Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 3: Đêm tân hôn (1)



Duy Nhất không biết má Tằng đi ra lúc nào, chưa bao giờ ngủ trên giường mềm mại như thế này, trong chăn mới toanh tản ra mùi thơm thoang thoảng, một lát sau Duy Nhất liền ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Duy Nhất bị người gọi dậy, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, mau tỉnh lại!”

Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, khuôn mặt hiền lành của má Tằng đập vào mắt, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại về, nói lập tức tới ngay, cô mau ăn chút đồ, chuẩn bị một chút!” Chuẩn bị? Duy Nhất túm tóc, sao có cảm giác như chờ Hoàng đế lâm hạnh thời cổ đại vậy? Có gì mà chuẩn bị tốt?

Mặc dù nghĩ vậy, vẫn rời giường cho má Tằng thu xếp.

Ăn cơm, tắm, đổi áo ngủ, chính là từ đầu tới cuối vẫn nâng niu con gấu tiểu Bố rách nát trong tay, cuối cùng, Duy Nhất với toàn thân thơm ngào ngạt bị đẩy mạnh vào một gian phòng xa lạ.

“Đây là phòng thiếu gia, cô ở đây đợi đi!” Má Tằng ấn cô ngồi xuống.

Đột nhiên Duy Nhất cảm thấy trong lòng trống không, bắt đầu sợ hãi, vội vàng kéo tay má Tằng, “Má Tằng, đừng đi, má… theo giúp con…”

Dáng vẻ nhút nhát của cô khiến má Tằng thương yêu, Puck~dd/lq.đ nhìn dáng vẻ này, cô bé cũng rất thuần khiết, nhất định chưa từng có bạn trai!

Má Tằng vỗ tay của cô, “Cô bé ngốc, đây là đêm động phòng hoa chúc của cô, má Tằng sao cùng cô?”

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng còi xe, má Tằng nhìn raphía ngoài, vui vẻ nói: “Thiếu gia trở lại!”

Ngay lập tức tim Duy Nhất đập thình thịch, mặt cô đỏ lên nắm chặt tay má Tằng không buông, “Má Tằng, làm thế nào? Làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ? Cô bé ngốc! Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này đấy! Nào, buộc cái này lên.” Má Tằng lấy ra một mảnh vải đỏ.

“Đây là cái gì?” Duy Nhấtkỳ quái hỏi.

Nhà họ Lãnh đúng là nhiều tật xấu, kết hôn còn phải có mảnh vải đỏ? Cho dù là muốn kiểm tra vết máu, trên TV cũng dùng vải trắng mà?

Má Tằng dùng mảnh vải che kín mắt cô, “Đây là căn dặn của thiếu gia, ôi, cô bé, nghe lời, cố gắng để thiếu gia vui vẻ!”

Duy Nhất rơi vào một vùng tối tăm, sợ hãi như dời núi lấp biển không giải thích được mà đến, cô vươn tay sờ soạng trong không khí, “Má Tằng, đừng đi! Đừng bỏ con lại, con sợ…”

Má Tằng thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà không tự chủ được liền thích cô bé này, rất hy vọng cô ấy có thể mang lại hạnh phúc cho thiếu gia…

Trong bóng tối, Duy Nhất sờ soạng lần nữa liền tìm được gấu tiểu Bố, ôm thật chặt vào trong ngực, dieêndđan.leequuydonn sau đó rúc vào góc giường, giống như có như vậy thì cô mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn trong lo sợ nghi ngờ.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, khóa cửa xoay “cạch” một tiếng, Duy Nhất lại rụt về sau một chút, mặc dù lui xuống nữa sẽ rớt khỏi giường. Hồi hộp khiến đôi tay cô càng thêm dùng sức, gấu tiểu Bố trong tay cô hoàn toàn thay đổi hình dạng.

Tiếng bước chân hơi ngưng lại ở cửa ra vào, sau đó từng bước một tiến đến gần cô, tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi miệng, đột nhiên, một mùi rượu đập vào mặt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện