Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 84: Chờ em ăn cơm



Lãnh Ngạn tỉnh lại trong sảng khoái tinh thần, cảm giác một khối mềm mại đè trên người, lại là cô lấy tư thế nằm trên người anh mà ngủ, mái tóc màu đen tán loạn trước ngực. Khóe môi lơ đãng nhếch lên một nụ cười yếu ớt dịu dàng, tron glòng dâng lên một thứ tình cảm quý trọng. Lần đầu tiên không vội đến công ty. Anh, thật sự rất quý trọng thời khắc yên bình này, cho tới nay anh vẫn không dám hy vọng yên bình xa vời. Thật ra để cho cô thấy mình là một chuyện rất tốt đẹp, rốt cuộc anh không cần rời khỏi thân thể mềm mại của cô lúc kiệt sức để tới chỗ khác nghỉ ngơi, mà chết vẫn có thể thoải mái ôm cô ngủ…

Khẽ hôn lên trán cô, anh có thể tham lam một lần, ích kỷ một lần sao? Ôm cô đến vĩnh viễn?

Duy Nhất giật giật thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, trong đầu loáng thoáng hình ảnh điên cuồng nhiệt liệt tối qua với Lãnh Ngạn, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại.

“A – sao anh lại ở đây?” Duy Nhất che mắt thét chói tai.

Anh cảm thấy rất buồn cười, không phải cô bị che mắt mơ hồ đến nghiện chứ? Kéo hai tay cô ra, “Lời này anh nên hỏi em, tại sao em lại ở chỗ của anh?”

Duy Nhất quan sát bốn phía, đây quả nhiên là gian phòng của anh. Nói nhảm! Tối hôm qua bị anh vác vào đây, anh coi cô già nua ngây ngốc hả? Nhanh vậy đã quên?

“Anh… Ngày hôm qua rõ ràng anh cưỡng… ép em…” Chữ phía sau chữ Cưỡng không dám nói ra, đổi thành “Ép.”

“Thật sao?” Anh cười một tiếng xấu xa, “Chính em xem xem, là ai cưỡng ai?”

Duy Nhất cúi đầu, nhìn thấy thân thể của mình và anh dính nhau chặt chẽ, đúng là mình ở phía trên anh… Đáng chết! Sao cô lại thích tư thế ngủ như vậy! Trong khi giãy giãy, cô cảm thấy rõ ràng giữa hai chân có một thứ cứng rắn chọc cô đau…

Ngày trước sau mỗi lần được anh “Cưng chiều”, anh sẽ rời đi, trần trụi hiện ra như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, Duy Nhất cuống quýt lăn khỏi người anh, kéo chăn che lấy mình cuốn thật chặt, lại làm hại anh hoàn toàn lộ ra trong không khí sáng sớm.

“A --” Duy Nhất thét chói tai lần nữa, kéo cao chăn đắp lên đầu, “Anh… Tại sao anh còn chưa đi?”

Anh cúi đầu cười, “Điều khoản thứ tư quy định, mỗi ngày tự mình đảm nhận vị trí lái xe cho Duy Nhất. Chính anh đang chờ em đấy! Rời giường!” Nói xong cũng không để ý đến cô, tiến vào phòng tắm trước.

Duy Nhất nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, mới len lén từ trong chăn ra ngoài, nhặt từng chiếc quần áo mặc ngày hôm qua mặc vào, chuẩn bị trở về phòng mình, lại bị một đôi tay có lực ôm chặt sau lưng cô.

“Làm gì? Sắp trễ!” Duy Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám rưỡi! “Đúng là trễ! Mau buông ra!”

“Không buông! Đã trễ thì trễ!” Anh xoay thân thể cô, để cho cô đối diện với mình. Hai tay cô chống lên ngực anh, đẩy anh, “Này! Anh là lão đại công ty, đã trễ dĩ nhiên không sao, tôi không được!”

“Anh đã gọi điện thoại cho Tiêu, hôm nay em không đi làm cậu ta vẫn phát tiền lương!” Anh cúi đầu ngậm môi cô, thưởng thức hương vị ngọt ngào đặc biệt lúc sáng sớm của cô.

Cô tránh dây dưa của anh, “Làm ơn! Tôi phải dựa vào năng lực làm việc của mình, nếu không sau này rời khỏi anh, tôi làm thế nào?”

Cô nói gì? Cô định rời đi? Trong lòng có đau xót khó hiểu, “Rời khỏi anh? Em định đi đâu?” Nói nhảm!

“Không phải tôi sinh em bé cho anh xong sẽ rời khỏi nhà họ Lãnh à? Trên điều khoản không phải viết như vậy sao? Tôi còn muốn gả cho người khác đấy!”

Lập gia đình chết tiệt! Lại còn muốn tái giá! Anh tăng thêm lực cánh tay, cúi đầu xuống trừng phạt bằng cách hôn môi cô, không phải hôn, là cắn! Anh càng muốn cắn đau cô, để cho cô nhớ dạy dỗ này!

Duy Nhất sắp hít thở không thông, thật vất vả đẩy anh ra, giận dữ, “Lãnh Ngạn! Anh biến thái hả! Đau chết tôi rồi!”

Khóe môi anh hiện lên nụ cười hài lòng, “Trở về thay quần áo, ăn bữa sáng xong anh đưa em đi làm!”

Duy Nhất lao ra khỏi phòng, chạy lên tầng trên, vội vã tắm rửa sạch sẽ, phát hiện khắp người mình đầy vết ứ đọng qua gương trong phòng tắm, rõ ràng còn vô số vết dấu răng chi chít. Biến thái đáng chết! Cô dậm chân, giữa ngày nóng mặc một bộ quần áo cao cổ.

Trong phòng ăn, Lãnh Ngạn tùy ý mặc một áo sơ mi đen, ống tay áo hơi cuốn lên, nút áo đầu tiên không cài, trên vẻ mặt như núi băng mang theo nụ cười như có như không.

Nhịp tim Duy Nhất đột nhiên tăng nhanh, anh như vậy, bề ngoài lạnh lùng thêm vài phần lười biếng, thật sự rất đẹp trai! Cô khẽ ho một tiếng, ngồi đối diện anh, cầm bữa sáng lên nhét vào trong miệng.

“Chậm một chút, không ai giành ăn với em!” Anh đưa cho cô một ly sữa tươi, “Coi chừng mắc nghẹn.”

“Còn chậm? Lão đại, anh cho rằng tôi là anh? Tôi đi làm! Anh nhanh một chút có được không?” Mồm Duy Nhất chứa một miếng bánh mì nướng nói mơ hồ không rõ.

“Nếu không em tới công ty của anh làm? Làm thư ký cho anh, qua đó tự do, càng tùy ý hơn anh!” Anh mỉm cười nhìn cô.

“Anh cho rằng tôi là vật cưng anh nuôi à? Tôi đã nói rồi muốn học bản lĩnh thật sự! Nhỡ đâu một ngày nào đó công ty anh đóng cửa tôi ăn không khí à?”

Nói xong, Duy Nhất cảm thấy mình thật sự quá quạ đen, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, công ty của anh… Chắc chắn sẽ không…”

Anh cười ha hả, “Ngay cả công ty anh thật sự đóng cửa, anh vẫn nuôi nổi em! Ăn nhanh đi, anh lái xe tới đây!”

Duy Nhất ngây dại, nuôi cô? Vừa rồi anh nói nuôi cô phải không? Đó là coi cô như bà xã mà nuôi? Hay là nuôi vật cưng? Còn nữa, hôm nay anh cười thật lớn tiếng, mặt trời đúng là mọc từ phía đông sao? Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù biết động tác của mình rất ngu xuẩn…

“Thiếu phu nhân,” má Tằng bưng một chén thuốc bắc ra ngoài như thường lệ, cũng dặn dò cô, “Thiếu phu nhân, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, ngày hôm qua thiếu gia đợi cô ăn cơm cả một đêm, vẫn chưa ăn…”

Bánh mỳ nướng trong tay cô rơi xuống, không thể nào? Cô nghe nhầm?

“Còn nữa, hôm nay là sinh nhật thiếu gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện