Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!
Chương 50: Một đêm bao nhiêu tiền (4)
Editor: May
Ví dụ như “Anh Tư Thành rất thông minh rất lợi hại, mới mười bảy tuổi đã lấy được giấy chứng nhận thu máy tính cấp bốn!”
Lại ví dụ như “Anh Tư Thành rất soái rất có khuôn có dạng, nữ sinh toàn trường đều thích anh ấy!”
Còn có -- “Nam sinh hoàn mỹ giống anh Tư Thành vậy, cũng chỉ có chị gái Từ Bội của tôi mới xứng đôi!”
Đó là lần đầu tiên cô nghe được tên “Lãnh Tư Thành”, đối với nhân vật “Trong truyền thuyết” này, cô tỏ vẻ -- khịt mũi coi thường. Chỉ là đứa bé mười bảy tuổi mà thôi, có thể lớn lên đẹp một chút, thông minh một chút, xuất thân tốt một chút, thì có thể thế nào?
Chờ chân chính nhìn thấy Lãnh Tư Thành, lại là chuyện mấy tháng sau đó.
Khai giảng, cô và Từ Tử Câm, thuận lợi tiến vào trung học số một thành phố Yến, hơn nữa vừa lúc phân ban.
Lúc Cố Thanh Thanh ở cao trung, tuyệt đối là một học sinh giói nhiều mặt. Là kiểu học sinh được giáo viên cao trung khen ngợi nỗ lực khắc khổ, có một lần là để cô ở trong giờ học tập thể, đứng ở vị trí xếp thứ nhất toàn trường
Dẫn đầu nhảy múa cần hai người, một nam một nữ, ngoại trừ cô, còn có Từ Tử Câm yêu đơn phương bạn trai tiêu chuẩn Nhiếp Chi Ninh. Đối với chuyện này Từ Tử Câm thực ghen ghét, cô lại chuyên tâm, chỉ là dựa theo quy định có nề nếp làm theo. Ngoại trừ -- lần nọ cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy được trên sân thượng chỗ cao nhất của khu dạy học, đi tới một người.
Người kia mặc một thân quần áo thuần trắng, nổi bật làn da vốn là trắng nõn của anh càng thêm tuyết trắng. Tóc của anh là nâu, ánh mắt nhàn nhạt, biểu tình có chút lười biếng, đứng ở tầng cao nhất khu dạy học, phải ngước đầu rất cao mới có thể nhìn thấy anh. Trong lúc lơ đãng gió thu thổi qua, thổi sợi tóc mềm mại của anh lên, lá rụng vây quanh anh nhẹ nhàng bay múa. Mặt trời chiếu xạ ở trên người anh, mạ lên quanh thân anh một tầng viền vàng, người liền như là bước ra từ trong tranh.
Khi đó anh chỉ là một ảo ảnh tuyết trắng, mỹ lệ, xa xôi lại không chân thật. Nhưng ảo ảnh kia trong lúc lơ đãng cúi đầu nhìn cô một cái, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển, như là bầu trời hạ một trận mưa, mang theo một chút dấu hiệu hương vị vắng lặng của sắp mưa.
Trái tim Cố Thanh Thanh, nổ lớn nhảy lên một chút.
Cô cũng biết, nói Lãnh Tư Thành đang nhìn cô là chính cô nghĩ nhiều, Lãnh Tư Thành là chủ tịch hội học sinh, kiểm tra khóa hoạt động thể thao là nghĩa vụ của anh. Ở trong mắt Lãnh Tư Thành, một đám tập thể dục phía dưới -- bao gồm cô ở bên trong, đều nhỏ bé như là con kiến, đồng dạng mặc đồng phục xấu xí, đồng dạng đều nhịp duỗi cánh tay đá chân, hoàn toàn phân không ra ai là ai. Chỉ có anh ta bởi vì đã được cử đi học quan hệ, có tư cách mặc đồng phục đi học trắng khác biệt, thần sắc lười biếng, ánh mắt không hề mờ mịt, cao cao tại thượng, vừa xa cách lại đặc biệt.
Sau đó, cô chỉ lo ngửa đầu nhìn anh, một chân dẫm không, té ngã trên đất ở ngay trước mặt học sinh toàn trường. Lại ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy anh.
Ví dụ như “Anh Tư Thành rất thông minh rất lợi hại, mới mười bảy tuổi đã lấy được giấy chứng nhận thu máy tính cấp bốn!”
Lại ví dụ như “Anh Tư Thành rất soái rất có khuôn có dạng, nữ sinh toàn trường đều thích anh ấy!”
Còn có -- “Nam sinh hoàn mỹ giống anh Tư Thành vậy, cũng chỉ có chị gái Từ Bội của tôi mới xứng đôi!”
Đó là lần đầu tiên cô nghe được tên “Lãnh Tư Thành”, đối với nhân vật “Trong truyền thuyết” này, cô tỏ vẻ -- khịt mũi coi thường. Chỉ là đứa bé mười bảy tuổi mà thôi, có thể lớn lên đẹp một chút, thông minh một chút, xuất thân tốt một chút, thì có thể thế nào?
Chờ chân chính nhìn thấy Lãnh Tư Thành, lại là chuyện mấy tháng sau đó.
Khai giảng, cô và Từ Tử Câm, thuận lợi tiến vào trung học số một thành phố Yến, hơn nữa vừa lúc phân ban.
Lúc Cố Thanh Thanh ở cao trung, tuyệt đối là một học sinh giói nhiều mặt. Là kiểu học sinh được giáo viên cao trung khen ngợi nỗ lực khắc khổ, có một lần là để cô ở trong giờ học tập thể, đứng ở vị trí xếp thứ nhất toàn trường
Dẫn đầu nhảy múa cần hai người, một nam một nữ, ngoại trừ cô, còn có Từ Tử Câm yêu đơn phương bạn trai tiêu chuẩn Nhiếp Chi Ninh. Đối với chuyện này Từ Tử Câm thực ghen ghét, cô lại chuyên tâm, chỉ là dựa theo quy định có nề nếp làm theo. Ngoại trừ -- lần nọ cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy được trên sân thượng chỗ cao nhất của khu dạy học, đi tới một người.
Người kia mặc một thân quần áo thuần trắng, nổi bật làn da vốn là trắng nõn của anh càng thêm tuyết trắng. Tóc của anh là nâu, ánh mắt nhàn nhạt, biểu tình có chút lười biếng, đứng ở tầng cao nhất khu dạy học, phải ngước đầu rất cao mới có thể nhìn thấy anh. Trong lúc lơ đãng gió thu thổi qua, thổi sợi tóc mềm mại của anh lên, lá rụng vây quanh anh nhẹ nhàng bay múa. Mặt trời chiếu xạ ở trên người anh, mạ lên quanh thân anh một tầng viền vàng, người liền như là bước ra từ trong tranh.
Khi đó anh chỉ là một ảo ảnh tuyết trắng, mỹ lệ, xa xôi lại không chân thật. Nhưng ảo ảnh kia trong lúc lơ đãng cúi đầu nhìn cô một cái, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển, như là bầu trời hạ một trận mưa, mang theo một chút dấu hiệu hương vị vắng lặng của sắp mưa.
Trái tim Cố Thanh Thanh, nổ lớn nhảy lên một chút.
Cô cũng biết, nói Lãnh Tư Thành đang nhìn cô là chính cô nghĩ nhiều, Lãnh Tư Thành là chủ tịch hội học sinh, kiểm tra khóa hoạt động thể thao là nghĩa vụ của anh. Ở trong mắt Lãnh Tư Thành, một đám tập thể dục phía dưới -- bao gồm cô ở bên trong, đều nhỏ bé như là con kiến, đồng dạng mặc đồng phục xấu xí, đồng dạng đều nhịp duỗi cánh tay đá chân, hoàn toàn phân không ra ai là ai. Chỉ có anh ta bởi vì đã được cử đi học quan hệ, có tư cách mặc đồng phục đi học trắng khác biệt, thần sắc lười biếng, ánh mắt không hề mờ mịt, cao cao tại thượng, vừa xa cách lại đặc biệt.
Sau đó, cô chỉ lo ngửa đầu nhìn anh, một chân dẫm không, té ngã trên đất ở ngay trước mặt học sinh toàn trường. Lại ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy anh.
Bình luận truyện