Ông Xã, Đầu Hàng Đi!
Chương 3
Mưa xối xả!
Ngay lúc ta đứng trên đường lớn ngửa đầu, đấm ngực nhìn trời điên cuồng hét lớn, lời còn chưa dứt.
Đáng thương hai sợi mỳ nước mắt của ta còn chưa kịp thành hình đã bị mưa to vọt tới lau sạch sẽ.
Bi kịch a, y phục tơ lụa thượng hạng của ta ngay lập tức biến thành áo mưa trong suốt.
Bi kịch a, Audi yêu quí của ta bị chết máy đi.
Bi kịch a, ta vọt ra di động gọi cho tám trợ lý, tất cả đều là đường dây đang bận.
Ta bất quá, đáy lòng liền nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ma quỷ lão ba, này trừng phạt cũng quá tuyệt tình đi.
Ta ngồi trong xe lại nhìn trời điên cuồn hét lên: “Ba, ta sai lầm rồi! Ta không nên nguyền rủa ba kiếp sau chỉ có thể XO tiểu hoa cúc đi! (hoa cúc là trong đam mỹ đó, ý chỉ boy*boy đó)
Vì thế, ngay lập tức trời hết mưa, mây từng đoàn hé ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía ta khinh thường.
Vì thế, đường cái bỗng nhiên hiện ra một cửa tiệm bán ôtô “4S” vô cùng bắt mắt.
Vì thế, ta chỉ có thể lê cái thân già, mang theo bộ đồ trong suốt, hướng cửa hàng vung tay chỉ nữ nhân duy nhất trong đó hỏi: “Tiểu thư, bán xe sao?”
Mặc quần áo lao động, nữ nhân bán hàng ngẩn người, tươi cười ngọt ngào hỏi ta: “Tiểu thư, mua xe sao?”
Sax, như thế mà gọi là trả lời a. Ta một phen túm tới cổ áo nàng: “Cô bán hay không?”
“Quần áo lao động” đối với việc bị ta túm cổ áo vẫn thản nhiên tự đắc, dáng tươi cười như cũ đến rung rung bộ ngực cực kỳ vĩ đại, thuận thế cởi ra hai hàng cúc áo: “Tiểu thư, mua hay không mua?”
Cường dâm a! Ta nhìn lướt qua nhũ câu vĩ đại của nàng cho đến tấm biển nhỏ treo trên đó “Kim bài tiêu thụ 008”, vài ánh vàng rực rỡ chiếu rọi hai mắt của ta, thẳng đến khi hai tay của ta mềm nhũn, trượt từ trên bộ ngực của nàng xuống, thuận thế ở trong túi rút ra thẻ tín dụng: “Mua, ta mua!”
008 cao thấp chớp chớp mắt nhỏ,bộ vị cao nhã ngọt ngào nói: “Tiểu thư, thích loại nào?”
“Tùy tiện.”
“A, màu sắc…?” Cao nhã bộ vị bắt đầu hoảng.
“Tùy tiện.”
“Bao giờ lấy xe?” Tiếp tục hoảng.
“Ngay bây giờ”
“…” Cao nhã bộ vị cao thấp run run.
15 phút sau, ta lái xe mới ra khỏi bãi đậu xe của cửa hàng 4S, còn thấy cao nhã bộ vị tiểu thư 008 tê cổ họng, nước mắt ngắn dài gào thét: “MD, quả nhiên tiểu tam* mặc đồ trong suốt, tất cả đều có tiền.”
Ta vươn đầu khỏi cửa kính ôtô, hướng tới nước mắt ngắn dài tiểu thư 008 thét lại: “Nha đầu đần độn nhà ngươi! Ngươi không thấy ta bộ dạng tựa như nhà giàu mới nổi sao?”
*tiểu tam: tam bồi, bồi uống, bồi nói chuyện, bồi ngủ. Ý chỉ tình nhân bao dướng đó.
008 tùy tay túm lấy một cái lốp xe, lấy tiêu chuẩn của tư thế ném đĩa hướng ta phi đến, ta một cước đạp mạnh chân ga, khó khăn lắm mới né được phi tiêu lốp xe của nàng, phăm phăm hướng đường cái lao đi.
Sau khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy 008 một tay cầm lốp xe ngày càng cách xa, một cỗ thành tựu trong lòng ta cứ hưng phấn dạt dào đi lên.
Ta, hảo cô nương, nhiệt tình yêu cuộc sống, nhiệt tình yêu công việc a!
Trên thế gian này, so với Diệp Hy, sinh vật tinh khiết đáng yêu mọc lên như nấm a!
Thế giới này cỡ nào tốt đẹp! Ta muốn hảo hảo công tác, mỗi ngày đều hướng về phía trước.
Tiểu vũ trụ! Lại bùng nổ đi!
Ta thí điên thí điên vọt vào bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, lượn một vòng cung tuyệt đẹp. Ầm! Cũng quệt một vòng tuyệt đẹp ở cái Mercedes-Benz bên cạnh.
“…” Ta trừng lớn mắt. Suy nghĩ 2 giây, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Nhị Hào (trợ lý số 2)
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là danh nhân trong thành phố nha! Ngươi đem danh thiếp cho hắn. Quản gì hắn là ai, nhìn thấy danh thiếp của ngươi sẽ tự động đến tìm ngươi đòi tiền bồi thường. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xử lý!” Nhị hào nói rất có đạo lý, ta liền muốn ngắt điện thoại, bị Nhị hào gọi giật lại: “Ngươi không có việc gì chạy đến đài truyền hình làm cái chi hả?”
Ta trợn trắng mắt: “Thao, Nhị hào, ngươi có phải hay không thức suốt đêm đánh quái? Hôm nay đến là thử tạo hình mới nha!”
“Thử tạo hình đó là ngày mai!” trợ lý Nhị hào phẫn thanh. “Hạ Tiểu Hoa, đến phòng hóa trang đi, ta vừa vặn có việc tìm ngươi”.
Ta đáp ứng xong, ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ một cái về ngày hôm nay.
Ta, quả nhiên bị Diệp Hy tra tấn đến thần kinh thác loạn.
Nguyên lai, bi thương a, ta gặp phải là bạo lực gia đình.
Bạo lực gia đình a!
Ta dùng sức lấy danh thiếp chụp ở cửa kính của cái Mercedes-Benz, rồi hướng thang máy chạy như điên.
Nhưng là,
Rõ ràng ăn mặc đồ trong suốt đến phun máu mũi là ta!
Vì sao người phun máu mũi cũng là ta?
Ta vừa đẩy cửa phòng hóa trang, một bên phun máu mũi một bên âm thầm đánh giá tên nam nhân trong kia chỉ mặc đơn thuần một cái khố nhỏ tam giác.
Giết người sau lưng! Tuyệt đối giết người sau lưng mà!
Chậc chậc, thực chân thật a, nhìn kia một cái mông tròn nhỏ thực rắn chắc, thực tuấn tú a!
Lại nhìn kia một cái lưng cong cong hình giọt nước a!
Lại lại nhìn kia một cái làn da trơn bóng co dãn a!
Thịt bò a! Quả thực là thịt bò a!
Ta nghe thấy thanh âm chính mình nuốt nuốt nước miếng.
Khố nhỏ lúc này quay đầu đến, lộ ra một mảnh đường cong cơ bắp đều đặn còn có khuôn măt nhỏ nhắn dị thường phấn nộn.
Ta nghe thấy đầu mình “oanh” một tiếng nổ mạnh—–ta, ta mù rồi!
Ta mở lớn miệng, ào ào chảy nước miếng, nhìn không chớp mắt.
Khố nhỏ cũng mở lớn miệng nhìn ta không chớp mắt.
Ta xem hắn, hắn cũng xem ta.
Ta xem hắn cao nhã bộ vị, hắn cũng nhìn xem ta cao nhã bộ vị.
“Xem đủ chưa?” Khố nhỏ nói, thanh âm là cái mà làm cho xương cốt nữ nhân đều muốn mềm nhũn, trong ánh mắt lộ vẻ dụ dỗ. Nhưng không phải nhìn mặt của ta, mà là nhìn chằm chằm ngực của ta.
Thao, bộ ngực mà có thể trả lời sao?
Lão nương dù sao cũng là cái nhà giàu mới nổi, kết hôn xong còn chưa có bị lão công thịt bò qua!
Ta cam chịu, một bên vươn tay che đằng trước, một bên hướng khố nhỏ nói: “Đi chỗ khác chơi, lão nương muốn thay quần áo!”
Ta khom lưng lục lọi ở phòng hóa trang, bình thường cũng cất giữ không ít quần áo.
Nghe thấy sau lưng có cái thanh âm mê người cất lên: “Dáng người cũng nhìn được, cô là diễn viên mới tới? Ở kịch tổ nào?”
Kháo, không phải do mắc mưa, quần áo có chút chật vật, ngay cả tướng mạo lão nương cũng không nhận ra đó chứ?
Rốt cục cũng tìm được trang phục phù hợp, ta nhanh chóng trang điểm lại, nhìn nhìn một cái, cũng coi như là xinh đẹp đi. Ngẩng đầu, phát hiện thấy khố nhỏ vẫn còn đang nhìn chằm chằm ta đâu.
Về phần này, ta hồ nghi sờ sờ mặt mình một phen, sau khi trang điểm, sai biệt lớn như vậy sao? Chút tự trọng nho nhỏ trong lòng hung hăng bị va chạm!
Khố nhỏ ở trước mặt ta thực tao nhã liếm liếm khóe môi.
Cắt! Câu dẫn ai đâu! Lão nương đây là phụ nữ đã có chồng.
Ta hung hăng không thèm liếc mắt, kéo rèm đánh xoẹt, đem khố nhỏ chắn ở bên ngoài.
Thay xong trang phục đi ra, phát hiện khố nhỏ cũng ăn mặc thật chỉnh tề, nhồi dựa vào cửa kính phòng hóa trang trên dưới đánh giá ta một lượt.
“Nhường đường.” Ta kéo ra túi hóa trang, chờ khố nhỏ tránh sang một bên sau đặt mông ngồi xuống, chăm chú nhìn gương trang điểm lại một lượt nữa.
Trong gương chiếu đến hình ảnh khố nhỏ đứng phía sau ta, hai tay ung dung bỏ túi quần, tư thế phong cao tao nhã. Mặc xong quần áo, lực hấp dẫn có chút suy giảm, may là còn lại khuôn mặt có thể nhìn, bộ dáng tuấn tú tuyệt không thua Diệp thiếu gia nhà ta.
Khố nhỏ xuyên qua gương nhìn chằm chằm ta: “Cô không biết tôi?”
Vô nghĩa, lời này không phải ta hỏi đi!
“Anh không biết tôi?” Ta học hắn.
Hắn cười xuy một tiếng: “Tuy rằng chiêu số của cô có điểm cũ, nhưng rất là dùng được. Hơn nữa…” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua gương, ở trên người ta dạo qua một vòng: “dáng người không tệ”.
Thực tế chứng minh bộ dạng suất cũng có người tốt a! Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng theo dõi hắn. Diệp Hy chưa từng bao giờ hướng ta khen ngợi một câu như thế.
Hạ Tiểu Hoa sống cả đời, ngay cả lão ba thân sinh của chính mình, trước khi chết cũng chỉ nghẹn ra quá một câu: “Tiểu Hoa, ngươi thực TM tục nhưng may ra còn có điểm xinh đẹp a!”
Ta cười đến run rẩy cả người: “Tiên sinh, ánh mắt anh quả không sai a!”
Khố nhỏ cũng cười đến sáng lạn hoa đào: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì?”
Ta vẫn như cũ cười đến run rẩy cả người: “Tùy anh!”. Ây, nói gì nói gì đi, nói dễ nghe hết thảy ta đều nhận.
Khố nhỏ cũng vẫn như cũ sáng lạn hoa đào: “Yên tâm, tôi tuy muốn tiềm quy tắc* cô, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
*tiềm quy tắc ( hay còn gọi là quy tắc ngầm): ám chỉ sự đen tối trong ngành giải trí, đại khái 1 ca sĩ/ diễn viễn hạng 3 dựa vào đại gia bao dưỡng mà lấy được cơ hội lên TV, đóng phim. . . Những truyện tiềm quy tắc thường là người có tiền/nổi tiếng bao dưỡng kẻ khác.
Ngay lúc ta đứng trên đường lớn ngửa đầu, đấm ngực nhìn trời điên cuồng hét lớn, lời còn chưa dứt.
Đáng thương hai sợi mỳ nước mắt của ta còn chưa kịp thành hình đã bị mưa to vọt tới lau sạch sẽ.
Bi kịch a, y phục tơ lụa thượng hạng của ta ngay lập tức biến thành áo mưa trong suốt.
Bi kịch a, Audi yêu quí của ta bị chết máy đi.
Bi kịch a, ta vọt ra di động gọi cho tám trợ lý, tất cả đều là đường dây đang bận.
Ta bất quá, đáy lòng liền nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ma quỷ lão ba, này trừng phạt cũng quá tuyệt tình đi.
Ta ngồi trong xe lại nhìn trời điên cuồn hét lên: “Ba, ta sai lầm rồi! Ta không nên nguyền rủa ba kiếp sau chỉ có thể XO tiểu hoa cúc đi! (hoa cúc là trong đam mỹ đó, ý chỉ boy*boy đó)
Vì thế, ngay lập tức trời hết mưa, mây từng đoàn hé ra khuôn mặt tươi cười hướng về phía ta khinh thường.
Vì thế, đường cái bỗng nhiên hiện ra một cửa tiệm bán ôtô “4S” vô cùng bắt mắt.
Vì thế, ta chỉ có thể lê cái thân già, mang theo bộ đồ trong suốt, hướng cửa hàng vung tay chỉ nữ nhân duy nhất trong đó hỏi: “Tiểu thư, bán xe sao?”
Mặc quần áo lao động, nữ nhân bán hàng ngẩn người, tươi cười ngọt ngào hỏi ta: “Tiểu thư, mua xe sao?”
Sax, như thế mà gọi là trả lời a. Ta một phen túm tới cổ áo nàng: “Cô bán hay không?”
“Quần áo lao động” đối với việc bị ta túm cổ áo vẫn thản nhiên tự đắc, dáng tươi cười như cũ đến rung rung bộ ngực cực kỳ vĩ đại, thuận thế cởi ra hai hàng cúc áo: “Tiểu thư, mua hay không mua?”
Cường dâm a! Ta nhìn lướt qua nhũ câu vĩ đại của nàng cho đến tấm biển nhỏ treo trên đó “Kim bài tiêu thụ 008”, vài ánh vàng rực rỡ chiếu rọi hai mắt của ta, thẳng đến khi hai tay của ta mềm nhũn, trượt từ trên bộ ngực của nàng xuống, thuận thế ở trong túi rút ra thẻ tín dụng: “Mua, ta mua!”
008 cao thấp chớp chớp mắt nhỏ,bộ vị cao nhã ngọt ngào nói: “Tiểu thư, thích loại nào?”
“Tùy tiện.”
“A, màu sắc…?” Cao nhã bộ vị bắt đầu hoảng.
“Tùy tiện.”
“Bao giờ lấy xe?” Tiếp tục hoảng.
“Ngay bây giờ”
“…” Cao nhã bộ vị cao thấp run run.
15 phút sau, ta lái xe mới ra khỏi bãi đậu xe của cửa hàng 4S, còn thấy cao nhã bộ vị tiểu thư 008 tê cổ họng, nước mắt ngắn dài gào thét: “MD, quả nhiên tiểu tam* mặc đồ trong suốt, tất cả đều có tiền.”
Ta vươn đầu khỏi cửa kính ôtô, hướng tới nước mắt ngắn dài tiểu thư 008 thét lại: “Nha đầu đần độn nhà ngươi! Ngươi không thấy ta bộ dạng tựa như nhà giàu mới nổi sao?”
*tiểu tam: tam bồi, bồi uống, bồi nói chuyện, bồi ngủ. Ý chỉ tình nhân bao dướng đó.
008 tùy tay túm lấy một cái lốp xe, lấy tiêu chuẩn của tư thế ném đĩa hướng ta phi đến, ta một cước đạp mạnh chân ga, khó khăn lắm mới né được phi tiêu lốp xe của nàng, phăm phăm hướng đường cái lao đi.
Sau khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy 008 một tay cầm lốp xe ngày càng cách xa, một cỗ thành tựu trong lòng ta cứ hưng phấn dạt dào đi lên.
Ta, hảo cô nương, nhiệt tình yêu cuộc sống, nhiệt tình yêu công việc a!
Trên thế gian này, so với Diệp Hy, sinh vật tinh khiết đáng yêu mọc lên như nấm a!
Thế giới này cỡ nào tốt đẹp! Ta muốn hảo hảo công tác, mỗi ngày đều hướng về phía trước.
Tiểu vũ trụ! Lại bùng nổ đi!
Ta thí điên thí điên vọt vào bãi đỗ xe ngầm của đài truyền hình, lượn một vòng cung tuyệt đẹp. Ầm! Cũng quệt một vòng tuyệt đẹp ở cái Mercedes-Benz bên cạnh.
“…” Ta trừng lớn mắt. Suy nghĩ 2 giây, nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Nhị Hào (trợ lý số 2)
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi là danh nhân trong thành phố nha! Ngươi đem danh thiếp cho hắn. Quản gì hắn là ai, nhìn thấy danh thiếp của ngươi sẽ tự động đến tìm ngươi đòi tiền bồi thường. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi xử lý!” Nhị hào nói rất có đạo lý, ta liền muốn ngắt điện thoại, bị Nhị hào gọi giật lại: “Ngươi không có việc gì chạy đến đài truyền hình làm cái chi hả?”
Ta trợn trắng mắt: “Thao, Nhị hào, ngươi có phải hay không thức suốt đêm đánh quái? Hôm nay đến là thử tạo hình mới nha!”
“Thử tạo hình đó là ngày mai!” trợ lý Nhị hào phẫn thanh. “Hạ Tiểu Hoa, đến phòng hóa trang đi, ta vừa vặn có việc tìm ngươi”.
Ta đáp ứng xong, ngắt điện thoại, nghĩ nghĩ một cái về ngày hôm nay.
Ta, quả nhiên bị Diệp Hy tra tấn đến thần kinh thác loạn.
Nguyên lai, bi thương a, ta gặp phải là bạo lực gia đình.
Bạo lực gia đình a!
Ta dùng sức lấy danh thiếp chụp ở cửa kính của cái Mercedes-Benz, rồi hướng thang máy chạy như điên.
Nhưng là,
Rõ ràng ăn mặc đồ trong suốt đến phun máu mũi là ta!
Vì sao người phun máu mũi cũng là ta?
Ta vừa đẩy cửa phòng hóa trang, một bên phun máu mũi một bên âm thầm đánh giá tên nam nhân trong kia chỉ mặc đơn thuần một cái khố nhỏ tam giác.
Giết người sau lưng! Tuyệt đối giết người sau lưng mà!
Chậc chậc, thực chân thật a, nhìn kia một cái mông tròn nhỏ thực rắn chắc, thực tuấn tú a!
Lại nhìn kia một cái lưng cong cong hình giọt nước a!
Lại lại nhìn kia một cái làn da trơn bóng co dãn a!
Thịt bò a! Quả thực là thịt bò a!
Ta nghe thấy thanh âm chính mình nuốt nuốt nước miếng.
Khố nhỏ lúc này quay đầu đến, lộ ra một mảnh đường cong cơ bắp đều đặn còn có khuôn măt nhỏ nhắn dị thường phấn nộn.
Ta nghe thấy đầu mình “oanh” một tiếng nổ mạnh—–ta, ta mù rồi!
Ta mở lớn miệng, ào ào chảy nước miếng, nhìn không chớp mắt.
Khố nhỏ cũng mở lớn miệng nhìn ta không chớp mắt.
Ta xem hắn, hắn cũng xem ta.
Ta xem hắn cao nhã bộ vị, hắn cũng nhìn xem ta cao nhã bộ vị.
“Xem đủ chưa?” Khố nhỏ nói, thanh âm là cái mà làm cho xương cốt nữ nhân đều muốn mềm nhũn, trong ánh mắt lộ vẻ dụ dỗ. Nhưng không phải nhìn mặt của ta, mà là nhìn chằm chằm ngực của ta.
Thao, bộ ngực mà có thể trả lời sao?
Lão nương dù sao cũng là cái nhà giàu mới nổi, kết hôn xong còn chưa có bị lão công thịt bò qua!
Ta cam chịu, một bên vươn tay che đằng trước, một bên hướng khố nhỏ nói: “Đi chỗ khác chơi, lão nương muốn thay quần áo!”
Ta khom lưng lục lọi ở phòng hóa trang, bình thường cũng cất giữ không ít quần áo.
Nghe thấy sau lưng có cái thanh âm mê người cất lên: “Dáng người cũng nhìn được, cô là diễn viên mới tới? Ở kịch tổ nào?”
Kháo, không phải do mắc mưa, quần áo có chút chật vật, ngay cả tướng mạo lão nương cũng không nhận ra đó chứ?
Rốt cục cũng tìm được trang phục phù hợp, ta nhanh chóng trang điểm lại, nhìn nhìn một cái, cũng coi như là xinh đẹp đi. Ngẩng đầu, phát hiện thấy khố nhỏ vẫn còn đang nhìn chằm chằm ta đâu.
Về phần này, ta hồ nghi sờ sờ mặt mình một phen, sau khi trang điểm, sai biệt lớn như vậy sao? Chút tự trọng nho nhỏ trong lòng hung hăng bị va chạm!
Khố nhỏ ở trước mặt ta thực tao nhã liếm liếm khóe môi.
Cắt! Câu dẫn ai đâu! Lão nương đây là phụ nữ đã có chồng.
Ta hung hăng không thèm liếc mắt, kéo rèm đánh xoẹt, đem khố nhỏ chắn ở bên ngoài.
Thay xong trang phục đi ra, phát hiện khố nhỏ cũng ăn mặc thật chỉnh tề, nhồi dựa vào cửa kính phòng hóa trang trên dưới đánh giá ta một lượt.
“Nhường đường.” Ta kéo ra túi hóa trang, chờ khố nhỏ tránh sang một bên sau đặt mông ngồi xuống, chăm chú nhìn gương trang điểm lại một lượt nữa.
Trong gương chiếu đến hình ảnh khố nhỏ đứng phía sau ta, hai tay ung dung bỏ túi quần, tư thế phong cao tao nhã. Mặc xong quần áo, lực hấp dẫn có chút suy giảm, may là còn lại khuôn mặt có thể nhìn, bộ dáng tuấn tú tuyệt không thua Diệp thiếu gia nhà ta.
Khố nhỏ xuyên qua gương nhìn chằm chằm ta: “Cô không biết tôi?”
Vô nghĩa, lời này không phải ta hỏi đi!
“Anh không biết tôi?” Ta học hắn.
Hắn cười xuy một tiếng: “Tuy rằng chiêu số của cô có điểm cũ, nhưng rất là dùng được. Hơn nữa…” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua gương, ở trên người ta dạo qua một vòng: “dáng người không tệ”.
Thực tế chứng minh bộ dạng suất cũng có người tốt a! Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng theo dõi hắn. Diệp Hy chưa từng bao giờ hướng ta khen ngợi một câu như thế.
Hạ Tiểu Hoa sống cả đời, ngay cả lão ba thân sinh của chính mình, trước khi chết cũng chỉ nghẹn ra quá một câu: “Tiểu Hoa, ngươi thực TM tục nhưng may ra còn có điểm xinh đẹp a!”
Ta cười đến run rẩy cả người: “Tiên sinh, ánh mắt anh quả không sai a!”
Khố nhỏ cũng cười đến sáng lạn hoa đào: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì?”
Ta vẫn như cũ cười đến run rẩy cả người: “Tùy anh!”. Ây, nói gì nói gì đi, nói dễ nghe hết thảy ta đều nhận.
Khố nhỏ cũng vẫn như cũ sáng lạn hoa đào: “Yên tâm, tôi tuy muốn tiềm quy tắc* cô, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
*tiềm quy tắc ( hay còn gọi là quy tắc ngầm): ám chỉ sự đen tối trong ngành giải trí, đại khái 1 ca sĩ/ diễn viễn hạng 3 dựa vào đại gia bao dưỡng mà lấy được cơ hội lên TV, đóng phim. . . Những truyện tiềm quy tắc thường là người có tiền/nổi tiếng bao dưỡng kẻ khác.
Bình luận truyện