Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 102



Edit: susublue

Phim mà Hứa Mạch và Lâm Du đóng sẽ chiếu vàỏ lễ giáng sinh. Một khi phim được chiếu thì sẽ dẫn tới rất nhiều lời bàn luận.

"Sao vai nam chính lại không phải Tần ảnh đế? Chuyện gì xảy ra?"

"Mặc dù không phải Tần ảnh đế, nhưng vai nam chính quá soái, tôi rất thích!"

"Là Hứa đại thiếu! Ông xã chính quy của Lâm nữ thần!"

Giải trí Thần Thiên đã bỏ rất nhiều công sức để tuyên truyền cho bộ phim này. Mà Cố Nhiên cũng càng không dự trữ sức lực, lập tức đẩy Hứa Mạch và Lâm Du lên đầu tất cả các tiêu đề.

Đương nhiên tạp chí của Đóa Nhuế đứng mũi chịu sào, một mình nắm hết các tin tức truyền thông. Tin tức cũng chiếm số lượng trang nhiều nhất, lần nữa tuyên dương tình yêu của riêng Hứa Mạch và Lâm Du.

Nhìn trên mạng không ngừng gia tăng lời ca ngợi và ủng hộ, Lâm Hồng Tín khẽ cắn răng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mặc dù ông bị buộc rời khỏi núi dựa to lớn kia, vốn trong tay cũng không còn chút nào nhưng chỉ cần ông muốn thì việc tự lập công ty ở thành phố D cũng không phải việc khó.

Nhưng mà Lâm Hồng Tín lại lo lắng chướng ngại. Hứa thị có thế lực quá lớn, ông không thể đánh cuộc được, cũng không dám đánh cược. Chẳng qua là lúc này nhìn thấy Lâm Du càng ngày càng tốt, danh tiếng càng ngày càng lớn thì cuối cùng ông không nhịn được, sập máy vi tính lại, đập bể ly nước.

Mà bên kia được Lâm Hồng Tín xác nhận nên Chu Đáo và Chu Tuyền cũng bị tuyên không ít tội. Đợi đến khi bọn họ được thả ra thì Chu thị đã đổi chủ, rất nhiều chuyện cũng đã lắng xuống, không còn đất cho bọn họ đặt chân.

Không phải là Chu Đáo không nghĩ tới việc tìm những thành viên trong ban giám đốc nói một chút, dienxxdafnlequydonn cũng đã nghĩ tới sẽ kéo Chu Lăng kéo xuống đài như lần trước. Nhưng trên thực tế là hiện giờ ông không có vốn cũng mất đi lòng người.

Không nói những thành viên trong ban giám đốc, ngay cả một nhân viên bình thường trong Chu thị cũng tránh ông như tránh bò cạp, hận không thể trục xuất ông ra khỏi cao ốc Chu thị.

Chẳng qua Chu Đáo chỉ đi một vòng Chu thị thôi đã nhận ra điều này. Âm thầm nắm chặt lấy tay, tận sâu trong đáy lòng hận Lâm Hồng Tín muốn chết vì ông ta đã hãm hại và tính toán mình.

"Ba, chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy thì chỉ có thể ngồi chờ chết, mất hết tất cả." Chu Tuyền rất gấp. Vất vả lắm anh mới trở về Chu thị được, không ngờ mọi chuyện lại náo loạn đến mức này, anh lại biến thành người mà mọi người chỉ trích. Rõ ràng là Lâm Hồng Tín bị đuổi việc không liên quan đến anh, anh vô tội!

Chu Đáo không nói gì. Ông cũng không muốn như vậy, nhưng ông phải làm thế nào đây? Chu thị đã biến thành món đồ trong túi Chu Lăng rồi, tất cả mọi người đều đứng về phía Chu Lăng. Ngay cả tạp chí truyền thông cũng nghiêng về phía Chu Lăng, bài báo đăng rất nhiều tin tức sai sự thật bất lợi cho ông. Nếu bây giờ ông muốn trở lại thì sợ là sẽ gặp nhiều chướng ngại nặng nề.

Không phải Chu Đáo không oán hận Chu Tuyền. Nếu như Chu Tuyền không xúc động ra tay với Lâm Hồng Tín thì ông cũng không đến nông nỗi này. Nhưng đồng thời ông cũng biết nếu khi đó không phải Chu Tuyền giúp đỡ thì Lâm Hồng Tín sẽ thật sự bóp chết ông, muốn lấy mạng của ông...

Cho nên Chu Đáo rất mâu thuẫn. Suy nghĩ trong lòng rất phức tạp, nhưng lại không tìm ra được hướng giải quyết. Ông muốn nói lý lẽ, muốn giải thích nhưng cuối cùng lại không nói được gì cả.

"Ba!" Nãy giờ Chu Đáo không nói gì, tim Chu Tuyền lại đập rộn lên. Chỗ dựa của anh ở Chu thị cũng không ổn, Chu Đáo lại không có gì đáng để anh tin, nếu tiếp tục như vậy thì cả đời này anh sẽ không thể xuất đầu lộ diện.

"Được rồi, con đến công ty làm việc trước đi, mọi việc cứ từ từ, sau này chúng ta thương lượng lại sau." Không nhịn được phất tay, mặt Chu Đáo âm u trở về phòng. Ông cũng rất muốn làm gì đó, nhưng ông không có lá bài phòng thân nên vốn không thể làm được gì.

Trơ mắt nhìn Chu Đáo cong lưng đi xuống, trong mắt Chu Tuyền có chút tối tăm khó hiểu, trong bụng thì đầy sự kinh hoảng. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh thật sự phải nhận thua? Không được, không thể! Anh phải lấy được Chu thị, anh phải thắng Chu Lăng!

Lâm Hồng Tín sẽ đi chung đường với Lý thị, đúng là đơn giản ngoài ý muốn. Lúc đầu chỉ thử liên lạc với Lý thị, Lâm Hồng Tín không nghĩ là Nhà họ Lý sẽ hợp tác với mình. Nhưng trên thực tế Nhà họ Lý lại đồng ý với ông một cách kỳ lạ, hơn nữa còn đồng ý sẽ giúp ông trở mình.

Hiện nat Lý thị đã được giao cho anh cả Lý. So với Chu Lăng, năng lực của anh cả Lý vượt trội hơn hẳn nên sẽ không nhún nhường. Hai người chưa từng có cơ hội tiếp xúc trên thương trường, giống như thầm thương lượng tránh né lẫn nhau, cho tới nay đều bình an vô sự.

Mà bây giờ anh cả Lý lựa chọn bắt tay với Lâm Hồng Tín, mục đích vẫn là đánh sụp Chu thị.

Anh nhìn trúng Lâm Hồng Tín, dĩ nhiên bởi vì lúc trước Lâm Hồng Tín  đã thành công kéo Chu Đáo xuống. Đối với Chu thị, không phải anh cả Lý không oán giận. Ba mẹ của anh đã từng đến gặp bà nội Chu và bị làm nhục, em gái anh vì bị lừa gạt mà gả cho con riêng của Nhà họ Chu. Dù là ngay từ đầu hai nhà Chu Lý quả thật có ý thông gia nhưng lại không mong muốn kết quả như thế, tuyệt đối không phải.

Ban đầu anh cả Lý từ chối hợp tác với Chu thị là vì muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Chu thị. Chu Tuyền thì sao, Chu Đáo thì thế nào, anh cả Lý cũng không thèm để ý. Anh muốn Nhà họ Chu bị dạy dỗ, hoàn toàn bị dạy dỗ.

Đại tiểu thư Nhà họ Lý kết hôn rồi lại ly dị với Chu Tuyền, tất nhiên Lâm Hồng Tín biết. Ông không biết trong chuyện này Lâm Nhất Thiến sắm vai gì, có phải đã từng bị Lý Mộng ghi hận không. Nhưng thái độ Nhà họ Lý hoàn toàn không có gì bất thường, giống như thật sự có ý hợp tác với ông. Nếu đã như vậy thì Lâm Hồng Tín cũng không nghĩ nhiều nữa, thả tay chân ra dự định tự lập công ty.

Mục đích cuối cùng của Lâm Hồng Tín vẫn là lấy lại Bác Dương. Cho nên mô hình công ty lần này là dựa theo Bác Dương để sáng lập. Ông muốn chống đối Bác Dương, muốn dùng Nhà họ Lý làm chỗ dựa để đánh sụp Bác Dương.

Dự định Lâm Hồng Tín, anh cả Lý đã nhìn ra, nhưng cũng không ngăn cản. Đối với anh mà nói thì Lâm Hồng Tín cũng chỉ là một quân cờ để lợi dụng, anh không nghĩ là Lâm Hồng Tín thật sự có năng lực đối đầu với Bác Dương. Anh cả Lý cũng chỉ nghe qua năng lực của Lâm Du. Nhưng còn bản lĩnh của Hứa Mạch thì anh đã thật sự được diện kiến.

Muốn đối đầu với Nhà họ Hứa sao? Lá gan của Lâm Hồng Tín thật không nhỏ, dã tâm cũng quá lớn. Nhưng mà anh cả Lý không có ý định thật sự theo hầu nên ngoài mặt thì anh hợp tác với Lâm Hồng Tín nhưng trên thực tế phải phối hợp thế nào thì còn phải xem sau này phát triển thế nào.

"Ngay cả Nhà họ Lý cũng dính vào!" Nhìn Hứa Mạch đưa tin tức tới, Chu Lăng không nhịn được khẽ thở dài một hơi. Lâm Nhất Thiến đã từng gả cho Chu Tuyền, Lý Mộng cũng từng gả cho Chu Tuyền. Hiện nay hai người phụ nữ đều đã ly hôn với Chu Tuyền, còn hai nhà mẹ đẻ lại liên thủ với nhau đối phó Chu thị sao?

"Tạm thời còn chưa biết thái độ của Nhà họ Lý, chúng ta chỉ cần đề phòng, không cần coi là chuyện quá to tát." Hứa Mạch đã từng tiếp xúc với anh cả Lý. Anh không cảm thấy anh ta là một người lỗ mãng như thế, chắc chắn là tức giận Nhà họ Chu nên mới muốn cho Nhà họ Chu một chút đau khổ mà thôi.

Về phần Lâm Hồng Tín thì lại càng đơn giản hơn. Từ khi Lâm Hồng Tín trở lại thì Hứa Mạch cũng biết ông ta có ý với Bác Dương. Nhưng mà thật xin lỗi, Bác Dương đã là của Lâm Du rồi, dù là bất cứ kẻ nào thì Hứa Mạch cũng không cho phép bọn họ cướp Bác Dương đi. Bác Dương chỉ có thể là của Lâm Du, mãi mãi vẫn sẽ như vậy.

"Chắc còn ghi hận trong lòng đi! Với thân phận của Chu Tuyền mà cưới được Lý Mộng về, Nhà họ Lý rộng lượng đến đâu cũng không thể một mực chịu đựng. Chờ tới bây giờ mới có hành động đã khiến tôi thấy ngoài ý muốn rồi." Chu Lăng tự nhận mình không có có ân oán với anh cả Lý, nếu quả thật nói là không ưa thì lẽ ra phải là anh cả Lý chán ghét Nhà họ Chu mới đúng.

"Chuyện thành như vậy dường như tôi vẫn chưa chú ý đến Lâm Hồng Tín nhiều lắm!" Hứa Mạch nhún vai, cười rực rỡ. Biết Chu Lăng sẽ xử lý chuyện của Lý thị thỏa đáng, như vậy tiếp sau đó người anh cần phòng bị chính là Lâm Hồng Tín rồi.

Hứa Mạch đang nói chuyện với Chu Lăng thì đồng thời Lâm Hồng Tín cũng tới tìm Lâm Du.

Hai người đã lâu không gặp, cứ ngồi trong quán cà phê như vậy, nhìn nhau không nói gì.

"Nói đi, chuyện gì?" Lúc nhìn thấy Lâm Hồng Tín, Lâm Du bỗng nhiên liền nghĩ đến ba Triệu. Ba Triệu tìm Triệu Tuyết Nhi là vì lấy lòng, vì muốn leo lên quyền quý. Mà Lâm Hồng Tín tìm cô sợ là chỉ có một mục đích, đó là quay về Bác Dương.

"Tiểu Du, lâu như vậy không gặp, con đã thay đổi không ít." Không có giương cung bạt kiếm giằng co, Lâm Hồng tín tựa hồ hạ quyết tâm dùng lạc mềm buộc chặt.

Lâm Du không tiếp lời, chỉ liếc nhìn Lâm Hồng Tín.

"Ba vẫn luôn nhớ cảnh tượng lúc con còn là trẻ sơ sinh đã được ông nội con giao vào trong tay ba và mẹ. Một phút đó ba thật sự đã yêu thương con như con gái ruột. Qua nhiều năm như vậy, ba cũng tự nhận mình đối xử với con tốt ngang với Nhất Thiến. Chẳng qua là không ngờ cuối cùng cha và con gái lại coi nhau như người xa lạ." Lâm Hồng Tín khác ba Triệu ở một chỗ đó là mặt dày giả bộ tranh thủ tình cảm.

Lâm Du vẫn không nói chuyện, lặng lẽ đợi Lâm Hồng Tín nói tiếp. Cô rất muốn nghe thử xem rốt cuộc Lâm Hồng Tín còn có thể nói ra những lời vô ích gì nữa.

"Tiểu Du, ba thừa nhận, ban đầu để con gả đến Nhà họ Hứa thay Nhất Thiến là ba không đúng. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, những gì ba phải trả cũng đã trả cho con rồi, không phải con nên hết giận rồi chứ? Con xem gia đình chúng ta vốn ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy. Nhưng bây giờ mẹ con thì bị nhốt ở trong tù, Nhất Thiến cũng biến thành dáng vẻ kia, ba... Ở ngoài sa sút lâu như vậy, vẫn không nỡ bỏ Tiểu Du con nên mới trở lại." Lâm Hồng Tín cười khổ lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn Lâm Du đầy từ ái.

Nếu trước đây Lâm Du không bị phản bội, không bị đưa đến bệnh viện tâm thần thì có lẽ cô sẽ tin tưởng lời giải thích của Lâm Hồng Tín. Dù là chân tình hay giả vờ thì nhiều năm qua cô ở Nhà họ Lâm quả thật thấy Lâm Nhất Thiến được yêu thơng. Ít nhất nhìn bề ngoài thì là như vậy.

Nhưng mà đã sớm trải qua mấy lần bị phản bội nên sao bây giờ Lâm Du có thể tin vào những lời này của Lâm Hồng Tín được? Lạnh lùng nhếch mép một cái, Lâm Du mở miệng nói: "Ba, ba có đi thăm mẹ chưa? Lần trước tôi đi thăm mẹ thì bà ấy rất thất vọng về ba đấy!"

Không ngờ Lâm Du lại đột nhiên nhắc tới Tôn Uyển Đình, Lâm Hồng Tín chợt lạnh sống lưng, đề cao cảnh giác theo bản năng: "Bà... bà ta nói với con cái gì?"

"Ba cảm thấy mẹ có thể nói gì với tôi? Nói chuyện năm đó, hay là chuyện bây giờ?" Lâm Du cười như không cười nhìn Lâm Hồng Tín, diễndaffnlêqusydôn lời nói ra khỏi miệng thật sự có lực sát thương.

"Làm... Năm đó?" Lâm Hồng Tín có chút lúng túng quay đầu đi chỗ khác, cười khan nói, "Năm đó làm gì có chuyện gì?"

"Tại sao không có? Mẹ nói, khi đó bà đã thích cha ruột tôi rồi. Vì cha ruột tôi mà còn gây mâu thuẫn với mẹ ruột tôi! Nhắc tới cũng kỳ quái, hai chị em tốt như vậy lại vì tình yêu mà xảy ra tranh chấp, đến cuối cùng còn nổi sát tâm..." Sau khi Lâm Du nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Lâm Hồng Tín.

Lâm Hồng Tín chợt nghiêng đầu, không dám tin nhìn Lâm Du: "Không, không thể nào! Bà ta không... Bà ta sẽ không nói cho con biết những chuyện này. Không đúng, mẹ con chỉ đang nói bậy nói bạ thôi, bà ta..."

"Ba không nên gấp, từ từ nói. Mẹ còn nói với tôi rất nhiều chuyện mà lúc trước tôi không biết, hôm nay vừa vặn có thời gian ba có thể giải thích rõ ràng với tôi." So với thái đội kinh hoảng lúng túng của Lâm Hồng Tín, phản ứng của Lâm Du có thể được xem là ổn định.

"Giải thích? Ba có gì phải giải thích? Những chuyện kia đều là nói bậy nói bạ, vì tức giận ba nên mẹ con cố ý tạo dựng nên để lừa gạt con." Chỉ trong chớp mắt mà Lâm Hồng Tín đã bình tĩnh lại. Điều chỉnh xong tâm trạng, cố gắng tránh để lộ sơ hở.

"Là thế này phải không?" Lâm Du nhìn Lâm Hồng Tín không chớp mắt, "Đã như vậy thì nếu như một ngày nào đó ba đi gặp mẹ, nhớ phải giải thích rõ với mẹ. Dù sao chuyện táy máy tay chân vào xe để giết người, cho dù là hư cấu thì cũng rất dễ khiến người khác tin tưởng."

Nghe giọng nói Lâm Du không hề phập phồng mà chỉ như đang trần thuật lại chuyện năm đó, giống như Lâm Du thật sự chắc chắn là như vậy... Trong lòng Lâm Hồng Tín thoáng giật mình, dời tầm mắt đi.

Quả nhiên là chột dạ! Đáy mắt Lâm Du có chút ý lạnh, chủ động chuyển đề tài: "Hôm nay ba tìm tôi ra đây có chuyện gì khác để nói không?"

"Có, có!" Lâm Hồng Tín nhanh chóng quay đầu lại, ngồi ngay ngắn rồi giả bộ lấy lòng, "Tiểu Du, ba muốn trở về Bác Dương..."

Lâm Du kinh ngạc nhướng mày: "Hả? Không phải ba là cổ đông của Bác Dương sao? Bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Bác Dương!"

"Ba..." Lâm Hồng Tín cúi đầu xuống, trên mặt hơi ửng đỏ, "Ban đầu khi rời khỏi thành phố D ba đã bán hết cổ phần trong tay rồi. Hiện giờ ba không có chút xíu cổ phần nào ở Bác Dương cả."

"Cái gì?" Lâm Du không phải người biết diễn trò, cho dù diễn xuất cũng diễn không tốt. Cô chỉ kinh ngạc một chút, sau khi hỏi ngược lại thì cô cũng không nói tiếp, để cho Lâm Hồng Tín tận tình phát huy.

"Ba nhất thời hồ đồ, đã làm chuyện sai còn đi lầm đường." Không nhìn ra Lâm Du mất tự nhiên, giờ phút này Lâm Hồng Tín mới thật sự chột dạ, "Tiểu Du, khi đó con và ba tranh chấp, ngay cả cửa Bác Dương ba cũng không vào được nên nhất thời nổi nóng muốn cắt đứt toàn bộ quan hệ với Bác Dương. Bây giờ quay đầu lại suy nghĩ một chút thì mới thấy mình quá mức xung động, không nên tức giận với Tiểu Du mới đúng."

"Vậy ba mua lại đám cổ phần đó không được nữa sao?" Thời gian qua đi lâu như vậy, sở dĩ Lâm Du chịu nhịn ngồi ở đây nói chuyện với Lâm Hồng Tín là vì có mục đích khác. Nhưng mà điều khiến cô ngạc nhiên chính là lần này Lâm Hồng Tín quyết tâm buông bỏ mặt mũi, cách ăn nói cũng khép nép, ngay cả nói xin lỗi và nhận sai cũng làm.

"Ba..." Hình như bọ nói trúng chuyện khó chịu nên Lâm Hồng Tín khẽ cắn răng, mặt đỏ lên, "Trong tay ba không có tiền..."

Không có tiền? Làm sao có thể? Lâm Hồng Tín thật sự xem cô là kẻ ngu để đùa bỡn sao! Lâm Du thầm cười lạnh, đang muốn mở miệng thì điện thoại di động trong túi vang lên.

Lâm Du nhìn Lâm Hồng Tín một cái rồi ấn nút trả lời: " Alo, Hứa Mạch."

Nghe thấy tên Hứa Mạch, da mặt Lâm Hồng Tín run lên, yên lặng lui ra phía sau một chút. Ông có thể chắc chắn Lâm Du không biết hoàn cảnh của ông nhưng không cách nào chắc chắn Hứa Mạch có biết chuyện ông trở về thành phố D hay không. Nếu như bị Hứa Mạch phát hiện ông đang ở thành phố D bắt đầu lại từ đầu thì dĩ nhiên ông không thể xuống tay với Lâm Du rồi.

" Ừ, em không ở công ty, ở quán cà phê." Lâm Du vừa trả lời vừa nhìn Lâm Hồng Tín đang biến sắc, "Không phải ở một mình mà còn có ba nữa, Lâm..."

Nghe Lâm Du sắp nói tên của mình ra, Lâm Hồng Tín nắm chặt ly thủy tinh, sắc mặt càng cứng ngắc.

" Ừ, đúng rồi. Vậy anh tới đón em đi." Dứt khoát xong, Lâm Du cũng không có nói tên của ông ta ra. Nghe đến đó, Lâm Hồng Tín thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là khi nghe Lâm Du nói Hứa Mạch sẽ tới đón cô thì Lâm Hồng Tín vừa mới thả lỏng đột nhiên liền căng thẳng. Vội vã uống một hớp nước, Lâm Hồng Tín định tốc chiến tốc thắng rồi sớm thối lui.

"Chuyện này, Tiểu Du, không phải con còn có chuyện khác phải làm chứ? Vậy ba không làm phiền con nữa, trước..." Lâm Hồng Tín còn chưa nói chữ "Đi" thì đã bị Lâm Du cắt đứt.

"Ba nhất định phải trở về Bác Dương sao? Nhưng không có cổ phần Bác Dương thì vị trí của ba sẽ rất lúng túng, hơn nữa rất có thể sẽ phải nghe lệnh của những quản lý khác." Lâm Du tỏ vẻ có lòng tốt thỏa hiệp, nhưng lọt vào tai Lâm Hồng Tín lại trở thành sự châm chọc và khiên khích cực lớn.

Ông vốn nên là tổng giám đốc Bác Dương, hiện nay trở về lại phải nghe theo người khác? Thật buồn cười! Trên mặt Lâm Hồng Tín thoáng tức giận, nhưng lại rất nhanh khắc chế được. Lâm Hồng Tín che giấu cực tốt, cúi đầu xuống, nhếch mép nói: "Hay là cứ như vậy đi, ba sẽ không làm người khác khó chịu. Bác Dương giao cho Tiểu Du trông coi, hy vọng Tiểu Du phòng thủ cơ nghiệp mà ông nội con để lại thật tốt, đừng để cho ông nội thất vọng."

Lâm Hồng Tín như đã chắc chắn là chỉ cần ông đánh lá bài tình cảm thì nhất định sẽ đạt được mục đích. Nhưng mà ngoài dự liệu của ông là Lâm Du vốn không để ý đến cái tình thương giả tạo đó. Cho dù Lâm Hồng Tín ngồi ở đây nói đến ba ngày ba đêm thì Lâm Du cũng không cho ông được như ý nguyện.

Kết quả là Lâm Du chỉ yên lặng nghe Lâm Hồng Tín lấy lui làm tiến mà không cho ông ta đạt được mục đích thật sự.

Trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, dự cảm Hứa Mạch sẽ tới rất nhanh, Lâm Hồng Tín mang theo sự không cam lòng đứng dậy tạm biệt, ngay cả số điện thoại cũng không để lại.

Nhìn Lâm Hồng Tín chạy trối chết rời khỏi quán cà phê, Lâm Du nhếch mép, mắt đầy đùa cợt.

Lúc Hứa Mạch tới, liếc mắt một cái liền trông thấy Lâm Du đang ngồi một mình ở bên cửa sổ nên sải bước đi qua, ngồi xuống đối diện Lâm Du: "Sao không thấy Lâm Hồng Tín? Đi vệ sinh rồi sao?"

"Không phải, chạy rồi." Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Lâm Du chỉ con đường lớn bên ngoài, "Nghe nói anh muốn tới nên giống như chuột thấy mèo, bị dọa sợ đến mức ôm đầu chạy trốn."

"A! Anh cũng không phải là nhân vật kinh khủng gì, sao phải phản ứng mạnh như vậy?" Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, Hứa Mạch vẫn nhếch khóe miệng lên. Anh cũng không hy vọng thật sự chạm mặt với Lâm Hồng Tín, ảnh hưởng tâm trạng không nói, còn có thể khiến anh phải sẵng giọng với ông ta.

"Ông ta nói muốn trở về Bác Dương nhưng lại bán hết cổ phần Bác Dương rồi." Lâm Du kể lại lời Lâm Hồng Tín mới rồi.

"Ông ta quả nhiên vẫn luôn nhìn về Bác Dương. Nhưng mà nhắc tới mới nói, không phải ông ta đã tự lập công ty riêng rồi sao? Nếu quả thật như ông ta nghĩ, thành công thuyết phục được em, chẳng lẽ ông ta thật muốn bỏ mặc công ty mới, toàn tâm toàn lực phá hoại Bác Dương?" Hứa Mạch lại có chút không hiểu suy nghĩ của Lâm Hồng Tín. Nếu như đã ôm quyết tâm trở về Bác Dương thì sao còn uổng công vô ích đi lập một công ty mới nữa? Nếu không thì cũng nên chắc chắn Lâm Du có cho ông ta trở về Bác Dương hay không rồi hãy bắt đầu làm lại từ con số không mới đúng chứ, không phải sao?

"Ông ta nói ông ta không có tiền." Nắm được chính xác trọng điểm những gì Lâm Hồng Tín nói, Lâm Du lại kể lại lần nữa.

"Có Lý thị làm chỗ dựa mà lại nói là không có tiền? Xem ra Lâm Hồng Tín cũng không tin tưởng Lý thị sẽ dốc toàn lực giúp ông ta cho nên muốn tìm đường lui cho mình." Nhưng đường lui Lâm Hồng Tín chọn lại là Lâm Du... Điều này khiến Hứa Mạch ngoài ý muốn.

"Lý thị quả thật không thể giúp ông ta quá nhiều. Hiện nay Chu thị do Chu Lăng đảm nhiệm, đứng sau lưng là Hứa thị, Tần thị còn có Diệp thị. Nhà họ Lý  không muốn tìm chết nên cũng sẽ không ngốc đến mức lấy cứng đối cứng." Lâm Du gật đầu một cái, suy ngẫm một chút. Cái gọi là hợp tác cũng phải có phạm vi giới hạn chứ? Nếu không thì sao Nhà họ Lý không chọn lúc Chu Lăng chưa cưới Diệp Di Nhiên về nhà để ra tay mà lại chọn lúc mẫn cảm như bây giờ?

"Có thể Lý thị chỉ nhằm vào Chu Đáo và Chu Tuyền cho nên mới lựa chọn Lâm Hồng Tín, người có thù oán với cha con bọn họ. Về phần rốt cuộc Lý thị dự tính cái gì thì phải xem coi Lý thị làm gì với thế cục của thành phố D hiện nay. Nếu bọn họ thật sự dự định dùng cứng đối cứng thì cũng không phải là không có khả năng." Mỗi người đều có lúc làm sai, Hứa Mạch chưa bao giờ tự phụ, cũng chưa bao giờ xem nhẹ bất cứ một loại khả năng nào.

"Em cảm thấy nên để cho Chu Lăng nói chuyện với Nhà họ Lý một lần để chắc chắn chiều hướng của Nhà họ Lý." Lâm Du cẩn thận suy nghĩ quan hệ một chút, người có thể ngồi xuống nói chuyện với Nhà họ Lý chỉ có Tần Nam. Nhưng lúc trước Tần Nam bất hòa với Lý Mộng dẫn đến có quan hệ không thân thiết với bên đó. Về phần anh cả Tần và bác cả Tần thì Lâm Du không cho rằng bọn họ sẽ đứng về phía Nhà họ Chu, đoán chừng cũng hận Chu thị muốn chết đi!

"Nếu như nói chuyện một chút mà có thể giải quyết vấn đề thì Chu Lăng đã đi nói chuyện rồi. Từ khi thân phận con riêng của Chu Tuyền bại lộ thì Nhà họ Lý đã không còn khả năng ngồi xuống nói chuyện với Nhà họ Chu nữa rồi. Không tranh đấu đối địch nhau đã là kết cục tốt nhất rồi." Hứa Mạch lắc đầu một cái, cũng không coi trọng việc Nhà họ Lý dễ dàng tha thứ. Có một số việc liên quan đến danh tiếng và mặt mũi gia tộc, chuyện Chu Tuyền là con riêng đó chính là sự đả kích và làm nhục lớn nhất dành cho Nhà họ Lý.

"Vậy cũng chỉ có thể xem tình thế mà làm, đi một bước tính một bước." Lâm Du đã coi Chu Lăng là người của mình nên cô yên lặng gật đầu, nói.

"Không cần quá lo lắng. Lý thị vẫn không mạnh đến mức đó, dù có thật sự đối đầu thì Chu Lăng cũng vẫn có năng lực chống lại." So với Lâm Du, phản ứng của Hứa Mạch vững vàng hơn rất nhiều. Thương trường vốn chính là như vậy, anh lừa tôi gạt, lợi ích là trên hết. Cho dù một phút trước vẫn còn quan hệ hợp tác, dienxxDafnlêquysdoon nhưng sau một phút thì vẫn có thể biến thành cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh chiếm đoạt cục diện, quen rồi thì thấy bình thường.

"Nhưng mà không ngờ lại gây ra phiền phức như vậy." Lâm Du không sợ phiền phức, chẳng qua cô rất hưởng thụ cuộc sống an vui như hiện giờ. Bên cạnh có Hứa Mạch, có bạn bè, còn có người thân Nhà họ Hứa và Nhà họ Tần... Cô không muốn cục diện này bị phá vỡ, cũng không muốn bất cứ ai tới tổn thương người thân và bạn bè của cô.

"Có anh ở đây, không có chuyện gì." Biết Lâm Du quý trọng cái gì, Hứa Mạch đầy tự tin cam kết với cô.

" Ừ." Chỉ cần là lời Hứa Mạch nói thì cho tới bây giờ không gì là không làm được. Về điều này thì Lâm Du rất tin tưởng Hứa Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện