Chương 187: Trận chiến mở màn
"Tại sao vậy?" Phạn Phạn khiêm tốn xin chỉ giáo.
"Nói em cũng không hiểu." Đoàn Đoàn tỏ vẻ, bởi em gái quyết định mà không thương lượng trước với mình nên bản thân có chút tức giận.
Phạn Phạn đi vòng quanh cậu, truy vấn :” Tại sao vậy?”
"Bởi vì em ngốc.”
"Anh là đồ quỷ sứ đáng ghét! Hứ.”
Nghe cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ, khoé miệng phó thần phưng không kìm được mà nâng lên, chỉ là, nghe tiếp, sắc mặt dần trở lên. . . .
Thấy em gái tức giận, Đoàn Đoàn mới nhanh chóng giải thích :” Anh Cảnh Hi thích mama, em biết phải không?”
"Em biết mà, anh Cảnh Hi còn thích cả Phạn Phạn và anh nữa!”
"Không phải loại tình cảm đó.”
"Vậy thì là loại nào?”
"Là kiểu muốn làm baba của em ý.” Đoàn Đoàn vắt hết óc mới nghĩ ra từ có thể biểu đạt ý tứ mình muốn nói cho cô nhóc.
"Có thật không?" Phạn Phạn vui vẻ vỗ tay, "Em thích anh Cảnh Hi làm baba của em!”
Bên đầu điện thoại kia, Phó Thần Thương chỉ muốn hộc máu. . . . . .
Vì vậy Đoàn Đoàn lại hỏi tiếp: "Vậy em biết quan hệ giữa anh Cảnh Hi và baba chúng ta là quan hệ gì không?”
Phạn Phạn lắc đầu: "Không biết. . . . . ." Die&N Đa%N Lê Quý% Đôn
Đoàn Đoàn hít sâu một hơi, bắt đầu giải thích: "Em quên mama đã nói với chúng ta ngày hôm trước rồi sao? Anh ấy là con trai anh cả của baba, cũng là cháu trai của baba, theo đạo đức luân lý thfi như vậy là loạn luân. Hơn nữa, anh Cảnh Hi có vẻ không hợp với bà nội và chú Ba, họ đều đứng về phía baba chúng ta, nên rất có thể anh ấy và baba đối ngược nhau. Từ góc độ khác, nếu baba muốn theo đuổi mama một lần nữa thì đó sẽ là vật cản. cho nên, để mama không phải phiền lòng, chúng ta không nên để hai người họ cùng xuất hiện trước mặt mama cùng một lúc. Bây giờ em đã hiểu chưa?”
Phạn Phạn hé mở miệng, chậm rãi gật đầu một cái, lộ ra biểu cảm"Mặc dù không biết anh đang nói gì nhưng có vẻ rất đúng , rất cao siêu.”
Biểu hiện của Đoàn Đoàn khiến Phó Thần Thương lại phải thay đổi cách nhìn đối với người con trai này, bây giờ anh đã không thể tiếp tục gán danh đứa bé dễ dụ dễ lừa cho thằng bé được nữa rồi, thái độ phải càng thêm thận trọng.
--- ---------
Phó Thần Thương chạy đến cũng là lúc Phạn Phạn đang thương lượng với anh có nên làm theo phương pháp giúp baba tỉnh hay không, may mắn thay, chuông cửa vang cắt đứt suy nghĩ không đáng tin cậy này của cô bé.
Phó Thần Thương ngồi trên xe lăn, Tề Tấn đi theo phía sau, cùng đi cùng còn có một nữ bác sĩ và một y tá.
"Baba~~~” Phạn Phạn nhiệt tình nghênh đón, sau đó làm theo lời Đoàn Đoàn dạy ,nói xin lỗi, "Thật xin lỗi baba, con quên ba bị thương chưa lành!”
"Không cần phải nói xin lỗi, cám ơn bảo bối tin tưởng ba như vậy, mẹ sao rồi?"
"Mẹ còn đang ngủ!" Phạn Phạn dẫn người vào phòng.
Đoàn Đoàn đang nằm ở mép giường, mặt lo âu nhìn người nằm trên giường. Die&N Đa%N Lê Quý% Đôn
Nữ bác sĩ láy ống nghe ra kiểm tra cho An Cửu, những người còn lại ddefu khẩn trương đứng chờ một bên, cho đến khi bác sĩ mở miệng.
"Không sao, mệt nhọc quá độ nên tạm thời hôn mê thôi, chỉ cần truyền một chai đường glu- co là sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Biết mẹ không sao, hai đứa nhỏ vui vẻ đến mức nước mắt chảy ròng.
Phó Thần Thương như trút được gánh nặng, đồng thời đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt và bờ môi khô khốc của người nằm trên giường.
Tề Tấn cũng xoa xoa mồ hôi trên trán, may không có việc gì, nếu có chắc boss sẽ điên lên mất.
Bởi vì trước khi đến, Phó Thần Thương đã nói tình huống của An Cửu cho bác sĩ nên họ đã chuẩn bị tát cả dụng cụ để có thể truyền nước biển ngay tại nhà cho An Cửu.
Sau đó, Phó Thần Thương lại để bác sĩ kiểm tra Đoàn Đoàn một chút nữa.
Đoàn Đoàn mở trừng hai mắt nói: "Hai giờ trước con đã dùng nhiệt kế đo lại rồi, nhiệt độ bình thường.”
Phó Thần Thương sờ sờ trán của cậu, "Vậy thì tốt."
Nói xong chuyển sang bác sĩ và cô y tá :” Hai người về trước, kim tiêm tôi sẽ rút ra cho cô ấy.”
"Vậy chúng tôi đi trước, có vấn đề gì cứ liên lạc lại.” cả hai rời đi.
Tiexn họ đi, Phạn Phạn lập tức kéo lại vạt áo Phó Thần Thương,
"Sao vậy Phạn Phạn?” động tác nhỏ bé của con gái cũng có thể khiến trái tim anh nhảy loạn lên vì sung sướng.
Phạn Phạn dùng cặp mắt long lanh trong suốt nhìn anh , thể hiện sự khát vọng và uỷ khuất :” Baba. . . . . con đói”
Phó Thần Thương nhíu chặt chân mày hỏi, "Mẹ ngủ từ lúc nào?"
"Ngày hôm qua lúc trở lại nhà liền ngủ." Phạn Phạn trả lời.
Vậy không phải là hai mươi giờ hai đứa đều không ai cho ăn?
"Vậy các con ăn cái gì?"
"Đồ ăn vặt, với cả cơm anh ấy nấu, nhưng không có thức ăn, con ăn một bát cơm trộn đường.” Phạn Phạn làm bộ tội nghiệp kể.
Phó Thần Thương nghe xong mà lòng chua xót không dứt, càng thêm tự trách.
"baba, ba có biết nấu đồ ăn hay không?” Phạn Phạn mang vẻ mặt mong đợi hỏi.
Phó Thần Thương chần chờ trả lời: "Hẳn là được. . . .”
Đoàn Đoàn chen miệng nói: "Phạn Phạn, đừng bướng bỉnh, chân baba bị thương, sao có hể nấu đồ cho em.”
Phó Thần Thương nghĩ một chút, "Tề Tấn."
"tôi ở đây, boss?"
"Biết làm món ăn sao?" Phó Thần Thương hỏi.
Tề Tấn mặt vô tội lắc đầu, "Ách. . . . . . Không biết."
Mặc dù anh làm phụ tá rất có năng lực nhưng cái này thì không biết.
"Vậy thì hãy làm theo lời tôi nói."
Phó Thần Thương nói xong liền bảo các con:” Hai đứa muốn ăn cái gì, viết ra, ba sẽ mua cho.”
Phạn Phạn vừa nhắc tới ăn liền có sức, lập tức chạy đi cầm bút viết, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, xen cả tiếng Trung và tiếng Anh, có đồ Trung cũng có đồ Tây, tóm lại là những món cô bé nhớ từ thực đơn , những thứ khác không nhớ được, chỉ riêng ăn là không bỏ sót một chữ, xong còn cố ý đem thực đơn của mình ra khoe với baba.
Phó Thần Thương gật đầu, "của Đoàn Đoàn đâu?"
Đoàn Đoàn lắc đầu một cái, "Cái gì cũng được.”
Có vẻ không có khẩu vị cho lắm.
Vì vậy Phó Thần Thương thêm mấy món nữa vào tờ giấy rồi giao cho Tề Tấn đi mua.
Trong úc này, điện thoại Tề Tấn vẫn liên tục vang, nhưng tất cả đều bị anh cắt đứt, cho đến khi cầm tờ giấy ra cửa mới trả lời từng cái.
"Không phải đã nói rồi sao, ông chủ đang bận, vấn đề của cậu cứ chờ thêm một chút! Chuyện của cậu quan trọng? chuyện của cậu có to đến mấy cũng không to bằng việc để hai bảo bối của boss đói được. thôi, tôi còn phải đi ra siêu thị mua đồ! cậu nói cho họ, trong vofg hai giờ đừng gọi điện cho tôi, ông chủ không rảnh! Thứ gì nên ký , nên phê duyệt, cứ để sau đi. . . .”
Vì vậy, sau nửa giờ, Tề Tấn mua xong thực phẩm, bắt đàu khiêu chiến lớn nhất trong đời mình: vào bếp, dưới sự chỉ đạo của boss.
Phó Thần Thương ngồi trên xe lăn, một câu một chỉ lệnh dạy Tề Tấn làm thế nào, trình độ nghiêm khắc khiến Tề Tấn không nhịn được mượn danh thái hành mà rơi lệ.
Đoàn Đoàn cầm quyển sách nằm ở mép giường nhìn An Cửu, Phạn Phạn thfi không yên chân, chạy liên tục giữa bếp và phòng ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại. “10 phút sau bỏ nồi ra.”, Phó Thần Thương để lại câu này rồi vào trong phòng xem tình hình An Cửu.
Cuối cùng cũng làm xong tất cả, Tề Tấn lau mồ hôi, gần như mệt lả, bây giờ anh cảm thấy, mình mới là người cần bổ sung glu-co nhất.
Phó Thần Thương lấy một chậu nước nóng, vén chăn An Cửu lên rồi tự nhiên cởi áo cô ra, hai bạn nhỏ bên cạnh , một thì tò mò, một thì cảnh giác nhìn anh.
Phó Thần Thương giải thích: "Khụ, ba lau người cho mẹ các con, sau đó thay quần áo ngủ để mẹ thoải mái hơn một chút.”
Phạn Phạn"Nha" một tiếng.
Đoàn Đoàn cau mày, buông sách xuống, nhiều lần mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ra tiếng :” Con gái lớn lên chỉ có thể để cho chồng mình nhìn thấy thân thể , không được để người đàn ông khác thấy.”
Đối mặt với lời nói dầy chính nghĩa của con trai, Phó Thần Thương thật không cách phản bác, hai đứa ddefu đang nhìn mình, sao anh có thể nguỵ biện lung tung để tạo thành tấm gương tồi cho chúng nó được chứ?
"Đúng là sơ sót của ba."
Vừa chiến đã bại. . . .
Ngón tay An Cửu giật giật, từ từ mở mí mắt nặng trĩu, mới vừa quay sang đã thấy hai đứa nhỏ ngòi bên mép giường, và người vốn dĩ phải ở bệnh viện – Phó Thần Thương xuất hiện trong phòng, tay cầm khăn lông, thái độ có vẻ thật thất bại.
"Sao anh ở đây?” An Cửu mơ mơ màng màng nhìn anh, sau đó lại chú ý đến chai nước trên đầu :” Tôi , đây là……….làm sao vậy?”
Bình luận truyện