Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 202



Hét mệt bã người, bên ngoài cửa vẫn không động tĩnh, Diệp Bạc Hâm lử lả ngồi xuống sàn, ảo não vò tóc.

Mái tóc ngắn bù xù, vạt áo xộc xệch, để lộ xương quai xanh hõm xuống.

Tô Uyển lần này định nhốt cô ở nhà, không cho cô ra ngoài chắc.

Đến điện thoại cũng tịch thu mất, chỉ trách cô ngủ quá say, Tô Uyển vào lúc nào cũng không biết.

Cả kỳ nghỉ hè lúc nào Diệp Thiên Dịch cũng bận rộn, không thấy mặt mũi đâu, giờ này chắc đã ra ngoài rồi. Dì Thanh chắc cũng bị Tô Uyển khống chế rồi.

Cô chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

Tô Uyển sao lại ấu trĩ thế nhỉ, tưởng một cái cửa có thể nhốt được cô à?

Diệp Bạc Hâm hít thở sâu, chân trần dẫm lên thảm.

Cô mở cửa kính thông ra ban công, ánh sáng chói chang khiến cô nheo mắt.

Diệp Bạc Hâm đưa tay lên che, đợi thích nghi với ánh sáng mới bỏ tay xuống.

Bên ngoài ban công có một cây ngô đồng, với thân thủ của cô, chỉ việc bước qua lan can, bám vào thân cây rồi tụt xuống, chuyện nhỏ như con muỗi.

Cô xoa lòng bàn tay, xoắn tay áo.

Phòng ở tầng hai, cách mặt đất hơn ba mét. Lúc ở quân doanh, bốn tầng còn leo được, thì độ cao này với cô chỉ là chuyện vặt.

Cô nhìn xuống bộ đồ ngủ trên người, để tránh bị lộ hàng, định bụng quay vào thay bộ thể thao dài tay cái đã.

Phải biết là hệ thống bảo an ở khu vực này rất nghiêm, bên ngoài lắp camera, trong phòng bảo vệ luôn có nhân viên túc trực hai mươi tư giờ luân phiên giám sát màn hình. Cô trèo gác xuống, chắc chẳng mất nhiều thời gian, bên bảo vệ sẽ có người tuần tra ngang qua.

Thế rồi, chưa đợi Diệp Bạc Hâm kịp hành động, dưới gốc cây bỗng thấp thoáng xuất hiện hai bóng đen.

Hai chú ngao Tạng đồ sộ, cổ đeo dây nâu, xích vào thân cây, sợi dây dài tầm hơn hai mét, chúng nó đang lượn lờ bên dưới, mới rồi lượn vào lùm cây, nên cô mới không để ý cái giống động vật hung dữ bên dưới ấy.

Cô cũng có ấn tượng với hai chú ngao Tạng này, vốn là chó của nhà hàng xóm kế bên, thường xuyên thấy đôi vợ chồng ấy dắt ra ngoài cho đi dạo.

Nhưng lần nào gặp, cô cũng vòng đường khác đi, bởi lẽ... trong số những loài động vật ít ỏi mà Diệp Bạc Hâm sợ, lại có giống chó này. Hai con mắt của nó, hung hãn tưởng chừng sắp bổ nhào tới, xé xác người ta.

“Oẳng oẳng...” Hai con chó nghe thấy động tĩnh, liền ngửa cổ tru tréo.

Ngó thấy răng nanh nhọn hoắt, cái miệng như chậu máu, Diệp Bạc Hâm liền co rụt người, lập cập nhấc chân phải thu về, lập cập tuột khỏi lan can.

Chạy một mạch về phòng ngủ, đóng sập cánh cửa ban công đánh cái “rầm”.

Cô dán người lên cửa kính, lồng ngực nhấp nha nhấp nhô.

Tô Uyển... quả nhiên dã man!

Chặn đứng tất cả mọi lối thoát của cô.

Mượn cả chó của hàng xóm, thế mà cũng nghĩ được ra.

...

Mấy ngày nay Giang Nhan ở hẳn tại biệt thự Hương Giang. Khó khăn lắm mới ngóng được con trai về, nói gì cũng phải ở với nó, tối còn xuống bếp nấu nướng. Đứa con trai yêu quý gầy rộc đi, cần phải tẩm bổ nhiều.

Tập Vị Nam cũng không bóc mẽ bà, nhớ con thì có, nhưng chủ yếu vẫn là muốn thăm dò đối tượng con trai đang tìm hiểu.

Nghe người làm nói, thằng nhỏ còn dẫn người ta về đây ngủ một đêm. Bà nghĩ rồi, cứ ở lì đây, nói không chừng sẽ có cơ hội gặp cô gái mà thẳng bé thích.

Con trai bà nói, nó làm con gái nhà người ta giận, nhưng đã gần mười ngày rồi, vẫn chưa dỗ xong, hiệu suất quá kém. Không biết quản lý binh lính bên dưới kiểu gì.

Nói theo cách của bà thì, chi bằng để bà đích thân ra tay, nhưng bà cũng hiểu tính cách thằng bé. Bà mà làm nó điên lên, chắc đời này đúng thật không cho bà gặp mặt con dâu lấy một lần.

Làm mẹ đến nông nỗi này, đúng là bi ai.

Dĩ nhiên, lý do khiến Giang Nhan không quay về nhà tổ cũng còn một lý do nữa. Đó là ông chồng bà cả ngày rúc ở phòng thí nghiệm, quên mất ở nhà còn vợ còn con. Bà ở nhà cả ngày nghe bà cụ than vắn thở dài, cũng không dám cãi lại, thực lắm uất ức.

Cả căn nhà thênh thang bây giờ chỉ còn hai cụ già tuổi quá tám mươi.

Tập Vị Nam vừa xuống cầu thang vừa đóng cúc cổ tay áo, sơ mi trắng tôn dáng cơ thể gọn gàng, cao ráo. Quần tây ôm hai bắp đùi cũng thêm thon gọn.

Thần sắc anh nhẹ nhàng, đôi mắt đen sáng lấp lánh.

Giang Nhan ngồi bên bàn ăn, thấy anh xuống gác, bèn kéo ghế ra.

“Con trai, hôm nay ăn vận bảnh thế, hẹn bạn gái à?” Giang Nhan cười trêu.

Người làm bưng đồ ăn sáng lên, hiếm dịp thấy anh mặc đồ âu, lại nghe Giang Nhan nói vậy, bất giác mắt liếc ngang.

“Vâng.” Anh gật đầu, ngồi xuống bàn, trải khăn ăn.

Mắt Giang Nhan sáng rực, sự hờ hững của anh không thể dập tắt nổi sự háo hức trong bà.

“Hai đứa đến với nhau bao lâu rồi?”

Bàn tay cầm đũa của Tập Vị Nam khựng lại, thứ cảm xúc phức tạp quẩn quanh trên vầng trán.

“Sáu năm...” Tính ra, họ mới ở bên nhau độ nửa năm, tính thêm ba tháng gần đây, làm tròn cũng không đến mười tháng.

Thế mà người phụ nữ ấy, chỉ dùng ngót nghét mười tháng đã chiếm trọn toàn bộ tâm trí anh.

Sáu năm?

Miếng sữa đậu lành ngậm trong miệng phụt ra ngoài, Giang Nhan sửng sốt thấy rõ.

Con trai bà ở bên một cô gái suốt sáu năm? Mà bà không hề hay biết?

Trong khi bà vẫn lo ngay ngáy chuyện chung thân đại sự của nó, người làm mẹ như bà, có phải là thất bại quá rồi không?

Khóe miệng Tập Vị Nam giần giật, lanh lẹ né dòng sữa văng tung tóe.

Giang Nhan vội vã rút giấy lau khóe miệng.

“Không thể... con trai... sáu năm... đã sáu năm rồi, mà mày vẫn chưa đến được đâu với người ta? Sức chiến đấu của mày từ bao giờ lại yếu ớt thế hả con? Năm xưa mẹ và bố mày quen nhau nửa năm là lấy nhau, sáu năm sau thì mày ra đời. Với hiệu suất của bố mẹ, thì cháu mẹ giờ này đã lững chững tập đi rồi. Bây giờ mày lại nói với mẹ, mày chạy đua marathon tình ái những sáu năm, bây giờ vẫn tiếp tục chạy...”

“Mẹ và bố con là do liên hôn...” Tập Vị Nam có ý nhắc bà, nhưng mà, tuy là liên hôn, nhưng cả hai theo kịp trào lưu cưới trước yêu sau, bây giờ cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc. Nếu không phải bố anh một lòng một dạ đặt ở những nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì mẹ anh sẽ còn hạnh phúc hơn nữa.

“Mẹ mặc kệ, với cái tốc độ của mày, thì sáu năm nữa chưa chắc đã lấy được vợ, thế thì cháu mẹ bao giờ mới chào đời?” Mặt Giang Nhan ủ rũ: “Mày dắt người về đây cho mẹ xem, chỉ cần nhân phẩm được, thì chỗ bà nội có mẹ đỡ hộ, mấy đứa...”

Tập Vị Nam đứng phắt dậy, sắc mặt bình thản nhưng hàng lông mày sắc bén lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Giang Nhan giật mình trước hành động đường đột của anh, những lời sau đó nghẹn lại ở cổ.

“Mẹ, đợi thêm mấy ngày nữa.” Tập Vị Nam buông lời, rồi quay người lên gác.

...

Tối qua Tô Uyển và Diệp Bạc Hâm cãi nhau, Tô Uyển còn tát Diệp Bạc Hâm một cái, dì Thanh ở trong phòng khách tầng một chứng kiến từ đầu chí cuối. Có điều tính cách cả hai mẹ con đều bướng bỉnh như nhau, người ngoài như bà cũng không tiện ra can ngăn.

Tô Uyển sáng sớm trước khi ra khỏi cửa, đã dặn dì Thanh không có việc thì đừng lên gác.

Không biết hai mẹ con rốt cuộc xích mích chuyện gì, nhưng dì Thanh thấy Tô Uyển nổi cơn lôi đình, nhốt Diệp Bạc Hâm trên gác. Lại sai bà sang hàng xóm mượn hai con chó Ngao Tạng về, xích ở gốc cây ngô đồng dưới ban công phòng ngủ của Diệp Bạc Hâm, là để đề phòng con bé trèo từ ban công xuống.

Xem ra Tô Uyển hạ quyết tâm không cho Diệp Bạc Hâm ra khỏi nhà.

Lúc đi chợ mua đồ về, dì Thanh cố ý đi tránh sang con đường nhỏ bên mé.

Hai con chó Ngao trợn trừng con ngươi đen láy, lao bổ về phía dì Thanh, vừa lao vừa sủa nhặng xị.

Dì Thanh sợ quá giật lùi về sau, cho đến khi hai con chó bị dây xích kéo giật lại, gương mặt trắng nhợt của dì mới hoàn hồn.

Hai con chó dữ kinh khủng. Sáng nay lúc dì sang mượn, phải nhờ đôi vợ chồng nhà hàng xóm tự mình dắt sang, người lạ không dám tùy tiện lại gần chúng.

Diệp Bạc Hâm nghe thấy động tĩnh, bèn ló đầu ra.

“Dì Thanh?” Diệp Bạc Hâm mở cửa kính, mừng rỡ ngó xuống dưới.

Sự mừng rỡ trong lòng lấn át cả nỗi sợ hãi do lũ chó Ngao mang lại.

“Dì Thanh, dì mau giúp cháu mở cửa, thả cháu ra...”

Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, chắc đã hai tiếng đồng hồ trôi qua. Tối qua đã hẹn với Tập Vị Nam, để anh chờ dưới chân núi, khoảng chín giờ cô sẽ rời nhà, bây giờ cũng chả hay đã là mấy giờ rồi. Không thấy cô, liệu anh có sốt ruột không nhỉ?

Tô Uyển tịch thu điện thoại, làm cô không thể nào liên lạc được với anh.

Càng sợ hơn nữa là, Tô Uyển sẽ lấy điện thoại của cô gọi cho anh, nói nhiều điều không hay.

“Cái này... Bạc Hâm à, mẹ cháu cầm chìa khóa đi rồi, dì cũng chịu...” Dì Thanh đứng đằng xa, mặt tỏ ra khó khăn.

Bà mà có chìa khóa, cũng không dám mở cửa cho cô. Ở nhà này, Tô Uyển là chủ, bà chẳng qua cũng chỉ là người giúp việc.

“Dì Thanh, cháu xin dì đấy, cháu có việc quan trọng phải ra ngoài, dì giúp cháu đi mà...” Diệp Bạc Hâm chu môi, phải vận dụng cả chiêu nũng nịu.

“Dì giúp cháu phá cửa, hoặc dì gọi điện thoại cho công ty phá khóa, bảo họ đến mở cửa.” Diệp Bạc Hâm nhoài người trên lan can, mặt sầu bi.

“Không được đâu, phu nhân nói rồi, bảo dì trông trừng cháu.” Dì Thanh lắc đầu như trống bỏi, giọng điệu thở vắn than dài: “Bạc Hâm à, cháu cứ nhận lỗi với mẹ đi, mẹ cháu khẩu xà tâm phật, cháu cứ xin lỗi để bà ấy nguôi giận, chuyện này coi như xong.”

“Không xong được...” Diệp Bạc Hâm thì thào.

Lần này Tô Uyển hạ quyết tâm, thậm trí trò giam lỏng này còn vận dụng được, thì đoan chắc bà muốn chia rẽ cô và Tập Vị Nam.

Nếu như xin lỗi mà giải quyết được thì Tô Uyển đã chẳng đến nỗi dùng cách cực đoan này.

“Dì Thanh!” Diệp Bạc Hâm rướn giọng, toàn bộ hy vọng gửi gắm ở dì Thanh.

Dì Thanh sợ mình yếu lòng lại nhỡ việc, thấy cô không làm sao, liền quyết tâm quay người đi.

“Á, dì Thanh, dì đừng đi.” Diệp Bạc Hâm cuống lên: “Thế cháu không bắt dì mở cửa nữa, dì giúp cháu việc này được không?”

“Việc gì?” Dì Thanh quay người, cảnh giác nhìn cô.

Con bé này từ nhỏ đã nghịch như quỷ, bà không thể bị nó bẫy được, lúc ấy thì hết đường ăn nói.

“Dì đợi cháu tí.” Diệp Bạc Hâm thờ phào, chạy về phòng, xé một tờ giấy trắng, loạt xoạt viết một tràng chữ số lên đó.

“Dì Thanh ơi, hôm nay cháu hẹn bạn đi xuống phố. Dì xem bây giờ cháu không ra được khỏi nhà. Mẹ cháu cũng lấy mất điện thoại rồi. Có khi bạn cháu vẫn đang đợi, thất hẹn nhiều không hay. Dì giúp cháu gọi điện cho người ta, giải thích hộ cháu...” Diệp Bạc Hâm vo tờ giấy trong tay thành một nhúm, ném xuống chân dì Thanh: “Đây là số điện thoại của người ta, dì cứ nói là cháu ốm, bảo là hủy hẹn hôm nay...”

Đúng rồi, cô mà ốm, Tập Vị Nam sẽ lo lắng, sau đó sẽ đến thăm.

Ở đội Đặc chủng anh từng luyện bài phá khóa. Tiếc là hồi xưa cô không học được tài năng ấy.

Bằng không thì chỉ cần anh đuổi hai con chó dưới nhà đi, tự cô có thể trèo được xuống.

...

“A Nam à, con không định cho mẹ gặp con dâu của mẹ à?” Giang Nhan thiết tha theo Tập Vị Nam ra ngoài, thấy anh sải bước về phía gara, bà vẫn nhằng nhẵng nằn nì anh.

Nửa câu cũng con dâu, Giang Nhan không hề hay biết con trai bà đã kịp biến con gái nhà người ta thành cô con dâu thứ thiệt rồi.

Tập Vị Nam khựng bước chân, điện thoại trong tay rung lên.

Ngón tay mở khóa, ấn vào, một tin nhắn nhảy vọt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện