Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 184: Ly hôn



“Cô…” Cô gái cho rằng cô đang quấy rối, nghiêm mặt nói, “Tôi nói cho cô biết, bên trong sắp họp, cô lập tức rời đi, nếu không tôi gọi bảo vệ!”

“Chuyện gì?” Từ sau lưng truyền đến một giọng nam.

Cô gái vừa nhìn, giống như thấy cứu tinh, “Phó tổng, nơi này có người quấy rối.”

Phó tổng? Duy Nhất quay đầu lại, thì ra là Tần Nhiên!

Lãnh Ngạn lại phái Tần Nhiên tới làm phó tổng cho cô?

Cô không biết Tần Nhiên không chỉ là người bên cạnh Lãnh Ngạn, cũng là người trợ giúp anh, người thân tín của anh, nếu không, ban đầu chuyện lừa cưới Duy Nhất cũng sẽ không để Tần Nhiên ra mặt làm.

Vốn trong lòng lo lắng bất an, nhưng cuối cùng thấy có Tần Nhiên giúp cô, trong lòng cô cũng vững tâm.

Tần Nhiên cười, “Xin chào Nhiễm tổng, rất nguyện ý ra sức vì cô, về sau để ý nhiều hơn!”

Lần này, thư ký trợn mắt há mồm…

Trong khi Duy Nhất đang họp ở Mặc Toa, trên đường Lãnh Ngạn đến nhà cũ họ Lãnh nhận được điện thoại của Tĩnh Lam, hơn nữa giọng của cô ta rất yếu, “Alo, Ngạn, em bị bệnh, có thể hôm nay không ký được.”

Trong lòng Lãnh Ngạn trầm xuống, “Thế nào?”

“Em giống như bị cảm, phát sốt, xin lỗi, hôm khác chúng ta đi!” Tĩnh Lam vừa nói vừa ho kịch liệt.

“Vậy cũng được, khám bác sỹ chưa?” Lãnh Ngạn thấy cô ta ho rất lợi hại, hỏi.

“Khám rồi, anh yên tâm đi, em nghỉ ngơi trước, bye bye!” Tĩnh Lam nói xong lại ho khan một trận.

“Ừ, được!” Lãnh Ngạn để điện thoại di động xuống, rơi vào trầm tư.

Cho tới nay anh vẫn có một cảm giác, cảm thấy chuyện ly dị này tới quá thuận lợi, trong lòng lo lắng die enda anle equ uydon mơ hồ, hôm nay quả nhiên nghiệm chứng dự cảm kia, đồng thời trong lòng anh cũng dâng lên một ý niệm…

Anh ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho bác sỹ Lục, “Bác sỹ Lục, là tôi, Tĩnh Lam giống như bị bệnh, ông đi xem một chút, kiểm tra cặn kẽ cho cô ấy.”

“Được, Lãnh tiên sinh cũng đi sao?” Bác sỹ Lục hỏi.

Lãnh Ngạn suy tính thêm, “Được rồi, ông tới trước đi, tôi sẽ đến sau!”

Lúc Lãnh Ngạn đến nhà họ Lãnh, bác sỹ Lục đã kiểm tra xong cho Tĩnh Lam, hơn nữa kê thuốc cho tĩnh Lam, Tĩnh Lam đang nằm trên giường yên lặng nghỉ ngơi.

“Như thế nào?” Lãnh Ngạn vừa vào cửa lập tức hỏi bác sỹ Lục.

“Bệnh cũng không nhẹ, sốt cao, uống chút thuốc trước, không được có thể phải tiêm.” Bác sỹ Lục trả lời.

Lãnh Ngạn đi tới bên giường nhìn Tĩnh Lam, âm thầm suy tư, thì ra bị bệnh thật, anh còn tưởng rằng…

Anh vì suy nghĩ xấu xa của mình mà xấu hổ…

“Ngạn… Ngạn…” Tĩnh Lam nói mê trong mơ.

Lãnh Ngạn ngồi bên giường, “Anh ở đây, Tĩnh Lam.”

Tĩnh Lam dần mở mắt, mừng rỡ, “Ngạn, anh tới thật! Không phải em đang nằm mơ chứ?”

“Ừ, là anh, không phải mơ!” Anh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt.

Tĩnh Lam chảy ra hai hàng nước mắt, “Cám ơn anh, Ngạn, em cho rằng anh không quan tâm em, em… Cho dù nói thế nào, vậy cũng đủ rồi! Ngày mai, ngày mai khá hơn một chút chúng ta phải đi ký tên!”

Lãnh Ngạn khẽ cau mày, “Chờ em tốt lên rồi nói!”

“Ngạn… Anh thật tốt!” Tĩnh Lam đưa tay về phía anh.

Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi trên tay cô ta, sau đó rời đi, cuối cùng không cầm tay cô ta…

“Bác sỹ Lục, tối nay ông ở đây chăm sóc cho Tĩnh Lam đi!” Anh xoay người nói với bác sỹ Lục.

Tĩnh Lam dần dần buông tay xuống, đồng thời trong mắt thoáng qua chút buồn bã và căm hận, nhưng dần biến thành dịu dàng, “Ngạn, có thể không… Anh cũng đừng đi? Chỉ một lần thôi, được không?”

Lãnh Ngạn không nói lời nào, tư tưởng kịch liệt đấu tranh trong đầu, nếu anh đi không về, mặc dù Duy Nhất dieendaanleequuydonn sẽ hiểu anh, cũng sẽ không nói lời nào, nhưng trong lòng nhất định sẽ mất hứng, nếu anh đi về, Tĩnh Lam có thể bởi vì đau lòng mà bệnh cũ tái phát không?

Bệnh của cô đã lâu không tái phát, nếu trong lúc mấu chốt phát bệnh chuyện ly dị sẽ lại kéo dài.

Đang suy nghĩ, má Tằng tiến lên nói với Lãnh Ngạn, “Thiếu gia, cậu trở về đi, Tĩnh Lam có tôi chăm sóc là được, đừng làm khó dễ, lại nói còn có bác sỹ Lục ở đây!”

Lãnh Ngạn nhìn dáng vẻ yêu kiều đầy nước mắt của Tĩnh Lam, cuối cùng nói, “Tôi vẫn nên lưu lại quan sát một chút!”

“Chuyện này…” Má Tằng liếc nhìn Tĩnh Lam, không hề nói gì nữa.

“Tĩnh Lam, em nghỉ ngơi cho tốt, tôi trở về phòng, có chuyện gọi tôi!”

Anh nói xong cũng trở về phòng gọi điện thoại cho Duy Nhất. “Nhiễm tổng, họp xong chưa?” Anh cố gắng thả lỏng giọng điệu

“Lãnh Ngạn!” Duy Nhất nghe được giọng anh rất vui vẻ, cuộc họp hôm nay hơi buồn bực, “Đã sớm họp xong rồi, nhưng…”

Lời đến khóe miệng cô dừng lại, bây giờ cô là tổng giám đốc công ty, gặp chuyện nên cố gắng tự mình xử lý, không thể cứ dựa mãi vào Lãnh Ngạn.

“Nhưng mà cái gì?” Lãnh Ngạn nhạy cảm nghe ra hàm ý trong lời nói của cô.

“Không có gì! Chỉ là rất hồi hộp. Anh thì sao? Chuyện tiến triển như thế nào?” Bây giờ chuyện Duy Nhất lo lắng nhất chính là chuyện ly dị của anh.

Lãnh Ngạn trầm mặc một lúc, “Tĩnh Lam bị bệnh, không đi. Chỉ có điều, Duy Nhất đừng lo lắng, đợi cô ấy khá hơn rồi đi.”

Nếu nói Duy Nhất không thất vọng là giả, nhưng cô có thể nói cái gì chứ?

Đã sớm dự cảm sẽ không thuận lợi như vậy, sớm không bệnh, muộn không bệnh, cố tình bệnh vào lúc này…

“Duy Nhất?” Lãnh Ngạn thấy cô không nói lời nào, cũng biết cô đang nghĩ gì, “Mất hứng?”

“Không có!” Cô cuống quýt phủ nhận, “Bây giờ không phải anh vẫn còn ở nhà cũ? Có phải tối nay không về không?”

Lãnh Ngạn hơi chần chừ, “Anh cũng không chắc, không phải xin phép tổng giám đốc Nhiễm sao? Nếu như Nhiễm tổng không đồng ý, anh sẽ không ở lại.”

Trong lòng Duy Nhất nổi lên vướng mắc, ngoài miệng lại nói, “Anh ở lại đi, trở lại cũng không yên tâm.”

“Duy Nhất, cám ơn em, anh biết ngay em sẽ đồng ý.”

Duy Nhất cười khổ, đây coi như nắm thóp cô sao?

“Bảo bối, anh yêu em!” Lãnh Ngạn không biết nên nói sao, những lời này Duy Nhất thích nghe nhất, hy vọng Duy Nhất nghe có thể vui vẻ.

“Em biết rõ, cũng không chán ghét, không nói nữa, buổi tối lại gọi điện thoại cho anh!” Duy Nhất khẽ mỉm cười, chỉ có tình yêu của anh mới có thể có khả năng cho cô tiếp tục đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện