Chương 439: Không thể trở về
Cả ngày Cố Thanh Thanh làm việc đều mang theo tươi cười, hiệu suất cũng nâng cao thật lớn, trước khi tan tầm, cô còn cố ý đi chợ bán thức ăn một chuyến, chọn thịt ba chỉ tốt nhất, thịt sườn bò thượng hạng cùng rau cần tươi mới nhất, một đường cao hứng về nhà. Rửa rau xắt rau bắt nồi, làm tốt một bữa tối phong phú, chờ đợi Lãnh Tư Thành trở về.Nhưng Lãnh Tư Thành, lại không thể trở về.Cố Thanh Thanh vì trở về nấu cơm, còn cố ý làm xong công việc hôm nay sớm một chút, tan tầm sớm một chút, sợ thời điểm anh trở về cơm còn chưa có làm tốt sẽ bị đói. Ngày hôm qua Lãnh Tư Thành chính là trở về vào giờ này, hôm nay sao anh……“Có lẽ là anh làm việc rất bận. Hoặc là trên đường kẹt xe cũng không biết chừng.” Biệt thự Tây Sơn là ở vị trí vùng ngoại thành, phải đi đường cao tốc mới tới nhanh nhất. Có đôi khi đường cao tốc nói không chừng sẽ kẹt xe, sẽ muốn một chút thời gian lại đây cũng thực bình thường.Cố Thanh Thanh nói những lời này, như là nói cho người hầu nhỏ, cũng như là nói cho chính mình. Người hầu nhỏ nói thẳng: “Kia nếu không, phu nhân ăn cơm trước đi?”“Không sao, nếu cô đói bụng thì cô ăn trước đi, phỏng chừng anh ấy thực mau liền tới rồi.” Cố Thanh Thanh lắc đầu.Chủ nhân không ăn, người hầu nhỏ nào dám ăn? Liên tục lắc đầu: “Tôi cũng bồi phu nhân cùng nhau chờ đi.” Cô sợ chính mình ăn no, Lãnh Tư Thành đợi lát nữa trở lại sẽ mắng cô!Tám giờ.Đồng hồ vàng kim cổ xưa "Đinh đong” gõ tám tiếng, giống nhau dựa theo đạo lý tới nói, Lãnh Tư Thành năm giờ tan tầm, trên đường lại kẹt xe như thế nào, ba tiếng cũng đủ tới rồi. Hiện tại anh còn chưa có về, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì?Nếu là công ty xảy ra chuyện cũng liền thôi, luôn không phải là người khác đã xảy ra chuyện đi……Như là muốn xác minh suy nghĩ của cô, thực mau, di động của Cố Thanh Thanh vang lên. Cố Thanh Thanh sửng sốt, lập tức móc điện thoại di động từ trong túi ra, vừa thấy, quả nhiên là Lãnh Tư Thành gọi điện thoại tới!Anh có thể gọi điện thoại cho cô, ít nhất chứng minh an toàn bản thân không thành vấn đề. Cố Thanh Thanh lập tức tiếp được: “Alo, anh……”Vừa mới nói hai chữ, Cố Thanh Thanh liền nói không ra. Giống như bị cái gì đó chặn lại ngữ điệu, không biết nên nói cái gì mới đúng.Bên kia, Lãnh Tư Thành thanh âm có chút mỏi mệt: “Hôm nay công việc của anh có chút bận, hiện tại còn ở công ty, có thể không thể trở về ăn cơm.”Anh vừa nói như vậy, trong lòng Cố Thanh Thanh vốn còn có lo lắng, sợ hãi, thậm chí một chút oán trách nhỏ, nháy mắt đều tan thành mây khói. Giờ phút này trong đầu cô, chỉ có một suy nghĩ -- Đã tám giờ tối, Lãnh Tư Thành còn chưa có ăn cơm sao? Anh còn đang làm việc, rất vất vả?“Anh ăn cơm chưa?” Cố Thanh Thanh hỏi một câu.Lãnh Tư Thành xoa xoa ấn đường: “Còn chưa đâu.”Cố Thanh Thanh “à” một tiếng, lại thấp thỏm nói một câu: “Vậy…… buổi tối anh……”Còn trở về không?Mấy chữ này, vẫn luôn lưỡng lự ở trong cổ họng của cô, lại trước sau không dám nói ra.Cô không nói, Lãnh Tư Thành bên kia ngược lại nhíu nhíu mày, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh bên kia có điểm lộn xộn: “Anh có thể sẽ trở về tương đối trễ, em không cần chờ anh.”“Tôi…… Không có việc gì, tôi cũng không đói bụng, anh trở về…… Cùng nhau.”Bốn chữ “Trở về cùng nhau” kia, nghe vào lỗ tai Lãnh Tư Thành, lại thực mau xoay quanh ở trong đầu anh, bay múa, cuối cùng hội tụ thành một dòng nước lũ, kích động lặp lại.Anh sửng sốt trong chớp mắt, lập tức gật đầu: “Được.”“Vậy anh làm việc đi, cũng đi ăn cơm đi. Tôi……” “Chờ anh” hai chữ này, sau khi xoay quanh ở trong miệng cô thật lâu, lại trước sau nói không nên lời.Lãnh Tư Thành gật gật đầu, cũng lập tức ứng tiếng: “Được.”“Không quấy rầy anh nữa.” Cố Thanh Thanh nói xong, cúp điện thoại, tuy rằng không có chờ được anh trở về cùng nhau ăn cơm, nhưng là, trong lòng vẫn là có điểm vui mừng.Rốt cuộc nhìn về phía người hầu nhỏ đói đến trước ngực dán sau lưng: “Đói bụng chưa? Cùng nhau ăn cơm đi?”----Bên kia --“Tư Thành, anh gọi điện thoại cho ai?” Từ Tử Bội đã đi tới hỏi anh.
Bình luận truyện