Ông Xã Lấy Vợ Hai
Chương 23
Sau một hồi phán xét, phiên tòa đã quyết định giam giữ Vy Vy 7 năm tù vì tội cố ý gây thương tích, vân vân...
7 năm sau.
- Tử Kì, anh tỉnh lại rồi! Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Đúng là kì diệu, sau 7 năm mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng thì anh cũng khẽ tỉnh lại. Bao lâu nay, cô đơn thân nuôi con trong sự cô đơn thiếu bóng anh. Bao năm nay, cô phải đối mặt cùng bao khó khăn trên thương trường rộng lớn. Và bao năm nay, cô cố gắng tìm cho Thành Quân một vị phu thê nhưng bất thành.
- Tử Kì, anh thấy trong người thế nào?
- Baba, con nhớ ba quá! Hức...
Tiếng nói vui mừng của cô xen lẫn tiếng khóc nấc lên của đứa bé gái 8 tuổi làm hắn nhẹ nhõm." Cuối cùng họ đã được đoàn tụ, thì cớ sao mình còn ở lại? "
Anh khẽ chau mày mở mắt, đón nhận ánh sáng mặt trời 7 năm xa cách.
- Là em, Huệ Lam!
- Cảm ơn chúa, anh đã không quên em!
- Còn đứa trẻ này?
- Con bé là Tử Nguyệt, là con gái anh!
Đứa trẻ vui vẻ xà vào lòng anh. Bấy giờ, anh mới nhìn rõ khuôn mặt con gái. Nó thật giống anh!
- Con gái! Con có ghét ba không?
Giọng anh khàn khàn cất lên vang đều bên tai tiểu Nguyệt, nó cười chúm chím nhìn anh:
- Ba, con thương ba nhất trên đời!
Cả gia đình nhỏ mà ấm áp, tiếng cười vỡ òa trong từng giây phút.
" Chào em, anh đi! "
Hắn rất vui nhưng vẫn xen lẫn nỗi buồn man mác, hắn đi, hắn rời khỏi đây trong im lặng. Hắn sẽ rời xa cô. Hắn sẽ chẳng xuất hiện trước mặt cô nữa.
...
- Tiểu Nguyệt, nghe nói ba cậu tỉnh lại rồi à?
- Ừa, tớ vui ơi là vui luôn ý!
Cậu ta là Từ Diệp, con trai của Vy Vy.
- Mẹ tớ vẫn chưa về với tớ!
- Cậu đừng buồn, mẹ cậu chỉ đi di lịch mà thôi, sắp về với cậu rồi!
- Ừa!
Hai đứa cười nói vui vẻ mà chẳng hề để ý đến chiếc xe tải đang lao tới phía sau. Tiếp bíp còi inh ỏi làm xóa tan không gian trưa hè oi bức. tiểu Nguyệt nô đùa cùng Từ Hải trước bao ánh nhìn ghen tỵ của mọi người xung quanh con đường phố nhộn nhịp.
" Rầm "
- Từ Diệp, cậu đừng làm tớ sợ, tỉnh dậy đi!
Máu lênh láng dưới lòng đường, mùi tanh tanh hòa nhập với khói bụi. Hình dáng nhỏ bé của đứa trẻ lên 8 làm bao người không khỏi xót xa tột cùng. " Thậm chí, cậu còn chưa từ biệt tôi! " tiếng gào thét sợ hãi của cô bạn thân vang vọng bên cạnh tiểu Diệp dần xa dần trong tâm trí cậu bé 8 tuổi.
Đâu đây, hình bóng người phụ nữ đứng khuất mình sau gốc cây cổ thụ bên đường. Giọt nước mắt mặn chát chảy xuống hai gò má gầy gò, xanh xao. Vội vã lao ra phía đứa trẻ nằm ấy, ôm trầm lấy con. Người đàn ông trung niên đi cùng cô ấy, sợ hãi lùi về sau vài bước. Đó là con ả và hắn ta!
- Con! Tại sao lại là con!?
#Angel
7 năm sau.
- Tử Kì, anh tỉnh lại rồi! Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Đúng là kì diệu, sau 7 năm mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng thì anh cũng khẽ tỉnh lại. Bao lâu nay, cô đơn thân nuôi con trong sự cô đơn thiếu bóng anh. Bao năm nay, cô phải đối mặt cùng bao khó khăn trên thương trường rộng lớn. Và bao năm nay, cô cố gắng tìm cho Thành Quân một vị phu thê nhưng bất thành.
- Tử Kì, anh thấy trong người thế nào?
- Baba, con nhớ ba quá! Hức...
Tiếng nói vui mừng của cô xen lẫn tiếng khóc nấc lên của đứa bé gái 8 tuổi làm hắn nhẹ nhõm." Cuối cùng họ đã được đoàn tụ, thì cớ sao mình còn ở lại? "
Anh khẽ chau mày mở mắt, đón nhận ánh sáng mặt trời 7 năm xa cách.
- Là em, Huệ Lam!
- Cảm ơn chúa, anh đã không quên em!
- Còn đứa trẻ này?
- Con bé là Tử Nguyệt, là con gái anh!
Đứa trẻ vui vẻ xà vào lòng anh. Bấy giờ, anh mới nhìn rõ khuôn mặt con gái. Nó thật giống anh!
- Con gái! Con có ghét ba không?
Giọng anh khàn khàn cất lên vang đều bên tai tiểu Nguyệt, nó cười chúm chím nhìn anh:
- Ba, con thương ba nhất trên đời!
Cả gia đình nhỏ mà ấm áp, tiếng cười vỡ òa trong từng giây phút.
" Chào em, anh đi! "
Hắn rất vui nhưng vẫn xen lẫn nỗi buồn man mác, hắn đi, hắn rời khỏi đây trong im lặng. Hắn sẽ rời xa cô. Hắn sẽ chẳng xuất hiện trước mặt cô nữa.
...
- Tiểu Nguyệt, nghe nói ba cậu tỉnh lại rồi à?
- Ừa, tớ vui ơi là vui luôn ý!
Cậu ta là Từ Diệp, con trai của Vy Vy.
- Mẹ tớ vẫn chưa về với tớ!
- Cậu đừng buồn, mẹ cậu chỉ đi di lịch mà thôi, sắp về với cậu rồi!
- Ừa!
Hai đứa cười nói vui vẻ mà chẳng hề để ý đến chiếc xe tải đang lao tới phía sau. Tiếp bíp còi inh ỏi làm xóa tan không gian trưa hè oi bức. tiểu Nguyệt nô đùa cùng Từ Hải trước bao ánh nhìn ghen tỵ của mọi người xung quanh con đường phố nhộn nhịp.
" Rầm "
- Từ Diệp, cậu đừng làm tớ sợ, tỉnh dậy đi!
Máu lênh láng dưới lòng đường, mùi tanh tanh hòa nhập với khói bụi. Hình dáng nhỏ bé của đứa trẻ lên 8 làm bao người không khỏi xót xa tột cùng. " Thậm chí, cậu còn chưa từ biệt tôi! " tiếng gào thét sợ hãi của cô bạn thân vang vọng bên cạnh tiểu Diệp dần xa dần trong tâm trí cậu bé 8 tuổi.
Đâu đây, hình bóng người phụ nữ đứng khuất mình sau gốc cây cổ thụ bên đường. Giọt nước mắt mặn chát chảy xuống hai gò má gầy gò, xanh xao. Vội vã lao ra phía đứa trẻ nằm ấy, ôm trầm lấy con. Người đàn ông trung niên đi cùng cô ấy, sợ hãi lùi về sau vài bước. Đó là con ả và hắn ta!
- Con! Tại sao lại là con!?
#Angel
Bình luận truyện