Ông Xã, Đầu Hàng Đi!
Chương 48
“Thấy không, cái người mặc đồng phục trung học ngồi trên ghế cọ xát chân, chính là con gái của Hạ Tài!”
“A, không nói diện mạo, nhìn xem tư thế đều đoán biết được a! Cấp bậc thấp kém!”
“Đi vũ hội từ thiện, mặc lễ phục là lễ phép cơ bản. Sao lại mặc đồng phục đến đây, thật là không có gia giáo!”
“Người ta vội vàng đến làm từ thiện, mang bó lớn bó bé tiền đến để mua thanh danh, làm gì còn thời gian thay lễ phục!”
“Cha cô ta gần đây đang ném tiền qua cửa sổ để theo đuổi thiên kim. Người ta tuy là đã ly dị nhưng tốt xấu cũng là phu nhân danh môn, mặt mũi dù sao cũng phải có. Nhà giàu mới nổi tưởng muốn lây dính được chút phú quý, nào có dễ dàng như vậy!”
“Hạ Tài làm sao lại có con gái a? Ai giúp hắn sinh vậy, thật là dơ bẩn!”
“Không biết, thế nào sinh ra được con gái không biết, lăn lộn qua bao nhiêu người càng không biết!”
“Chậc, chậc, bẩn! Ghê tởm!”
Ta cúi đầu chà xát a chà xát, bị giày mới cọ vào chân sinh đau, rốt cục mới thoải mái một chút.
Đi lại giày, đứng lên, tiến lên hướng đến đám người, dùng sức vung cánh tay.
“Phù phù”, “phù phù” ba thiên kim tru lên còn không kịp, toàn bộ đều rơi vào bể bơi.
Tiếng thét chói tai nhất thời vang lên thành một mảnh.
Ta không quan tâm, hướng về người thứ tư đang rên lên sợ hãi.
Bị bảo an chạy tới, một phen túm trụ.
Giãy không được, đành phải cởi giày, ngắm chuẩn đỉnh đầu người thứ tư còn lại kia phi tới.
Chính giữa hồng tâm.
Sau cú phi vô cùng ngoạn mục là hai hàng máu mũi đỏ tươi xông ra. Tiếng thét chói tai lại càng phát ra điên cuồng.
Lại đến tiếp thêm một bảo an nữa, một trái một phải kẹp lấy ta, thực không thể động đậy.
“Hạ tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi hội sở, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ta liều mạng giãy dụa: “Lão nương tự mình đi! Cha của tôi đâu? Kêu hắn xem xong náo nhiệt rồi thì đi ra đây!”
“Hạ tiểu thư, cha cô cùng nữ minh tinh nửa giờ trước đã lái xe rời khỏi đây rồi!”
Ta trừng lớn mắt.
Một chậu nước lạnh lẽo dội xuống, từ đỉnh đầu cho đến tận mũi chân.
Phun máu mũi đứng ở đó, cầm chậu, nhìn chằm chằm ta: “Nhà giàu mới nổi! Lập tức cút! Nơi này không phải là chỗ cô có thể đứng được!”
Ta giơ nắm tay dùng sức đấm tới, lại bị bảo an đè lại: “Hạ tiểu thư, mời cô rời đi!”
“Tôi đến hội sở này định thư giãn một chút, không ngờ vừa đến lại xảy ra vấn đề!” Thanh âm ôn ôn nhuận nhuận, một chiếc khăn tay trắng noãn, đưa đến trước mặt của ta.
Ta nâng đầu, xuyên qua hai tên bảo an, thấy bên dưới ngọn đèn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Rõ ràng biểu tình thực lãnh mạc, nhưng bàn tay cầm khăn đưa cho ta, lại kiên định dị thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ liếc thoáng qua bảo an một cái, trói buộc trên người lập tức buông lỏng. Tất cả bảo an đều cung kính nói: “Tiểu Diệp tiên sinh!”
“Diệp Hy! Anh bớt lo chuyện người khác đi, cố ý gây chuyện với tôi!” Nữ nhân đổ máu mũi càng thét chói tai: “Anh cho rằng đây vẫn là đại học Anh quốc tùy anh định đoạt? Anh muốn giả làm thân sĩ thì trước tiên đến bể bơi cứu người đi!”
Người nào đó nghiêng đầu, liếc mắt một cái nhìn đám người trong bể bơi, trả lời đặc biệt đương nhiên: “Không quan tâm.”
Ta tiếp tục trừng lớn mắt.
“Cô có đi hay không?” Người nào đó vô cùng không kiên nhẫn, hướng về phía ta, trong tay vẫn túm khăn nhỏ bé.
Ánh vàng chói lọi, theo động tác người nào đó, nháy mắt tỏa ra bốn phía. Chói mắt đến nỗi ta không thể không đoạt lấy khăn tay, liều mạng lau nước mũi.
Kim quang theo bước chân người nào đó xa dần, đi được nghĩa vô phản cố.
Vừa đi, chính là rất nhiều năm.
Thẳng cho đến khi tiểu Diệp tiên sinh biến thành Diệp tiên sinh.
Đã bao nhiêu lâu, không có mơ thấy? Ánh vàng chói mắt như vậy, khăn tay trắng noãn như vậy?
Mở mắt nhìn ra, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, gần trong gang tấc.
“Hạ Tiểu Hoa! Khóc cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hừ một tiếng, vươn tay, xoa mặt của ta.
“A a a a a a a!!!!!!!” Ta kêu thảm né tránh, tay chân cùng sử dụng hướng bên giường đi xuống.
Vì sao? Vì sao dậy trễ hơn Diệp Hy? Chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Vì sao, vì sao, vì sao?
Thắt lưng bị một phen ôm lấy: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng! Anh đau đầu!”
A! Đau đầu! Đúng, đúng!
Ta lập tức da mặt dày quay người lại: “Diệp Hy! Cái kia… Hai ta tối hôm qua đó là, rượu say loạn tính! Loạn tính a!…” Cường điệu còn thật sự nghiêm túc.
“Anh yên tâm, tôi căn bản không muốn…”
Thanh âm bị một bàn tay xinh đẹp che lấy, lực đạo không nhẹ.
“Hạ Tiểu Hoa! Ai với em rượu say loạn tính?” Diệp Hy banh mặt đã muốn không thể nhìn.
“Em uống rượu sao?” Thanh âm đặc biệt lạnh.
“Ưm ưm ưm!” Liều mạng lắc đầu.
“Cho nên, ý tứ là, em căn bản, không muốn?”
“Ưm ưm ưm!” Liều mạng gật đầu.
“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy nghiến răng nghiến lợi, một phen bỏ ta ra.
Ta không nói hai lời, đứng lên muốn nhảy xuống giường.
Lại bị bắt được.
Diệp Hy dùng sức, đem ta mang trở lại trên giường.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh để ý!” Diệp Hy híp mắt, trừng ta.
Ngữ khí quá mức khẳng định, khẳng định nhịn cả một đêm, rốt cục vẫn rơi nước mắt.
“Diệp Hy, anh rốt cục, muốn như thế nào?” Mỳ sợi lệ tuôn ra khỏi hốc mắt, không còn chịu khống chế nữa.
Diệp Hy rõ ràng ngây ngẩn cả người, nhưng không có buông.
“Anh ngốc cái gì?” Ta hung hăng trừng Diệp Hy, mỳ sợi lại càng tuôn ra lợi hại hơn.
“Lão nương đều đã đáp ứng ly hôn, đơn cũng đã ký, thật vất vả mới hạ quyết tâm không yêu anh, anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”
“Muốn tôi, tôi cho. Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”
“Đều nói không cần anh phụ trách, đều nói tôi không cần, anh rốt cục còn muốn như thế nào nữa?”
“Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Anh tối hôm qua uống say nói mê sảng, tôi còn chưa sững sờ đâu! Anh hiện tại tỉnh rượu chưa? Anh tiếp tục say đi, say chết đi! Anh hiện tại nói với tôi cái gì anh biết không? Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Lão nương cũng chưa sững sờ đâu!” Ta hợp lại mạng già liều mình khóc.
Diệp Hy rốt cuộc buông lỏng ta ra, vẫn đang sững sờ. Chính là vươn tay lau mỳ sợi lệ của ta.
“Hạ Tiểu Hoa, đừng khóc! Em như vậy, anh đau lòng!” Ngữ khí ôn nhu như vậy, ôn nhu đến chưa từng thấy qua.
Đầu ta run lên, liều mạng giãy dụa sờ tủ đầu giường.
“Anh nói bậy! Anh đau lòng cái gì? Diệp Hy! Anh câm miệng! Anh rõ ràng không yêu tôi, rõ ràng không yêu! Không được, không được như vậy…”
Lời nói phía sau, còn chưa kịp phun ra hết.
Nghẹn ngào quá mức lợi hại, ngay cả một lần nữa bị ngăn chặn môi, cũng không có giãy dụa.
Tay rốt cục mở được tủ đầu giường, sờ soạng nửa ngày, chạm đến.
Hơi thở nóng ấm của Diệp Hy, phun trên môi ta: “Hạ Tiểu Hoa, anh kỳ thật, là…”
“Roẹt!” Một tiếng điện giật thật lớn.
Ta cầm kìm điện từng đánh gục bao nhiêu sắc lang, giãy dụa dưới thân Diệp Hy, rốt cục đi ra.
May mắn, kìm điện vẫn còn ở đây.
Diệp Hy gục trên giường ở tư thế quái dị, lại bị ta giơ chân, dẫm nát khuôn mặt nhỏ bé: “Uy! Diệp Hy!”
Không phản ứng.
Ta vung tay lau mỳ sợi lệ, bay nhanh mặc quần áo, hoa lệ lệ chạy vội.
Kỳ thật, kỳ thật là… Đáp án, không có dũng khí nghe tiếp nữa.
“A, không nói diện mạo, nhìn xem tư thế đều đoán biết được a! Cấp bậc thấp kém!”
“Đi vũ hội từ thiện, mặc lễ phục là lễ phép cơ bản. Sao lại mặc đồng phục đến đây, thật là không có gia giáo!”
“Người ta vội vàng đến làm từ thiện, mang bó lớn bó bé tiền đến để mua thanh danh, làm gì còn thời gian thay lễ phục!”
“Cha cô ta gần đây đang ném tiền qua cửa sổ để theo đuổi thiên kim. Người ta tuy là đã ly dị nhưng tốt xấu cũng là phu nhân danh môn, mặt mũi dù sao cũng phải có. Nhà giàu mới nổi tưởng muốn lây dính được chút phú quý, nào có dễ dàng như vậy!”
“Hạ Tài làm sao lại có con gái a? Ai giúp hắn sinh vậy, thật là dơ bẩn!”
“Không biết, thế nào sinh ra được con gái không biết, lăn lộn qua bao nhiêu người càng không biết!”
“Chậc, chậc, bẩn! Ghê tởm!”
Ta cúi đầu chà xát a chà xát, bị giày mới cọ vào chân sinh đau, rốt cục mới thoải mái một chút.
Đi lại giày, đứng lên, tiến lên hướng đến đám người, dùng sức vung cánh tay.
“Phù phù”, “phù phù” ba thiên kim tru lên còn không kịp, toàn bộ đều rơi vào bể bơi.
Tiếng thét chói tai nhất thời vang lên thành một mảnh.
Ta không quan tâm, hướng về người thứ tư đang rên lên sợ hãi.
Bị bảo an chạy tới, một phen túm trụ.
Giãy không được, đành phải cởi giày, ngắm chuẩn đỉnh đầu người thứ tư còn lại kia phi tới.
Chính giữa hồng tâm.
Sau cú phi vô cùng ngoạn mục là hai hàng máu mũi đỏ tươi xông ra. Tiếng thét chói tai lại càng phát ra điên cuồng.
Lại đến tiếp thêm một bảo an nữa, một trái một phải kẹp lấy ta, thực không thể động đậy.
“Hạ tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi hội sở, bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Ta liều mạng giãy dụa: “Lão nương tự mình đi! Cha của tôi đâu? Kêu hắn xem xong náo nhiệt rồi thì đi ra đây!”
“Hạ tiểu thư, cha cô cùng nữ minh tinh nửa giờ trước đã lái xe rời khỏi đây rồi!”
Ta trừng lớn mắt.
Một chậu nước lạnh lẽo dội xuống, từ đỉnh đầu cho đến tận mũi chân.
Phun máu mũi đứng ở đó, cầm chậu, nhìn chằm chằm ta: “Nhà giàu mới nổi! Lập tức cút! Nơi này không phải là chỗ cô có thể đứng được!”
Ta giơ nắm tay dùng sức đấm tới, lại bị bảo an đè lại: “Hạ tiểu thư, mời cô rời đi!”
“Tôi đến hội sở này định thư giãn một chút, không ngờ vừa đến lại xảy ra vấn đề!” Thanh âm ôn ôn nhuận nhuận, một chiếc khăn tay trắng noãn, đưa đến trước mặt của ta.
Ta nâng đầu, xuyên qua hai tên bảo an, thấy bên dưới ngọn đèn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Rõ ràng biểu tình thực lãnh mạc, nhưng bàn tay cầm khăn đưa cho ta, lại kiên định dị thường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ liếc thoáng qua bảo an một cái, trói buộc trên người lập tức buông lỏng. Tất cả bảo an đều cung kính nói: “Tiểu Diệp tiên sinh!”
“Diệp Hy! Anh bớt lo chuyện người khác đi, cố ý gây chuyện với tôi!” Nữ nhân đổ máu mũi càng thét chói tai: “Anh cho rằng đây vẫn là đại học Anh quốc tùy anh định đoạt? Anh muốn giả làm thân sĩ thì trước tiên đến bể bơi cứu người đi!”
Người nào đó nghiêng đầu, liếc mắt một cái nhìn đám người trong bể bơi, trả lời đặc biệt đương nhiên: “Không quan tâm.”
Ta tiếp tục trừng lớn mắt.
“Cô có đi hay không?” Người nào đó vô cùng không kiên nhẫn, hướng về phía ta, trong tay vẫn túm khăn nhỏ bé.
Ánh vàng chói lọi, theo động tác người nào đó, nháy mắt tỏa ra bốn phía. Chói mắt đến nỗi ta không thể không đoạt lấy khăn tay, liều mạng lau nước mũi.
Kim quang theo bước chân người nào đó xa dần, đi được nghĩa vô phản cố.
Vừa đi, chính là rất nhiều năm.
Thẳng cho đến khi tiểu Diệp tiên sinh biến thành Diệp tiên sinh.
Đã bao nhiêu lâu, không có mơ thấy? Ánh vàng chói mắt như vậy, khăn tay trắng noãn như vậy?
Mở mắt nhìn ra, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, gần trong gang tấc.
“Hạ Tiểu Hoa! Khóc cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hừ một tiếng, vươn tay, xoa mặt của ta.
“A a a a a a a!!!!!!!” Ta kêu thảm né tránh, tay chân cùng sử dụng hướng bên giường đi xuống.
Vì sao? Vì sao dậy trễ hơn Diệp Hy? Chưa từng xảy ra chuyện như vậy! Vì sao, vì sao, vì sao?
Thắt lưng bị một phen ôm lấy: “Hạ Tiểu Hoa! Im miệng! Anh đau đầu!”
A! Đau đầu! Đúng, đúng!
Ta lập tức da mặt dày quay người lại: “Diệp Hy! Cái kia… Hai ta tối hôm qua đó là, rượu say loạn tính! Loạn tính a!…” Cường điệu còn thật sự nghiêm túc.
“Anh yên tâm, tôi căn bản không muốn…”
Thanh âm bị một bàn tay xinh đẹp che lấy, lực đạo không nhẹ.
“Hạ Tiểu Hoa! Ai với em rượu say loạn tính?” Diệp Hy banh mặt đã muốn không thể nhìn.
“Em uống rượu sao?” Thanh âm đặc biệt lạnh.
“Ưm ưm ưm!” Liều mạng lắc đầu.
“Cho nên, ý tứ là, em căn bản, không muốn?”
“Ưm ưm ưm!” Liều mạng gật đầu.
“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy nghiến răng nghiến lợi, một phen bỏ ta ra.
Ta không nói hai lời, đứng lên muốn nhảy xuống giường.
Lại bị bắt được.
Diệp Hy dùng sức, đem ta mang trở lại trên giường.
“Hạ Tiểu Hoa! Anh để ý!” Diệp Hy híp mắt, trừng ta.
Ngữ khí quá mức khẳng định, khẳng định nhịn cả một đêm, rốt cục vẫn rơi nước mắt.
“Diệp Hy, anh rốt cục, muốn như thế nào?” Mỳ sợi lệ tuôn ra khỏi hốc mắt, không còn chịu khống chế nữa.
Diệp Hy rõ ràng ngây ngẩn cả người, nhưng không có buông.
“Anh ngốc cái gì?” Ta hung hăng trừng Diệp Hy, mỳ sợi lại càng tuôn ra lợi hại hơn.
“Lão nương đều đã đáp ứng ly hôn, đơn cũng đã ký, thật vất vả mới hạ quyết tâm không yêu anh, anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”
“Muốn tôi, tôi cho. Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”
“Đều nói không cần anh phụ trách, đều nói tôi không cần, anh rốt cục còn muốn như thế nào nữa?”
“Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Anh tối hôm qua uống say nói mê sảng, tôi còn chưa sững sờ đâu! Anh hiện tại tỉnh rượu chưa? Anh tiếp tục say đi, say chết đi! Anh hiện tại nói với tôi cái gì anh biết không? Anh dựa vào cái gì mà sững sờ? Lão nương cũng chưa sững sờ đâu!” Ta hợp lại mạng già liều mình khóc.
Diệp Hy rốt cuộc buông lỏng ta ra, vẫn đang sững sờ. Chính là vươn tay lau mỳ sợi lệ của ta.
“Hạ Tiểu Hoa, đừng khóc! Em như vậy, anh đau lòng!” Ngữ khí ôn nhu như vậy, ôn nhu đến chưa từng thấy qua.
Đầu ta run lên, liều mạng giãy dụa sờ tủ đầu giường.
“Anh nói bậy! Anh đau lòng cái gì? Diệp Hy! Anh câm miệng! Anh rõ ràng không yêu tôi, rõ ràng không yêu! Không được, không được như vậy…”
Lời nói phía sau, còn chưa kịp phun ra hết.
Nghẹn ngào quá mức lợi hại, ngay cả một lần nữa bị ngăn chặn môi, cũng không có giãy dụa.
Tay rốt cục mở được tủ đầu giường, sờ soạng nửa ngày, chạm đến.
Hơi thở nóng ấm của Diệp Hy, phun trên môi ta: “Hạ Tiểu Hoa, anh kỳ thật, là…”
“Roẹt!” Một tiếng điện giật thật lớn.
Ta cầm kìm điện từng đánh gục bao nhiêu sắc lang, giãy dụa dưới thân Diệp Hy, rốt cục đi ra.
May mắn, kìm điện vẫn còn ở đây.
Diệp Hy gục trên giường ở tư thế quái dị, lại bị ta giơ chân, dẫm nát khuôn mặt nhỏ bé: “Uy! Diệp Hy!”
Không phản ứng.
Ta vung tay lau mỳ sợi lệ, bay nhanh mặc quần áo, hoa lệ lệ chạy vội.
Kỳ thật, kỳ thật là… Đáp án, không có dũng khí nghe tiếp nữa.
Bình luận truyện