Ông Xã Là Trung Khuyển

Chương 86



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đêm đó Miêu Miêu không đành lòng nhớ lại, Trịnh Thâm ép cô lăn qua lăn lại, cái gì ngại nói, ngại làm, tất cả đều đến một lần.

Mặt trời từ từ dâng lên, vì là mùa đông, nên tỏa ra ánh nắng dịu nhẹ không chói mắt.

"Bà xã, đi ăn cơm nào." Trịnh Thâm cúi đầu, trán chạm trán với cô, muốn kêu cô dậy.

Miêu Miêu tránh đầu qua, bọc chăn kín mít, lăn một vòng.

"Không ăn được không!" Phải, vẫn còn rất tức tối đây này.

Trịnh Thâm cũng biết là lỗi của mình, đuổi qua nửa bên kia giường: "Ngoan, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp, hay anh bưng lên cho em nhé? Em đánh răng trước nha?"

Miêu Miêu không lên tiếng, không đến hai giây đã truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Cô mệt kinh khủng.

Trịnh Thâm cười như mèo trộm được cá, rón rén lên giường, ôm cả người và chăn vào lòng.

Cẩn thận kéo chăn xuống một chút, lộ ra chóp mũi, lúc này mới cúi đầu hôn lên, nhắm mắt lại, môi mỉm cười.

Tay của anh khẽ đưa vào trong, siết chặt lấy cô, Miêu Miêu chỉ hơi giật mình, rồi sau đó cứ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, căn phòng hoa hồng trải qua một đêm, vẫn rực rỡ như lửa, hai người trên giường ôm nhau thật chặt.

Cuộc đời này của em đã gặp quá nhiều sai lầm, sống một ngày bằng một năm, vốn đã chấp nhận như thế, nhưng anh như một người hùng đột nhiên giáng xuống. Từ phương Bắc đưa em đến phương Nam, rồi từ phương Nam dẫn em trở về phương Bắc, thương em, chiều em, yêu em. Từ khoảnh khắc đầu tiên nắm lấy tay anh, em đã biết sẽ không thể buông ra.

Cuộc đời này của anh quá phóng túng, giành giật từng cái ăn trong miệng hùm, trên thế giới này không có điều gì có thể trói buộc anh. Người khác nói anh là tội phạm, là cô nhi, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn chỉ muốn làm chú chó trung thành được em nuôi nhốt mà thôi. Em là nhà, là cảng, là nơi quay về của đời anh.

Đường đời mênh mông, con đường phía trước không có điểm dừng, nắm lấy tay nhau, bên nhau trọn đời.

(Hoàn)

———— Ngoại truyện vô trách nhiệm————

Miêu Miêu đậu nghiên cứu sinh, hai năm qua sự nghiệp của ‘ông nội trợ’ Trịnh Thâm nâng cao một bước, càng làm càng lớn, nhưng thời gian có thể dành ra càng ngày càng nhiều.

Cho nên trông ngày trông đêm cuối cùng đợi được đến ngày cô tốt nghiệp, vốn muốn sau khi cô tốt nghiệp làm một cái hôn lễ, nhưng Miêu Miêu nói, hai người không có thân thích gì, không cần cho người ta xem, nên cũng không làm.

Mặc dù Trịnh Thâm muốn cho Miêu Miêu một lễ cưới, nhưng cô không đồng ý, anh không thể không theo cô, trừ buổi tối ở trên giường ra, những lúc khác đều là Miêu Miêu nói gì nghe nấy.

Những năm này tuy cô không can thiệp vào công việc của anh, nhưng chuyện trong nhà đều do cô quyết định, Trịnh Thâm phụ trách giặt quần áo nấu cơm là được.

Quyền tài chính đương nhiên cũng nằm trên tay Miêu Miêu, mỗi tháng Trịnh Thâm cũng tùy cô quản tiền tiêu vặt.

Năm ngoái Chu Nghị qua đời, đến lúc ông ta chết Miêu Miêu cũng không đi thăm ông ta, Chu Thiến đến vô số lần nhưng đều không có kết quả.

Lúc ông ta chết Miêu Miêu đã nói: "Mẹ tôi đã từng hỏi ba tôi có còn thân thích hay không, ông ấy nói không còn nữa, không cha không mẹ."

Chu Nghị đã khóc rồi buông xuôi, nhưng Miêu Miêu không thông cảm cho ông ta, nếu vậy thì ai sẽ thương cảm cho ba cô đây?

Miêu Tranh là nghịch lân của Miêu Miêu, mẹ cô – bà Thang có truyền thống tư tưởng của Thang gia thôn, trọng nam khinh nữ. Đối với đứa con gái mà không phải con trai này, luôn luôn rất ghét bỏ.

Chỉ vì Miêu Tranh thương yêu, bà Thang mới nguyện ý duy trì tình cảm vốn đạm bạc kia.

Người đàn ông đã thừa nhận Miêu Miêu suốt mười bảy năm ấy, bất kỳ ai đều không được hãm hại.

Sau khi Chu Nghị qua đời, nhà họ Chu rối loạn, cuối cùng chia năm xẻ bảy, Chu Thiến tự lo không xong, không còn sức để gây chuyện với Trịnh Thâm.

Cuối cùng Hạ Uyển Lâm đã theo đuổi được Diệp Minh, suốt hai năm, trái tim sắt đá của Diệp Minh, rốt cuộc đã tỏa nhiệt.

Diệp Gia Thịnh không biết trải qua ra sao, lúc đến Vân Nam nghỉ phép, bắt được một nhóm tội phạm, từ đó có hứng thú với hình cảnh ở Vân Nam. Phá án, diệt băng đảng, vẫn như lúc còn ở thành phố W, chẳng qua lần này không có Trịnh Thâm xen vào.

Ngưu Đồ kết hôn, là một y tá, cô bé khá ngây thơ thành thật, nhưng lại có thể ở cùng với Ngưu Đồ lưu manh đầu trọc đó... Phong cách hơi có chút một lời khó nói hết.

Ừm... Còn Trịnh Thâm mặt ngoài thờ ơ, trong lòng lại tương đối khó chịu với tên ngồi cùng bàn Đoàn Trạch, hai năm qua tên đó càng ngày càng xuất sắc, các tạp chí lớn đều có bài viết về cậu ta. Chẳng qua phần lớn, đều là nói về trận bóng rổ của cậu ta.

Truyền thông đánh giá, đây là một thanh niên không chỉ có tài năng tuyệt vời mà còn vô cùng phấn đấu.

"Xin hỏi Đoàn Trạch có cảm nghĩ gì đối với trận đấu lần này?"

Đúng vậy, khi cô chuyển kênh đã nhìn thấy cuộc phỏng vấn của Đoàn Trạch trên sân.

Đang chuẩn bị chuyển kênh, người đàn ông đang thu dọn đồ đạc sau lưng phì phò nói: "Đổi cái gì? Đây không phải là bạn học của em sao."

Miêu Miêu chỉ đành để remote ti vi xuống, cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh.

"Không có cảm nghĩ gì, vẫn là không ngừng cố gắng thôi." Trên TV vẫn còn tiếp tục.

"Thật khiêm tốn, cố gắng của anh đã quá rõ ràng rồi." Phóng viên cười khen cậu, trong đôi mắt phát sáng, nhìn ra là rất thích.

"Là điều gì khiến anh luôn kiên trì như vậy?"

Đoàn Trạch dừng một lát, một lúc lâu mới cười nói: "Thẳng tiến không lùi, trời cao biển rộng, tiền đồ như gấm."

Miêu Miêu cảm thấy rõ ràng, sau lưng như có một cái tủ lạnh, giọng nói sâu kín: "À, đây không phải là bưu thiếp em viết cho cậu ta à, còn nhớ đấy nhỉ?"

Cô yên lặng liếc mắt, năm đó cô phải tặng quà đáp lại gì đó, lâu như vậy rồi, không lẽ anh vẫn còn nhớ rõ?

‘Cách!’ Vội vàng tắt ti vi.

"Anh, thu dọn xong rồi sao?"

Đúng vậy, Trịnh Thâm đang dọn đồ. Mặc dù không làm hôn lễ, nhưng cô đã đồng ý sẽ cùng anh đến Maldives hưởng tuần trăng mật, một tuần trăng mật muộn.

"Vẫn còn đang dọn." Động tác trên tay Trịnh Thâm không ngừng.

Miêu Miêu gật đầu: "Vậy em đi rửa mặt trước."

...

Đợi cô ra ngoài, anh vẫn còn đang thu dọn.

"Em nói đến Hải Nam đi, cần gì phải xuất ngoại hả? Phiền phức dễ sợ luôn." Miêu Miêu vừa xoa mặt, vừa phàn nàn.

Trịnh Thâm vui sướng xếp hành lý: "Không được, phải đi Maldives, chúng ta nhất định phải đi đúng một tháng!"

"Anh bỏ mặc công ty à?"

Anh nhíu mày, có chút khí thế bức người: "Không lẽ cái gì cũng cần anh ra mặt, vậy nuôi nhiều người thế làm gì? Có thể nói, đây là thời đại khoa học kỹ thuật, làm việc online là được. Nếu vui, chúng ta sẽ ở hai tháng!"

Miêu Miêu: "..."

Liếc thấy anh bỏ gì đó vào hành lý, mặt cô hơi hồng: "Anh mua những thứ này lúc nào thế?"

"Ngày hôm qua! Chuyên dùng cho trăng mật đấy!" Anh cười đến đắc ý, Miêu Miêu che mặt.

Rạng sáng ngày hôm sau, đã bị Trịnh Thâm tinh lực tràn đầy lôi dậy.

"Xuất phát thôi!"

Đất khách quê người, rốt cuộc là trăng mật, trong lòng hai người đều chỉ có mới lạ và mong đợi đối với nơi đây.

Trịnh Thâm đặt là một căn biệt thự nổi trên nước, trong làng du lịch, mặt hướng ra biển rộng, không khí xuân về hoa nở.

Chủ nhà đến đón bọn họ qua, dọc theo đường đi cẩn thận giới thiệu cho hai người, Miêu Miêu nằm trong lòng Trịnh Thâm, chớp mắt lắng nghe.

"Đúng rồi, bên cạnh có người ở à?" Trịnh Thâm đột nhiên hỏi, biệt thự kia cái gì cũng tốt, chính là hai căn nằm quá gần nhau.

"Có người đặt ạ, xin cậu đừng lo lắng, đó là một người nổi tiếng đang nghỉ phép, so với hai người thì anh ấy càng không muốn gặp ai hơn, anh ấy đã đến khoảng mấy ngày, nhưng tôi còn chưa thấy anh ta ra khỏi cửa."

Trịnh Thâm thở phào nhẹ nhõm, hai căn xài chung vườn sau, đối phương không thích ra ngoài là tốt rồi. Lần này anh chỉ toàn mang theo váy ngắn cho Miêu Miêu, khá là gợi cảm. Thế đấy, anh không muốn cho người khác nhìn.

Đến biệt thự, ăn cơm xong đã đến buổi tối, cô còn chưa có thời gian ngắm chỗ này chỗ kia, đã bị Trịnh Thâm si mê quấn quýt lên giường, giữa trưa ngày hôm sau, hai người mới chậm chạp bò dậy.

Đến nơi nghỉ mát, nhịp sống cũng chậm lại.

"Nhanh lên đi anh!" Miêu Miêu thúc giục anh.

Trịnh Thâm lấy một khăn choàng vai trùm lên cho cô, người này vừa muốn cô ăn mặc sexy nhưng lại sợ cô bị người ta nhìn thấy.

Cẩn thận khoác khăn choàng, ôm cô ra ngoài.

Mới vừa đi ra ngoài, một chiếc xe đã lái đến, chạy thẳng tới chỗ bọn họ.

Trịnh Thâm cau mày: "Không phải nói nhà cách vách không ra khỏi cửa sao?"

Miêu Miêu lườm anh: "Em sợ anh luôn, người ta ở đó thì chọc giận gì anh à?"

Tư tưởng của Trịnh Thâm quả thật quá quái, giống như khi vào khách sạn ở, lại không hy vọng tầng lầu này còn có người khác thuê.

Nhưng ai bận việc nấy, chọc đến anh lúc nào hả?

Chiếc xe kia vòng qua trước mặt bọn họ, muốn lái vào chợt dừng lại.

Hai người đang chuẩn bị đi tiếp thì chiếc xe kia lại lái trở về, dừng trước mặt bọn họ.

Hai người sửng sốt.

Cửa sổ xe chậm rãi được quay xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc đến đáng sợ, đối phương nhếch môi cười, hai hàng răng trắng chỉnh tề, đẹp trai ngời ngời. 

"Trịnh Thâm, Miêu Miêu, đã lâu không gặp."

"Hai người cũng đến nghỉ mát à?" Anh cười nói.

Trịnh Thâm cắn răng nghiến lợi: "Đoàn, Trạch."

"Aiz ~ anh vẫn khỏe hả." Cậu ta cười đáp lại, thậm chí đưa tay ra lễ phép bắt tay.

Trịnh Thâm không để ý đến cậu ta, quay đầu lại, nhìn Miêu Miêu, hạ thấp giọng dịu dàng nói: "Đúng rồi, em nói muốn đi Hải Nam hả, anh cảm thấy rất tốt, bây giờ chúng ta đặt vé đi, đi ngay và luôn."

Miêu Miêu:...

Vua giấm này, đời này là không chữa khỏi.

(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện