Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 54: Ngượng ngùng



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Người nọ nhích chân, tạo ra một khoảng cách, nhưng Trịnh Thâm híp đôi mắt nguy hiểm lại, khiến gã không dám chạy.

"Sao... Ý gì?" Hỏi câu này.

Nhưng Trịnh Thâm không trả lời, chỉ hỏi gã: "Tên gì? Bao nhiêu tuổi?"

"Văn Hạo, 42."

Trịnh Thâm vỗ vai gã, tóm chặt người.

"Đi thôi, trước tiên đến đồn cảnh sát nộp tiền đã."

Văn Hạo: "..." Thế vẫn phải nộp tiền?!

...

Ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát, mới vừa rồi Văn Hạo còn khóc rống, bây giờ vẻ mặt xụ xuống.

Miêu Miêu yên lặng nhìn ra sau lưng Trịnh Thâm, người này biến sắc quá nhanh. Vừa nãy còn ra vẻ biết vậy chẳng làm, nét mặt hận không thể chặt tay sám hối, cảnh sát phạt cảnh cáo mấy câu đã cho gã đi ra.

Vậy mà vừa ra khỏi cửa, làm gì còn vẻ ân hận nào đâu?

Tay Văn Hạo cắm trong tay áo, ngồi xổm xuống bên cạnh, lại tủi thân không dám phản kháng, chỉ đành phải lẩm bẩm:

"Ra cửa gặp sao chổi!"

Trịnh Thâm vặn tay: "Ông đừng vội trách tôi, nộp tiền trong sạch rồi, sau này đi theo tôi."

"Có thể làm gì? Gian lận lừa đảo?" Văn Hạo bĩu môi, gã còn có khả năng gì khác đây, có thể làm gì chứ?

"Quản lý."

"Gì?"

...

"Ông chủ, ngày mai gặp?" Văn Hạo cười đến dịu dàng, mặt nhăn thành một nắm, cần bao nhiêu thân thiết sẽ có bấy nhiêu thân thiết, thái độ cung kính lễ phép.

Ánh mắt Miêu Miêu vẫn đặt trên cái mâm đã bị ông ta chén sạch sẽ, Trịnh Thâm dẫn Văn Hạo tới, còn chưa ăn cơm ông ta đã vừa ăn vừa nói.

"Được, ông về trước đi."

"Được rồi!" Đứng lên vươn người, vừa nhìn về phía Miêu Miêu, cười nói: "Bà chủ tạm biệt."

Lúc này mới chạy như điên ra ngoài, ăn uống no đủ, lại có công việc, cả người đầy nhiệt huyết, bóng lưng cũng lộ ra sự vinh quang toả sáng.

Trịnh Thâm cười khẽ, kéo Miêu Miêu đứng lên, đi tính tiền.

Miêu Miêu vẫn ngơ ngác nhìn anh, Trịnh Thâm nghiêng đầu, khẽ cười: "Sao thế?"

"Anh..."

"Hả?"

"Công ty của các anh rất thiếu người à?" Cau mày kèm theo hai phần nghi ngờ.

Trịnh Thâm gật đầu rồi lắc đầu.

"Không thiếu người, nhưng rất thiếu người tài."

"Hả?" Vẻ mặt đầy mờ mịt.

Nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của cô: "Em đó, ở trường phải cố gắng học tập, người rất nhiều nhưng nhân tài rất ít. Có một số vị trí rất nhiều người có thể làm, nhưng có thể làm không có nghĩa là sẽ làm tốt, hay nói cách khác làm tốt ngoài sức mong đợi."

"Từ lúc công ty chúng ta tuyển người đến nay, đã có không ít người tới đây mưu cầu chức vị, có nhân sĩ xã hội, có sinh viên đại học, thậm chí còn có hai nghiên cứu sinh."

"Nhưng cuối cùng không giao cho bọn họ, bọn họ có thể làm, đối với việc anh tùy tiện thuê một người cũng chẳng có gì khác biệt, tiền lương cũng không thấp."

Lúc Trịnh Thâm nói lời này mang theo chút châm biếm,... sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học, còn không hiểu rõ công việc bằng anh, trình độ thế nào, khoan hãy bàn đến.

Miêu Miêu gật đầu, nắm chặt quả đấm nhỏ: "Em sẽ cố gắng!"

Giảm cân xong, ngũ quan càng tinh xảo khéo léo nọ nhìn về phía anh, phía ngoài tiệm cơm ánh sáng hơi tối, gương mặt trắng nõn đã nhiễm màu vàng nhạt, chỉ có đôi mắt, vẫn dọa người như vậy.

Cực kỳ giống khi còn bé gặp được ở thôn Thang gia, trí nhớ tuổi trẻ ùa về.

Trịnh Thâm run rẩy đưa tay, kéo người lại.

"Miêu Miêu."

"Sao vậy anh?"

"Anh muốn cõng em."

"Hả?"

Không thể cự tuyệt lại sự năn nỉ liên tục của anh, Miêu Miêu nằm trên lưng anh.

Lưng anh cũng như con người anh vậy, mạnh mẽ rắn chắc và vô cùng đáng tin, nhẹ nhàng vùi mặt vào lưng anh, hơi nóng từ lưng anh truyền tới mặt cô, dần dần khuôn mặt nhỏ nhắn bị đốt đỏ lên.

Cọ xát, khóe môi không nén được mỉm cười.

Tháng mười một đến đã bắt đầu vào mùa đông, ban đêm nhiệt độ phương bắc giảm xuống, gió thổi, hơi lạnh. Miêu Miêu nằm trên lưng Trịnh Thâm, hai người càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng.

Bây giờ Miêu Miêu chỉ có 100 cân, Trịnh Thâm cõng cô nhưng cứ như vác cả nghìn cân, ép đến mức cả người đầy mồ hôi.

Cho đến khi giọt mồ hôi nóng bỏng của Trịnh Thâm rơi xuống tay cô, cô mới từ trong ngượng ngùng đi ra, chú ý tới đầu Trịnh Thâm đầy mồ hôi.

Giãy giụa vài cái: "Anh! Thả em xuống!"

Một tay Trịnh Thâm đè mông nhỏ của cô, khàn giọng: "Đừng cử động..."

Miêu Miêu lập tức yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng.

Thật lâu sau, một giọng nói trầm đục phía dưới, truyền đến: "Còn một năm lẻ một tháng mười bảy ngày."

Miêu Miêu hé môi, một tay ôm gương mặt ửng hồng, khoảng cách của tuổi hai mươi, còn 412 ngày.

...

Trịnh Thâm cõng Miêu Miêu trở về, nhẹ nhàng để cô ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu dán vào trán cô nghiêm túc đặt lên một nụ hôn.

Sau đó vào phòng ngủ cầm quần áo đi tắm, phòng ngủ của anh, không có phòng vệ sinh riêng.

Miêu Miêu nhìn anh đi vào, không đến vài giây tiếng nước chảy róc rách truyền ra, thật lâu mới bình tĩnh lại.

Cô cũng không biết mình mang tâm trạng gì ngồi ở phòng khách, chờ tiếng nước ngừng lại thì vội vàng đứng lên vào phòng.

Lúc khép cửa phòng ngủ lại, vừa đúng cửa phòng vệ sinh mở ra, cô liếc thấy anh ở trần. Trên người trống trơn, cơ bắp phồng lên, cơ bụng tám múi, nước nhỏ xuống từ đỉnh đầu ướt nhẹp...

Nhanh chóng đóng cửa lại, trái tim đập bang bang, chỗ yếu nhất bị phá dây trói, trào ra ngoài.

Trịnh Thâm liếc nhìn cửa phòng đóng chặt: "Aiz... Lúc nào mới được vào ở đây..."

...

Gần tới tháng mười hai, thành phố Bắc Kinh bắt đầu lạnh lên, Trịnh Thâm sợ Miêu Miêu cảm lạnh, bắt cô mặc thật dầy.

Miêu Miêu bất đắc dĩ vây khăn quàng cổ xung quanh, đeo bao tay đến trường học, ngày thường nếu Trịnh Thâm không rảnh đón cô thì cô sẽ chạy bộ đi, hôm nay mặc quá dầy, vừa hoạt động đã ra mồ hôi, chỉ đành phải từ từ đi tới trường học.

Lúc đến cửa phòng học thì chuông vừa reo, Miêu Miêu đành phải chạy vào từ cửa sau, ngồi ở vị trí gần cửa.

Chú ý tới người bên cạnh: "Ủa? Diệp Minh? Cậu gầy rồi?"

Vừa lau mồ hôi vừa hỏi, không hề chú ý tới mặt người bên cạnh càng ngày càng hồng.

Diệp Minh bị người ta gọi là Diệp béo ú, rất không thích nói chuyện, nghe Miêu Miêu nói, lại hơi ngẩng đầu: "Thật không?"

Trừ người trong nhà, cô là người duy nhất nói cậu gầy, mặc dù cân nặng nói cho cậu biết, cậu chỉ gầy tám cân.

Những người khác có lẽ sẽ không chú ý tới, nhưng Miêu Miêu cũng đã từng trải qua quá trình này, khẽ cười: "Đúng vậy, gầy không ít đâu, cố gắng lên! Nhất định sẽ gầy mà!"

Nói xong rồi nhìn bảng đen nghe giảng, ngồi ở hàng sau, nhưng luôn rất chú ý, sẽ không bỏ sót lời thầy cô giảng.

Diệp Minh liếc mắt nhìn cô, nghĩ thầm, cô ấy thật sự cũng từng mập ư? Giống như mình vậy sao?

Có hai tiết buổi sáng, trên đường đổi phòng học, Miêu Miêu ngồi cùng Hạ Uyển Lâm ở đằng trước, một phòng học thật to, bốn ban đều tới.

Vừa lúc Trương Nghiêu ở phía sau các cô, lúc Hạ Uyển Lâm và Miêu Miêu ngồi ở trước mặt cô ta, cô ta vô thức cúi đầu, cảm giác sợ hãi đến từ Trịnh Thâm chuyển dời qua Miêu Miêu.

"Có mấy ngày cuối tuần, vậy mà không gặp được cậu!" Hạ Uyển Lâm oán trách nói bên cạnh cô, buổi sáng có hai tiết, buổi chiều không có lớp, lại là một ngày cuối tuần.

Miêu Miêu cười: "Tớ ở bên ngoài mà."

"Cậu ở với ai thế?" Hạ Uyển Lâm tò mò.

Miêu Miêu đỏ mặt.

Ánh mắt Hạ Uyển Lâm trợn to, lắp bắp: "Cậu cậu cậu..."

"Không phải đâu... Hai phòng ngủ một phòng khách."

"Ồ..." Hạ Uyển Lâm vừa nhiều chuyện vừa thở dài hỏi cô: "Tớ có thể đến nhà cậu chơi không? Muốn trông thấy bạn trai cậu, nhìn xem tuýp đàn ông thế nào mới có thể khiến hoa khôi chúng ta vừa nghĩ tới đã đỏ mặt!"

Mặt Miêu Miêu càng đỏ hơn, gương mặt trắng nõn xuất hiện hai đóa hoa đào, hé môi cười, trông rất đẹp mắt: "Rất tuấn tú... Rất tốt."

"Ồ ồ ồ ~" Hạ Uyển Lâm ồ ba lần, càng thêm tò mò về Trịnh Thâm.

Vừa lúc vào giờ học, hai người đều chú ý nghe thầy giảng bài.

...

Hết giờ học, phải về nhà nên đi ra ngoài, Diệp Minh không xa không gần đi theo Miêu Miêu.

Lúc Diệp Gia Thịnh nhìn thấy Diệp Minh, cũng đã nhìn thấy Miêu Miêu trước mặt cậu.

Ánh mắt sáng lên, bước đến, đã lâu không gặp cô gái nhỏ này, dường như trông càng xinh đẹp hơn, làm người ta không nỡ dời mắt.

"Miêu Miêu!"

Miêu Miêu sửng sốt, mím môi, không biết nên tiếp lời thế nào.

Anh ta mặc thường phục, cởi quân trang xuống, không có khí thế kinh người nữa, trông có vẻ trẻ lại không ít.

"Hai người cùng tiết à?" Diệp Gia Thịnh nói xong, Miêu Miêu mới chú ý tới Diệp Minh sau lưng.

"Miêu Miêu, chúng tôi đưa em về, thuận đường.".

Miêu Miêu vội vàng lắc đầu, lần trước Trịnh Thâm ghen còn rõ mồn một trước mắt: "Không được, không xa, em đi mấy phút là đến, em đi trước."

Sắp rời đi, Diệp Gia Thịnh theo bản năng muốn vươn tay ra kéo, lại thu trở về.

Thôi... Từ từ vậy, cô bé quá nhát gan, bị dọa rồi.

"Đợi một chút, hỏi em vài câu."

Miêu Miêu quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ.

"Em giảm cân bao lâu thì xong?"

"Vâng... Đi theo bác sĩ Tô trị liệu, hình như khoảng ba bốn tháng."

Diệp Gia Thịnh gật đầu: "Tôi còn lo lắng Diệp Minh gầy quá nhanh thì thân thể sẽ xảy ra vấn đề."

"Sẽ không, cậu ấy gầy vậy không xem là mau, chỉ cần chú ý chế độ dinh dưỡng, vấn đề không lớn, khi đó tôi gầy còn nhanh hơn một chút, cậu cứ nghe lời bác sĩ Tô là được." Nói với Diệp Minh nói.

Diệp Minh gật đầu, Diệp Gia Thịnh lại không nghi ngờ, nhưng lúc này có một cô bé khác bước nhanh tới đây.

"Anh Gia Thịnh, anh đến đón Diệp Minh à!"

Vừa nhìn về phía Diệp Minh, cười nói: "Được nghỉ nha, buổi chiều không có lớp thật tốt, năm nhất sướng vô cùng, không giống bọn chị, buổi chiều còn có rất nhiều tiết."

Diệp Minh gật đầu, không đáp lại lời cô ta, cậu không thích nói chuyện với người không quen, chỉ đành khẽ cúi đầu.

Cuối cùng Nhan Duyệt mới nhìn về phía Miêu Miêu, giả vờ như không biết, thử thăm dò hỏi cô: "Em là?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện