Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy
Chương 1: Đêm Tân Hôn Ngoài Ý Muốn
Bầu không khí trong căn phòng tân hôn xa hoa bỗng chốc trở nên thật nóng bỏng...
Vân Vy ngồi trên giường, đầu óc choáng váng. Cô khẽ lắc đầu mấy lần, nhưng dường như cô càng cố lắc đầu thì đầu cô lại càng choáng váng hơn. Hơi thở của cô dần trở nên nặng nhọc, cô vô thức hướng đôi mắt xinh đẹp về cửa phòng tắm. Cô biết, bên trong đó, chính là người chồng mới cưới của cô, Cố Thừa Duật. Cô cũng không rõ loại cảm giác gì đang len lỏi trong trí óc cô nữa, dường như cô đang khao khát một điều gì đó...
Khao khát ư?
Cô khẽ lắc đầu cho tỉnh táo. Không được, tuyệt đối không được. Nhưng sao đầu óc cô lại càng choáng váng hơn thế này. Hơn nữa, cô cảm thấy rất nóng. Có trời mới biết, lúc này ở bên ngoài rét lạnh cỡ nào, tuyết rơi phủ khắp sân biệt thự Cố gia. Thế mà lúc này cô lại cảm thấy nóng, từng đợt khó chịu như đang thay nhau dày vò cô.
Đúng lúc đó, Cố Thừa Duật từ phòng tắm bước ra, bên dưới chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng. Như một phản xạ tự nhiên, cô ngây người ngắm nhìn hắn.
Thân thể cường tráng hiện lên với làn da màu đồng quyến rũ, từng cơ bụng săn chắc đó chắc hẳn là ước mơ của bao phụ nữ nhỉ? Hiển nhiên là vừa tắm xong, mái tóc màu đỏ rượu của hắn ướt nhẹp, từng giọt nước cứ thế rơi xuống khuôn mặt điển trai tuyệt mĩ kia.
Vân Vy nhất thời ngắm hắn tới mức ngây người, cô theo phản xạ mà nuốt nước bọt. Không hiểu sao nhìn thấy hắn trong bộ dạng "ngon" như vậy, lòng cô lại thêm khó chịu.
Khó chịu quá, nóng quá...
Cô không còn ý thức được gì nhiều nữa, ngay lập tức chạy tới ôm lấy hắn như một bé mèo hoang nghịch ngợm. Còn Cố Thừa Duật, khi thấy hành động bất ngờ của cô, hắn hơi ngẩn người mà trợn tròn mắt nhìn cô.
Cô gái này lại định giở trò gì?
Sau khi ngẩn người đủ, Cố Thừa Duật mới nhướn mày rồi khẽ đẩy cô ra. Nhưng ngay sau khi vừa bị hắn gạt tay đi, cô lại lập tức bám lấy hắn một lần nữa. Chiều cao 1m62 của cô đương nhiên là chỉ bằng vai của Cố Thừa Duật, cho nên cô không may bám trúng khăn quấn bên dưới khiến cho nó tuột xuống...
- Tôi...tôi khó chịu quá...
Vân Vy thở dốc rồi lắc lắc đầu, ít ra lúc này cô còn có thể ý thức được là mình vừa và đang làm cái gì. Nhìn thấy Cố Thừa Duật tức giận trợn mắt, cô hoảng sợ muốn bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi được một bước thì ngay lập tức bị Cố Thừa Duật kéo lại.
Kìm chặt cơ thể cô trong vòng tay mình, hắn cúi xuống gần khuôn mặt ửng hồng của cô, khẽ nheo mắt đầy nguy hiểm:
- Còn muốn chạy đi đâu?
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng của cô càng khiến cho cô thêm phần quyến rũ. Làn da trắng ngọc ngà không tì vết, tuy đã tẩy trang, nhưng đôi môi kia dường như không lúc nào là thiếu sức sống. Bờ môi căng mọng đó khiến cho hắn thật muốn cắn một cái, muốn nếm thử mùi vị của nó ra sao?
Khoan đã, hắn điên rồi sao? Tại sao lại nghĩ tới việc làm chuyện đó cùng cô? Không đúng, biểu hiện này của cô...chắc chắn là căn phòng này có vấn để.
Hắn theo phản xạ mà đảo mắt liếc nhìn xung quanh phòng, nhưng không hề phát hiện ra điều gì khả nghi. Ngay lúc này, Vân Vy đang bị bao vây bởi vòng tay chắc rắn của hắn, sự đụng chạm da thịt này khiến cho cô thoải mái vô cùng. Da thịt của hắn, thật mát lạnh quá...
Nhưng khi nghe câu chất vấn của Cố Thừa Duật, tâm tư cô khẽ hoảng loạn. Cô liên tục thở dốc, ngước đôi mắt xinh đẹp tựa như thiên thần lạc lối nhìn thẳng vào con mắt sâu thẳm không đáy kia. Không hiểu gì sao, trí óc cô càng thêm hoang mang tột độ:
- Anh...anh bỏ tôi ra...
- Hừm, bỏ cô ra? Chẳng phải là để cô được lợi hay sao?
Cố Thừa Duật liền nhướn mày không vui khi thấy cô đang hoảng loạn giẫy giụa trong vòng tay mình. Cho dù hắn có chán ghét cô đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép cô có quyền từ chối hắn. Phụ nữ, tất cả đều phải nằm dưới thân hắn, phục tùng hắn. Cô cũng không được phép ngoại lệ.
Huống hồ...cô là người câu dẫn hắn trước...
Đột ngột bị Cố Thừa Duật siết chặt lại, Vân Vy không tài nào phản kháng nổi. Nhất thời, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn cô chứa đựng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của một người đàn ông. Cái thứ dục vọng đáng sợ...
Không, cô không muốn!
Nhưng vì sao, cơ thể cô dường như lại đang làm trái lời cô? Nó đang gào thét, đang biểu tình muốn được lấp đầy ngay lập tức.
Cố Thừa Duật mất kiên nhẫn, lập tức bế cô ném về phía giường. Cảm nhận được ga giường lạnh lẽo, trái tim cô cũng theo bản năng mà run lên.
Không hiểu vì sao, cô cảm giác như là địa ngục chuẩn bị ập tới.
Cố Thừa Duật không chút lưu tình, hai tay chắc khoẻ dễ dàng xé váy ngủ của cô ra. Chính bản thân hắn cũng không tài nào kiềm chế được hành vi của bản thân mình nữa. Nhưng mà có lí nào mà thịt dâng tới miệng mà không ăn chứ?
Thân thể Vân Vy co rút như con tôm, từng đợt nóng bỏng dâng lên khiến cho cô vô cùng vô cùng khó chịu. Cô há miệng thở dốc, ngay lập tức bị chặn miệng lại bằng một nụ hôn.
Bờ môi lạnh lẽo chạm vào người khiến cho cô cảm giác như có một luồng điện chạy qua mình, nhưng cũng không phủ nhận rằng, cảm giác này...có chút thoải mái.
Vân Vy khẽ nhắm mắt lại, không cố phản kháng nữa. Cố Thừa Duật ngày một lớn mật hơn, từ môi rồi dần tiến tới chiếc cổ nõn nà không tì vết của cô.
- Ưm...
Vân Vy khẽ nhăn mày khó chịu, cảm giác lạ lẫm này, thật khó chịu quá. Nó khiến cô dần trở nên tham lam, và cô...còn muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Cố Thừa Duật có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của phụ nữ nằm dưới thân mình khẽ run lên, và cả...cậu nhỏ của hắn đang gào thét dữ dội. Mặc kệ tất cả mọi thứ, hắn lập tức xé bỏ bộ nội y ren màu đen của cô, không chút thương tiếc mà vứt xuống sàn.
Thân thể như ngọc hiện lên dưới ánh đèn mờ ảo, càng khiến cho Cố Thừa Duật diên cuồng muốn chiếm hữu.
Lập tức, hắn bắt đầu công phá cơ thể cô, khai phá vùng hoang sơ mà trước giờ chưa có ai từng chạm vào.
- Aaa...ưm...
Vân Vy co người lại, hai chân theo phản xạ mà quấn chặt lấy vùng hông của hắn. Thấy biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của cô, hắn sững sờ rút vật nam tính của mình ra. Là một vết máu đo đỏ, chứng minh trinh tiết trong sạch của một người phụ nữ...?
Không hiểu sao, lòng hắn có chút rạo rực sung sướng, động tác cũng thế mà nhẹ nhàng dần.
Bóng đêm mị hoặc dần trôi đi, bao trùm lấy bức tranh tuyệt đẹp trên giường. Ánh trăng chiếu vào còn phải đỏ mặt thay.
...
Cô và hắn, là một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cô gặp hắn trong lần xem mắt thứ n của mình, còn hắn thì là lần đầu gặp cô gái ngỗ ngược như cô. Ngày đầu gặp nhau, ma xui quỷ khiến hai người về chung một nhà với nhau. Cô không ưa hắn một chút nào, bởi vì ngay sau khi mới đi đăng kí kết hôn xong, hắn đã để lại cho cô một ấn tượng rất tồi tệ, đó là bỏ lại mình cô ở trước cửa Cục dân chính, hại cô phải ôm cục tức trong bụng mà về nhà.
Sau đó về tới nhà, Vân Vy mới biết thì ra là bố mẹ hai bên đã tính sẵn tương lai cho cả hai rồi, lần này cô muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát nổi. Chuyện này Cố Thừa Duật, chồng cô, cũng biết.
Trước đó cô và hắn đã thoả thuận là sẽ không ai can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, đường ai người nấy đi. Nhưng không may là mẹ chồng đã tính kế hoạch sẵn, phòng trường hợp cô và hắn không chịu hợp tác.
Ngay vào đêm tân hôn, cô cùng hắn triền miên ân ái. Chính cô cũng không hề nhận ra rằng, kể từ giây phút đó, địa ngục của đời cô bắt đầu ập tới.
Vân Vy ngồi trên giường, đầu óc choáng váng. Cô khẽ lắc đầu mấy lần, nhưng dường như cô càng cố lắc đầu thì đầu cô lại càng choáng váng hơn. Hơi thở của cô dần trở nên nặng nhọc, cô vô thức hướng đôi mắt xinh đẹp về cửa phòng tắm. Cô biết, bên trong đó, chính là người chồng mới cưới của cô, Cố Thừa Duật. Cô cũng không rõ loại cảm giác gì đang len lỏi trong trí óc cô nữa, dường như cô đang khao khát một điều gì đó...
Khao khát ư?
Cô khẽ lắc đầu cho tỉnh táo. Không được, tuyệt đối không được. Nhưng sao đầu óc cô lại càng choáng váng hơn thế này. Hơn nữa, cô cảm thấy rất nóng. Có trời mới biết, lúc này ở bên ngoài rét lạnh cỡ nào, tuyết rơi phủ khắp sân biệt thự Cố gia. Thế mà lúc này cô lại cảm thấy nóng, từng đợt khó chịu như đang thay nhau dày vò cô.
Đúng lúc đó, Cố Thừa Duật từ phòng tắm bước ra, bên dưới chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng. Như một phản xạ tự nhiên, cô ngây người ngắm nhìn hắn.
Thân thể cường tráng hiện lên với làn da màu đồng quyến rũ, từng cơ bụng săn chắc đó chắc hẳn là ước mơ của bao phụ nữ nhỉ? Hiển nhiên là vừa tắm xong, mái tóc màu đỏ rượu của hắn ướt nhẹp, từng giọt nước cứ thế rơi xuống khuôn mặt điển trai tuyệt mĩ kia.
Vân Vy nhất thời ngắm hắn tới mức ngây người, cô theo phản xạ mà nuốt nước bọt. Không hiểu sao nhìn thấy hắn trong bộ dạng "ngon" như vậy, lòng cô lại thêm khó chịu.
Khó chịu quá, nóng quá...
Cô không còn ý thức được gì nhiều nữa, ngay lập tức chạy tới ôm lấy hắn như một bé mèo hoang nghịch ngợm. Còn Cố Thừa Duật, khi thấy hành động bất ngờ của cô, hắn hơi ngẩn người mà trợn tròn mắt nhìn cô.
Cô gái này lại định giở trò gì?
Sau khi ngẩn người đủ, Cố Thừa Duật mới nhướn mày rồi khẽ đẩy cô ra. Nhưng ngay sau khi vừa bị hắn gạt tay đi, cô lại lập tức bám lấy hắn một lần nữa. Chiều cao 1m62 của cô đương nhiên là chỉ bằng vai của Cố Thừa Duật, cho nên cô không may bám trúng khăn quấn bên dưới khiến cho nó tuột xuống...
- Tôi...tôi khó chịu quá...
Vân Vy thở dốc rồi lắc lắc đầu, ít ra lúc này cô còn có thể ý thức được là mình vừa và đang làm cái gì. Nhìn thấy Cố Thừa Duật tức giận trợn mắt, cô hoảng sợ muốn bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi được một bước thì ngay lập tức bị Cố Thừa Duật kéo lại.
Kìm chặt cơ thể cô trong vòng tay mình, hắn cúi xuống gần khuôn mặt ửng hồng của cô, khẽ nheo mắt đầy nguy hiểm:
- Còn muốn chạy đi đâu?
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng của cô càng khiến cho cô thêm phần quyến rũ. Làn da trắng ngọc ngà không tì vết, tuy đã tẩy trang, nhưng đôi môi kia dường như không lúc nào là thiếu sức sống. Bờ môi căng mọng đó khiến cho hắn thật muốn cắn một cái, muốn nếm thử mùi vị của nó ra sao?
Khoan đã, hắn điên rồi sao? Tại sao lại nghĩ tới việc làm chuyện đó cùng cô? Không đúng, biểu hiện này của cô...chắc chắn là căn phòng này có vấn để.
Hắn theo phản xạ mà đảo mắt liếc nhìn xung quanh phòng, nhưng không hề phát hiện ra điều gì khả nghi. Ngay lúc này, Vân Vy đang bị bao vây bởi vòng tay chắc rắn của hắn, sự đụng chạm da thịt này khiến cho cô thoải mái vô cùng. Da thịt của hắn, thật mát lạnh quá...
Nhưng khi nghe câu chất vấn của Cố Thừa Duật, tâm tư cô khẽ hoảng loạn. Cô liên tục thở dốc, ngước đôi mắt xinh đẹp tựa như thiên thần lạc lối nhìn thẳng vào con mắt sâu thẳm không đáy kia. Không hiểu gì sao, trí óc cô càng thêm hoang mang tột độ:
- Anh...anh bỏ tôi ra...
- Hừm, bỏ cô ra? Chẳng phải là để cô được lợi hay sao?
Cố Thừa Duật liền nhướn mày không vui khi thấy cô đang hoảng loạn giẫy giụa trong vòng tay mình. Cho dù hắn có chán ghét cô đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép cô có quyền từ chối hắn. Phụ nữ, tất cả đều phải nằm dưới thân hắn, phục tùng hắn. Cô cũng không được phép ngoại lệ.
Huống hồ...cô là người câu dẫn hắn trước...
Đột ngột bị Cố Thừa Duật siết chặt lại, Vân Vy không tài nào phản kháng nổi. Nhất thời, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn cô chứa đựng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của một người đàn ông. Cái thứ dục vọng đáng sợ...
Không, cô không muốn!
Nhưng vì sao, cơ thể cô dường như lại đang làm trái lời cô? Nó đang gào thét, đang biểu tình muốn được lấp đầy ngay lập tức.
Cố Thừa Duật mất kiên nhẫn, lập tức bế cô ném về phía giường. Cảm nhận được ga giường lạnh lẽo, trái tim cô cũng theo bản năng mà run lên.
Không hiểu vì sao, cô cảm giác như là địa ngục chuẩn bị ập tới.
Cố Thừa Duật không chút lưu tình, hai tay chắc khoẻ dễ dàng xé váy ngủ của cô ra. Chính bản thân hắn cũng không tài nào kiềm chế được hành vi của bản thân mình nữa. Nhưng mà có lí nào mà thịt dâng tới miệng mà không ăn chứ?
Thân thể Vân Vy co rút như con tôm, từng đợt nóng bỏng dâng lên khiến cho cô vô cùng vô cùng khó chịu. Cô há miệng thở dốc, ngay lập tức bị chặn miệng lại bằng một nụ hôn.
Bờ môi lạnh lẽo chạm vào người khiến cho cô cảm giác như có một luồng điện chạy qua mình, nhưng cũng không phủ nhận rằng, cảm giác này...có chút thoải mái.
Vân Vy khẽ nhắm mắt lại, không cố phản kháng nữa. Cố Thừa Duật ngày một lớn mật hơn, từ môi rồi dần tiến tới chiếc cổ nõn nà không tì vết của cô.
- Ưm...
Vân Vy khẽ nhăn mày khó chịu, cảm giác lạ lẫm này, thật khó chịu quá. Nó khiến cô dần trở nên tham lam, và cô...còn muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Cố Thừa Duật có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của phụ nữ nằm dưới thân mình khẽ run lên, và cả...cậu nhỏ của hắn đang gào thét dữ dội. Mặc kệ tất cả mọi thứ, hắn lập tức xé bỏ bộ nội y ren màu đen của cô, không chút thương tiếc mà vứt xuống sàn.
Thân thể như ngọc hiện lên dưới ánh đèn mờ ảo, càng khiến cho Cố Thừa Duật diên cuồng muốn chiếm hữu.
Lập tức, hắn bắt đầu công phá cơ thể cô, khai phá vùng hoang sơ mà trước giờ chưa có ai từng chạm vào.
- Aaa...ưm...
Vân Vy co người lại, hai chân theo phản xạ mà quấn chặt lấy vùng hông của hắn. Thấy biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt xinh đẹp đang nhăn nhó của cô, hắn sững sờ rút vật nam tính của mình ra. Là một vết máu đo đỏ, chứng minh trinh tiết trong sạch của một người phụ nữ...?
Không hiểu sao, lòng hắn có chút rạo rực sung sướng, động tác cũng thế mà nhẹ nhàng dần.
Bóng đêm mị hoặc dần trôi đi, bao trùm lấy bức tranh tuyệt đẹp trên giường. Ánh trăng chiếu vào còn phải đỏ mặt thay.
...
Cô và hắn, là một cuộc hôn nhân không tình yêu. Cô gặp hắn trong lần xem mắt thứ n của mình, còn hắn thì là lần đầu gặp cô gái ngỗ ngược như cô. Ngày đầu gặp nhau, ma xui quỷ khiến hai người về chung một nhà với nhau. Cô không ưa hắn một chút nào, bởi vì ngay sau khi mới đi đăng kí kết hôn xong, hắn đã để lại cho cô một ấn tượng rất tồi tệ, đó là bỏ lại mình cô ở trước cửa Cục dân chính, hại cô phải ôm cục tức trong bụng mà về nhà.
Sau đó về tới nhà, Vân Vy mới biết thì ra là bố mẹ hai bên đã tính sẵn tương lai cho cả hai rồi, lần này cô muốn chạy cũng không thể nào chạy thoát nổi. Chuyện này Cố Thừa Duật, chồng cô, cũng biết.
Trước đó cô và hắn đã thoả thuận là sẽ không ai can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, đường ai người nấy đi. Nhưng không may là mẹ chồng đã tính kế hoạch sẵn, phòng trường hợp cô và hắn không chịu hợp tác.
Ngay vào đêm tân hôn, cô cùng hắn triền miên ân ái. Chính cô cũng không hề nhận ra rằng, kể từ giây phút đó, địa ngục của đời cô bắt đầu ập tới.
Bình luận truyện