Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 289



Tập Vị Nam lập tức sầm mặt, đanh giọng quát: “Sở Lâm! Đừng quá đáng!”

Có mấy ly rượu, mà làm như Diệp Bạc Hâm cô kém cỏi lắm không bằng, cô không cần Tập Vị Nam đỡ hộ mình. Nói dễ nghe thì Tập Vị Nam thương vợ. Nói khó nghe thì Diệp Bạc Hâm bất tài vô dụng, trên bàn rượu đến thể diện của chồng cũng không biết đường vun vén, chỉ giỏi núp sau lưng đàn ông.

“Nam, anh quên ông ngoại em có trại rượu à? Từ bé em và cậu đã thậm thụt uống trộm rượu trong hũ, tửu lượng cũng tạm được.” Diệp Bạc Hâm cười vô tư, nhoài người trên vai Tập Vị Nam, thì thầm nói. Hơi thở mang hương rượu vấn vít quanh chóp mũi anh: “Vả lại, nếu em say, còn có anh cơ mà?”

Cô tin anh, giọng nói dịu nhỉu, nũng nịu. Bởi có anh ở đây, nên cô mới yên tâm uống say. Tập Vị Nam không còn gì để nói, sắc mặt cũng dần dịu xuống.

Diệp Bạc Hâm khẽ cười, ngả vào lòng anh, lại nâng ly rượu lên.

Một ly, hai ly, ba ly...

Diệp Bạc Hâm không từ chối, uống đến cùng với Sở Lâm. Cả quá trình, Tập Vị Nam nhíu chặt mày, mấy lần toan ngăn lại, mà bị cô né tránh gạt đi.

Sở Lâm say bí tỉ, hai má đỏ gay, thần sắc đã có phần lờ đỡ, hai chân bủn rủn, nằm mọp xuống bàn, mồm vẫn lẩm bẩm “Không xong rồi”. Ly rượu nằm kềnh ở bên. Tập Khởi Nhu bỉ bai đá vào chân anh ta, lấy khăn ăn lau rượu đổ trên mặt bàn.

“Còn ai muốn uống không?” Trên gương mặt Diệp Bạc Hâm chưa có vẻ say. Nụ cười êm ái khác thường. Cô đong đưa chất rượu màu hổ phách trong ly.

Tập Vị Nam hoang mang nhìn người phụ nữ đang dựa vào lòng mình. Uống cạn bốn ly whiskey, mà người vẫn tỉnh táo. Tửu lượng của cô có phần tốt quá thì phải? Năm xưa, lúc uống găng nhất, thì anh cũng chỉ bốn ly to whiskey là gục bất tỉnh nhân sự.

Mọi người nhìn cô với con mắt khác hẳn. Quý Giản Ninh vốn đứng bên theo dõi sự tình, tưởng cô chỉ đang cố gắng kiếm chút sĩ diện cho đại ca, không ngờ cả lũ đã quá khinh thường cô nàng.

“Để em.” Tần Yến Đường đứng dậy, gạt tay bạn gái ra, rót một ly rượu đầy đưa đến trước mặt Diệp Bạc Hâm.

Cô khiêu khích công khai thế này, mấy gã đàn ông đứng bên thấy anh em của mình bị hạ knock-out bởi một người phụ nữ, truyền ra ngoài thì còn gì là sĩ diện?

Whiskey là rượu mạnh, Sở Lâm gục rồi, xem cô còn trụ được bao lâu?

Tập Vị Nam rót cho cô một cốc nước quả, Diệp Bạc Hâm nâng lên, uống một hơi hết sạch, gột bớt hơi rượu trong miệng.

“Khó chịu không?” Tập Vị Nam vuốt lưng cô, ánh mắt đầy ắp thương yêu.

“Không sao...” Diệp Bạc Hâm khoát tay: “Say rồi còn có anh mà?”

Tối nay, Diệp Bạc Hâm uống khá nhiều. Dù tửu lượng tốt mấy cũng không địch được bốn gã đàn ông luân phiên chúc rượu.

Sở Lâm mở phát súng đầu tiên, gục tại trận. Tần Yến Đường không tin, kết quả cũng nằm li bì trên đùi bạn gái. Kỳ Tương Tu và Lăng Diên Dung cũng lục tục chuốc thêm rượu, họ muốn thử tửu lượng của Diệp Bạc Hâm, rốt cuộc cả hai cũng nhập cuộc bí tỉ...

Quý Giản Ninh xua tay lấy cớ, sợ quân doanh có nhiệm vụ đột suất, thành thử không dám uống rượu. Thực tế là Tập Vị Nam đã dùng ánh mắt ra hiệu, nên mới không dám tham gia cùng.

Lục Tiễn Tây ít uống, chỉ ngồi bên xem họ so tài...

Tập Khởi Nhu trợn tròn mắt, sùng bái nhìn Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, rúc trong lòng Tập Vị Nam, dụi mấy cái vào ngực anh. Gương mặt đỏ bừng bừng, bờ mi rậm đổ hai cái bóng hình quạt trên mí mắt.

Đầu càng lúc càng quay cuồng, mày nhíu chặt...

Hạ gục được bốn gã đàn ông, còn mình cũng chẳng hơn là mấy. Đếm ra, cô uống không dưới mười ly, đi vệ sinh hai lần.

“Anh Hai, cho chị dâu uống ít nước ấm này...” Tập Khởi Nhu chạy ra ngoài, bưng cốc nước ấm vào.

Tập Vị Nam nhíu chặt mày, đỡ vai cô, kề miệng cốc lên môi, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Nào, em uống nước đi...”

Vừa được mấy hớp, Diệp Bạc Hâm đã nhăn mày đẩy tay anh ra: “Không uống nữa đâu...”

“Còn khó chịu không?” Tập Vị Nam tránh cánh tay quơ quào của cô, đặt cốc xuống bàn.

“Khó chịu..” Diệp Bạc Hâm hơi ngà ngà say, cô mượn men rượu, quắp lấy cổ anh, cười khúc khích hỏi: “Vì sao anh không uống được rượu?”

Tập Vị Nam cúi người xuống, vầng trán thoáng vẻ lạnh băng. Không đợi anh trả lời, Diệp Bạc Hâm đã chu môi hôn anh một cái, hương rượu xộc vào khứu giác, mùi dìu dịu lãng đãng bên mũi.

Anh sững người, nghe tiếng cười của cô êm ái, vui sướng vang lên bên tai: “Như thế này thì sao, anh có say không?”

Tập Vị Nam cười bất lực. Cô hơi say rồi, bằng không ngày thường đã chẳng dám làm những chuyện vừa rồi.

Khóe môi anh tủm tỉm nụ cười dịu dàng, đầu mũi chạm vào cô, tư thế thân mật: “Rượu không say, người tự say mất rồi.”

“Thơm lắm.” Anh nhắm mắt, như để hồi tưởng lại dư vị.

Diệp Bạc Hâm mỉm cười.

Thốt nhiên, anh nhăn mày: “Nếu em đã uống không say, thì tại sao cái đêm cầu hôn anh, em lại say khướt?”

Cái này là muốn cô mượn rượu nói thật, bẫy cô à?

Chết dở, lại quên béng mất vụ này.

Cô giật mình, tỉnh táo thêm mấy phần, bèn cười xòa: “Anh lại còn nhắc, hôm đó em chờ anh từ chiều đến tối mà không thấy anh đâu, tửu lượng có tốt mấy, uống nhiều cũng không phải say chứ.”

Mắt láo liên một vòng, cô cười hỏi: “Mà, tối hôm ấy, em đã nói gì ấy nhỉ?”

Tập Vị Nam rướn mày, ánh mắt có nét cười đùa, ngẫm nghĩ một lúc: “Em nói là, em rất thích anh, nằng nặc đòi cưới anh. Nên anh mới đành chấp nhận.”

Khóe môi Diệp Bạc Hâm giần giật. Người này nói dối thành thần. Lúc đấy cô mà say thật, chắc suýt thì tin anh.

Nghỉ ngơi một lúc, men rượu trong người mới tản bớt.

Trừ Quý Giản Ninh, Tập Vị Nam, Lục Tiễn Tây, mấy gã kia đều gục hẳn. Căn phòng lúc này rất yên bình, không còn rôm rả như lúc nãy.

“Mình về nhé?” Tập Vị Nam xoa sống lưng cô, cúi đầu xuống, hỏi bên tai Diệp Bạc Hâm.

Tại sao lúc nãy anh không ngăn cô lại? Rõ ràng biết uống say sẽ khó chịu, anh lại để cô uống hết ly này đến ly khác, giờ thì hay rồi, thấy cô khó chịu mà anh cứ nhíu chặt mày, thương nhiều lắm.

“Cho em nghỉ một lúc đi mà...” Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, trả lời vẻ trẻ con.

Đúng là cô đang rất khó chịu. Whiskey quá nặng, uống từng ấy ly... dạ dày nhộn nhạo, đầu nặng trĩu...

“Ừm...” Giọng nói dễ nghe của Tập Vị Nam vang lên bên tai cô.

Không biết chợp mắt được bao lâu, khi mở mắt ra, người trong phòng đã tản hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Mấy giờ rồi?” Cô ngóc đầu dạy, dựa vào vai anh, đôi mắt mơ màng nhìn góc cạnh gương mặt điển trai của anh.

Tập Vị Nam nhìn đồng hồ trên tay: “Gần mười hai giờ rồi...”

“Họ về hết rồi à?” Diệp Bạc Hâm đưa tay, day thái dương.

“Về rồi.” Tập Vị Nam nhìn xuống, thở dài, nhẹ nhàng xoa gò má nóng ran cả cô: “Sau này đừng miễn cưỡng bản thân vì anh...”

Làm sao mà anh lại không hiểu lý do khiến cô vẫn còn uống tiếp với đám Tần Yến Đường, sau khi đã hạ gục Sở Lâm?

Chẳng qua cũng vì Tập Vị Nam cả thôi...

Cô không muốn bạn của anh khinh thường mình. Thắng được bọn họ trên bàn rượu, sau này gặp gỡ ít nhiều họ cũng sẽ kiêng nể, không đơn thuần chỉ bởi cô là vợ của Tập Vị Nam.

Diệp Bạc Hâm uể oải nhắm mắt: “Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng... mình cũng về thôi...”

Tập Vị Nam nhấc tấm áo vest đắp lên lưng cô, một tay cẩn thận nâng đầu cô dậy, bàn tay đỡ gương mặt cô. Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, bên má nóng ran áp lên mặt đồng hồ mát rượu của Tập Vị Nam. Cô khẽ lẩm bẩm một tiếng rồi gương mặt lại lần tìm, rụi vào lòng bàn tay anh trong vô thức. Cảm giác mềm mại dễ chịu vô cùng.

Tập Vị Nam nâng đầu, để cô ngả vào lòng mình, dùng áo khoác đắp lên người Diệp Bạc Hâm. Anh khom người bế bổng cô lên.

Diệp Bạc Hâm nhẹ hơn so với tưởng tượng của Tập Vị Nam, ôm trong vòng tay gần như chả nặng mấy.

Đầu cô áp kề sát bên cổ anh, thật thoải mái...

Rượu tỉnh được phân nửa, cô bước đi không thành vấn đề, nhưng có người muốn ẵm, thì cô còn gì sướng bằng...

Vòm ngực anh cứng cáp, cánh tay săn chắc, Diệp Bạc Hâm đều cảm nhận được.

Tai cô đỏ ửng áp lên phía bên trái xương quai xanh của anh, nghe rõ nhịp tim đập mạnh mẽ, thùm thụp thùm thụp... mỗi một nhịp chắc nịch, khiến tai màng nhĩ của cô cũng phải rung lên.

Ra khỏi khách sạn, một cơn gió thốc tới, hai mai tóc cô bay phất phơ bên mặt.

May mà Tập Vị Nam khoác áo cho cô, cản được làn gió se lạnh ập tới. Diệp Bạc Hâm nhíu mày lại, cơ thể trong vòng tay anh khẽ cựa quậy, càng cố gắng xích lại gần nguồn ấm là anh.

...

Trên đường, xe chạy êm ru, sợ Diệp Bạc Hâm bị tròng trành, xóc nảy.

Diệp Bạc Hâm nhoài trên cửa sổ, gió phất phơ những sợi tóc cô. Cô nhắm mắt, đầu tỉnh táo hơn nhiều.

Về đến căn hộ, Diệp Bạc Hâm buồn ngủ đến nỗi chẳng màng cựa quậy ngón tay, uể oải nằm mọp trên đùi anh.

“Sau này không được uống nhiều như thế nữa nhé.” Tập Vị Nam nhíu mày, ngón tay day nhẹ trên thái dương cô.

“Ừm...” Diệp Bạc Hâm díp mắt, không mở ra nổi, đầu mơ mơ màng màng.

“Anh đi nấu ít canh giải rượu, em ngoan ngoãn nằm đây, đừng đi lung tung...” Tập Vị Nam lại nhấc đầu cô, đặt xuống ghế sô-pha. Rồi đứng dậy... lấy một tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Diệp Bạc Hâm...

Cô nghe trên đỉnh đầu có tiếng thở nhẹ, đầu được di chuyển, bước chân vang lên bên tai, xa dần...

Không biết bao lâu sau, cơ thể lại được đỡ dậy, môi chạm vào thứ chất lỏng âm ấm.

“Nào, uống ít canh giải rượu cho thoải mái...”

Mê man nằm một lúc, cũng đỡ buồn ngủ.

Diệp Bạc Hâm mở mắt, thấy mình nằm gọn trong lòng anh. Anh đang bưng bát canh, nhíu mày nhìn cô.

Uống canh giải rượu, dạ dày êm hẳn, cảm giác nóng nực cũng bớt đi nhiều.

“Thoải mái rồi.” Diệp Bạc Hâm vò tóc, hai chân bước xuống đất. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tỏa, cô rùng mình. Mới rồi được bế vào nhà, dép đi trong nhà chưa kịp xỏ. Anh nắm bàn chân của cô, cởi giầy ném sang một bên.

Nhìn quanh, cô rướn chân khều đôi dép, bị anh đỡ lấy vai: “Em muốn đi đâu?”

“Đi tắm, trên người toàn mùi rượu, hôi rình, lại khó chịu.” Diệp Bạc Hâm lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện