Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung
Chương 1
Thổi bay một ngôi trường nữa là điều tôi hoàn toàn không muốn làm trong kỳ nghỉ hè này. Nhưng giờ tôi, vào một buổi sáng thứ Hai tuần đầu tiên của tháng Sáu, đang ngồi trong ô tô của mẹ trước cổng trường trung học Goode ở 81 phố Đ
Goode là một tòa nhà lớn làm bằng đá kết nâu quay mặt ra Sông Đông. Một đống xe BMW và Lincoln Town Car đang đậu phía bên ngoài. Liếc nhìn chiếc cổng tò vò bằng đá xinh đẹp, tôi tự hỏi không biết mình sẽ trụ được bao lâu trước khi bị tống cổ khỏi đây.
“Thư giãn đi.” Mẹ tôi nói, nhưng nghe giọng bà chẳng có vẻ gì là thư giãn cả. “Đây chỉ là một buổi học định hướng. Và nhớ rằng, con yêu, đây là trường của Paul. Vì vậy hãy cố không... con biết đấy.”
“Phá hủy?”
“Đúng.”
Paul Blofis, bạn trai của mẹ tôi, đang đứng ngoài chào đón những học sinh lớp chín tương lai khi họ bước lên các bậc thềm. Với mái tóc hoa râm, quần áo bằng vải jean và áo khoác da, ông ấy làm tôi nghĩ đến một diễn viên truyền hình, nhưng ông ấy thực ra chỉ là một giáo viên tiếng Anh mà thôi. Ông đã thành công trong việc thuyết phục trường trung học Goode nhận tôi vào lớp chín của trường, dù sự thật là tôi đã bị đuổi khỏi mọi trường học mà tôi từng đặt chân qua. Tôi đã cố gắng cảnh báo ông rằng đó không phải là một ý tưởng hay ho, nhưng ông ấy chẳng thèm nghe.
Tôi nhìn mẹ. “Mẹ vẫn chưa nói cho ông ấy sự thật về con sao?”
Mẹ tôi gõ gõ ngón tay trên vô lăng một cách bối rối. Bà đang mặc đẹp cho một buổi phỏng vấn xin việc – với chiếc váy và đôi giày cao gót màu xanh đẹp nhất của bà.
“Mẹ nghĩ chúng ta nên chờ đợi,” bà thú nhận.
“Để ông ấy không sợ hãi và bỏ chạy mất.”
“Mẹ tin là buổi học định hướng sẽ tốt thôi, Percy. Chỉ một buổi sáng thôi mà.”
“Tuyệt,” tôi lẩm bẩm. “Con thậm chí có thể bị đuổi khỏi trường trước khi bắt đầu năm học.”
“Lạc quan lên nào. Ngày mai con sẽ được tới trại. Sau buổi học định hướng, con sẽ có buổi hẹn hò...”
“Đó không phải là hẹn hò!” tôi phản đối. “Đó là Annabeth mà mẹ. Trời ạ...!”
“Con bé đang lặn lội từ trại tới đây để gặp con đấy.”
“Ừm, vâng.”
“Bọn con sẽ đi xem phim.”
”
“Và chỉ có hai con thôi.”
“Mẹ!”
Bà giơ hai tay lên như đầu hàng, nhưng tôi dám chắc là bà đang hết sức cố gắng để không bật cười. “Tốt hơn hết là con nên vào trong đi, con yêu. Mẹ sẽ gặp con tối nay.”
Khi đang chuẩn bị bước ra khỏi xe, tôi ngước nhìn lên các bậc thềm của trường. Paul Blofis đang đón một cô bé có mái tóc đỏ uốn quăn thành búp. Cô gái mặc áo phông màu hạt dẻ và quần jean kiểu rách rưới được trang trí bằng các hình vẽ được vẽ bằng bút lông. Khi cô gái quay người, tôi thoáng nhìn thấy gương mặt của cô ta, gương mặt làm lông tay tôi dựng đứng cả lên.
“Percy?” mẹ tôi hỏi. “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Kh... không có gì ạ,” tôi lắp bắp. “Trường có cổng phụ chứ mẹ?”
“Phía cuối dãy nhà ở bên phải. Sao vậy con?”
“Con sẽ gặp mẹ sau.”
Mẹ tôi định nói thêm điều gì đó nhưng tôi đã chui ra khỏi xe và chạy đi, trong lòng hy vọng cô gái tóc đỏ kia sẽ không thấy được tôi.
Cô ta làm gì ở đây nhỉ? Ngay cả may mắn của tôi cũng không tệ như thế này chứ.
Đúng vậy. Tôi sẽ dần khám phá ra rằng may mắn của tôi có thể làm cho toàn bộ chuyện này trở nên tệ hơn nhiều.
***
Việc lén lút vào lớp định hướng diễn ra cũng không suôn sẻ. Hai hoạt náo viên trong bộ đồng phục màu tía và trắng đang đứng ở cổng phụ, chờ đợi để sẵn sàng phục kích những học sinh mới.
“Chào!” Bọn họ cười, điệu cười mà tôi nghĩ rằng đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy một hoạt náo viên thân thiện với tôi đến vậy. Một cô tóc vàng hoe với đôi mắt xanh dương nhạt. Cô còn lại là người Mỹ gốc Phi với mái tóc đen quăn tít như đầu tóc của mụ Medusa (và hãy tin tôi đi, tôi biết mình đang nói đến cái gì). Cả hai cô gái đều có tên thêu trên đồng phục, nhưng với chứng khó đọc của tôi thì mấy chữ ấy chẳng khác nào những sợi mì ống vô nghĩa.
“Chào mừng đến với Goode,” cô gái tóc vàng nói. “Cậu chắc chắn sẽ yêu quý nơi này.”
Nhưng khi cô ta người tôi, biểu hiện của cô ta lại nói, Eo, cái gã đần này ở đâu ra vậy?
Cô gái còn lại bước tới gần tôi một cách khó chịu. Tôi quan sát tên thêu trên đồng phục của cô ta và đọc được chữ: Kelli. Cô ta có mùi thơm của hoa hồng và một mùi nữa – tôi nhận ra nhờ bài học cưỡi ngựa khi ở trại – mùi của những con ngựa khi vừa được tắm. Với một hoạt náo viên thì mùi đó thật kỳ cục. Có thể cô ta sở hữu một con ngựa hoặc cái gì đó. Dù sao thì cô ta cũng đứng quá gần và tôi cảm tưởng cô ta sắp sửa đẩy tôi ngã xuống bậc thang. “Tên cậu là gì, con cá kia?”
“Cá?”
“Học sinh mới.”
“Ừm, Percy.”
Hai cô gái nhìn nhau.
“Ồ, Percy Jackson,” cô gái tóc vàng nói. “Bọn tôi đang đợi cậu đấy.”
Ôi trời, tôi lạnh cả sống lưng. Bọn chúng đang đứng chắn lối đi, trên môi nở một nụ cười không mấy thân thiện. Theo bản năng tay tôi lần xuống dưới túi, nơi tôi cất cây bút vũ khí gây chết người của mình – cây Thủy Triều.
Một giọng nói khác vọng lại từ bên trong tòa nhà: “Percy?” Đó là Paul Blofis, giọng nói phát ra từ đâu đó phía cuối hành lang. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế này khi nghe giọng ông ấy.
Hai cô gái hoạt náo viên lùi lại. Tôi vội vã chạy vụt qua họ nên đã vô tình húc đầu gối vào đùi Kelli.
Keng!
Chân của cô ta tạo ra một âm thanh của kim loại rỗng, giống như tôi vừa húc phải cái cột cờ vậy.
“Á,” cô ta càu nhàu. “Phải nhìn đường chứ, con cá kia.”
Tôi liếc nhanh xuống, nhưng chân của cô ta trông vẫn bình thường. Tôi quá sốc để có thể đặt ra bất cứ một câu hỏi nào. Tôi lao vào hành lang, sau lưng còn vang lên tiếng cười nhạo báng của hai cô gái.
“Cháu đây rồi!” Paul nói. “Chào mừng cháu đến với Goode!”
“Chào Paul – vâng, bác Blofis.” Tôi liếc nhìn lại đằng sau, nhưng hai hoạt náo viên kỳ lạ kia đã biến mất.
“Percy, nhìn cháu giống như vừa gặp ma vậy.”
“Dạ,
Paul vỗ vào lưng tôi. “Nghe này, ta biết cháu đang hồi hộp, nhưng chớ có lo lắng. Ở đây có rất nhiều đứa trẻ cũng bị tăng động giảm chú ý và chứng khó đọc. Các thầy cô sẽ biết cách giúp các cháu.”
Tôi chỉ muốn phì cười. Phải chi tăng động giảm chú ý và chứng khó đọc là nỗi lo lớn nhất của tôi. Thực ra tôi biết Paul đang cố gắng giúp tôi, nhưng nếu tôi nói cho ông ấy biết sự thật về tôi, hoặc ông ấy sẽ nghĩ tôi bị điên, hoặc sẽ thét lên và bỏ chạy. Hai đứa hoạt náo viên kia là một ví dụ. Tôi có một linh cảm rất xấu về bọn họ...
Tôi nhìn về cuối hành lang, chợt nhớ ra tôi còn một vấn đề khác nữa. Cô gái tóc đỏ mà tôi nhìn thấy ngoài cổng trường đang đi vào từ cổng chính.
Đừng nhìn thấy tôi nhé, tôi thầm cầu nguyện.
Nhưng cô ta đã để ý thấy tôi và đôi mắt cô ta mở lớn.
“Lớp định hướng ở đâu vậy?” Tôi hỏi Paul.
“Trong phòng tập thể dục. Phía đó. Nhưng...”
“Tạm biệt.”
“Percy?” ông ấy gọi, nhưng tôi đã chạy đi mất.
Tôi nghĩ mình đã bỏ rơi được cô ta.
Một đám trẻ đang tiến đến phòng thể dục và trong chốc lát tôi trở thành một trong ba trăm đứa trẻ mười bốn tuổi ngồi chật ních trên khán đài. Ban nhạc diễu hành chơi sai điệu bài hát của đội, âm thanh của nó nghe như người ta đánh cây gậy bóng chày bằng kim loại vào một túi đựng toàn mèo vậy. Những đứa trẻ lớn hơn, có lẽ là thành viên của hội học sinh, đứng lên đằng trước làm mẫu đồng phục của trường Goode, trông đúng kiểu: Này, chúng ta nhìn thật bảnh! Các giáo viên đứng quanh cười và bắt tay các học sinh. Những bức tường của phòng tập dán đầy biển hiệu lớn màu tía và màu trắng viết CHÀO MỪNG NHỮNG HỌC SINH MỚI TƯƠNG LAI, GOODE ŔT TỐT, T́T CẢ CHÚNG TA LÀ MỘT GIA ĐÌNH, và hàng đống những khẩu hiệu vui vẻ khác tuyệt vời đến nỗi làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Chẳng có một học sinh mới nào trông sung sướng khi ở đây cả. Ý tôi là chẳng vui vẻ gì khi phải theo học lớp định hướng vào tháng Sáu trong khi phải đến tháng Chín năm học mới mới bắt đầu, nhưng ở Goode, “Chúng tôi chuẩn bị sớm để trở nên vượt trội!” Ít nhất thì đó là điều được nói trong tài liệu giới thiệu của trường.
Ban nhạc diễu hành đã ngừng chơi. Một chàng trai trong bộ quần áo kẻ sọc đến chỗ micro và bắt đầu nói, âm thanh vọng khắp cả phòng tập nên tôi cũng chẳng rõ anh ta đang nói gì. Có lẽ anh ta mới đang ở khúc dạo đầu.
Có ai đó túm lấy vai tôi. “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Chính là cô ta: cơn ác mộng tóc đỏ của tôi.
“Rachel Elizabeth Dare,” tôi nói.
Cô ta há hốc miệng như thể cô ta không thể tin được là tôi còn dám nhớ cái tên của cô ta. “Và cậu là Percy gì đó. Tôi không kịp hỏi họ tên đầy đủ của cậu khi cậu cố giết tôi vào tháng Mười hai năm ngoái.”
“Ồ, tôi không làm – tôi không – cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Giống cậu thôi, tôi đoán vậy. Lớp học định hướng.”
“Cậu sống ở New York à?”
“Cái gì, cậu nghĩ tôi sống ở Đập Hoover chắc?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về cô ta (tôi không nói là tôi từng nghĩ về cô ta, cô ta chỉ thỉnh thoảng thoáng qua trong tâm trí của tôi thôi, ok?), tôi luôn cho rằng cô ta sống ở khu vực Đập Hoover, bởi đó là nơi chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi đã có khoảng mười phút ở cùng nhau, trong thời gian đó tôi đã vô tình vung kiếm vào cô ta, cô ta đã cứu sống tôi, và tôi bỏ chạy vì bị những cỗ máy giết người siêu nhiên rượt đuổi. Bạn biết đấy, một kiểu gặp gỡ tình cờ điển hình!
Một vài gã con trai đằng sau chúng tôi thì thầm, “Này, im nào. Các hoạt náo viên đang nói đấy!”
“Xin chào, các chàng trai!” một cô gái hét vào micro. Đó chính là cô gái tóc vàng tôi đã nhìn thấy ở lối vào. “Tên tôi là Tammi, và đây là Kelli.” Kelli thực hiện một động tác nhào lộn.
Bên cạnh tôi, Rachel kêu léo nhéo như thể ai đó dùng ghim đâm cô ấy. Một vài đứa nhóc nhìn qua và cười khúc khích, nhưng Rachel chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm hoạt náo viên với vẻ khiếp sợ. Tammi dường như không hề để ý đến đám đông. Cô ta bắt đầu nói về tất cả những điều tuyệt vời mà chúng tôi có thể có trong năm học đầu tiên.
“Chạy đi,” Rachel nói với tôi. “Ngay bây giờ.”
“Tại sao
Rachel không giải thích. Cô ta tìm cách chen lấn qua đám đông để ra phía lối đi của khán đài, bất chấp những cái cau mày của giáo viên và cả tiếng làu bàu của những đứa nhóc khác mà cô giẫm chân lên.
Tôi do dự. Tammi đang giải thích cho chúng tôi lý do của việc chia thành từng tốp và đi thăm thú quanh trường. Kelli bắt gặp ánh mắt của tôi và tặng cho tôi một nụ cười thích thú, giống như cô ta đang chờ đợi xem tôi sẽ phản ứng thế nào. Sẽ thật tệ nếu tôi rời đi ngay lúc này. Paul Blofis đang ở bên dưới với các giáo viên khác. Chắc hẳn ông sẽ tự hỏi không biết có điều gì bất ổn với tôi.
Sau đó tôi nghĩ về Rachel Elizabeth Dare và khả năng đặc biệt mà cô ta đã trình diễn mùa đông năm ngoái ở Đập Hoover. Cô ấy có thể nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ, những kẻ chẳng làm bảo vệ giờ nào, những kẻ thậm chí không phải con người. Tim tôi đập thình thịch, tôi theo cô ta ra khỏi phòng tập.
Tôi tìm thấy Rachel trong phòng của ban nhạc diễu hành. Cô ấy đang trốn sau cái trống cái.
“Đi qua đây!” Cô ấy nói. “Cúi thấp đầu xuống!”
Tôi thấy mình thật ngu ngốc khi trốn sau một bộ trống bongo(1), nhưng tôi vẫn núp bên cạnh cô ấy.
“Bọn họ có theo cậu không?” Rachel hỏi.
“Ý cậu là các cô hoạt náo viên ấy hả?”
Cô ấy gật đầu lo lắng.
“Tôi không nghĩ vậy đâu,” tôi nói. “Bọn họ là cái gì vậy? Mà cậu đã nhìn thấy cái gì?”
Đôi mắt xanh của cô ấy bừng lên nỗi sợ hãi. Cô có một chút tàn nhang trên má, làm tôi nhớ đến những chòm sao. Chiếc áo phông màu hạt dẻ của cô có chữ NGÀNH NGHỆ THỤT HARVARD. “Cậu... cậu sẽ không tin tôi đâu.”
“Ồ có chứ, tôi sẽ tin,” tôi hứa. “Tôi biết cậu có thể nhìn thấu Màn Sương Mù mà.”
“Nhìn thấu cái gì cơ?”
“Màn Sương Mù. Đó là... ừm, nó giống như một tấm màn che giấu sự thật. Một số người bình thường sinh ra đã có khả năng nhìn xuyên qua nó. Như cậu chẳng hạn.”
Cô ấy nhìn tôi cẩn trọng. “Ở Đập Hoover cậu cũng nói vậy. Cậu gọi tôi là con người. Cứ như cậu không phải vậy.”
Tôi cảm thấy tim như đang đánh trống. Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Tôi không thể giải thích. Thậm chí tôi không muốn làm điều đó.
“Nói cho tôi biết đi,” cô ấy nài nỉ. “Cậu biết nó có nghĩa là gì mà. Tất cả những thứ khủng khiếp tôi đã nhìn thấy ấy?”
“Nghe này, điều này nghe có vẻ thật điên rồ. Cậu biết chút gì về thần thoại Hy Lạp không?”
“Giống như... Quái vật Minotaur và Hydra à?”
“Đúng rồi, hãy cố đừng nói tên chúng khi ở cạnh tôi, được không?”
“Và Furies,” cô ấy trở nên sôi nổi. “Và Sirens, và...”
“Được rồi!” Tôi nhìn quanh sảnh của phòng nhạc, chắc mẩm rằng việc làm vừa rồi của Rachel khiến một lũ quái vật xấu xa khát máu sẽ nhảy xổ ra khỏi các bức tường, nhưng may mắn chúng tôi vẫn chỉ có một mình. Cuối hành lang, tôi nghe thấy đám trẻ chạy ra khỏi phòng tập thể dục. Bọn họ bắt đầu đi tham quan theo nhóm. Chúng tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau.
“Tất cả lũ quái vật đó,” tôi nói, “tất cả những vị thần Hy Lạp – là có thật.”
“Tôi biết mà!”
Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu cô ấy gọi tôi là một kẻ nói dối, nhưng biểu hiện của Rachel giống như tôi vừa khẳng định sự nghi ngờ tồi tệ nhất của cô ấy.
“Cậu không biết tôi đã khổ sở thế nào đâu,” cô ấy nói. “Bao năm qua tôi cứ nghĩ mình bị điên. Tôi không thể nói điều đó với bất kỳ ai. Tôi không thể...” Đôi mắt cô ấy nheo lại. “Đợi đã. Cậu là ai? Ý tôi là cậu thực sự là ai?”
“Tôi không phải là quái vật.”
“Ồ, tôi biết điều đó. Tôi có thể biết nếu cậu là quái vật mà. Cậu trông giống... cậu thôi. Nhưng cậu không phải là người, đúng không?”
Tôi nuốt nước miếng. Mặc dù tôi đã có ba năm để làm quen với việc tôi là ai, nhưng tôi chưa bao giờ nói điều này với bất cứ một người thường nào – ý tôi là, ngoại trừ mẹ tôi, nhưng bà đã biết từ trước rồi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi quyết tâm nói ra.
“Tôi là con lai. Tôi chỉ có một nửa là người.
“Và một nửa còn lại?”
Ngay sau đó Tammi và Kelli bước vào phòng tập nhạc. Cánh cửa đóng sầm lại đằng sau họ.
“A! Percy Jackson đây rồi,” Tammi nói. “Đã đến lúc bắt đầu buổi học định hướng của ngươi rồi đấy.”
“Nhìn họ thật khủng khiếp!” Rachel thở hổn hển.
Tammi và Kelli vẫn đang mặc bộ đồng phục cổ vũ màu tía và trắng, trên tay là những quả bông cổ vũ.
“Trông họ như thế nào?” Tôi hỏi, nhưng Rachel có vẻ quá kinh hãi để có thể trả lời.
“Ồ, quên cô ta đi.” Tammi trao cho tôi một nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đi về phía chúng tôi. Kelli vẫn đứng chỗ cánh cửa để chặn đường ra.
Bọn chúng đang dồn chúng tôi lại. Tôi biết chúng tôi sẽ phải chiến đấu để thoát ra, nhưng nụ cười của Tammi quá rạng rỡ, nó làm tôi phân tâm. Đôi mắt xanh của cô ta rất đẹp, và nhìn những lọn tóc của cô ta rớt xuống đôi vai ...
“Percy,” Rachel cảnh báo tôi.
Tôi trả lời một câu không thể thông minh hơn: “Ừmmm?”
Tammi đang tiến ngày càng gần hơn. Cô ta đưa quả bông ra.
“Percy!” Tiếng của Rachel dường như đang vọng lại từ một nơi rất xa. “Tỉnh lại đi nào!”
Nó làm tiêu tan hết ý chí của tôi, nhưng tôi cũng lấy được cây bút ra khỏi túi và mở nắp nó. Thủy Triều trở thành một thanh kiếm bằng đồng dài một mét, lưỡi kiếm rực sáng với ánh sáng vàng mờ ảo. Nụ cười của Tammi đã trở thành một nụ cười khinh bỉ.
“Ồ, thôi nào,” cô ta cự nự. “Cậu không cần phải làm thế đâu. Mình hãy thay bằng một nụ hôn nhé?”
Cô ta có mùi hoa hồng và mùi lông động vật mới được tắm rửa – một mùi thật kỳ quặc nhưng lại làm người ta say mê.
Rachel véo cánh tay tôi một cái đau điếng. “Percy, cô ta muốn cắn cổ cậu đấy! Hãy nhìn cô ta đi!”
“Cô ta đang ghen đấy.” Tammi ngoái lại nhìn Kelli. “Tôi có thể không, cô chủ?”
Kelli vẫn đứng chắn ở cửa, liếm môi một cách thèm thuồng. “Tiến lên đTammi. Cô đang làm rất tốt đấy.”
Tammi tiến về phía trước thêm một bước nữa, nhưng tôi đã kịp chĩa mũi kiếm của tôi vào ngực cô ta. “Lùi lại.”
Cô ta gầm gừ. “Học sinh mới,” cô gái nói với thái độ căm phẫn. “Đây là trường của chúng ta, con lai. Chúng ta ăn những người mà chúng ta chọn!”
Sau đó cô ta bắt đầu thay đổi. Màu sắc dần biến mất khỏi mặt và hai cánh tay của cô ta. Da cô ta chuyển thành màu trắng như phấn và đôi mắt thì đỏ rực. Răng cô ta biến thành những cái nanh.
“Một con ma cà rồng!” Tôi lắp bắp. Và tôi để ý chân của cô ta. Ngay bên dưới gấu của chiếc váy cổ vũ, chân trái của cô ta có màu nâu và xù xì với móng guốc của con lừa. Chân phải của cô ta có hình dạng giống chân người, nhưng nó được làm bằng đồng. “Uhhh, một con ma cà rồng với ...”
“Đừng đề cập tới đôi chân!” Tammi cáu kỉnh nói. “Làm thế thật là hỗn láo!”
Cô ta tiến lên với đôi chân cọc cạch và kỳ cục. Nhìn cô ta vô cùng kỳ quái, đặc biệt là với quả bông cổ vũ, nhưng tôi không thể cười nổi khi đang đối diện với cặp mắt đỏ và bộ răng nanh sắc nhọn ấy.
“Ngươi nói là một con ma cà rồng à?” Kelli cười lớn. “Một truyền thuyết ngu ngốc ăn theo bọn ta, đồ đần. Bọn ta là empousai, đầy tớ của Hecate(2).”
“Mmmm.” Tammi tiến gần hơn về phía tôi. “Ma thuật bóng tối tạo ra bọn ta từ động vật, đồng, và những hồn ma! Bọn ta tồn tại để hút máu những chàng trai trẻ. Giờ thì đến đây nào, để ta hôn ngươi một cái đi!”
Cô ta nhe nanh ra. Tôi đã tê liệt đến nỗi không thể cử động được, nhưng Rachel đã ném một cái trống con có dây chằng vào đầu con empousai.
Con quái vật rít lên và hất cái trống ra xa. Nó lăn tròn dọc lối đi giữa các giá nhạc, những cái lò xo đập bùng bùng vào mặt trống. Rachel ném một cái mộc cầm, nhưng con quái vật lại tiếp tục hất nó ra.
“Ta không hay giết bọn con gái đâu,” Tammi gầm gừ. “Nhưng với đứa con gái người trần như ngươi, ta sẽ có ngoại lệ. Thị lực của ngươi tốt quá mức cần thiết đấy!”
Cô ta lao vào tấn công Rachel.
“Không!” Tôi vung Thủy Triều lên. Tammi đã cố gắng tránh cú đánh, nhưng tôi đã chém ngang bộ đồng phục cổ vũ của cô ta, với tiếng gào lớn cô ta nổ tung thành đám bụi phủ lên Rachel.
Rachel ho sặc sụa. Trông giống như cô ấy vừa bị một túi bột đổ vào đầu. “Thật kinh khủng!”
“Là do lũ quái vật đấy,” tôi nói. “Xin lỗi.”
“Ngươi đã giết người tập sự của ta!” Kelli gào lên. “Ngươi cần một bài học về tinh thần đấy, đồ con lai!”
Sau đó cô ta bắt đầu biến hình. Mái tóc cứng đơ của cô ta chuyển thành những đốm lửa lập lòe. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Và những cái nanh. Cô ta lao về phía chúng tôi, bàn chân bằng đồng và bộ móng gõ của cô ta gõ lọc cọc trên nền phòng nhạc của ban nhạc diễu hành.
“Ta là empousa cấp cao,” cô ta gầm gừ. “Không một anh hùng nào có thể chiến thắng ta hàng ngàn năm nay.”
“Vậy sao?” Tôi nói. “Giờ thì ngươi đã quá hạn rồi!”
Kelli nhanh hơn Tammi rất nhiều. Cô ta tránh được cú tấn công đầu tiên của tôi và lăn vào bộ trống, hất ngã đống kèn trombon tạo nên âm thanh loảng xoảng cực lớn. Rachel bò ra khỏi chỗ trốn. Tôi đứng giữa cô ấy và con empousa. Kelli xoay vòng quanh chúng tôi, mắt cô ta di chuyển từ tôi về phía thanh kiếm.
“Một thanh kiếm nhỏ xinh xắn đấy,” cô ta nói. “Thật đáng tiếc là nó chắn giữa hai chúng ta.”
Hình dáng cô ta lấp lóe – lúc là một con quỷ, lúc lại là một hoạt náo viên xinh đẹp. Tôi cố gắng giữ cho tinh thần tập trung, nhưng nó đã thật sự bị xao nhãng mất rồi.
“Đáng thương quá.” Kelli chặc lưỡi. “Ngươi thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra đúng không? Sẽ nhanh thôi, cái trại nhỏ xinh đẹp của ngươi sẽ chìm trong biển lửa, bạn bè ngươi sẽ trở thành nô lệ cho Chúa tể Thời gian, và ngươi chẳng thể làm gì để cứu vãn điều đó! Ta sẽ ban ân huệ chấm dứt cuộc sống cho ngươi ngay bây giờ, trước khi ngươi phải chứng kiến cảnh ấy nhé.”
Tôi nghe được giọng nói vọng lên từ cuối hành lang. Một nhóm học sinh tham quan đang đến gần. Một người đàn ông đang nói điều gì đó về những cái khóa số.
Mắt con empousa sáng lên. “Tuyệt! Chúng ta sắp có bạn đồng hành rồi đấy!”
Cô ta nhấc một cây kèn tuba lên và ném nó vào tôi. Rachel và tôi cúi nhanh xuống để tránh. Chiếc tuba bay qua đầu chúng tôi và đâm xuyên qua cửa sổ.
Những giọng nói trong hành lang tắt ngúm đi.
“Percy!” Kelli hét lên, giả vờ sợ hãi, “tại sao cậu lại ném nó đi?”
Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt được lời nào. Kelli nhặt một cái giá để nhạc và quẳng mạnh một dàn kèn và sáo. Những chiếc ghế và dụng cụ chơi nhạc đổ rầm xuống sàn nhà.
“Dừng lại!” Tôi nói.
Giờ tiếng bước chân đi về phía chúng tôi ngày càng nhiều và rõ hơn.
“Đã đến lúc chào đón những vị khách của chúng ta rồi!” Kelli nhe nanh ra và chạy về phía cửa. Tôi đuổi theo cô ta với thanh Thủy Triều trên tay. Tôi phải ngăn cô ta làm bị thương những người thường.
“Percy, đừng!” Rachel hét. Nhưng tôi đã không kịp nhận ra Kelli định làm gì cho tới khi quá muộn.
Kelli mở tung cánh cửa. Paul Blofis và một đám học sinh mới dừng bước ngỡ ngàng. Tôi vung kiếm lên.
Vào giây phút cuối cùng, con empousa hướng về phía tôi giống như một nạn nhân đang co rúm vì sợ hãi. “Ôi, không, xin đừng!” cô ta khóc thét lên. Tôi không thể dừng lưỡi kiếm của mình được nữa. Nó đang trên đường đi của nó.
Ngay trước lưỡi kiếm bằng đồng celestial chạm vào người cô ta, Kelli đã nổ tung trong một quầng lửa lớn như khi bạn ném một trái bom xăng vậy. Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm mọi thứ. Tôi chưa bao giờ thấy một con quái vật nào làm như vậy trước đây, nhưng tôi không có thời gian để băn khoăn về điều đó. Tôi lùi lại vào phòng nhạc khi ngọn lửa bao phủ toàn bộ cửa ra vào.
“Percy?” Paul Blofis choáng váng, nhìn tôi qua ngọn lửa. “Cháu đã làm gì vậy?”
Những đứa trẻ la hét và chạy về cuối hành lang. Còi báo cháy rú lên. Vòi phun nước từ trần nhà phun xuống.
Trong sự hỗn loạn ấy, Rachel kéo mạnh tay áo tôi. “Cậu cần phải đi khỏi đây ngay!”
Cô ấy nói đúng. Ngôi trường đang bốc cháy và tôi sẽ phải chịu trách nhiệm. Người thường không thể nhìn thấu Màn Sương Mù. Với họ chỉ giống như là tôi vừa tấn công một hoạt náo viên bất lực trước sự chứng kiến của một nhóm nhân chứng. Tôi không có cách nào giải thích. Tôi quay người khỏi Paul và chạy thật nhanh qua những ô cửa sổ bị vỡ
Tôi lao ra khỏi con hẻm thông với Phố 81 Đông và đâm sầm vào Annabeth.
“Chào, cậu ra sớm thế!” Cô ấy cười, giữ vai tôi để tôi khỏi ngã nhúi mặt xuống đường. “Nhìn đường chứ, Óc Tảo Biển.”
Trong một phần giây cô ấy đang trong tâm trạng tốt và mọi thứ đều ổn thỏa. Cô ấy mặc quần jean, áo phông màu cam của trại và đeo chuỗi hạt bằng đất sét. Mái tóc vàng của cô được cột đuôi ngựa. Đôi mắt xám tro sáng lấp lánh. Trông cô ấy như đang sẵn sàng cho một buổi xem phim, một buổi đi chơi cùng nhau vào một buổi chiều mát mẻ.
Thế rồi Rachel Elizabeth Dare, vẫn còn đầy bụi của con quái vật, chạy ra khỏi hẻm, hét lớn, “Percy, đợi đã!”
Nụ cười của Annabeth tắt ngúm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Rachel, sau đó là ngôi trường. Có lẽ đến giờ cô ấy mới chú ý tới đám khói đen và chuông báo cháy.
Cô ấy cau mày nhìn tôi. “Lần này cậu lại làm gì thế? Và đây là ai?”
“Ồ, Rachel – Annabeth. Annabeth – Rachel. Ừm, cô ấy là một người bạn. Tớ đoán vậy.”
Tôi không chắc có một từ nào khác để gọi Rachel. Ý tôi là, tôi chỉ mới biết cô ấy, nhưng sau hai lần ở cùng nhau trong các tình thế sống-hoặc-chết, tôi không thể chỉ gọi cô ấy là không-ai-cả.
“Chào,” Rachel nói. Sau đó quay sang tôi. “Cậu đang gặp rất nhiều rắc rối. Và cậu vẫn đang nợ tôi một lời giải thích đấy!”
Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi trên phố FDR Drive.
“Percy,” Annabeth lạnh lùng nói. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Tôi muốn biết nhiều hơn về con lai,” Rachel nài nỉ. “Và quái vật, và những câu chuyện về các vị thần.” Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, lấy ra một cây bút lông dầu và viết một số điện thoại lên tay tôi. “Cậu sẽ gọi cho tôi và giải thích, đúng không? Cậu nợ tôi điều đó. Còn giờ thì đi đi!”
“Nhưng ...”
“Tôi sẽ bịa ra một vài câu chuyện,” Rachel nói. “Tôi sẽ nói với họ đó không phải là lỗi của cậu. Cậu đi đi!”
Nói rồi cô ấy chạy về lại trường, bỏ lại Annabeth và tôi ở đó.
Annabeth nhìn tôi một giây. Sau đó cô ấy quay lưng bỏ đi.
“Này!” Tôi chạy theo sau Annabeth. “Ở đây có hai con empousa,” tôi cố giải thích. “Chúng là hoạt náo viên viên, cậu hiểu không, và chúng nói rằng trại sẽ bị đốt cháy, và...”
“Và cậu kể cho một đứa con gái người trần mắt thịt về chuyện con lai à?”
“Cô ấy có thể nhìn thấu Màn Sương Mù. Cô ấy còn nhận ra bọn quái vật trước cả tớ.”
“Nên cậu kể cho cô ta hết sự thật.”
“Cô ấy nhận ra tớ từ lúc ở Đập Hoover, nên...”
“Cậu đã gặp cô ta từ trước à?”
“Ừm, mùa đông năm ngoái. Nhưng nghiêm túc mà nói, tớ chỉ biết cô ấy qua loa.”
“Cô ta khá dễ thương đấy!”
“Tớ... Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”
Annabeth vẫn tiếp tục đi về phía Đại lộ York.
“Tớ sẽ giải quyết chuyện ở trường,” tôi hứa, lo lắng thay đổi chủ đề. “Thật đấy, sẽ ổn cả thôi.”
Annabeth thậm chí không thèm nhìn tôi. “Tớ nghĩ buổi chiều của chúng ta thế là xong rồi. Giờ phải rời khỏi đây, vì chắc giờ cảnh sát đang chuẩn bị tìm bắt cậu đấy.”
Đằng sau chúng tôi, khói bốc lên từ trường Trung học Goode. Trong cột khói đen của tro tàn, tôi nghĩ có thể mình đã nhìn thấy một khuôn mặt gian xảo với đôi mắt đỏ đang cười nhạo tôi.
Trại nhỏ đáng yêu của ngươi chìm trong lửa, Kelli đã nói. Bạn của ngươi sẽ trở thành nô lệ cho Chúa tể Thời gian.
“Cậu nói đúng,” tôi nói với Annabeth, tim tôi se lại. “Chúng ta phải về Trại Con Lai. Ngay bây giờ.”
Goode là một tòa nhà lớn làm bằng đá kết nâu quay mặt ra Sông Đông. Một đống xe BMW và Lincoln Town Car đang đậu phía bên ngoài. Liếc nhìn chiếc cổng tò vò bằng đá xinh đẹp, tôi tự hỏi không biết mình sẽ trụ được bao lâu trước khi bị tống cổ khỏi đây.
“Thư giãn đi.” Mẹ tôi nói, nhưng nghe giọng bà chẳng có vẻ gì là thư giãn cả. “Đây chỉ là một buổi học định hướng. Và nhớ rằng, con yêu, đây là trường của Paul. Vì vậy hãy cố không... con biết đấy.”
“Phá hủy?”
“Đúng.”
Paul Blofis, bạn trai của mẹ tôi, đang đứng ngoài chào đón những học sinh lớp chín tương lai khi họ bước lên các bậc thềm. Với mái tóc hoa râm, quần áo bằng vải jean và áo khoác da, ông ấy làm tôi nghĩ đến một diễn viên truyền hình, nhưng ông ấy thực ra chỉ là một giáo viên tiếng Anh mà thôi. Ông đã thành công trong việc thuyết phục trường trung học Goode nhận tôi vào lớp chín của trường, dù sự thật là tôi đã bị đuổi khỏi mọi trường học mà tôi từng đặt chân qua. Tôi đã cố gắng cảnh báo ông rằng đó không phải là một ý tưởng hay ho, nhưng ông ấy chẳng thèm nghe.
Tôi nhìn mẹ. “Mẹ vẫn chưa nói cho ông ấy sự thật về con sao?”
Mẹ tôi gõ gõ ngón tay trên vô lăng một cách bối rối. Bà đang mặc đẹp cho một buổi phỏng vấn xin việc – với chiếc váy và đôi giày cao gót màu xanh đẹp nhất của bà.
“Mẹ nghĩ chúng ta nên chờ đợi,” bà thú nhận.
“Để ông ấy không sợ hãi và bỏ chạy mất.”
“Mẹ tin là buổi học định hướng sẽ tốt thôi, Percy. Chỉ một buổi sáng thôi mà.”
“Tuyệt,” tôi lẩm bẩm. “Con thậm chí có thể bị đuổi khỏi trường trước khi bắt đầu năm học.”
“Lạc quan lên nào. Ngày mai con sẽ được tới trại. Sau buổi học định hướng, con sẽ có buổi hẹn hò...”
“Đó không phải là hẹn hò!” tôi phản đối. “Đó là Annabeth mà mẹ. Trời ạ...!”
“Con bé đang lặn lội từ trại tới đây để gặp con đấy.”
“Ừm, vâng.”
“Bọn con sẽ đi xem phim.”
”
“Và chỉ có hai con thôi.”
“Mẹ!”
Bà giơ hai tay lên như đầu hàng, nhưng tôi dám chắc là bà đang hết sức cố gắng để không bật cười. “Tốt hơn hết là con nên vào trong đi, con yêu. Mẹ sẽ gặp con tối nay.”
Khi đang chuẩn bị bước ra khỏi xe, tôi ngước nhìn lên các bậc thềm của trường. Paul Blofis đang đón một cô bé có mái tóc đỏ uốn quăn thành búp. Cô gái mặc áo phông màu hạt dẻ và quần jean kiểu rách rưới được trang trí bằng các hình vẽ được vẽ bằng bút lông. Khi cô gái quay người, tôi thoáng nhìn thấy gương mặt của cô ta, gương mặt làm lông tay tôi dựng đứng cả lên.
“Percy?” mẹ tôi hỏi. “Có chuyện gì không ổn sao?”
“Kh... không có gì ạ,” tôi lắp bắp. “Trường có cổng phụ chứ mẹ?”
“Phía cuối dãy nhà ở bên phải. Sao vậy con?”
“Con sẽ gặp mẹ sau.”
Mẹ tôi định nói thêm điều gì đó nhưng tôi đã chui ra khỏi xe và chạy đi, trong lòng hy vọng cô gái tóc đỏ kia sẽ không thấy được tôi.
Cô ta làm gì ở đây nhỉ? Ngay cả may mắn của tôi cũng không tệ như thế này chứ.
Đúng vậy. Tôi sẽ dần khám phá ra rằng may mắn của tôi có thể làm cho toàn bộ chuyện này trở nên tệ hơn nhiều.
***
Việc lén lút vào lớp định hướng diễn ra cũng không suôn sẻ. Hai hoạt náo viên trong bộ đồng phục màu tía và trắng đang đứng ở cổng phụ, chờ đợi để sẵn sàng phục kích những học sinh mới.
“Chào!” Bọn họ cười, điệu cười mà tôi nghĩ rằng đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi thấy một hoạt náo viên thân thiện với tôi đến vậy. Một cô tóc vàng hoe với đôi mắt xanh dương nhạt. Cô còn lại là người Mỹ gốc Phi với mái tóc đen quăn tít như đầu tóc của mụ Medusa (và hãy tin tôi đi, tôi biết mình đang nói đến cái gì). Cả hai cô gái đều có tên thêu trên đồng phục, nhưng với chứng khó đọc của tôi thì mấy chữ ấy chẳng khác nào những sợi mì ống vô nghĩa.
“Chào mừng đến với Goode,” cô gái tóc vàng nói. “Cậu chắc chắn sẽ yêu quý nơi này.”
Nhưng khi cô ta người tôi, biểu hiện của cô ta lại nói, Eo, cái gã đần này ở đâu ra vậy?
Cô gái còn lại bước tới gần tôi một cách khó chịu. Tôi quan sát tên thêu trên đồng phục của cô ta và đọc được chữ: Kelli. Cô ta có mùi thơm của hoa hồng và một mùi nữa – tôi nhận ra nhờ bài học cưỡi ngựa khi ở trại – mùi của những con ngựa khi vừa được tắm. Với một hoạt náo viên thì mùi đó thật kỳ cục. Có thể cô ta sở hữu một con ngựa hoặc cái gì đó. Dù sao thì cô ta cũng đứng quá gần và tôi cảm tưởng cô ta sắp sửa đẩy tôi ngã xuống bậc thang. “Tên cậu là gì, con cá kia?”
“Cá?”
“Học sinh mới.”
“Ừm, Percy.”
Hai cô gái nhìn nhau.
“Ồ, Percy Jackson,” cô gái tóc vàng nói. “Bọn tôi đang đợi cậu đấy.”
Ôi trời, tôi lạnh cả sống lưng. Bọn chúng đang đứng chắn lối đi, trên môi nở một nụ cười không mấy thân thiện. Theo bản năng tay tôi lần xuống dưới túi, nơi tôi cất cây bút vũ khí gây chết người của mình – cây Thủy Triều.
Một giọng nói khác vọng lại từ bên trong tòa nhà: “Percy?” Đó là Paul Blofis, giọng nói phát ra từ đâu đó phía cuối hành lang. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui mừng đến thế này khi nghe giọng ông ấy.
Hai cô gái hoạt náo viên lùi lại. Tôi vội vã chạy vụt qua họ nên đã vô tình húc đầu gối vào đùi Kelli.
Keng!
Chân của cô ta tạo ra một âm thanh của kim loại rỗng, giống như tôi vừa húc phải cái cột cờ vậy.
“Á,” cô ta càu nhàu. “Phải nhìn đường chứ, con cá kia.”
Tôi liếc nhanh xuống, nhưng chân của cô ta trông vẫn bình thường. Tôi quá sốc để có thể đặt ra bất cứ một câu hỏi nào. Tôi lao vào hành lang, sau lưng còn vang lên tiếng cười nhạo báng của hai cô gái.
“Cháu đây rồi!” Paul nói. “Chào mừng cháu đến với Goode!”
“Chào Paul – vâng, bác Blofis.” Tôi liếc nhìn lại đằng sau, nhưng hai hoạt náo viên kỳ lạ kia đã biến mất.
“Percy, nhìn cháu giống như vừa gặp ma vậy.”
“Dạ,
Paul vỗ vào lưng tôi. “Nghe này, ta biết cháu đang hồi hộp, nhưng chớ có lo lắng. Ở đây có rất nhiều đứa trẻ cũng bị tăng động giảm chú ý và chứng khó đọc. Các thầy cô sẽ biết cách giúp các cháu.”
Tôi chỉ muốn phì cười. Phải chi tăng động giảm chú ý và chứng khó đọc là nỗi lo lớn nhất của tôi. Thực ra tôi biết Paul đang cố gắng giúp tôi, nhưng nếu tôi nói cho ông ấy biết sự thật về tôi, hoặc ông ấy sẽ nghĩ tôi bị điên, hoặc sẽ thét lên và bỏ chạy. Hai đứa hoạt náo viên kia là một ví dụ. Tôi có một linh cảm rất xấu về bọn họ...
Tôi nhìn về cuối hành lang, chợt nhớ ra tôi còn một vấn đề khác nữa. Cô gái tóc đỏ mà tôi nhìn thấy ngoài cổng trường đang đi vào từ cổng chính.
Đừng nhìn thấy tôi nhé, tôi thầm cầu nguyện.
Nhưng cô ta đã để ý thấy tôi và đôi mắt cô ta mở lớn.
“Lớp định hướng ở đâu vậy?” Tôi hỏi Paul.
“Trong phòng tập thể dục. Phía đó. Nhưng...”
“Tạm biệt.”
“Percy?” ông ấy gọi, nhưng tôi đã chạy đi mất.
Tôi nghĩ mình đã bỏ rơi được cô ta.
Một đám trẻ đang tiến đến phòng thể dục và trong chốc lát tôi trở thành một trong ba trăm đứa trẻ mười bốn tuổi ngồi chật ních trên khán đài. Ban nhạc diễu hành chơi sai điệu bài hát của đội, âm thanh của nó nghe như người ta đánh cây gậy bóng chày bằng kim loại vào một túi đựng toàn mèo vậy. Những đứa trẻ lớn hơn, có lẽ là thành viên của hội học sinh, đứng lên đằng trước làm mẫu đồng phục của trường Goode, trông đúng kiểu: Này, chúng ta nhìn thật bảnh! Các giáo viên đứng quanh cười và bắt tay các học sinh. Những bức tường của phòng tập dán đầy biển hiệu lớn màu tía và màu trắng viết CHÀO MỪNG NHỮNG HỌC SINH MỚI TƯƠNG LAI, GOODE ŔT TỐT, T́T CẢ CHÚNG TA LÀ MỘT GIA ĐÌNH, và hàng đống những khẩu hiệu vui vẻ khác tuyệt vời đến nỗi làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Chẳng có một học sinh mới nào trông sung sướng khi ở đây cả. Ý tôi là chẳng vui vẻ gì khi phải theo học lớp định hướng vào tháng Sáu trong khi phải đến tháng Chín năm học mới mới bắt đầu, nhưng ở Goode, “Chúng tôi chuẩn bị sớm để trở nên vượt trội!” Ít nhất thì đó là điều được nói trong tài liệu giới thiệu của trường.
Ban nhạc diễu hành đã ngừng chơi. Một chàng trai trong bộ quần áo kẻ sọc đến chỗ micro và bắt đầu nói, âm thanh vọng khắp cả phòng tập nên tôi cũng chẳng rõ anh ta đang nói gì. Có lẽ anh ta mới đang ở khúc dạo đầu.
Có ai đó túm lấy vai tôi. “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Chính là cô ta: cơn ác mộng tóc đỏ của tôi.
“Rachel Elizabeth Dare,” tôi nói.
Cô ta há hốc miệng như thể cô ta không thể tin được là tôi còn dám nhớ cái tên của cô ta. “Và cậu là Percy gì đó. Tôi không kịp hỏi họ tên đầy đủ của cậu khi cậu cố giết tôi vào tháng Mười hai năm ngoái.”
“Ồ, tôi không làm – tôi không – cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Giống cậu thôi, tôi đoán vậy. Lớp học định hướng.”
“Cậu sống ở New York à?”
“Cái gì, cậu nghĩ tôi sống ở Đập Hoover chắc?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về cô ta (tôi không nói là tôi từng nghĩ về cô ta, cô ta chỉ thỉnh thoảng thoáng qua trong tâm trí của tôi thôi, ok?), tôi luôn cho rằng cô ta sống ở khu vực Đập Hoover, bởi đó là nơi chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi đã có khoảng mười phút ở cùng nhau, trong thời gian đó tôi đã vô tình vung kiếm vào cô ta, cô ta đã cứu sống tôi, và tôi bỏ chạy vì bị những cỗ máy giết người siêu nhiên rượt đuổi. Bạn biết đấy, một kiểu gặp gỡ tình cờ điển hình!
Một vài gã con trai đằng sau chúng tôi thì thầm, “Này, im nào. Các hoạt náo viên đang nói đấy!”
“Xin chào, các chàng trai!” một cô gái hét vào micro. Đó chính là cô gái tóc vàng tôi đã nhìn thấy ở lối vào. “Tên tôi là Tammi, và đây là Kelli.” Kelli thực hiện một động tác nhào lộn.
Bên cạnh tôi, Rachel kêu léo nhéo như thể ai đó dùng ghim đâm cô ấy. Một vài đứa nhóc nhìn qua và cười khúc khích, nhưng Rachel chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm hoạt náo viên với vẻ khiếp sợ. Tammi dường như không hề để ý đến đám đông. Cô ta bắt đầu nói về tất cả những điều tuyệt vời mà chúng tôi có thể có trong năm học đầu tiên.
“Chạy đi,” Rachel nói với tôi. “Ngay bây giờ.”
“Tại sao
Rachel không giải thích. Cô ta tìm cách chen lấn qua đám đông để ra phía lối đi của khán đài, bất chấp những cái cau mày của giáo viên và cả tiếng làu bàu của những đứa nhóc khác mà cô giẫm chân lên.
Tôi do dự. Tammi đang giải thích cho chúng tôi lý do của việc chia thành từng tốp và đi thăm thú quanh trường. Kelli bắt gặp ánh mắt của tôi và tặng cho tôi một nụ cười thích thú, giống như cô ta đang chờ đợi xem tôi sẽ phản ứng thế nào. Sẽ thật tệ nếu tôi rời đi ngay lúc này. Paul Blofis đang ở bên dưới với các giáo viên khác. Chắc hẳn ông sẽ tự hỏi không biết có điều gì bất ổn với tôi.
Sau đó tôi nghĩ về Rachel Elizabeth Dare và khả năng đặc biệt mà cô ta đã trình diễn mùa đông năm ngoái ở Đập Hoover. Cô ấy có thể nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ, những kẻ chẳng làm bảo vệ giờ nào, những kẻ thậm chí không phải con người. Tim tôi đập thình thịch, tôi theo cô ta ra khỏi phòng tập.
Tôi tìm thấy Rachel trong phòng của ban nhạc diễu hành. Cô ấy đang trốn sau cái trống cái.
“Đi qua đây!” Cô ấy nói. “Cúi thấp đầu xuống!”
Tôi thấy mình thật ngu ngốc khi trốn sau một bộ trống bongo(1), nhưng tôi vẫn núp bên cạnh cô ấy.
“Bọn họ có theo cậu không?” Rachel hỏi.
“Ý cậu là các cô hoạt náo viên ấy hả?”
Cô ấy gật đầu lo lắng.
“Tôi không nghĩ vậy đâu,” tôi nói. “Bọn họ là cái gì vậy? Mà cậu đã nhìn thấy cái gì?”
Đôi mắt xanh của cô ấy bừng lên nỗi sợ hãi. Cô có một chút tàn nhang trên má, làm tôi nhớ đến những chòm sao. Chiếc áo phông màu hạt dẻ của cô có chữ NGÀNH NGHỆ THỤT HARVARD. “Cậu... cậu sẽ không tin tôi đâu.”
“Ồ có chứ, tôi sẽ tin,” tôi hứa. “Tôi biết cậu có thể nhìn thấu Màn Sương Mù mà.”
“Nhìn thấu cái gì cơ?”
“Màn Sương Mù. Đó là... ừm, nó giống như một tấm màn che giấu sự thật. Một số người bình thường sinh ra đã có khả năng nhìn xuyên qua nó. Như cậu chẳng hạn.”
Cô ấy nhìn tôi cẩn trọng. “Ở Đập Hoover cậu cũng nói vậy. Cậu gọi tôi là con người. Cứ như cậu không phải vậy.”
Tôi cảm thấy tim như đang đánh trống. Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? Tôi không thể giải thích. Thậm chí tôi không muốn làm điều đó.
“Nói cho tôi biết đi,” cô ấy nài nỉ. “Cậu biết nó có nghĩa là gì mà. Tất cả những thứ khủng khiếp tôi đã nhìn thấy ấy?”
“Nghe này, điều này nghe có vẻ thật điên rồ. Cậu biết chút gì về thần thoại Hy Lạp không?”
“Giống như... Quái vật Minotaur và Hydra à?”
“Đúng rồi, hãy cố đừng nói tên chúng khi ở cạnh tôi, được không?”
“Và Furies,” cô ấy trở nên sôi nổi. “Và Sirens, và...”
“Được rồi!” Tôi nhìn quanh sảnh của phòng nhạc, chắc mẩm rằng việc làm vừa rồi của Rachel khiến một lũ quái vật xấu xa khát máu sẽ nhảy xổ ra khỏi các bức tường, nhưng may mắn chúng tôi vẫn chỉ có một mình. Cuối hành lang, tôi nghe thấy đám trẻ chạy ra khỏi phòng tập thể dục. Bọn họ bắt đầu đi tham quan theo nhóm. Chúng tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau.
“Tất cả lũ quái vật đó,” tôi nói, “tất cả những vị thần Hy Lạp – là có thật.”
“Tôi biết mà!”
Tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu cô ấy gọi tôi là một kẻ nói dối, nhưng biểu hiện của Rachel giống như tôi vừa khẳng định sự nghi ngờ tồi tệ nhất của cô ấy.
“Cậu không biết tôi đã khổ sở thế nào đâu,” cô ấy nói. “Bao năm qua tôi cứ nghĩ mình bị điên. Tôi không thể nói điều đó với bất kỳ ai. Tôi không thể...” Đôi mắt cô ấy nheo lại. “Đợi đã. Cậu là ai? Ý tôi là cậu thực sự là ai?”
“Tôi không phải là quái vật.”
“Ồ, tôi biết điều đó. Tôi có thể biết nếu cậu là quái vật mà. Cậu trông giống... cậu thôi. Nhưng cậu không phải là người, đúng không?”
Tôi nuốt nước miếng. Mặc dù tôi đã có ba năm để làm quen với việc tôi là ai, nhưng tôi chưa bao giờ nói điều này với bất cứ một người thường nào – ý tôi là, ngoại trừ mẹ tôi, nhưng bà đã biết từ trước rồi. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi quyết tâm nói ra.
“Tôi là con lai. Tôi chỉ có một nửa là người.
“Và một nửa còn lại?”
Ngay sau đó Tammi và Kelli bước vào phòng tập nhạc. Cánh cửa đóng sầm lại đằng sau họ.
“A! Percy Jackson đây rồi,” Tammi nói. “Đã đến lúc bắt đầu buổi học định hướng của ngươi rồi đấy.”
“Nhìn họ thật khủng khiếp!” Rachel thở hổn hển.
Tammi và Kelli vẫn đang mặc bộ đồng phục cổ vũ màu tía và trắng, trên tay là những quả bông cổ vũ.
“Trông họ như thế nào?” Tôi hỏi, nhưng Rachel có vẻ quá kinh hãi để có thể trả lời.
“Ồ, quên cô ta đi.” Tammi trao cho tôi một nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đi về phía chúng tôi. Kelli vẫn đứng chỗ cánh cửa để chặn đường ra.
Bọn chúng đang dồn chúng tôi lại. Tôi biết chúng tôi sẽ phải chiến đấu để thoát ra, nhưng nụ cười của Tammi quá rạng rỡ, nó làm tôi phân tâm. Đôi mắt xanh của cô ta rất đẹp, và nhìn những lọn tóc của cô ta rớt xuống đôi vai ...
“Percy,” Rachel cảnh báo tôi.
Tôi trả lời một câu không thể thông minh hơn: “Ừmmm?”
Tammi đang tiến ngày càng gần hơn. Cô ta đưa quả bông ra.
“Percy!” Tiếng của Rachel dường như đang vọng lại từ một nơi rất xa. “Tỉnh lại đi nào!”
Nó làm tiêu tan hết ý chí của tôi, nhưng tôi cũng lấy được cây bút ra khỏi túi và mở nắp nó. Thủy Triều trở thành một thanh kiếm bằng đồng dài một mét, lưỡi kiếm rực sáng với ánh sáng vàng mờ ảo. Nụ cười của Tammi đã trở thành một nụ cười khinh bỉ.
“Ồ, thôi nào,” cô ta cự nự. “Cậu không cần phải làm thế đâu. Mình hãy thay bằng một nụ hôn nhé?”
Cô ta có mùi hoa hồng và mùi lông động vật mới được tắm rửa – một mùi thật kỳ quặc nhưng lại làm người ta say mê.
Rachel véo cánh tay tôi một cái đau điếng. “Percy, cô ta muốn cắn cổ cậu đấy! Hãy nhìn cô ta đi!”
“Cô ta đang ghen đấy.” Tammi ngoái lại nhìn Kelli. “Tôi có thể không, cô chủ?”
Kelli vẫn đứng chắn ở cửa, liếm môi một cách thèm thuồng. “Tiến lên đTammi. Cô đang làm rất tốt đấy.”
Tammi tiến về phía trước thêm một bước nữa, nhưng tôi đã kịp chĩa mũi kiếm của tôi vào ngực cô ta. “Lùi lại.”
Cô ta gầm gừ. “Học sinh mới,” cô gái nói với thái độ căm phẫn. “Đây là trường của chúng ta, con lai. Chúng ta ăn những người mà chúng ta chọn!”
Sau đó cô ta bắt đầu thay đổi. Màu sắc dần biến mất khỏi mặt và hai cánh tay của cô ta. Da cô ta chuyển thành màu trắng như phấn và đôi mắt thì đỏ rực. Răng cô ta biến thành những cái nanh.
“Một con ma cà rồng!” Tôi lắp bắp. Và tôi để ý chân của cô ta. Ngay bên dưới gấu của chiếc váy cổ vũ, chân trái của cô ta có màu nâu và xù xì với móng guốc của con lừa. Chân phải của cô ta có hình dạng giống chân người, nhưng nó được làm bằng đồng. “Uhhh, một con ma cà rồng với ...”
“Đừng đề cập tới đôi chân!” Tammi cáu kỉnh nói. “Làm thế thật là hỗn láo!”
Cô ta tiến lên với đôi chân cọc cạch và kỳ cục. Nhìn cô ta vô cùng kỳ quái, đặc biệt là với quả bông cổ vũ, nhưng tôi không thể cười nổi khi đang đối diện với cặp mắt đỏ và bộ răng nanh sắc nhọn ấy.
“Ngươi nói là một con ma cà rồng à?” Kelli cười lớn. “Một truyền thuyết ngu ngốc ăn theo bọn ta, đồ đần. Bọn ta là empousai, đầy tớ của Hecate(2).”
“Mmmm.” Tammi tiến gần hơn về phía tôi. “Ma thuật bóng tối tạo ra bọn ta từ động vật, đồng, và những hồn ma! Bọn ta tồn tại để hút máu những chàng trai trẻ. Giờ thì đến đây nào, để ta hôn ngươi một cái đi!”
Cô ta nhe nanh ra. Tôi đã tê liệt đến nỗi không thể cử động được, nhưng Rachel đã ném một cái trống con có dây chằng vào đầu con empousai.
Con quái vật rít lên và hất cái trống ra xa. Nó lăn tròn dọc lối đi giữa các giá nhạc, những cái lò xo đập bùng bùng vào mặt trống. Rachel ném một cái mộc cầm, nhưng con quái vật lại tiếp tục hất nó ra.
“Ta không hay giết bọn con gái đâu,” Tammi gầm gừ. “Nhưng với đứa con gái người trần như ngươi, ta sẽ có ngoại lệ. Thị lực của ngươi tốt quá mức cần thiết đấy!”
Cô ta lao vào tấn công Rachel.
“Không!” Tôi vung Thủy Triều lên. Tammi đã cố gắng tránh cú đánh, nhưng tôi đã chém ngang bộ đồng phục cổ vũ của cô ta, với tiếng gào lớn cô ta nổ tung thành đám bụi phủ lên Rachel.
Rachel ho sặc sụa. Trông giống như cô ấy vừa bị một túi bột đổ vào đầu. “Thật kinh khủng!”
“Là do lũ quái vật đấy,” tôi nói. “Xin lỗi.”
“Ngươi đã giết người tập sự của ta!” Kelli gào lên. “Ngươi cần một bài học về tinh thần đấy, đồ con lai!”
Sau đó cô ta bắt đầu biến hình. Mái tóc cứng đơ của cô ta chuyển thành những đốm lửa lập lòe. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Và những cái nanh. Cô ta lao về phía chúng tôi, bàn chân bằng đồng và bộ móng gõ của cô ta gõ lọc cọc trên nền phòng nhạc của ban nhạc diễu hành.
“Ta là empousa cấp cao,” cô ta gầm gừ. “Không một anh hùng nào có thể chiến thắng ta hàng ngàn năm nay.”
“Vậy sao?” Tôi nói. “Giờ thì ngươi đã quá hạn rồi!”
Kelli nhanh hơn Tammi rất nhiều. Cô ta tránh được cú tấn công đầu tiên của tôi và lăn vào bộ trống, hất ngã đống kèn trombon tạo nên âm thanh loảng xoảng cực lớn. Rachel bò ra khỏi chỗ trốn. Tôi đứng giữa cô ấy và con empousa. Kelli xoay vòng quanh chúng tôi, mắt cô ta di chuyển từ tôi về phía thanh kiếm.
“Một thanh kiếm nhỏ xinh xắn đấy,” cô ta nói. “Thật đáng tiếc là nó chắn giữa hai chúng ta.”
Hình dáng cô ta lấp lóe – lúc là một con quỷ, lúc lại là một hoạt náo viên xinh đẹp. Tôi cố gắng giữ cho tinh thần tập trung, nhưng nó đã thật sự bị xao nhãng mất rồi.
“Đáng thương quá.” Kelli chặc lưỡi. “Ngươi thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra đúng không? Sẽ nhanh thôi, cái trại nhỏ xinh đẹp của ngươi sẽ chìm trong biển lửa, bạn bè ngươi sẽ trở thành nô lệ cho Chúa tể Thời gian, và ngươi chẳng thể làm gì để cứu vãn điều đó! Ta sẽ ban ân huệ chấm dứt cuộc sống cho ngươi ngay bây giờ, trước khi ngươi phải chứng kiến cảnh ấy nhé.”
Tôi nghe được giọng nói vọng lên từ cuối hành lang. Một nhóm học sinh tham quan đang đến gần. Một người đàn ông đang nói điều gì đó về những cái khóa số.
Mắt con empousa sáng lên. “Tuyệt! Chúng ta sắp có bạn đồng hành rồi đấy!”
Cô ta nhấc một cây kèn tuba lên và ném nó vào tôi. Rachel và tôi cúi nhanh xuống để tránh. Chiếc tuba bay qua đầu chúng tôi và đâm xuyên qua cửa sổ.
Những giọng nói trong hành lang tắt ngúm đi.
“Percy!” Kelli hét lên, giả vờ sợ hãi, “tại sao cậu lại ném nó đi?”
Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt được lời nào. Kelli nhặt một cái giá để nhạc và quẳng mạnh một dàn kèn và sáo. Những chiếc ghế và dụng cụ chơi nhạc đổ rầm xuống sàn nhà.
“Dừng lại!” Tôi nói.
Giờ tiếng bước chân đi về phía chúng tôi ngày càng nhiều và rõ hơn.
“Đã đến lúc chào đón những vị khách của chúng ta rồi!” Kelli nhe nanh ra và chạy về phía cửa. Tôi đuổi theo cô ta với thanh Thủy Triều trên tay. Tôi phải ngăn cô ta làm bị thương những người thường.
“Percy, đừng!” Rachel hét. Nhưng tôi đã không kịp nhận ra Kelli định làm gì cho tới khi quá muộn.
Kelli mở tung cánh cửa. Paul Blofis và một đám học sinh mới dừng bước ngỡ ngàng. Tôi vung kiếm lên.
Vào giây phút cuối cùng, con empousa hướng về phía tôi giống như một nạn nhân đang co rúm vì sợ hãi. “Ôi, không, xin đừng!” cô ta khóc thét lên. Tôi không thể dừng lưỡi kiếm của mình được nữa. Nó đang trên đường đi của nó.
Ngay trước lưỡi kiếm bằng đồng celestial chạm vào người cô ta, Kelli đã nổ tung trong một quầng lửa lớn như khi bạn ném một trái bom xăng vậy. Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm mọi thứ. Tôi chưa bao giờ thấy một con quái vật nào làm như vậy trước đây, nhưng tôi không có thời gian để băn khoăn về điều đó. Tôi lùi lại vào phòng nhạc khi ngọn lửa bao phủ toàn bộ cửa ra vào.
“Percy?” Paul Blofis choáng váng, nhìn tôi qua ngọn lửa. “Cháu đã làm gì vậy?”
Những đứa trẻ la hét và chạy về cuối hành lang. Còi báo cháy rú lên. Vòi phun nước từ trần nhà phun xuống.
Trong sự hỗn loạn ấy, Rachel kéo mạnh tay áo tôi. “Cậu cần phải đi khỏi đây ngay!”
Cô ấy nói đúng. Ngôi trường đang bốc cháy và tôi sẽ phải chịu trách nhiệm. Người thường không thể nhìn thấu Màn Sương Mù. Với họ chỉ giống như là tôi vừa tấn công một hoạt náo viên bất lực trước sự chứng kiến của một nhóm nhân chứng. Tôi không có cách nào giải thích. Tôi quay người khỏi Paul và chạy thật nhanh qua những ô cửa sổ bị vỡ
Tôi lao ra khỏi con hẻm thông với Phố 81 Đông và đâm sầm vào Annabeth.
“Chào, cậu ra sớm thế!” Cô ấy cười, giữ vai tôi để tôi khỏi ngã nhúi mặt xuống đường. “Nhìn đường chứ, Óc Tảo Biển.”
Trong một phần giây cô ấy đang trong tâm trạng tốt và mọi thứ đều ổn thỏa. Cô ấy mặc quần jean, áo phông màu cam của trại và đeo chuỗi hạt bằng đất sét. Mái tóc vàng của cô được cột đuôi ngựa. Đôi mắt xám tro sáng lấp lánh. Trông cô ấy như đang sẵn sàng cho một buổi xem phim, một buổi đi chơi cùng nhau vào một buổi chiều mát mẻ.
Thế rồi Rachel Elizabeth Dare, vẫn còn đầy bụi của con quái vật, chạy ra khỏi hẻm, hét lớn, “Percy, đợi đã!”
Nụ cười của Annabeth tắt ngúm. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Rachel, sau đó là ngôi trường. Có lẽ đến giờ cô ấy mới chú ý tới đám khói đen và chuông báo cháy.
Cô ấy cau mày nhìn tôi. “Lần này cậu lại làm gì thế? Và đây là ai?”
“Ồ, Rachel – Annabeth. Annabeth – Rachel. Ừm, cô ấy là một người bạn. Tớ đoán vậy.”
Tôi không chắc có một từ nào khác để gọi Rachel. Ý tôi là, tôi chỉ mới biết cô ấy, nhưng sau hai lần ở cùng nhau trong các tình thế sống-hoặc-chết, tôi không thể chỉ gọi cô ấy là không-ai-cả.
“Chào,” Rachel nói. Sau đó quay sang tôi. “Cậu đang gặp rất nhiều rắc rối. Và cậu vẫn đang nợ tôi một lời giải thích đấy!”
Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi trên phố FDR Drive.
“Percy,” Annabeth lạnh lùng nói. “Chúng ta nên đi thôi.”
“Tôi muốn biết nhiều hơn về con lai,” Rachel nài nỉ. “Và quái vật, và những câu chuyện về các vị thần.” Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, lấy ra một cây bút lông dầu và viết một số điện thoại lên tay tôi. “Cậu sẽ gọi cho tôi và giải thích, đúng không? Cậu nợ tôi điều đó. Còn giờ thì đi đi!”
“Nhưng ...”
“Tôi sẽ bịa ra một vài câu chuyện,” Rachel nói. “Tôi sẽ nói với họ đó không phải là lỗi của cậu. Cậu đi đi!”
Nói rồi cô ấy chạy về lại trường, bỏ lại Annabeth và tôi ở đó.
Annabeth nhìn tôi một giây. Sau đó cô ấy quay lưng bỏ đi.
“Này!” Tôi chạy theo sau Annabeth. “Ở đây có hai con empousa,” tôi cố giải thích. “Chúng là hoạt náo viên viên, cậu hiểu không, và chúng nói rằng trại sẽ bị đốt cháy, và...”
“Và cậu kể cho một đứa con gái người trần mắt thịt về chuyện con lai à?”
“Cô ấy có thể nhìn thấu Màn Sương Mù. Cô ấy còn nhận ra bọn quái vật trước cả tớ.”
“Nên cậu kể cho cô ta hết sự thật.”
“Cô ấy nhận ra tớ từ lúc ở Đập Hoover, nên...”
“Cậu đã gặp cô ta từ trước à?”
“Ừm, mùa đông năm ngoái. Nhưng nghiêm túc mà nói, tớ chỉ biết cô ấy qua loa.”
“Cô ta khá dễ thương đấy!”
“Tớ... Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”
Annabeth vẫn tiếp tục đi về phía Đại lộ York.
“Tớ sẽ giải quyết chuyện ở trường,” tôi hứa, lo lắng thay đổi chủ đề. “Thật đấy, sẽ ổn cả thôi.”
Annabeth thậm chí không thèm nhìn tôi. “Tớ nghĩ buổi chiều của chúng ta thế là xong rồi. Giờ phải rời khỏi đây, vì chắc giờ cảnh sát đang chuẩn bị tìm bắt cậu đấy.”
Đằng sau chúng tôi, khói bốc lên từ trường Trung học Goode. Trong cột khói đen của tro tàn, tôi nghĩ có thể mình đã nhìn thấy một khuôn mặt gian xảo với đôi mắt đỏ đang cười nhạo tôi.
Trại nhỏ đáng yêu của ngươi chìm trong lửa, Kelli đã nói. Bạn của ngươi sẽ trở thành nô lệ cho Chúa tể Thời gian.
“Cậu nói đúng,” tôi nói với Annabeth, tim tôi se lại. “Chúng ta phải về Trại Con Lai. Ngay bây giờ.”
Bình luận truyện