Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
Chương 234
Lạc Diêm Thành mím môi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tô Uyển.
Người phụ nữ này, rũ bỏ đi nét dịu dàng vốn có, dung mạo xinh đẹp, cô thực sự rất bình thường
Ở trong giới giải trí lăn lộn hơn hai mươi năm, loại hình mỹ nữ nào anh chưa gặp qua, nhưng mà không có người phụ nữ nào khiến anh cảm thấy thất bại, chỉ có cô.
Anh tán thưởng tính cách của cô, tántthưởng đầu óc kinh doanh của cô.
Lúc đầu anh chỉ là có hứng thú với ngoại hình của cô, tiếp sau đó lại biến vị rồi.
Anh bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ đến cô, cô càng mắng anh, thì anh càng vui vẻ.
Ngay cả anh cũng không biết bản thân vì sao có thể không có tự trọng như vậy, bỏ qua những cô gái hai mươi tươi mới trẻ đẹp không chơi đùa, phải hạ mình đi theo một người phụ nữ đã có hai con.
Lạc Diêm Thành nghi hoặc nhìn Tô Uyển, từng câu từng chữ nói: "Nói lại lần nữa, anh không chơi đùa, anh là thật lòng "
Gặp quỷ mới tin anh.
Vì để thoát khỏi anh, Tô Uyển đã điều tra rất nhiều tư liệu về anh, ngoài các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, giải thưởng điện ảnh và truyền hình trong nước và nước ngoài, văn phòng bán vé cao kỷ lục, được nói nhiều nhất là bạn gái của ngôi sao điện ảnh Lạc Diêm Thành, từ hai mươi năm trước đến bây giờ, đại đa số nữ ngôi sao cùng anh giao tiếp, truyền tai tiếng, nhiều không đếm xuể.
Hai ngày trước, còn bị vướng víu tai tiếng, cùng nữ ngôi sao nào đó ra vào khách sạn.
" Lạc Diêm Thành, vậy tôi nói cho anh biết, choddù anh có thật lòng hay không, tôi cũng sẽ không thể nào có gì với anh, tôi rất bận, không có thời gian chơi cùng anh, còn nữa, anh chẳng qua là một diễn viên, cái gì ngôi sao điện ảnh, còn không phải không bằng thiếu nữ cho anh tâng bốc? Tô Uyển tôi có làm sao, cũng không cùng giới giải trí có dính líu."
Trong đôi mắt đen nhánh của Tô Uyển thấm nhuận trào phúng.
Sắc mặt Lạc Diêm Thành trầm xuống.
" Nếu như anh rời khỏi giới giải trí thì sao?" Không có do dự, nói từ trong lòng ra.
Tô Uyển sững lại một chút, ngay cả Lạc Diêm Thành cũng bị bản thân làm kinh ngạc rồi.
Lúc đầu bước vào giới giải trí, không phải muốn vào công ty của gia đình, anh ghét thương trường anh đấu tôi đá, theo khuôn phép cũ, diễn viên lại khiến cho anh ta trải nghiệm một cuộc sống khác nhau, đổi vai trong vở diễn, anh thích diễn xuất, thực lực của anh cũng là hiển nhiên đối với tất cả, chỉ dựa vào một gương mặt, không thể đứng đầu trong giải trí hai mươi năm, thậm chí còn là sự tồn tại không thể vượt qua.
" Lạc gia, anh điên rồi?" Người quản lý ngồi trước xe hoàn toàn rối loạn, Lạc Diêm Thành là miếng bánh thơm, anh rút ra khỏi giới giải trí, kim bài người quản lý danh đầu của anh cũng không cần rồi.
Ở giới giải trí hiện nay tiểu thịt tươi thịnh hành, dựa vào gương mặt ăn cơm, một nhóm diễn viên dường như tìm không ra mấy người có kỹ năng diễn xuất, Lạc Diêm Thành một khi rời khỏi giới giải trí, thật sự là một sự đáng tiếc cho giới giải trí.
Tô Uyển cười nhẹ, suýt chút nữa bị kỹ năng xuất sắc của Lạc Diêm Thành lừa rồi.
Không thể không nói, danh hiệu ngôi sao điện ảnh đứng đầu của anh không phải chỉ là nói suông.
" Cậu câm miệng cho tôi " Lạc Diêm Thành đang đợi Tô Uyển trả lời, trong lòng căng thẳng như đang đánh trận vậy.
" Lạc gia..."
" Cút xuống xe " Lạc Diêm Thành không nhẫn nại được hướng về phía người quản lý hét lên.
Người quản lý sắc mặt cay đắng xuống xe, trước khi sắp xuống xe, oán hận nhìn Tô Uyển một cái.
Đi cùng với Lạc Diêm Thành gần mười năm rồi, anh hiểu Lạc Diêm Thành tính cách, lúc nào đùa giỡn, lúc nào thật lòng, từ trong đôi mắt anh có thể nhìn ra.
Anh nhìn Tô Uyển, trong mắt có dòng cảm xúc cuồng nhiệt.
Trong đoạn thời gian này, anh vì đợi điện thoại của Tô Uyển, ở hậu trường vừa nghỉ ngơi liền nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ.
Lúc trước anh nửa tháng không có cô gái nào liền sống không nổi bây giờ bao lâu rồi không động chạm đến nữ nhân? Cũng thành ăn chay rồi.
...
Diệp Bạc Hâm vừa ra khỏi sảnh sân bay, tìm một góc không có người, ấn tìm số điện thoại Tô Uyển.
Lạc Diêm Thành hồi hộp tới mức lòng bàn tay đều ra mồ hôi rồi, cả người như một cậu bé vậy, có chút khó xử.
Ánh mắt lại khăng khăng nhìn Tô Uyển.
Tô Uyển một bụng tức giận, trong mắt cô Lạc Diêm Thành là đang trêu chọc cô.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chuông, ha người bị dọa giật mình.
Tô Uyển cầm chặt điện thoại, có chút chột dạ.
Vừa muốn kéo mở cửa xe, nhưng bị tay của Lạc Diêm Thành giơ qua khóa trên cửa.
" Lạc Diêm Thành anh làm gì vậy, tôi muốn nghe điện thoại.
" Ở đây nghe đi" Đôi mắt đen âm u của Lạc Diêm Thành trầm xuống, ý vị không rõ ràng.
Tô Uyển do dự rất lâu, trầm mặc, tâm trạng có chút động, trực tiếp tắt điện thoại.
Đổ chuông mười mấy giây, đột nhiên bị tắt máy, Diệp Bạc Hâm vó chút nghi ngờ, vừa định gọi lại.
Ánh mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng cách đó không xa.
Rất giống chiếc xe lúc nãy Tô Uyển bước lên.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt điện thoại, bước thẳng qua hướng chiếc xe đó.
...
Trong xe, qua gương chiếu hậu Tô Uyển nhìn thấy thân ảnh của Diệp Bạc Hâm bước qua hướng này, sắc mặt hơi biến.
" Lạc Diêm Thành, lái xe đi."
Rõ ràng biết chiếc xe được dán một màn đen mỏng, từ phía sau không thể nhìn thấy cái gì, Tô Uyển vẫn là chột dạ cúi người xuống.
Tay kéo tà áo của Lạc Diêm Thành.
Lạc Diêm Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt cô dường như nằm bò trên chân anh, coi như là tức giận, cũng có một hương vị khác.
Trái tim yên tĩnh căng thẳng lên.
"Chìa khóa trên người quản lý, anh cũng không có cách nào " Anh lười biếng cười lên, ở cùng với Tô Uyển, anh có thể tìm ra cảm giác thời thanh niên còn trẻ, có lúc sẽ rất hối tiếc, lúc anh còn trẻ, vì sao không có gặp được Tô Uyển.
" Anh!"
"Này, kia không phải là con gái em sao?"Lạc Diêm Thành cũng nhìn thấy Diệp Bạc Hâm rồi.
Tô Uyển toàn thân đều cứng đờ.
Lạc Diêm Thành mỉm cười, "Em nói, anh có nên chào hỏi một tiếng không?"
" Anh dám!" Tô Uyển bị anh dọa tới sắc mamặt thay đổi rồi.
Lạc Diêm Thành có cái gì không dám làm, anh trước giờ vẫn luôn không để ý ánh mắt của người khác
Lạc Diêm Thành tư thế như muốn mở cửa xe.
Tô Uyển mạnh mẽ túm lấy tay anh, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Lạc Diêm Thành nhìn bộ dạng căng thẳng của Tô Uyển, trong lòng không có mảy may chút vui vẻ nào, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Cô chính là sợ người khác biết như vậy, biết cô và Lạc Diêm Thành anh có quan hệ sao?
" Cho anh nột cơ hội." Lạc Diêm Thành một mặt nghiêm túc nhìn Tô Uyển.
...
Diệp Thanh Vũ và Lạc Thời một trước một sau từ sảnh sân bay đi ra.
Phía sau là trợ lý của Lạc Thời.
Diệp Thanh Vũ kéo hành lý của bản thân, một mặt mệt mỏi.
Ngược lại Lạc Thời, nhà nhã bước đi, tinh thần vui vẻ, khóe miệng giương lên.
Vừa ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc, Lạc Thời khựng lại bước chân, Diệp Thanh Vũ muốn đuổi theo Lạc Thời bước nhanh về phía trước.
Cô cúi đầu, không có nhìn đường, đột nhiên đâm phải người khác.
Điện thoại của Diệp Bạc Hâm bị rơi ra ngoài, cô nhíu mày, nhặt điện thoại lên nghe thấy một tiếng kinh ngạc.
" Diệp Bạc Hâm, cô sao lại ở đây?"
Diệp Bạc Hâm đứng dậy, nhìn chiếc Rolls-Royce cách mười mét phía trước lại nhìn hướng Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ một thân sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ kinh doanh tinh anh nhìn phong thái bận rộn của cô, có lẽ vừa đi công tác quay về, sự chênh lệch thời gian vẫn chưa theo kịp.
" Tôi tới đón chị a, chị gái, đủ tâm ý phải không?" Diệp Bạc Hâm vừa nhìn thấy Diệp Thanh Vũ, không nhịn được mà trêu chọc.
Tay trái Diệp Thanh Vũ kéo hành lý, tay phải gập cong vắt lên áo vét.
Sắc mặt rất tiều tụy, đối diện với Diệp Bạc Hâm vẫn như cùn không có khuôn mặt tốt.
" Nếu đã tới đón tôi, vậy đi thôi." Hiếm thấy, Diệp Thanh Vũ không có phản bác, kéo Diệp Bạc Hâm đi về hướng chiếc xe Audi dừng bên ngoài.
Trước khi Diệp Thanh Vũ quay lại đã liên lạc với trợ lý, kêu cô đến sân bay đón cô.
Chiếc xe Audi màu trắng này là xe của Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ bây giờ muốn thoát khỏi Lạc Thời, coi như cô ghét ở cùng Diệp Bạc Hâm, cũng không muốn ở cùng loại người như Lạc Thời thêm một giây nào.
Có Diệp Bạc Hâm ở đây, Lạc Thời còn có thể mặt dày đuổi theo sao?
Diệp Bạc Hâm còn đang tò mò Diệp Thanh Vũ đang bị cái gì, hai người đều ghét bỏ nhau, Diệp Thanh Vũ chưa từng cho cô sắc mặt tốt, càng đừng nói tới kéo cô theo.
"Này đó không phải anh rể sao?" Nhìn thấy Lạc Thời đang đứng ở cửa ra vào, Diệp Bạc Hâm tự nhiên hiểu Diệp Thanh Vũ vì sao có loại phản ứng này rồi.
Nói thật, cô không thích Diệp Thanh Vũ và Lạc Thời, con người Lạc Thời quá thích trêu đùa rồi tâm tư thâm sâu, còn Diệp Thanh Vũ căn bản chơi không qua anh ta.
Lạc Thời chú ý đến tình hình bên này, tự nhiên cũng đoán ra Diệp Thanh Vũ có chủ ý gì.
Anh không có đuổi theo, đứng tại chỗ, hướng Diệp Bạc Hâm vẫy vẫy tay, coi như chào hỏi.
Diệp Bạc Hâm lộ ra nụ cười sáng lạn, không thể phủ nhận, Lạc Thời không phải đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại đủ thú vị.
Diệp Thanh Vũ cứng đờ, bàn tay túm lấy Diệp Bạc Hâm siết chặt, cô không có quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm.
"Hò hét cái gì?"
Diệp Bạc Hâm bĩu môi, "Chị không phải muốn kết hôn rồi sao?"
Vừa nghe thấy hai từ kết hôn, sắc mặt Diệp Thanh Vũ đều trắng, môi đang run run.
Diệp Bạc Hâm có chút hói hận, lại kéo không xuống được gương mặt xin lỗi.
"Này chị đừng có không tiến bộ như vậy chứ, vì nột công ty xác không, bỏ qua hạnh phúc cả một đời, có đáng không? Chị có thể buông được Hạ Dã Nhuận sao? Nếu đã thích, vì sao không đi cố gắng một phen?"
Sắc mặt Diệp Thanh Vũ trầm xuống, nghe thấy Diệp Bạc Hâm nhắc đến tên người kia, cô dường như đỏ mắt lên.
Dứt khoát kéo cửa xe, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm bị vô lạnh lùng đẩy vào trong xe.
" Tôi nói cho cô biết, đồ vật của Diệp Bạc Hâm cô không thích, Diệp Thanh Vũ tôi sẽ không đi nhặt về."
Diệp Thanh Vũ mở cốp xe lên, bỏ hành lý vào trong, tức giận ngồi vào trên ghế trước vừa lên xe liền khép mắt lại.
Diệp Bạc Hâm có chút cạn lời.
Cái gì mà nói đồ của Diệp Bạc Hâm cô không thích, Diệp Thanh Vũ cô sẽ không đi nhặt? Hạ Dã Nhuận không phải đồ vật, tình cảm có thể dùng trao đổi sao?
Diệp Thanh Vũ này lập luận lộn xộn gì vậy.
...
Thân ảnh Diệp Bạc Hâm vừa biến mất, Tô Uyển lập tức ngồi thẳng dậy.
Lạc Diêm Thành không đợi được đáp án của cô, thẻ bài đe dọa cô cũng quay lưng đi rồi, có chút tức giận đóng sầm cửa xe.
Tô Uyển không có quan tâm tới anh, chỉnh sửa lại đầu tóc, hai tay khoanh lại trước ngực.
" Lạc Diêm Thành, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tôi -- không -- có --thời--gian--chơi -- với-- anh!" Giọng Tô Uyển rất lạnh, trong đồng tử chỉ có không nhẫn nại và chán ghét, "Nữ nhân xinh đẹp trong giới giải trí một đống lớn, anh ngoắc ngoắc ngón tay, liền có mỹ nữ chơi với anh, còn Tô Uyển tôi, không phải diễn viên, tôi là thương nhân, hình tượng của tôi đại diện cho hình tượng của doanh nghiệp. Tôi đã ly hôn, còn có hai đứa con, không muốn bàn tới một đoạn tình cảm nữa, tất cả tâm huyết của tôi cả đời này dành cho sự nghiệp cà hai đứa con của tôi, Lạc Diêm Thành, anh muốn chơi, xin lỗi tôi không thể tiếp!"
Đồng tử của Lạc Diêm Thành so với đêm khuya trong núi còn sâu nặng hơn, nhàn nhạt vứt đi.
Anh chưa từng vì thân phận diễn viên của mình mà cảm thấy nhục nhã, anh cũng rõ ràng, trong mắt một số phú thương, bọn họ nhìn không được người trong giới giải trí, nhưng mà... Tô Uyển lúc nào cũng ghét bỏ thân phận ngôi sao điện ảnh của anh, lúc này khiến anh cảm thấy khó xử.
Người phụ nữ này, rũ bỏ đi nét dịu dàng vốn có, dung mạo xinh đẹp, cô thực sự rất bình thường
Ở trong giới giải trí lăn lộn hơn hai mươi năm, loại hình mỹ nữ nào anh chưa gặp qua, nhưng mà không có người phụ nữ nào khiến anh cảm thấy thất bại, chỉ có cô.
Anh tán thưởng tính cách của cô, tántthưởng đầu óc kinh doanh của cô.
Lúc đầu anh chỉ là có hứng thú với ngoại hình của cô, tiếp sau đó lại biến vị rồi.
Anh bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ đến cô, cô càng mắng anh, thì anh càng vui vẻ.
Ngay cả anh cũng không biết bản thân vì sao có thể không có tự trọng như vậy, bỏ qua những cô gái hai mươi tươi mới trẻ đẹp không chơi đùa, phải hạ mình đi theo một người phụ nữ đã có hai con.
Lạc Diêm Thành nghi hoặc nhìn Tô Uyển, từng câu từng chữ nói: "Nói lại lần nữa, anh không chơi đùa, anh là thật lòng "
Gặp quỷ mới tin anh.
Vì để thoát khỏi anh, Tô Uyển đã điều tra rất nhiều tư liệu về anh, ngoài các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, giải thưởng điện ảnh và truyền hình trong nước và nước ngoài, văn phòng bán vé cao kỷ lục, được nói nhiều nhất là bạn gái của ngôi sao điện ảnh Lạc Diêm Thành, từ hai mươi năm trước đến bây giờ, đại đa số nữ ngôi sao cùng anh giao tiếp, truyền tai tiếng, nhiều không đếm xuể.
Hai ngày trước, còn bị vướng víu tai tiếng, cùng nữ ngôi sao nào đó ra vào khách sạn.
" Lạc Diêm Thành, vậy tôi nói cho anh biết, choddù anh có thật lòng hay không, tôi cũng sẽ không thể nào có gì với anh, tôi rất bận, không có thời gian chơi cùng anh, còn nữa, anh chẳng qua là một diễn viên, cái gì ngôi sao điện ảnh, còn không phải không bằng thiếu nữ cho anh tâng bốc? Tô Uyển tôi có làm sao, cũng không cùng giới giải trí có dính líu."
Trong đôi mắt đen nhánh của Tô Uyển thấm nhuận trào phúng.
Sắc mặt Lạc Diêm Thành trầm xuống.
" Nếu như anh rời khỏi giới giải trí thì sao?" Không có do dự, nói từ trong lòng ra.
Tô Uyển sững lại một chút, ngay cả Lạc Diêm Thành cũng bị bản thân làm kinh ngạc rồi.
Lúc đầu bước vào giới giải trí, không phải muốn vào công ty của gia đình, anh ghét thương trường anh đấu tôi đá, theo khuôn phép cũ, diễn viên lại khiến cho anh ta trải nghiệm một cuộc sống khác nhau, đổi vai trong vở diễn, anh thích diễn xuất, thực lực của anh cũng là hiển nhiên đối với tất cả, chỉ dựa vào một gương mặt, không thể đứng đầu trong giải trí hai mươi năm, thậm chí còn là sự tồn tại không thể vượt qua.
" Lạc gia, anh điên rồi?" Người quản lý ngồi trước xe hoàn toàn rối loạn, Lạc Diêm Thành là miếng bánh thơm, anh rút ra khỏi giới giải trí, kim bài người quản lý danh đầu của anh cũng không cần rồi.
Ở giới giải trí hiện nay tiểu thịt tươi thịnh hành, dựa vào gương mặt ăn cơm, một nhóm diễn viên dường như tìm không ra mấy người có kỹ năng diễn xuất, Lạc Diêm Thành một khi rời khỏi giới giải trí, thật sự là một sự đáng tiếc cho giới giải trí.
Tô Uyển cười nhẹ, suýt chút nữa bị kỹ năng xuất sắc của Lạc Diêm Thành lừa rồi.
Không thể không nói, danh hiệu ngôi sao điện ảnh đứng đầu của anh không phải chỉ là nói suông.
" Cậu câm miệng cho tôi " Lạc Diêm Thành đang đợi Tô Uyển trả lời, trong lòng căng thẳng như đang đánh trận vậy.
" Lạc gia..."
" Cút xuống xe " Lạc Diêm Thành không nhẫn nại được hướng về phía người quản lý hét lên.
Người quản lý sắc mặt cay đắng xuống xe, trước khi sắp xuống xe, oán hận nhìn Tô Uyển một cái.
Đi cùng với Lạc Diêm Thành gần mười năm rồi, anh hiểu Lạc Diêm Thành tính cách, lúc nào đùa giỡn, lúc nào thật lòng, từ trong đôi mắt anh có thể nhìn ra.
Anh nhìn Tô Uyển, trong mắt có dòng cảm xúc cuồng nhiệt.
Trong đoạn thời gian này, anh vì đợi điện thoại của Tô Uyển, ở hậu trường vừa nghỉ ngơi liền nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ.
Lúc trước anh nửa tháng không có cô gái nào liền sống không nổi bây giờ bao lâu rồi không động chạm đến nữ nhân? Cũng thành ăn chay rồi.
...
Diệp Bạc Hâm vừa ra khỏi sảnh sân bay, tìm một góc không có người, ấn tìm số điện thoại Tô Uyển.
Lạc Diêm Thành hồi hộp tới mức lòng bàn tay đều ra mồ hôi rồi, cả người như một cậu bé vậy, có chút khó xử.
Ánh mắt lại khăng khăng nhìn Tô Uyển.
Tô Uyển một bụng tức giận, trong mắt cô Lạc Diêm Thành là đang trêu chọc cô.
Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chuông, ha người bị dọa giật mình.
Tô Uyển cầm chặt điện thoại, có chút chột dạ.
Vừa muốn kéo mở cửa xe, nhưng bị tay của Lạc Diêm Thành giơ qua khóa trên cửa.
" Lạc Diêm Thành anh làm gì vậy, tôi muốn nghe điện thoại.
" Ở đây nghe đi" Đôi mắt đen âm u của Lạc Diêm Thành trầm xuống, ý vị không rõ ràng.
Tô Uyển do dự rất lâu, trầm mặc, tâm trạng có chút động, trực tiếp tắt điện thoại.
Đổ chuông mười mấy giây, đột nhiên bị tắt máy, Diệp Bạc Hâm vó chút nghi ngờ, vừa định gọi lại.
Ánh mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng cách đó không xa.
Rất giống chiếc xe lúc nãy Tô Uyển bước lên.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt điện thoại, bước thẳng qua hướng chiếc xe đó.
...
Trong xe, qua gương chiếu hậu Tô Uyển nhìn thấy thân ảnh của Diệp Bạc Hâm bước qua hướng này, sắc mặt hơi biến.
" Lạc Diêm Thành, lái xe đi."
Rõ ràng biết chiếc xe được dán một màn đen mỏng, từ phía sau không thể nhìn thấy cái gì, Tô Uyển vẫn là chột dạ cúi người xuống.
Tay kéo tà áo của Lạc Diêm Thành.
Lạc Diêm Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt cô dường như nằm bò trên chân anh, coi như là tức giận, cũng có một hương vị khác.
Trái tim yên tĩnh căng thẳng lên.
"Chìa khóa trên người quản lý, anh cũng không có cách nào " Anh lười biếng cười lên, ở cùng với Tô Uyển, anh có thể tìm ra cảm giác thời thanh niên còn trẻ, có lúc sẽ rất hối tiếc, lúc anh còn trẻ, vì sao không có gặp được Tô Uyển.
" Anh!"
"Này, kia không phải là con gái em sao?"Lạc Diêm Thành cũng nhìn thấy Diệp Bạc Hâm rồi.
Tô Uyển toàn thân đều cứng đờ.
Lạc Diêm Thành mỉm cười, "Em nói, anh có nên chào hỏi một tiếng không?"
" Anh dám!" Tô Uyển bị anh dọa tới sắc mamặt thay đổi rồi.
Lạc Diêm Thành có cái gì không dám làm, anh trước giờ vẫn luôn không để ý ánh mắt của người khác
Lạc Diêm Thành tư thế như muốn mở cửa xe.
Tô Uyển mạnh mẽ túm lấy tay anh, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Lạc Diêm Thành nhìn bộ dạng căng thẳng của Tô Uyển, trong lòng không có mảy may chút vui vẻ nào, ngược lại trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Cô chính là sợ người khác biết như vậy, biết cô và Lạc Diêm Thành anh có quan hệ sao?
" Cho anh nột cơ hội." Lạc Diêm Thành một mặt nghiêm túc nhìn Tô Uyển.
...
Diệp Thanh Vũ và Lạc Thời một trước một sau từ sảnh sân bay đi ra.
Phía sau là trợ lý của Lạc Thời.
Diệp Thanh Vũ kéo hành lý của bản thân, một mặt mệt mỏi.
Ngược lại Lạc Thời, nhà nhã bước đi, tinh thần vui vẻ, khóe miệng giương lên.
Vừa ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc, Lạc Thời khựng lại bước chân, Diệp Thanh Vũ muốn đuổi theo Lạc Thời bước nhanh về phía trước.
Cô cúi đầu, không có nhìn đường, đột nhiên đâm phải người khác.
Điện thoại của Diệp Bạc Hâm bị rơi ra ngoài, cô nhíu mày, nhặt điện thoại lên nghe thấy một tiếng kinh ngạc.
" Diệp Bạc Hâm, cô sao lại ở đây?"
Diệp Bạc Hâm đứng dậy, nhìn chiếc Rolls-Royce cách mười mét phía trước lại nhìn hướng Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ một thân sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ kinh doanh tinh anh nhìn phong thái bận rộn của cô, có lẽ vừa đi công tác quay về, sự chênh lệch thời gian vẫn chưa theo kịp.
" Tôi tới đón chị a, chị gái, đủ tâm ý phải không?" Diệp Bạc Hâm vừa nhìn thấy Diệp Thanh Vũ, không nhịn được mà trêu chọc.
Tay trái Diệp Thanh Vũ kéo hành lý, tay phải gập cong vắt lên áo vét.
Sắc mặt rất tiều tụy, đối diện với Diệp Bạc Hâm vẫn như cùn không có khuôn mặt tốt.
" Nếu đã tới đón tôi, vậy đi thôi." Hiếm thấy, Diệp Thanh Vũ không có phản bác, kéo Diệp Bạc Hâm đi về hướng chiếc xe Audi dừng bên ngoài.
Trước khi Diệp Thanh Vũ quay lại đã liên lạc với trợ lý, kêu cô đến sân bay đón cô.
Chiếc xe Audi màu trắng này là xe của Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ bây giờ muốn thoát khỏi Lạc Thời, coi như cô ghét ở cùng Diệp Bạc Hâm, cũng không muốn ở cùng loại người như Lạc Thời thêm một giây nào.
Có Diệp Bạc Hâm ở đây, Lạc Thời còn có thể mặt dày đuổi theo sao?
Diệp Bạc Hâm còn đang tò mò Diệp Thanh Vũ đang bị cái gì, hai người đều ghét bỏ nhau, Diệp Thanh Vũ chưa từng cho cô sắc mặt tốt, càng đừng nói tới kéo cô theo.
"Này đó không phải anh rể sao?" Nhìn thấy Lạc Thời đang đứng ở cửa ra vào, Diệp Bạc Hâm tự nhiên hiểu Diệp Thanh Vũ vì sao có loại phản ứng này rồi.
Nói thật, cô không thích Diệp Thanh Vũ và Lạc Thời, con người Lạc Thời quá thích trêu đùa rồi tâm tư thâm sâu, còn Diệp Thanh Vũ căn bản chơi không qua anh ta.
Lạc Thời chú ý đến tình hình bên này, tự nhiên cũng đoán ra Diệp Thanh Vũ có chủ ý gì.
Anh không có đuổi theo, đứng tại chỗ, hướng Diệp Bạc Hâm vẫy vẫy tay, coi như chào hỏi.
Diệp Bạc Hâm lộ ra nụ cười sáng lạn, không thể phủ nhận, Lạc Thời không phải đối tượng tốt để kết hôn, nhưng lại đủ thú vị.
Diệp Thanh Vũ cứng đờ, bàn tay túm lấy Diệp Bạc Hâm siết chặt, cô không có quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm.
"Hò hét cái gì?"
Diệp Bạc Hâm bĩu môi, "Chị không phải muốn kết hôn rồi sao?"
Vừa nghe thấy hai từ kết hôn, sắc mặt Diệp Thanh Vũ đều trắng, môi đang run run.
Diệp Bạc Hâm có chút hói hận, lại kéo không xuống được gương mặt xin lỗi.
"Này chị đừng có không tiến bộ như vậy chứ, vì nột công ty xác không, bỏ qua hạnh phúc cả một đời, có đáng không? Chị có thể buông được Hạ Dã Nhuận sao? Nếu đã thích, vì sao không đi cố gắng một phen?"
Sắc mặt Diệp Thanh Vũ trầm xuống, nghe thấy Diệp Bạc Hâm nhắc đến tên người kia, cô dường như đỏ mắt lên.
Dứt khoát kéo cửa xe, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm bị vô lạnh lùng đẩy vào trong xe.
" Tôi nói cho cô biết, đồ vật của Diệp Bạc Hâm cô không thích, Diệp Thanh Vũ tôi sẽ không đi nhặt về."
Diệp Thanh Vũ mở cốp xe lên, bỏ hành lý vào trong, tức giận ngồi vào trên ghế trước vừa lên xe liền khép mắt lại.
Diệp Bạc Hâm có chút cạn lời.
Cái gì mà nói đồ của Diệp Bạc Hâm cô không thích, Diệp Thanh Vũ cô sẽ không đi nhặt? Hạ Dã Nhuận không phải đồ vật, tình cảm có thể dùng trao đổi sao?
Diệp Thanh Vũ này lập luận lộn xộn gì vậy.
...
Thân ảnh Diệp Bạc Hâm vừa biến mất, Tô Uyển lập tức ngồi thẳng dậy.
Lạc Diêm Thành không đợi được đáp án của cô, thẻ bài đe dọa cô cũng quay lưng đi rồi, có chút tức giận đóng sầm cửa xe.
Tô Uyển không có quan tâm tới anh, chỉnh sửa lại đầu tóc, hai tay khoanh lại trước ngực.
" Lạc Diêm Thành, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, tôi -- không -- có --thời--gian--chơi -- với-- anh!" Giọng Tô Uyển rất lạnh, trong đồng tử chỉ có không nhẫn nại và chán ghét, "Nữ nhân xinh đẹp trong giới giải trí một đống lớn, anh ngoắc ngoắc ngón tay, liền có mỹ nữ chơi với anh, còn Tô Uyển tôi, không phải diễn viên, tôi là thương nhân, hình tượng của tôi đại diện cho hình tượng của doanh nghiệp. Tôi đã ly hôn, còn có hai đứa con, không muốn bàn tới một đoạn tình cảm nữa, tất cả tâm huyết của tôi cả đời này dành cho sự nghiệp cà hai đứa con của tôi, Lạc Diêm Thành, anh muốn chơi, xin lỗi tôi không thể tiếp!"
Đồng tử của Lạc Diêm Thành so với đêm khuya trong núi còn sâu nặng hơn, nhàn nhạt vứt đi.
Anh chưa từng vì thân phận diễn viên của mình mà cảm thấy nhục nhã, anh cũng rõ ràng, trong mắt một số phú thương, bọn họ nhìn không được người trong giới giải trí, nhưng mà... Tô Uyển lúc nào cũng ghét bỏ thân phận ngôi sao điện ảnh của anh, lúc này khiến anh cảm thấy khó xử.
Bình luận truyện