Ông Xã Đừng Đến Đây!
Chương 3: Dơ bẩn
Căn phòng lạnh lẽo, bao trùm không khí căng thẳng
- Buông tôi ra!!! *Chát* Giọng nói yếu ớt cùng một âm thanh chua chát vang lên
Khuôn mặt ma mị của Trần Khải in hẳn năm dấu ngón tay của cô.Cô sợ hãi lui sát mép giường, run rẩy ngước nhìn hắn
Người phụ nữ này chết tiết lại dám đánh hắn? Không tự lượng sức mình, hắn đưa đôi mắt diều hâu như tia X Quang dò xét cô lãnh đạm mở miệng
- Cô biết cô đang làm gì?
Cô siết chặt bàn tay, chặt đến mức móng tay bấu vào trong da thịt. Né tránh ánh mắt của hắn, cô nuốt nước bọt nhỏ tiếng trả lời
- Tôi.. Tôi không cố ý.
Dáng vẻ như con mèo hoang phạm lỗi này của cô thật khiến người khác phạm tội.Hắn khẽ đưa tay vén mái tóc dài của cô sang bên tai, nhàn nhạt buông lời tàn độc
- Đừng dùng dáng vẻ này câu dẫn tôi, cô sợ tôi làm gì cô? Loại đàn bà dơ bẩn như cô nghĩ.. Cũng đừng nghĩ.
Cô như bị chấn động. Dơ bẩn? Là cô dơ bẩn ư? Cũng đúng Trần Khải hắn từ đầu đã xem cô không khác gì những loại gái vì tiền bán thân. Cô giương môi cười, cười đến đau lòng. Cảm giác bị người khác khinh thường không cần biết lý do, dù có uất hận cũng không thể biện minh thật thống khổ. Cô đứng dậy tìm cho mình bộ đồ ngủ đơn giản nhất mặc vào, cũng không quên trả đũa hắn
- Trần Khải anh nói phải,tôi đúng là loài đàn bà dơ bẩn như anh nói vậy nên cảm phiền anh làm theo hợp đồng ngày đó diễn cho tốt vai của mình.
Hắn nheo mắt nhìn cô kiên cường, bộ dạng không khuất phục này của cô càng làm hắn thêm khó chịu. Cô đây là đang nhắc nhở hắn biết chừng mực sao. Cũng không nghĩ lại thân phận mình là ai. Hắn đứng dậy quay người mạnh mẽ bước đi, không keo kiệt quăng lại cho cô một câu
- Nên nhớ kỹ thân phận của cô.
Tiếng xe khởi động chưa đến 5s đã đã chạy mất dạng ra khỏi Trần gia, đủ biết người lái xe đang tức giận như thế nào. Hắn đi rồi, cũng tốt ít nhất... Bây giờ cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Nước mắt cô như không phanh tuôn rơi, cô uất hận khóc, bao nhiêu tuổi hờn bao nhiêu nhục nhã cô muốn khóc cho vơi đi tất cả. Nếu không phải ngày đó cô cần tiền giúp đứa em trai mình phẫu thuật thì bây giờ đã không mang danh vì tiền bán thân cũng đã không bị hắn sỉ nhục đến vậy.
" Reng.. Reng.. Reng.." Tiếng điện thoại cô vang lên
- Alo
- Xin chào cô Chu, tôi là bác sĩ Kha
- Bác sĩ.. Em.. Em tôi có chuyện gì sao? Cô khẩn trương
- Cô Chu cô nên bình tĩnh, tuy lần trước phẫu thuật đã phiên giảm bớt tình hình nguy kịch của cậu Chu Giang nhưng.... Bác sĩ ngập ngừng
- Nhưng sao bác sĩ? Cô bất an chờ bác sĩ nói tiếp
- Nhưng với tình hình sức khỏe hiện nay, nêu không nhanh chóng thay tim mới..e rằng cậu ấy không chống đỡ được bao lâu
Như một xô nước lạnh dội thẳng vào người cô, lạnh xuyên tâm một cô gái, một người chị đang cố gắng cứu vớt đứa em trai duy nhất của mình. Cô cắn răng nén cho mình không được khóc
- Bác.. Bác sĩ phiền bác sĩ tiến hành thay tim cho em tôi, viện phí tôi nhất định sẽ trả đủ.
Sau khi thương lượng viện phí, một tuần sau ca khẩu thuật sẽ bắt đầu. Nhưng số tiền lớn như vậy cô biết đi đâu tìm. Một cái tên xuất hiện trong đầu cô, ông ta chính là hi vọng cuối cùng. Cô cầm lấy điện thoại " Chu Mặc, ngày mai 8h nhà hàng S không gặp không về" ấn nút giữ đến một dãy số lạ.
Lời tác giả: H bây giờ là chưa thích hợp, vậy nên ta quyết định ngược ngược nữa ngược mãiiiii
- Buông tôi ra!!! *Chát* Giọng nói yếu ớt cùng một âm thanh chua chát vang lên
Khuôn mặt ma mị của Trần Khải in hẳn năm dấu ngón tay của cô.Cô sợ hãi lui sát mép giường, run rẩy ngước nhìn hắn
Người phụ nữ này chết tiết lại dám đánh hắn? Không tự lượng sức mình, hắn đưa đôi mắt diều hâu như tia X Quang dò xét cô lãnh đạm mở miệng
- Cô biết cô đang làm gì?
Cô siết chặt bàn tay, chặt đến mức móng tay bấu vào trong da thịt. Né tránh ánh mắt của hắn, cô nuốt nước bọt nhỏ tiếng trả lời
- Tôi.. Tôi không cố ý.
Dáng vẻ như con mèo hoang phạm lỗi này của cô thật khiến người khác phạm tội.Hắn khẽ đưa tay vén mái tóc dài của cô sang bên tai, nhàn nhạt buông lời tàn độc
- Đừng dùng dáng vẻ này câu dẫn tôi, cô sợ tôi làm gì cô? Loại đàn bà dơ bẩn như cô nghĩ.. Cũng đừng nghĩ.
Cô như bị chấn động. Dơ bẩn? Là cô dơ bẩn ư? Cũng đúng Trần Khải hắn từ đầu đã xem cô không khác gì những loại gái vì tiền bán thân. Cô giương môi cười, cười đến đau lòng. Cảm giác bị người khác khinh thường không cần biết lý do, dù có uất hận cũng không thể biện minh thật thống khổ. Cô đứng dậy tìm cho mình bộ đồ ngủ đơn giản nhất mặc vào, cũng không quên trả đũa hắn
- Trần Khải anh nói phải,tôi đúng là loài đàn bà dơ bẩn như anh nói vậy nên cảm phiền anh làm theo hợp đồng ngày đó diễn cho tốt vai của mình.
Hắn nheo mắt nhìn cô kiên cường, bộ dạng không khuất phục này của cô càng làm hắn thêm khó chịu. Cô đây là đang nhắc nhở hắn biết chừng mực sao. Cũng không nghĩ lại thân phận mình là ai. Hắn đứng dậy quay người mạnh mẽ bước đi, không keo kiệt quăng lại cho cô một câu
- Nên nhớ kỹ thân phận của cô.
Tiếng xe khởi động chưa đến 5s đã đã chạy mất dạng ra khỏi Trần gia, đủ biết người lái xe đang tức giận như thế nào. Hắn đi rồi, cũng tốt ít nhất... Bây giờ cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Nước mắt cô như không phanh tuôn rơi, cô uất hận khóc, bao nhiêu tuổi hờn bao nhiêu nhục nhã cô muốn khóc cho vơi đi tất cả. Nếu không phải ngày đó cô cần tiền giúp đứa em trai mình phẫu thuật thì bây giờ đã không mang danh vì tiền bán thân cũng đã không bị hắn sỉ nhục đến vậy.
" Reng.. Reng.. Reng.." Tiếng điện thoại cô vang lên
- Alo
- Xin chào cô Chu, tôi là bác sĩ Kha
- Bác sĩ.. Em.. Em tôi có chuyện gì sao? Cô khẩn trương
- Cô Chu cô nên bình tĩnh, tuy lần trước phẫu thuật đã phiên giảm bớt tình hình nguy kịch của cậu Chu Giang nhưng.... Bác sĩ ngập ngừng
- Nhưng sao bác sĩ? Cô bất an chờ bác sĩ nói tiếp
- Nhưng với tình hình sức khỏe hiện nay, nêu không nhanh chóng thay tim mới..e rằng cậu ấy không chống đỡ được bao lâu
Như một xô nước lạnh dội thẳng vào người cô, lạnh xuyên tâm một cô gái, một người chị đang cố gắng cứu vớt đứa em trai duy nhất của mình. Cô cắn răng nén cho mình không được khóc
- Bác.. Bác sĩ phiền bác sĩ tiến hành thay tim cho em tôi, viện phí tôi nhất định sẽ trả đủ.
Sau khi thương lượng viện phí, một tuần sau ca khẩu thuật sẽ bắt đầu. Nhưng số tiền lớn như vậy cô biết đi đâu tìm. Một cái tên xuất hiện trong đầu cô, ông ta chính là hi vọng cuối cùng. Cô cầm lấy điện thoại " Chu Mặc, ngày mai 8h nhà hàng S không gặp không về" ấn nút giữ đến một dãy số lạ.
Lời tác giả: H bây giờ là chưa thích hợp, vậy nên ta quyết định ngược ngược nữa ngược mãiiiii
Bình luận truyện