Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 62: Xử nam?



Ngày hôm sau, hai người đúng hẹn chuyển nhà, nói là chuyển nhà nhưng thật ra cũng chỉ cầm vài thứ cần thiết, dù sao cũng không có việc gì, hoặc là lâu lâu còn quay về ngủ lại.

Nhưng như vậy cũng làm Lăng Nhược Tịch vô cùng thỏa mãn, tất cả đồ vật đưa đến nhà mới cũng đã thỏa đáng, cô nắm tay lôi kéo Cung Thụy Thần đi siêu thị mua sắm, dự định trưa nay sẽ làm món ngon cho anh.

Đầu tiên, hai người đến khu bán thức ăn tươi, Lăng Nhược Tịch nhanh chóng chọn nguyên liệu nấu ăn, Cung Thụy Thần nhìn động tác nhuần nhuyễn của cô, có chút kinh ngạc hỏi: “Lúc trước em thường mua đồ ăn nấu cơm sao?” Tuy chuyện nấu nướng phụ nữ có thiên phú hơn đàn ông, nhưng anh biết con gái nhà giàu có thường thì mười ngón tay không chạm nước, anh nghĩ cô cũng không ngoại lệ.

Mặc dù lúc ở nhà cũng thấy cô ở trong bếp mấy lần, nhưng anh nghĩ cô chỉ phụ chuyện lặt vặt này nọ mà thôi. Cho nên cô nói sẽ nấu cơm cho anh ăn, anh cũng không hy vọng gì nhiều, anh cũng đã thuê được người làm theo giờ rồi, ngày mai là có thể bắt đầu làm việc. Không ngờ cô lại có thể mua đồ nấu ăn thuần thục như vậy, thật sự giống như bà nội trợ gia đình.

“Đúng vậy.” Lăng Nhược Tịch thuận miệng trả lời sau đó khen ngợi mấy khúc sườn non, trưa nay sẽ làm sườn xào chua ngọt cho anh ăn, cô nhớ hình như anh rất thích món này.

“Em thích nấu ăn sao?” Cung Thụy Thần đẩy xe mua sắm đi theo sau cô, giả như vô tình hỏi han.

“Cũng không phải, hồi đầu em không thích nấu ăn vì nghĩ cả người sẽ dính toàn dầu mỡ, sau này em dần quen, thấy đồ ăn mình làm vừa sạch vừa ngon, cho nên rất có cảm giác thành công.” Lăng Nhược Tịch không chút suy nghĩ nói ra. Vừa nói vừa cúi đầu chọn cải dầu, trong lòng nhẩm tính: Làm một món rau trộn, sườn xào chua ngọt, còn có nấm hương xào cải dầu, canh nữa, có lạnh có nóng, rau thịt đầy đủ, như vậy cũng được.

Nghe thế, sắc mặt Cung Thụy Thần lạnh dần, anh nhớ là ma nữ Lăng Nhược Thần kia cũng không biết nấu ăn, nhưng vợ anh thì biết, nhưng không phải xuất phát từ sở thích, chỉ là thói quen. Đối với thân thế của vợ mình, anh biết không ít, tuy nhà họ Lăng cố gắng giấu giếm, nhưng trêи đời này có bức tường nào gió không lọt qua. Lúc trước khi anh nói muốn cưới cô, ba anh cũng đã hỏi anh vấn đề này. Nhưng anh hoàn toàn không bận tâm, lẽ nào nhà họ Lăng bạc đãi cô? Suy nghĩ này làm cho anh khó chịu vô cùng.

Lăng Nhược Tịch cảm thấy người bên cạnh đột nhiên im lặng, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không tốt, cô hỏi: “Sao thế anh?”

“Không có gì, đúng rồi, sau khi cưới, hình như em chưa về nhà mẹ đẻ lần nào, đợi hôm nào rảnh chúng ta cùng về nhé.” Cung Thụy Thần đưa tay ra ôm lấy eo cô, đề nghị.

“Ấy….Được!” Nghĩ đến chuyện về nhà mẹ, tâm tình vốn đang vui vẻ của cô lập tức giảm đi, nói thật ra thì cô không muốn gặp lại người cha coi mình là hàng hóa để trục lợi, cũng không muốn gặp người mẹ xem cô như vô hình kia. Còn có đứa em trai tà ác, luôn bắt nạt cô làm niềm vui, nhưng nến như cô không về thì lại càng kỳ quái hơn, dù sao cũng là nhà mẹ ruột, thật sự thì đã lâu cô cũng chưa về.

Cung Thụy Thần nhận ra được tâm tình của cô đang thay đổi, anh càng tin vào suy nghĩ của mình, anh đau lòng cúi đầu xuống hôn lên môi cô, Lăng Nhược Tịch sợ anh nhìn ra điều khác lạ, cố gắng tỏ ra tự nhiên, ngẩng đầu lên cười tươi với anh.

Cung Thụy Thần đưa tay vuốt tóc cô, nhìn đồ ăn cô mua cũng đã đầy đủ, lập tức kéo cô đến khu đồ dùng sinh hoạt. Vừa rồi lúc mới đến đây, anh đã để ý. Cho nên biết nó nằm ở chỗ nào rất rõ.

Nhìn ra được mục đích của anh, Lăng Nhược Tịch suýt nữa đã sặc nước bọt mà chết, anh thế mà lại rất đường hoàng dẫn cô đến khu mua sắm đồ sinh hoạt cá nhân, còn rất có tinh thần tay cầm tay lấy, cúi đầu nghiên cứu rất kỹ lưỡng.

Mặt Lăng Nhược Tịch nóng lên, luôn cảm thấy người đi đường không ngừng về phía hai người, cô kéo kéo áo anh, nhỏ giọng nói: “Đừng xem nữa, đi thôi anh.”

“Gấp gáp gì chứ, anh còn chưa chọn xong mà? Lần đầu đi mua thứ này, không ngờ lại có nhiều loại đến thế.” Cung Thụy Thần không thèm ngẩng đầu lên, thuận tay lấy một hộp, là loại có gai và vòng khuyên xung quanh, đúng thật đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, mấy thứ này trước đến giờ đều có người chuẩn bị cho anh.

Anh cũng chưa từng tự mình đi mua, nếu không phải cô sợ mang thai, tối qua cũng không chịu cho anh bắn vào trong, anh cũng không nhớ đến việc phải mua cái này.

Lời này vào tai Lăng Nhược Tịch lại trở thành ý khác, cô cũng chưa kịp xấu hổ đã ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Ừm… Trước khi kết hôn với em, anh còn là xử nam?”

Cung Thụy Thần nghe mà bủn rủn tay chân, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, tuy anh không phải là người đàn ông lăng nhăng, nhưng dù sao anh cũng là người bình thường, cũng trải qua tuổi trẻ sốc nổi. Cho nên thân thể xử nam cũng đã mất tám trăm năm trước rồi.

Nhưng anh mà nói ra, cô gái nhỏ bên cạnh sẽ rất tức giận. Phụ nữ tất cả đều là động vật hẹp hòi, thế là anh chỉ chớp mắt hỏi ngược lại cô: “Em nói xem?” Không nhận cũng không chối, mang vấn đề này ném lại cho cô.

“Đúng, đúng.” Lăng Nhược Tịch mang vẻ mặt không bình thường của anh thành sự xấu hổ, vui mừng khấp khởi, nắm lấy cánh tay anh hỏi dồn, trách không được lúc trước anh đã làm đau cô, thì ra là xử nam nha, không có kinh nghiệm nha. Chuyện này đã làm bóng ma mà kiếp trước anh để lại cho cô hoàn toàn tan biến.

Cung Thụy Thận giả vờ thẹn quá thành giận, trưng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Im lặng, không cho hỏi nữa, nếu không anh sẽ hôn em tại chỗ đó.”

Lăng Nhược Tịch lập tức che miệng lại, ra vẻ không nói gì nữa, chỉ là cười đến mức cong cong khoé mắt mà thôi, thật giống như bé hồ ly ăn vụng quả bồ đào ngon ngọt.

Cung Thụy Thần nhìn dáng vẻ này của cô, cũng không kiềm chế được mà nhếch miệng cười. Anh quay đầu lại tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu ‘ba con sâu’ của mình, Lăng Nhược Tịch nhìn thời gian, cũng đã gần mười giờ, không về thì sẽ không kịp làm bữa trưa, chiều nay cô còn có lớp. Thế là cô hối thúc anh: “Nhanh nhanh lên anh, chiều nay em còn đi học, một hồi nữa sẽ trễ đó.”

Cung Thụy Thần nghe vậy, giơ tay nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, anh tùy tiện ném hai hộp ‘ba con sâu’ vào trong xe đẩy, rồi kéo cô đến quầy tính tiền.

Hai người vừa đi ra ngoài, điện thoại của Lăng Nhược Tịch cũng vang lên, nhìn thấy cuộc gọi của Lăng Nhược Thần, cô lập tức nhận cuộc gọi, người nào đó bên kia máy vẫn không thay đổi bản tính ma nữ của mình, trực tiếp ra lệnh: Lập tức về nhà mẹ ngay cho chị, nếu dám không về, em nhất định phải chết.

Nói xong lập tức cúp máy, không cho phản kháng.

Tắt điện thoại, Lăng Nhược Tịch đen mặt nhìn về phía Cung Thụy Thần, có một số việc quả nhiên không thể nói thầm được, vừa mới nói phải về nhà mẹ xong, thì Lăng Nhược Thần lập tức gọi điện đến. Xem ra, cô không muốn về cũng không được, hơn nữa bữa cơm trưa này sợ rằng cô cũng không thể nấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện