Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 105



Edit: susublue

Lâm Du rất bất đắc dĩ. Cô biết Diệp Di Nhiên có lòng tốt, nhưng cách àm Diệp Di Nhiên và Chu Lăng sống chung không thích hợp với cô và Hứa Mạch. So với việc đi khắp những con phố để tìm đồ ăn ngon và vui chơi thì Lâm Du càng thích ở nhà làm một bữa ăn với Hứa Mạch hơn. Dù mùi vị không được như mỹ vị  nhưng cũng là phát ra từ nội tâm nên cô cảm thấy rất ấm áp.

"Đúng rồi chị họ, cuối tuần này chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng đi!" Lâm Du không trả lời, Diệp Di Nhiên dứt khoát chủ động giúp sắp xếp lịch trình.

Lâm Du không lập tức đồng ý mà hỏi lại: "Tuần này Chu Lăng không cần làm thêm giờ sao?"

"Không cần! Gần đây Chu thị không bận rộn, vị trí của Chu Lăng cũng khá vững vàng rồi, tất nhiên không cần phải tự mình làm hết mọi chuyện nữa, giao cho cấp dưới đi làm là được." Diệp Di Nhiên tỏ vẻ đương nhiên, giọng nói đầy tự hào.

"Như vậy..." Lâm Du nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu một cái, "Vậy được, lát nữa chị gọi điện hỏi Hứa Mạch xem có phải làm thêm giờ hay không."

"Nói như vậy là cuối tuần này chị dâu không bận? Vậy thì không thành vấn đề. Chỉ cần chị họ muốn đi thì anh họ nhất định sẽ đồng ý." Nếu anh họ không đồng ý thì cô liền len lén bắt cóc chị họ, để cho anh ấy tự ngồi hối tiếc một mình. Diệp Di Nhiên âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

"Hay là hỏi trước đi!" Không chắc chắn lịch làm việc của Hứa Mạch thì Lâm Du sẽ không dễ dàng đồng ý.

"Vậy cũng tốt, em chờ tin tốt của chị." Nghe Lâm Du kiên trì như vậy, Diệp Di Nhiên cũng không miễn cưỡng nữa, đàng hoàng cúp điện thoại.

Lâm Du vừa cúp điện thoại với Diệp Di Nhiên thì liền lập tức gọi cho Hứa Mạch.

"Tiểu Du?" Hiếm thấy Lâm Du gọi điện trong giờ làm việc nên tất nhiên tâm trạng của Hứa Mạch rất tốt.

" Di Nhiên hỏi cuối tuần này chúng ta có thời gian cùng đi ngâm suối nước nóng không." Lâm Du không hề giấu giếm bất kỳ chuyện gì.

"Ngâm suối nước nóng?" Hứa Mạch kinh ngạc nhướn mày, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi phản đối, "Không đi. Dù có đi cũng không theo chân bọn họ."

Nếu như thật sự muốn ngâm suối nước nóng, diễn dafnlê quysdôn Hứa Mạch nhất định phải ngâm với Lâm Du. Nhưng nếu có thêm Chu Lăng và Diệp Di Nhiên thì Hứa Mạch có thể kết luận Diệp Di Nhiên sẽ lôi Lâm Du đi. Biết rõ bà xã sẽ bị cướp thì sao Hứa Mạch lại phải tự chui đầu vào lưới.

"Chắc chắn không đi?" Lâm Du cũng không cố chấp với việc đi ngâm suối nước nóng. Nếu như Hứa Mạch không muốn đi thì cô cũng không thất vọng.

"Không đi." Lại kiên quyết phản đối một lần nữa, Hứa Mạch liền chuyển đề tài, nói "Cuối tuần vốn muốn dẫn em đi ngắm biển nên không muốn làm vỡ kế hoạch vì những người khác."

"Ngắm biển?" Lần này đến phiên Lâm Du kinh ngạc. Sao trước đó cô không nghe Hứa Mạch đề cập tới chuyện này.

" Ừ. Gần đây luôn ở nhà, không biết em có cảm thấy bực bội không. Vừa đúng lúc gần đây anh không quá bận rộn, dự định dành ra một tuần dẫn em đến biển vui chơi một chút. Thế nào, có chịu nể mặt anh hay không?" Hứa Mạch hành động như vậy, chính là đang lợi dụng quyền hành, tự mình cho mình nghỉ. Dĩ nhiên anh vào Hứa thị nhiều năm như vậy mà không thể được nghỉ phép hàng năm sao.

" Được." Cùng đi ngắm biển với Hứa Mạch sao? Ý niệm này vừa thoáng qua đầu Lâm Du thì đột nhiên cô liền cảm thấy hơi hứng thú.

"Vậy cứ quyết định như thế đi. Sáng mai chúng ta liền lên đường, không cần nói với bất cứ ai, đặc biệt là con nhóc Di Nhiên kia." Hứa Mạch quyết định một cuộc bỏ trốn lãng mạn. Dù sao cũng đi tự túc nên muốn đi đâu cũng thuận lợi.

"Nhưng em phải nói cho Di Nhiên biết cuối tuần này không thể đi ngâm suối nước nóng với con bé." Chuyện đi ngắm biển có thể lừa gạt Di Nhiên. Nhưng quyết định không đi ngâm suối nước nóng thì phải thông báo cho Di Nhiên biết. Theo Lâm Du thì đây là phép tôn trọng tối thiểu.

"Yên tâm, anh sẽ nói với con bé." Biết cảm tình của Tiểu Du và Di nhiên càng ngày càng tốt, Hứa Mạch không chút khách sáo nhận lấy chuyện này.

" Ừ, được." Bất cứ chuyện gì giao cho Hứa Mạch xử lý thì Lâm Du đều hết sức yên tâm.

Kết quả là mười phút sau, Diệp Di Nhiên nhận được một cuộc điện thoại uy hiếp của anh họ mình.

"Cái gì gọi là không có chuyện thì đừng đưa ra lời mời không đáng tin cậy chứ? Em là vì muốn tốt cho anh đó! Một chút lãng mạn anh cũng không biết, chị họ gả cho đúng là bị thua thiệt!" Nghe Hứa Mạch nói, Diệp Di Nhiên tức giận nhổ nước bọt.

"Chuyện ngâm suối nước nóng thì em và Chu Lăng cùng dùng một cái ao là đủ rồi. Kêu anh với Tiểu Du đi theo làm gì? Đi xem hai vợ chồng mấy người cùng tắm sao?" Bị Diệp Di Nhiên phê bình không đủ lãng mạn, lời nói của Hứa Mạch càng ác độc hơn.

"Cái...cái gì mà cùng tắm? Anh họ, anh đừng có nói bậy bạ, em không có đen tối như anh nghĩ đâu.” Bị Hứa Mạch chỉ trích, Diệp Di Nhiên chỉ uy nghĩ một chút liền đỏ mặt. Cô thật sự chỉ đơn thuần muốn đưa Lâm Du ra ngoài chơi mà thôi, ngâm suối nước nóng có thể thả lỏng tâm trạng, rốt cuộc là không tốt ở đâu hả?

"Thật sao?" Hứa Mạch kéo dài giọng nói, hiển nhiên là không tin lời Diệp Di Nhiên phản bác, "Được rồi, em từ từ thảo luận với Chu Lăng về chuyện này đi, thích ngâm suối nước nóng như nào thì cứ ngâm như thế ấy, anh và Tiểu Du sẽ không quấy rầy."

Rõ ràng cô đã giải thích không phải ý đó rồi, sao anh họ còn nói như vậy? Diệp Di Nhiên nóng mặt, quệt mồm cúp điện thoại. Cô không bao giờ muốn xen vào chuyện của anh ấy nữa, xem thử sau này anh ấy sẽ khóc thế nào, Hừ!

Dĩ nhiên Hứa Mạch sẽ không khóc. Sáng sớm hôm sau anh liền công khai nghỉ làm, dẫn Lâm Du lao tới một vùng biển xinh đẹp.

Hôm nay Chu Lăng không đến Thần Thiên cho nên cũng không biết chuyện Lâm Du đi du lịch. Ngược lại Cố Nhiên lấy được tin tức, âm thầm phỉ báng mấy câu, Lâm Du đi ra ngoài chơi mà không hẹn anh và Tuyết Nhi, sau đó liền ngoan ngoãn làm tiếp công việc. Gần đây lịch trình của Tuyết Nhi rất bận, đợi khi cô qua khỏi khoảng thời gian này anh cũng phải nghỉ làm đưa Tuyết Nhi ra ngoài chơi!

Bởi vì không gọi điện được cho Hứa Mạch, hai ngày liên tiếp Diệp Di Nhiên đều không gọi điện cho Lâm Du. Dĩ nhiên không phải cô tức giận mà là sợ Lâm Du bị Hứa Mạch làm hư, nếu nghe được lời trêu chọc từ miệng Lâm Du thì cô thật sự sẽ khóc...

Lâm Du và Hứa Mạch cứ trốn đi như vậy, không hề gây nên bất kỳ gợn sóng nào. Đợi đến khi Diệp Di Nhiên phát hiện Lâm Du không có ở thành phố D thì Lâm Du và Hứa Mạch đã thuận lợi đến bờ biển.

Hứa Mạch đã sớm xác định được làng du lịch nên trực tiếp đưa Lâm Du đến căn biệt thự hướng ra biển khơi bao la.

Đứng tại ban công biệt thự, Lâm Du giang hai cánh tay cảm nhận gió biển thổi đến, nhẹ nhàng khoan khoái mà thích thú, trong nháy mắt liền xóa bay tất cả phiền não.

"Thế nào? Có thích hay không?" Hứa Mạch ôm lấy Lâm Du từ phía sau, nhỏ giọng hỏi.

Tựa vào trong ngực Hứa Mạch, Lâm Du gật đầu một cái, giọng nói rõ ràng rất vui thích: "Nơi này rất đẹp, em rất thích."

"Xem ra món quà này thật sự không tệ." Lấy được lời khẳng định của Lâm Du, Hứa Mạch nhếch miệng, nở nụ cười.

"Hả?" Nghe ra hàm ý trong lời nói của Hứa Mạch, Lâm Du ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Hai cái trán chạm vào nhau, trong mắt Hứa Mạch đầy thâm tình, nói nhỏ: "Bây giờ làng du lịch này đã do em đứng tên, nếu em thích nơi này thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới thị sát." 

"Hả?" Lâm Du không ngờ Hứa Mạch sẽ cho cô một món quà lớn như vậy. Đưa mắt nhìn qua, làng du lịch này thật sự quá lớn, sợ là giá trị không nhỏ.

"Anh luôn muốn cho em một món quà sinh nhật đúng nghĩa, kéo dài lâu như vậy, cho đến năm nay mới có thể đưa được, là anh làm chưa tốt." Nhìn ra Lâm Du   kháng cự, Hứa Mạch cướp trước thời cơ, ngăn chặn lời nói của Lâm Du, "Cho anh một cơ hội để thể hiện, được không?"

"Nhưng mà..." Nhưng mà, Hứa Mạch đã làm rất tốt, rất hoàn mỹ rồi. Vô duyên vô cớ nhận một món quà lớn như vậy, Lâm Du sẽ bất an.

"Quên anh làm thế nào mới tỉnh lại rồi sao? Nếu như không có nguồn nước thần kỳ của em thì anh vẫn còn nằm trên giường bảy năm thậm chí còn lâu hơn đúng không? Cũng có lẽ anh sẽ thật sự biến thành người thực vật cả đời này, sao có thể hoàn hảo không hao tổn gì mà đứng ở đây hít thở không khí mát mẻ, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt chứ? Kinh hỉ em mang đến cho anh còn nhiều hơn cả những gì anh có thể cho em. Cho nên không thể so đo, cũng không cho từ chối lòng thành của anh đối với em. Nếu không anh sẽ đau lòng." Giọng nói có  chút uất ức, Hứa Mạch ôm chặt Lâm Du, làm nũng tố cáo.

"Thật ra thì những thứ anh mang đến cho em nhiều hơn những gì em cho anh. Nếu như không có anh, chỉ sợ là em đã sớm nổi điên." Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Lâm Du không đồng ý với lời của Hứa Mạch.

Sống với Hứa Mạch lâu như vậy, rốt cuộc Lâm Du cũng có thể nhận ra rằng thật ra thì cô thật sự có căn bệnh đó. Năm năm sống trong bệnh viện tâm thần, ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, cho nên nó đã khắc dấu ấn sâu vào lòng cô.

Hiện nay vì có Hứa Mạch đi cùng cô, hơn nữa còn liên tục lầm bầm lầu bầu nên cô mới không có mấy ý nghĩ kỳ dị. Lâm Du chưa nói với bất cứ ai, lúc ban đầu trở về nơi này cô có từng lên kế hoạch dựng mấy hiện trường tai nạn xe cộ, vì muốn giết chết cả nhà ba người Lâm Hồng Tín và cả Chu Tuyền nữa. Nhưng bây giờ cô không chấp nhất như vậy nữa.

"Dù em có nổi điên thì cũng vẫn là người phụ nữ anh yêu nhất.” Lâm Du khác thường, Hứa Mạch là người phát hiện sớm nhất, dienxxdafnlleequysdoon cũng là người duy nhất phát hiện đến tận bây giờ. Có lẽ người bên cạnh không nhìn ra nhưng Hứa Mạch biết Lâm Du vẫn có một khía cạnh u ám.

" Ừ. Cho nên nếu quả thật có một ngày như vậy thì không nên đưa em đến bệnh viện tâm thần, cũng không nên rời bỏ em. Anh chỉ cần nhốt em ở một nơi mà em có thể nhìn thấy anh, em sẽ tự điều chỉnh thật tốt." Sâu trong nội tâm Lâm Du vẫn có một góc xó xỉnh như vậy, nơi đó không một ai có thể nhìn thấy cô.

Lâm Du cũng không thể chắc chắn là mình có bộc phát vào một ngày nào đó hay không. Nhưng cô khẩn cầu hy vọng dù nàng có thế nào thì cũng sẽ không bị Hứa Mạch đẩy ra, càng không bị Hứa Mạch bỏ lại.

Hứa Mạch không trả lời Lâm Du ngay mà lại lâm vào trầm tư.

Trái tim Lâm Du lại trầm xuống một cách khó hiểu. Cô chậm rãi cúi đầu xuống che giấu sự u buồn ở đáy mắt.

"Nếu quả thật có một ngày như vậy thì nhất định anh sẽ tự nhốt mình vào căn phòng đó với em. Sau đó dù anh xa cách anh thế nào thì cũng không thể trốn tránh anh được. Cho nên Tiểu Du, kiếp này em đã được định sẵn phải ở cùng với anh. Cho dù là nổi điên thì cũng không thể trốn ở nơi mà anh không biết, hiểu không?" Rốt cuộc Hứa Mạch cũng mở miệng, giọng nói đều rất kiên định, trong mắt đầy vẻ ác độc. Nếu thật sự có một ngày như vậy thì nhất định anh sẽ còn đáng sợ hơn cả Tiểu Du?

Trái tim đã nguội lạnh bỗng nhiên trở nên ấm áp, Lâm Du run rẩy nắm lấy bàn tay của Hứa Mạch đang ôm vòng lấy cô, nặng nề gật đầu: " Ừ."

"Không cho khóc, không cho bị thương, không cho làm anh khó chịu." Nhạy bén nhận ra Lâm Du nghẹn ngào, Hứa Mạch khẽ thở dài một hơi, xoay người Lâm Du lại, mặt đối mặt nâng cằm cô lên, bá đạo yêu cầu.

" Được." Rõ ràng khóe miệng có nhếch lên nhưng nước mắt lại vẫn chảy xuống gò má của Lâm Du.

Nước mắt trong suốt làm đau nhói tim Hứa Mạch, khiến lòng Hứa Mạch rối như tơ vò: "Đã nói không được khóc rồi mà em còn cố ý khóc cho anh xem, sợ anh không đau lòng phải không?"

Mặc cho ngón tay thô lỗ của Hứa Mạch lau nước mắt trên mặt cô, Lâm Du lắc đầu một cái, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.

"Em đó, thật đúng là khắc tinh của anh." Thấy lau thế nào cũng lau sạch được nước mắt của cô, Hứa Mạch đành phải thả tay xuống rồi trực tiếp hôn cô.

Khắc tinh sao? Đối với cô mà nói, không phải anh chính là đòn trí mạng sao? Ôm ngược lại Hứa Mạch, Lâm Du ngẩng đầu lên, an tâm hưởng thụ sự dịu dàng của Hứa Mạch.

Diệp Di Nhiên rất buồn rầu. Cô không ngờ anh họ lại hư hỏng như vậy, lặng lẽ bắt cóc chị họ sau lưng cô. Tối thứ sáu cô còn muốn len lén thông báo với Lâm Du là sáng thứ bảy sẽ tụ họp lên đường. Nào ngờ cô còn chưa kịp gọi điện thoại thì Chu Lăng đã nói cho cô biết Hứa Mạch dẫn Lâm Du đi du lịch rồi, hơn nữa đã đi được hai ba ngày...

"Thật là quá đáng! Nếu muốn đi chơi thì phải đi cùng nhau! Làm gì cứ nhất định phải trốn đi chơi?" Diệp Di Nhiên cảm thấy đây nhất định là âm mưu quỷ kế của Hứa Mạch. Không chừng là đối sách để ứng phó việc cô đề nghị ngâm suối nước nóng, suy nghĩ một chút liền buồn rầu.

"Hứa Mạch là hạng người gì em không phải không biết? Chuyện về Lâm Du thì anh ta không bao giờ nhượng bộ." Bất đắc dĩ nhìn Diệp Di Nhiên, Chu Lăng dụ dỗ.

"Vậy cũng không thể như thế! Em đã chủ động mời như vậy, nếu anh ấy không muốn đi ngâm suối nước nóng thì có thể nói thẳng ra nơi mà mình muốn đi. Mọi việc cũng đều dễ thương lượng, chúng ta có thể bàn bạc một nơi thích hợp để đi." Diệp Di Nhiên không vui bĩu môi, nhào vào trong ngực Chu Lăng, uất ức oán than.

"Lần sau đi! Lần sau anh sẽ bàn bạc với Hứa Mạch trước, bốn người chúng ta cùng ra ngoài chơi." Biết Di Nhiên muốn đi chơi với Lâm Du, Chu Lăng suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Hoặc là mời luôn vợ chồng Cố Nhiên, nếu như em thích."

"Không cần đâu. Cố Nhiên thì không thành vấn đề, nhưng Triệu Tuyết Nhi là đại minh tinh, đi đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên và fan hâm mộ, nhất định là không chơi được thoải mái." Tuy Diệp Di Nhiên quả thật thích náo nhiệt, nhưng nếu là Triệu Tuyết Nhi thì Diệp Di Nhiên liền lắc đầu từ chối.

"Danh tiếng của Lâm Du  cũng rất lớn, không phải là cho tới nay em vẫn không biết chứ?" Không ngờ Diệp Di Nhiên lại trả lời như vậy, Chu Lăng kinh ngạc nói. Trong mắt anh, so với Triệu Tuyết Nhi thì Lâm Du mới thật sự có danh tiếng, cũng đã từng đóng phim điện ảnh quốc tế, sao lại là người bình thường được?

"Chị họ không giống vậy! Chị họ nổi tiếng nhưng chị ấy vẫn luôn làm mặt lạnh, không cần duy trì hình tượng ôn hòa trước mặt công chúng. Nhưng còn Triệu Tuyết Nhi thì sẽ có nhiều người đi đường đến yêu cầu chụp hình chung, cô ấy cũng sẽ không thể từ chối." Diệp Di Nhiên vừa nói vừa nhiều lần tưởng tượng đến cảnh đi dạo phố với Lâm Du.

Chu Lăng nói không sai, danh tiếng Lâm Du quả thật rất lớn, tin tức, báo chí, tiêu đề thường xuyên có hình ảnh của cô. Nhưng Lâm Du không cần cố hết sức giữ hình tượng, nếu như ở trên đường bị người qua đường yêu cầu chụp hình chung và xin chữ ký thì cô sẽ lấy lý do không phải ngôi sao mà từ chối. Cũng vì vậy mà khi Lâm Du tự tay ký tên cho nhân viên Hứa thị thì họ liền rất hạnh phúc cầm ra ngoài khoe khoang.

"Cái này cũng đúng." Chu Lăng không có kinh nghiệm tương tự cho nên không thể nào biết được cảm nhận của Diệp Di Nhiên. Nhưng Diệp Di Nhiên nói có đạo lý, anh cũng đồng ý.

Cho dù là ngôi sao nổi danh thì không thể hoàn toàn ngó lơ công chúng. Cho dù là ảnh đế như Tần Nam thì cũng phải chăm lo cho tâm trạng của các fan. So sánh với nhau thì Lâm Du lại khác. Quay phim điện ảnh vốn không phải là sở thích của Lâm Du, cô cũng không cần fan hâm mộ ủng hộ. Đối với cô mà nói, tổng giám đốc Thần Thiên mới là vị trí thật sự của cô.

"Anh cảm thấy em nói không sai đúng không? Em đã hỏi chị họ rồi, chị ấy và anh họ sẽ không đóng phim nữa. Mặc dù nghe nói có không ít đạo diễn gửi lời mời cho bọn họ, nhưng đều bị từ chối. Vì chuyện này Tần Nam còn nhổ nước bọt, la hét Hứa Mạch chỉ đóng vai nam chính trong một bộ phim mà lại lấn át danh tiếng ảnh đế quốc tế của anh." Nói đến Tần Nam, Diệp Di Nhiên không chút khách sáo cười nhạo.

Không ai từng nghĩ tới diễn xuất của Hứa Mạch lại được đánh giá cao như vậy, gần như là tất cả đều ca ngợi anh. Cũng có lẽ bởi vì Hứa Mạch không phải người trong làng giải trí nên lại càng có thể được công chúng công nhận. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rõ, trừ bộ phim này ra thì bọn họ sẽ không còn dịp nào để nhìn thấy Hứa Mạch diễn xuất trên màn ảnh lớn như vậy được nữa.

"Chuyện này cũng không còn cách nào nữa. Ban đầu Lý Mộng thả tin tức ra, vai nam chính được giao cho Tần Nam. Cho đến khi phim điện ảnh được chiếu thì mọi người đều biết Tần Nam chỉ là vai nam phụ, vai nam chính thật sự lại do người khác đóng. Mà Hứa Mạch thì dù là tướng mạo, gia thế, hay là diễn xuất thì đều tạo nên một nhân vật hoàn mỹ nhất trong lòng người hâm mộ. ở một trình độ nhất định thì danh tiếng của Tần Nam sẽ có thể đẩy Hứa Mạch xuống khỏi đỉnh cao. Quan trọng hơn hết đây là bộ phim đầu tiên của Hứa Mạch, cũng là bộ phim duy nhất, có thể nói là kinh điển trong kinh điển. Từ nay về sau, sợ là rất khó có ai vượt qua được." Lúc bộ phim mà Hứa Mạch và Lâm Du thủ vai chính được chiếu, Thần Thiên có tổ chức hội nghị quyết sách để xác định lại Hứa Mạch và Lâm Du sẽ không diễn bất cứ vai diễn nào nữa. Lúc đó Chu Lăng cũng biết Hứa Mạch và Lâm Du rất hot, hơn nữa cũng không ai vượt qua được độ hot của họ.

"Cho nên Tần Nam mới không cam lòng như vậy! Cậu ta quay nhiều phim điện ảnh và truyền hình như vậy, cuối cùng lại không sánh bằng một vai của anh họ, ha ha!" Đối với Diệp Di Nhiên mà nói, có lấy được giải thưởng hay không đều không quan trọng, bộ phim mà Hứa Mạch và Lâm Du quay thật sự rất tuyệt. Cô cố ý đến rạp chiếu phim để xem, rồi cũng bị cảm động ngồi khóc!

Mắt thấy càng lúc càng lạc đề, đi xa khỏi đề tài ban đầu của Diệp Di Nhiên, Chu Lăng cũng không nhắc nhở, mà chậm rãi nói chuyện theo chủ đề của Diệp Di Nhiên. Quả nhiên, so với trấn an thì dời lực chú ý của cô đi mới là giải pháp tốt nhất để giúp cô hết giận.

Bởi vì rất thích biển khơi, Lâm Du và Hứa Mạch không đi đâu khác mà chỏ chơi đùa ở làng du lịch. Đợi đến khi hai người trở lại thành phố D thì đã là chuyện của vài ngày sau.

Nghe nói Lâm Du trở lại, Diệp Di Nhiên lập tức đến giải trí Thần Thiên. Vốn dĩ cô muốn đi tìm nhà, diễn dafnnlê quysdôn nhưng cân nhắc sức chiến đấu của cô và Hứa Mạch một chút thì Diệp Di Nhiên quả quyết chọn lúc phòng làm việc chỉ có một mình Lâm Du. 

Thấy Diệp Di Nhiên đến, Lâm Du cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô lấy quà lưu niệm mua từ bờ biển ra.

Cũng không phải là món quà gì hiếm lạ, đó chỉ là một con ốc biển rất đẹp, nhưng mà... Là do Lâm Du và Hứa Mạch tự mình nhặt ở bờ biển.

"A a a, chị họ, chị và anh họ thật là quá đáng! Đi biển nhặt ốc loại lãng mạn như vậy, tại sao lại không gọi em? Chị đàng hoàng nói cho em biết, hai người có ở trong lâu đài lãng mạn hay không? Có vẽ trái tim trên bờ cát rồi viết tên lên đó không? Nếu không thì anh họ cũng sẽ ôm chị như công chúa, làm bộ muốn ném chị xuống biển, nhưng thật ra lại không nỡ buông, chỉ thả lỏng một chút rồi lập tức ôm chặt hơn..." Ngắn ngủi trong vòng mấy phút, Diệp Di Nhiên đã tưởng tượng ra nhiều hình ảnh tốt đẹp, lãng mạn trong đầu.

Tất nhiên Diệp Di Nhiên nghĩ về đi biển rất nhiều lần. Nhưng không có cách nào phủ nhận là biển khơi luôn là nơi đi mãi không chán. Dù là đi vào lúc nào thì cũng không có cảm nhận giống nhau. Hơn nữa đi với những người khác nhau, thì sẽ có những trải nghiệm khác nhau. Mà sự lãng mạn ở biển khơi đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Di Nhiên.

Lâm Du đen mặt lại, không ngờ Diệp Di Nhiên lại hỏi cẩn thận như vậy. Mà những gì Diệp Di Nhiên nói cô và Hứa Mạch thật sự đã làm. Hơn thế nữa, có rất nhiều chuyện Diệp Di Nhiên chưa nói mà cô và Hứa Mạch cũng đã trải nghiệm qua.

"Em quả nhiên là kẻ ngu ngốc." Nhìn phản ứng của Lâm Du thì liền biết chắc tất cả những điều đó. Tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Di Nhiên bĩu miệng, "Lúc trước em còn nói chị và anh họ không đủ lãng mạn, thật ra thì anh họ cố ý chứ gì? Anh ấy tuyệt đối đã sớm tính toán đủ mọi chiêu trò lãng mạn, không chừng còn làm bộ, lúc này mới dẫn theo chị đi hưởng thụ tình yêu đẹp đẽ này..."

"Hứa Mạch có chuẩn bị hay không, có làm bộ hay không thì chị không biết. Nhưng có một việc có thể khẳng định." Diệp Di Nhiên sáng mắt, Lâm Du nói chậm rãi, rõ ràng, "Làng du lịch ở bờ biển là quà sinh nhật mà Hứa Mạch tặng cho chị."

"Cái gì?" Diệp Di Nhiên bị chấn động. Dù cô không thiếu tiền, dù cô vẫn có cuộc sống giàu sang, nhưng vung tay mua một cái làng du lịch thì không phải là quá xa hoa sao?

Diệp Di Nhiên cũng có nghe nói Lâm Du và Hứa Mạch đến cái làng du lịch kia. Rất đáng tiền, rất đáng tiền, rất đáng tiền đó?

Vừa nghĩ như thế, Diệp Di Nhiên càng cảm thấy mình quá ngu ngốc. Rốt cuộc cô nhìn thế nào mà lại thấy cuộc sống của anh họ và chị họ quá bình thản vậy chứ? Tặng cả cái làng du lịch làm quà sinh nhật thì có khác gì đưa một vùng biển rộng cho người yêu chứ? Chiêu trò lãng mạn như vậy, mấy cái trò ngâm suối nước nóng này vốn không là gì cả!

" Di Nhiên, em nói đi, nếu như quà đáp lễ của chị dành cho Hứa Mạch chỉ là một cái đảo nhỏ thì có quá hẹp hòi hay không? Chị đã tính qua giá trị của cái làng du lịch mà Hứa Mạch đưa cho chị rồi, chỉ với lợi nhuận hàng năm thôi đã rất lớn. Nhưng chị lại không có khả năng để tặng một cái làng du lịch khác để làm quà đáp lễ cho anh ấy được, còn đảo tư nhân nhỏ thì không có khả năng thu được lợi nhuận kinh tế..." Không chú ý tới biểu cảm bị đả kích của Diệp Di Nhiên, Lâm Du vẫn nói ra những điều mình đang phân vân.

"Khụ khụ. Chuyện này, chị họ, chuyện tặng đảo nhỏ không gấp, chị từ từ suy nghĩ đi. Em chợt nhớ ra có hẹn với Chu Lăng nên đi trước đây!" Đảo tư nhân mà còn nói là quá hẹp hòi sao? Diệp Di Nhiên cứng ngắc đứng lên, quyết định trong khoảng thời gian này sẽ không đến tìm vị chị họ cường hãn này nữa. Lòng tự ái bị chà đạp, cô không muốn nói cho chị ấy nghe.

Nghe giọng Di Nhiên thì hình như có thể tặng đảo nhỏ được? Như vậy đi, dù thế nào thì cứ đi xem coi có cái đảo tư nhân nào đang được bán hay không đã, cô muốn đi tìm một hòn đảo đẹp nhất để tặng cho Hứa Mạch! Trong lòng cô tính toán như vậy nên Lâm Du lập tức hành động, tỉ mỉ sàng lọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện