Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 187: Anh không thương em
“Như thế nào? Ăn ngon không?” Dịch Hàn mỉm cười nhìn Duy Nhất sau khi ăn no.
Duy Nhất dùng khăn giấy lau khóe miệng, “Ăn ngon, ăn quá ngon! Anh như vậy sẽ làm hư em đó!”
“Vậy em thay đổi thành hư đi!” Dịch Hàn cười to, “Có thể làm một người phụ nữ hư là kiêu ngạo của đàn ông, hơn nữa người phụ nữ giống như em, Lãnh Ngạn đúng là có phúc!”
Trên mặt Duy Nhất hiện lên nụ cười hạnh phúc, “Phải nói em nhận được sự cưng chiều từ người đàn ông như vậy là phúc của em.”
Nét mặt Dịch Hàn vô cùng căng thẳng, sau đó nặn ra nụ cười, “Duy Nhất, xem ra em rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc khó có thể tưởng tượng!” Hai mắt Duy Nhất lóe sáng, khẳng định gật đầu.
“Lãnh Ngạn kia thật sự tốt vậy sao? Mà anh nghe nói cậu ta là người lạnh lùng, vô tình vô nghĩa.” Dịch Hàn thử hỏi dò, đồng thời nhìn chằm chằm vẻ mặt Duy Nhất.
Duy Nhất lắc đầu, “Em chỉ muốn nói, anh ấy là người đàn ông đau khổ nhất trong lòng em, có lẽ anh ấy có khuyết điểm, nhưng đối với em mà nói, anh ấy là tất cả của em, cảm giác đó không cách nào nói rõ, em không cha mẹ, không anh chị em, anh ấy vừa là cha mẹ em, cũng là anh em của em, tóm lại, người ngoài không hiểu được cảm giác này.” Duy Nhất nói xong trong mắt dâng lên nước mắt.
Dịch Hàn không khỏi cười, “A, cậu ta lớn hơn em như vậy, nói cậu ta giống cha, giống như anh trai, anh còn có thể hiểu, sao lại giống mẹ, giống em trai?”
Cùng đi chung với Lãnh Ngạn thoáng hiện lên từng chút một trước mắt, đánh đòn cô để chân trần, sáng sớm mạc quần áo cho cô, cho cô uống sữa tươi đút cơm ăn, sắp xếp lại đồ đạc ngổn ngang của cô thành chỉnh tề, những việc này giống như việc khi còn bé mẹ làm cho cô, mà thỉnh thoảng anh cũng sẽ xấu, cũng sẽ nghịch ngợm, cũng từng có lúc cô độc bàng hoàng và bất lực, ánh mắt của anh nhìn cô khiến cho cô rất đau lòng…
Dịch Hàn mỉm cười nhìn Duy Nhất nén lệ, trong lòng tự dưng đau nhói, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, “Được rồi! Đừng làm người ta ghê tởm! Nhìn dáng vẻ của em anh sắp phun! Xem ra đúng là anh không có cơ hội!”
Duy Nhất bật cười, “Anh đừng trêu chọc em, người đàn ông ưu tú giống anh còn sợ không có phụ nữ sao? Còn nhiều người phụ nữ tốt hơn em!”
“Em đã từng nghĩ tới chưa, nếu có một ngày Lãnh Ngạn hai bàn tay trắng, em còn có thể yêu cậu ta như bây giờ?” Hai mắt Dịch Hàn giống như hai đầm sâu, lóe ra ánh sáng nhìn không thấu.
Duy Nhất hơi ngẩn ra, ngược lại mỉm cười, “Sao anh ấy lại hai bàn tay trắng? Anh ấy vĩnh viễn sẽ không hai bàn tay trắng!”
Dịch Hàn cười thâm thúy một tiếng, “Bây giờ cậu ta là nhà giàu nhất, nhưng phú quý như mây bay, nói không chừng dienndannleequyydonn ngày nào đó… Dĩ nhiên anh chỉ nói nếu như, dù sao việc đời khó liệu, phúc họa của con người trong sớm tối.”
“Em hiểu ý của anh, em vẫn câu nói kia, anh ấy vĩnh viễn không hai bàn tay trắng, bởi vì…” Duy Nhất mở trừng hai mắt, “Coi như đến cuối cùng thế giới, anh ấy vẫn còn có em.”
Hai mắt đen nhánh của Dịch Hàn chợt lóe, rồi sau đó ánh sáng dần chìm đi, “Anh hiểu, phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn Nhiễm tổng đã nói lời thâm tình, thật cảm động!”
Duy Nhất cười ha ha, “Dịch Hàn, em cảm ơn anh, bữa trưa ngon như vậy, đúng rồi, vừa đúng, em có một vấn đề không hiểu, anh nói cho em một chút!”
Trên mặt Dịch Hàn hiện lên nụ cười khổ, cúi người nhìn theo ngón tay Duy Nhất, giải đáp từng vấn đề của Duy Nhất, bất tri bất giác thời gian một buổi trưa cứ như vậy trôi qua…
Mãi cho đến giờ làm việc buổi chiều, Duy Nhất mới để cho Dịch Hàn đi, trong thang máy gương mặt tuấn tú của Dịch Hàn nhíu chặt, không ngừng tự hỏi, rốt cuộc nên làm cái gì?
Sau khi Dịch Hàn đi, Duy Nhất tự xem sách, tâm tình lại không yên tĩnh được, nhớ tới buổi trưa khi mình và Dịch Hàn nói chuyện với nhau đã thốt lên một số lời, mình cũng không ngờ có thể nói tới động lòng người như vậy, Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, cái tên này từ lúc nào đã gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của cô đây?
Nghĩ đến cái tên này, lập tức không đè nén được nhớ nhung trong lòng với anh, tối hôm qua anh qua đêm ở nhà cũ, cũng không biết đến bây giờ như thế nào.
Mỉm cười cầm điện thoại, tìm số quen thuộc, ấn nút màu xanh lá cây, đầu bên kia nhanh chóng vang lên âm thanh để cho cô mê say, “Alo, bảo bối, không tức giận?”
Tức giận? Cô tức giận lúc nào?
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối hô qua, không phải giận dỗi với anh vì chuyện Dịch Hàn sao?
Sao mình lại quên?
Còn chủ động gọi điện thoại cho anh?
Đúng là không có mặt mũi!
Cô cố ý lạnh giọng, “Biết em tức giận cũng không dụ dỗ em, anh không thương em rồi!”
Lãnh Ngạn nhẹ nhàng cười, “Anh không thương em thì thương ai! Không phải anh đang bận sao?”
“Anh bận rộn cái gì chứ? Vẫn còn ở nhà cũ? Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi.
“Không có, sáng sớm nay vừa đi ra, đúng lúc hết bạn, giải quyết những cổ đông yêu cầu rút cổ phần của em!” Lãnh Ngạn nói hời hợt.
Duy Nhất lại kinh ngạc, “Sao anh dieendaanleequuuydonn biết có cổ đông muốn rút cổ phần? À, em biết rồi, Tần Nhiên nói cho anh!”
“Đúng vậy! Bé ngốc, nếu Tần Nhiên không nói em cũng không nói?” Trong giọng trách cứ tức giận của Lãnh Ngạn là cưng chiều.
“Em chỉmuốn chứng minh mình không phải dựa vào năng lực của anh mới có thể chống đỡ công ty mà thôi!” Duy Nhất hơi không vui, “anh xử lý làm sao?”
“Rất đơn giản, để cho bọn họ rút, anh mua lại!” Lãnh Ngạn cười trả lời.
“Anh…” Duy Nhất thật sự tức giận, “Lãnh Ngạn, bọn họ chỉ không tin tưởng em, nhưng mà nhóm đơn đặt hàng búp bê của em rất tốt, chỉ cần em làm ra thành tích, bọn họ sẽ không có lời để nói! Bởi vì anh như vậy, người khác sẽ thật sự cho rằng anh lấy tiền mở công ty cho em chơi! Chẳng lẽ anh cũng không tin tưởng em sao?”
“Nói em ngốc đúng là ngốc! Anh tràn đầy lòng tin với bà xã của anh! Cho nên anh hận không thể mua hết cổ phần của bọn họ, có tiền dĩ nhiên kiếm vào trong túi anh, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”
Duy Nhất biết, đây là động viên Lãnh Ngạn cho mình, trên thực tế, anh chính là chuẩn bị kỹ càng đền tiền cho cô, trong lòng cảm động lại thất vọng, “Lãnh Ngạn, cho dù nói thế nào, coi như hăng hái tranh giành vì anh, em cũng sẽ không để cho mình thất bại!”
Duy Nhất dùng khăn giấy lau khóe miệng, “Ăn ngon, ăn quá ngon! Anh như vậy sẽ làm hư em đó!”
“Vậy em thay đổi thành hư đi!” Dịch Hàn cười to, “Có thể làm một người phụ nữ hư là kiêu ngạo của đàn ông, hơn nữa người phụ nữ giống như em, Lãnh Ngạn đúng là có phúc!”
Trên mặt Duy Nhất hiện lên nụ cười hạnh phúc, “Phải nói em nhận được sự cưng chiều từ người đàn ông như vậy là phúc của em.”
Nét mặt Dịch Hàn vô cùng căng thẳng, sau đó nặn ra nụ cười, “Duy Nhất, xem ra em rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc khó có thể tưởng tượng!” Hai mắt Duy Nhất lóe sáng, khẳng định gật đầu.
“Lãnh Ngạn kia thật sự tốt vậy sao? Mà anh nghe nói cậu ta là người lạnh lùng, vô tình vô nghĩa.” Dịch Hàn thử hỏi dò, đồng thời nhìn chằm chằm vẻ mặt Duy Nhất.
Duy Nhất lắc đầu, “Em chỉ muốn nói, anh ấy là người đàn ông đau khổ nhất trong lòng em, có lẽ anh ấy có khuyết điểm, nhưng đối với em mà nói, anh ấy là tất cả của em, cảm giác đó không cách nào nói rõ, em không cha mẹ, không anh chị em, anh ấy vừa là cha mẹ em, cũng là anh em của em, tóm lại, người ngoài không hiểu được cảm giác này.” Duy Nhất nói xong trong mắt dâng lên nước mắt.
Dịch Hàn không khỏi cười, “A, cậu ta lớn hơn em như vậy, nói cậu ta giống cha, giống như anh trai, anh còn có thể hiểu, sao lại giống mẹ, giống em trai?”
Cùng đi chung với Lãnh Ngạn thoáng hiện lên từng chút một trước mắt, đánh đòn cô để chân trần, sáng sớm mạc quần áo cho cô, cho cô uống sữa tươi đút cơm ăn, sắp xếp lại đồ đạc ngổn ngang của cô thành chỉnh tề, những việc này giống như việc khi còn bé mẹ làm cho cô, mà thỉnh thoảng anh cũng sẽ xấu, cũng sẽ nghịch ngợm, cũng từng có lúc cô độc bàng hoàng và bất lực, ánh mắt của anh nhìn cô khiến cho cô rất đau lòng…
Dịch Hàn mỉm cười nhìn Duy Nhất nén lệ, trong lòng tự dưng đau nhói, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, “Được rồi! Đừng làm người ta ghê tởm! Nhìn dáng vẻ của em anh sắp phun! Xem ra đúng là anh không có cơ hội!”
Duy Nhất bật cười, “Anh đừng trêu chọc em, người đàn ông ưu tú giống anh còn sợ không có phụ nữ sao? Còn nhiều người phụ nữ tốt hơn em!”
“Em đã từng nghĩ tới chưa, nếu có một ngày Lãnh Ngạn hai bàn tay trắng, em còn có thể yêu cậu ta như bây giờ?” Hai mắt Dịch Hàn giống như hai đầm sâu, lóe ra ánh sáng nhìn không thấu.
Duy Nhất hơi ngẩn ra, ngược lại mỉm cười, “Sao anh ấy lại hai bàn tay trắng? Anh ấy vĩnh viễn sẽ không hai bàn tay trắng!”
Dịch Hàn cười thâm thúy một tiếng, “Bây giờ cậu ta là nhà giàu nhất, nhưng phú quý như mây bay, nói không chừng dienndannleequyydonn ngày nào đó… Dĩ nhiên anh chỉ nói nếu như, dù sao việc đời khó liệu, phúc họa của con người trong sớm tối.”
“Em hiểu ý của anh, em vẫn câu nói kia, anh ấy vĩnh viễn không hai bàn tay trắng, bởi vì…” Duy Nhất mở trừng hai mắt, “Coi như đến cuối cùng thế giới, anh ấy vẫn còn có em.”
Hai mắt đen nhánh của Dịch Hàn chợt lóe, rồi sau đó ánh sáng dần chìm đi, “Anh hiểu, phỏng vấn hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn Nhiễm tổng đã nói lời thâm tình, thật cảm động!”
Duy Nhất cười ha ha, “Dịch Hàn, em cảm ơn anh, bữa trưa ngon như vậy, đúng rồi, vừa đúng, em có một vấn đề không hiểu, anh nói cho em một chút!”
Trên mặt Dịch Hàn hiện lên nụ cười khổ, cúi người nhìn theo ngón tay Duy Nhất, giải đáp từng vấn đề của Duy Nhất, bất tri bất giác thời gian một buổi trưa cứ như vậy trôi qua…
Mãi cho đến giờ làm việc buổi chiều, Duy Nhất mới để cho Dịch Hàn đi, trong thang máy gương mặt tuấn tú của Dịch Hàn nhíu chặt, không ngừng tự hỏi, rốt cuộc nên làm cái gì?
Sau khi Dịch Hàn đi, Duy Nhất tự xem sách, tâm tình lại không yên tĩnh được, nhớ tới buổi trưa khi mình và Dịch Hàn nói chuyện với nhau đã thốt lên một số lời, mình cũng không ngờ có thể nói tới động lòng người như vậy, Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn, cái tên này từ lúc nào đã gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của cô đây?
Nghĩ đến cái tên này, lập tức không đè nén được nhớ nhung trong lòng với anh, tối hôm qua anh qua đêm ở nhà cũ, cũng không biết đến bây giờ như thế nào.
Mỉm cười cầm điện thoại, tìm số quen thuộc, ấn nút màu xanh lá cây, đầu bên kia nhanh chóng vang lên âm thanh để cho cô mê say, “Alo, bảo bối, không tức giận?”
Tức giận? Cô tức giận lúc nào?
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối hô qua, không phải giận dỗi với anh vì chuyện Dịch Hàn sao?
Sao mình lại quên?
Còn chủ động gọi điện thoại cho anh?
Đúng là không có mặt mũi!
Cô cố ý lạnh giọng, “Biết em tức giận cũng không dụ dỗ em, anh không thương em rồi!”
Lãnh Ngạn nhẹ nhàng cười, “Anh không thương em thì thương ai! Không phải anh đang bận sao?”
“Anh bận rộn cái gì chứ? Vẫn còn ở nhà cũ? Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi.
“Không có, sáng sớm nay vừa đi ra, đúng lúc hết bạn, giải quyết những cổ đông yêu cầu rút cổ phần của em!” Lãnh Ngạn nói hời hợt.
Duy Nhất lại kinh ngạc, “Sao anh dieendaanleequuuydonn biết có cổ đông muốn rút cổ phần? À, em biết rồi, Tần Nhiên nói cho anh!”
“Đúng vậy! Bé ngốc, nếu Tần Nhiên không nói em cũng không nói?” Trong giọng trách cứ tức giận của Lãnh Ngạn là cưng chiều.
“Em chỉmuốn chứng minh mình không phải dựa vào năng lực của anh mới có thể chống đỡ công ty mà thôi!” Duy Nhất hơi không vui, “anh xử lý làm sao?”
“Rất đơn giản, để cho bọn họ rút, anh mua lại!” Lãnh Ngạn cười trả lời.
“Anh…” Duy Nhất thật sự tức giận, “Lãnh Ngạn, bọn họ chỉ không tin tưởng em, nhưng mà nhóm đơn đặt hàng búp bê của em rất tốt, chỉ cần em làm ra thành tích, bọn họ sẽ không có lời để nói! Bởi vì anh như vậy, người khác sẽ thật sự cho rằng anh lấy tiền mở công ty cho em chơi! Chẳng lẽ anh cũng không tin tưởng em sao?”
“Nói em ngốc đúng là ngốc! Anh tràn đầy lòng tin với bà xã của anh! Cho nên anh hận không thể mua hết cổ phần của bọn họ, có tiền dĩ nhiên kiếm vào trong túi anh, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”
Duy Nhất biết, đây là động viên Lãnh Ngạn cho mình, trên thực tế, anh chính là chuẩn bị kỹ càng đền tiền cho cô, trong lòng cảm động lại thất vọng, “Lãnh Ngạn, cho dù nói thế nào, coi như hăng hái tranh giành vì anh, em cũng sẽ không để cho mình thất bại!”
Bình luận truyện