Ông Xã Em Là Đại Sắc Lang!
Chương 2: Địa ngục trần gian
Tiểu Nhi đi về biệt thự. Vừa bước vào cổng, cô đã bị một lực mạnh rơi vào má mình. Có chút bất ngờ, Tiểu Nhi từ từ xoay mặt lại nhìn người đã đánh cô.
- Con khốn, mày đi đâu mà lâu vậy hả? Là Loan Phi Yến, cô ta là kẻ đã đánh cô
- Tôi...đi thăm mẹ. Tiểu Nhi nhỏ giọng
- Hứ, thăm mẹ à? Bộ đến đó rồi thì bà ta cho cô tiền sao mà cô cứ đến hoài vậy? Có biết tôi đã đứng đợi cô lâu lắm rồi không? Cô ta giở giọng khinh thường ra nói với cô
- Xin lỗi, sau này...tôi sẽ cố gắng về sớm hơn. Tiểu Nhi nói. Phi Yến chán ghét nhìn cô, cô ta lắc thân hình đi vào, nói
- Lên dọn phòng cho tôi
- Dạ. Tiểu Nhi đáp, lẽo đẽo theo sau cô ta.
Lên đến phòng Phi Yến, Tiểu Nhi đứng nhìn căn phòng cực "ngăn nắp" của cô ta.
Giấy bút thì vứt lung tung, quần áo thì chỗ nào cũng có. Búp bê gấu bông thì mỗi nơi một con. Móc áo thì nằm đầy trên bàn. Tủ sách thì chẳng khác nào bãi rác. Cứ tưởng tượng căn phòng của cô ta chẳng khác nào cái chợ sẽ dễ hiểu hơn!
- Còn không mau làm đi? Nhà tôi thuê cô vào không phải để làm cảnh đâu! Cô ta khoanh tay nói
- Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô đi đến, bắt đầu dọn dẹp. Loan Phi Yến nhìn cô, cô ta nảy ra một ý, liền chạy về thư phòng của cha lấy một sấp giấy, rồi xé, cắt, làm đồ chơi, sau đó bỏ vào thùng rác và đem về phòng mình.
Tiểu Nhi dọn dẹp gần xong thì thấy cả đống giấy rác nằm tứ lung tung. Cô ngước mặt lên nhìn Phi Yến, cô ta cười khinh nói.
- Dọn dẹp vui vẻ. Nói xong thì rời đi. Tiểu Nhi nhìn cô ta, chợt, cô nở một nụ cười lạnh. Đúng là dòng nào giống nấy!
Dọn dẹp cả căn phòng của cô ta cũng mất 1 tiếng rưỡi, cô đi xuống phụ dọn mọi người. Mẹ kế từ phòng ngủ đi ra, bà ta thấy cô đang quét dọn phòng khách, thì nói lớn
- Lên đây, tao có việc cho mày đấy.
Tiểu Nhi nhìn bà ta rồi gật đầu, theo bà ta vào phòng. Vừa bước vào phòng, Tiểu Nhi đã thấy một đống bao cao su vứt đầy trên sàn cùng đống quần áo. Trên giường, cha cô đang nằm trong tình trạng không mảnh vải, tay vừa chơi nam căn của ông ta, vừa coi TV. Mẹ kế nhìn cô, nói
- Dọn sạch đống dưới sàn đi.
- Dạ. Tiểu Nhi gật đầu, cô đi đến, tay cầm từng miếng bao cao su. Chúng thật nhớp nháp và ghê tởm!
Trong lúc Tiểu Nhi đang dọn dẹp thì đôi gian phu dâm phụ đang ôm nhau trên giường và "lên đỉnh". Nghe âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc của chúng khiến Tiểu Nhi sởn cả gai ốc. Thật bẩn thỉu!
Dọn dẹp cái đống dơ bẩn của chúng cũng mất khoảng gần nửa tiếng, Tiểu Nhi đi xuống lầu, tiếp tục dọn dẹp. Quản gia và người hầu thấy cô, liền giở giọng khinh thường, quản gia vênh mặt lên nói
- Dọn cái đống trong nhà bếp cho sạch, một lát bọn tao còn phải nấu ăn đấy!
- Dạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng, cô nhanh chóng dọn phòng khách, rồi chạy vào bếp. Mọi công việc mà đáng lí ra người hầu phải làm, bây giờ, cô là người gánh vác chúng.
Làm xong việc này thì chạy ngay đi làm việc kia. Cô chẳng có chút thời gian để nghỉ ngơi hay thở. Công việc liên tục ập đến, khiến Tiểu Nhi mệt mỏi, nhanh chóng xuống sức. Nhưng, cô vẫn cố gắng làm, bởi, nếu cô không làm, họ sẽ đánh đập cô, bỏ đói cô!
Làm việc đến 12 giờ rưỡi, Tiểu Nhi mệt mỏi về căn nhà nhỏ. Vừa đóng cửa nhà lại, cô liền nằm lên giường và thiếp đi ngay.
Đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành, chỉ mới 5 giờ sáng, quản gia đã túm lấy tóc cô, lôi cô dậy. Tiểu Nhi khó chịu mở mắt, cô nhìn quản gia, hỏi
- Có...chuyện gì sao?
- Dậy mà dọn dẹp đi. Mày có phải tiểu thư đâu mà nằm đó ngủ. Nhanh lên, không tao giết mày bây giờ. Bà ta được thể làm tới. Tiểu Nhi nhanh chóng chạy ra sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Sau đó, cô bước vào phòng khách và bắt đầu dọn dẹp. Những người hầu khác thấy cô đến, liền vui mừng, vứt hết công việc về phía cô.
Tiểu Nhi im lặng, cô bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Còn bọn đầy tớ thì ngồi trên ghế ăn bánh, Tiểu Nhi thấy vậy, liền nói
- Sao...mọi người không làm?
- Ủa, bọn tao không thích làm là chuyện của bọn tao. Mày chỉ là đứa con hoang do tình nhân của ông chủ đẻ ra thôi. Mày còn thấp kém hơn cả súc sinh nữa đấy, con đ*. Một người trong đám nói
- Nó còn không bằng con chó cái nữa mà. Tưởng mình là tiểu thư chắc, đừng mơ. Cả đời chỉ có làm con cho vẫy đuôi mừng chủ thôi. Người thứ hai tiếp lời. Rồi cả bọn cười lớn, Tiểu Nhi cắn cắn môi dưới, cố gắng nhịn nhục, cô tiếp tục làm việc, mặc cho những lời gièm pha, chế giễu của chúng.
Làm việc đến khoảng 9 giờ thì cô chạy ra siêu thị để mua đồ. Rồi lại chạy về biệt thự để làm việc.
Khoảng trưa, trong lúc Tiểu Nhi đang nấu nồi nước sôi để làm ca cao nóng cho Phi Yến, chợt bà mẹ kế đi vào. Đúng lúc đó, cô bưng nồi nước sôi lên, không may chỗ kế cô có nước, làm cô trượt chân, đổ hết nồi nước sôi vào người bà ta.
- Á, con đ*, mày dám ám sát tao sao? Cho mày chết. Bà ta cầm cây roi từ tay quản gia, vọt tới tấp vào người cô. Tiểu Nhi đau đớn, khóc lóc van xin bà ta dừng lại.
Cha cô ngồi bên ngoài đọc báo, nghe tiếng mắng chửi của bà ta liền chạy vào, hỏi
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh coi nè. Con chó này muốn ám sát em đó. Bà ta chỉ vào vết bỏng do nước sôi mà cô làm đổ vào người bà.
- Cái gì? Em yêu có sao không? Ông ta lo lắng chạy đến nắm lấy cánh tay của bà ta.
- Đau lắm đó! Anh mau giết con chó này đi. Nó muốn hãm hại em nè. Bà ta sà vào lòng hắn, ra sức quyến rũ. Ông ta ngoan ngoãn nghe lời, cầm cây roi, vọt vào người Tiểu Nhi mấy phát liên tiếp. Những đòn đánh mạnh bạo khiến da thịt cô chảy máu. Tiểu Nhi khóc lóc van xin. Ông ta túm lấy tóc cô, tát vào mặt cô với những cái tát như vũ bão.
Rồi sau đó ông ta đá mạnh vào cằm cô, khiến máu từ miệng cô tuôn ra. Tiếp theo, ông ta kêu người lấy nước muối, đổ lên da thịt của cô.
Tiểu Nhi khóc lóc thảm thiết. Bọn đầy tớ ra sức lấy chân đá vào người cô theo lệnh ông chủ. Tiểu Nhi đau đớn giãy giụa. Cô khóc lóc, gào thét nhưng bọn chúng không hề dừng lại. Một hồi sau, chúng ngừng đá cô, cha cô túm lấy tóc cô, đập mạnh đầu cô vào cạnh bàn.
Máu chảy ra từ đầu, ông ta thỏa mãn vứt cô xuống sàn, rồi kêu bảo vệ mang cô về nhà.
Đi đến căn nhà nhỏ, hắn vứt cô vào trong và đóng cửa lại. Tiểu Nhi nằm trên sàn. Cơ thể nhỏ bé bê bết máu, đầy rẫy những vết thương nặng. Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Cô hận lũ máu lạnh ghê tởm đó!
Sáng hôm sau, Tiểu Nhi thức dậy khá sớm bởi vì vết thương vẫn còn khá đau. Máu đã đông lại. Cô cố gắng ngồi dậy. Mở cửa, cô đi ra đằng sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Khó khăn lắm mới mặc được quần áo, Tiểu Nhi mệt mỏi lết vào biệt thự. Lúc này, bà quản gia đang hút bụi, thấy cô vào, bà ta liền nói
- Còn lại giao cho mày đấy! Tiểu Nhi không nói gì, cô bắt đầu làm việc. Vì từ hôm qua không ăn gì, cộng thêm vết thương trên cơ thể khiến cô nhanh chóng mất sức.
Đầu đau như búa bổ, cả người mệt mỏi đau đớn, bước đi chao đảo, ngay lập tức Tiểu Nhi nằm phịch xuống đất ngất xỉu. Mẹ kế đi xuống lầu, thấy cô nằm trên sàn, tức giận đi xuống quát cô. Thấy cô không có động tĩnh gì, liền đá vào người cô nhưng vẫn không nhúc nhích.
Rồi bà ta quỳ xuống, đặt hai ngón tay lên cổ cô, liền cảm nhận được nhịp thở hiện tại rất yếu. Bà ta sợ hãi la lớn
- Quản gia, bà đâu rồi? Quản gia
- Dạ, có chuyện gì vậy ạ? Bà quản gia đang nói chuyện với người hầu, nghe tiếng bà chủ liền chạy vào hỏi
- Mau gọi xe cấp cứu đi. Con này sắp chết rồi. Mẹ kế nói. Bà quản gia lo sợ, liền gọi cho bệnh viện.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến, bọn họ đưa cô lên xe và lái về bệnh viện LA.
Đến nơi, họ nhanh chóng đưa cô vào phòng và tiến hành chữa trị. Còn bà ta và quản gia thì ngồi ngoài chờ.
Một lúc sau, một nam bác sĩ trẻ tuổi đi ra. Anh cầm một bảng kết quả, nhìn vào đó và hỏi
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Là tôi. Bà ta đứng lên nói. Nam bác sĩ nhìn bà, không có chút thiện cảm.
- Cô là gì của bệnh nhân?
- Mẹ. Bà ta lạnh nhạt nói. Nam bác sĩ cau mày khó chịu. Có bà mẹ nào lại bình thản tới mức này khi mà con mình đang bị bệnh không?
- Bệnh nhân do ăn uống không đầy đủ lại thêm vết thương trên cơ thể khiến cô bé nhanh chóng mất sức. Cần bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết và không nên cho cô bé làm việc nặng nhọc. Anh nói
- Cảm ơn.
- Vậy cho hỏi, tên bệnh nhân là gì?
- Lý Tiểu Nhi. Bà ta nói rồi bước vào phòng, miệng không quên "Tsk" một cái. Và tất nhiên điều này thu hết vào tầm mắt của nam bác sĩ.
Anh ta nở nụ cười khinh thường, và nói thầm
- Thật giống ngày xưa!
Tiểu Nhi nằm trên giường, cô đang nhìn lên tầng nhà trắng. Khuôn mặt và cơ thể đã được băng bó.
- Tỉnh rồi sao?
- Dạ. Cô đáp, mắt vẫn chăm chăm nhìn tầng nhà
- Ngày mai tao sẽ làm thủ tục cho mày xuất viện. Đừng mơ mà ở lại đây dưỡng bệnh. Bà ta nói xong rồi cùng quản gia rời đi, nước mắt của Tiểu Nhi chảy xuống. Thật đau!
Cô ở bệnh viện một ngày thì xuất viện, bà ta đưa cô về rồi bắt cô làm hết công việc.
Còn bọn chúng thì ngồi hưởng thụ.
Tiểu Nhi làm việc xong xuôi, Phi Yến từ trên lầu đi xuống, nói
- Lên đây dọn phòng cho tao.
- Những người hầu khác có thể làm giúp. Hiện tại tôi rất mệt. Tiểu Nhi đáp
- Mày nói gì? Mày dám cãi lệnh tao à? Tao kêu mày làm thì mày làm đi. Có tin tao tán cho mày một cái cho mày chừa đi không hả con đ*? Cô ta chanh chua nói
Tiểu Nhi im lặng đi lên phòng. Lần này cái phòng cô ta chẳng khác nào chuồng heo cả. Bừa bộn mà dơ bẩn!
Tiểu Nhi mệt mỏi đi dọn dẹp phòng, còn cô ta thì nằm trên giường bấm điện thoại. Xong việc cũng là 12 giờ 45, cô lết về nhà và nằm xuống ngủ ngay!
- Con khốn, mày đi đâu mà lâu vậy hả? Là Loan Phi Yến, cô ta là kẻ đã đánh cô
- Tôi...đi thăm mẹ. Tiểu Nhi nhỏ giọng
- Hứ, thăm mẹ à? Bộ đến đó rồi thì bà ta cho cô tiền sao mà cô cứ đến hoài vậy? Có biết tôi đã đứng đợi cô lâu lắm rồi không? Cô ta giở giọng khinh thường ra nói với cô
- Xin lỗi, sau này...tôi sẽ cố gắng về sớm hơn. Tiểu Nhi nói. Phi Yến chán ghét nhìn cô, cô ta lắc thân hình đi vào, nói
- Lên dọn phòng cho tôi
- Dạ. Tiểu Nhi đáp, lẽo đẽo theo sau cô ta.
Lên đến phòng Phi Yến, Tiểu Nhi đứng nhìn căn phòng cực "ngăn nắp" của cô ta.
Giấy bút thì vứt lung tung, quần áo thì chỗ nào cũng có. Búp bê gấu bông thì mỗi nơi một con. Móc áo thì nằm đầy trên bàn. Tủ sách thì chẳng khác nào bãi rác. Cứ tưởng tượng căn phòng của cô ta chẳng khác nào cái chợ sẽ dễ hiểu hơn!
- Còn không mau làm đi? Nhà tôi thuê cô vào không phải để làm cảnh đâu! Cô ta khoanh tay nói
- Dạ. Tiểu Nhi gật nhẹ đầu, cô đi đến, bắt đầu dọn dẹp. Loan Phi Yến nhìn cô, cô ta nảy ra một ý, liền chạy về thư phòng của cha lấy một sấp giấy, rồi xé, cắt, làm đồ chơi, sau đó bỏ vào thùng rác và đem về phòng mình.
Tiểu Nhi dọn dẹp gần xong thì thấy cả đống giấy rác nằm tứ lung tung. Cô ngước mặt lên nhìn Phi Yến, cô ta cười khinh nói.
- Dọn dẹp vui vẻ. Nói xong thì rời đi. Tiểu Nhi nhìn cô ta, chợt, cô nở một nụ cười lạnh. Đúng là dòng nào giống nấy!
Dọn dẹp cả căn phòng của cô ta cũng mất 1 tiếng rưỡi, cô đi xuống phụ dọn mọi người. Mẹ kế từ phòng ngủ đi ra, bà ta thấy cô đang quét dọn phòng khách, thì nói lớn
- Lên đây, tao có việc cho mày đấy.
Tiểu Nhi nhìn bà ta rồi gật đầu, theo bà ta vào phòng. Vừa bước vào phòng, Tiểu Nhi đã thấy một đống bao cao su vứt đầy trên sàn cùng đống quần áo. Trên giường, cha cô đang nằm trong tình trạng không mảnh vải, tay vừa chơi nam căn của ông ta, vừa coi TV. Mẹ kế nhìn cô, nói
- Dọn sạch đống dưới sàn đi.
- Dạ. Tiểu Nhi gật đầu, cô đi đến, tay cầm từng miếng bao cao su. Chúng thật nhớp nháp và ghê tởm!
Trong lúc Tiểu Nhi đang dọn dẹp thì đôi gian phu dâm phụ đang ôm nhau trên giường và "lên đỉnh". Nghe âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc của chúng khiến Tiểu Nhi sởn cả gai ốc. Thật bẩn thỉu!
Dọn dẹp cái đống dơ bẩn của chúng cũng mất khoảng gần nửa tiếng, Tiểu Nhi đi xuống lầu, tiếp tục dọn dẹp. Quản gia và người hầu thấy cô, liền giở giọng khinh thường, quản gia vênh mặt lên nói
- Dọn cái đống trong nhà bếp cho sạch, một lát bọn tao còn phải nấu ăn đấy!
- Dạ. Tiểu Nhi nhỏ giọng, cô nhanh chóng dọn phòng khách, rồi chạy vào bếp. Mọi công việc mà đáng lí ra người hầu phải làm, bây giờ, cô là người gánh vác chúng.
Làm xong việc này thì chạy ngay đi làm việc kia. Cô chẳng có chút thời gian để nghỉ ngơi hay thở. Công việc liên tục ập đến, khiến Tiểu Nhi mệt mỏi, nhanh chóng xuống sức. Nhưng, cô vẫn cố gắng làm, bởi, nếu cô không làm, họ sẽ đánh đập cô, bỏ đói cô!
Làm việc đến 12 giờ rưỡi, Tiểu Nhi mệt mỏi về căn nhà nhỏ. Vừa đóng cửa nhà lại, cô liền nằm lên giường và thiếp đi ngay.
Đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon lành, chỉ mới 5 giờ sáng, quản gia đã túm lấy tóc cô, lôi cô dậy. Tiểu Nhi khó chịu mở mắt, cô nhìn quản gia, hỏi
- Có...chuyện gì sao?
- Dậy mà dọn dẹp đi. Mày có phải tiểu thư đâu mà nằm đó ngủ. Nhanh lên, không tao giết mày bây giờ. Bà ta được thể làm tới. Tiểu Nhi nhanh chóng chạy ra sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Sau đó, cô bước vào phòng khách và bắt đầu dọn dẹp. Những người hầu khác thấy cô đến, liền vui mừng, vứt hết công việc về phía cô.
Tiểu Nhi im lặng, cô bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Còn bọn đầy tớ thì ngồi trên ghế ăn bánh, Tiểu Nhi thấy vậy, liền nói
- Sao...mọi người không làm?
- Ủa, bọn tao không thích làm là chuyện của bọn tao. Mày chỉ là đứa con hoang do tình nhân của ông chủ đẻ ra thôi. Mày còn thấp kém hơn cả súc sinh nữa đấy, con đ*. Một người trong đám nói
- Nó còn không bằng con chó cái nữa mà. Tưởng mình là tiểu thư chắc, đừng mơ. Cả đời chỉ có làm con cho vẫy đuôi mừng chủ thôi. Người thứ hai tiếp lời. Rồi cả bọn cười lớn, Tiểu Nhi cắn cắn môi dưới, cố gắng nhịn nhục, cô tiếp tục làm việc, mặc cho những lời gièm pha, chế giễu của chúng.
Làm việc đến khoảng 9 giờ thì cô chạy ra siêu thị để mua đồ. Rồi lại chạy về biệt thự để làm việc.
Khoảng trưa, trong lúc Tiểu Nhi đang nấu nồi nước sôi để làm ca cao nóng cho Phi Yến, chợt bà mẹ kế đi vào. Đúng lúc đó, cô bưng nồi nước sôi lên, không may chỗ kế cô có nước, làm cô trượt chân, đổ hết nồi nước sôi vào người bà ta.
- Á, con đ*, mày dám ám sát tao sao? Cho mày chết. Bà ta cầm cây roi từ tay quản gia, vọt tới tấp vào người cô. Tiểu Nhi đau đớn, khóc lóc van xin bà ta dừng lại.
Cha cô ngồi bên ngoài đọc báo, nghe tiếng mắng chửi của bà ta liền chạy vào, hỏi
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh coi nè. Con chó này muốn ám sát em đó. Bà ta chỉ vào vết bỏng do nước sôi mà cô làm đổ vào người bà.
- Cái gì? Em yêu có sao không? Ông ta lo lắng chạy đến nắm lấy cánh tay của bà ta.
- Đau lắm đó! Anh mau giết con chó này đi. Nó muốn hãm hại em nè. Bà ta sà vào lòng hắn, ra sức quyến rũ. Ông ta ngoan ngoãn nghe lời, cầm cây roi, vọt vào người Tiểu Nhi mấy phát liên tiếp. Những đòn đánh mạnh bạo khiến da thịt cô chảy máu. Tiểu Nhi khóc lóc van xin. Ông ta túm lấy tóc cô, tát vào mặt cô với những cái tát như vũ bão.
Rồi sau đó ông ta đá mạnh vào cằm cô, khiến máu từ miệng cô tuôn ra. Tiếp theo, ông ta kêu người lấy nước muối, đổ lên da thịt của cô.
Tiểu Nhi khóc lóc thảm thiết. Bọn đầy tớ ra sức lấy chân đá vào người cô theo lệnh ông chủ. Tiểu Nhi đau đớn giãy giụa. Cô khóc lóc, gào thét nhưng bọn chúng không hề dừng lại. Một hồi sau, chúng ngừng đá cô, cha cô túm lấy tóc cô, đập mạnh đầu cô vào cạnh bàn.
Máu chảy ra từ đầu, ông ta thỏa mãn vứt cô xuống sàn, rồi kêu bảo vệ mang cô về nhà.
Đi đến căn nhà nhỏ, hắn vứt cô vào trong và đóng cửa lại. Tiểu Nhi nằm trên sàn. Cơ thể nhỏ bé bê bết máu, đầy rẫy những vết thương nặng. Nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Cô hận lũ máu lạnh ghê tởm đó!
Sáng hôm sau, Tiểu Nhi thức dậy khá sớm bởi vì vết thương vẫn còn khá đau. Máu đã đông lại. Cô cố gắng ngồi dậy. Mở cửa, cô đi ra đằng sau nhà để làm vệ sinh cá nhân.
Khó khăn lắm mới mặc được quần áo, Tiểu Nhi mệt mỏi lết vào biệt thự. Lúc này, bà quản gia đang hút bụi, thấy cô vào, bà ta liền nói
- Còn lại giao cho mày đấy! Tiểu Nhi không nói gì, cô bắt đầu làm việc. Vì từ hôm qua không ăn gì, cộng thêm vết thương trên cơ thể khiến cô nhanh chóng mất sức.
Đầu đau như búa bổ, cả người mệt mỏi đau đớn, bước đi chao đảo, ngay lập tức Tiểu Nhi nằm phịch xuống đất ngất xỉu. Mẹ kế đi xuống lầu, thấy cô nằm trên sàn, tức giận đi xuống quát cô. Thấy cô không có động tĩnh gì, liền đá vào người cô nhưng vẫn không nhúc nhích.
Rồi bà ta quỳ xuống, đặt hai ngón tay lên cổ cô, liền cảm nhận được nhịp thở hiện tại rất yếu. Bà ta sợ hãi la lớn
- Quản gia, bà đâu rồi? Quản gia
- Dạ, có chuyện gì vậy ạ? Bà quản gia đang nói chuyện với người hầu, nghe tiếng bà chủ liền chạy vào hỏi
- Mau gọi xe cấp cứu đi. Con này sắp chết rồi. Mẹ kế nói. Bà quản gia lo sợ, liền gọi cho bệnh viện.
Một lúc sau, xe cấp cứu đến, bọn họ đưa cô lên xe và lái về bệnh viện LA.
Đến nơi, họ nhanh chóng đưa cô vào phòng và tiến hành chữa trị. Còn bà ta và quản gia thì ngồi ngoài chờ.
Một lúc sau, một nam bác sĩ trẻ tuổi đi ra. Anh cầm một bảng kết quả, nhìn vào đó và hỏi
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
- Là tôi. Bà ta đứng lên nói. Nam bác sĩ nhìn bà, không có chút thiện cảm.
- Cô là gì của bệnh nhân?
- Mẹ. Bà ta lạnh nhạt nói. Nam bác sĩ cau mày khó chịu. Có bà mẹ nào lại bình thản tới mức này khi mà con mình đang bị bệnh không?
- Bệnh nhân do ăn uống không đầy đủ lại thêm vết thương trên cơ thể khiến cô bé nhanh chóng mất sức. Cần bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết và không nên cho cô bé làm việc nặng nhọc. Anh nói
- Cảm ơn.
- Vậy cho hỏi, tên bệnh nhân là gì?
- Lý Tiểu Nhi. Bà ta nói rồi bước vào phòng, miệng không quên "Tsk" một cái. Và tất nhiên điều này thu hết vào tầm mắt của nam bác sĩ.
Anh ta nở nụ cười khinh thường, và nói thầm
- Thật giống ngày xưa!
Tiểu Nhi nằm trên giường, cô đang nhìn lên tầng nhà trắng. Khuôn mặt và cơ thể đã được băng bó.
- Tỉnh rồi sao?
- Dạ. Cô đáp, mắt vẫn chăm chăm nhìn tầng nhà
- Ngày mai tao sẽ làm thủ tục cho mày xuất viện. Đừng mơ mà ở lại đây dưỡng bệnh. Bà ta nói xong rồi cùng quản gia rời đi, nước mắt của Tiểu Nhi chảy xuống. Thật đau!
Cô ở bệnh viện một ngày thì xuất viện, bà ta đưa cô về rồi bắt cô làm hết công việc.
Còn bọn chúng thì ngồi hưởng thụ.
Tiểu Nhi làm việc xong xuôi, Phi Yến từ trên lầu đi xuống, nói
- Lên đây dọn phòng cho tao.
- Những người hầu khác có thể làm giúp. Hiện tại tôi rất mệt. Tiểu Nhi đáp
- Mày nói gì? Mày dám cãi lệnh tao à? Tao kêu mày làm thì mày làm đi. Có tin tao tán cho mày một cái cho mày chừa đi không hả con đ*? Cô ta chanh chua nói
Tiểu Nhi im lặng đi lên phòng. Lần này cái phòng cô ta chẳng khác nào chuồng heo cả. Bừa bộn mà dơ bẩn!
Tiểu Nhi mệt mỏi đi dọn dẹp phòng, còn cô ta thì nằm trên giường bấm điện thoại. Xong việc cũng là 12 giờ 45, cô lết về nhà và nằm xuống ngủ ngay!
Bình luận truyện