Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 113: Chuyện ngạc nhiên



Editor: Puck

Lãnh Ngạn suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Cái này còn phải nói sao? Tôi không yêu cô ấy sao lại quan tâm cô ấy như vậy?”

Doãn Tiêu Trác lắc đầu liên tiếp, “Lãnh Ngạn ơi Lãnh Ngạn, uổng công chỉ số thông minh của cậu đứng thứ nhất, nhưng chỉ số EQ lại đếm ngược, khi ở trước mặt phụ nữ lại càng ngu ngốc, chẳng lẽ cậu không biết phụ nữ thích nghe nhất chính là người yêu của cô ấy nói yêu cô ấy cả ngày lẫn đêm sao?”

(*) Chỉ số EQ: là chỉ số trí tuệ cảm xúc (Emotional Quotient) – là chỉ số thể hiện khả năng nhận biết, đánh giá và kiểm soát cảm xúc của bản thân cũng như thấu hiểu và chế ngự cảm xúc.

Lãnh Ngạn bừng tỉnh hiểu ra, Duy Nhất đã từng nhắc nhở anh, muốn theo đuổi cô phải xem thêm hiệp ước, không phải trong hiệp ước có một điều khoản sao? Muốn thường xuyên nói “Anh yêu em” với Duy Nhất…

“Thật sự là tên ngốc, bây giờ biết phải làm sao chứ? Chúc cậu mã đáo thành công, tối nay dốc hết sức lực, không cần quấn lấy tôi nữa!” Doãn Tiêu Trác đóng sập cửa lại.

Anh vừa mới nhảy ra khỏi phòng họp, đã bị trợ lý gọi lại, “Tổng giám đốc, chuyện lần trước anh phái tôi tra đã điều tra được!”

“Hả? Tới phòng làm việc nói!” Doãn Tiêu Trác đi vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống lập tức hỏi, “Là ai?”

“Là ông cụ…” Trợ lý nhẹ nhàng báo lại.

“Cha tôi? Điều này sao có thể?” Anh giật mình. Lần trước Lãnh Ngạn hỏi anh, là ai bồi thường khu nhà chim bồ câu của Duy Nhất bằng biệt thự diện tích gấp bốn lần, anh cũng không rõ, ít nhất d/dl qd không phải do anh làm chủ, cho nên để trợ lý đi điều tra một chút, ai ngờ báo lại là cha anh – thần giữ của. Mặt trời mọc đằng tây, bình thường ngay cả đi ra ngoài ăn cơm cha còn không nỡ…

Anh quyết định về thăm nhà một chút… Đã lâu không về nhà!

Thật ra thì anh và Lãnh Ngạn giống nhau, bọn họ không quá quyến luyến cái gọi là nhà, quanh năm suốt tháng lang thang bên ngoài. Cho nên, ông cụ hết sức bất mãn với anh, nếu như còn có một con trai, tuyệt đối sẽ không giao sản nghiệp của Doãn thị cho anh. Chỉ có điều Doãn Tử Nhiên không có hứng thú với sự nghiệp của gia tộc, còn chơi bời lêu lổng hơn Doãn Tiêu Trác như vậy, cho nên mới không để em ấy tiếp quản tập đoàn Doãn thị, vì thế, mẹ nhỏ vẫn rất không vừa lòng.

Khu nhà cao cấp của họ Doãn nằm lưng chừng núi của khu dân cư sang trọng, cách nhà Lãnh Ngạn không xa, anh vừa trở về nhà thì người giúp việc đã vô cùng vui mừng chào đón, “Đại thiếu gia đã trở lại!”

Anh trở lại có người hoan nghênh có người chán ghét chứ? Anh khẽ mỉm cười, gật đầu, “Ừ, lão gia có ở đây không?”

“Ở đây, trong thư phòng!” Người giúp việc cảm thấy kỳ lạ, với quan hệ như nước với lửa của thiếu gia và lão gia, sao hôm nay lại chủ động hỏi?

Doãn Tiêu Trác đi thẳng vào trong nhà, phòng khách tầng một, mẹ nhỏ đang ngồi trên ghế sa lon xem phim truyền hình, một tay lau nước mắt nước mũi, nhìn thấy anh, làm như không thấy, tiếp tục xem ti vi của bà.

“Mẹ nhỏ.” Doãn Tiêu Trác xuất phát theo phép lịch sự, vẫn gọi bà một tiếng.

Bà không phải là mẹ ruột của anh, là mẹ của Doãn Tử Nhiên, cũng chính là mẹ kế của anh, cũng không thích anh, kể từ sau khi anh tiếp quản tập đoàn Doãn thị càng không muốn gặp anh.

Bà vẫn không để ý đến anh, anh cười tự giễu, đi lên thư phòng trên tầng tìm ông cụ.

Đối với người vẫn gọi là cha ở trong thư phòng, anh luôn không chịu tha thứ, đây cũng là nguyên nhân anh không về nhà hàng năm. Mặc dù theo năm tháng trôi qua, anh dần thành thục, cha cũng dần già đi, quan hệ của bọn họ hơi hòa hoãn, nhưng anh vĩnh viễn không quên được, khi cha của anh ở bên ngoài ung dung tự tại thì mẹ của anh bởi vì viêm tuyến tụy cấp tính nhưng đưa đến bệnh viện trễ mà mất mạng.

Không ngờ đã đứng ngoài thư phòng, Doãn Tiêu Trác gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng đáp nặng nề, “Đi vào.”

Doãn Tiêu Trác đẩy cửa thư phòng đi vào, cha nhìn thấy anh còn hơi kinh ngạc, đồng thời còn có tức giận khe khẽ, “Con còn biết trở lại!”

“Không muốn con trở lại thì con lập tức đi là được!” Anh xoay người đi ra ngoài.

“Đứng lại cho ta!” Ông cụ Doãn gầm lên giận dữ, “Hai đứa muốn ta tức chết phải không! Con nhìn con xem, cũng đã ba mươi tuổi, cả ngày lêu lổng với mấy minh tinh, cũng không tìm cô gái đứng đắn mà kết hôn, con nhìn Lãnh Ngạn người ta xem, theo khuôn phép cũ, gia đình và sự nghiệp, cho tới bây giờ chưa từng có xì căng đan, con không thể học cậu ta một chút sao?”

Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Cha, giống như có câu thượng bất chính, hạ tắc loạn *, còn có một câu là cha nào con nấy!”

(*) thượng bất chính, hạ tắc loạn: trên không nghiêm, dưới ắt loạn.

“Con…” Ông cụ giận đến ôm ngực, há mồm thở dốc.

Doãn Tiêu Trác hơi hối hận với lời vừa nói, dù sao cha con liền tâm, tuổi ông cụ cũng lớn, không chịu nổi kích thích…

“Cha, đừng nói những thứ này, con trở lại vì có chuyện muốn hỏi cha.” Anh đi thẳng vào vấn đề, “Tại sao cha phải bồi thường gấp bốn cho khu nhà chim bồ câu của bà xã Lãnh Ngạn? Có phải có ẩn tình gì không?”

Ông cụ Doãn rất vất vả mới bình tĩnh lại, lại cho một giải thích không thể tưởng tượng nổi, “Ta chỉ muốn cô ta và Tử Nhiên không dây dưa nữa, cho cô ta chút chỗ tốt, bây giờ không ai không ham tiền! Chuyện này còn chưa nói với cô ta, đến lúc đó ta tự mình nói!”

Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, “Cha, người cho rằng ai cũng yêu tiền giống cha sao? Con mắt nào của cha thấy Duy Nhất và Tử Nhiên dây dưa? Người ta là phụ nữ đã có chồng!”

“Chính bởi vì đã có chồng, càng phải tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, chúng ta và nhà họ Lãnh là quan hệ nhiều đời, đừng vô tình hại Lãnh Ngạn đội nón xanh! Lại nói, cô ta không ham tiền? Không ham tiền sao lại gả cho Lãnh Ngạn? Phụ nữ á, đều ham hư vinh giống nhau!” Ông cụ Doãn tỏ vẻ nhìn thấu sự đời.

“Thật buồn cười!” Doãn Tiêu Trác từ chối cho ý kiến, “Cha thích bồi thường thì bồi thường đi! Dù sao cũng là tiền của cha! Không có việc gì nữa con đi đây!”

“Không ở lại ăn cơm tối?” Trong giọng ông cụ có vài phần không muốn. Doãn Tiêu Trác hơi dừng bước chân, bởi vì hơi động lòng với âm thanh tang thương, nhưng lại bị lời nói kế tiếp của ông cụ dọa đến lập tức nhanh chân bỏ chạy…

“Lưu lại nói chuyện đại sự cả đời của con, tiểu thư nhà họ Kiều đi du học đã trở lại, ta đã thay con nhắc tới chuyện này với ông Kiều…”

Trong đầu Doãn Tiêu Trác hiện ra Kiều Vũ Na ăn mặc khoa trương, giọng nói càng khoa trương hơn, lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ…

Đợi đến khi ông cụ phát hiện thì anh đã không còn bóng dáng, trong vườn hoa vang lên tiếng xe hơi khởi động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện