Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 366: Ngoại truyện 14



Editor: Puck

Nói xong đeo dây chuyền phỉ thúy lên cổ cô, cười nói, “Như vậy xứng hơn!”

Cưng chiều như vậy, nếu là lúc trước, cô tiếp nhận là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại rất không tự nhiên, “Không phải ăn cơm thôi sao? Long trọng như vậy làm gì!”

Anh nhẹ nhàng ôm cô, “Bảo bối, hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của chúng ta, đương nhiên phải long trọng rồi.”

Thư Sính dẫn cô đến một nhà hàng băng truyền tên “Duy Nhất”, nghe nói đây vốn là nhà hàng được hoan nghênh nhất thành phố, tỷ lệ tình nhân cầu hôn ở đây là một trong những nơi cao nhất, trước khi anh tới đây đã hỏi thăm kỹ lắm.

Ánh nến, âm nhạc, hoa, là điểm chủ yếu của hôm nay.

Rượu đỏ sóng sánh mùi thơm ngào ngạt say lòng người, Thư Sính bưng ly rượu lên bên môi côi, “Bảo bối, hôm nay có thể uống một hớp nhỏ, bình thường chỉ có thể uống nước trái cây thôi!”

Hạ Thiên kinh ngạc nhìn anh, giống như người máy, nhấp một ngụm nhỏ rượu trong ly của anh.

Anh khẽ mỉm cười, nhấp lên vị trí cô đã uống, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Hạ Thiên không khỏi đỏ mặt...

Chỉ thấy ngón tay anh tách một cái vang dội trong không khí, nhà hàng lập tức bay lả tả mưa cánh hoa hồng đẹp lạ thường, xoay tròn, bay bổng, rơi trên vai Hạ Thiên, đỉnh đầu, chóp mũi, mùi thơm hoa hồng nồng đậm bao vây lấy cô.

Dần dần, trong nhà hàng nổi lên một cái bàn, trên bàn nở đầy hoa hồng đỏ tươi, giữa hoa hồng, một hộp trang sức nằm lẳng lặng, ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương trong hộp làm nhức mắt Hạ Thiên.

Thư Sính tiến lên cầm lấy chiếc nhẫn, quỳ một chân bên chân Hạ Thiên, “Bảo bối, anh chờ em trưởng thành quá lâu, gả cho anh, được không?”

Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, trong đầu đầy cánh hoa hồng màu xanh lam bay múa, xanh lóa mắt như vậy...

Khi cô còn hết sức bần thần, ngón áp út tay trái truyền đến nhiệt độ lành lạnh, cúi mắt xuống, chiếc nhẫn đã đeo lên ngón tay cô, không lớn không nhỏ, thích hợp vừa vặn, kim cương quá lớn đè lên ngón áp út của cô khẽ hạ xuống.

“Rất đẹp, rất thích hợp! Thiên Thiên, cái này không cho làm mất nữa!” Thay vì nói Thư Sính khen tặng chiếc nhẫn, không bằng nói khen ngợi ánh mắt của anh, nhẫn anh chọn trúng, đâu có chuyện không thích hợp?

“Quá nặng!” Hạ Thiên lẩm bẩm một câu.

Thật sự quá nặng! Chiếc nhẫn quá nặng! Thư Sính thích quá nặng! Nặng đến cô cảm nhận được gánh nặng...

“Bốp bốp”, mấy tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó là giọng đàn ông hơi quen thuộc giễu cợt, “Đẹp! Sự kiện cầu hôn thật động lòng người!”

Giọng nói rất quen thuộc! Tay Hạ Thiên run lên, tránh thoát khỏi tay Thư Sính.

Ngước mắt lập tức đối diện với cặp mắt đen đáng chết kia, tại sao cho dù ở bất kỳ chỗ nào, trường hợp nào đều có thể gặp anh ta?

“Chúc mừng! Chúc mừng! Cô gái dã man cuối cùng có người muốn rồi!” Nhìn trong mắt Lôi Đình Ân tràn đầy buồn cười.

Thư Sính rất tự giác đứng bên cạnh Hạ Thiên giữ gìn hình tượng cho cô, “Xin lỗi, tiên sinh, tôi thấy anh nhận lầm người! Đây là vợ chưa cưới của tôi, không, nói chính xác sẽ lập tức trở thành bà xã của tôi, tôi không hy vọng có người chửi bới cô ấy!”

“Anh Sính, thôi đi, chúng ta đi thôi!” Hạ Thiên không từ chối tay Thư Sính khoác lên vai cô, bởi vì trong ngực Lôi Đình Ân cũng ôm một cô gái khác, không phải Tề Giai Vũ, một cô gái chưa từng thấy, trong lòng cô có một nỗi ê ẩm bốc thẳng lên!

Người này, một ngày trước còn hết sức dũng cảm gọi cô là bà xã! Cô xiết chặt tay, quên mình đã nhận lời cầu hôn của người đàn ông khác, quên mình và người tên Lôi Đình Ân này vốn không có quan hệ gì, chẳng qua chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng mà, tại sao cô cảm thấy khó chịu?

Thư Sính hoàn toàn không coi lời của Hạ Thiên quan trọng, hoặc là, ở sự việc khác, anh có thể cho Hạ Thiên muốn gì được nấy, nhưng trong chuyện mặt mũi và tôn nghiêm của đàn ông, anh sẽ không chịu thua như vậy, lúc này rời đi? Có hàm nghĩa thua Lôi Đình Ân về khí thế sao? Rốt cuộc giữa Lôi Đình Ân và Hạ Thiên có quan hệ gì? Anh không phải kẻ ngu, chỉ có điều không muốn vạch trần trước mặt Hạ Thiên mà thôi!

Anh khẽ cười nhạt với Hạ Thiên, ánh mắt dịu dàng như tơ, “Bảo bối, không cần đi, phải đi cũng là anh ta đi, tối nay anh đã bao toàn nhà hàng này! Gọi quản lý của các người!” Anh lạnh giọng nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ khó xử cúi đầu, “Tiên sinh, tổng giám đốc bình thường không tiếp khách.”

“Thật sao? Quá phách lối tự cao tự đại!” Anh cau mày, “Dù thế nào cũng phải cho tôi một công đạo chứ? Tôi rõ ràng đã bao toàn nhà hàng, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người tôi không mời?”

“Việc này... Tiên sinh... Vị này là Lôi tiên sinh, là khách đặc biệt của nhà hàng băng chuyền, bất kỳ lúc nào cũng có thể vào nhà hàng!” Nhân viên phục vụ lau mồ hôi trên trán, giải thích.

Lôi Đình Ân cười to, trong mắt toát ra ý vị khó có thể nắm bắt, nói với nhân viên phục vụ: “Không làm khó dễ cậu, tôi vẫn nên biến đi! Ha ha! Tôi vào trong tìm bọn họ!”

Lúc Lôi Đình Ân đi qua bên cạnh Hạ Thiên hoàn toàn coi cô như người xa lạ, nụ cười ngấm ngầm không mất đi, lạnh nhạt, lạnh lùng, giống như anh ban đầu xuất hiện trong mộng, giống như chưa bao giờ đồng thời xuất hiện với cô...

Hạ Thiên nhìn ánh mắt anh như vậy lại giống như rơi vào vực sâu.

Khi anh cười đùa cợt nhả với cô, cô giận; khi anh tìm mọi cách chọc cười cô, cô hận; khi anh lạnh nhạt như người đi đường với cô, cô, lại nghe nhịp tim mình nặng nề, giống như có một viên đá cuội nho nhỏ, “Tõm” một tiếng nhẹ nhàng, chậm rãi chìm vào đáy hồ, lẳng lặng, ngay cả bọt nước cũng không văng lên, lại rõ ràng, cuối cùng chìm xuống...

“Bóng hình anh chìm vào trong màn đêm sâu thẳm, nhìn những cánh hoa đào đang kết trái...” Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng đột nhiên hiện ra hai lời ca này, hơn nữa, cô không kìm lòng được, mơ màng, hát ra, ngực rất đau, rất đau...

Cô rõ ràng nhìn thấy, bước chân của anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, trong nháy mắt, cảm giác đó lại tới, giống như cô không còn là mình, chỉ muốn tiến lên đỡ anh, hơn nữa, bước chân rõ ràng đã bước ra.

Cánh tay xiết chặt, bị người níu lại, ngoái đầu nhìn lại, đau đớn lóe lên trong mắt Thư Sính.

Đành thu lại bước chân mình, nhìn anh biến mất cuối hành lang, trên mặt lành lạnh, không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt, là nước mắt của cô sao? Vì sao lúc rơi lệ cô lại không có cảm giác gì?

“Thiên Thiên!” Thư Sính cố gắng ấn cô về chỗ ngồi.

Cúi mắt, suy nghĩ rối loạn, “Anh Sính, chúng ta về nhà đi, em không muốn ăn!”

“Được rồi!” Căm tức và bất lực đan xen trong mắt anh, ôm nhẹ bờ vai cô, đưa cô về nhà.

Trước cửa biệt thự tao nhã lịch sự nhà họ Hạ, Thư Sính mang theo chút không cam lòng và tức giận, ôm cô thật chặt, giống như nói cho cô biết, cũng đang nói cho chính mình, “Thiên Thiên, em là của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện