Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!
Chương 32: Ăn cơm
Cô cố gắng trốn vài lần nhưng vẫn bị anh bắt lại, cảm thấy cô quá ồn ào, anh ép cô lên vách tường phòng tắm, cúi đầu hôn cô thế là tiếng la ó
hoàn toàn biến mất, Lăng Nhược Tịch tức giận không thể làm gì khác hơn
là vỗ vỗ lưng anh, ưm ưm kháng nghị giữa răng môi anh.
Cung Thuỵ Thần thấy cô còn chưa ngoan ngoãn, lập tức lật người cô xoay lại, để cho ngực cô đè ép lên tường, anh động thân một cái từ phía sau cắm đi vào, mạnh mẽ đẩy đưa, hung hăng ức hϊế͙p͙ cô.
Lăng Nhược Tịch bị anh ức hϊế͙p͙ đổ mồ hôi ròng ròng, bốn bề là nước, cô liên tục kêu đau, không kiềm chế được, như khóc như kể, cuối cùng Cung Thuỵ Thần thấy thời gian nghỉ trưa đã sắp hết, lúc này mới thỏa mãn buông tha cho cô, tuy là anh đã chủ động kéo dài thời gian nghỉ trưa thêm một giờ, nhưng cũng biết không thể lâu hơn, nếu không… để ba anh biết được, sẽ có nhiều chuyện hơn nữa.
Cuối cùng thì hai người cũng tắm xong, Lăng Nhược Tịch toàn thân mềm nhũn, hai chân không có sức nữa, Cung Thuỵ Thần hết cách đành ôm cô về giường, dặn dò cô nằm nghỉ ngơi một chút rồi ra ăn cơm, sau đó đợi anh tan sở rồi cùng anh đi gặp anh cả Vũ Kinh Phàm, tiện thể giúp cô tìm một người thầy.
Lăng Nhược Tịch không nghĩ hiệu suất làm việc của anh cao như vậy, lập tức quên đi chuyện anh lăn cô qua lại sống dở chết dở nhiều lần. Cô còn quên luôn chuyện mình hận cắn răng thề thốt sẽ không thèm để ý đến anh, ấy thế mà lại vui vẻ nhảy từ trêи giường xuống ôm lấy anh hôn chụt chụt lên môi anh mấy cái, nịnh hót nói: “Ông xã, anh là tốt nhất.”
Cung Thuỵ Thần bị cô hôn mà tim như nhũn ra, lúc này chỉ e là cô muốn anh làm gì anh cũng bằng lòng làm hết cho cô.
Cung Thuỵ Thần hoảng sợ, dường như bản thân mình đã cưng chìu cô quá mức, tình huống có điểm không đúng lắm, anh cần phải suy nghĩ kỹ hơn nữa. Tối qua tâm trạng anh cũng mâu thuẫn thế này. Anh lập tức lạnh mặt, kéo cô xuống khỏi người mình, ho nhẹ một cái che giấu tâm tình, sau đó mượn cớ công việc, né tránh đi ra ngoài.
Lăng Nhược Tịch còn đang đắm chìm trong hưng phấn vì có thể tìm được thầy giỏi nên không chú ý đến điểm kỳ lạ của Cung Thuỵ Thần.
Buổi tối hẹn ăn cơm trêи nhà hàng nổi do cậu ba Phương Quan Lâm làm chủ, cậu ỷ vào mình còn có anh cả, không cần tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, cho nên không làm việc đàng hoàng mà chạy đi mở vài nhà hàng khách sạn sống tự do phóng túng. Cũng may kinh doanh không tệ, người nhà cũng mắt nhắm mắt mở để cho cậu sống tự do tự tại.
Cùng ăn cơm, ngoài anh cả Vũ Kinh Phàm ra, còn có cậu ba Phương Quan Lâm, cậu tư Trần Minh Hiên, bọn họ đều là học trò võ thuật chung một thầy, cho nên có thể gọi là “sư huynh đệ đồng môn”, lại thêm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, vì thế mới xưng anh gọi em.
Bởi vì Cung Thuỵ Thần là người kết hôn sớm nhất trong bốn anh em, nên bọn họ ầm ĩ muốn anh mang vợ ra ngoài gặp mặt, nhưng anh vẫn từ chối không đồng ý.
Ngày hôm nay Cung Thuỵ Thần chủ động hẹn mọi người tụ tập ăn cơm, còn nói sẽ đưa vợ theo cùng, chuyện này làm cho ba người bọn họ hưng phấn vô cùng, sáng sớm đã chạy đến phòng bao chờ sẵn.
Cung Thuỵ Thần và Lăng Nhược Tịch là người đến trễ nhất, anh mở cửa phòng bao ra, ba cặp mắt diều hâu đồng loạt bắn qua, Cung Thuỵ Thần có chút buồn cười, kéo Lăng Nhược Tịch ra giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Lăng Nhược Tịch.”
Lăng Nhược Tịch mặc một chân váy cạp cao liền áo bó sát thân thể, đường cong hoàn mỹ lộ rõ, làm tăng thêm dáng vẻ mê người, da thịt trêи bờ vai trắng nõn như tuyết bóng loáng hấp dẫn, đôi chân thon dài đẹp và gợi cảm, đứng bên cạnh Cung Thuỵ Thần mỉm cười, đẹp không sao tả xiết.
“Woa, là người đẹp…”
“Wao, chị dâu thật xinh đẹp.”
Phương Quan Lâm với Trần Minh Hiên kinh hô thành tiếng, khiến cho Lăng Nhược Tịch có chút xấu hổ, nhích lại gần bên người chồng mình. Cung Thuỵ Thần trừng mắt nhìn hai thằng em một cái, dập tắt lửa nhiệt tình của bọn họ rồi tiếp tục giới thiệu:
“Đây là anh cả Vũ Kinh Phàm, thằng ba Phương Quan Lâm, thằng tư Trần Minh Hiên.”
Lăng Nhược Tịch đứng bên cạnh anh khéo léo chào hỏi từng người, khi nhìn đến Trần Minh Hiên cô a một tiếng, bật thốt lên: Em gái múa cột.
Làm cho Trần Minh Hiên sửng sốt, lập tức hú lên một tràng quái dị, lắc lắc cánh tay của Lăng Nhược Tịch, giả vờ tủi thân nói: “Chị hai, người ta tên Trần Minh Hiên, không phải là em gái múa cột đâu.”
Lăng Nhược Tịch mím môi cười, cũng không trả lời, ai bảo cậu ta kêu chồng cô đi “nếm đồ ăn tươi”, làm cho cô ấn tượng khắc sâu, nhìn thấy cậu là theo bản năng nghĩ đến mấy em gái múa cột.
Cung Thuỵ Thần nắm tay cô ngồi xuống, không dấu vết hất cánh tay đang níu lấy cô của Trần Minh Hiên ra.
Trần Minh Hiên bĩu môi, không cam lòng về chỗ ngồi, nheo mắt nhìn Phương Quan Lâm như nói: Nhìn kìa, anh hai thật keo kiệt, ngay cả chạm vào tay vợ anh ấy cũng không được.
Phương Quan Lâm cũng dùng ánh mắt trả lời: Đúng đó, đúng đó, anh hai thật sự quá hẹp hòi, giấu kỹ như vậy đến bây giờ mới chịu dẫn vợ ra ngoài gặp người ta.
Lăng Nhược Tịch bị bọn họ nói đỏ cả mặt mũi, có điều trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cung Thuỵ Thần tặng cho mỗi người một cái nhìn xem thường, vì thế họ càng nói càng hăng.
Vũ Kinh Phàm lớn hơn bọn họ hai tuổi, tính tình trầm ổn, không có càng quấy như hai cậu em này, mà chỉ gọi người phục vụ đến gọi món.
Chờ đến khi thức ăn được mang lên, Cung Thuỵ Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh nói Lăng Nhược Tịch muốn học thiết kế thời trang, muốn nhờ Vũ Kinh Phàm giúp đỡ tìm người dạy bảo một chút.
Vũ Kinh Phàm đồng ý: “Được, bộ phận thiết kế bên công ty anh gần đây có mời một nhà thiết kế nổi tiếng Abne, người này nhận rất nhiều giải thưởng lớn quốc tế, là bạn của em trai anh, để anh về nói chuyện với cậu ấy xem khi nào rảnh rỗi sẽ dạy cho em.”
Lăng Nhược Tịch nghe xong vui mừng khôn tả, vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh cả, nhưng anh có thể không cho bất cứ ai biết quan hệ của chúng ta không, để em làm một sinh viên bình thường đến học tập có được không ạ?” Lăng Nhược Tịch sợ nhảy dù như vậy sẽ làm nhà thiết kế cả nể, không thật lòng dạy cô.
“Cái này….” Làm sinh viên vừa làm vừa học, cô có thể chịu được khổ cực không? Vũ Kinh Phàm, có chút chần chừ, đưa mắt nhìn Cung Thuỵ Thần để xem ý anh thế nào. Cung Thuỵ Thần nghe cô nói thế cũng vô cùng ngạc nhiên, anh cho là cô chỉ nông nổi nhất thời, không nghĩ cô lại hạ quyết tâm bắt đầu từ vị trí thấp nhất, nhưng anh đã nói sẽ toàn lực ủng hộ cô, anh cũng không đổi ý, thế là nhẹ gật đầu với Vũ Kinh Phàm.
Thấy anh đồng ý, Vũ Kinh Phàm cũng không nói gì thêm, trả lời cô: “Ok, để anh về nói với em trai anh một tiếng, em dự tính khi nào đi làm?”
“Càng nhanh càng tốt ạ!” Lăng Nhược Tịch vội nói, cô mới tràn đầy hy vọng với cuộc sống mới này.
Vũ Kinh Phàm gật đầu: “Vậy thứ hai tuần sau đi. Hai ngày này em chuẩn bị hồ sơ lý lịch mang đến cho anh một bản.”
“Dạ được, em cảm ơn anh cả.” Lăng Nhược Tịch khẽ cười nói lời cảm ơn.
Vũ Kinh Phàm mỉm cười đáp lễ: Cô dâu nhỏ của Cung Thuỵ Thần rất đáng thưởng thức, nhiều phu nhân giàu có không muốn làm sinh viên vừa làm vừa học như vậy. Mà phản ứng của thằng nhóc này cũng lạ, có vẻ như rất chiều chuộng vợ mình. Đây là lần đầu tiên Vũ Kinh Phàm nhìn thấy thằng em mình dung túng cho một cô gái như vậy, chẳng lẽ động chân tình rồi sao? Thú vị thật, càng lúc càng làm anh thấy hứng thú!
Cung Thuỵ Thần thấy cô còn chưa ngoan ngoãn, lập tức lật người cô xoay lại, để cho ngực cô đè ép lên tường, anh động thân một cái từ phía sau cắm đi vào, mạnh mẽ đẩy đưa, hung hăng ức hϊế͙p͙ cô.
Lăng Nhược Tịch bị anh ức hϊế͙p͙ đổ mồ hôi ròng ròng, bốn bề là nước, cô liên tục kêu đau, không kiềm chế được, như khóc như kể, cuối cùng Cung Thuỵ Thần thấy thời gian nghỉ trưa đã sắp hết, lúc này mới thỏa mãn buông tha cho cô, tuy là anh đã chủ động kéo dài thời gian nghỉ trưa thêm một giờ, nhưng cũng biết không thể lâu hơn, nếu không… để ba anh biết được, sẽ có nhiều chuyện hơn nữa.
Cuối cùng thì hai người cũng tắm xong, Lăng Nhược Tịch toàn thân mềm nhũn, hai chân không có sức nữa, Cung Thuỵ Thần hết cách đành ôm cô về giường, dặn dò cô nằm nghỉ ngơi một chút rồi ra ăn cơm, sau đó đợi anh tan sở rồi cùng anh đi gặp anh cả Vũ Kinh Phàm, tiện thể giúp cô tìm một người thầy.
Lăng Nhược Tịch không nghĩ hiệu suất làm việc của anh cao như vậy, lập tức quên đi chuyện anh lăn cô qua lại sống dở chết dở nhiều lần. Cô còn quên luôn chuyện mình hận cắn răng thề thốt sẽ không thèm để ý đến anh, ấy thế mà lại vui vẻ nhảy từ trêи giường xuống ôm lấy anh hôn chụt chụt lên môi anh mấy cái, nịnh hót nói: “Ông xã, anh là tốt nhất.”
Cung Thuỵ Thần bị cô hôn mà tim như nhũn ra, lúc này chỉ e là cô muốn anh làm gì anh cũng bằng lòng làm hết cho cô.
Cung Thuỵ Thần hoảng sợ, dường như bản thân mình đã cưng chìu cô quá mức, tình huống có điểm không đúng lắm, anh cần phải suy nghĩ kỹ hơn nữa. Tối qua tâm trạng anh cũng mâu thuẫn thế này. Anh lập tức lạnh mặt, kéo cô xuống khỏi người mình, ho nhẹ một cái che giấu tâm tình, sau đó mượn cớ công việc, né tránh đi ra ngoài.
Lăng Nhược Tịch còn đang đắm chìm trong hưng phấn vì có thể tìm được thầy giỏi nên không chú ý đến điểm kỳ lạ của Cung Thuỵ Thần.
Buổi tối hẹn ăn cơm trêи nhà hàng nổi do cậu ba Phương Quan Lâm làm chủ, cậu ỷ vào mình còn có anh cả, không cần tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, cho nên không làm việc đàng hoàng mà chạy đi mở vài nhà hàng khách sạn sống tự do phóng túng. Cũng may kinh doanh không tệ, người nhà cũng mắt nhắm mắt mở để cho cậu sống tự do tự tại.
Cùng ăn cơm, ngoài anh cả Vũ Kinh Phàm ra, còn có cậu ba Phương Quan Lâm, cậu tư Trần Minh Hiên, bọn họ đều là học trò võ thuật chung một thầy, cho nên có thể gọi là “sư huynh đệ đồng môn”, lại thêm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, vì thế mới xưng anh gọi em.
Bởi vì Cung Thuỵ Thần là người kết hôn sớm nhất trong bốn anh em, nên bọn họ ầm ĩ muốn anh mang vợ ra ngoài gặp mặt, nhưng anh vẫn từ chối không đồng ý.
Ngày hôm nay Cung Thuỵ Thần chủ động hẹn mọi người tụ tập ăn cơm, còn nói sẽ đưa vợ theo cùng, chuyện này làm cho ba người bọn họ hưng phấn vô cùng, sáng sớm đã chạy đến phòng bao chờ sẵn.
Cung Thuỵ Thần và Lăng Nhược Tịch là người đến trễ nhất, anh mở cửa phòng bao ra, ba cặp mắt diều hâu đồng loạt bắn qua, Cung Thuỵ Thần có chút buồn cười, kéo Lăng Nhược Tịch ra giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Lăng Nhược Tịch.”
Lăng Nhược Tịch mặc một chân váy cạp cao liền áo bó sát thân thể, đường cong hoàn mỹ lộ rõ, làm tăng thêm dáng vẻ mê người, da thịt trêи bờ vai trắng nõn như tuyết bóng loáng hấp dẫn, đôi chân thon dài đẹp và gợi cảm, đứng bên cạnh Cung Thuỵ Thần mỉm cười, đẹp không sao tả xiết.
“Woa, là người đẹp…”
“Wao, chị dâu thật xinh đẹp.”
Phương Quan Lâm với Trần Minh Hiên kinh hô thành tiếng, khiến cho Lăng Nhược Tịch có chút xấu hổ, nhích lại gần bên người chồng mình. Cung Thuỵ Thần trừng mắt nhìn hai thằng em một cái, dập tắt lửa nhiệt tình của bọn họ rồi tiếp tục giới thiệu:
“Đây là anh cả Vũ Kinh Phàm, thằng ba Phương Quan Lâm, thằng tư Trần Minh Hiên.”
Lăng Nhược Tịch đứng bên cạnh anh khéo léo chào hỏi từng người, khi nhìn đến Trần Minh Hiên cô a một tiếng, bật thốt lên: Em gái múa cột.
Làm cho Trần Minh Hiên sửng sốt, lập tức hú lên một tràng quái dị, lắc lắc cánh tay của Lăng Nhược Tịch, giả vờ tủi thân nói: “Chị hai, người ta tên Trần Minh Hiên, không phải là em gái múa cột đâu.”
Lăng Nhược Tịch mím môi cười, cũng không trả lời, ai bảo cậu ta kêu chồng cô đi “nếm đồ ăn tươi”, làm cho cô ấn tượng khắc sâu, nhìn thấy cậu là theo bản năng nghĩ đến mấy em gái múa cột.
Cung Thuỵ Thần nắm tay cô ngồi xuống, không dấu vết hất cánh tay đang níu lấy cô của Trần Minh Hiên ra.
Trần Minh Hiên bĩu môi, không cam lòng về chỗ ngồi, nheo mắt nhìn Phương Quan Lâm như nói: Nhìn kìa, anh hai thật keo kiệt, ngay cả chạm vào tay vợ anh ấy cũng không được.
Phương Quan Lâm cũng dùng ánh mắt trả lời: Đúng đó, đúng đó, anh hai thật sự quá hẹp hòi, giấu kỹ như vậy đến bây giờ mới chịu dẫn vợ ra ngoài gặp người ta.
Lăng Nhược Tịch bị bọn họ nói đỏ cả mặt mũi, có điều trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cung Thuỵ Thần tặng cho mỗi người một cái nhìn xem thường, vì thế họ càng nói càng hăng.
Vũ Kinh Phàm lớn hơn bọn họ hai tuổi, tính tình trầm ổn, không có càng quấy như hai cậu em này, mà chỉ gọi người phục vụ đến gọi món.
Chờ đến khi thức ăn được mang lên, Cung Thuỵ Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh nói Lăng Nhược Tịch muốn học thiết kế thời trang, muốn nhờ Vũ Kinh Phàm giúp đỡ tìm người dạy bảo một chút.
Vũ Kinh Phàm đồng ý: “Được, bộ phận thiết kế bên công ty anh gần đây có mời một nhà thiết kế nổi tiếng Abne, người này nhận rất nhiều giải thưởng lớn quốc tế, là bạn của em trai anh, để anh về nói chuyện với cậu ấy xem khi nào rảnh rỗi sẽ dạy cho em.”
Lăng Nhược Tịch nghe xong vui mừng khôn tả, vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh cả, nhưng anh có thể không cho bất cứ ai biết quan hệ của chúng ta không, để em làm một sinh viên bình thường đến học tập có được không ạ?” Lăng Nhược Tịch sợ nhảy dù như vậy sẽ làm nhà thiết kế cả nể, không thật lòng dạy cô.
“Cái này….” Làm sinh viên vừa làm vừa học, cô có thể chịu được khổ cực không? Vũ Kinh Phàm, có chút chần chừ, đưa mắt nhìn Cung Thuỵ Thần để xem ý anh thế nào. Cung Thuỵ Thần nghe cô nói thế cũng vô cùng ngạc nhiên, anh cho là cô chỉ nông nổi nhất thời, không nghĩ cô lại hạ quyết tâm bắt đầu từ vị trí thấp nhất, nhưng anh đã nói sẽ toàn lực ủng hộ cô, anh cũng không đổi ý, thế là nhẹ gật đầu với Vũ Kinh Phàm.
Thấy anh đồng ý, Vũ Kinh Phàm cũng không nói gì thêm, trả lời cô: “Ok, để anh về nói với em trai anh một tiếng, em dự tính khi nào đi làm?”
“Càng nhanh càng tốt ạ!” Lăng Nhược Tịch vội nói, cô mới tràn đầy hy vọng với cuộc sống mới này.
Vũ Kinh Phàm gật đầu: “Vậy thứ hai tuần sau đi. Hai ngày này em chuẩn bị hồ sơ lý lịch mang đến cho anh một bản.”
“Dạ được, em cảm ơn anh cả.” Lăng Nhược Tịch khẽ cười nói lời cảm ơn.
Vũ Kinh Phàm mỉm cười đáp lễ: Cô dâu nhỏ của Cung Thuỵ Thần rất đáng thưởng thức, nhiều phu nhân giàu có không muốn làm sinh viên vừa làm vừa học như vậy. Mà phản ứng của thằng nhóc này cũng lạ, có vẻ như rất chiều chuộng vợ mình. Đây là lần đầu tiên Vũ Kinh Phàm nhìn thấy thằng em mình dung túng cho một cô gái như vậy, chẳng lẽ động chân tình rồi sao? Thú vị thật, càng lúc càng làm anh thấy hứng thú!
Bình luận truyện