Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép
Chương 7
edit: Vô Phong
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Lục Hiên Vũ vẫn còn đang ngủ bên cạnh cô.
Cô đột nhiên phát giác tướng ngủ của mình rất không tốt, cả người như một con gấu koala ghé vào trên người hắn, tứ chi cũng quấn trên người hắn, giống như rong bèo mềm mại.
Tối qua truyền một chai nước biển lớn như vậy, lúc này rất muốn đi toilet, chỉ là cô thấy Lục Hiên Vũ vẫn đang ngủ, cô liền cẩn thận từng li từng tí từ trên người hắn rời đi.
Chẳng qua là lúc này Vu Linh San lại đột nhiên rất buồn bực phát hiện, vô luận là trên giường hay là quần ngủ của cô cũng bị dính vết máu rồi, cô khóc không ra nước mắt, từ từ vén chăn lên, liền nhìn thấy trên đùi, trên eo của hắn đều là máu đen do cô để lại.
Cô có chút ngượng ngùng che kín mặt, đi vào trong nhà tắm cầm một chiếc khăn ướt tới, cẩn thận từng li từng tí lau cho hắn, vết máu khô có chút khó lau, lau lau, đột nhiên liền nghe được một đạo thanh âm hơi khàn khàn, không rõ tình huống trợn tròn mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
Vu Linh San cười khan hai tiếng, lắc đầu, "Không có gì cả, không có gì cả. Cái đó, anh cởi quần lót ra, tôi giặt giúp anh được không?"
Đây là lần đầu Vu Linh San chủ động mở miệng muốn giặt quần áo cho hắn, đối với Lục Hiên Vũ mà nói, hắn là nên có chút được sủng mà kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của cô, hắn liền biết được một đạo lý: vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích.
Hắn lặng lẽ vén chăn lên, nhìn chiếc giường biến thành rối tinh rối mù, còn có vài điểm đen có chút khả nghi trên quần mình, lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lạnh của Vu Linh San một chút, không khỏi nhíu mày một cái. Hắn là người thích sạch sẽ, thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết người.
Vu Linh San thấy vậy, vội vàng khom lưng chịu nhận lỗi, thấy hắn đứng dậy không khỏi nhắm mắt lại, lại nhìn thấy hắn đem chăn đắp lên trên người cô, lạnh nhạt nói: "Coi chừng bị lạnh đó, cô cởi quần lót ra đi, tôi giặt giúp cô."
"Cái gì?" Vu Linh San cơ hồ có chút không dám tin vào tai mình, lặp lại một câu, "Anh nói cái gì?" Lục Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Tôi thật sự không chịu được bẩn thế này." Nói xong bắt đầu động thủ lột ga giường ra.
Vu Linh San cơ hồ có một loại xúc động muốn khóc, hôm nay cô không thể đụng vào nước lạnh, cho nên hắn mới thương hại mà giúp cô giặt có đúng hay không, đột nhiên liền cảm thấy hắn gần gũi rất nhiều, cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, vòng tay qua hông của hắn, toàn thân hắn trần truồng, chỉ mặc một cái quần lót, hai tay của cô liền che trên bắp thịt rắn chắc của hắn, còn có thể cảm nhận được hắn đang nhảy lên.
Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy một chỗ nào đó càng phát ra hưng phấn, hắn nói: "Vu Linh San, cô có biết đàn ông lúc sáng sớm rất nguy hiểm hay không?"
"Hả?"
"Cô nhìn không ra được hiện tại tôi rất muốn sao? Nếu như cô tiếp tục làm ra những động tác quyến rũ tôi, tôi có thể sẽ nếm thử một cuộc chiến đẫm máu."
Người đàn ông này, thật tà ác! Vu Linh San buông hắn ra, xoay người chạy vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Lúc đi ra, Vu Linh San liền ngồi ở xích đu trên ban công, thoải mái đung đưa thân mình, nhìn Lục Hiên Vũ đang làm công việc dọn dẹp, cô sâu kín thở dài nói: "Lục Hiên Vũ, nếu như. . . . . . Sớm biết anh một chút thì tốt rồi, như vậy đã có người mỗi tháng giúp tôi. . . . . ."
"Không cần, tôi rất hối hận vì biết cô, tôi đường đường một đại thiếu gia, cư nhiên phải đi giặt những thứ ghê tởm như vậy." Lục Hiên Vũ đột nhiên xoay người lại, nhíu mày một cái: "Vu Linh San, cô dùng băng vệ sinh gì? Rò thành ra như vậy? Vậy là cô rong huyết sao? Bằng không cô đi mua tã đi."
Cô bị nghẹn, cắn răng nghiến lợi, buồn bực muốn được đánh người, cô hừ một tiếng không hề nói tiếp nữa, nhưng cô lại ai một tiếng, "Tôi thật đói, thật sự, ngày hôm qua ăn cái gì cũng nôn sạch rồi, bây giờ một chút khẩu vị cũng không có, nhưng thật sự, thật sự rất đói a."
Bình thường cô đúng là không có can đảm làm nũng với hắn, hắn luôn mặc tây trang, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ cao ngạo, cô nhìn thấy bộ dạng kia liền bị hù sợ, dĩ nhiên là nói không ra những lời như vậy.
Nhưng hôm nay hắn mặc đồ mặc ở nhà, cúi đầu thay cô giặt quần áo, trên tay dính bọt xà phòng, như phụ nam của gia đình, dáng vẻ cũng hiền hoà rất nhiều, cô cảm thấy lúc này không khi dễ hắn một phen, về sau liền không còn cơ hội.
Lục Hiên Vũ cũng cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên phóng túng người phụ nữ này như vậy.
Số lần hắn tự giặt cũng ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nhưng hắn cư nhiên sẽ động thủ giặt thay cô, hơn nữa còn là giặt quần lót có dính máu! Nghe được cô đói bụng, hắn cư nhiên rửa sạch bàn tay dính đầy xà phòng của mình, đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, hắn nghĩ hắn thật sự là bị quỷ ám rồi! Hắn đặc biệt làm chút cháo cho cô, còn có một khối sandwich.
Cô thật sự cực đói rồi, ngày thường không thích ăn cháo lúc này ăn thực ngon miệng, ăn xong rồi, lại muốn thêm một chén nữa mới thõa mãn xoa bụng, kế tiếp nằm ở xích đu nhìn hắn giặt ga giường, thời điểm hắn giặt ga còn rất tỉ mỉ, mặc dù lông mày hắn nhíu chặt, một bộ ghét bỏ đến muốn chết.
"Lục Hiên Vũ, tôi cảm thấy post những hình ảnh này của anh lên mạng, có thể còn chấn động hơn so với ảnh nude."
"Câm miệng."
"Đừng nóng giận mà!" Lá gan của cô cũng lớn rồi, nụ cười mở rộng, "Bộ dạng này của anh một chút cũng không giống bình thường, sẽ viết tựa đề là: ‘Đại thái gia tập đoàn Lục thị trở thành nô lệ của vợ, thay vợ giặt quần lót dính máu’, anh thấy như vậy được không?"
Lục Hiên Vũ rất không thể với tới bóp chết cô, lạnh nhạt nói: "Vu Linh San, cô đừng ép tôi, ảnh của cô vẫn còn trong tay tôi đấy."
Vu Linh San lập tức không nói thêm gì nữa, ngậm miệng, nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt cầu xin nói: "Lục đại thiếu gia, anh chừng nào thì có thể xóa bỏ những tấm ảnh đó?"
"Xóa cái gì mà xóa, giữ lại về sau già rồi nhìn."
Nhớ ra cái gì đó, Vu Linh San lại nói: "Này, ban đầu, tôi thật sự không quyến rũ anh."
"Cô có."
"Tôi mới không có."
"Cô không sao? Vậy lúc ấy cô nhìn tôi như vậy làm gì? Nhìn xem cả người đều si mê."
"Mẹ nó, bộ dạng anh đẹp mắt, tôi nhìn lâu một cái không được sao?"
"Dù sao cô cũng quyến rũ được rồi, cô xem, hiện tại cô cũng quyến rũ đến nhà tôi rồi."
Thật là không nói lý! Vu Linh San lập tức liền lười nói chuyện rồi, nhắm mắt lại ngưng chiến, thầm nghĩ: được, dù sao tôi nói không lại anh, vậy tôi không nói nữa là được chứ gì?
"Vẫn không thoải mái?" Lục Hiên Vũ giặt giũ xong, thấy cô vẫn một bộ nửa chết nửa sống, không khỏi cau mày, đi tới sờ sờ bụng của cô.
"Tốt hơn nhiều, chỉ là tôi tức no rồi, không muốn động đậy."
Lục Hiên Vũ chê cười một tiếng, "Tật xấu gì vậy?"
Lục Hiên Vũ lại đi làm những chuyện khác, lúc từ trong thư phòng đi ra, thấy Vu Linh San đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, Vu Linh San nhìn TV một lát, cả người hưng phấn, không khỏi cười híp mắt: "Chúng ta đi dạo phố đi."
"Không rảnh." Lục Hiên Vũ vội càng cự tuyệt, làm bộ rất bận lại xoay người vào thư phòng.
Làm việc cùng cùng phụ nữ đi dạo phố, giữa hai việc, hắn tình nguyện lựa chọn việc trước, hắn cho rằng cùng phụ nữ đi dạo phố không phải tốn tiền, mà là lãng phí thời gian!
Hắn liên tục làm việc đến tận trưa mới đi ra ngoài, Vu Linh San lại gương mẫu ở trong phòng bếp nấu ăn, nhưng hắn cảm thấy cô căn bản không phải đang làm món ăn, mà là đang hỏa thiêu phòng bếp, mặc dù hắn cũng không phải là rất biết nấu ăn, nhưng hắn nhất định sẽ dọn dẹp, hắn đem những thứ đồ ngổn ngang cô làm ném vào thùng rác, chỉ vào một đống đen như mực nói: "Những thứ này là cô chuẩn bị?"
Đây là lần đầu tiên Vu Linh San xuống bếp, không khỏi có chút ủy khuất, "Chuẩn bị cho anh ăn, cảm ơn anh chăm sóc tôi, ưm, đây là trứng chiên cà chua."
". . . . . ." Lục Hiên Vũ bộ mặt hắc tuyến, khẽ ho một tiếng, "Vu Linh San, cô cố ý phải không?"
"Bằng không, tôi lại giúp anh làm một bàn."
Lục Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn là lựa chọn theo cô đi dạo phố."
Hắn nhìn thấu sự giảo hoạt trong mắt cô, người phụ nữ này thích ăn vạ lại thích mang thù, mặc dù bày ra một vẻ mặt hòa nhã, hắn vẫn cho rằng cô ngực lớn nhưng không có đầu óc, kỳ thực nếu không thì cô vẫn có chút thủ đoạn.
Bởi vì đã đến lúc ăn cơm, cho nên bọn họ đến khách sạn lần trước hưởng thụ một chút đồ ăn mỹ vị, ăn no mới có hơi sức đi dạo phố chứ!
Chỉ là, cô quả thực cái gì cũng ăn, hắn nhìn dáng vẻ kia của cô, thật sợ cô vỡ bụng, "Cô ăn từ từ, không có ai giành với cô."
"Tôi sợ ngày nào đó anh tức giận với tôi, sau đó không đưa tôi tới đây nữa, tôi nghĩ tôi vẫn là nên ăn nhiều một chút." Vu Linh San cũng bất quá chỉ là nói giỡn, nhưng nghe vào trong tai Lục Hiên Vũ lại không phải như vậy, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi tức giận, có có thể tới dỗ tôi, như vậy tôi lại sẽ vui vẻ."
"Không, không cần, thời điểm anh tức giận quá biến thái, tôi sẽ sợ." Cô mở trừng hai mắt, lại nhét một miếng thịt vào trong miệng mình.
Hắn có đáng sợ như vậy sao? Hắn nheo mắt.
"Đừng trừng tôi! Tôi cái gì cũng không hề nói." Cô chỉ vào mặt hắn, chính là biểu tình như vậy, thừa khủng bố.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Lục Hiên Vũ, nghe nói trong công ty của anh có rất nhiều người mẫu, bình thường anh đều luôn luôn nhìn họ như vậy sao?"
"Mắc mớ gì tới cô?" Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái.
"Tôi chính là nghĩ phụ nữ khác nhìn thấy vẻ mặt như thế của anh sẽ như thế nào. . . . . ."
"Vẫn chạy theo tôi như vịt." Hắn tự giễu nói: "Vô luận như thế nào, chỉ số sức quyến rũ của tôi đều rất cao."
"Ồ. . . . . . Vậy tôi thật là đang ở trong phúc mà chẳng biết." Cô cười, cúi đầu tiếp tục "huyết chiến" thức ăn ngon.
Hai người ăn xong bữa ăn chính, Vu Linh San còn không chịu đi, muốn ngồi hưởng thụ một chén đồ ngọt nữa.
Lục Hiên Vũ ở bên cạnh nhìn thế quả thực muốn cười, hắn nói: "Vu Linh San, cô chú ý một chút, ăn nhiều quá mập tôi liền không muốn cô nữa."
"Này, anh đừng như vậy! Anh đừng ỷ vào anh bây giờ trẻ tuổi, chỉ số sức quyến rũ lớn, mà có thể vứt bỏ người ta nha. Sau này anh già rồi, tôi cũng sẽ ghét bỏ anh."
"Tôi có già, cũng là lão suất ca."
"Vậy tôi mập cũng là mỹ nhân mập có được hay không!" Vu Linh San hung hăng xắn bánh ngọt bỏ vào trong miệng mình, tức giận, dùng sức nhai sạch.
Sau khi ăn xong, Lục Hiên Vũ cùng với cô đi dạo phố.
Vừa mới bắt đầu hắn còn là gương mặt đau khổ, nhưng sau khi đi dạo được một lúc, cũng không cảm thấy đi dạo phố là một chuyện khổ sai.
Cô không hề giống những người phụ nữ khác, mỗi một cửa hàng đều muốn vào xem một chút, chuyển một chút, sờ một chút, bởi vì ánh mắt cô độc đáo, chỉ tiến vào mấy cửa hàng đặc biệt, ánh mắt nhìn quần áo cũng tốt, nhìn trúng đều là những bộ mặc lên người rất thích hợp, rất tôn lên khí chất của cô, cũng tôn lên màu da của cô.
Hắn vốn cũng là một người có ánh mắt tốt, đối với những mốt cô lựa chọn hết sức vui mừng, chung quy hắn cho rằng nếu như người phụ nữ của mình cùng bản thân ánh mắt hơn kém nhau một trời một vực, hắn sẽ rất buồn bực.
Sau khi Vu Linh San mua mấy bộ y phục, liền tỏ vẻ phải về nhà rồi.
Lục Hiên Vũ nhìn đồng hồ, có chút nghi ngờ nói: "Cư nhiên chỉ dùng một giờ?"
Vu Linh San híp mắt nhìn hắn, "Trước kia anh cùng rất nhiều những người phụ nữ khác đi dạo phố qua sao? Sau đó đi dạo thật lâu sao?" Lục Hiên Vũ cũng không nhìn cô, cũng không đáp trả, quá khứ cũng đã qua, còn nói đến nó làm gì, hắn ừ một tiếng, "Đường về nhà chúng ta ở bên cạnh đúng không?"
Lúc bọn họ ra cửa, không lái xe, là đi bộ, chỉ là lúc trở về, Vu Linh San không muốn đi bộ, cô không khỏi đề nghị: "Chúng ta ngồi xe buýt đi?"
"Hả?" Lục Hiên Vũ nhíu nhíu mày, "Xe buýt?"
Mặc dù hắn không nói ra khỏi miệng, nhưng bộ dạng kia tựa hồ muốn nói: cô nói đùa sao?
"Ách. . . . . . Anh không phải là chưa từng ngồi qua chứ?" Vu Linh San nhìn vẻ mặt ghét bỏ của hắn, trong lòng liền hiểu Lục đại thiếu gia còn chưa từng ngồi qua loại phương tiện công cộng gì đó.
Lục Hiên Vũ không nói lời nào, đi theo cô, cùng nhau chờ ở trạm xe bus.
Nơi này là vùng ngoại thành, xe buýt rất ít, cho nên mất một ít thời gian.
Hai người ngồi ở trên ghế, Lục Hiên Vũ có chút không nhịn được, thở dài một cái, "Ngồi xe buýt cái gì, không phải lãng phí thời gian sao?" Hắn nhàm chán nhìn về phía khác.
Vu Linh San chu miệng, "Lục đại thiếu gia, trên thế giới này không phải mỗi người đều giống như anh có limousine đâu! Tôi cho anh biết, giống như tôi chưa từng được cha mẹ đưa đón đi học, mỗi ngày tôi đều ngồi xe buýt, tôi chính là cảm thấy nó rất thân thiết, còn có thể quen biết rất nhiều người, còn có thể. . . . . . thưởng thức phong cảnh dọc đường."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, Lục Hiên Vũ không khỏi khẽ mỉm cười, đưa tay tới cầm tay của cô, tay của cô mềm mại không xương, hắn nhéo nhéo, lại vuốt vuốt, tựa hồ đang đùa một món đồ chơi.
Vu Linh San chỉ cảm thấy có chút nhột, cúi đầu nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Lục Hiên Vũ vẫn còn đang ngủ bên cạnh cô.
Cô đột nhiên phát giác tướng ngủ của mình rất không tốt, cả người như một con gấu koala ghé vào trên người hắn, tứ chi cũng quấn trên người hắn, giống như rong bèo mềm mại.
Tối qua truyền một chai nước biển lớn như vậy, lúc này rất muốn đi toilet, chỉ là cô thấy Lục Hiên Vũ vẫn đang ngủ, cô liền cẩn thận từng li từng tí từ trên người hắn rời đi.
Chẳng qua là lúc này Vu Linh San lại đột nhiên rất buồn bực phát hiện, vô luận là trên giường hay là quần ngủ của cô cũng bị dính vết máu rồi, cô khóc không ra nước mắt, từ từ vén chăn lên, liền nhìn thấy trên đùi, trên eo của hắn đều là máu đen do cô để lại.
Cô có chút ngượng ngùng che kín mặt, đi vào trong nhà tắm cầm một chiếc khăn ướt tới, cẩn thận từng li từng tí lau cho hắn, vết máu khô có chút khó lau, lau lau, đột nhiên liền nghe được một đạo thanh âm hơi khàn khàn, không rõ tình huống trợn tròn mắt hỏi: "Làm sao vậy?"
Vu Linh San cười khan hai tiếng, lắc đầu, "Không có gì cả, không có gì cả. Cái đó, anh cởi quần lót ra, tôi giặt giúp anh được không?"
Đây là lần đầu Vu Linh San chủ động mở miệng muốn giặt quần áo cho hắn, đối với Lục Hiên Vũ mà nói, hắn là nên có chút được sủng mà kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của cô, hắn liền biết được một đạo lý: vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích.
Hắn lặng lẽ vén chăn lên, nhìn chiếc giường biến thành rối tinh rối mù, còn có vài điểm đen có chút khả nghi trên quần mình, lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi lạnh của Vu Linh San một chút, không khỏi nhíu mày một cái. Hắn là người thích sạch sẽ, thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết người.
Vu Linh San thấy vậy, vội vàng khom lưng chịu nhận lỗi, thấy hắn đứng dậy không khỏi nhắm mắt lại, lại nhìn thấy hắn đem chăn đắp lên trên người cô, lạnh nhạt nói: "Coi chừng bị lạnh đó, cô cởi quần lót ra đi, tôi giặt giúp cô."
"Cái gì?" Vu Linh San cơ hồ có chút không dám tin vào tai mình, lặp lại một câu, "Anh nói cái gì?" Lục Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Tôi thật sự không chịu được bẩn thế này." Nói xong bắt đầu động thủ lột ga giường ra.
Vu Linh San cơ hồ có một loại xúc động muốn khóc, hôm nay cô không thể đụng vào nước lạnh, cho nên hắn mới thương hại mà giúp cô giặt có đúng hay không, đột nhiên liền cảm thấy hắn gần gũi rất nhiều, cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, vòng tay qua hông của hắn, toàn thân hắn trần truồng, chỉ mặc một cái quần lót, hai tay của cô liền che trên bắp thịt rắn chắc của hắn, còn có thể cảm nhận được hắn đang nhảy lên.
Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy một chỗ nào đó càng phát ra hưng phấn, hắn nói: "Vu Linh San, cô có biết đàn ông lúc sáng sớm rất nguy hiểm hay không?"
"Hả?"
"Cô nhìn không ra được hiện tại tôi rất muốn sao? Nếu như cô tiếp tục làm ra những động tác quyến rũ tôi, tôi có thể sẽ nếm thử một cuộc chiến đẫm máu."
Người đàn ông này, thật tà ác! Vu Linh San buông hắn ra, xoay người chạy vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Lúc đi ra, Vu Linh San liền ngồi ở xích đu trên ban công, thoải mái đung đưa thân mình, nhìn Lục Hiên Vũ đang làm công việc dọn dẹp, cô sâu kín thở dài nói: "Lục Hiên Vũ, nếu như. . . . . . Sớm biết anh một chút thì tốt rồi, như vậy đã có người mỗi tháng giúp tôi. . . . . ."
"Không cần, tôi rất hối hận vì biết cô, tôi đường đường một đại thiếu gia, cư nhiên phải đi giặt những thứ ghê tởm như vậy." Lục Hiên Vũ đột nhiên xoay người lại, nhíu mày một cái: "Vu Linh San, cô dùng băng vệ sinh gì? Rò thành ra như vậy? Vậy là cô rong huyết sao? Bằng không cô đi mua tã đi."
Cô bị nghẹn, cắn răng nghiến lợi, buồn bực muốn được đánh người, cô hừ một tiếng không hề nói tiếp nữa, nhưng cô lại ai một tiếng, "Tôi thật đói, thật sự, ngày hôm qua ăn cái gì cũng nôn sạch rồi, bây giờ một chút khẩu vị cũng không có, nhưng thật sự, thật sự rất đói a."
Bình thường cô đúng là không có can đảm làm nũng với hắn, hắn luôn mặc tây trang, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ cao ngạo, cô nhìn thấy bộ dạng kia liền bị hù sợ, dĩ nhiên là nói không ra những lời như vậy.
Nhưng hôm nay hắn mặc đồ mặc ở nhà, cúi đầu thay cô giặt quần áo, trên tay dính bọt xà phòng, như phụ nam của gia đình, dáng vẻ cũng hiền hoà rất nhiều, cô cảm thấy lúc này không khi dễ hắn một phen, về sau liền không còn cơ hội.
Lục Hiên Vũ cũng cảm thấy mình điên rồi, cư nhiên phóng túng người phụ nữ này như vậy.
Số lần hắn tự giặt cũng ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nhưng hắn cư nhiên sẽ động thủ giặt thay cô, hơn nữa còn là giặt quần lót có dính máu! Nghe được cô đói bụng, hắn cư nhiên rửa sạch bàn tay dính đầy xà phòng của mình, đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, hắn nghĩ hắn thật sự là bị quỷ ám rồi! Hắn đặc biệt làm chút cháo cho cô, còn có một khối sandwich.
Cô thật sự cực đói rồi, ngày thường không thích ăn cháo lúc này ăn thực ngon miệng, ăn xong rồi, lại muốn thêm một chén nữa mới thõa mãn xoa bụng, kế tiếp nằm ở xích đu nhìn hắn giặt ga giường, thời điểm hắn giặt ga còn rất tỉ mỉ, mặc dù lông mày hắn nhíu chặt, một bộ ghét bỏ đến muốn chết.
"Lục Hiên Vũ, tôi cảm thấy post những hình ảnh này của anh lên mạng, có thể còn chấn động hơn so với ảnh nude."
"Câm miệng."
"Đừng nóng giận mà!" Lá gan của cô cũng lớn rồi, nụ cười mở rộng, "Bộ dạng này của anh một chút cũng không giống bình thường, sẽ viết tựa đề là: ‘Đại thái gia tập đoàn Lục thị trở thành nô lệ của vợ, thay vợ giặt quần lót dính máu’, anh thấy như vậy được không?"
Lục Hiên Vũ rất không thể với tới bóp chết cô, lạnh nhạt nói: "Vu Linh San, cô đừng ép tôi, ảnh của cô vẫn còn trong tay tôi đấy."
Vu Linh San lập tức không nói thêm gì nữa, ngậm miệng, nghĩ đi nghĩ lại, vẻ mặt cầu xin nói: "Lục đại thiếu gia, anh chừng nào thì có thể xóa bỏ những tấm ảnh đó?"
"Xóa cái gì mà xóa, giữ lại về sau già rồi nhìn."
Nhớ ra cái gì đó, Vu Linh San lại nói: "Này, ban đầu, tôi thật sự không quyến rũ anh."
"Cô có."
"Tôi mới không có."
"Cô không sao? Vậy lúc ấy cô nhìn tôi như vậy làm gì? Nhìn xem cả người đều si mê."
"Mẹ nó, bộ dạng anh đẹp mắt, tôi nhìn lâu một cái không được sao?"
"Dù sao cô cũng quyến rũ được rồi, cô xem, hiện tại cô cũng quyến rũ đến nhà tôi rồi."
Thật là không nói lý! Vu Linh San lập tức liền lười nói chuyện rồi, nhắm mắt lại ngưng chiến, thầm nghĩ: được, dù sao tôi nói không lại anh, vậy tôi không nói nữa là được chứ gì?
"Vẫn không thoải mái?" Lục Hiên Vũ giặt giũ xong, thấy cô vẫn một bộ nửa chết nửa sống, không khỏi cau mày, đi tới sờ sờ bụng của cô.
"Tốt hơn nhiều, chỉ là tôi tức no rồi, không muốn động đậy."
Lục Hiên Vũ chê cười một tiếng, "Tật xấu gì vậy?"
Lục Hiên Vũ lại đi làm những chuyện khác, lúc từ trong thư phòng đi ra, thấy Vu Linh San đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, Vu Linh San nhìn TV một lát, cả người hưng phấn, không khỏi cười híp mắt: "Chúng ta đi dạo phố đi."
"Không rảnh." Lục Hiên Vũ vội càng cự tuyệt, làm bộ rất bận lại xoay người vào thư phòng.
Làm việc cùng cùng phụ nữ đi dạo phố, giữa hai việc, hắn tình nguyện lựa chọn việc trước, hắn cho rằng cùng phụ nữ đi dạo phố không phải tốn tiền, mà là lãng phí thời gian!
Hắn liên tục làm việc đến tận trưa mới đi ra ngoài, Vu Linh San lại gương mẫu ở trong phòng bếp nấu ăn, nhưng hắn cảm thấy cô căn bản không phải đang làm món ăn, mà là đang hỏa thiêu phòng bếp, mặc dù hắn cũng không phải là rất biết nấu ăn, nhưng hắn nhất định sẽ dọn dẹp, hắn đem những thứ đồ ngổn ngang cô làm ném vào thùng rác, chỉ vào một đống đen như mực nói: "Những thứ này là cô chuẩn bị?"
Đây là lần đầu tiên Vu Linh San xuống bếp, không khỏi có chút ủy khuất, "Chuẩn bị cho anh ăn, cảm ơn anh chăm sóc tôi, ưm, đây là trứng chiên cà chua."
". . . . . ." Lục Hiên Vũ bộ mặt hắc tuyến, khẽ ho một tiếng, "Vu Linh San, cô cố ý phải không?"
"Bằng không, tôi lại giúp anh làm một bàn."
Lục Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Tôi vẫn là lựa chọn theo cô đi dạo phố."
Hắn nhìn thấu sự giảo hoạt trong mắt cô, người phụ nữ này thích ăn vạ lại thích mang thù, mặc dù bày ra một vẻ mặt hòa nhã, hắn vẫn cho rằng cô ngực lớn nhưng không có đầu óc, kỳ thực nếu không thì cô vẫn có chút thủ đoạn.
Bởi vì đã đến lúc ăn cơm, cho nên bọn họ đến khách sạn lần trước hưởng thụ một chút đồ ăn mỹ vị, ăn no mới có hơi sức đi dạo phố chứ!
Chỉ là, cô quả thực cái gì cũng ăn, hắn nhìn dáng vẻ kia của cô, thật sợ cô vỡ bụng, "Cô ăn từ từ, không có ai giành với cô."
"Tôi sợ ngày nào đó anh tức giận với tôi, sau đó không đưa tôi tới đây nữa, tôi nghĩ tôi vẫn là nên ăn nhiều một chút." Vu Linh San cũng bất quá chỉ là nói giỡn, nhưng nghe vào trong tai Lục Hiên Vũ lại không phải như vậy, hắn lạnh nhạt nói: "Nếu như tôi tức giận, có có thể tới dỗ tôi, như vậy tôi lại sẽ vui vẻ."
"Không, không cần, thời điểm anh tức giận quá biến thái, tôi sẽ sợ." Cô mở trừng hai mắt, lại nhét một miếng thịt vào trong miệng mình.
Hắn có đáng sợ như vậy sao? Hắn nheo mắt.
"Đừng trừng tôi! Tôi cái gì cũng không hề nói." Cô chỉ vào mặt hắn, chính là biểu tình như vậy, thừa khủng bố.
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Lục Hiên Vũ, nghe nói trong công ty của anh có rất nhiều người mẫu, bình thường anh đều luôn luôn nhìn họ như vậy sao?"
"Mắc mớ gì tới cô?" Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái.
"Tôi chính là nghĩ phụ nữ khác nhìn thấy vẻ mặt như thế của anh sẽ như thế nào. . . . . ."
"Vẫn chạy theo tôi như vịt." Hắn tự giễu nói: "Vô luận như thế nào, chỉ số sức quyến rũ của tôi đều rất cao."
"Ồ. . . . . . Vậy tôi thật là đang ở trong phúc mà chẳng biết." Cô cười, cúi đầu tiếp tục "huyết chiến" thức ăn ngon.
Hai người ăn xong bữa ăn chính, Vu Linh San còn không chịu đi, muốn ngồi hưởng thụ một chén đồ ngọt nữa.
Lục Hiên Vũ ở bên cạnh nhìn thế quả thực muốn cười, hắn nói: "Vu Linh San, cô chú ý một chút, ăn nhiều quá mập tôi liền không muốn cô nữa."
"Này, anh đừng như vậy! Anh đừng ỷ vào anh bây giờ trẻ tuổi, chỉ số sức quyến rũ lớn, mà có thể vứt bỏ người ta nha. Sau này anh già rồi, tôi cũng sẽ ghét bỏ anh."
"Tôi có già, cũng là lão suất ca."
"Vậy tôi mập cũng là mỹ nhân mập có được hay không!" Vu Linh San hung hăng xắn bánh ngọt bỏ vào trong miệng mình, tức giận, dùng sức nhai sạch.
Sau khi ăn xong, Lục Hiên Vũ cùng với cô đi dạo phố.
Vừa mới bắt đầu hắn còn là gương mặt đau khổ, nhưng sau khi đi dạo được một lúc, cũng không cảm thấy đi dạo phố là một chuyện khổ sai.
Cô không hề giống những người phụ nữ khác, mỗi một cửa hàng đều muốn vào xem một chút, chuyển một chút, sờ một chút, bởi vì ánh mắt cô độc đáo, chỉ tiến vào mấy cửa hàng đặc biệt, ánh mắt nhìn quần áo cũng tốt, nhìn trúng đều là những bộ mặc lên người rất thích hợp, rất tôn lên khí chất của cô, cũng tôn lên màu da của cô.
Hắn vốn cũng là một người có ánh mắt tốt, đối với những mốt cô lựa chọn hết sức vui mừng, chung quy hắn cho rằng nếu như người phụ nữ của mình cùng bản thân ánh mắt hơn kém nhau một trời một vực, hắn sẽ rất buồn bực.
Sau khi Vu Linh San mua mấy bộ y phục, liền tỏ vẻ phải về nhà rồi.
Lục Hiên Vũ nhìn đồng hồ, có chút nghi ngờ nói: "Cư nhiên chỉ dùng một giờ?"
Vu Linh San híp mắt nhìn hắn, "Trước kia anh cùng rất nhiều những người phụ nữ khác đi dạo phố qua sao? Sau đó đi dạo thật lâu sao?" Lục Hiên Vũ cũng không nhìn cô, cũng không đáp trả, quá khứ cũng đã qua, còn nói đến nó làm gì, hắn ừ một tiếng, "Đường về nhà chúng ta ở bên cạnh đúng không?"
Lúc bọn họ ra cửa, không lái xe, là đi bộ, chỉ là lúc trở về, Vu Linh San không muốn đi bộ, cô không khỏi đề nghị: "Chúng ta ngồi xe buýt đi?"
"Hả?" Lục Hiên Vũ nhíu nhíu mày, "Xe buýt?"
Mặc dù hắn không nói ra khỏi miệng, nhưng bộ dạng kia tựa hồ muốn nói: cô nói đùa sao?
"Ách. . . . . . Anh không phải là chưa từng ngồi qua chứ?" Vu Linh San nhìn vẻ mặt ghét bỏ của hắn, trong lòng liền hiểu Lục đại thiếu gia còn chưa từng ngồi qua loại phương tiện công cộng gì đó.
Lục Hiên Vũ không nói lời nào, đi theo cô, cùng nhau chờ ở trạm xe bus.
Nơi này là vùng ngoại thành, xe buýt rất ít, cho nên mất một ít thời gian.
Hai người ngồi ở trên ghế, Lục Hiên Vũ có chút không nhịn được, thở dài một cái, "Ngồi xe buýt cái gì, không phải lãng phí thời gian sao?" Hắn nhàm chán nhìn về phía khác.
Vu Linh San chu miệng, "Lục đại thiếu gia, trên thế giới này không phải mỗi người đều giống như anh có limousine đâu! Tôi cho anh biết, giống như tôi chưa từng được cha mẹ đưa đón đi học, mỗi ngày tôi đều ngồi xe buýt, tôi chính là cảm thấy nó rất thân thiết, còn có thể quen biết rất nhiều người, còn có thể. . . . . . thưởng thức phong cảnh dọc đường."
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, Lục Hiên Vũ không khỏi khẽ mỉm cười, đưa tay tới cầm tay của cô, tay của cô mềm mại không xương, hắn nhéo nhéo, lại vuốt vuốt, tựa hồ đang đùa một món đồ chơi.
Vu Linh San chỉ cảm thấy có chút nhột, cúi đầu nở nụ cười.
Bình luận truyện