Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 44



Ta mang theo một cây pháo hoa, ngồi xuống lấy bật lửa châm, học theo một đám tiểu quỷ đốt pháo hoa bên cạnh, giơ cây của mình lên cao, ồn ào: “A! Thật xinh đẹp! Của lão nương là màu đỏ!”

Thuận tiệc thiếu đạo đức liếc mắt một cái sang đứa con nít bên cạnh: “Uy! Màu trắng! Tránh sang một bên đi!”

Chú nhóc ngồi ngoan ngoãn xem pháo hoa của mình màu trắng, lại quay sang nhìn màu đỏ trong tay ta, vô cùng tức giận đem ba cây pháo dưới chân tất cả cùng đốt một lúc.

Ta giơ ngón tay chỉ vào thằng bé, cười đến càng phát ra thiếu đạo đức: “Ha ha ha ha ha ha! Toàn bộ TM đều là màu trắng! Ngồi một bên đi, ngồi một bên đi! Ha ha ha ha!”

Thằng nhóc dẩu miệng, nghẹn nửa ngày không nhịn được nữa, giơ một đám pháo hoa màu trắng trong tay, khóc oa oa chạy đi.

Ta chưa từ bỏ ý định, khóe mắt liếc sang bên cạnh, một đám nhóc sát ngôn quan sắc lập tức cúi đầu, liều mạng châm pháo hoa dưới chân.

Chậc! Lễ Giáng sinh, đứa nhỏ thực TM nhiều!

Ta thỏa mãn thu hồi ánh mắt đáng khinh, phát hiện cách mình mấy bước phía xa, Diệp tam công tử vài phút trước nhìn thuyền hải tặc liền rơi vào chiều sâu suy ngẫm, vẫn như cũ duy trì trạng thái tự hỏi.

Bất đắc dĩ cúi thấp đầu, chỉ có thể lại đốt một cây pháo hoa nữa: “A! Của lão nương là màu lam! Xinh đẹp quá!”

Đôi mắt nhỏ lại liếc đến đám nhóc không nhiều lắm bên cạnh còn trụ lại được, đang cao hứng phấn chấn khua khua pháo hoa màu đỏ.

Còn chưa kịp mở miệng, đám nhóc lại tức đỏ cả mắt, điên cuồng cúi đầu liều mạng châm pháo hoa mới.

Ta ôm tấm lòng thiện lương bé nhỏ, nhìn mấy đứa nhóc không châm được pháo hoa màu lam cảm thấy lòng tự tin bị chà đạp, lục tục khóc lớn chạy đi.

Không ngừng có thêm mấy nhóc liều chết ôm pháo hoa mới nhập cuộc.

Tấm lòng thiện lương đồng tình với lũ nhóc của ta đang tiếp tục bành trướng, đột nhiên nghe thấy Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa, cái kia, thực sự có thể ngồi lên được?”

Ngón tay trắng nõn, xiên ngang giữa bầu trời đêm, chỉ vào thuyền hải tặc đang tỏa ra ánh sáng ngọc dị thường.

Cây pháo hoa trong tay ta hiên ngang rơi xuống.

Há to miệng, nhìn chằm chằm Diệp Hy.

Diệp Hy còn nghiêm túc cau mày: “Góc lệch lớn như vậy, an toàn sao?”

Há miệng to hơn nữa.

Bỗng nhiên thằng nhóc đốt pháo hoa trắng ban nãy chen vào đầy khinh bỉ: “Ha ha ha! Chú a! Chú lần đầu tiên đến công viên trò chơi? Ha ha ha ha ha!” Một bên cười nhạo, một bên rất kiêu căng vỗ ngực: “Mẹ cháu hàng tháng đều dẫn cháu đến!”

Diệp Hy nhăn mày càng sâu, không kiên nhẫn nói: “Ai là chú của mi!” Ngữ khí, biểu tình cùng Diệp lão đầu nói: “Hạ Tiểu Hoa, ai là ba cô?” Hoàn toàn một cái dạng thiếu đạo đức.

Thằng nhóc không thèm để ý tới, chỉ ngón tay vào Diệp Hy cười càng phát ra đắc ý.

Ta thẹn quá thành giận, thề chết bao che khuyết điểm: “Uy! Pháo hoa trắng! Lão nương với chú đây tuần nào cũng đến!”

“Chị gạt người!” Thằng nhóc đổi hướng ngón tay chỉ sang ta.

Ta khinh thương hừ hừ: “Lừa cái mông! Chỉ châm được pháo hoa trắng mà còn bày đặt dọa người!”

Hốc mắt thằng nhóc lập tức nổi lên một mạt chất lỏng.

Tốt lắm, đả kích phải không ngừng cố gắng, phải thêm cường độ lớn hơn nữa. Ta gân cổ vừa muốn nói chuyện, lại bị Diệp Hy một phen túm lấy: “Hạ Tiểu Hoa, cái kia, chúng ta đi ngồi!”

Thẳng hướng thuyền hải tặc mà đi!

Chậc! Thật sự là…

“Uy! Diệp Hy —— cái này gọi là thuyền hải tặc —–!” Thời điểm thuyền lên tới điểm cao nhất, ta liều mạng kêu.

“…” Diệp Hy dùng sức túm chặt thanh bảo hộ chắn ngang thân, sắc mặt trắng bệch.

“Uy —— Diệp Hy —— chơi vui không?——” Thuyền liều mạng lao xuống.

“…” Diệp Hy trừng mắt nhìn ta, biểu tình dị thường nghiêm túc.

“Uy———–!”

“…” Càng phát ra nghiêm túc.

“Có —– người —– không—–?”

“…”

“Uy——!”

Một cánh tay liều mạng đập vào ót của ta.

“…”

Ta ngồi xổm trước cửa vào khu thuyền hải tặc, liều mạng xoa ót.

Diệp Hy đứng thẳng tắp, không nói được một lời nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc cách đó không xa, lại rơi vào trạng thái suy ngẫm tự hỏi.

Ta xoa nhẹ đầu, vùng vẫy định đứng lên, đột nhiên nghe thấy Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa! Cái kia, lộn ngược lại, có an toàn không?”

Lại há to miệng.

Lại bị một phen túm trụ chạy vội đến tàu lượn siêu tốc.

Lúc này đây, người thét chói tai đổi lại là ta.

“A a a a a a a a —————-!”

“…”

“Oa oa oa oa oa oa oa oa —————-!”

“…”

“Nha nha nha nha nha nha nha nha —————–!”

Kêu quá mức thảm thiết, Diệp Hy bên cạnh vẫn im lặng, đột nhiên nghiêng đầu, hướng về phía ta lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp: “Hạ Tiểu Hoa, chơi cái này rất có ý tứ!”

Tàu lượn lao xuống một cái, ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, nhất thời cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Mãi cho đến lúc xuống, cảm giác choáng vàng vẫn còn chưa biến mất.

Ta bước chân xiêu vẹo, đi không xong.

Diệp Hy hào phóng, tay trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, giơ đến trước mặt ta: “Đến đây, Hạ Tiểu Hoa!”

Ta trừng mắt nhìn bàn tay xinh đẹp của Diệp Hy nửa ngày, rốt cục vung áo khoác né tránh quay đi.

Cong vẹo vài bước, không có nghe được động tĩnh phía sau, không thể không quay đầu lại nhìn.

Mũ phớt chắn hơn phân nửa tầm mắt, loáng thoáng cảm nhận được một chút ánh mắt của Diệp Hy.

“Uy! Diệp lão đầu không mang anh đến công viên trò chơi sao?” Ta theo ánh mắt Diệp Hy, ngẩng đầu.

Diệp Hy nhìn chằm chằm trò chơi nhảy cầu phía xa, mắt cũng không chớp một cái, chính là sinh ra cảm giác chớ có đến gần.

Hai người đi ngang qua bên cạnh, đột nhiên dừng bước: “Nha! Rất đẹp trai!”

“Trên đời này thật sự có người đẹp trai như vậy a!”

“Thật quen mắt! Giống như đã gặp ở đâu nha!”

Ta lắc lắc đầu, đem mũ phớt vặn sang một bên, hướng về phía hai nữ nhân kia nhe răng nhếch miệng.

Hai người qua đường kia dừng lại quan sát ta nửa ngày, rốt cục không tình nguyện mà di chuyển bước chân.

Ta chí đắc ý mãn, lại nghe được một tiếng cười khẽ bên cạnh.

Ngẩng đầu, Diệp Hy liền hướng về phía ta: “Hạ Tiểu Hoa, bệnh cũ của em, đã lâu không gặp!”

Cười đến vô cùng tỏa nắng.

Ngày trước, ngẫu nhiên được tham dự dạ tiệc cùng Diệp Hy, ta liền thời thời khắc khắc dán bên cạnh người hắn, hướng về phía danh viện thục nữ, phu nhân, người mẫu, ngôi sao, liều mạng một biểu tình nhe răng nhếch miệng. Làm xong rồi không có dũng khí ngẩng đầu liếc Diệp Hy một cái.

Ta mang theo xấu hổ, cố gắng cúi đầu: “Uy! Anh du học ở bên Anh, không mang theo con gái đi công viên trò chơi sao?”

Hỏi xong, đầu càng cúi thấp lợi hại, hận không thể nguyền rủa chính mình cả đới chỉ đốt được pháo hoa trắng.

Cái này còn cần hỏi sao? Diệp tam công tử thủ thân như ngọc, cái này có tuần san bát quái làm chứng!

Diệp Hy thật ra lại đáp rất rõ ràng: “Bận việc, không rảnh!”

Nha! Nhân vật lớn! Đời thứ ba của Diệp thị!

Khóe mắt ta liếc Diệp Hy, đôi mắt nhỏ đặc biệt khinh thường.

Đáng tiếc Diệp tam công tử không phát hiện, lông mi xinh đẹp chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm trò nhảy cầu, biểu tình ẩn ẩn cô đơn.

Vẻ mặt như vậy, quen thuộc khiến ta đột nhiên giật mình.

Trong lòng giống như có một mũi kim, một chút một chút đâm vào trái tim vừa mới được chữa lành, len lỏi đau đớn.

Ta vươn tay, một phen cầm lấy Diệp Hy: “Uy! Lão nương manh anh đi chơi nhảy cầu!”

Diệp Hy thu hồi đôi mắt nhỏ đang nhìn ra xa, bắt đầu nhìn chằm chằm tay của ta.

Ta dùng lực, nắm càng phát ra nhanh hơn: “Đừng sợ! Lão nương còn liên tục nhảy 11 lần cơ! Lão nương sẽ bảo vệ anh!”

Diệp Hy nâng lên ánh mắt, hướng về phía ta cười: “Hạ Tiểu Hoa, em dẫn anh đi chơi cái kia!”

Vươn tay chỉ vào nhà ma.

“…” Thân mình ta run lên: “A, Diệp Hy, tôi nghĩ muốn đi vệ sinh…”

“Em không phải là cái gì đều đã chơi qua sao?”

“…”

“Sợ hãi? Vậy quên đi!” Diệp Hy thực thức thời thở dài: “Vốn nghe nói là sẽ bảo vệ anh!”

“Ai, ai nói?… Đi! Mua vé! Lão nương nói bảo vệ anh liền bảo vệ anh!” Ta vỗ vỗ ngực, giữ mặt mũi mà túm Diệp Hy bước đi.

Xe điện vừa lăn bánh, ta ngay lập tức hối hận.

Ta cùng Diệp Hy ngồi ở hàng thứ nhất, phía sau là mấy cặp tình nhân, gì cũng chưa gặp đã bắt đầu thét chói tai.

Kêu làm cho lưng ta phát lạnh, lập tức dữ tợn quay đầu: “Ầm ỹ cái mông? Quỷ đã ra chưa? Chưa đi ra thì ồn ào cái mông gì?”

Thuận tay túm lấy tiểu bạch kiểm ngồi phía sau, không nói hai lới liền vứt ra khỏi xe.

Giọng rống lại càng phát ra trung khí mười phần.

“Lại TM ồn ào nữa, lão nương đẩy hết thảy các người xuống xe!”

Thành công đổi lấy một mảnh lặng ngắt như tờ.

Lại càng cảm thấy sau lưng phát ra lạnh lợi hại.

Dùng sức nhắm nhanh mắt, quay đầu lại ngồi xuống, cố gắng bỏ qua âm thanh rên rỉ xung quanh.

Đột nhiên nghe thấy Diệp Hy vẫn im lặng, nói: “Hạ Tiểu Hoa, kia là cái gì?”

Ta hé đôi mắt nhỏ, theo ngón tay Diệp Hy nhìn lại.

“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Một tiếng kêu thê lương vô cùng thảm thiết vang tận mây xanh.

Ta hợp lại mạng già vung tay, một bàn tay che miệng lại, cố gắng áp chế tiếng thét thứ hai.

Tay che miệng lại bị người ta cầm lấy, so với ta còn nhanh hơn: “Hạ Tiểu Hoa, đừng sợ, anh bảo vệ em!” Một dạng ngữ khí, một dạng lời kịch ấy, theo ta vừa nói lúc nãy giống nhau như đúc.

Ta chống đỡ mắt trừng Diệp Hy.

Diệp Hy lại còn cười đến thực sự vô tội, vỗ vỗ bộ ngực mê người.

Nắm tay của ta một tấc một tấc, đem bàn tay che miệng của ta nắm xuống dưới, bao lại, không có buông ra.

“Nha nha nha nha nha a a a a a ngao ngao ngao ngao ngao!!!——” Ta thất kinh, kêu càng phát ra thảm thiết.

Bộ ngực mê người tản ra quang mang chói mắt. Rốt cục bị ta ôm cổ, dùng hết toàn lực hướng về phía màng tai Diệp Hy: “Lão! Nương! Bảo! Vệ! Anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện