng ta vẫn là ly hôn thôi."
"Cái gì?" Lục Hiên Vũ làm như nghe không hiểu, hỏi lại.
"Tôi chọc giận anh, lại chỉ làm cho anh thêm phiền phức. Kỳ thực tôi cũng không có ưu điểm gì, so ra kém với những người phụ nữ xinh đẹp bên ngoài kia, vóc người cũng không đẹp như họ. . . . . . Trong mắt của tôi không chứa được một hạt cát, tôi không muốn chia sẻ chồng với người khác, trước hôn nhân vô luận anh có bao nhiêu phóng đãng cũng đã qua, nhưng anh đã kết hôn rồi, tôi mới không cần một đoạn hôn nhân không chung thủy."
"Vu Linh San!" Ba chữ này, Lục Hiên Vũ cắn răng nói ra, sắc mặt của hắn hết sức khó coi.
Đồng nghiệp của Vu Linh San qua nhiều người tìm được hắn, nói những chuyện gần đây của Vu Linh San cho hắn biết, còn nói hôm qua cô không đi làm, có chút bận tâm.
Lúc ấy Lục Hiên Vũ đang đi công tác, gọi điện thoại cho cô lại không gọi được, trong lòng liền nghĩ tới hôm đó có phải phát giận với cô hơi quá rồi không? Vì vậy hắn liền vô cùng lo lắng chạy về, nhưng ngược lại, hắn mới vừa trở về cô lại nói muốn ly hôn với hắn, còn nói hắn không chung thủy với hôn nhân?
Vu Linh San nói xong, liền trở về phòng kéo hành lý đã chuẩn bị tốt, cũng không để ý hình tượng lúc này của mình, một loại giọng điệu nữ vương nói: "Tôi không nán lại nơi này nổi nữa, tôi nghĩ tới một ngày có người phụ nữ khác ngủ trên giường của tôi, tôi sẽ cảm thấy rất ghê tởm."
Lục Hiên Vũ cho rằng mình đã buông xuống tôn nghiêm trở lại cầu hòa, cô nói như vậy lại làm cho hắn lập tức lạnh tâm, hắn thật sự không muốn ầm ĩ cùng cô, nhàn nhạt mở cửa, "Vu Linh San, cô đi rồi cũng không cần hối hận."
"Tôi sẽ không." Cô hừ một tiếng, vẻ mặt kiên cường mà thẳng bước đi ra ngoài, ở một nơi hắn không nhìn thấy rơi xuống rất nhiều nước mắt.
Lục Hiên Vũ nhìn bóng lưng cô rời đi, lại cảm thấy có chút không yên lòng, muốn đuổi theo, lại cảm thấy mất mặt, hắn nghĩ cô lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình, tâm tình cô không tốt, để cho cô yên tĩnh một chút, hiện tại hai người đều quá kích động, nói nhiều dễ dàng tổn thương lẫn nhau.
Hắn có chút chán chường nằm trên ghế sa lon, bọn họ mới kết hôn bao lâu? Ba tháng? Trong khoảng thời gian này, hắn đều cố gắng duy trì đoạn hôn nhân này, thay đổi mình, đều cưng chiều cô, phóng túng cô, nhưng kết quả là gì, đổi lấy một câu muốn ly hôn của cô.
Người phụ nữ này!
Hắn có chút nhức đầu xoa huyệt Thái Dương của mình, gần đây thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi đến phát bực, mệt mỏi ngay cả nói cũng không muốn nói, hiện tại hắn càng thêm mệt mỏi không muốn giải thích bất cứ chuyện gì với cô.
Hắn nằm trên ghế sa lon, mới híp mắt một lát, điện thoại của Lăng Tuân liền gọi tới: "Lục Hiên Vũ, cậu thật quá đáng! Em họ tôi mới gả cho cậu bao lâu? Cậu cư nhiên đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Trước hôn nhân có mấy người phụ nữ cũng coi như bình thường, nhưng sau khi kết hôn cậu vẫn cư nhiên có người khác ở bên ngoài?"
"Có người khác ở bên ngoài, tôi đây mấy ngày nay bận bịu muốn chết, nào có thời gian có người khác ở bên ngoài?" Lục Hiên Vũ có chút tức giận nói.
"Trên TV đều đưa tin, xem tin tức tình cảm của cậu còn rất nhiều!"
"Đưa tin?"
"Đừng giả bộ cho tôi, cậu cùng cô gái hồng lâu đó là như thế nào? Cô ta đuổi theo cậu một năm, cũng không thấy cậu động tâm, nhưng sau khi kết hôn làm sao cậu có thể làm loạn như vậy?"
"Trương Yên Nhi?" Đầu óc của hắn lập tức chuyển động, trên mặt đột nhiên mang theo mấy phần tức giận, "Vừa vặn ngày đó cô ta đụng vào tôi, tôi đỡ cô ta, tôi nghĩ tôi đại khái bị thiết kế rồi."
"Tốt nhất là như vậy, nếu không tôi không tha cho cậu."
Bất cứ người mẫu nào dính vào hắn đều nổi tiếng rất nhanh, ban đầu, Trương Yên Nhi theo đuổi hắn vì tiền của hắn, danh tiếng của hắn, tâm tư của người phụ nữ kia bất chính, hắn vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, chính là là mấy ngày trước đụng phải cô ta ở câu lạc bộ đêm, cô ta đột nhiên đâm vào hắn, chính mình không thấy rõ ràng liền đỡ cô ta.
Bình luận truyện