Chương 593: Chỉ có thể lo lắng suông 4
Trương Dư Hi có nhiều lời nói hơn nữa, đều bị thân thể thon dài, cơ bắp cường tráng này của Lãnh Tư Thành dọa đến!Phía trên của anh đến một cái áo cũng chưa mặc, chỉ mặc một cái quần ngủ. Từ góc độ của Trương Dư Hi, có thể nhìn đến cơ ngực cường tráng no đủ cùng cơ bụng tám khối của anh, eo tuyến rắn chắc nhỏ hẹp. Phía dưới bụng nhỏ, còn có hai đạo tuyến nhân ngư như ẩn như hiện, vẫn luôn kéo dài xuống phía dưới, kéo dài, mãi cho đến bị một cái quần ngủ che lấp tình cảnh bên trong mới thôi……Trong phòng một mảnh hỗn độn, mơ hồ có thể nhìn thấy quần áo đàn ông và phụ nữ khoác trên ghế sô pha. Quần áo đàn ông đương nhiên là của Lãnh Tư Thành, mà áo khoác nữ kia -- hiển nhiên là của Cố Thanh Thanh!Tóc anh hơi có chút lộn xộn, khóe môi mỏng mềm hơi nhấp, một đôi mắt màu hổ phách rõ ràng hiện lên một tia cảm xúc không hài lòng -- giống như là làm việc tới một nửa bị người cắt đứt cảm xúc. Đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh bất mãn, giống như lại nhìn nhiều một cái, liền có thể lập tức lăng trì xử tử cô!“Tôi……” Trương Dư Hi vốn còn có bao nhiêu lời nói đều nuốt tới trong cổ họng rồi!Trương Dư Hi khiếp sợ, tôi sao nha! Cô vừa mới nhìn thấy gì?Lãnh Tư Thành ở trong phòng Cố Thanh Thanh, còn trần trụi thân trên?Vậy anh, tối hôm qua bọn họ……Này, hạ thủ cũng quá nhanh đi? Hôm qua mới quay diễn hôn, buổi tối liền lăn đến một chỗ?“Dư Hi, Thanh Thanh đâu?” Có đồng nghiệp khác gọi cô, Lãnh Tư Thành một phen đóng cửa lại thật mạnh.“Không, không có.” Cô lắp bắp nói, “Cái kia, ngày hôm qua cô ấy ngủ đến có chút muộn, hôm nay không đi ăn sáng.”“À, cô ấy không đi, vậy chúng ta đi thôi.” Đồng nghiệp không nghi ngờ gì, lôi kéo cánh tay cô kéo cô rời đi.Lãnh Tư Thành trở lại phòng, Cố Thanh Thanh cũng bị nháo tỉnh, xoa đôi mắt, tiếng nói còn có một tia khàn khàn: “Ai vậy.”“Không có việc gì, có người kêu em ăn sáng.” Lãnh Tư Thành vẻ mặt đạm nhiên xốc chăn lên trở về, Cố Thanh Thanh “à” một tiếng, vừa muốn nằm xuống, chợt nhớ tới chỗ nào đó không đúng, lập tức ngồi dậy, đến giọng nói đều thay đổi, “Cái gì? Ai gọi em ăn sáng?”Lãnh Tư Thành đắp chăn, duỗi tay ôm cô: “Chính là đồng nghiệp kia của em. Người ngày hôm qua nhìn thấy chúng ta hôn môi. Thời gian còn sớm, trước ngủ đi đã.”
Bình luận truyện