Overload
Chương 7
Người dịch: oanhu
“Cái trò hỏi đáp này là ý của anh, không phải của em.” Cổ họng cô thít lại với ý nghĩ làm mới lại các chi tiết, làm sống lại cơn ác mộng đó. Cô chỉ không thể làm được điều đó.
“Em là người đã đặt ra những câu hỏi.”
“Em đã hỏi anh học cao đẳng ở đâu, không phải tò mò tọc mạch vào cuộc sống riêng của anh.”
Kích động, cô đứng dậy và khao khát nhìn xuyên qua cánh cửa sổ to lớn để thấy thế giới ngoài kia. Chỉ có hai lớp vật liệu mỏng manh trong suốt cầm tù cô ở đây với anh, nhưng phải cần nguyên 1 cái xe tông mạnh mới làm vỡ được nó. Lớp kính nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực ra lại không như thế trong khi cô thì ngược lại. Cô nhìn bình thản và tưởng như có gan làm mọi chuyện, nhưng thực chất cô đang hoảng sợ vì sự yếu đuối được che giấu bên trong chính bản thân mình.
“Đừng bỏ chạy,” Quinlan cảnh báo một cách nhẹ nhàng.
Cô công khai liếc nhìn anh trong khi cô dịch ra khỏi vòng bán nguyệt của sofa và ghế.
“Tôi không bỏ chạy,” cô phủ nhận, biết rằng đó không phải là sự thật. “Sẽ mát mẻ hơn khi di chuyển xung quanh thôi.”
Âm thầm Quinlan đứng dậy và bước theo cô, anh to lớn và gần như trần trụi, không có gì ngoài cái quần short võ sĩ tối màu nhìn như phiên bản hiện đại của 1 cái khố. Khuôn ngực rậm lông đầy cơ bắp, những lọn quăn dày gần như che kín núm vú nhỏ của anh, và 1 dải lông chạy thẳng xuống trung tâm từ bụng đến háng anh. Đôi chân dài của anh cũng được bao phủ bởi lông, thẳng và mịn hơn, nhưng anh rõ ràng là một sinh vật giống đực thống trị mạnh mẽ không thể chối cãi được. Elizabeth nhìn anh một cách quẫn trí, một cách không suy nghĩ cái nhìn của cô bỗng dưng tập trung vào phần thắt lưng của anh, và mắt cô mở to.
Anh nhìn xuống bản thân và nhún vai, không chậm lại tốc độ mà vẫn theo sau cô một cách không nao núng.
“Anh biết, ở tuổi của anh anh không nên cứng lại một cách nhanh chóng như thế này. Anh thường không như vậy,” anh trầm ngâm. “Đó chỉ là phản ứng của anh với em mà thôi. Lại đây nào cưng.” Giọng nói của anh cũng trở nên mềm mại và phỉnh phờ.
Elizabeth điên cuồng tự hỏi chuyện này có phải đang dần biến chuyển tệ hại thành cuộc rượt đuổi xung quanh đồ đạc không. Đâu đó lơ lửng phía trên mớ suy nghĩ của mình cô nhận biết chắc chắn rằng nếu cô chạy, Quinlan sẽ chắc chắn đuổi theo cô một cách bản năng, anh là kiểu đàn ông thích chinh phục những người phụ nữ không sẵn lòng. Cô có thể ngăn chặn trò hề này bằng cách không bỏ chạy, bằng cách ấy anh không có lý do gì đuổi theo cô nữa. Mặt khác, nếu cô có đứng lại thì vẫn còn một thứ cũng đẩy đến cùng kết quả duy nhất đó với tốc độ còn nhanh hơn. Rõ ràng sự lựa chọn thực sự duy nhất của cô là giữ hay không phẩm giá của mình thôi. Nếu cô có thể cảm nhận về anh theo một cách khác thì cô đã có thể nói “không”, nhưng cô lại đang phải đương đầu với chính sự yếu đuối của mình. Ngay bây giờ, trong tình huống này, cô không thể cưỡng lại anh - và cả hai người họ đều biết điều đó.
Anh tới gần hơn, đôi mắt lấp lánh.
“Đêm nay, em là của anh,” anh thì thầm. “Hãy để anh ít nhất đạt được điều này. Ở đây em không thể thoát khỏi anh. Thật ra, em thậm chí còn không muốn tránh xa anh. Tình huống này không hề bình thường. Khi chúng ta thoát ra khỏi đây em sẽ được lựa chọn, nhưng ngay bây giờ em buộc phải ở với anh. Bất cứ chuyện gì xảy ra không phải lỗi của em. Chỉ cần xuôi theo và quên hẳn nó đi.”
Cô hít một hơi thật sâu đến rùng mình.
“Anh là một nhà tâm lý học khá tốt đấy nhỉ? Nhưng tôi không phải là kẻ hèn nhát. Lúc này đây tôi chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình.”
Anh đã tới được chỗ cô, một tay trượt ra sau lưng cô. Elizabeth nhìn lên anh, nhìn vào mái tóc tối màu rối bù và đôi mắt xanh dữ dội, và trái tim cô thít chặt.
“Được rồi,” cô thì thầm. “Tối nay. Cho đến khi nào chúng ta vẫn còn bị khóa lại ở đây.”
Cô nhắm mắt lại, run rẩy cảm nhận trước khoái cảm sắp tới. Chỉ lúc này thôi cô sẽ để mình có được điều này; cô sẽ ăn anh, đắm mình trong cảm giác, để bóng tối của đêm bao bọc bảo vệ họ và giữ lại mọi suy nghĩ của mình. Thời gian sẽ trôi rất nhanh khi cuối cùng cô sẽ phải đẩy anh tránh xa lần nữa; tại sao lại lãng phí từng phút quý giá để chiến đấu chống lại anh và bản thân cô?
“Bất cứ việc gì,” cô nghe thấy bản thân mình nói khi anh bồng cô lên. Giọng nói cô nghe thật lạ ngay với chính cô, lè rè, kích thích với ham muốn. “Đêm nay.”
Tiếng cười chậm, thô ráp của anh không được vững vàng lắm khi anh hạ cô xuống tấm đệm. Anh hỏi. “Em có thể để bản thân mình làm bất cứ việc gì trong một buổi tối thú vị này không?”
Cô đưa tay chạm vào khuôn ngực trần của mình. “Vâng,” cô nói nhỏ. “Em có thể.”
“Mèo của anh.” Hơi thở của anh nhanh và run rẩy khi anh nhanh chóng tụt quần lót xuống chân cô và ném nó sang một bên. “Đêm nay em sẽ không cần đến nó nữa đâu.”
Cô kéo mạnh cạp quần của anh. “Và anh cũng không cần thứ này đâu.”
“Chết tiệt, anh chỉ giữ lại chúng bởi vì anh hình dung em sẽ chiến đấu giống một con mèo rừng nếu anh lột chúng ra trước khi em trần như nhộng thôi.”
Anh giải quyết cái quần short cũng nhanh như khi lột trần đồ lót của cô.
Cô bị kích thích khi nghĩ rằng sẽ có một cuộc ái ân chậm rãi và tỉ mỉ sắp diễn ra. Quinlan là người đàn ông thích thú tận hưởng khúc dạo đầu và kéo dài nó, đó là điều cô đã học được trong cái đêm cô đã trải qua với anh. Nhưng lần này lại không như vậy. Anh đẩy chân cô mở ra, quỳ giữa chúng và đi vào cô với một cú thúc mạnh khiến cô chấn động. Cú sốc tác động đến cả cơ thể cô; và khiến các cơ bắp bên trong cô kẹp chặt xuống trong một nỗ lực làm chậm lại sự xâm chiếm không khoan nhượng này.
Anh đẩy sâu hơn, rên rỉ khi cô thít chặt lấy anh, cho đến khi anh ở trong cô hoàn toàn. Cô quằn quại, với tay túm chặt đùi của mình và giữ lấy anh, nhưng anh chỉ chậm rãi rút ra, rồi lại chầm chậm đẩy trở lại vào trong cô.
“Chồng em có từng khiến em cảm thấy giống như thế này không?” anh thì thầm.
Đầu của cô lăn qua lăn lại trên nệm nhanh và mạnh cũng như cảm xúc của cô bây giờ. Đó là một nỗ lực để tập trung vào từ ngữ của mình. “Kh-Không”, sau cùng cô thở dài.
“Tốt.” Anh không thể kiềm giữ được sự hài lòng hoang dại trong giọng nói của mình. Anh không hề thích cái suy nghĩ về bất kì ai khác khiến cô thỏa mãn. Đây là điều mà cô chỉ được cảm nhận với riêng mình anh thôi; anh đã nhận thức rõ điều ấy ngay lần đầu tiên họ làm tình với nhau, nhưng anh phải nghe chính cô nói ra điều đó, thừa nhận rằng cô không phản ứng như vậy với bất kì người nào khác.
Anh trêu chọc cô khi rút ra và đẩy vào chậm rãi.
“Anh ta đã làm gì em?” anh thì thầm, và hoàn toàn rút ra khỏi cô.
Mắt cô mở to để phản đối và cô với lấy anh, rên rỉ trong cổ họng khi cô cố gắng thiết lập lại sự tiếp xúc tuyệt vời này. Rồi sự nhận biết khiến mắt cô mở to hơn, và cô giật ngược về phía sau, xa khỏi anh, cố gắng ngồi dậy.
“Anh là đồ con hoang!” cô nói giọng nghèn nghẹn.
Quinlan chộp lấy hông cô và kéo cô quay trở lại, trượt vào cô một lần nữa.
“Nói cho anh biết,” anh nói một cách tàn nhẫn. “Anh ta đã ngược đãi em à? Làm em bị tổn thương bằng bất kì giá nào hay sao? Cái thứ chết tiệt gì anh ta đã làm khiến em bắt anh trả giá thế này?”
Elizabeth giật mạnh người xa khỏi anh lần nữa. Cô muốn bệnh, mọi ham muốn đều mất sạch. Làm thế nào mà anh lại làm điều này với cô? Cô đấu tranh để che phủ bản thân mình với cái áo sơ mi của anh, suốt thời gian đó cô tự gọi bản thân mình với vài cái tên khó nghe do cái suy nghĩ ngu xuẩn rằng họ có thể có được nhau trọn vẹn đêm nay, rằng cô có thể để bản thân một khoảng thời gian tự do không bị trói buộc bởi cả quá khứ và hiện tại. Cô nên nhớ ra rằng Quinlan không bao giờ từ bỏ việc gì cả.
Không, anh không bao giờ từ bỏ cả. Vậy tại sao cô đã không nói với anh? Điều đó sẽ không dễ dàng với cô khi làm sống lại chuyện đó, nhưng ít nhất thì anh sẽ biết được tại sao cô từ chối chấp nhận anh có bất cứ quyền gì trong cuộc đời cô, tại sao cô lại từ chối để bản thân mình yêu anh.
Cô thu mình lại xa khỏi anh, để đầu trên đầu gối khiến tóc che kín khuôn mặt cô. Anh thử kéo cô lại vòng tay của anh, kéo cô lại cuộc ái ân, nhưng cô chống lại anh, cơ thể cô phản ứng gay gắt với những kỉ niệm đã đang tràn ngập cô.
“Đừng chạm vào tôi!” cô nói bằng giọng khàn khàn. “Anh muốn biết phải không, vậy thì ngồi đó và lắng nghe, nhưng đừng - đừng chạm vào tôi.”
Quinlan cau mày, cảm giác khó chịu mơ hồ. Anh đã chủ tâm thúc ép cô, mặc dù anh không có ý ép cô một cách quá đáng đến mức cô rút lui khỏi anh, nhưng đó là những gì đang xảy ra. Cơ thể anh vẫn cương cứng với ham muốn, đòi hỏi được giải thoát. Anh nghiến chặt răng, dứt khoát cố gắng kiểm soát bản thân; nếu Elizabeth đã sẵn sàng để nói chuyện, sau tất cả những tháng qua, thì chết tiệt anh đi anh sẽ lắng nghe cô ấy.
Cô không nhấc đầu lên khỏi đầu gối, nhưng trong hành lang tối tăm và im lặng, anh có thể nghe được rõ ràng mọi từ cô nói
“Tôi gặp anh ta khi tôi đang là sinh viên năm cuối ở trường cao đẳng. Eric. Eric Landers. Nhưng mà chắc anh đã biết tên anh ta rồi phải không? Nó nằm trong bản báo cáo chết tiệt của anh mà. Anh ta sở hữu một công ty trang trí cao cấp, còn tôi thì đã kiếm được một việc làm thêm ở đó và nó thực sự là một món bở với tôi.”
Cô thở dài. Âm thanh nhỏ buồn bã và có một chút mệt mỏi.
“Lúc đó anh ấy ba lăm tuổi. Tôi thì hăm mốt. Và anh ấy đẹp trai, thạo đời, tự tin, thuộc giới thượng lưu, khá nổi tiếng là một người đàn ông hấp dẫn phụ nữ và được nhiều người biết đến vì sự chuyên nghiệp trong công việc của mình. Tôi còn hơn cả hãnh diện khi anh ấy hẹn hò với tôi, tôi đã hoàn toàn bị choáng váng. Cái cách Chickie phản ứng với chuyện tình cảm sẽ trông rất ảm đạm khi so sánh với cách tôi cảm thấy lúc đó.”
“Chúng tôi hẹn hò với nhau được 3 tháng trước khi anh ấy hỏi cưới tôi, và ba tháng đó tôi cảm thấy mình được đối xử giống như một nàng công chúa vậy. Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi, uống rượu và ăn tối ở những nơi tốt nhất. Anh ấy quan tâm tới tôi đến từng phút giây trong ngày, với mọi thứ mà tôi làm. Một công chúa thực sự chắc cũng không được chiều chuộng như tôi. Tôi đã là một trinh nữ - một việc khá là bất thường, khi ở trong trạng thái đó trong suốt quá trình học cao đẳng, nhưng tôi đã học hành và làm công việc bán thời gian của mình khá chăm chỉ, và tôi không có nhiều thời gian lắm cho hoạt động xã hội. Eric đã không hề ép tôi chuyện tình dục. Anh ấy nói anh ấy có thể chờ cho đến đêm tân hôn của chúng tôi, vì tôi vẫn còn là một trinh nữ trong một thời gian dài như vậy, anh ấy muốn đối xử với tôi theo cách truyền thống.”
“Để anh đoán thử xem,” Quinlan nói dứt khoát. “Anh ta là gay à.”
Cô lắc đầu. “Không. Danh tiếng quyến rũ phụ nữ của anh ấy là thật đấy. Eric đã rất dịu dàng với tôi vào đêm tân hôn. Tôi đã trao cho anh ấy tất cả. Anh ấy không bao giờ ngược đãi tôi bằng chuyện đó đâu.”
“Nếu em không phiền,” Quinlan cắt ngang, anh nghiến răng một cách cáu kỉnh, “anh không muốn nghe về cuộc sống tình dục của em với tên đó, nếu đó không phải là vấn đề cho chuyện này.”
Elizabeth ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Anh ghen à?” cô hỏi một cách thận trọng.
Chà xát bàn tay lên quai hàm; càng về cuối ngày, cái bóng của anh càng trở nên to lớn hơn và khẽ rít nhỏ khi bàn tay anh vung qua nó.
“Chắc chắn là anh không ghen,” anh lẩm bẩm. “Anh chỉ không muốn nghe chuyện đó thôi, nếu như em thích thú khi làm tình với anh ta. Chết tiệt, đúng, anh đang ghen đây!”
Cô ngạc nhiên khi thấy bản thân phá ra cười dữ dội. Cô chưa bao giờ có thể cười trong khi thảo luận về Eric Landers, nhưng tâm trạng thất vọng của Quinlan rõ ràng đến mức khiến cô không thể kiềm chế được bản thân.
“Tôi không quan tâm gì đến chuyện vứt món nợ là anh ta cho quỷ sứ đâu,” cô nói một cách hào phóng. “Anh có thể tự khen ngợi bản thân, bởi vì anh là người đầu tiên -umm-”
“Khiến em thỏa mãn,” anh tiếp vào. Sự lúng túng bao trùm khuôn mặt anh.
“Tôi không có nhiều kinh nghiệm. Anh là người đàn ông đầu tiên tôi lên giường cùng kể từ khi tôi ly hôn. Sau Eric, tôi không muốn để bất kì ai lại gần tôi.”
Cô không tiếp tục, và sự im lặng kéo dài giữa họ. Trời càng lúc càng tối dần khi mặt trời lặn hoàn toàn, và cô trở nên khuây khỏa hơn nhờ sự che chở của màn đêm.
“Tại sao?” Quinlan hỏi một cách dứt khoát.
Bây giờ thì dễ dàng nói chuyện hơn, sau trận cười ít ỏi kia và bóng tối ngày càng giúp che giấu cảm xúc của họ. Cô cảm thấy bản thân thư giãn hơn, duỗi thẳng ra từ lớp bảo vệ của chính mình.
“Mọi chuyện rất kì cục,” cô nói, “tôi không nghĩ anh ta muốn tôi có cảm xúc. Anh ta muốn tôi trở thành nàng công chúa hoàn hảo của anh ta, một người sống cùng, sống như một con búp bê Barbie. Tôi đã được che chở hoàn toàn trong khi chúng tôi hẹn hò, do đó lúc đầu tôi đã không hề suy nghĩ về những chuyện đó trong khi anh ấy thì muốn ở bên cạnh tôi mọi lúc khi tôi bước chân ra khỏi cửa. Bằng cách nào đó anh ta luôn tới với những lý do tại sao tôi không nên tiếp tục công việc của tôi, hoặc lý do cho việc tại sao tôi không thể tiếp tục làm việc với anh ta. Anh ta đi mua sắm với tôi, chọn quần áo cho tôi... lúc đầu, tất cả mọi thứ khiến tôi quá hãnh diện. Bạn bè tôi đã bị ấn tượng mạnh bởi cách đối xử của anh ta với tôi.”
“Sau đó anh ta bắt đầu tìm lý do tại sao tôi không nên gặp bạn bè tôi, tại sao người này rồi người kia không ‘tốt’ với tôi. Tôi không thể mời họ tới, và anh ta cũng không muốn tôi tới thăm họ, hoặc gặp họ ở đâu đó để ăn trưa. Anh ta bắt đầu rà soát các cuộc điện thoại của tôi. Mọi chuyện xảy ra từ từ,” cô nói bằng giọng yếu ớt hoang mang. “Và anh ta đã rất dịu dàng. Anh ta luôn có lý do đúng đắn cho mọi việc anh ta làm, và anh ta lúc nào cũng tập trung vào tôi, trao cho tôi tất cả mọi sự chú ý mà mọi người phụ nữ đều nghĩ mình muốn có. Anh ta nói rằng anh ta chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi.”
Quinlan bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh chuyển vị trí, tựa lưng vào một trong mấy cái ghế và duỗi thẳng người ra trong một tư thế thoải mái để giải tỏa bớt sự căng thẳng trong người.
“Một người thích kiểm soát,” anh lầm bầm.
“Tôi nghĩ sau sáu tháng kết hôn tôi mới thực sự nhận thấy hết hoàn toàn cách anh ta đã lôi tôi ra khỏi mọi người ngoài anh ta và mọi việc như thế nào,” cô tiếp tục. “Tôi bắt đầu cố gắng thay đổi cán cân quyền lực, cố gắng tự ra quyết định, chỉ trong những chuyện nhỏ, nơi tôi đi cắt tóc chẳng hạn.”
“Để anh đoán thêm lần nữa nhé. Tự nhiên anh ta không còn hòa nhã nữa phải không?”
“Anh ta đã rất tức giận khi tôi muốn đi đến một nơi khác. Anh ta đã lấy chìa khóa xe của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi trở nên giận dữ như vậy. Cho đến lúc đó, tôi toàn xin lỗi, bởi vì anh ta đã quá dịu dàng và yêu thương tôi. Trước đó tôi không bao giờ thách thức anh ta, nhưng khi anh ta lấy chìa khóa khỏi ví tôi, tôi đã mất bình tĩnh và hét vào mặt anh ta. Anh ta đã đánh tôi ngã,” cô nói một cách ngắn gọn.
Quinlan thả lỏng bàn chân, sự giận dữ nguyên thủy đang chạy dọc người anh một cách mạnh mẽ khiến anh không thể ngồi đó lâu hơn được nữa. Cố gắng một cách chết tiệt mới khiến anh trông như vẫn đang thư giãn. Anh sải bước vào hành lang như một con hổ, trần trụi và như thuở nguyên thủy, các cơ bắp mạnh mẽ trong cơ thể anh gập lại với từng cử động của bản thân.
Elizabeth tiếp tục nói. Bây giờ khi cô đã có thể bắt đầu nói về chuyện này, cô muốn được nói hết tất cả. Thật nực cười khi làm sống lại chuyện này, nó lại không hề là một vết thương lòng như cô đã chờ đợi, không tệ như nó đã tái hiện lại trong trí nhớ và những cơn ác mộng của cô. Có thể vì đã có một người khác ở cùng cô khiến sự đau đớn giảm bớt, bởi vì trước đây cô luôn đau đớn vì nó khi ở một mình.
“Tôi đã trở thành tù nhân đúng nghĩa của anh ta. Bất cứ khi nào tôi thử đòi quyền lợi cho bản thân bằng nhiều cách là anh ta trừng phạt tôi. Không có lần trừng phạt nào giống nhau cả. Đa phần là anh ta sẽ tát tôi, hoặc thậm chí đánh tôi bằng roi, nhưng đôi khi anh ta chỉ la hét, và tôi không bao giờ trông mong hơn thế. Nếu anh ta biết rằng la hét thay vì đánh tôi khiến mọi chuyện thậm chí còn tệ hơn, bởi vì sau đó đến lần tiếp theo tôi biết anh ta sẽ đánh tôi, và tôi đã cố gắng, ồ, tôi đã rất cố gắng, để không làm bất cứ việc gì dẫn đến trận trừng phạt tiếp theo. Nhưng tôi lúc nào cũng mắc lỗi. Tôi đã rất hoảng sợ bởi tôi luôn luôn mắc lỗi gì đó. Hoặc là anh ta tự tìm cho mình một lý do cho việc trừng phạt tôi.
“Nhìn lại mọi chuyện”, cô nói một cách chậm rãi, “thật khó mà có thể tin được tôi lại ngu ngốc đến như vậy. Sau một thời gian tôi nhận ra được anh ta đã làm gì và bắt đầu cố gắng chống lại, anh ta đã cô lập tôi, tẩy não tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực. Tôi không có tiền, không có bạn, không có xe. Tôi cảm thấy hổ thẹn với bất kì ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện buồn nôn ở chỗ là anh ta có thể thuyết phục tôi rằng đó là lỗi của tôi. Tôi đã thử bỏ trốn một lần, nhưng anh ta đã trả tiền cho người gác cổng để gọi cho anh ta nếu tôi bỏ đi đâu, và anh ta tìm ra tôi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ. Lần đó anh ta không đánh tôi. Anh ta chỉ cột tôi vào giường và bỏ đi. Sự chờ đợi khủng khiếp, không làm được gì, chờ đợi anh ta quay trở lại và trừng phạt tôi một cách tệ hại bằng cách đánh tôi hóa ra lại là một sự giải thoát, bởi vì nó có nghĩa là mọi chuyện kết thúc. Thay vào đó anh ta để tôi bị trói trong hai ngày, và tôi gần như trở nên cuồng loạn mỗi lần anh ta bước vào phòng.”
Quinlan ngừng bước. Anh đang đứng bất động, nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ anh.
“Anh ta khóa điện thoại nên tôi không thể gọi ra ngoài, hoặc thậm chí trả lời điện thoại,” cô nói. “Nhưng một ngày anh ta bịt mắt tôi. Tôi thậm chí không nhớ lý do tại sao. Không cần phải quyết định nhiều để rời bỏ anh ta. Sáng hôm sau khi nhìn vào gương, đột ngột mọi thứ sáng tỏ trong đầu tôi và tôi biết tôi phải tránh xa khỏi anh ta hoặc phải giết hắn. Tôi không thể sống như thế thêm một ngày nào nữa, một giờ nào nữa.”
“Anh sẽ chọn giết hắn ta,” Quinlan nói một cách bình tĩnh. “Bây giờ anh cũng có thể giết hắn.”
“Sau đó, tất cả mọi thứ đều rất dễ dàng,” cô thì thầm, phớt lờ anh. “Tôi chỉ thu dọn hành lý và bỏ đi. Người gác cổng nhìn thấy tôi và với tới điện thoại... và rồi dừng lại. Ông ta nhìn vào mắt tôi và để điện thoại lại trên giá, rồi ông ta mở cửa cho tôi và hỏi tôi liệu ông ta có thể gọi một chiếc taxi cho tôi hay không. Khi tôi nói với ông ta rằng tôi không có tiền, ông ta đã rút ví ra và đưa cho tôi bốn mươi đôla.
“Tôi đã đến một trung tâm bảo trợ cho phụ nữ bị lạm dụng. Đó là việc khó khăn nhất, nhục nhã nhất mà tôi đã từng làm. Thật là lạ khi phụ nữ chính là những người cảm thấy xấu hổ,” cô nói một cách trầm ngâm. “Không bao giờ là những người đàn ông đã đánh họ, khủng bố họ. Đàn ông dường như nghĩ rằng đó là quyền của họ, hoặc là những người phụ nữ đáng phải chịu chuyện đó. Nhưng tôi hiểu những người phụ nữ cảm nhận thế nào, bởi vì tôi cũng là một trong số họ. Chuyện đó giống như đứng giữa đám đông và để mọi người thấy được bạn hoàn toàn ngu ngốc đến thế nào, bạn đã bị phán xét một cách tệ hại thế nào, lỗi lầm khủng khiếp nào mà bạn đã mắc phải. Những người phụ nữ tôi gặp ở đó rõ ràng không thể nhìn thấy ai trong mắt họ, và họ là nạn nhân của chuyện này!”
“Tôi đã ly hôn. Mọi chuyện thật đơn giản. Với những tấm ảnh được chụp lại tại trung tâm bảo trợ, tôi đã có bằng chứng cho việc bị lạm dụng, và Eric đã làm mọi cách để bảo vệ danh tiếng của bản thân. Ồ, anh ta cố gắng thuyết phục tôi quay lại, anh ta hứa hẹn đủ các kiểu, anh ta thề mọi thứ sẽ khác đi. Tôi thậm chí đã bị cám dỗ,” cô thừa nhận.
“Nhưng tôi không thể tin vào óc phán đoán của riêng tôi nữa, vì vậy điều an toàn nhất, điều duy nhất cần làm là tránh xa khỏi các mối quan hệ lãng mạn nói chung và Eric Landers nói riêng.”
Chúa ơi, bây giờ mọi thứ đã quá rõ ràng. Quinlan hầu như không thể thở được khi nhận thức được những sai lầm trong cách anh đối xử với cô. Không ngạc nhiên khi cô đẩy anh ra xa như vậy. Bởi vì anh muốn cô quá nhiều, anh đã thử chiếm đoạt, cố gắng nâng niu và bảo vệ cô. Đó là bản năng bình thường của đàn ông, nhưng không có gì có thể thích hợp hơn chuyện đó để khởi động hệ thống báo động bên trong của cô hơn nữa. Khi cô cần không gian cho riêng mình, anh đã quấy rầy cô, xác định rõ phải có cô khiến mọi chuyện rối tung lên. Thay vì ràng buộc cô vào anh, anh lại khiến cô bỏ chạy.
“Anh không giống Landers,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Anh sẽ không bao giờ hành hạ em, Elizabeth, anh thề.”
Cô im lặng, và anh có thể cảm nhận được nỗi buồn trong cô.
“Làm thế nào tôi có thể tin anh?” cuối cùng cô hỏi. “Làm thế nào để tôi có thể tin tưởng bản thân tôi? Sẽ ra sao nếu tôi cũng có quyết định sai lầm về anh? Anh là người đàn ông mạnh mẽ hơn kiểu người đàn ông Eric ao ước được trở thành nhiều, cả về ngoại hình lẫn tinh thần. Sẽ ra sao nếu anh cố gắng làm tổn thương tôi? Làm thế nào tôi có thể bảo vệ bản thân mình? Anh muốn chăm sóc tôi. Anh chấp nhận chuyện đó. Anh là người thích thống trị người khác và có nhiều bí mật. Chúa ơi, Quinlan, tôi yêu anh, nhưng anh làm tôi sợ muốn chết.”
Tim anh đập dữ dội trong lồng ngực sau khi nghe cô nói. Anh biết điều đó, nhưng đó là lần đầu tiên cô thực sự nói ra. Cô yêu anh! Đột nhiên anh cảm thấy sợ hãi, bởi vì anh không tìm thấy bất kì cách nào để anh có thể thuyết phục cô tin tưởng anh. Và đó chính là vấn đề: vấn đề về niềm tin. Cô đã đánh mất niềm tin vào khả năng của chính mình trong việc phán đoán tính cách của người khác.
Anh không biết phải làm sao; lần đầu tiên trong đời anh không có kế hoạch để hành động, không có những lựa chọn khả thi. Tất cả những gì anh có là bản năng, và anh sợ rằng nó đã sai, ít nhất là trong cách anh đối xử với Elizabeth. Anh chắc chắn là đã làm hỏng hết tất cả mọi việc. Anh thử nghĩ xem cuộc đời anh sẽ ra sao nếu thiếu cô, nếu anh không bao giờ có thể giữ cô lại lần nữa, và viễn cảnh ảm đạm đó khiến anh mất bình tĩnh. Thậm chí trong những tháng địa ngục qua, khi cô tránh xa anh hoàn toàn, thậm chí từ chối nói chuyện điện thoại với anh, anh cũng không có cảm giác như thế này, bởi vì anh vẫn nghĩ rằng cuối cùng anh cũng sẽ có được cô trở lại.
Anh phải có cô. Không phải người phụ nữ nào khác. Và anh muốn cô đúng như cô vốn dĩ: thanh lịch, gay gắt, độc lập, cực kì đam mê trên giường. Cuối cùng ngay ở đây, anh cũng khiến cô trở nên như vậy. Cô đã bốc cháy và trở nên nóng bỏng trong vòng tay anh.
Anh nghi ngờ rằng nếu anh yêu cầu một mối quan hệ, và nếu chỉ có thế, cô sẽ đồng ý. Còn suy nghĩ về một mối quan hệ pháp lý, ràng buộc sẽ khiến cô bỏ chạy. Cô đã bị tổn thương khi anh đề cập tới hôn nhân và trẻ con, cáu kỉnh bởi vì anh không bao gồm cô trong đó khi bàn về kế hoạch, nhưng đó lại chính là điều khiến cô khiếp sợ. Cô đã cảm nhận được anh muốn cầu hôn rồi chăng? Tìm ra tập tài liệu khiến cô tức giận, nhưng điều khiến cô bỏ chạy có lẽ là viễn cảnh rằng anh muốn có cô nhiều hơn chỉ là một mối quan hệ tình dục. Cô có thể xử lý được việc thân mật với anh; còn suy nghĩ về mối quan hệ hôn nhân với anh mới khiến cô gặp ác mộng.
Anh hắng giọng. Anh cảm thấy như bản thân đang bịt mắt mà đi bộ qua một bãi mìn, nhưng anh không thể chỉ đầu hàng.
“Anh có lý do cho việc không nói về bản thân,” anh ngập ngừng.
Cô trả lời một cách mỉa mai, “Tôi chắc chắn rằng anh có.”
Anh dừng lại, nhún vai một cách bất lực. Không có gì anh có thể nói với cô mà không nghe có vẻ như một lời nói dối một sự xúc phạm. Được rồi, đành phải có một cái kết chết tiệt ở đây.
“Anh yêu em.”
Những từ này khiến anh sửng sốt. Anh đã thừa nhận sự thật này với bản thân vài tháng trước đây, không lâu sau khi gặp cô, nhưng trên thực tế, đã quá lâu kể từ khi anh nói to những từ khiến anh giật mình này. Ồ, đầu tiên anh đã nói những từ này trong đám cưới của anh. Nó đã khá dễ dàng và được chờ đợi. Còn bây giờ anh nhận ra vì sao những từ này lại khá dễ dàng lúc đó bởi vì nó không có ý nghĩa với anh. Với một thứ gì đó thực sự quan trọng, thật sự rất khó để nói ra.
Elizabeth gật đầu. Trời tối đến mức anh chỉ có thể nhìn thấy cử động của cô, còn vẻ mặt thì không.
“Tôi tin rằng anh yêu tôi,” cô trả lời. “ Nhưng anh vẫn không thể tin tôi bằng cả mạng sống của anh.”
“Nếu tôi cần một người nào đó để bảo vệ mình khỏi nguy hiểm thật sự, tôi không thể nghĩ ra ai khác mà tôi sẽ tin tưởng hơn anh. Nhưng những lần khác, ngày qua ngày đến hết cả cuộc đời thì sao, tôi rất sợ việc một ai đó ở gần tôi đủ để có thể ảnh hưởng đến tôi một lần nữa như vậy.”
Quinlan tìm cách tránh né. “Chúng ta vẫn có thể tiếp tục gặp nhau chứ,” anh đề nghị một cách thận trọng. “Anh biết là anh đã tiến tới quá nhanh. Anh sẽ chậm lại. Anh sẽ không gây áp lực buộc em phải cam kết gì nữa đâu.”
“Điều đó sẽ không công bằng với anh. Anh muốn có một đám cưới mà.”
“Anh muốn em,” anh nói một cách thẳng thừng. “Có hay không có những cái bẫy ràng buộc hợp pháp cũng như vậy. Chúng ta thật tuyệt vời trên giường, và chúng ta thích thú với sự bầu bạn của nhau. Chúng ta đã rất vui vẻ khi ở cùng nhau. Nếu đó là tất cả những điều khiến em cảm thấy e ngại với anh, chúng ta có thể làm điều đó mà không cần cưới xin gì cả.”
“Anh muốn có một mối quan hệ tình cảm sao?” cô hỏi, cần phải ghim anh vào chính xác ý anh muốn nói.
“Khốn kiếp, không. Anh muốn tất cả mọi thứ. Nhẫn, những đứa trẻ, tất cả những thứ đó. Nhưng nếu như một mối quan hệ tình cảm là tất cả những thứ mà anh có thể có, anh sẽ giữ lấy nó. Ý em thế nào đây?
Cô im lặng rất lâu, suy nghĩ lại điều đó. Cuối cùng cô thở dài và nói, “Tôi nghĩ tôi sẽ là một kẻ ngốc khi quyết định bất kì việc gì bây giờ. Đây không phải là việc bình thường. Tôi sẽ quyết định chuyện này khi có điện trở lại và cuộc sống của chúng ta quay lại bình thường.”
Quinlan luôn có sở trường giảm bớt thiệt hại của bản thân. Anh tiến một bước về phía cô.
“Nhưng anh vẫn có đêm nay,” anh thấp giọng. “Và anh không có ý định để nó lãng phí một phút nào đâu.”
“Cái trò hỏi đáp này là ý của anh, không phải của em.” Cổ họng cô thít lại với ý nghĩ làm mới lại các chi tiết, làm sống lại cơn ác mộng đó. Cô chỉ không thể làm được điều đó.
“Em là người đã đặt ra những câu hỏi.”
“Em đã hỏi anh học cao đẳng ở đâu, không phải tò mò tọc mạch vào cuộc sống riêng của anh.”
Kích động, cô đứng dậy và khao khát nhìn xuyên qua cánh cửa sổ to lớn để thấy thế giới ngoài kia. Chỉ có hai lớp vật liệu mỏng manh trong suốt cầm tù cô ở đây với anh, nhưng phải cần nguyên 1 cái xe tông mạnh mới làm vỡ được nó. Lớp kính nhìn có vẻ yếu ớt nhưng thực ra lại không như thế trong khi cô thì ngược lại. Cô nhìn bình thản và tưởng như có gan làm mọi chuyện, nhưng thực chất cô đang hoảng sợ vì sự yếu đuối được che giấu bên trong chính bản thân mình.
“Đừng bỏ chạy,” Quinlan cảnh báo một cách nhẹ nhàng.
Cô công khai liếc nhìn anh trong khi cô dịch ra khỏi vòng bán nguyệt của sofa và ghế.
“Tôi không bỏ chạy,” cô phủ nhận, biết rằng đó không phải là sự thật. “Sẽ mát mẻ hơn khi di chuyển xung quanh thôi.”
Âm thầm Quinlan đứng dậy và bước theo cô, anh to lớn và gần như trần trụi, không có gì ngoài cái quần short võ sĩ tối màu nhìn như phiên bản hiện đại của 1 cái khố. Khuôn ngực rậm lông đầy cơ bắp, những lọn quăn dày gần như che kín núm vú nhỏ của anh, và 1 dải lông chạy thẳng xuống trung tâm từ bụng đến háng anh. Đôi chân dài của anh cũng được bao phủ bởi lông, thẳng và mịn hơn, nhưng anh rõ ràng là một sinh vật giống đực thống trị mạnh mẽ không thể chối cãi được. Elizabeth nhìn anh một cách quẫn trí, một cách không suy nghĩ cái nhìn của cô bỗng dưng tập trung vào phần thắt lưng của anh, và mắt cô mở to.
Anh nhìn xuống bản thân và nhún vai, không chậm lại tốc độ mà vẫn theo sau cô một cách không nao núng.
“Anh biết, ở tuổi của anh anh không nên cứng lại một cách nhanh chóng như thế này. Anh thường không như vậy,” anh trầm ngâm. “Đó chỉ là phản ứng của anh với em mà thôi. Lại đây nào cưng.” Giọng nói của anh cũng trở nên mềm mại và phỉnh phờ.
Elizabeth điên cuồng tự hỏi chuyện này có phải đang dần biến chuyển tệ hại thành cuộc rượt đuổi xung quanh đồ đạc không. Đâu đó lơ lửng phía trên mớ suy nghĩ của mình cô nhận biết chắc chắn rằng nếu cô chạy, Quinlan sẽ chắc chắn đuổi theo cô một cách bản năng, anh là kiểu đàn ông thích chinh phục những người phụ nữ không sẵn lòng. Cô có thể ngăn chặn trò hề này bằng cách không bỏ chạy, bằng cách ấy anh không có lý do gì đuổi theo cô nữa. Mặt khác, nếu cô có đứng lại thì vẫn còn một thứ cũng đẩy đến cùng kết quả duy nhất đó với tốc độ còn nhanh hơn. Rõ ràng sự lựa chọn thực sự duy nhất của cô là giữ hay không phẩm giá của mình thôi. Nếu cô có thể cảm nhận về anh theo một cách khác thì cô đã có thể nói “không”, nhưng cô lại đang phải đương đầu với chính sự yếu đuối của mình. Ngay bây giờ, trong tình huống này, cô không thể cưỡng lại anh - và cả hai người họ đều biết điều đó.
Anh tới gần hơn, đôi mắt lấp lánh.
“Đêm nay, em là của anh,” anh thì thầm. “Hãy để anh ít nhất đạt được điều này. Ở đây em không thể thoát khỏi anh. Thật ra, em thậm chí còn không muốn tránh xa anh. Tình huống này không hề bình thường. Khi chúng ta thoát ra khỏi đây em sẽ được lựa chọn, nhưng ngay bây giờ em buộc phải ở với anh. Bất cứ chuyện gì xảy ra không phải lỗi của em. Chỉ cần xuôi theo và quên hẳn nó đi.”
Cô hít một hơi thật sâu đến rùng mình.
“Anh là một nhà tâm lý học khá tốt đấy nhỉ? Nhưng tôi không phải là kẻ hèn nhát. Lúc này đây tôi chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình.”
Anh đã tới được chỗ cô, một tay trượt ra sau lưng cô. Elizabeth nhìn lên anh, nhìn vào mái tóc tối màu rối bù và đôi mắt xanh dữ dội, và trái tim cô thít chặt.
“Được rồi,” cô thì thầm. “Tối nay. Cho đến khi nào chúng ta vẫn còn bị khóa lại ở đây.”
Cô nhắm mắt lại, run rẩy cảm nhận trước khoái cảm sắp tới. Chỉ lúc này thôi cô sẽ để mình có được điều này; cô sẽ ăn anh, đắm mình trong cảm giác, để bóng tối của đêm bao bọc bảo vệ họ và giữ lại mọi suy nghĩ của mình. Thời gian sẽ trôi rất nhanh khi cuối cùng cô sẽ phải đẩy anh tránh xa lần nữa; tại sao lại lãng phí từng phút quý giá để chiến đấu chống lại anh và bản thân cô?
“Bất cứ việc gì,” cô nghe thấy bản thân mình nói khi anh bồng cô lên. Giọng nói cô nghe thật lạ ngay với chính cô, lè rè, kích thích với ham muốn. “Đêm nay.”
Tiếng cười chậm, thô ráp của anh không được vững vàng lắm khi anh hạ cô xuống tấm đệm. Anh hỏi. “Em có thể để bản thân mình làm bất cứ việc gì trong một buổi tối thú vị này không?”
Cô đưa tay chạm vào khuôn ngực trần của mình. “Vâng,” cô nói nhỏ. “Em có thể.”
“Mèo của anh.” Hơi thở của anh nhanh và run rẩy khi anh nhanh chóng tụt quần lót xuống chân cô và ném nó sang một bên. “Đêm nay em sẽ không cần đến nó nữa đâu.”
Cô kéo mạnh cạp quần của anh. “Và anh cũng không cần thứ này đâu.”
“Chết tiệt, anh chỉ giữ lại chúng bởi vì anh hình dung em sẽ chiến đấu giống một con mèo rừng nếu anh lột chúng ra trước khi em trần như nhộng thôi.”
Anh giải quyết cái quần short cũng nhanh như khi lột trần đồ lót của cô.
Cô bị kích thích khi nghĩ rằng sẽ có một cuộc ái ân chậm rãi và tỉ mỉ sắp diễn ra. Quinlan là người đàn ông thích thú tận hưởng khúc dạo đầu và kéo dài nó, đó là điều cô đã học được trong cái đêm cô đã trải qua với anh. Nhưng lần này lại không như vậy. Anh đẩy chân cô mở ra, quỳ giữa chúng và đi vào cô với một cú thúc mạnh khiến cô chấn động. Cú sốc tác động đến cả cơ thể cô; và khiến các cơ bắp bên trong cô kẹp chặt xuống trong một nỗ lực làm chậm lại sự xâm chiếm không khoan nhượng này.
Anh đẩy sâu hơn, rên rỉ khi cô thít chặt lấy anh, cho đến khi anh ở trong cô hoàn toàn. Cô quằn quại, với tay túm chặt đùi của mình và giữ lấy anh, nhưng anh chỉ chậm rãi rút ra, rồi lại chầm chậm đẩy trở lại vào trong cô.
“Chồng em có từng khiến em cảm thấy giống như thế này không?” anh thì thầm.
Đầu của cô lăn qua lăn lại trên nệm nhanh và mạnh cũng như cảm xúc của cô bây giờ. Đó là một nỗ lực để tập trung vào từ ngữ của mình. “Kh-Không”, sau cùng cô thở dài.
“Tốt.” Anh không thể kiềm giữ được sự hài lòng hoang dại trong giọng nói của mình. Anh không hề thích cái suy nghĩ về bất kì ai khác khiến cô thỏa mãn. Đây là điều mà cô chỉ được cảm nhận với riêng mình anh thôi; anh đã nhận thức rõ điều ấy ngay lần đầu tiên họ làm tình với nhau, nhưng anh phải nghe chính cô nói ra điều đó, thừa nhận rằng cô không phản ứng như vậy với bất kì người nào khác.
Anh trêu chọc cô khi rút ra và đẩy vào chậm rãi.
“Anh ta đã làm gì em?” anh thì thầm, và hoàn toàn rút ra khỏi cô.
Mắt cô mở to để phản đối và cô với lấy anh, rên rỉ trong cổ họng khi cô cố gắng thiết lập lại sự tiếp xúc tuyệt vời này. Rồi sự nhận biết khiến mắt cô mở to hơn, và cô giật ngược về phía sau, xa khỏi anh, cố gắng ngồi dậy.
“Anh là đồ con hoang!” cô nói giọng nghèn nghẹn.
Quinlan chộp lấy hông cô và kéo cô quay trở lại, trượt vào cô một lần nữa.
“Nói cho anh biết,” anh nói một cách tàn nhẫn. “Anh ta đã ngược đãi em à? Làm em bị tổn thương bằng bất kì giá nào hay sao? Cái thứ chết tiệt gì anh ta đã làm khiến em bắt anh trả giá thế này?”
Elizabeth giật mạnh người xa khỏi anh lần nữa. Cô muốn bệnh, mọi ham muốn đều mất sạch. Làm thế nào mà anh lại làm điều này với cô? Cô đấu tranh để che phủ bản thân mình với cái áo sơ mi của anh, suốt thời gian đó cô tự gọi bản thân mình với vài cái tên khó nghe do cái suy nghĩ ngu xuẩn rằng họ có thể có được nhau trọn vẹn đêm nay, rằng cô có thể để bản thân một khoảng thời gian tự do không bị trói buộc bởi cả quá khứ và hiện tại. Cô nên nhớ ra rằng Quinlan không bao giờ từ bỏ việc gì cả.
Không, anh không bao giờ từ bỏ cả. Vậy tại sao cô đã không nói với anh? Điều đó sẽ không dễ dàng với cô khi làm sống lại chuyện đó, nhưng ít nhất thì anh sẽ biết được tại sao cô từ chối chấp nhận anh có bất cứ quyền gì trong cuộc đời cô, tại sao cô lại từ chối để bản thân mình yêu anh.
Cô thu mình lại xa khỏi anh, để đầu trên đầu gối khiến tóc che kín khuôn mặt cô. Anh thử kéo cô lại vòng tay của anh, kéo cô lại cuộc ái ân, nhưng cô chống lại anh, cơ thể cô phản ứng gay gắt với những kỉ niệm đã đang tràn ngập cô.
“Đừng chạm vào tôi!” cô nói bằng giọng khàn khàn. “Anh muốn biết phải không, vậy thì ngồi đó và lắng nghe, nhưng đừng - đừng chạm vào tôi.”
Quinlan cau mày, cảm giác khó chịu mơ hồ. Anh đã chủ tâm thúc ép cô, mặc dù anh không có ý ép cô một cách quá đáng đến mức cô rút lui khỏi anh, nhưng đó là những gì đang xảy ra. Cơ thể anh vẫn cương cứng với ham muốn, đòi hỏi được giải thoát. Anh nghiến chặt răng, dứt khoát cố gắng kiểm soát bản thân; nếu Elizabeth đã sẵn sàng để nói chuyện, sau tất cả những tháng qua, thì chết tiệt anh đi anh sẽ lắng nghe cô ấy.
Cô không nhấc đầu lên khỏi đầu gối, nhưng trong hành lang tối tăm và im lặng, anh có thể nghe được rõ ràng mọi từ cô nói
“Tôi gặp anh ta khi tôi đang là sinh viên năm cuối ở trường cao đẳng. Eric. Eric Landers. Nhưng mà chắc anh đã biết tên anh ta rồi phải không? Nó nằm trong bản báo cáo chết tiệt của anh mà. Anh ta sở hữu một công ty trang trí cao cấp, còn tôi thì đã kiếm được một việc làm thêm ở đó và nó thực sự là một món bở với tôi.”
Cô thở dài. Âm thanh nhỏ buồn bã và có một chút mệt mỏi.
“Lúc đó anh ấy ba lăm tuổi. Tôi thì hăm mốt. Và anh ấy đẹp trai, thạo đời, tự tin, thuộc giới thượng lưu, khá nổi tiếng là một người đàn ông hấp dẫn phụ nữ và được nhiều người biết đến vì sự chuyên nghiệp trong công việc của mình. Tôi còn hơn cả hãnh diện khi anh ấy hẹn hò với tôi, tôi đã hoàn toàn bị choáng váng. Cái cách Chickie phản ứng với chuyện tình cảm sẽ trông rất ảm đạm khi so sánh với cách tôi cảm thấy lúc đó.”
“Chúng tôi hẹn hò với nhau được 3 tháng trước khi anh ấy hỏi cưới tôi, và ba tháng đó tôi cảm thấy mình được đối xử giống như một nàng công chúa vậy. Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi, uống rượu và ăn tối ở những nơi tốt nhất. Anh ấy quan tâm tới tôi đến từng phút giây trong ngày, với mọi thứ mà tôi làm. Một công chúa thực sự chắc cũng không được chiều chuộng như tôi. Tôi đã là một trinh nữ - một việc khá là bất thường, khi ở trong trạng thái đó trong suốt quá trình học cao đẳng, nhưng tôi đã học hành và làm công việc bán thời gian của mình khá chăm chỉ, và tôi không có nhiều thời gian lắm cho hoạt động xã hội. Eric đã không hề ép tôi chuyện tình dục. Anh ấy nói anh ấy có thể chờ cho đến đêm tân hôn của chúng tôi, vì tôi vẫn còn là một trinh nữ trong một thời gian dài như vậy, anh ấy muốn đối xử với tôi theo cách truyền thống.”
“Để anh đoán thử xem,” Quinlan nói dứt khoát. “Anh ta là gay à.”
Cô lắc đầu. “Không. Danh tiếng quyến rũ phụ nữ của anh ấy là thật đấy. Eric đã rất dịu dàng với tôi vào đêm tân hôn. Tôi đã trao cho anh ấy tất cả. Anh ấy không bao giờ ngược đãi tôi bằng chuyện đó đâu.”
“Nếu em không phiền,” Quinlan cắt ngang, anh nghiến răng một cách cáu kỉnh, “anh không muốn nghe về cuộc sống tình dục của em với tên đó, nếu đó không phải là vấn đề cho chuyện này.”
Elizabeth ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Anh ghen à?” cô hỏi một cách thận trọng.
Chà xát bàn tay lên quai hàm; càng về cuối ngày, cái bóng của anh càng trở nên to lớn hơn và khẽ rít nhỏ khi bàn tay anh vung qua nó.
“Chắc chắn là anh không ghen,” anh lẩm bẩm. “Anh chỉ không muốn nghe chuyện đó thôi, nếu như em thích thú khi làm tình với anh ta. Chết tiệt, đúng, anh đang ghen đây!”
Cô ngạc nhiên khi thấy bản thân phá ra cười dữ dội. Cô chưa bao giờ có thể cười trong khi thảo luận về Eric Landers, nhưng tâm trạng thất vọng của Quinlan rõ ràng đến mức khiến cô không thể kiềm chế được bản thân.
“Tôi không quan tâm gì đến chuyện vứt món nợ là anh ta cho quỷ sứ đâu,” cô nói một cách hào phóng. “Anh có thể tự khen ngợi bản thân, bởi vì anh là người đầu tiên -umm-”
“Khiến em thỏa mãn,” anh tiếp vào. Sự lúng túng bao trùm khuôn mặt anh.
“Tôi không có nhiều kinh nghiệm. Anh là người đàn ông đầu tiên tôi lên giường cùng kể từ khi tôi ly hôn. Sau Eric, tôi không muốn để bất kì ai lại gần tôi.”
Cô không tiếp tục, và sự im lặng kéo dài giữa họ. Trời càng lúc càng tối dần khi mặt trời lặn hoàn toàn, và cô trở nên khuây khỏa hơn nhờ sự che chở của màn đêm.
“Tại sao?” Quinlan hỏi một cách dứt khoát.
Bây giờ thì dễ dàng nói chuyện hơn, sau trận cười ít ỏi kia và bóng tối ngày càng giúp che giấu cảm xúc của họ. Cô cảm thấy bản thân thư giãn hơn, duỗi thẳng ra từ lớp bảo vệ của chính mình.
“Mọi chuyện rất kì cục,” cô nói, “tôi không nghĩ anh ta muốn tôi có cảm xúc. Anh ta muốn tôi trở thành nàng công chúa hoàn hảo của anh ta, một người sống cùng, sống như một con búp bê Barbie. Tôi đã được che chở hoàn toàn trong khi chúng tôi hẹn hò, do đó lúc đầu tôi đã không hề suy nghĩ về những chuyện đó trong khi anh ấy thì muốn ở bên cạnh tôi mọi lúc khi tôi bước chân ra khỏi cửa. Bằng cách nào đó anh ta luôn tới với những lý do tại sao tôi không nên tiếp tục công việc của tôi, hoặc lý do cho việc tại sao tôi không thể tiếp tục làm việc với anh ta. Anh ta đi mua sắm với tôi, chọn quần áo cho tôi... lúc đầu, tất cả mọi thứ khiến tôi quá hãnh diện. Bạn bè tôi đã bị ấn tượng mạnh bởi cách đối xử của anh ta với tôi.”
“Sau đó anh ta bắt đầu tìm lý do tại sao tôi không nên gặp bạn bè tôi, tại sao người này rồi người kia không ‘tốt’ với tôi. Tôi không thể mời họ tới, và anh ta cũng không muốn tôi tới thăm họ, hoặc gặp họ ở đâu đó để ăn trưa. Anh ta bắt đầu rà soát các cuộc điện thoại của tôi. Mọi chuyện xảy ra từ từ,” cô nói bằng giọng yếu ớt hoang mang. “Và anh ta đã rất dịu dàng. Anh ta luôn có lý do đúng đắn cho mọi việc anh ta làm, và anh ta lúc nào cũng tập trung vào tôi, trao cho tôi tất cả mọi sự chú ý mà mọi người phụ nữ đều nghĩ mình muốn có. Anh ta nói rằng anh ta chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi.”
Quinlan bắt đầu cảm thấy khó chịu. Anh chuyển vị trí, tựa lưng vào một trong mấy cái ghế và duỗi thẳng người ra trong một tư thế thoải mái để giải tỏa bớt sự căng thẳng trong người.
“Một người thích kiểm soát,” anh lầm bầm.
“Tôi nghĩ sau sáu tháng kết hôn tôi mới thực sự nhận thấy hết hoàn toàn cách anh ta đã lôi tôi ra khỏi mọi người ngoài anh ta và mọi việc như thế nào,” cô tiếp tục. “Tôi bắt đầu cố gắng thay đổi cán cân quyền lực, cố gắng tự ra quyết định, chỉ trong những chuyện nhỏ, nơi tôi đi cắt tóc chẳng hạn.”
“Để anh đoán thêm lần nữa nhé. Tự nhiên anh ta không còn hòa nhã nữa phải không?”
“Anh ta đã rất tức giận khi tôi muốn đi đến một nơi khác. Anh ta đã lấy chìa khóa xe của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi trở nên giận dữ như vậy. Cho đến lúc đó, tôi toàn xin lỗi, bởi vì anh ta đã quá dịu dàng và yêu thương tôi. Trước đó tôi không bao giờ thách thức anh ta, nhưng khi anh ta lấy chìa khóa khỏi ví tôi, tôi đã mất bình tĩnh và hét vào mặt anh ta. Anh ta đã đánh tôi ngã,” cô nói một cách ngắn gọn.
Quinlan thả lỏng bàn chân, sự giận dữ nguyên thủy đang chạy dọc người anh một cách mạnh mẽ khiến anh không thể ngồi đó lâu hơn được nữa. Cố gắng một cách chết tiệt mới khiến anh trông như vẫn đang thư giãn. Anh sải bước vào hành lang như một con hổ, trần trụi và như thuở nguyên thủy, các cơ bắp mạnh mẽ trong cơ thể anh gập lại với từng cử động của bản thân.
Elizabeth tiếp tục nói. Bây giờ khi cô đã có thể bắt đầu nói về chuyện này, cô muốn được nói hết tất cả. Thật nực cười khi làm sống lại chuyện này, nó lại không hề là một vết thương lòng như cô đã chờ đợi, không tệ như nó đã tái hiện lại trong trí nhớ và những cơn ác mộng của cô. Có thể vì đã có một người khác ở cùng cô khiến sự đau đớn giảm bớt, bởi vì trước đây cô luôn đau đớn vì nó khi ở một mình.
“Tôi đã trở thành tù nhân đúng nghĩa của anh ta. Bất cứ khi nào tôi thử đòi quyền lợi cho bản thân bằng nhiều cách là anh ta trừng phạt tôi. Không có lần trừng phạt nào giống nhau cả. Đa phần là anh ta sẽ tát tôi, hoặc thậm chí đánh tôi bằng roi, nhưng đôi khi anh ta chỉ la hét, và tôi không bao giờ trông mong hơn thế. Nếu anh ta biết rằng la hét thay vì đánh tôi khiến mọi chuyện thậm chí còn tệ hơn, bởi vì sau đó đến lần tiếp theo tôi biết anh ta sẽ đánh tôi, và tôi đã cố gắng, ồ, tôi đã rất cố gắng, để không làm bất cứ việc gì dẫn đến trận trừng phạt tiếp theo. Nhưng tôi lúc nào cũng mắc lỗi. Tôi đã rất hoảng sợ bởi tôi luôn luôn mắc lỗi gì đó. Hoặc là anh ta tự tìm cho mình một lý do cho việc trừng phạt tôi.
“Nhìn lại mọi chuyện”, cô nói một cách chậm rãi, “thật khó mà có thể tin được tôi lại ngu ngốc đến như vậy. Sau một thời gian tôi nhận ra được anh ta đã làm gì và bắt đầu cố gắng chống lại, anh ta đã cô lập tôi, tẩy não tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực. Tôi không có tiền, không có bạn, không có xe. Tôi cảm thấy hổ thẹn với bất kì ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chuyện buồn nôn ở chỗ là anh ta có thể thuyết phục tôi rằng đó là lỗi của tôi. Tôi đã thử bỏ trốn một lần, nhưng anh ta đã trả tiền cho người gác cổng để gọi cho anh ta nếu tôi bỏ đi đâu, và anh ta tìm ra tôi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ. Lần đó anh ta không đánh tôi. Anh ta chỉ cột tôi vào giường và bỏ đi. Sự chờ đợi khủng khiếp, không làm được gì, chờ đợi anh ta quay trở lại và trừng phạt tôi một cách tệ hại bằng cách đánh tôi hóa ra lại là một sự giải thoát, bởi vì nó có nghĩa là mọi chuyện kết thúc. Thay vào đó anh ta để tôi bị trói trong hai ngày, và tôi gần như trở nên cuồng loạn mỗi lần anh ta bước vào phòng.”
Quinlan ngừng bước. Anh đang đứng bất động, nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ anh.
“Anh ta khóa điện thoại nên tôi không thể gọi ra ngoài, hoặc thậm chí trả lời điện thoại,” cô nói. “Nhưng một ngày anh ta bịt mắt tôi. Tôi thậm chí không nhớ lý do tại sao. Không cần phải quyết định nhiều để rời bỏ anh ta. Sáng hôm sau khi nhìn vào gương, đột ngột mọi thứ sáng tỏ trong đầu tôi và tôi biết tôi phải tránh xa khỏi anh ta hoặc phải giết hắn. Tôi không thể sống như thế thêm một ngày nào nữa, một giờ nào nữa.”
“Anh sẽ chọn giết hắn ta,” Quinlan nói một cách bình tĩnh. “Bây giờ anh cũng có thể giết hắn.”
“Sau đó, tất cả mọi thứ đều rất dễ dàng,” cô thì thầm, phớt lờ anh. “Tôi chỉ thu dọn hành lý và bỏ đi. Người gác cổng nhìn thấy tôi và với tới điện thoại... và rồi dừng lại. Ông ta nhìn vào mắt tôi và để điện thoại lại trên giá, rồi ông ta mở cửa cho tôi và hỏi tôi liệu ông ta có thể gọi một chiếc taxi cho tôi hay không. Khi tôi nói với ông ta rằng tôi không có tiền, ông ta đã rút ví ra và đưa cho tôi bốn mươi đôla.
“Tôi đã đến một trung tâm bảo trợ cho phụ nữ bị lạm dụng. Đó là việc khó khăn nhất, nhục nhã nhất mà tôi đã từng làm. Thật là lạ khi phụ nữ chính là những người cảm thấy xấu hổ,” cô nói một cách trầm ngâm. “Không bao giờ là những người đàn ông đã đánh họ, khủng bố họ. Đàn ông dường như nghĩ rằng đó là quyền của họ, hoặc là những người phụ nữ đáng phải chịu chuyện đó. Nhưng tôi hiểu những người phụ nữ cảm nhận thế nào, bởi vì tôi cũng là một trong số họ. Chuyện đó giống như đứng giữa đám đông và để mọi người thấy được bạn hoàn toàn ngu ngốc đến thế nào, bạn đã bị phán xét một cách tệ hại thế nào, lỗi lầm khủng khiếp nào mà bạn đã mắc phải. Những người phụ nữ tôi gặp ở đó rõ ràng không thể nhìn thấy ai trong mắt họ, và họ là nạn nhân của chuyện này!”
“Tôi đã ly hôn. Mọi chuyện thật đơn giản. Với những tấm ảnh được chụp lại tại trung tâm bảo trợ, tôi đã có bằng chứng cho việc bị lạm dụng, và Eric đã làm mọi cách để bảo vệ danh tiếng của bản thân. Ồ, anh ta cố gắng thuyết phục tôi quay lại, anh ta hứa hẹn đủ các kiểu, anh ta thề mọi thứ sẽ khác đi. Tôi thậm chí đã bị cám dỗ,” cô thừa nhận.
“Nhưng tôi không thể tin vào óc phán đoán của riêng tôi nữa, vì vậy điều an toàn nhất, điều duy nhất cần làm là tránh xa khỏi các mối quan hệ lãng mạn nói chung và Eric Landers nói riêng.”
Chúa ơi, bây giờ mọi thứ đã quá rõ ràng. Quinlan hầu như không thể thở được khi nhận thức được những sai lầm trong cách anh đối xử với cô. Không ngạc nhiên khi cô đẩy anh ra xa như vậy. Bởi vì anh muốn cô quá nhiều, anh đã thử chiếm đoạt, cố gắng nâng niu và bảo vệ cô. Đó là bản năng bình thường của đàn ông, nhưng không có gì có thể thích hợp hơn chuyện đó để khởi động hệ thống báo động bên trong của cô hơn nữa. Khi cô cần không gian cho riêng mình, anh đã quấy rầy cô, xác định rõ phải có cô khiến mọi chuyện rối tung lên. Thay vì ràng buộc cô vào anh, anh lại khiến cô bỏ chạy.
“Anh không giống Landers,” anh nói bằng giọng khàn khàn. “Anh sẽ không bao giờ hành hạ em, Elizabeth, anh thề.”
Cô im lặng, và anh có thể cảm nhận được nỗi buồn trong cô.
“Làm thế nào tôi có thể tin anh?” cuối cùng cô hỏi. “Làm thế nào để tôi có thể tin tưởng bản thân tôi? Sẽ ra sao nếu tôi cũng có quyết định sai lầm về anh? Anh là người đàn ông mạnh mẽ hơn kiểu người đàn ông Eric ao ước được trở thành nhiều, cả về ngoại hình lẫn tinh thần. Sẽ ra sao nếu anh cố gắng làm tổn thương tôi? Làm thế nào tôi có thể bảo vệ bản thân mình? Anh muốn chăm sóc tôi. Anh chấp nhận chuyện đó. Anh là người thích thống trị người khác và có nhiều bí mật. Chúa ơi, Quinlan, tôi yêu anh, nhưng anh làm tôi sợ muốn chết.”
Tim anh đập dữ dội trong lồng ngực sau khi nghe cô nói. Anh biết điều đó, nhưng đó là lần đầu tiên cô thực sự nói ra. Cô yêu anh! Đột nhiên anh cảm thấy sợ hãi, bởi vì anh không tìm thấy bất kì cách nào để anh có thể thuyết phục cô tin tưởng anh. Và đó chính là vấn đề: vấn đề về niềm tin. Cô đã đánh mất niềm tin vào khả năng của chính mình trong việc phán đoán tính cách của người khác.
Anh không biết phải làm sao; lần đầu tiên trong đời anh không có kế hoạch để hành động, không có những lựa chọn khả thi. Tất cả những gì anh có là bản năng, và anh sợ rằng nó đã sai, ít nhất là trong cách anh đối xử với Elizabeth. Anh chắc chắn là đã làm hỏng hết tất cả mọi việc. Anh thử nghĩ xem cuộc đời anh sẽ ra sao nếu thiếu cô, nếu anh không bao giờ có thể giữ cô lại lần nữa, và viễn cảnh ảm đạm đó khiến anh mất bình tĩnh. Thậm chí trong những tháng địa ngục qua, khi cô tránh xa anh hoàn toàn, thậm chí từ chối nói chuyện điện thoại với anh, anh cũng không có cảm giác như thế này, bởi vì anh vẫn nghĩ rằng cuối cùng anh cũng sẽ có được cô trở lại.
Anh phải có cô. Không phải người phụ nữ nào khác. Và anh muốn cô đúng như cô vốn dĩ: thanh lịch, gay gắt, độc lập, cực kì đam mê trên giường. Cuối cùng ngay ở đây, anh cũng khiến cô trở nên như vậy. Cô đã bốc cháy và trở nên nóng bỏng trong vòng tay anh.
Anh nghi ngờ rằng nếu anh yêu cầu một mối quan hệ, và nếu chỉ có thế, cô sẽ đồng ý. Còn suy nghĩ về một mối quan hệ pháp lý, ràng buộc sẽ khiến cô bỏ chạy. Cô đã bị tổn thương khi anh đề cập tới hôn nhân và trẻ con, cáu kỉnh bởi vì anh không bao gồm cô trong đó khi bàn về kế hoạch, nhưng đó lại chính là điều khiến cô khiếp sợ. Cô đã cảm nhận được anh muốn cầu hôn rồi chăng? Tìm ra tập tài liệu khiến cô tức giận, nhưng điều khiến cô bỏ chạy có lẽ là viễn cảnh rằng anh muốn có cô nhiều hơn chỉ là một mối quan hệ tình dục. Cô có thể xử lý được việc thân mật với anh; còn suy nghĩ về mối quan hệ hôn nhân với anh mới khiến cô gặp ác mộng.
Anh hắng giọng. Anh cảm thấy như bản thân đang bịt mắt mà đi bộ qua một bãi mìn, nhưng anh không thể chỉ đầu hàng.
“Anh có lý do cho việc không nói về bản thân,” anh ngập ngừng.
Cô trả lời một cách mỉa mai, “Tôi chắc chắn rằng anh có.”
Anh dừng lại, nhún vai một cách bất lực. Không có gì anh có thể nói với cô mà không nghe có vẻ như một lời nói dối một sự xúc phạm. Được rồi, đành phải có một cái kết chết tiệt ở đây.
“Anh yêu em.”
Những từ này khiến anh sửng sốt. Anh đã thừa nhận sự thật này với bản thân vài tháng trước đây, không lâu sau khi gặp cô, nhưng trên thực tế, đã quá lâu kể từ khi anh nói to những từ khiến anh giật mình này. Ồ, đầu tiên anh đã nói những từ này trong đám cưới của anh. Nó đã khá dễ dàng và được chờ đợi. Còn bây giờ anh nhận ra vì sao những từ này lại khá dễ dàng lúc đó bởi vì nó không có ý nghĩa với anh. Với một thứ gì đó thực sự quan trọng, thật sự rất khó để nói ra.
Elizabeth gật đầu. Trời tối đến mức anh chỉ có thể nhìn thấy cử động của cô, còn vẻ mặt thì không.
“Tôi tin rằng anh yêu tôi,” cô trả lời. “ Nhưng anh vẫn không thể tin tôi bằng cả mạng sống của anh.”
“Nếu tôi cần một người nào đó để bảo vệ mình khỏi nguy hiểm thật sự, tôi không thể nghĩ ra ai khác mà tôi sẽ tin tưởng hơn anh. Nhưng những lần khác, ngày qua ngày đến hết cả cuộc đời thì sao, tôi rất sợ việc một ai đó ở gần tôi đủ để có thể ảnh hưởng đến tôi một lần nữa như vậy.”
Quinlan tìm cách tránh né. “Chúng ta vẫn có thể tiếp tục gặp nhau chứ,” anh đề nghị một cách thận trọng. “Anh biết là anh đã tiến tới quá nhanh. Anh sẽ chậm lại. Anh sẽ không gây áp lực buộc em phải cam kết gì nữa đâu.”
“Điều đó sẽ không công bằng với anh. Anh muốn có một đám cưới mà.”
“Anh muốn em,” anh nói một cách thẳng thừng. “Có hay không có những cái bẫy ràng buộc hợp pháp cũng như vậy. Chúng ta thật tuyệt vời trên giường, và chúng ta thích thú với sự bầu bạn của nhau. Chúng ta đã rất vui vẻ khi ở cùng nhau. Nếu đó là tất cả những điều khiến em cảm thấy e ngại với anh, chúng ta có thể làm điều đó mà không cần cưới xin gì cả.”
“Anh muốn có một mối quan hệ tình cảm sao?” cô hỏi, cần phải ghim anh vào chính xác ý anh muốn nói.
“Khốn kiếp, không. Anh muốn tất cả mọi thứ. Nhẫn, những đứa trẻ, tất cả những thứ đó. Nhưng nếu như một mối quan hệ tình cảm là tất cả những thứ mà anh có thể có, anh sẽ giữ lấy nó. Ý em thế nào đây?
Cô im lặng rất lâu, suy nghĩ lại điều đó. Cuối cùng cô thở dài và nói, “Tôi nghĩ tôi sẽ là một kẻ ngốc khi quyết định bất kì việc gì bây giờ. Đây không phải là việc bình thường. Tôi sẽ quyết định chuyện này khi có điện trở lại và cuộc sống của chúng ta quay lại bình thường.”
Quinlan luôn có sở trường giảm bớt thiệt hại của bản thân. Anh tiến một bước về phía cô.
“Nhưng anh vẫn có đêm nay,” anh thấp giọng. “Và anh không có ý định để nó lãng phí một phút nào đâu.”
Bình luận truyện