Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
Chương 199: Vĩnh viễn ở chung một chỗ
Lãnh Ngạn ngẩn ra, trong mắt thoáng qua đau đớn, buông lỏng tay cô.
Duy Nhất nhỏ một chuỗi nước mắt, vội chạy lên lầu.
Đứng ngẩn ngơ trên bậc thang một lúc, Lãnh Ngạn im lặng xoay người, đồ ăn vừa mới mua không biết sớm ném đi đâu, đến phòng bếp làm chút đồ ăn đơn giản, bưng lên lầu gõ cửa, “Duy Nhất, ăn cơm tối, mở cửa.”
Bên trong không có động tĩnh, anh mở khóa cửa, tình hình bên trong giống như lần đầu tiên anh gặp gỡ Duy Nhất, cô núp ở góc giường, chỉ có điều ôm trong tay không phải gấu tiểu Bố, mà là chăn, gấu bông không mang tới đây…
Anh cho rằng có anh bên cạnh cô, Duy Nhất không cần gấu bông nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm anh, nhưng anh lại để cho cô bị thương…
Đặt chén lên tủ đầu giường, anh cũng ngồi xuống, vén tóc trên trán cô, “Duy Nhất, ăn cơm, có gì cơm nước xong rồi nói.”
Duy Nhất chỉ khẽ nghiêng đầu đi, tránh né an ủi của anh.
Cổ họng Lãnh Ngạn đau nhói, ngồi bên cạnh Duy Nhất không nói lời nào.
Hai người cứ ngồi như vậy, mãi cho đến khi ánh trăng chiếu lên song cửa sổ.
Chuông điện thoại di động của Duy Nhất phá vỡ yên tĩnh, cô vẫn không nhúc nhích, Lãnh Ngạn mở túi xách của cô ra, phát hiện Dịch Hàn gọi điện thoại tới.
Mặc dù trong lòng hơi không vui, nhưng vào lúc này có thể bạn bè khiến cảm xúc của cô thả lỏng, vì vậy đưa di động cho cô.
Duy Nhất nhìn sang, nghe điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Dịch Hàn truyền vào lỗ tai, “Duy Nhất, có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Lúc Duy Nhất phun ra hai chữ này cũng cảm thấy giọng nói mình khàn khàn, bây giờ người trong thiên hạ đều cảm thấy cô là người phụ nữ xấu, ngày trước Dịch Hàn nhất định không biết thực tế tình hình hôn nhân của cô là như vậy.
“Vậy thì tốt! Duy Nhất, đừng nghĩ nhiều nữa, ở trong mắt tụi anh, em chính là Duy Nhất trước đây, xinh đẹp hồn nhiên, lương thiện đáng yêu.”
An ủi kịp thời của Dịch Hàn ít nhiều khiến Duy Nhất hơi cảm động, cũng không phải ai cũng coi thường cô, chỉ có điều…
“Tụi anh? Còn có ai?” Cô buồn bực hỏi.
“Còn có Mỹ Mỹ! Địch Khắc bạn trai cô ấy, nhân viên nhà hàng anh, tóm lại tất cả người bên cạnh anh đều biết em là người vô tội, hiểu lòng tốt của em, em cũng là người bị hại, đừng khổ sở.” Dịch Hàn dịu dàng khuyên nhủ cô.
Duy Nhất hơi ngẩn ra, cô cũng là người bị hại?
Như vậy ai là người hại người?
Lãnh Ngạn sao?
Cô nhìn Lãnh Ngạn đứng yên ở bên cạnh mới nhớ tới anh vẫn chẳng mảy may nhúc nhích ở bên cạnh mình suốt nửa ngày, trong lòng đau nhói, lại vô tâm tiếp nhận an ủi của Dịch Hàn, dù sao người ngoài không hiểu rõ được chuyện giữa cô và Lãnh Ngạn.
“Ừ, em không khổ sở, cám ơn!” Cô lễ phép trả lời, “Dịch Hàn, hôm nay em rất mệt mỏi, muốn ngủ, lần sau nói chuyện tiếp được không?”
“Được, bye bye!” Trong lời nói của Dịch Hàn có chút cô đơn, kết thúc trò chuyện với Duy Nhất.
“Bye bye!” Duy Nhất đặt điện thoại die edan nle equ ydon di động xuống, ánh mắt rơi vào phần cơm tối đã lạnh lẽo trên đầu giường.
“Muốn ăn cơm sao? Anh đi hâm nóng cho em!” Lãnh Ngạn bưng chén đĩa lên.
“Đợi một chút!” Duy Nhất gọi anh lại, “Anh ăn chưa?”
Lãnh Ngạn xoay người lại cười một tiếng, “Chưa.”
“Tại sao?” Hai hàng chân mày của Duy Nhất nhướn lên.
Lãnh Ngạn không trả lời, xuống lầu hâm nóng thức ăn rồi bưng lên cho Duy Nhất, vẫn đặt trên tủ đầu giường, cũng không nói chuyện.
Duy Nhất không nhịn được, “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em.” Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn cô.
Vành mắt Duy Nhất đỏ lên, cái gì cũng không nói được.
“Duy Nhất, em biết, tính tình anh tương đối cố chấp, cũng sẽ không khuyên em, anh không biết nói về chuyện ngày hôm nay như thế nào, chỉ muốn ở cùng em, lúc em muốn tìm gấu tiểu Bố, có anh ở đây… Nhớ lúc chúng ta chưa gặp mặt nhau anh từng nói, anh ở đây, vẫn luôn ở đây. Bây giờ anh chỉ có thể cam kết điều này với em, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn ở đây.” Lãnh Ngạn ngây ngốc nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô lăn nước mắt xuống.
Duy Nhất không để ý tới việc lau nước mắt trên mặt, nức nở trách anh, “Ai muốn anh ở đây? Anh không đi ăn cơm ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?”
Lãnh Ngạn thấy cuối cùng cô cũng phản ứng lại anh, vui mừng ôm cô vào ngực, “Em không ăn anh cũng không ăn, em làm gì anh đều làm chung với em!”
“Thật là ngốc chết! Nếu có một ngày chúng ta chỉ còn một chén cơm, anh cũng phải nhớ ăn hết, như vậy anh mới có sức lực chăm sóc em! Mới có hơi sức cõng em về nhà!” Duy Nhất tựa vào trong ngực anh khóc.
“Được, anh sai rồi! Anh sai rồi!” Lãnh Ngạn ôm cô cũng đỏ hai mắt, “Chỉ cần em đừng không để ý đến anh như ngày hôm nay là được, em có thể mắng anh đánh anh, nhưng ngàn vạn lần đừng không để ý đến anh, như vậy anh sẽ không biết nên làm sao!”
“Lãnh Ngạn! Không phải em không để ý đến anh, em không có thời gian hiểu rõ ràng chuyện giữa chúng ta.” Duy Nhất đưa tay vuốt ve cằm anh, râu ngắn ngủn cà vào lòng bàn tay cô, vừa ngứa vừa đau.
Lãnh Ngạn cầm tay cô, mặt úp vào trong lòng bàn tay cô, “Duy Nhất, không cần nghĩ, tự chúng ta hiểu chúng ta dieendaanleequuydonn không sai là được rồi, cho dù người ta nói như thế nào, chúng ta nhất định phải kiên định, nếu bản thân không thể cho mình lòng tin, còn có tương lai như thế nào? Duy Nhất, đồng ý với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
“Lãnh Ngạn, chúng ta thật sự có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?” Hôm nay Duy Nhất cảm thấy con đường phía trước của họ thật mong manh.
“Dĩ nhiên, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, trừ phi anh chết!” Lãnh Ngạn nắm tay cô thề.
“Không cho nói bậy!” Duy Nhất giật mình, bao phủ một dự cảm chẳng lành, cô che miệng anh thì thầm, “Không cho nói bậy, không cho…”
"Không cho nói bậy!" Duy nhất trái tim tự dưng giật mình, bao phủ một loại dự cảm chẳng lành, nàng che cái miệng của hắn thì thầm, "Không cho nói bậy, không cho. . . . . ." Trên lưng lại có một tầng lạnh lẽo dâng lên…
Lãnh Ngạn kéo tay cô cười cười, “Vật nhỏ mê tín, nói một chút coi như thật à?”
“Không! Chính là không cho anh nói bậy!” Duy Nhất dính sát anh, trong lòng trống rỗng khó hiểu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi anh…
“Được, không nói! Chúng ta ăn cơm trước đã đi!” Lãnh Ngạn chiều theo ý cô.
Duy Nhất vừa bị mây đen chặn ngực, thở dài, “Em ăn không vào.”
“Sao vậy? Anh vô tình nói một câu, để ý như vậy?” Lãnh Ngạn nâng cằm cô lên.
“Không, không phải bởi vì cái này, em nghĩ tiệc từ thiện mấy ngày nữa em gặp người ta thế nào…”
Miễn cưỡng xua đi mây đen trong lòng, coi như cô đang lo lắng vấn đề này đi, vốn đây cũng là vấn đề khiến cô lo lắng.
Đêm này sẽ liên quan đến Kỳ Thịnh, tập đoàn Doãn thị và công ty Mặc Toa, cô phải ra mặt, không biết trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì không, cô ứng phó không nổi…
Duy Nhất nhỏ một chuỗi nước mắt, vội chạy lên lầu.
Đứng ngẩn ngơ trên bậc thang một lúc, Lãnh Ngạn im lặng xoay người, đồ ăn vừa mới mua không biết sớm ném đi đâu, đến phòng bếp làm chút đồ ăn đơn giản, bưng lên lầu gõ cửa, “Duy Nhất, ăn cơm tối, mở cửa.”
Bên trong không có động tĩnh, anh mở khóa cửa, tình hình bên trong giống như lần đầu tiên anh gặp gỡ Duy Nhất, cô núp ở góc giường, chỉ có điều ôm trong tay không phải gấu tiểu Bố, mà là chăn, gấu bông không mang tới đây…
Anh cho rằng có anh bên cạnh cô, Duy Nhất không cần gấu bông nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm anh, nhưng anh lại để cho cô bị thương…
Đặt chén lên tủ đầu giường, anh cũng ngồi xuống, vén tóc trên trán cô, “Duy Nhất, ăn cơm, có gì cơm nước xong rồi nói.”
Duy Nhất chỉ khẽ nghiêng đầu đi, tránh né an ủi của anh.
Cổ họng Lãnh Ngạn đau nhói, ngồi bên cạnh Duy Nhất không nói lời nào.
Hai người cứ ngồi như vậy, mãi cho đến khi ánh trăng chiếu lên song cửa sổ.
Chuông điện thoại di động của Duy Nhất phá vỡ yên tĩnh, cô vẫn không nhúc nhích, Lãnh Ngạn mở túi xách của cô ra, phát hiện Dịch Hàn gọi điện thoại tới.
Mặc dù trong lòng hơi không vui, nhưng vào lúc này có thể bạn bè khiến cảm xúc của cô thả lỏng, vì vậy đưa di động cho cô.
Duy Nhất nhìn sang, nghe điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của Dịch Hàn truyền vào lỗ tai, “Duy Nhất, có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Lúc Duy Nhất phun ra hai chữ này cũng cảm thấy giọng nói mình khàn khàn, bây giờ người trong thiên hạ đều cảm thấy cô là người phụ nữ xấu, ngày trước Dịch Hàn nhất định không biết thực tế tình hình hôn nhân của cô là như vậy.
“Vậy thì tốt! Duy Nhất, đừng nghĩ nhiều nữa, ở trong mắt tụi anh, em chính là Duy Nhất trước đây, xinh đẹp hồn nhiên, lương thiện đáng yêu.”
An ủi kịp thời của Dịch Hàn ít nhiều khiến Duy Nhất hơi cảm động, cũng không phải ai cũng coi thường cô, chỉ có điều…
“Tụi anh? Còn có ai?” Cô buồn bực hỏi.
“Còn có Mỹ Mỹ! Địch Khắc bạn trai cô ấy, nhân viên nhà hàng anh, tóm lại tất cả người bên cạnh anh đều biết em là người vô tội, hiểu lòng tốt của em, em cũng là người bị hại, đừng khổ sở.” Dịch Hàn dịu dàng khuyên nhủ cô.
Duy Nhất hơi ngẩn ra, cô cũng là người bị hại?
Như vậy ai là người hại người?
Lãnh Ngạn sao?
Cô nhìn Lãnh Ngạn đứng yên ở bên cạnh mới nhớ tới anh vẫn chẳng mảy may nhúc nhích ở bên cạnh mình suốt nửa ngày, trong lòng đau nhói, lại vô tâm tiếp nhận an ủi của Dịch Hàn, dù sao người ngoài không hiểu rõ được chuyện giữa cô và Lãnh Ngạn.
“Ừ, em không khổ sở, cám ơn!” Cô lễ phép trả lời, “Dịch Hàn, hôm nay em rất mệt mỏi, muốn ngủ, lần sau nói chuyện tiếp được không?”
“Được, bye bye!” Trong lời nói của Dịch Hàn có chút cô đơn, kết thúc trò chuyện với Duy Nhất.
“Bye bye!” Duy Nhất đặt điện thoại die edan nle equ ydon di động xuống, ánh mắt rơi vào phần cơm tối đã lạnh lẽo trên đầu giường.
“Muốn ăn cơm sao? Anh đi hâm nóng cho em!” Lãnh Ngạn bưng chén đĩa lên.
“Đợi một chút!” Duy Nhất gọi anh lại, “Anh ăn chưa?”
Lãnh Ngạn xoay người lại cười một tiếng, “Chưa.”
“Tại sao?” Hai hàng chân mày của Duy Nhất nhướn lên.
Lãnh Ngạn không trả lời, xuống lầu hâm nóng thức ăn rồi bưng lên cho Duy Nhất, vẫn đặt trên tủ đầu giường, cũng không nói chuyện.
Duy Nhất không nhịn được, “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em.” Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn cô.
Vành mắt Duy Nhất đỏ lên, cái gì cũng không nói được.
“Duy Nhất, em biết, tính tình anh tương đối cố chấp, cũng sẽ không khuyên em, anh không biết nói về chuyện ngày hôm nay như thế nào, chỉ muốn ở cùng em, lúc em muốn tìm gấu tiểu Bố, có anh ở đây… Nhớ lúc chúng ta chưa gặp mặt nhau anh từng nói, anh ở đây, vẫn luôn ở đây. Bây giờ anh chỉ có thể cam kết điều này với em, cho dù sau này phát sinh chuyện gì, anh vẫn luôn ở đây.” Lãnh Ngạn ngây ngốc nhìn cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô lăn nước mắt xuống.
Duy Nhất không để ý tới việc lau nước mắt trên mặt, nức nở trách anh, “Ai muốn anh ở đây? Anh không đi ăn cơm ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?”
Lãnh Ngạn thấy cuối cùng cô cũng phản ứng lại anh, vui mừng ôm cô vào ngực, “Em không ăn anh cũng không ăn, em làm gì anh đều làm chung với em!”
“Thật là ngốc chết! Nếu có một ngày chúng ta chỉ còn một chén cơm, anh cũng phải nhớ ăn hết, như vậy anh mới có sức lực chăm sóc em! Mới có hơi sức cõng em về nhà!” Duy Nhất tựa vào trong ngực anh khóc.
“Được, anh sai rồi! Anh sai rồi!” Lãnh Ngạn ôm cô cũng đỏ hai mắt, “Chỉ cần em đừng không để ý đến anh như ngày hôm nay là được, em có thể mắng anh đánh anh, nhưng ngàn vạn lần đừng không để ý đến anh, như vậy anh sẽ không biết nên làm sao!”
“Lãnh Ngạn! Không phải em không để ý đến anh, em không có thời gian hiểu rõ ràng chuyện giữa chúng ta.” Duy Nhất đưa tay vuốt ve cằm anh, râu ngắn ngủn cà vào lòng bàn tay cô, vừa ngứa vừa đau.
Lãnh Ngạn cầm tay cô, mặt úp vào trong lòng bàn tay cô, “Duy Nhất, không cần nghĩ, tự chúng ta hiểu chúng ta dieendaanleequuydonn không sai là được rồi, cho dù người ta nói như thế nào, chúng ta nhất định phải kiên định, nếu bản thân không thể cho mình lòng tin, còn có tương lai như thế nào? Duy Nhất, đồng ý với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
“Lãnh Ngạn, chúng ta thật sự có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ sao?” Hôm nay Duy Nhất cảm thấy con đường phía trước của họ thật mong manh.
“Dĩ nhiên, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, trừ phi anh chết!” Lãnh Ngạn nắm tay cô thề.
“Không cho nói bậy!” Duy Nhất giật mình, bao phủ một dự cảm chẳng lành, cô che miệng anh thì thầm, “Không cho nói bậy, không cho…”
"Không cho nói bậy!" Duy nhất trái tim tự dưng giật mình, bao phủ một loại dự cảm chẳng lành, nàng che cái miệng của hắn thì thầm, "Không cho nói bậy, không cho. . . . . ." Trên lưng lại có một tầng lạnh lẽo dâng lên…
Lãnh Ngạn kéo tay cô cười cười, “Vật nhỏ mê tín, nói một chút coi như thật à?”
“Không! Chính là không cho anh nói bậy!” Duy Nhất dính sát anh, trong lòng trống rỗng khó hiểu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi anh…
“Được, không nói! Chúng ta ăn cơm trước đã đi!” Lãnh Ngạn chiều theo ý cô.
Duy Nhất vừa bị mây đen chặn ngực, thở dài, “Em ăn không vào.”
“Sao vậy? Anh vô tình nói một câu, để ý như vậy?” Lãnh Ngạn nâng cằm cô lên.
“Không, không phải bởi vì cái này, em nghĩ tiệc từ thiện mấy ngày nữa em gặp người ta thế nào…”
Miễn cưỡng xua đi mây đen trong lòng, coi như cô đang lo lắng vấn đề này đi, vốn đây cũng là vấn đề khiến cô lo lắng.
Đêm này sẽ liên quan đến Kỳ Thịnh, tập đoàn Doãn thị và công ty Mặc Toa, cô phải ra mặt, không biết trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì không, cô ứng phó không nổi…
Bình luận truyện