Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 168



Lãnh Ngạn thật sự không chạm vào cô nữa, điều này khiến Duy Nhất cảm động.

Có người nói nửa người dưới của đàn ông là động vật, người đàn ông của cô khi đang hừng hực, cuối cùng lại có thể hiểu được cô, tôn trọng ý kiến của cô, đây cũng là biểu hiện của yêu cô mà thôi…

Tình huống lúc này của cô và Lãnh Ngạn, cô không biết nên lấy cái gì để hình dung.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã từ bỏ thói quen nằm ngủ say trên người anh, thay đổi như vậy khiến Lãnh Ngạn cảm thấy không yên lòng, mỗi đêm phải nắm tay cô ngủ, mà chỉ cần Duy Nhất rút tay ra, anh lập tức sẽ tỉnh…

Thần kinh suy yếu của anh vẫn còn chưa trừ tận gốc…

Nhưng cảm giác như vạy thường khiến cho cô chua xót trong lòng.

Rõ ràng không phải vợ chồng, lại đêm đêm ngủ cùng nhau, còn tự nói với mình như vậy chưa tính là nhân tình, chỉ vì không có chuyện giữa vợ chồng, nhưng cái này có phải lừa mình dối người không?

Trong đêm tối, nắm tay của nhau, tình cảm đắm đuối, chờ đợi vĩnh viễn, nhưng trong lòng luôn có một kiểu dieendaanleequuydonn không xác định như vậy, không biết hôm sau tỉnh lại có còn tiếp tục mười ngón tay đan xen không?

Có lúc, cô thật sự hy vọng ban ngày không cần đến nữa…

“Duy Nhất? Sao lại lâu vậy?” Lãnh Ngạn gõ cửa phòng vệ sinh tầng cuối.

“À! Xong đây!” Duy Nhất thu lại suy nghĩbay xa, nhanh chóng rửa mặt xong.

“Áo sơ mi của anh đâu? Sao không tìm được rồi?” Lãnh Ngạn lục tủ quần áo.

Duy Nhất nhìn bóng dáng của anh mỉm cười, rất thích cảm giác này, giống như cặp vợ chồng son bình thường, cuộc sống mỗi ngày đều quẩn quanh chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

“Để em đi!” Cô nhẹ nhàng đẩy anh, tìm áo sơ mi màu đen cho anh, rồi xoay người mặc lên cho anh.

Từ dưới lên trên, cài từng nút áo giúp anh, áo sơ mi sạch sẽ tỏa ra mùi nước giặt, không có mùi hoa thơm lãng mạn, không có mùi nước hoa mê người, nhưng lại là mùi chân thật của gia đình, rất bình thản, cũng rất chân thật.

Duy Nhất hít thở thật sâu, hít hơi thở này vào, giây kế tiếp đã bị Lãnh Ngạn ôm vào lòng. Tay của anh cách quần áo vuốt vẻ lưng cô, lòng bàn tay có thể sờ rõ thấy bộ xương mảnh khảnh của cô, cô quá gầy!

“Duy Nhất, uất ức em!” Anh ngửi mùi hương tóc cô, hôn lên tóc cô.

Anh hiểu cô… Mỗi một động tác của cô, từng vẻ mặt, mỗi một ánh mắt, bây giờ anh nhìn có thể hiểu, dường như không cần cô nhiều lời nữa đã có thể đoán trúng suy nghĩ trong lòng cô…

Duy Nhất ngẩng mặt lên, mỉm cười lắc đầu, sau đó chỉ tay lên vị trí tim anh, “Em chỉ muốn ở trong này của anh, là đủ rồi.”

Anh khẽ mỉm cười, cầm ngón tay cô, “Không! Không chỉ ở đây, ngày hôm nay sẽ cho em đáp án!”

Hôm nay là ngày anh đưa Tĩnh Lam đi tái khám, trừ tái khám mỗi tuần, anh còn có thể thỉnh thoảng trở về nhà họ Lãnh nhìn Tĩnh Lam, những việc này anh không tiếp tục giấu Duy Nhất, như vậy rất tốt, ý hợp tâm đầu, cảm giác không có bí mật thật sự tốt vô cùng, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng ngày hôm nay không giống như ngày thường, bởi vì, anh nói rồi, nếu hôm nay tất cả bình thường, anh sẽ nói chuyện ly dị…

Không hiểu sao Duy Nhất thấy khẩn trương…

“Đi xuống đi! Muốn ăn cháo em làm!” Anh cầm tay cô đi xuống tầng dưới.

Cháo đã ninh trong nồi suốt cả đêm, rất đặc, mấy người Doãn Tiêu Trác đã múc ra đặt trên bàn ăn, thấy bọn họ đi xuống, nhiệt tình chào hỏi.

Nhà Dung Tư Lam tràn đầy sung sướng và sức sống, khó trách Lãnh Ngạn đi vào ở lại không nói muốn đi, huống chi còn có bạn bè ngoan cố của anh, Doãn Tiêu Trác cũng ở đây. Con người, có đôi khi cần gia đình ấm áp. Như Lãnh Ngạn từng nói, trở về đối diện với căn phòng trống rỗng, có ý nghĩa gì?

Trước tiên đưa Duy Nhất đến Mặc Toa như trước, trên đường Lãnh Ngạn lại nhận một cú điện thoại, sau đó sắc mặt thay đổi lớn.

“Sao vậy?” Trái tim Duy Nhất không tự chủ thít chặt, lòng của cô không chịu nổi bất kỳ đả kích gì.

Lãnh Ngạn day huyệt thái dương, “Mặc Toa bỏ mình ngoài ý muốn, Lôi Đình Ân đi tiến hành hậu sự cho cô ấy rồi.”

Trước mắt Duy Nhất lập tức die nda` nleequ uydonn hiện ra một cô gái xinh đẹp như búp bê, đáy lòng dâng lên lạnh lẽo, con người có phúc họa sớm chiều, sinh mạng thật sự yếu ớt…

Chỉ có điều, sáng sớm nghe được tin tức như vậy, không biết có phải có điềm không may không?

Khi Duy Nhất đến phòng thiết kế trong công ty thì Đinh Mặc Khải đang thu dọn đồ đạc.

“Làm gì vậy?” Duy Nhất thấy anh như vậy thì kinh ngạc hỏi.

“Duy Nhất đến rồi!” Đinh Mặc Khải thấy cô thì tùy ý lên tiếng chào, đôi mắt hơi hồng, cũng khó trách, Mặc Toa là em gái anh ấy!

“Duy Nhất, có thể anh phải đi!” Anh nói.

“Hả, đi đâu?” Mặc Toa gặp chuyện không may, làm anh nhất định phải đi tham dự tang lễ, Duy Nhất cảm thấy mình hỏi rất ngốc.

“Em cũng nghe nói chuyện Mặc Toa rồi chứ? Ban đầu Đình Ân tới đây mở công ty chính là vì con bé, anh tới đây phụ Đình Ân cũng vì con bé, con bé đã đi rồi, chắc Đình Ân sẽ không tiếp tục phát triển công ty!” Đinh Mặc Khải nói.

“Nhưng mà, thành quả sự nghiệp công ty rất tốt, như vậy không phải rất đáng tiếc sao?” Duy Nhất đột nhiên cảm thấy mình nói vậy không ổn, vội vàng bổ sung, “Em không có ý này, chỉ có điều, nhân viên công ty đều biết sao?”

Đinh Mặc Khải lắc đầu, “Còn chưa biết, Đình Ân còn chưa công bố…”

Nói tới đây, điện thoại di động của Duy Nhất vang lên, tiếng chuông đặc biệt, cô vừa nghe đã biết là Lãnh Ngạn.

“Alo, có chuyện gì?” Cô ấn nút trả lời.

“Duy Nhất, vừa rồi anh nói chuyện với Đình Ân, anh ấy định đóng cửa công ty Mặc Toa, hỏi anh có hứng thú không, anh đồng ý giúp em!” Lãnh Ngạn ở đầu đằng kia nói.

“Hả? Cái gì gọi là giúp em?” Duy Nhất hoảng hốt.

“Không phải em thích làm đồ chơi sao? Anh nhận công ty Mặc Toa từ trong tay Đình Ân, để cho em làm!”

“Em không được! Em chỉ biết thiết kế, hơn nữa còn chỉ bên ngoài, hoàn toàn dốt đặc cán mai với quản lý!” Duy Nhất cự tuyệt liên tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện