Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 172: Nhà cũ nhà họ Lãnh



Xem ra Tĩnh Lam quả thật thích màu tím. Hôm nay cô vẫn mặc một váy dài màu tím, tóc nâu quăn tùy ý vấn lên, tóc mai rũ xuống hai bên xoăn nhẹ, nổi bật làn da trắng như tuyết trơn bóng loáng, trong quyến rũ có vài phần xinh đẹp, thêm với dáng người là đường cong chữ S, đầy đặn hơn Duy Nhất, toàn thân tràn đầy vẻ phụ nữ.

Mấy ánh chớp ngắn tổ hợp cùng một chỗ trong đầu Duy Nhất, hình người phụ nữ mặc áo tím trong giá sách của Lãnh Ngạn, thân thiết gọi anh là Ngạn, người phụ nữ muốn anh yêu cô cả đời, hình ảnh người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái trong tang lễ của Lãnh Dực.

Đợi cô đi vào, mùi Guerlain đập vào mặt, vì vậy Duy Nhất lại thêm một suy đoán, Lãnh Ngạn mua đồ ở Cầu Thế cũng là vì người phụ nữ này!

Không nghi ngờ chút nào!

Cái gọi là khách hàng nữ đều là nói láo!

Chỉ có điều, bây giờ không cần thiết đi so đo những thứ này!

Cô ta thích màu tím, cho nên hồ bơi nhà họ Lãnh màu tím, vậy ai biến hồ bơi thành màu tím vì cô ta đây?

Lãnh Dực hay là Lãnh Ngạn?

Duy Nhất vẫn còn nghi vấn, Tĩnh Lam đã vươn tay ra, “Xin chào, Duy Nhất!”

Nụ cười rất hòa nhã, người phụ nữ dieendaanleequuydonn xinh đẹp, Duy Nhất không thể liên hệ cô ta với kẻ điên, vội vàng đưa tay bắt tay cô ta, “Chào chị!”

Tĩnh Lam khẽ cười cười, “Lần trước gặp mặt không thấy rõ, lần này mới phát hiện, Duy Nhất quả nhiên là cô gái rất đẹp, trẻ tuổi mà xinh đẹp, thật sự khiến người ta hâm mộ.”

“Không! Tĩnh Lam mới xinh đẹp, tôi so với chị, thật sự là bà mo gặp thầy phù thủy!” Duy Nhất vội vàng trả lời, không biết tại sao, luôn có cảm giác mình giống như bị Tĩnh lam dắt lỗ mũi mà chạy.

Tĩnh Lam chỉ mỉm cười, chuyển sang Lãnh Ngạn, “Ngạn!” Vừa gọi xong, lập tức ý thức được điều gì, lộ ra nét mặt xin lỗi Duy Nhất, “Xin lỗi, gọi theo thói quen, về sau tôi sẽ từ từ đỏio!” Mất mát lập tức tràn ra từ trong mắt cô.

“Không sao! Chỉ là gọi thôi! Tùy tiện tên gì cũng có thể !” Duy Nhất vội vàng an ủi cô ta.

“Cũng vậy thôi!” Lãnh Ngạn đi ra hòa giải, “Đi vào ngồi đi, đứng ở cửa không mệt sao?”

Tĩnh Lam lập tức đi tới nắm tay Duy Nhất, Duy Nhất hoảng sợ nhảy dựng lên, thiếu chút nữa co tay lại, Lãnh Ngạn cũng đi tới giành lấy tay Duy Nhất.

Sắc mặt Tĩnh Lam khẽ thay đổi thành trầm xuống, “Sao vậy? Em không thể cầm tay Duy Nhất sao? Sợ em hù dọa cô ấy? Duy Nhất phải hạng người như vậy, đúng không? Duy Nhất?”

“Dĩ nhiên… Dĩ nhiên…” Duy Nhất chỉ có thể tùy theo, chỉ sợ cô ta nhất thời kích động, ẽ phát bệnh.

Tĩnh Lam lại mỉm cười nắm tay Duy Nhất đi vào phòng ăn, chỉ vào bàn đầy thức ăn nói, “Mẹ tôi nghe nói hai người định tới, nấu một bàn lớn đồ ăn chờ hai người, đều là món cô và Lãnh Ngạn thích ăn!”

Má Tằng đứng cạnh bàn ăn, vẻ mặt tươi cười, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, nhìn hai người trở lại thật tốt!”

Lãnh Ngạn và Duy Nhất ngồi xuống chỗ ngồi trước, má Tằng và Tĩnh Lam đứng bên cạnh.

“Hai người cũng ngồi xuống cùng đi!” Duy Nhất nói với hai người.

Tĩnh Lam lại khẽ lắc đầu, “Chúng tôi là người làm, không thể ngồi cùng bàn ăn.”

“Nào có nhiều quy củ như vậy, ăn chung đi!” Lúc này Lãnh Ngạn mở miệng.

Tĩnh Lam và má Tằng cùng liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận ngồi xuống.

Cô nhìn sắc mặt Lãnh Ngạn và Duy Nhất, đứng lên, bưng một chén canh đến trước mặt Lãnh Ngạn, “Ngạn, đây là canh anh thích uống nhất, em giúp mẹ nấu, cũng không biết sau này có cơ hội làm cho anh không.”

Lãnh Ngạn khẽ chau mày, không nói gì, Duy Nhất nhìn nét mặt Tĩnh Lam, trong lòng rất không thoải mái, nhưng cũng không thể nói tại sao không thoải mái.

Tĩnh Lam lại đứng dậy đi lấy một chai rượu đỏ tới, rót một ly cho mỗi người, cô giơ ly rượu lên nói, “Ngạn, Duy Nhất, chúc phúc hai người.”

Duy Nhất có một cảm giác khó tả, nếu đổi lại là cô, muốn cô chúc phúc cho ông xã mình và một người phụ nữ khác, dù thế nào cô cũng không làm được, không biết Tĩnh Lam…

Chẳng lẽ tinh thần cô ta lại không bình thường?

Cô lo lắng liếc nhìn Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn đoạt lấy ly trên tay Tĩnh Lam, “Em không thể uống, đừng uống!”

Tĩnh Lam cười khổ, “Anh còn quan tâm em sao?”

Lãnh Ngạn bị lời của cô ta chặn lại, suy nghĩ một chút rồi nói, “Tĩnh Lam, ngày hôm qua anh không nói rõ ràng die.enda`nleq'uuydon với em, anh sẽ phụ trách tới cùng cuộc sống sau này của em, anh sẽ phụng dưỡng quản gia và má Tằng, căn nhà của nhà họ Lãnh này cũng để lại cho em, em có yêu cầu gì, anh đều sẽ đáp ứng.”

“Nhưng mà chuyện này là trách nhiệm của anh, không phải quan tâm, không phải sao?” Tĩnh Lam hừ ra một tiếng cười từ trong lỗ mũi, sau đó rơi lệ, “Chỉ có điều, em rất thỏa mãn, hôm nay gọi hai người tới cũng chỉ muốn chào hỏi, Ngạn, xin lỗi, em liên lụy anh.”

Lãnh Ngạn hơi xúc động, “Đừng nói vậy, có thể thấy em tốt đẹp là chuyện anh vui vẻ nhất!”

Tĩnh Lam nén lệ gật đầu, “Cám ơn anh, em đã khỏe lắm, lần này khỏe thật, nhà này em không muốn, anh và Duy Nhất ở đi!”

Lãnh Ngạn lại dùng giọng nói không thể công kích, “Anh đã quyết định, em đừng từ chối nữa, sẽ nhanh chóng sang tên cho em, em còn yêu cầu gì?”

“Nhanh chóng?” Trên mặt Tĩnh Lam hiện ra vẻ mờ mịt, “Anh cứ mong đợi cùng em ký tên như vậy sao?”

Lãnh Ngạn ngẩn người, “Tĩnh Lam, anh không có ýnày.”

“Em hiểu rồi!” Tĩnh Lam cười cười, “Nếu để lại cho em, vậy em cũng không phải không thể đưa ra yêu cầu?”

“Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ hết sức!” Lãnh Ngạn cam kết rất chân thành.

“Hôm nay hai người đừng đi, ở lại một buổi chiều? Em muốn trò chuyện với Duy Nhất.” Ánh mắt Tĩnh Lam rơi trên người Duy Nhất.

Nói chuyện với cô ta? Duy Nhất nghĩ tới đã cảm thấy kinh khủng, mình là tình địch của cô ta, cô ta còn là kẻ điên, nói chuyện với cô ta?

Dù thế nào cũng không coi như bình thường!

“Ở thì không cần, tụi anh còn phải đi!” Lãnh Ngạn quả quyết cự tuyệt.

Tĩnh Lam đỏ mắt, “Ngạn, em chỉ… không có thói quen cô đơn, ngày trước mặc dù anh không về nhà, nhưng trên danh nghĩa anh chính là ông xã của em, chỉ cần có danh phận này em không cảm thấy cô đơn, nhưng bây giờ anh đi sẽ không trở về rồi, em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện