Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 124: Chiến tranh lạnh
Ngày hôm sau, quả nhiên Lãnh Ngạn hẹn vị khách nữ kia đi ăn cơm, ra sức mời Duy Nhất đi thì Duy Nhất không chịu đi. Gặp mặt như vậy có ý nghĩa gì? Nếu anh có lòng che giấu, hoàn toàn có thể để cho người khác phối hợp với anh diễn một màn kịch, chân tướng sự thật, nếu anh không muốn nói, vĩnh viễn chỉ có anh biết thôi.
Lãnh Ngạn thấy cô như vậy, gọi điện thoại báo hủy cuộc hẹn, tạ lỗi đối phương lần nữa. Nhưng trong mắt Duy Nhất, lại giống như đang diễn trò, giả dối khiến trái tim cô băng giá…
Biểu hiện của Lãnh Ngạn vô cùng tốt, tự mình xuống bếp làm món cô thích ăn, đỡ cô đi từ từ tới bàn ăn, khuôn mặt tươi cười nhìn cô, “Bảo bối, không phải em nói đồ ăn anh làm ngon hơn đầu bếp sao? Bắt đầu từ hôm nay anh làm mỗi ngày cho em, để cho bé cưng của chúng ta quen với tay nghề nấu ăn của cha!”
Đũa trong tay Duy Nhất run lên, lần đầu tiên cảm thấy từ “Bảo bối” thật chói tai, cô không nói lời nào, chỉ chăm chú bới cơm.
“Ăn từ từ!” Lãnh Ngạn dịu dàng nhìn cô, không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cho cô.
Lần này, Duy Nhất lại cảm thấy đồ ăn anh làm không có gì khác, thì ra không quan trọng thức ăn ngon hay không, quan trọng là ăn cùng ai, lấy tâm trạng gì để ăn.
Ăn xong, Duy Nhất chuẩn bị lên tầng trên, Lãnh Ngạn giữ cô lại, “Đi dạo, có lợi cho bé cưng, anh đi với em.” Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng đi dạo với cô, xem ra tác dụng của cục cưng là vô cùng…
Đi dạo cũng không cần đi nơi khác, vườn hoa lớn nhà họ Lãnh đã đủ cho bọn họ đi.
Lúc ra cửa, Lãnh Ngạn cầm tay cô, cô định rút ra, nhưng lại bị anh cầm chặt hơn, đánh phải thôi.
Trời chiều kéo bóng hai người trên mặt đất dài thật dài, Lãnh Ngạn nắm chặt tay cô, xúc động, “Duy Nhất, anh sẽ cầm tay em, cả đời không buông…”
Một cảm giác khó nói nên lời di động trong lòng, ê ẩm, giống như tính cách của cô, hơi tươi đẹp, lại hơi đau buồn.
Có lúc cô tin tưởng anh yêu cô, nhưng cô lại không nhìn thấu anh, vĩnh viễn không đoán được anh đang nghĩ gì, tiếp theo làm cái gì. Nếu cô không quan tâm anh, cô sẽ không đi đoán, cũng sẽ không mệt mỏi, nhưng cô quan tâm anh như thế, sao lại có thể rộng lượng mà không đếm xỉa đến hành động của anh?
Cả vườn tulip đã điêu tàn, giống như hương thơm trên bệ cửa sổ phòng cô không còn nữa. Nhớ có một lần nhìn thấy con mèo đen trong sân, nhưng bây giờ đúng là đã lâu không thấy, không biết đi đâu?
“Con mèo kia đâu?” Hai người đều không nói chuyện, không khí hơi ngượng ngùng, cô không có việc gì lơ đãng hỏi một câu.
“Đó là mèo quản gia nuôi, đi theo má Tằng về quê.”
Hình như anh không thích nói đến chuyện này, nhanh chóng chuyển hướng cuộc đàm thoại, “Bảo bối, trước ba tháng đi dạo một chút là có thể, tuyệt đối không được vận động mạnh, kể cả đi đường cũng phải cẩn thận, đi đâu tốt nhất gọi anh đi cùng em.”
Duy Nhất nghe nhưng không trả lời, anh quan tâm bé cưng vượt qua tưởng tượng của cô, nếu như không xảy ra chuyện hôm đó, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rốt cuộc cô hiểu rõ, có một số việc không biết thì tốt hơn!
Buổi tối, Lãnh Ngạn bật chút âm nhạc êm dịu, nói là dưỡng thai, Duy Nhất rất muốn châm chọc một câu, kinh nghiệm của anh thật phong phú! Lời đến miệng, nhớ tới đây là chuyện giữa anh và Đình nhi, nói sẽ tổn thương anh, nên không đành lòng. Không khỏi cảm thán mình, nói không cần quan tâm anh, cuối cùng vẫn đau lòng anh, chỉ tự trách mình mềm lòng.
Trước lúc ngủ, anh bưng ly sữa bò vào, Duy Nhất vốn không thích uống sữa tươi, hiện giờ phản ứng có thai lợi hại, ngửi thấy mùi sữa tươi lập tức buồn nôn, anh lại dịu dàng khuyên cô uống.
Duy Nhất đột nhiên không kiên nhẫn, đưa tay gạt ly sữa, nổi giận, “Nói không uống sẽ không uống!”
Lãnh Ngạn bưng không vững, cái ly rơi xuống đất, sữa tươi bắn khắp lên người. Anh hơi sững sờ, đứng lên yên lặng ra khỏi phòng.
Duy Nhất nhìn bóng lưng tịch mịch của anh, trong lòng đau xót, định dùng chăn che kín đầu, nằm xuống ngủ.
Sau một lát, anh đổi quần áo trở lại, chui vào trong chăn của cô, hai cánh tay ôm chặt cô, Duy Nhất theo bản năng định đẩy anh ra.
“Bảo bối, anh mệt quá, để cho anh ôm chút, anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon…” Anh gối đầu trên vai cô, nhỏ giọng nỉ non.
Duy Nhất chợt nhớ tới anh đã một ngày một đêm không ngủ, không khỏi sinh ra thương yêu anh, nhưng nghĩ tới nguyên nhân tối hôm qua anh không ngủ, trong lòng lại chua xót vô cùng.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, cô bị anh ôm chặt trong ngực, không biết nên làm sao đây, chỉ cảm thấy hơi thở của anh khiến cô hít thở không thông, khiến cho cô có kích động muốn khóc…
Cứ ngủ một đêm như vậy, khi Duy Nhất tỉnh lại vẫn tư thế cũ, cả đêm cô đều lo lắng nếu như mình cử động một cái sẽ đánh thức anh, anh thật sự quá mệt mỏi…
Đồng thời cô phát hiện mình… Yêu anh như thế…
Càng khiến Duy Nhất ngạc nhiên, sau khi Lãnh Ngạn rời giường vào thẳng bếp, thấy cô còn chưa dậy, lại có thể bưng bữa sáng vào phòng ngủ, vẫn có một ly sữa tươi như cũ, Duy Nhất nhìn không khỏi cau mày.
“Anh để xuống rồi đi công ty đi, tôi còn chưa đánh răng, đợi lát nữa tự tôi uống.” Cô định đổ sạch ly sữa tươi.
Lãnh Ngạn giống như biết suy nghĩ của cô, dụ dỗ cô, “Ngoan, nhất định phải uống! Hom nay anh không đi công ty, chỉ theo em, bảo bối, về sau anh sẽ cùng với em, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện buổi tối không về nhà nữa. Uống sữa tươi được không? Uống có thưởng.”
Sự kiên nhẫn của anh khiến Duy Nhất chắc lưỡi hít hà, xem ra không tránh khỏi, chỉ đành buồn buồn hỏi một câu, “Thưởng cái gì?”
Anh giống như làm ảo thuật lấy ra một bọc ô mai, nói như dỗ con nít, “Uống xong ăn một trái sẽ không ói nữa!”
Ô mai? Duy Nhất ghét ăn nhất chính là ô mai…
“Lãnh tiên sinh! Cám ơn! Không biết người phụ nữ nào thích ăn ô mai, đáng tiếc, không phải tôi! Cám ơn anh, anh thật hiểu tôi!” Cô giận dỗi, bưng ly sữa tươi lên uống một hơi cạn sạch, lập tức có phản ứng, cảm giác buồn nôn như dời núi lấp biển đến, khiến cho ngay cả thời gian đi vào phòng vệ sinh cũng không có, lập tức phun ra ngoài, phun toàn bộ lên đầu, lên mặt, còn có trước ngực Lãnh Ngạn…
Lãnh Ngạn thấy cô như vậy, gọi điện thoại báo hủy cuộc hẹn, tạ lỗi đối phương lần nữa. Nhưng trong mắt Duy Nhất, lại giống như đang diễn trò, giả dối khiến trái tim cô băng giá…
Biểu hiện của Lãnh Ngạn vô cùng tốt, tự mình xuống bếp làm món cô thích ăn, đỡ cô đi từ từ tới bàn ăn, khuôn mặt tươi cười nhìn cô, “Bảo bối, không phải em nói đồ ăn anh làm ngon hơn đầu bếp sao? Bắt đầu từ hôm nay anh làm mỗi ngày cho em, để cho bé cưng của chúng ta quen với tay nghề nấu ăn của cha!”
Đũa trong tay Duy Nhất run lên, lần đầu tiên cảm thấy từ “Bảo bối” thật chói tai, cô không nói lời nào, chỉ chăm chú bới cơm.
“Ăn từ từ!” Lãnh Ngạn dịu dàng nhìn cô, không ngừng gắp thức ăn vào trong chén cho cô.
Lần này, Duy Nhất lại cảm thấy đồ ăn anh làm không có gì khác, thì ra không quan trọng thức ăn ngon hay không, quan trọng là ăn cùng ai, lấy tâm trạng gì để ăn.
Ăn xong, Duy Nhất chuẩn bị lên tầng trên, Lãnh Ngạn giữ cô lại, “Đi dạo, có lợi cho bé cưng, anh đi với em.” Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng đi dạo với cô, xem ra tác dụng của cục cưng là vô cùng…
Đi dạo cũng không cần đi nơi khác, vườn hoa lớn nhà họ Lãnh đã đủ cho bọn họ đi.
Lúc ra cửa, Lãnh Ngạn cầm tay cô, cô định rút ra, nhưng lại bị anh cầm chặt hơn, đánh phải thôi.
Trời chiều kéo bóng hai người trên mặt đất dài thật dài, Lãnh Ngạn nắm chặt tay cô, xúc động, “Duy Nhất, anh sẽ cầm tay em, cả đời không buông…”
Một cảm giác khó nói nên lời di động trong lòng, ê ẩm, giống như tính cách của cô, hơi tươi đẹp, lại hơi đau buồn.
Có lúc cô tin tưởng anh yêu cô, nhưng cô lại không nhìn thấu anh, vĩnh viễn không đoán được anh đang nghĩ gì, tiếp theo làm cái gì. Nếu cô không quan tâm anh, cô sẽ không đi đoán, cũng sẽ không mệt mỏi, nhưng cô quan tâm anh như thế, sao lại có thể rộng lượng mà không đếm xỉa đến hành động của anh?
Cả vườn tulip đã điêu tàn, giống như hương thơm trên bệ cửa sổ phòng cô không còn nữa. Nhớ có một lần nhìn thấy con mèo đen trong sân, nhưng bây giờ đúng là đã lâu không thấy, không biết đi đâu?
“Con mèo kia đâu?” Hai người đều không nói chuyện, không khí hơi ngượng ngùng, cô không có việc gì lơ đãng hỏi một câu.
“Đó là mèo quản gia nuôi, đi theo má Tằng về quê.”
Hình như anh không thích nói đến chuyện này, nhanh chóng chuyển hướng cuộc đàm thoại, “Bảo bối, trước ba tháng đi dạo một chút là có thể, tuyệt đối không được vận động mạnh, kể cả đi đường cũng phải cẩn thận, đi đâu tốt nhất gọi anh đi cùng em.”
Duy Nhất nghe nhưng không trả lời, anh quan tâm bé cưng vượt qua tưởng tượng của cô, nếu như không xảy ra chuyện hôm đó, cô sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rốt cuộc cô hiểu rõ, có một số việc không biết thì tốt hơn!
Buổi tối, Lãnh Ngạn bật chút âm nhạc êm dịu, nói là dưỡng thai, Duy Nhất rất muốn châm chọc một câu, kinh nghiệm của anh thật phong phú! Lời đến miệng, nhớ tới đây là chuyện giữa anh và Đình nhi, nói sẽ tổn thương anh, nên không đành lòng. Không khỏi cảm thán mình, nói không cần quan tâm anh, cuối cùng vẫn đau lòng anh, chỉ tự trách mình mềm lòng.
Trước lúc ngủ, anh bưng ly sữa bò vào, Duy Nhất vốn không thích uống sữa tươi, hiện giờ phản ứng có thai lợi hại, ngửi thấy mùi sữa tươi lập tức buồn nôn, anh lại dịu dàng khuyên cô uống.
Duy Nhất đột nhiên không kiên nhẫn, đưa tay gạt ly sữa, nổi giận, “Nói không uống sẽ không uống!”
Lãnh Ngạn bưng không vững, cái ly rơi xuống đất, sữa tươi bắn khắp lên người. Anh hơi sững sờ, đứng lên yên lặng ra khỏi phòng.
Duy Nhất nhìn bóng lưng tịch mịch của anh, trong lòng đau xót, định dùng chăn che kín đầu, nằm xuống ngủ.
Sau một lát, anh đổi quần áo trở lại, chui vào trong chăn của cô, hai cánh tay ôm chặt cô, Duy Nhất theo bản năng định đẩy anh ra.
“Bảo bối, anh mệt quá, để cho anh ôm chút, anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon…” Anh gối đầu trên vai cô, nhỏ giọng nỉ non.
Duy Nhất chợt nhớ tới anh đã một ngày một đêm không ngủ, không khỏi sinh ra thương yêu anh, nhưng nghĩ tới nguyên nhân tối hôm qua anh không ngủ, trong lòng lại chua xót vô cùng.
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, cô bị anh ôm chặt trong ngực, không biết nên làm sao đây, chỉ cảm thấy hơi thở của anh khiến cô hít thở không thông, khiến cho cô có kích động muốn khóc…
Cứ ngủ một đêm như vậy, khi Duy Nhất tỉnh lại vẫn tư thế cũ, cả đêm cô đều lo lắng nếu như mình cử động một cái sẽ đánh thức anh, anh thật sự quá mệt mỏi…
Đồng thời cô phát hiện mình… Yêu anh như thế…
Càng khiến Duy Nhất ngạc nhiên, sau khi Lãnh Ngạn rời giường vào thẳng bếp, thấy cô còn chưa dậy, lại có thể bưng bữa sáng vào phòng ngủ, vẫn có một ly sữa tươi như cũ, Duy Nhất nhìn không khỏi cau mày.
“Anh để xuống rồi đi công ty đi, tôi còn chưa đánh răng, đợi lát nữa tự tôi uống.” Cô định đổ sạch ly sữa tươi.
Lãnh Ngạn giống như biết suy nghĩ của cô, dụ dỗ cô, “Ngoan, nhất định phải uống! Hom nay anh không đi công ty, chỉ theo em, bảo bối, về sau anh sẽ cùng với em, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện buổi tối không về nhà nữa. Uống sữa tươi được không? Uống có thưởng.”
Sự kiên nhẫn của anh khiến Duy Nhất chắc lưỡi hít hà, xem ra không tránh khỏi, chỉ đành buồn buồn hỏi một câu, “Thưởng cái gì?”
Anh giống như làm ảo thuật lấy ra một bọc ô mai, nói như dỗ con nít, “Uống xong ăn một trái sẽ không ói nữa!”
Ô mai? Duy Nhất ghét ăn nhất chính là ô mai…
“Lãnh tiên sinh! Cám ơn! Không biết người phụ nữ nào thích ăn ô mai, đáng tiếc, không phải tôi! Cám ơn anh, anh thật hiểu tôi!” Cô giận dỗi, bưng ly sữa tươi lên uống một hơi cạn sạch, lập tức có phản ứng, cảm giác buồn nôn như dời núi lấp biển đến, khiến cho ngay cả thời gian đi vào phòng vệ sinh cũng không có, lập tức phun ra ngoài, phun toàn bộ lên đầu, lên mặt, còn có trước ngực Lãnh Ngạn…
Bình luận truyện