Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 9



Ta hiện tại đang ngồi xem TVB, phim “Thái Ngạc và Tiểu Phụng Tiên” nghe ca khúc chủ đề ta yêu thích nhất “Thương yêu cả đời”*, khẽ cười chua xót, cảm thấy thực thích hợp đối với Hạ Tiểu Hoa ta. Nhưng là tiếng Việt ngữ* rất nhiều người nghe không rõ, cho nên sẽ không thường nghe bài này. Nhưng ta thấy lời hát thật tốt lắm…

Pháo hoa lan rộng khắp nơi nơi

Hoa hồng kia héo rũ vẫn nguyện trồng

Nếu như cảm giác đau thương không cách gì thay đổi

Còn lại mình ta, cũng vĩnh viễn không muốn rời đi

Nếu như ta vô chừng vô mực chờ đợi không buông

Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể nói mình đáng đời

Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng thật ta cả đời này đều yêu.

Bao nhiêu năm mòn mỏi đợi chờ

Chịu đựng bao nhiêu cay đắng khổ đau

Cuộc đời này cũng như một giấc mộng, tỉnh rồi lại say

Ai làm cho ta vướng mắc phải mối tình sầu khổ này đây?

Nếu như ta vô chừng vô mực chờ đợi không buông

Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể nói mình đáng đời

Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng thật ta cả đời này đều yêu.

Vô chừng vô mực mãi cũng không buông

Đến khi tóc đen cũng hóa thành tóc bạc, ta chỉ có thể nói mình đáng đời

Chẳng có chừng mực, biến vui vẻ thành ưu thương

Kỳ thực, ta xem thống khổ chỉ như bụi trần, chứng thật ta cả đời này đều yêu.

*Việt ngữ: giọng Quảng Đông và Quảng Tây

*đây là link bài hát: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thuong-Yeu-Suot-Doi-Thai-Ngac-Va-Tieu-Phung-T...

Đầu thực choáng váng, hơi thở nóng rực, ở bên tai nỉ non:

“Hạ Tiểu Hoa, nếu em không có chuốc rượu anh. Nếu đêm hôm đó, em không có cố ý thất ước. Nếu đêm hôm đó, em không phải an bài tốt lắm muốn anh biến đi. Anh căn bản, sẽ không lấy nàng.”

Đúng vậy, đúng vậy, ta nhớ rõ, buổi tối mưa to hôm đó, ta đem Ngưu Lang bỏ rơi ở quán rượu.

Nhưng là, cũng không đúng. Ta căn bản, cái gì cũng chưa kịp an bài, càng không muốn thất ước.

Ta là vì, là vì…

Gặp được Diệp Hy

Một đôi tay thực nóng bỏng, đang giải từng nút thắt quần áo của ta…

Này tên Ngưu Lang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn

Việc hắn cùng Khả Nhạc, chỉ là phát triển thuận theo tự nhiên thôi.

Ta giãy dụa mở mắt ra, một quyền huy đi qua: “Đừng có tìm cớ. Tự mình uống rượu sau loạn tính rồi còn muốn đổ lên đầu người khác. TNND, anh tên Ngưu Lang vô liêm sỉ! Anh bây giờ ngay cả tôi cũng muốn nhân cơ hội thịt bò?”

Nắm tay bị bắt được, bị bao bọc trong một bàn tay khác nóng hầm hập.

“Tiểu Hoa, đừng nhúc nhích. Em phát sốt rồi. Anh chỉ là thay em cởi bỏ hai khỏa nút thắt, làm cho em thoải mái chút.”

Giường êm ái thật rộng lớn, là nơi trước kia ta vẫn thường nằm ngủ.

Đương khiên, ta ở phòng này, là không có đổi.

Ta đột nhiên cảm thấy an tâm, hô khẩu khí thật dài, một phen đẩy tay Ngưu Lang ra: “Được, tôi tự mình làm.”

Ta tự động tự giác cởi cúc áo, phát hiện Ngưu Lang đứng ở bên cạnh ta trưng ra bộ mặt xem rất đã mắt: “Anh, đi ra ngoài!”

Ngưu Lang lại nở nụ cười: “Tiểu Hoa, emvẫn thật là Tiểu Hoa ngày trước, một chút cũng không thay đổi.” Đưa qua một ly nước ấm, còn có thêm mấy viên thuốc.

Ta tiếp nhận mấy viên thuốc hướng đến trong miệng, nhưng vẫn là trở mình xem thường nhìn hắn.

Làm sao có thể không thay đổi? Thao, rõ ràng so với thời điểm còn đi học dáng người tốt hơn nhiều. Ngưu Lang mù.

“Lại nói tiếp, em trước kia cũng không có bảo thủ như vậy!” Hắn đứng lên, đi cách ta vài bước: “Trung học, thời điểm em đau bụng tiêu chảy không mang giấy vệ sinh, còn lấy quần lót làm giấy vệ sinh sử dụng đâu.”

Ta nắm ở trong tay chén nước ấm không chút do dự hướng hắn hắt đi, tử Ngưu Lang sớm đã có chuẩn bị, chợt lóe thân đến chỗ cạnh cửa, khó khăn lắm mới tránh thoát.

“Mau cút!” Ta giãy dụa làm bộ xuống giường muốn đánh hắn.

“Ngủ ngon!” Hắn vừa ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi ta: “Tiểu Hoa, Diệp Hy, chẳng lẽ còn chưa chạm qua em?”

“Thao!” Ta bắt tay ném cái ly còn sót lại bay ra ngoài, chính giữa sọ não Ngưu Lang: “Hắn cùng lão nương là có hôn tiền X hành vi*!”

*đại loại là ăn cơm trước kẻng í

Ngưu Lang đứng ở cạnh cửa, ôm cái sọ não của hắn, ánh mắt hàm chứa mấy giọt nước mắt chằm chằm nhìn ta.

“Hôn tiền X hành vi! Biết không?” Ta cường điệu.

Hắn trầm mặc, ngồi xổm xuống đất, nhặt lên cái ly ta vừa ném ra, sau đó đóng lại cửa phòng.

Ta cảm thấy khốn đốn.

Nhìn chằm chằm lên tường, kim giây một vòng lại một vòng.

Bây giờ đã muốn thật khuya lắm rồi.

Đã muốn, là rạng sáng.

Khả Nhạc, ta tìm được Ngưu Lang, nàng nhất định thực vui vẻ, cũng nhất định thực thương tâm.

Sẽ làm nàng thương tâm, cũng như ta tựa giống nhau.

Ta giơ cánh tay phải lên xem xem, tím hồng một khối thực cứng rắn.

Diệp lão đầu, là thật, phi thường phi thường chán ghét ta.

Nếu là Khả Nhạc, sẽ không bao giờ chán ghét như vậy.

Nếu là Khả Nhạc

Không biết là có phải do tác dụng của thuốc, ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhắm mắt lại.

Ta lại thấy vẻ mặt hoa đào của Khả Nhạc cười đến mị mắt: “Hạ Tiểu Hoa, Lưu Lãng kia, có phải hay không, có phải hay không, chính là siêu cấp nam nhân cách vách nhà ngươi, bạch mã hoàng tử Lưu Lãng?”

“Hạ Tiểu Hoa, ngươi cảm thấy bộ dáng Lưu Lãng kia lúc làm báo cáo có phải hay không có điểm giống Lâm Chí Dĩnh năm 18 tuổi?”

“Hạ Tiểu Hoa, ngươi có phát hiện không, có phát hiện không, thời điểm ăn cơm, hắn hướng ta nở nụ cười, còn giúp ta gắp cánh vịt?”

“Hạ Tiểu Hoa, ngươi thật đáng chết! Ngươi như thế nào tốt số, cư nhiên lại cùng Lưu Lãng là thanh mai trúc mã!”

Chính là, thực đáng chết.

Ta Hạ Tiểu Hoa, cư nhiên lại có một cái thanh mai trúc mã vĩ đại như thế khiến ngươi chán ghét. Vô luận ta sinh hoạt khắp ngõ ngách địa cầu nào, hắn đều như ảnh tùy hình xuất hiện, cướp đi quang mang vốn sở hữu bên người ta.

Tốt thôi khi cuối cùng ta cũng vượt qua kỳ kiểm tra tiêu chuẩn, người cha không bao giờ chịu trách nhiệm sẽ mua đủ loại kiểu dáng điện thoại di động loại mới nhất, đáp trả của ta thanh mai trúc mã.

Tốt thôi khi chúng ta cùng nhau cứu thoát một bạn nhỏ học sinh tiểu học đang bị bắt nạt, thầy giáo Trương đại nhân ở đại hội tổng kết, hung hăng ban một tờ giấy khen rực rỡ, khen ngợi của ta thanh mai trúc mã.

Hết thảy mọi chuyện về ta, lại cùng ta không quan hệ.

Khả Nhạc một bên đánh ta, vừa nói ta mệnh hảo.

Nhưng là, ta cảm thấy, mệnh của nàng, so với ta hảo hơn rất nhiều rất nhiều.

Bởi vì, nàng bị đụng xe.

Đụng gãy chân, đắp thạch cao nặng chịch, khập khiễng quay trở về trường học, đi theo bên người là vẻ mặt xin lỗi thật cẩn thận – đại soái ca Diệp Hy.

Diệp tam công tử Diệp Hy!

Là bí mật nho nhỏ mà ta vẫn giấu kín tận đáy lòng.

Cư nhiên vì lái xe sơ sẩy, mỗi ngày chạy tới nguyện làm trâu làm ngựa cho Khả Nhạc.

Ta vô số lần mắt nhìn chằm chằm vào cái chân gãy của Khả Nhạc, cảm thán: “Khả Nhạc, bà nó chứ ngươi cũng thật quá may mắn!”

Đổi lấy là nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nguyền rủa ta?”

Nhưng là, nếu đây là nguyền rủa, vì sao gãy chân không phải là ta?

Ta cũng vô số lần mắt gợn sóng nhìn chăm chú cái chân gãy của Khả Nhạc mà âm thầm lập mưu: “Khả Nhạc, ngươi nói, nếu ngươi không cẩn thận rơi xuống cầu thang, cái chân này có phải hay không tăng thêm thương thế?”

Vẫn như cũ đổi lấy nắm tay bay đến vô số: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi xác định là bạn ta sao?”

Nhưng là, rất mau khỏi nha. Mau khỏi, Diệp Hy hắn, có lẽ sẽ không đến nữa.

Cho nên nói, có lẽ, dù sao cũng chỉ là có lẽ mà thôi.

Chân gãy của Khả Nhạc cuối cùng cũng khỏi hẳn, nhưng là Diệp Hy hắn không có biến mất.

Ta xem gặp Khả Nhạc, nàng mặc bộ đồ thể thao quá lớn, lại cũ mèm, đào ra từ tủ quần áo của ta một đống hàng hiệu ngay cả mác giá cũng chưa thèm gỡ xuống, gian nan vứt lên xe của Diệp Hy: “Phiền toái ngươi, đưa ta đi quyên tặng trung tâm, mau một chút, nhân dân thống khổ đang chờ ta đâu.” Quay đầu hung hăng trừng ta: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi này quỷ xa xỉ, ta thay mặt cho quảng đại nhân dân lao động khinh bỉ ngươi!”

Diệp Hy đứng ở bên cạnh xe, cười đến vẻ mặt khen ngợi.

Một ngày, ta xem gặp Khả Nhạc thu thập hết thảy vải thừa của những người khác, khâu a khâu, rốt cục dùng bàn tay đầy vết kim châm đổi lấy một bộ thiết kế trăm ngàn chỗ hở, trong trận đấu rốt cục bại bởi thiết kế vô cùng rực rỡ, tinh xảo của ta. Vừa ăn cơm, một bên mỳ sợi lệ hướng ta cười sặc sụa: “Hạ Tiểu Hoa, ngươi nói, lão sư có phải hay không không hiểu cái gì kêu thiết kế?”

Diệp Hy ngồi ở bàn ăn bên cạnh cau mày, ngay lập tức mua đi thiết kế của nàng.

Ta xem Khả Nhạc dậy sớm sờ soạng đến cửa hàng quần áo làm công, sau đó cầm sổ tiết kiệm cau mày, nói muốn vì ta tổ chức một sinh nhật thật hoa lệ, tựa như ta muốn ép nàng làm như vậy.

Diệp Hy một mình tới tìm ta: “Hạ Tiểu Hoa, nói cho Khả Nhạc, năm nay, tôi muốn làm sinh nhật cho cô.”

Vì thế, ta xem đã hiểu.

Đây là một cái chuyện xưa, tình tiết cẩu huyết* vô cùng phổ biến: Tam thiếu gia giàu giàu có của tập đoàn Diệp Thị coi trọng cô bé Lọ Lem chất phác thiện lương, nghèo kiết hủ lậu.

*cẩu huyết: mấy tình tiết kịch tính rập khuôn kiểu Đài Loan

Đây là một cái tinh thần nghèo kiết hủ lậu, vì người dân phục vụ, không nghĩ qua sẽ cảm hóa công tử danh gia vọng tộc.

Diệp Hy đem toàn bộ mọi người mời đến, ở Club cao cấp nhất thành phố, còn có vô số người mẫu cùng ngôi sao.

Diệp Hy vì nhà giàu mới nổi Hạ Tiểu Hoa, tổ chức một yến tiệc sinh nhật hoa lệ nhất trong đời người, nhưng thực ra lại là vì cô bé Lọ Lem Khả Nhạc.

Ta rốt cục ở trong chính yến tiệc sinh nhật mà gào khóc, Diệp Hy ở bên cạnh túm nhanh một bó hoa oải hương dí sát đến trước mặt ta: “Hạ Tiểu Hoa! Cô có thể hay không câm miệng?”

Ta khóc thật sự lớn tiếng, nhưng vẫn không át được người bên cạnh thì thầm nho nhỏ: “Bị Diệp tam công tử cảm động đi!”

“Diệp tam công tử như vậy ra tay, nào có nữ nhân, có thể không động tâm?”

Nào có nữ nhân, có thể không động tâm?

Khả Nhạc ôm ta đang khóc đến nỗi hai mắt sưng phù, ở bên tai tai ta đè thấp âm lượng nói ra bí mật: “Hạ Tiểu Hoa, ta nghĩ, cái kia, ta có thể là, đang yêu rồi!”

Ta dùng sức trợn to hai mắt sưng phù của mình.

“Diệp Hy?”

Khả Nhạc thẹn thùng cúi đầu.

“Lưu Lãng?”

Ta bất khả tư nghị* nhìn nàng. (*: không thể ngờ được)

Nàng khó có thể tin nhìn ta.

“Thao, ánh mắt kiểu gì đấy?”

Ta mãnh liệt hèn mọn

“A, nước mắt gì kia?”

Nàng vẻ mặt khó hiểu.

“Lưu Lãng, chính là cái kia thanh mai trúc mã của ta, Ngưu Lang.” Hơn nữa còn là âm hồn bất tán Ngưu Lang.

“Hạ Tiểu Hoa, nguyên lai ngươi thích Diệp Hy a!” Trảo J dâm cười.

“Ngưu Lang không được, ngươi vẫn là nên tìm người khác đi.”

“Diệp Hy không tệ, Tiểu Hoa ta sẽ giúp ngươi!”

Ta thử muốn đập nát bạn tốt chính mình vừa mới nảy sinh tình yêu, nàng lại mang theo hào quang thiên sứ, muốn làm Cupid cho ta.

Cho nên nói, Khả Nhạc, so với ta, quả nhiên thiện lương đáng yêu.

Nàng xứng đáng in sâu trong tâm trí Diệp tam công tử, duy nhất, thật nhiều năm.

Nếu là Khả Nhạc

Sẽ không hội chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện