Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
Chương 198
Tập Vị Nam nắm cánh tay cô, khẽ kéo nhẹ, cả người cô xoay lại, đổ nhào vào lòng anh.
Dưới chân là đôi giày cao gót bảy phân, cô loạng choạng, bờ môi đập vào hàm anh.
Vừa cứng vừa trơn.
Môi nhói đau, cô bụm miệng lườm anh.
Tập Vị Nam chỉ ôm cô bằng sự yêu chiều vô hạn, vuốt ve đuôi tóc đừng sau của cô.
Diệp Bạc Hâm bình tĩnh lại, cơn giận trong mắt tan đi, làn nước trong veo lại phẳng lặng.
“Cô ta là ài?” Thanh mai trúc mã hả? Nếu đã là thanh mai trúc mã, vì sao anh không thèm chào hỏi, lại còn anh Hai, nghe mà sởn cả gai ốc.
Tập Vị Nam cười, cúi đầu, chậm chậm đặt nụ rất khẽ lên trán cô, giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh như trước: “Anh nói, nhưng em không được giận nhé.”
Trong lời anh nói có thứ hàm súc nào đó, ánh mắt cũng ẩn chứa ý tứ và đôi chút thẩp thỏm.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh. Đầu anh cúi xuống, cười ngắm cô. Ngón tay âu yếu khẽ khàng đan vào mái tóc cô.
“Anh nói đi.” Giận hay không, còn phải xem anh nói gì đã.
Diệp Bạc Hâm hơi bực, nói xong lại khẽ cắn môi, từ bao giờ cô lại trở nên vô lý như thế này? Chẳng những ghen, mà còn ghen một cách khó hiểu.
Chả phải cô chúa ghét kiểu nổi đùng nổi đóa vô duyên vô cớ đấy thôi?
Từ lúc nào lại trở nên dựa dẫm vào người đàn ông này, lại còn bắt đầu làm mình làm mẩy kiểu mấy cô thiếu nữ với anh, và cả sự ương ngạnh từ trong bản chất nữa.
Diệp Bạc Hâm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cô ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt tha thiết của anh.
Tập Vị Nam khom người, tựa đầu vào vai cô, tay từ trên đầu tượt xuống phần eo, vòng tay siết chặt cô vào lòng. Gương mặt anh dụi lên má cô, đầu mũi hít hà mùi hương dễ chịu trên cơ thể cô.
Anh thấy mãn nguyện, cũng thích sự yên tĩnh lúc này.
Diệp Bạc Hâm cứng đờ người, hai cánh tay buông bên hông hơi gập lại, đầu ngón tay đang run lên.
Tim nhũn oặt ra.
Người đàn ông này... đúng là chí mạng.
Tập Vị Nam như thế này, so với lúc đầu mới quen biết, đúng là một trời một vực.
“Này...” Tuy họ đứng trong một góc khuất, nhưng thi thoảng vẫn có người ngang qua, ánh mắt nhìn cả hai đầy sự ẩn ý. Diệp Bạc Hâm cảm nhận được ánh mắt của người đi đường, hai má ửng hổng, đành khẽ lên tiếng thúc giục.
Tập Vị Nam ôm cô, thư thái hừ nhẹ.
Anh ngắm thùy tai đầy đặn mịn màng của cô, khuyên tai ngọc trai gắn trên lỗ tai, lại càng khiến thùy tai của cô thêm nhỏ xinh, hấp dẫn.
“Hai gia đình bọn anh là quan hệ nhiều đời, cô ấy...” Tập Vị Nam khẽ ngừng một lúc, siết chặt vòng tay, thoáng ngần ngừ, nhưng nghĩ đến những giấu giếm trước kia khiến cô thất vọng, suýt thì để tuột mấtcô ấy, lần này không dám giấu giếm thêm nữa: “Bà nội anh đặt nặng vấn đề huyết thống. Nhà họ Đặng từ thời dân quốc đã có người làm việc cho chính phủ, sau đó nổ ra chiến tranh, nhà họ Đặng lại đi đầu hô hào kháng chiến, bây giờ trên Trung ương cũng có người họ Đặng. Có thể nói là môn đăng hội đối với gia đình anh, nên từ nhỏ, bà nội anh đã hứa với nhà họ Đặng, hai gia đình sẽ làm thông gia...”
Nói đến đó, Tập Vị Nam liền thôi, trong lòng cả hai đều hiểu.
Anh là người kế thừa đích thực của gia tộc, anh có cái khó của mình. Người như anh, hôn nhân chỉ là tảng đá lót đường, liên hôn mới có thể khiến dòng dõi phát triển mạnh mẽ.
Cô không oán anh, nhưng lòng vẫn khó chịu. Nếu không gặp anh, thì liệu có phải anh sẽ hy sinh hạnh phúc của mình để duy trì hưng thị của dòng tộc?
Diệp Bạc Hâm khẽ nhắm mắt lại, cái lạnh từ gan bàn chân chạy lan khắp người.
Sao cô lại có thể quên được, trên đường từ tỉnh Y về, cậu đã từng nhắc, anh ấy có vị hôn thê.
Sao mấy giây im lặng, cảm nhận được sự run rẩy rất khẽ của cô, Tập Vị Nam liền xót xa ghì chặt cô vào lòng
“Tin anh, đấy là quyết định của cá nhân bà, không liên quan đến anh. Anh chưa từng nghĩ sẽ lấy người phụ nữ bà chọn. Nhà họ Đặng dù có hiển hách thì cũng kệ, anh không cần.” Nếu anh cần, thì từ năm mười lăm tuổi đã đầu hàng, chứ không để đến nỗi bị đuổi ra khỏi nhà cũng không chịu khuất phục.
“Anh và cô ấy chưa từng đính hôn. Chỉ là lời hứa miệng của bà nội và nhà họ. Anh chưa một lần thừa nhận. Hâm Nhi, anh nói những chuyện này là để em không phải nghĩ ngợi nhiều. Mới rồi giả vờ không quen biết lẫn nhau, là vì sợ cô ấy sẽ nói luyên thuyên, ai ngờ lại...” Giọng nói của anh thoáng sự bất lực, âm thanh hơi khàn khàn, có nỗi niềm xót xa khiến con tim cô nhói đau. Anh không có sự lựa chọn, anh không đầu hàng, anh quan tâm, sau cùng cũng chỉ hóa thành cái ôm ghì thật chặt.
Lời lên đến miệng nhưng không nói, ánh mắt Diệp Bạc Hâm hơi nguội lạnh, chỉ bần thần trông ra vườn hoa dưới ánh đèn đường.
Con đường họ phải đi, gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cô còn không biết tình hình nhà anh, cũng không biết có được sự thừa nhận của họ hay không.
Tuy nói tình cảm là việc của hai người, nhưng đây là một cuộc hôn nhân, cô phải dắt tay anh đi hết cuộc đời, khó tránh khỏi va chạm với người thân của anh. Nếu họ phản đối, vậy cô phải làm sao.
Cô biết người đàn ông này có cách của mình, có tài cán, anh sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cuộc đời luôn đầy rẫy bất ngờ. Anh không phải vị thần, không thể kiểm soát mọi thứ, cô sợ... sợ mình không đủ kiên cường tiếp tục...
Cô ngần ngừ không nói, con tim Tập Vị Nam thắt lại, không đoán được cô đang nghĩ gì.
Buông cô ra, ánh mắt đăm đắm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, một tay anh nâng mặt, một tay nắm tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô.
“Tin anh.” Đến hôm nay anh đã chẳng còn gì cố kị, không ai có thể uy hiếp được anh.
Diệp Bạc Hâm cúi đầu, bên má là ngón tay anh thô ráp vuốt ve, làn da cô mỏng manh, còn tay anh lại ram ráp. Song lại chả hề thấy khó chịu, trái lại, cô khát khao hơi ấm nơi đầu ngón tay anh.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt chạm đến bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô. Hôm nay anh không đeo đồng hồ, vết sẹo do bỏng lửa trên cổ tay do cứu cô mà cólại vằn vện nhức nhối đến vậy, cô nghe lòng nhói đau, hít thở thật sâu, mời đè được thứ xúc động căng đầy ấy.
Ánh mắt anh dịu dàng đến độ khiến người ta phải đắm say, cam tâm trầm luân.
Anh cứ nhìn cô đau đáu, cảm nhận được sự lơi lỏng của cô, anh mới nhẹ nhàng thở phào.
“Hâm Nhi...” Đôi mắt đen rát bỏng tưởng chừng sắp bùng cháy, anh hạ giọng, kề bên tai cô thì thào, ngọt ngào âu yếm, và cả sự rung động đầy ắp.
Diệp Bạc Hâm cắn môi, cô đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Tập Vị Nam.
Hai cơ thể vốn dĩ gắn lấy nhau sát rạt, không một khoảng cách. Người anh bỗng nóng rực, có sự khác lạ. Mà cô thì không phải là thiếu nữ ngu ngơ chưa từng trải đời, làm sao không biết được sự khát khao, đè nén của anh.
Cô nhắm mắt, bàn tay nhỏ nhắn căng thẳng níu chặt đoạn áo bên hông anh, để những nụ hôn của anh lần lượt rơi trên má, trên môi.
Cảm giác tê rần luồn lách trong từng lỗ chân lông từng mạch máu, cả người lâng lâng, không còn phân biệt được mình đang ở đâu.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, ý thức của cô mỗi lúc một mơ hồ.
Không còn dịu dàng như lúc đầu, anh giữ gáy cô, trong đôi mắt đã nhen nhóm lên một ngọn lửa.Bờ môi dữ dằn cướp đi hơi thở của cô, anh chỉ muốn gắn cô vào trong xương máu, vào trong tâm khảm để được thương yêu.
“Ưm...” Tiếng rên rỉ vụt khỏi bờ môi, đầy đê mê.Mặt cô ửng hồng, hai mắt nhòa đi, còn ánh mắt anh thì tối sầm lại, máu huyết toàn thân dồn xuống bụng dưới.
Nghe tiếng rên rỉ của mình mà Diệp Bạc Hâm giật nảy, sực bừng tỉnh, vẻ mê đắm trong mắt tan biến, ngượng ngùng sầu não chiếm ngự ánh mắt cô, và cả sự hoảng loạn bối rối.
Tay cô siết chặt đoạn áo bên hông anh, nhờ ngả vào ngực anh, mới không ngã khụy xuống đất.
Tập Vị Nam đè nèn đến khổ sở, nhẩm tính thử lần trước được rờ vào người cô ấy đã là chuyện của hai tháng về trước.
Chỉ cần chạm nhẹ vào cơ thể cô, là nhịp thở của anh đã rối ren, anh phải vận dụng chí lực cực đại mới đè nén được khát khao lôi cô lên giường.
Trán lấm tấm mồ hôi, anh thở dốc, bịn rịn rời bờ môi cô. Hai đầu mũi chạm vào nhau, anh nhắm mắt, cố gắng vuốt xuôi những xốn xang trong lồng ngực.
Cả cơ thể anh gồng lên, những vẫn ôm ghì cô ấy trong lòng.
Không phải lần đầu tiên lâm vào cảnh này. Theo kinh nghiệm của bản thân, Diệp Bạc Hâm không dám cựa quậy, đầu ngoảnh đi, sợ những nụ hôn mất kiểm soát của anh lại lấn tới.
Không để cô đánh trống lảng, anh xoay mặt cô lại, rồi choàng mở mắt.
Đôi mắt ấy, không còn vẻ trong veo tỉnh táo như thường ngày, mà giờ đây ăm ắp dục vọng u ám, như một cái xoáy đen, hút cô vào sâu bên trong.
“Về nhà anh nhé?” Anh hỏi dò, âm cuối run run, không biết do sợ cô từ chối, hay là vì đè nén quá khổ sở.
Về nhà anh, nghĩa là gì, cô hiểu.
Diệp Bạc Hâm cũng thương anh, đối diện với ánh mắt gần như khẩn khoản của anh, cô chực gật đầu.
Trong trong đầu lại có những hình ảnh chạy thoáng qua.
Sắc mặt cô chợt tái mét.
“Không!” cô trợn trừng mắt, trong đó ánh lên vẻ hờn ghét.
Trong lúc hoảng loạn, cô đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
Tập Vị Nam không kịp chuẩn bị, bị cô hẩy về phía sau mấy bước.
Ánh mắt của cô khiến con tim anh nguội đi một nửa.
Không còn cách nào khác, vậy ư?
Sự tổn thương trong mắt anh, cô thấy được điều đó, lòng cô rối ren, lùng túng nhìn bàn tay mình: “Em...”
Cô biết, anh và Bạch Sở Khả sẽ trở thành cơn ác mộng của mình, ngày nào cô chưa giải trừ nó, thì ngày ấy cô vẫn chưa thể chấp nhận sự đụng chạm của anh.
“Xin lỗi...” Diệp Bạc Hâm rệu rã ngồi thụp xuống, hai tay bất lực ôm đầu, mặt chôn vào trong gối.
Cô không muốn như thế này, nhưng... phản ứng mới rồi thậm chí còn chưa được cân nhắc bởi trí não, mà chính trong tiềm thức, cô đang kháng cự.
Bàn tay Tập Vị Nam dần co siết lại, nhìn cô bất động dưới đất, thân hình ấy yếu ớt, khiến trái tim anh đau đến nghẹt thở.
Anh không trách cô, cũng không oán hờn ai. Anh chỉ hận mình, vì sao lúc ấy không đề phòng?
Giá như lúc ấy anh không chạm vào Bạch Sở Khả, thì họ có bỏ lỡ nhau, có đau khổ từng ấy năm trời, và để bây giờ vẫn khiến cô đau khổ không?
Tiếng nghẹn ngào của cô như một gáo nước lạnh, dập tắt lửa dục đang bốc trong anh.
“Lỗi tại anh...” Anh ngồi xuống, ôm cô vào lòng. Đừng nói cô ấy không thể chịu đựng, đến anh cũng cảm thấy bản thân nhơ nhớp. Nếu không phải chỉ có thể là cô ấy, thì việc gì anh phải nhẫn tâm để bản thân làm vấy bẩn sự trong sáng của cô.
Trái tim Diệp Bạc Hâm đập những nhịp nặng nề, như bị ngàn vạn con kiến nhỏ xíu gặm nhấm, dấy lên những đớn đau, khổ sở bứt rứt.
Sự nhường nhịn của anh, sự chiều chuộng của anh, sự bao dung của anh, cô đều cảm nhận được.
Nên mới day dứt.
Người này quả thực quá đáng ghét, rõ ràng là lỗi của anh ta, rốt cuộc đến sau cùng, cô lại quen với những gì tốt đẹp, những dịu dàng trao gửi của anh, quen với tín nhiệm, chở che của anh, khiến cô không thể rời bỏ được, trái lại càng ôm nỗi niềm áy náy này.
“Đừng khóc, anh không ép em. Sau này không trêu em nữa, được không?” Anh lau nước mắt trên gương mặt cô, động tác dịu dàng lại chăm chút.
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, nhìn anh qua màn lệ mờ ảo, nghẹn ngào nói: “Nếu... em chỉ nói là nếu, nếu em cứ mãi không vượt qua được?”
Cả đời này không thể chấp nhận sự thân mật của anh, vậy anh phải làm sao?
Cơ thể Tập Vị Nam run lên, nói không buồn thì đấy là giả dối, anh có thể không cần tình dục, chỉ cần con người cô. Anh có thể chấp nhận thứ tình yêu trong sáng, nhưng... cô ấy không muốn, tức là cô ấy chưa thể tha thứ, làm sao anh có thể không buồn.
Diệp Bạc Hâm cố gắng chớp mắt, lệ cứ ứa ra khỏi bờ mi.
Câu hỏi này, cô đang làm khó anh.
Anh mới ba mươi tuổi, làm sao có thể không thân mật với phụ nữ?
Vết nứt trong lòng cứ từ từ toách miệng, mỗi lúc một rộng, chực nuốt trọn mọi sức lực của cô.
Cô thất vọng cúi đầu, cười tự giễu.
Thấy cô cười mỉa mai, bàn tay giằng khỏi anh, ánh mắt anh sầm đi, biết là cô ấy đã hiểu lầm.
Chả lẽ lại không tin anh đến thế?
Bởi một lần thất vọng, nên không dám dễ dàng tin tưởng?
Tập Vị Nam không để cô có cơ hội vùng thoát, tay trái nắm chặt tay cô. Đầu ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt anh bén như dao.
“Anh đồng ý đợi, đợi đến ngày em có thể mở lòng, kể cả em mãi mãi không vượt qua được, thì anh cũng ở bên em...”
Đây là lời thề của anh, chắc nịch như núi.
Vốn không ôm ấp hy vọng gì, Diệp Bạc Hâm cũng biết mình xốc nổi, giống những người phụ nữ khi yêu, nơm nớp thấp thỏm, sợ trong trái tim người ấy, mình chẳng hề quan trọng, nên mới nghĩ muôn vàn cách để thử lòng.
Nhưng không phải cô đang thử lòng anh. Cô cũng không dám nói chắc, sau này lúc anh có nhu cầu, mình có thể vô tư chấp nhận anh hay không. Cô chỉ đang nói một sự thật.
Kể cả anh không thể nín nhịn, thì cô có thể làm gì? Nhẽ nào thật sự phải đến độ chia tay?
Đừng nói anh không chịu, đến cô cũng không nỡ.
Lời ngọt ngào ai mà chẳng thích nghe. Nghe lời anh nói, cả người cô ngây ra. Sau rồi gục vào lòng anh, khóc òa lên nức nở.
Trên đường về nhà, cô thiêm thiếp ngủ trên xe.
Hôm nay bận rộn cả một ngày, buổi tối lại đi lượn đường, khóc xong, tâm trạng không còn ấm ức nữa. Vừa lên xe, cô đã khép mắt, không lâu sau thì ngả vào vai Tập Vị Nam thiu thiu ngủ.
Tập Vị Nam lái xe, sợ cô ngủ không được thoải mái, vừa mới chỉnh lại ghế, để cô gối lên đùi anh.
Cô mở mắt, vẫn hơi lờ mờ, lệ trong mắt vẫn tuôn như suối.
Lòng anh mềm lại, tay áp lên đầu cô.
Cô sụt sùi, tự mình tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Dưới chân là đôi giày cao gót bảy phân, cô loạng choạng, bờ môi đập vào hàm anh.
Vừa cứng vừa trơn.
Môi nhói đau, cô bụm miệng lườm anh.
Tập Vị Nam chỉ ôm cô bằng sự yêu chiều vô hạn, vuốt ve đuôi tóc đừng sau của cô.
Diệp Bạc Hâm bình tĩnh lại, cơn giận trong mắt tan đi, làn nước trong veo lại phẳng lặng.
“Cô ta là ài?” Thanh mai trúc mã hả? Nếu đã là thanh mai trúc mã, vì sao anh không thèm chào hỏi, lại còn anh Hai, nghe mà sởn cả gai ốc.
Tập Vị Nam cười, cúi đầu, chậm chậm đặt nụ rất khẽ lên trán cô, giọng điệu vẫn dịu dàng, bình tĩnh như trước: “Anh nói, nhưng em không được giận nhé.”
Trong lời anh nói có thứ hàm súc nào đó, ánh mắt cũng ẩn chứa ý tứ và đôi chút thẩp thỏm.
Diệp Bạc Hâm nhìn anh. Đầu anh cúi xuống, cười ngắm cô. Ngón tay âu yếu khẽ khàng đan vào mái tóc cô.
“Anh nói đi.” Giận hay không, còn phải xem anh nói gì đã.
Diệp Bạc Hâm hơi bực, nói xong lại khẽ cắn môi, từ bao giờ cô lại trở nên vô lý như thế này? Chẳng những ghen, mà còn ghen một cách khó hiểu.
Chả phải cô chúa ghét kiểu nổi đùng nổi đóa vô duyên vô cớ đấy thôi?
Từ lúc nào lại trở nên dựa dẫm vào người đàn ông này, lại còn bắt đầu làm mình làm mẩy kiểu mấy cô thiếu nữ với anh, và cả sự ương ngạnh từ trong bản chất nữa.
Diệp Bạc Hâm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, cô ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt tha thiết của anh.
Tập Vị Nam khom người, tựa đầu vào vai cô, tay từ trên đầu tượt xuống phần eo, vòng tay siết chặt cô vào lòng. Gương mặt anh dụi lên má cô, đầu mũi hít hà mùi hương dễ chịu trên cơ thể cô.
Anh thấy mãn nguyện, cũng thích sự yên tĩnh lúc này.
Diệp Bạc Hâm cứng đờ người, hai cánh tay buông bên hông hơi gập lại, đầu ngón tay đang run lên.
Tim nhũn oặt ra.
Người đàn ông này... đúng là chí mạng.
Tập Vị Nam như thế này, so với lúc đầu mới quen biết, đúng là một trời một vực.
“Này...” Tuy họ đứng trong một góc khuất, nhưng thi thoảng vẫn có người ngang qua, ánh mắt nhìn cả hai đầy sự ẩn ý. Diệp Bạc Hâm cảm nhận được ánh mắt của người đi đường, hai má ửng hổng, đành khẽ lên tiếng thúc giục.
Tập Vị Nam ôm cô, thư thái hừ nhẹ.
Anh ngắm thùy tai đầy đặn mịn màng của cô, khuyên tai ngọc trai gắn trên lỗ tai, lại càng khiến thùy tai của cô thêm nhỏ xinh, hấp dẫn.
“Hai gia đình bọn anh là quan hệ nhiều đời, cô ấy...” Tập Vị Nam khẽ ngừng một lúc, siết chặt vòng tay, thoáng ngần ngừ, nhưng nghĩ đến những giấu giếm trước kia khiến cô thất vọng, suýt thì để tuột mấtcô ấy, lần này không dám giấu giếm thêm nữa: “Bà nội anh đặt nặng vấn đề huyết thống. Nhà họ Đặng từ thời dân quốc đã có người làm việc cho chính phủ, sau đó nổ ra chiến tranh, nhà họ Đặng lại đi đầu hô hào kháng chiến, bây giờ trên Trung ương cũng có người họ Đặng. Có thể nói là môn đăng hội đối với gia đình anh, nên từ nhỏ, bà nội anh đã hứa với nhà họ Đặng, hai gia đình sẽ làm thông gia...”
Nói đến đó, Tập Vị Nam liền thôi, trong lòng cả hai đều hiểu.
Anh là người kế thừa đích thực của gia tộc, anh có cái khó của mình. Người như anh, hôn nhân chỉ là tảng đá lót đường, liên hôn mới có thể khiến dòng dõi phát triển mạnh mẽ.
Cô không oán anh, nhưng lòng vẫn khó chịu. Nếu không gặp anh, thì liệu có phải anh sẽ hy sinh hạnh phúc của mình để duy trì hưng thị của dòng tộc?
Diệp Bạc Hâm khẽ nhắm mắt lại, cái lạnh từ gan bàn chân chạy lan khắp người.
Sao cô lại có thể quên được, trên đường từ tỉnh Y về, cậu đã từng nhắc, anh ấy có vị hôn thê.
Sao mấy giây im lặng, cảm nhận được sự run rẩy rất khẽ của cô, Tập Vị Nam liền xót xa ghì chặt cô vào lòng
“Tin anh, đấy là quyết định của cá nhân bà, không liên quan đến anh. Anh chưa từng nghĩ sẽ lấy người phụ nữ bà chọn. Nhà họ Đặng dù có hiển hách thì cũng kệ, anh không cần.” Nếu anh cần, thì từ năm mười lăm tuổi đã đầu hàng, chứ không để đến nỗi bị đuổi ra khỏi nhà cũng không chịu khuất phục.
“Anh và cô ấy chưa từng đính hôn. Chỉ là lời hứa miệng của bà nội và nhà họ. Anh chưa một lần thừa nhận. Hâm Nhi, anh nói những chuyện này là để em không phải nghĩ ngợi nhiều. Mới rồi giả vờ không quen biết lẫn nhau, là vì sợ cô ấy sẽ nói luyên thuyên, ai ngờ lại...” Giọng nói của anh thoáng sự bất lực, âm thanh hơi khàn khàn, có nỗi niềm xót xa khiến con tim cô nhói đau. Anh không có sự lựa chọn, anh không đầu hàng, anh quan tâm, sau cùng cũng chỉ hóa thành cái ôm ghì thật chặt.
Lời lên đến miệng nhưng không nói, ánh mắt Diệp Bạc Hâm hơi nguội lạnh, chỉ bần thần trông ra vườn hoa dưới ánh đèn đường.
Con đường họ phải đi, gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cô còn không biết tình hình nhà anh, cũng không biết có được sự thừa nhận của họ hay không.
Tuy nói tình cảm là việc của hai người, nhưng đây là một cuộc hôn nhân, cô phải dắt tay anh đi hết cuộc đời, khó tránh khỏi va chạm với người thân của anh. Nếu họ phản đối, vậy cô phải làm sao.
Cô biết người đàn ông này có cách của mình, có tài cán, anh sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cuộc đời luôn đầy rẫy bất ngờ. Anh không phải vị thần, không thể kiểm soát mọi thứ, cô sợ... sợ mình không đủ kiên cường tiếp tục...
Cô ngần ngừ không nói, con tim Tập Vị Nam thắt lại, không đoán được cô đang nghĩ gì.
Buông cô ra, ánh mắt đăm đắm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, một tay anh nâng mặt, một tay nắm tay cô, ánh mắt kiên định nhìn cô.
“Tin anh.” Đến hôm nay anh đã chẳng còn gì cố kị, không ai có thể uy hiếp được anh.
Diệp Bạc Hâm cúi đầu, bên má là ngón tay anh thô ráp vuốt ve, làn da cô mỏng manh, còn tay anh lại ram ráp. Song lại chả hề thấy khó chịu, trái lại, cô khát khao hơi ấm nơi đầu ngón tay anh.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt chạm đến bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô. Hôm nay anh không đeo đồng hồ, vết sẹo do bỏng lửa trên cổ tay do cứu cô mà cólại vằn vện nhức nhối đến vậy, cô nghe lòng nhói đau, hít thở thật sâu, mời đè được thứ xúc động căng đầy ấy.
Ánh mắt anh dịu dàng đến độ khiến người ta phải đắm say, cam tâm trầm luân.
Anh cứ nhìn cô đau đáu, cảm nhận được sự lơi lỏng của cô, anh mới nhẹ nhàng thở phào.
“Hâm Nhi...” Đôi mắt đen rát bỏng tưởng chừng sắp bùng cháy, anh hạ giọng, kề bên tai cô thì thào, ngọt ngào âu yếm, và cả sự rung động đầy ắp.
Diệp Bạc Hâm cắn môi, cô đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Tập Vị Nam.
Hai cơ thể vốn dĩ gắn lấy nhau sát rạt, không một khoảng cách. Người anh bỗng nóng rực, có sự khác lạ. Mà cô thì không phải là thiếu nữ ngu ngơ chưa từng trải đời, làm sao không biết được sự khát khao, đè nén của anh.
Cô nhắm mắt, bàn tay nhỏ nhắn căng thẳng níu chặt đoạn áo bên hông anh, để những nụ hôn của anh lần lượt rơi trên má, trên môi.
Cảm giác tê rần luồn lách trong từng lỗ chân lông từng mạch máu, cả người lâng lâng, không còn phân biệt được mình đang ở đâu.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, ý thức của cô mỗi lúc một mơ hồ.
Không còn dịu dàng như lúc đầu, anh giữ gáy cô, trong đôi mắt đã nhen nhóm lên một ngọn lửa.Bờ môi dữ dằn cướp đi hơi thở của cô, anh chỉ muốn gắn cô vào trong xương máu, vào trong tâm khảm để được thương yêu.
“Ưm...” Tiếng rên rỉ vụt khỏi bờ môi, đầy đê mê.Mặt cô ửng hồng, hai mắt nhòa đi, còn ánh mắt anh thì tối sầm lại, máu huyết toàn thân dồn xuống bụng dưới.
Nghe tiếng rên rỉ của mình mà Diệp Bạc Hâm giật nảy, sực bừng tỉnh, vẻ mê đắm trong mắt tan biến, ngượng ngùng sầu não chiếm ngự ánh mắt cô, và cả sự hoảng loạn bối rối.
Tay cô siết chặt đoạn áo bên hông anh, nhờ ngả vào ngực anh, mới không ngã khụy xuống đất.
Tập Vị Nam đè nèn đến khổ sở, nhẩm tính thử lần trước được rờ vào người cô ấy đã là chuyện của hai tháng về trước.
Chỉ cần chạm nhẹ vào cơ thể cô, là nhịp thở của anh đã rối ren, anh phải vận dụng chí lực cực đại mới đè nén được khát khao lôi cô lên giường.
Trán lấm tấm mồ hôi, anh thở dốc, bịn rịn rời bờ môi cô. Hai đầu mũi chạm vào nhau, anh nhắm mắt, cố gắng vuốt xuôi những xốn xang trong lồng ngực.
Cả cơ thể anh gồng lên, những vẫn ôm ghì cô ấy trong lòng.
Không phải lần đầu tiên lâm vào cảnh này. Theo kinh nghiệm của bản thân, Diệp Bạc Hâm không dám cựa quậy, đầu ngoảnh đi, sợ những nụ hôn mất kiểm soát của anh lại lấn tới.
Không để cô đánh trống lảng, anh xoay mặt cô lại, rồi choàng mở mắt.
Đôi mắt ấy, không còn vẻ trong veo tỉnh táo như thường ngày, mà giờ đây ăm ắp dục vọng u ám, như một cái xoáy đen, hút cô vào sâu bên trong.
“Về nhà anh nhé?” Anh hỏi dò, âm cuối run run, không biết do sợ cô từ chối, hay là vì đè nén quá khổ sở.
Về nhà anh, nghĩa là gì, cô hiểu.
Diệp Bạc Hâm cũng thương anh, đối diện với ánh mắt gần như khẩn khoản của anh, cô chực gật đầu.
Trong trong đầu lại có những hình ảnh chạy thoáng qua.
Sắc mặt cô chợt tái mét.
“Không!” cô trợn trừng mắt, trong đó ánh lên vẻ hờn ghét.
Trong lúc hoảng loạn, cô đẩy người đàn ông đang ôm mình ra.
Tập Vị Nam không kịp chuẩn bị, bị cô hẩy về phía sau mấy bước.
Ánh mắt của cô khiến con tim anh nguội đi một nửa.
Không còn cách nào khác, vậy ư?
Sự tổn thương trong mắt anh, cô thấy được điều đó, lòng cô rối ren, lùng túng nhìn bàn tay mình: “Em...”
Cô biết, anh và Bạch Sở Khả sẽ trở thành cơn ác mộng của mình, ngày nào cô chưa giải trừ nó, thì ngày ấy cô vẫn chưa thể chấp nhận sự đụng chạm của anh.
“Xin lỗi...” Diệp Bạc Hâm rệu rã ngồi thụp xuống, hai tay bất lực ôm đầu, mặt chôn vào trong gối.
Cô không muốn như thế này, nhưng... phản ứng mới rồi thậm chí còn chưa được cân nhắc bởi trí não, mà chính trong tiềm thức, cô đang kháng cự.
Bàn tay Tập Vị Nam dần co siết lại, nhìn cô bất động dưới đất, thân hình ấy yếu ớt, khiến trái tim anh đau đến nghẹt thở.
Anh không trách cô, cũng không oán hờn ai. Anh chỉ hận mình, vì sao lúc ấy không đề phòng?
Giá như lúc ấy anh không chạm vào Bạch Sở Khả, thì họ có bỏ lỡ nhau, có đau khổ từng ấy năm trời, và để bây giờ vẫn khiến cô đau khổ không?
Tiếng nghẹn ngào của cô như một gáo nước lạnh, dập tắt lửa dục đang bốc trong anh.
“Lỗi tại anh...” Anh ngồi xuống, ôm cô vào lòng. Đừng nói cô ấy không thể chịu đựng, đến anh cũng cảm thấy bản thân nhơ nhớp. Nếu không phải chỉ có thể là cô ấy, thì việc gì anh phải nhẫn tâm để bản thân làm vấy bẩn sự trong sáng của cô.
Trái tim Diệp Bạc Hâm đập những nhịp nặng nề, như bị ngàn vạn con kiến nhỏ xíu gặm nhấm, dấy lên những đớn đau, khổ sở bứt rứt.
Sự nhường nhịn của anh, sự chiều chuộng của anh, sự bao dung của anh, cô đều cảm nhận được.
Nên mới day dứt.
Người này quả thực quá đáng ghét, rõ ràng là lỗi của anh ta, rốt cuộc đến sau cùng, cô lại quen với những gì tốt đẹp, những dịu dàng trao gửi của anh, quen với tín nhiệm, chở che của anh, khiến cô không thể rời bỏ được, trái lại càng ôm nỗi niềm áy náy này.
“Đừng khóc, anh không ép em. Sau này không trêu em nữa, được không?” Anh lau nước mắt trên gương mặt cô, động tác dịu dàng lại chăm chút.
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, nhìn anh qua màn lệ mờ ảo, nghẹn ngào nói: “Nếu... em chỉ nói là nếu, nếu em cứ mãi không vượt qua được?”
Cả đời này không thể chấp nhận sự thân mật của anh, vậy anh phải làm sao?
Cơ thể Tập Vị Nam run lên, nói không buồn thì đấy là giả dối, anh có thể không cần tình dục, chỉ cần con người cô. Anh có thể chấp nhận thứ tình yêu trong sáng, nhưng... cô ấy không muốn, tức là cô ấy chưa thể tha thứ, làm sao anh có thể không buồn.
Diệp Bạc Hâm cố gắng chớp mắt, lệ cứ ứa ra khỏi bờ mi.
Câu hỏi này, cô đang làm khó anh.
Anh mới ba mươi tuổi, làm sao có thể không thân mật với phụ nữ?
Vết nứt trong lòng cứ từ từ toách miệng, mỗi lúc một rộng, chực nuốt trọn mọi sức lực của cô.
Cô thất vọng cúi đầu, cười tự giễu.
Thấy cô cười mỉa mai, bàn tay giằng khỏi anh, ánh mắt anh sầm đi, biết là cô ấy đã hiểu lầm.
Chả lẽ lại không tin anh đến thế?
Bởi một lần thất vọng, nên không dám dễ dàng tin tưởng?
Tập Vị Nam không để cô có cơ hội vùng thoát, tay trái nắm chặt tay cô. Đầu ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt anh bén như dao.
“Anh đồng ý đợi, đợi đến ngày em có thể mở lòng, kể cả em mãi mãi không vượt qua được, thì anh cũng ở bên em...”
Đây là lời thề của anh, chắc nịch như núi.
Vốn không ôm ấp hy vọng gì, Diệp Bạc Hâm cũng biết mình xốc nổi, giống những người phụ nữ khi yêu, nơm nớp thấp thỏm, sợ trong trái tim người ấy, mình chẳng hề quan trọng, nên mới nghĩ muôn vàn cách để thử lòng.
Nhưng không phải cô đang thử lòng anh. Cô cũng không dám nói chắc, sau này lúc anh có nhu cầu, mình có thể vô tư chấp nhận anh hay không. Cô chỉ đang nói một sự thật.
Kể cả anh không thể nín nhịn, thì cô có thể làm gì? Nhẽ nào thật sự phải đến độ chia tay?
Đừng nói anh không chịu, đến cô cũng không nỡ.
Lời ngọt ngào ai mà chẳng thích nghe. Nghe lời anh nói, cả người cô ngây ra. Sau rồi gục vào lòng anh, khóc òa lên nức nở.
Trên đường về nhà, cô thiêm thiếp ngủ trên xe.
Hôm nay bận rộn cả một ngày, buổi tối lại đi lượn đường, khóc xong, tâm trạng không còn ấm ức nữa. Vừa lên xe, cô đã khép mắt, không lâu sau thì ngả vào vai Tập Vị Nam thiu thiu ngủ.
Tập Vị Nam lái xe, sợ cô ngủ không được thoải mái, vừa mới chỉnh lại ghế, để cô gối lên đùi anh.
Cô mở mắt, vẫn hơi lờ mờ, lệ trong mắt vẫn tuôn như suối.
Lòng anh mềm lại, tay áp lên đầu cô.
Cô sụt sùi, tự mình tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Bình luận truyện