Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 129: Đau



“Muốn đi không?” Cung Thụy Thần quay đầu hỏi Lăng Nhược Tịch.

“Có.” Lăng Nhược Tịch thuận miệng đáp, vừa đúng lúc cô đang buồn lòng, đi ra ngoài cho thoải mái hơn.

“Được, chúng ta cứ tính vậy đi.” Thấy cô đồng ý rồi, Cung Thụy Thần mới chịu quay đầu lại nói với Phương Quan Kiệt.

“Ừ!” Phương Quan Kiệt gật đầu, lại thấy Lăng Nhược Minh đúng lúc đi đến, vì thế liền hỏi cậu: “Nhược Minh, ngày mai anh chị đi du lịch sinh thái em có đi cùng không?”

Lăng Nhược Minh chậm rãi đi đến, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhược Tịch đáp: “Đi ạ, đúng lúc ở nhà buồn chán đến phát ngốc rồi.”

Thấy tất cả đều đồng ý, Phương Quan Kiệt điện thoại cho Phương Quan Lâm nói một câu. Để cậu gọi thêm vài người tham gia cho náo nhiệt.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tự mang theo một ít đồ cá nhân liền xuất phát, khu này có tên” khu du lịch sinh thái” nhưng cũng không phải là một khu sinh thái, mà là một làng du lịch, tất cả nhà ở đây đều cùng một kiểu nhà nhỏ, từng phòng đều là giường lò, đồ ăn thì tất cả là đồ nông sản, toàn bộ thiết kế trong khu du lịch, đều giống với nhà nông dân, nơi nơi đều là phong cảnh vườn tược, làm cho người có cảm giác như đang sống hòa cùng thiên nhiên, có thể giúp thể xác và tinh thần thư giãn, tâm tình thoải mái, cho nên rất được chào đón.

Lúc đến “Khu du lịch sinh thái” thì ngay lối vào đã có hàng dài xe đỗ lại, xem ra đã có rất nhiều người đến trước rồi.

Nhóm người Cung Thụy Thần rời xe, vào sảnh liền có vài người đến đón tiếp, “Anh hai năm mới thuận lợi” “Chị hai năm mới vui vẻ” “Anh cả năm mới phát tài” lời chúc tết vô cùng náo nhiệt liên tiếp truyền đến.

Lăng Nhược Tịch thấy có Vũ Kinh Phàm, Trần Minh Hiên, Phương Quan Lâm, còn có Tiêu Thiển và Trần Lạc đều là người quen biết. Lập tức vui vẻ phóng khoáng đi qua trò chuyện cùng bọn họ.

Bởi vì công ty của Phương Quan Lâm có cổ phần ở đây,cũng coi như là ông chủ, cho nên cậu liền nhận phần tiếp đón chăm sóc mọi người, thấy mọi người đến cũng không chênh lệch thời gian, lấy chìa khóa phân phòng cho mọi người, để họ về phòng nghỉ ngơi trước một chút, lát nữa còn đi ăn trưa.

Cơm trưa thật phong phú, thịt gà hầm nấm, thịt heo, thịt rừng, bánh trôi…Đều là những món ngày thường không hay ăn. Bởi vì cảm giác mới lạ cho nên mấy cô gái ngồi đây ăn uống với vẻ mặt đều hớn hở, đặc biệt là cái vị có thai nào đó, gào thét muốn thường xuyên đến đây.

Nhìn thấy vợ, bạn gái mình ăn uống vui vẻ, mấy anh chàng này cũng tự nhiên vui lây, đều liên tiếp đưa mắt nhìn Phương Quan Lâm, khen anh làm rất tốt.

Phương Quan Lâm bị họ là cho dở khóc dở cười, trong lầm khinh bỉ: Cả một đám thê nô, có vợ liền quên anh em.

Ạch, có điều mấy lời này cậu cũng chỉ dám thầm than thở trong lòng, ai nói những người ngồi đây phần lớn đều mang vai vế anh của cậu, cậu đâu dám chọc vào, chỉ có đứa em duy nhất thì nhìn thấy như đang cố gắng động đũa liên tiếp tập trung chăm sóc cho cô bé bên cạnh, mà cô bé đó hầu như chẳng cần làm gì, cứ mặc kệ để cậu làm. Mình cũng chẳng cần so đo với nó.

Đợi ăn xong, cô vợ có thai muốn đi ngủ trưa, Phương Quan Kiệt vì tiêu chuẩn người chồng đáng tin cậy tự nhiên sẽ cùng đi ngủ. Tiêu Thiển ồn ào muốn chơi mạt chược, Vũ Kinh Phàm đương nhiên đi theo, anh đã lên tiếng thì Phương Quan Lâm với Trần Minh Hiên liền phải ở lại chơi cùng.

Lăng Nhược Tịch thì không muốn chơi lắm, liền đứng dậy đi ra ngoài dạo một lát, cô không chơi thì Cung Thụy Thần cũng không, đứng dậy theo cô ra ngoài, Trần Lạc muốn đi theo nhưng bị Trần Minh Hiên kéo lại, liên tục cứng rắn và mềm dẻo, lại ra vẻ đáng thương dụ dỗ, cuối cùng cũng giữ cô lại được, hai người cùng nhau đánh bài, anh vừa đánh bài vừa chỉ cô chơi. Vũ Kinh Phàm vớiTiêu Thiển một đôi, lại có Phương Quan Lâm, vừa vặn có ba tay, có ba thiếu một nên Lăng Nhược Minh đành ngồi xuống chơi cùng bọn họ.

Cung Thụy Thần vui mừng vì hai người được ở riêng một chỗ, liền lôi kéo vợ đi ra ngoài. Anh nhớ giữa sườn núi có một mái đình nhỏ, nơi đó là nơi tốt nhất để ngắm cảnh, vì thế nắm tay cô đi lên núi.

Bởi chỗ này là ngoại thành, lại ngay chân núi, nên nhiệt độ thấp hơn thành phố mấy độ. Đi được một lúc, Lăng Nhược Tịch liền thấy lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

Cung Thụy Thần định cởi áo khoác cho cô, nhưng cô ngăn lại: “Đừng cởi, sẽ bị cảm đấy, em không lạnh lắm.”

Cung Thụy Thần nghĩ nghĩ, sau đó gỡ nút áo khoác, liền từ phía sau lưng ôm cô vào lòng bọc kín lại, cười nói: “Như vậy chúng ta đều sẽ không bị lạnh”

“Ưm.” Cô mỉm cười gật đầu. Thoải mái dựa vào lòng anh, nhìn phong cảnh thiên nhiên, cảm thấy trong lòng thật sảng khoái, không còn chút đè nén nào.

Đang ngắm cảnh, đột nhiên có tiếng người gọi từ sau lưng: “Ba ơi”

Hai người nghe thấy liền dao động mạnh, Lăng Nhược Tịch theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy một bé trai mặc áo lông màu đỏ chạy đến bên Cung Thụy Thần, sau đó ôm chân anh, ngửa đầu lên vô cùng vui vẻ mừng rỡ gọi: “Ba ơi”

Trong lòng Lăng Nhược Tịch run rẩy, theo tự nhiên lùi lại từng bước, từng bước rời khỏi lòng anh. Không biết phải đối mặt với cảnh trước mắt này như thế nào.

Cung Thụy Thần cũng lắp bắp kinh hãi, cúi đầu nhìn đứa bé lại gấp gáp nhìn vợ thấy sắc mặt cô có chút khó coi, liền lo lắng nói: “Vợ ơi…”

Anh đang định giải thích một chút thì bị giọng nói vui vẻ của đứa bé cắt ngang: “Ba, ba ơi, có thể được gặp ba ở đây thật tốt quá đi, ba đến tìm con và mẹ ạ? Mẹ còn gạt con nói ba đi công tác, không thể cùng con đón năm mới, ba về rồi thật tốt quá đi, ba ơi, ôm con đi”

Từng tiếng gọi “ba ơi” của đứa bé làm cho lòng Lăng Nhược Tịch đau như cắt, trước kia cô còn chưa gặp qua, cô còn có thể tự lừa dối chính mình, đó là chuyện xảy ra trước khi quen cô, tất cả chỉ là quá khứ, cũng có thể bỏ qua.

Nhưng đứa bé lại xuất hiện trước mặt cô như vậy, nhắc cho cô nhớ, đây là đứa bé do chồng cô và người đàn bà khác sinh ra, nó giống như một con dao cứa lên trái tim của cô vậy, làm cho cô đau không chịu nổi, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mẹ luôn nhìn cô không vừa mắt, bất kể cô có nịnh nọt lấy lòng đến cỡ nào cũng không muốn nhìn thấy cô, thì ra trong lòng bà ấy có gai, lúc nào cũng nhắc nhở rằng chồng mình đã phản bội. Đây là điều mà bất cứ người phụ nữ không thể nào tha thứ được.

Lăng Nhược Tịch không thể nào nhìn được nữa, cô muốn tránh đi, tránh xa chuyện làm cô đau lòng, vì thế quay đầu chạy xuống núi, vừa đến cửa đình liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo lông đỏ đứng ở đó, đang ngẩng đầu đánh giá.

Lăng Nhược Tịch biết cô ta là ai, nhưng trong lòng đang rối bời không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt cùng cô ta, đành nhanh chóng chạy xuống núi.

“Vợ ơi….” Cung Thụy Thần thấy sắc mặt trắng bệch đáng thương của cô, biết cô bị đả kích, muốn chạy theo an ủi cô, nhưng đứa bé lại ôm chân anh thật chặt, anh muốn kéo ra nhưng cũng không thể, nhìn thấy vợ chạy đi xa, trong lòng anh nóng như lửa đốt.

“Buông ra” anh tức giận hét to, hất bé ra. Đứa bé bị dọa sợ buông tay, ngã xuống đất “Oa” một tiếng khóc lên. Cung Thụy Thần nhìn có chút không đành lòng, bây giờ cũng không thể làm gì hơn, quay đầu chạy xuống núi, vừa ra đến cửa liền gặp người đàn bà làm cho anh ngay từ phút này căm thù đến tận xương tủy, anh nhịn không được nói lời ác độc: “Tốt nhất cô đừng để tôi tra được cái gì, nếu không tôi sẽ cho cô sống không bằng chết đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện