Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 391



Chương 391:

 

Vẻ mặt Lâm Quán Quán vô tội.

 

Thiếu chút nữa Chu Tư Tư lại bị tức hộc máu.

 

Người phụ nữ này, cô ta chính là cố ý!

 

Cô lạnh mặt, chậm rãi tới gần, lạnh giọng cảnh cáo: “Lâm Quán Quán, tôi cảnh cáo cô, làm người quan trọng nhất chính là biết điều! Đối với người không phải của cô, tốt nhất đừng nên mơ mộng nữa!”

 

Người không phải của cô?

 

Lâm Quán Quán có chút hoang mang.

 

Người cô ta đang nói tới không phải là Tiêu Lăng Dạ đó chứ?

 

“Lão tiền bối.”

 

“Cô câm con mẹ nó miệng cho tôi!”

 

Lâm Quán Quán mắt chớp chớp: “Cô hơn tôi chín tuổi, hơn nữa còn vào ngành mười sáu năm, tôi gọi chị là lão tiên bôi cũng là muôn đặc biệt tôn kính cô.”

 

Chín tuổi…

 

Mười sáu năm!

 

Mỗi mốc thời gian đều ý nhắc nhở cô tuổi đã lớn.

 

Cả người cô đều run run: “Cô, cái đồ tiểu tiện nhân!”

 

Sắc mặt Lâm Quán Quán lạnh lùng, cô híp mắt, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đến Bồ Tát còn có ba phần nóng tính, cô thật sự khi dễ tôi? Mấy ngày này ở trong đoàn phim cô gây phiền toái cho tôi, tôi đều nhịn, bây giờ lại dám mắng ở trước mặt tôi! Chu Tư Tư, tôi tự nhận chính mình không có làm gì có lỗi với cô, tôi khuyên cô cũng đừng quá kiêu ngạo. Kêu cô một tiếng tiền bối đã là cho cô một chút mặt mũi, thật đúng là lấy tiền bồi làm giá à!”

 

“Làm tiểu tam còn dám bừa bãi như vậy, Lâm Quán Quán, cô cũng là người…”

 

*Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bậy. Tôi làm tiểu tam của ai, cô nói rõ ràng cho tôi.”

 

Đương nhiên là cô làm tiểu tam với Tiêu Lăng Dạ!

 

Chu Tư Tư không có phí lời.

 

Cô biết, nếu như cô nói ra, chắc chắn Lâm Quán Quán cũng sẽ không thừa nhận.

 

Ánh mắt cô oán độc nhìn gương mặt Lâm Quán Quán.

 

Cô tẩy trang, khuôn mặt trắng thuần nhỏ nhắn, làn da giống như trứng gà bóc, khoảng cách hai người gần như vậy, cũng không nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt cô.

 

Ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hạnh ba quang lưu chuyển!

 

Hồ ly tinh!

 

Chu Tư Tư hận không thể xé nát mặt cô, như vậy thì cô sẽ không có vốn liềng câu dẫn đàn ông!

 

Ánh mắt xoay chuyền.

 

Ánh mắt của cô dừng ở chiếc áo khoác nhung trên người Lâm Quán Quán.

 

Ngay sau đó, cười lạnh.

 

“Tin tức về chuyện của cô đang bàn tán rất nhiều, không phải cô đang làm mẹ đơn thân khó khăn sao, ha ha, khổ sở? Lừa ai đây, áo khoác này trên người của cô đủ để người thường chỉ tiêu hét trong một năm! Còn dám nói cô không có làm tiểu tam?”

 

Lâm Quán Quán sờ sờ áo khoác.

 

Đây là quần áo Tiêu Lăng Dạ chuẩn bị cho cô, bởi vì trời lạnh, cô lấy từ trong tủ rồi mặc vào.

 

Vậy mà lại đắt như vậy?

 

Bảo sao lại ấm áp như vậy.

 

Trong lòng Lâm Quán Quán vui rạo rực.

 

“Không biết xấu hồ, làm tiểu tam còn vui vẻ như vậy, cô không cảm thấy một chút xấu hồ àI”

 

Phil Thật biết phá hư tâm tình người khác.

 

Lâm Quán Quán chớp mắt, đột nhiên cười, phụ nữ này không phải đang két luận cô làm tiểu tam sao.

 

Nếu đã như vậy…

 

Cô nhéch miệng cười rộ lên: “Ái chà chà! Làm sao bây giờ đây, tại vì có người nguyện ý tiêu tiền cho tôi, muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được. Tôi cũng là bất đắc dĩ mà nhận, nói một chút, xinh đẹp như vậy làm gì nhiều người theo đuổi quá cũng là một loại phiền não.”

 

Chu Tư Tư nghẹn lại.

 

Lâm Quán Quán buông tay, tiếp tục nói: “Cô chắc là không hiểu được loại cảm giác này đâu… Ai, cũng phải, loại phiền não của phụ nữ xinh đẹp, làm sao cô hiểu được.”

 

Chu Tư Tư tức nghẹn ở ngực.

 

Cả người cô ta phát run.

 

Phụ nữ này…… phụ nữ này lại dám biến tướng nói cô xấu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện