Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 118: Điện thoại lúc sáng sớm



“Duy Nhất! Duy Nhất! Em còn đứng ngây ở đó làm gì? Lấy đồ cho anh!” Trong phòng tắm, anh đang gọi to.

“A! Đến rồi!” Duy Nhất trĩu nặng tâm sự đặt áo sơ mi xuống, tìm áo ngủ trong tủ quần áo đưa cho anh, trong lòng giống như có một tảng đá nặng nề đè xuống.

Anh ra ngoài phòng tắm, phát hiện cô còn đứng bên ngoài phòng tắm ngẩn người, nên ôm cô lên giường, dịu dàng hỏi, “Sao? Đứng đây ngẩn người? Chờ anh sao?” Nói xong cười xấu xa.

Duy Nhất khẽ tránh ra, cũng không nói lời nào.

Anh cảm thấy cô trốn tránh, vuốt ve gò má của cô, khẽ cắn vành tai của cô, “Mất hứng? Trách anh hai ngày không về nhà? Xin lỗi, lần sau không dám!”

“Hai ngày này anh đã làm gì?” Duy Nhất thử hỏi anh.

Sắc mặt anh không sợ hãi, bình tĩnh giải thích, “Công ty có chuyện, liên tục làm thêm giờ hai buổi tối.”

“Nhưng… Làm sao lại có sợi tóc dài dính lên người? Đừng nói là của em đấy, tóc em em tự biết!” Duy Nhất không nhịn được, rốt cuộc nói ra hoài nghi của mình.

Lãnh Ngạn hơi sững sờ, lập tức cười theo, nắm lấy cái mũi của cô, “Anh nói sao hôm nay cự tuyệt, thì ra đổ bình dấm chua nhỏ! Tối nay anh ký hợp đồng với khách hàng, một khách hàng nữ uống say, anh đưa cô ta đến khách sạn, có thể không cẩn thận dính tóc, đáp án này hài lòng không?”

“Có thật không? Vậy sao anh không có mùi rượu?” Duy Nhất vẫn bán tín bán nghi.

Cằm Lãnh Ngạn đặt trên hõm vai cô, ánh mắt vui vẻ nhìn Duy Nhất, “Bà xã có chỉ, vì tốt cho bé cưng, cấm chỉ hút thuốc uống rượu…”

Lòng Duy Nhất ngọt ngào, khóe môi dần nhếch lên, oán trách một câu, “Miệng lưỡi trơn tru!”

Lãnh Ngạn ôm cô vào trong ngực, ngón tay luồn vào tóc cô, “Không tức giận? Vậy ngủ đi! Hai ngày nay anh mệt muốn chết rồi!”

Duy Nhất ôm chặt hông anh, vùi trong ngực anh, tin tưởng, nhịp tim mạnh mẽ bên tai vì cô mà đập đều…

Mà Lãnh Ngạn, nhìn vách tường sau lưng cô, trong lòng dâng lên một bóng mờ, cuộc sống thế này, anh thật sự có được? Cô gái tên Duy Nhất này, anh thật sự không thể buông tay…

Có lẽ bởi vì ở trong ngực Lãnh Ngạn nên ngủ cực kỳ ngon, cực kỳ sâu, thậm chí cả khi Lãnh Ngạn rời giường cô cũng không biết, khi tỉnh lại, rèm cửa sổ sát đất nhìn ra biển mở rộng, trên thủy tinh còn loáng thoáng thấy bóng dáng Lãnh Ngạn.

Cô khẽ mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc là chuyện đơn giản, đối với cô mà nói, hạnh phúc chính là mỗi sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy anh trước tiên…

Rời giường, lặng yên không tiếng động đi vòng qua bên cửa sổ, nghe Lãnh Ngạn trầm giọng gọi điện thoại: “Tình huống hôm nay ổn định thêm sao?”

“Được, chiều tôi trở lại xem.”

“Cần gì?”

“Còn là nhãn hiệu đó?”

“Được, yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt!”

Anh đang nói gì? Duy Nhất nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu, cho tới bây giờ cô vẫn không muốn can dự vào phương diện làm ăn của anh…

Thấy anh gọi xong điện thoại, cô mới lặng lẽ từ phía sau ôm lấy hông anh, lại cảm nhận thấy rõ ràng thân thể anh cứng đờ.

“Em tới đã bao lâu? Anh xoay người, trong ánh mắt thoáng qua chút hoảng hốt.

“Làm gì mà khẩn trương vậy? Gọi điện thoại cho nhân tình, sợ em nghe thấy sao?” Duy Nhất cong môi nói giỡn.

Nhưng anh lại đột nhiên nổi giận, gạt tay cô, “Nói bậy gì thế?”

“Làm gì dữ dội vậy? Đùa thôi mà!” Mặt Duy Nhất uất ức.

Lãnh Ngạn thấy thế, nhéo lỗ mũi cô, “Đùa giỡn như vậy mà lại tùy tiện nói! Anh là hạng người như vậy sao?”

Duy Nhất le lưỡi, “Lần sau không dám!” Lãnh Ngạn cười một tiếng.

“Thái độ nhận sai không tệ lắm, trừng phạt nho nhỏ!” Anh chỉ lên môi.

Duy Nhất hơi đỏ mặt, nhón chân lên hôn anh, đột nhiên thân thể bay bổng, bị anh bế lên, đi vào trong phòng, hai người ngã lăn trên giường lớn.

“Đừng làm loạn nữa! Trễ giờ làm rồi!” Duy Nhất đẩy anh ra.

Anh cũng không kiên trì nữa, hôn cô một cái rồi buông tay ra, mình cũng đứng lên thay quần áo.

Duy Nhất thấy anh không vào phòng tắm, cởi áo ngủ trước mặt cô, lộ ra thân thể khiến cho cô tai nóng tim đập, nghĩ định dời mắt đi, nhưng cứ nhìn chăm chú không thôi.

Anh quay đầu lại cười một tiếng, “Sắc nữ, đẹp không?”

Duy Nhất cau mũi, cả mặt đỏ bừng lấy quần áo của mình chạy về phía phòng tắm.

Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô mà cười thầm, gả cho anh lâu như vậy, còn xấu hổ như cô gái nhỏ, nhưng mà anh thích dáng vẻ thẹn thùng của cô…

“Duy Nhất, buổi chiều anh có chút chuyện, không tới đón em, tiểu Thôi sẽ đến đón em về, có thể sẽ trễ chút anh mới về, đừng chờ anh!” Dưới tòa nhà tập đoàn Doãn thị, Lãnh Ngạn hôn lên môi cô.

“Không! Em muốn chờ anh về mới ngủ!” Duy Nhất quật cường nhíu mũi.

Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Ngoan, không biết khi nào anh mới có thể hết bận, không phải em phải chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ sao? Dĩ nhiên mọi mặt phải điều chỉnh về trạng thái tốt nhất, bao gồm giấc ngủ!”

“Không có anh phối hợp, một mình em làm mẹ thế nào!” Duy Nhất nói thầm một tiếng, đẩy mạnh cửa xe mà đi.

Lãnh Ngạn ở trong xe cẩn thận nghĩ lại những lời cô nói, đột nhiên cười to.

Kết quả giờ tan tầm, Mỹ Mỹ lại hẹn cô đi dạo phố, “Thiếu phu nhân nhà giàu nhất! Bây giờ cậu ăn mặc không lo, mọi thứ đều là hàng hiệu, lại làm theo yêu cầu, đừng quên chúng ta sống nghèo khổ.

Duy Nhất liếc cô ấy một cái, “Cậu nói mò gì vậy!Tớ đi với cậu là được!”

Dù sao Lãnh Ngạn cũng sẽ không về sớm, không bằng đi dạo phố với Mỹ Mỹ cho hết thời gian.

“Có thật không? Vậy cậu phải mời tớ ăn tối! Chúng ta đi ăn hải sản được không? Này, thiếu phu nhân nhà giàu nhất, đừng hẹp hòi!” Hai mắt Mỹ Mỹ sáng lấp lánh.

“Được! Ăn gì cũng được!” Duy Nhất nghĩ đến mấy tấm card trong túi xách Lãnh Ngạn kín đáo đưa cho cô, một lần cô còn chưa lướt nhìn qua.

“Quá tuyệt vời! Chúc cậu và Lãnh Ngạn đến bạc đầu!” Mỹ Mỹ hoan hô.

Duy Nhất lắc đầu, “Đúng là chọn nhầm bạn tốt, ăn một bữa cơm mà có thể bị cậu bán!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện